Harry Potter: The Girl Who Lived
Chương 2
Liên Sương
05/09/2016
Laura Snape là tên mà Giáo sư Severus Snape đặt cho cô.
Đó là một cái tên đẹp. Một cái tên kiêu ngạo, thể hiện những khát vọng chiến thắng, vinh quang. Bởi 'Laura' nghĩa là vòng nguyệt quế - biểu tượng của chiến thắng.
Từ ngày Giáo sư Snape nhặt cô về từ hiện trường vụ án ở nhà Potter đên bây giờ đã được ba năm, đồng thời, cô cũng đã sống trong quyển tiểu thuyết phương Tây "Harry Potter" ăn khách của nhà văn J. K. Rowling được ba năm.
Không khó để Laura phát hiện ra cô nàng đã xuyên vào quyển tiểu thuyết ấy. Từ cái tên Severus Snape đã đủ gợi nhớ đến cách ông mở tủ, lấy đồ, trang trí nhà cửa và dọn dẹp - tất cả chỉ cần vung chiếc đũa và nói rõ ràng câu thần chú như: Alohomora (mở tủ); Accio đĩa (triệu tập đĩa) ..v.v.
Nhưng lần cuối khi mà Laura đọc quyển tiểu thuyết "Harry Potter" thì đã lâu lắm rồi, bởi vậy cô chỉ còn nhớ nhưng tình tiết chính của câu truyện, còn những chi tiết nhỏ, hay nhân vật phụ của phụ thì cô hoàn toàn quên.
Để đảm bảo mình không quên bất kì chi tiết nào thêm nữa, mỗi ngày Laura sẽ dành một ít thời gian để viết lại nội dung của cả bộ "Harry Potter" bằng ngôn ngữ của nước mình ở kiếp trước.
Lúc hai tuổi, Laura đã có thể hiểu được những gì Giáo sư Snape nói và biểu đạt được ý tứ của mình. Bởi vậy, đến bây giờ, khi cô đã năm tuổi, Laura hoàn toàn có khả năng nói tiếng anh một cách lưu loát, và kể được một câu chuyện phức tạp.
"Buổi sáng tốt lành Laura, và hãy tắt bếp trước khi món thịt muối bị hỏng hoàn toàn." Giọng nói lạnh lùng của Giáo sư Snape cắt ngang ý nghĩ của Laura.
Cô quay đầu lại nhìn ông rồi luống cuống tắt bếp và đáp lại.
"Vâng, buổi sáng tốt lành thưa giáo sư!"
Laura vội vã mang bữa sáng ra bàn ăn cho hai người. Trông cô y hệt như những con gia tinh sợ hãi khi làm phật lòng chủ nhân chúng.
Laura thừa hưởng từ mẹ mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt xanh lá và làn da trắng nõn. Trông cô hệt như một phiên bản thu nhỏ của Lily Evans. Nhưng khác với người mẹ đầy quyến rũ của mình Laura mang lại cho người khác cảm giác thoải mái, ngọt ngào.
Sau đó cô xoay người, vào bếp và lấy ra một đĩa táo đã gọt từ trước để lên bàn.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng, theo đúng phong cách của quý tộc, hay đúng hơn là ông Snape tập trung ăn còn Laura thì cái ăn được, cái không, thi thoảng liếc mắt đầy mong đợi chờ giáo sư Snape bình luận về món ăn của mình.
"Laura! Nhìn chằm chằm vào người khác khi ăn không phải là điều lịch sự đâu!" - Snape nghiêm mặt nói với cô.
"Vâng, con biết mà! Chỉ là hôm nay con đã dành rất nhiều công sức cho món này!" Laura mỉm cười và chân thành nói.
"Hừ! Ta lại thấy con mất tập chung khi nấu và nếu ta không xuống kịp thời thì ta sẽ phải sử dụng bùa Extinguishing Spell (bùa dập lửa)!" Ông đáp lại bằng dọng mỉa mai.
Nhưng, điều khác lạ là hôm nay giáo sư Snape ăn nhanh hơn mọi khi và mãi tận khi đến trường, các phù thủy bên Gryffindor làm nổ vạc mấy lần nhưng không bị trừ điểm.
Laura cười tủm tỉm với giáo sư ngạo kiều, và vui vẻ ăn hết bữa sáng ngày hôm đó. Sau đó, cô nàng tiễn ông ra khỏi cửa và chúc ông một ngày tốt lành.
Đợi đến khi giáo sư Snape hoàn toàn đi khỏi, Laura lôi chiếc ghế nhựa vào phòng của ông. Cô như một chú khỉ nhanh nhẹn trèo lên ghế và tìm quyển sách "Một ngàn độc dược và cách tạo ra chúng".
Đó là một quyển sách dày cộp, bìa và những trang giấy đã ngả màu, song quyển sách đó vẫn sạch đẹp và không dính một hạt bụi, hoàn toàn đủ để chứng tỏ rằng chủ nhân của quyển sách bảo quản nó rất cẩn thận.
Laura mang quyển "Một ngàn độc dược và cách tạo ra chúng" về phòng. Trông cô nàng khá buồn cười khi mang quyển sách lớn bằng 2/3 mình. Sau khi chật vật mang nó về đến căn phòng mang đậm chất quý tộc, lấy hai màu trắng và đen làm chủ đạo của mình, Laura vứt nó lên giường và thở hổn hển.
Cô bỗng cảm thấy làm phù thủy thì mới toẹt vời làm sao! Không cần phải bê những thứ nặng nhọc, không cần đi lại vất vả, tất cả chỉ cần vung đôi đũa và đọc một câu thần chú!!
Sau đó, cô nàng trèo lên giường và bắt đầu tìm trang mình đang đọc dở. Ngay khi mở trang đầu tiên của quyển sách, Laura phát hiện ra một tờ giấy có ghi:
Laura, xem trộm sách của người khác là bất lịch sự, lần sau hãy xin phép trước khi vào phòng.
Severus Snape
Cô nàng khá bất ngờ, sau đó bật cười, hoàn toàn không có chút nào hối lỗi về hành vi đột nhập bất hợp pháp của mình cả.
Lật mặt sau của tở giấy, Laura viết lại:
Cám ơn ngài Snape đã đồng ý cho mượn, tôi vô cùng vui mừng khi được sự chấp thuận của ngài.
Laura Snape.
Rồi kẹp lại chỗ cũ.
Laura có niềm đam mê với độc dược từ khi lên hai, khi đó, do cô còn quá nhỏ nên Snape buộc phải mang cô vào phòng chế độc dược để trông nom. Giáo sư Snape đã dặn đi dặn lại với Laura là phải ngồi im, và không được nghịch ngợm, có lẽ ông đã phát hiện ra ánh mắt háo hức của cô nàng khi biết mình sẽ được xem ông nấu độc dược.
Và không làm cô nàng thất vọng, giáo sư Snape đã thể hiện rất tuyệt vời trong lần đó, ông điêu luyện bỏ từng thứ vào trong cái vạc, canh giờ rất chính xác và hoàn toàn thoải mái như kiểu ông đã làm điều đó hàng ngàn lần.
Sau hàng loạt những nguyên liệu kỳ dị mà Laura không biết tên, cái vạc sủi lên đầy bọt nước, hương thơm tỏa ra thoang thoảng, khói axit màu xanh bốc lên như một đám mây. Vào cuối cùng tạo nên một chất lỏng màu xanh lam lấp lánh, trong như màu da trời.
Đôi mắt quả hạnh màu xanh lá của Laura hoàn toàn bị hớp hồn bởi thứ nước kì lạ đó. Và cô nàng có một khao khát nhỏ nhoi là có thể giống như giáo sư Snape nhắm mắt cũng tạo ra được thứ đó! (Liên Sương: hẳn là nhỏ nhoi, chụy có biết Severus Snape là một giáo sư cực giỏi trong khoản chế độc dược không?)
Xuyên suốt bộ tiểu thuyết Harry Potter, Snape được miêu tả là một thầy giáo nhẫn tâm, tính toán, ích kỉ, cực kì chính xác, tỉ mỉ, luôn tìm cách mỉa mai đối với những đứa học trò mà ông không thích.
Nhưng đó là qua góc nhìn của Harry Potter và các nhà khác (ngoại trừ Slytherin), còn đối với Laura, ông là một con người thông minh, quyết đoán, luôn bình tình với mọi tình huống, và biết kiềm chế cảm xúc của bản thân. Severus Snape có thể tàn nhẫn ích kỉ với người ngoài, còn những đối với những con người ông yêu thương thì lại vô cùng bao che khuyết điểm và sẵn lòng giúp đỡ.
Mặc dù ghét cay ghét đắng Harry Potter và James Potter, nhưng khi Harry gặp nguy hiểm, Snape vẫn luôn tìm cách giúp đỡ, khi nhà Potter bị Voldemort truy sát, ông đã cầu xin sự giúp đỡ của Albus Dumbledore nhưng không cứu được bọn họ.
Bởi vậy, Laura cô nhất định sẽ cố gắng thay đổi tình tiết câu chuyện và bào vệ vị giáo sư Snape mà cô yêu quý!
Đó là một cái tên đẹp. Một cái tên kiêu ngạo, thể hiện những khát vọng chiến thắng, vinh quang. Bởi 'Laura' nghĩa là vòng nguyệt quế - biểu tượng của chiến thắng.
Từ ngày Giáo sư Snape nhặt cô về từ hiện trường vụ án ở nhà Potter đên bây giờ đã được ba năm, đồng thời, cô cũng đã sống trong quyển tiểu thuyết phương Tây "Harry Potter" ăn khách của nhà văn J. K. Rowling được ba năm.
Không khó để Laura phát hiện ra cô nàng đã xuyên vào quyển tiểu thuyết ấy. Từ cái tên Severus Snape đã đủ gợi nhớ đến cách ông mở tủ, lấy đồ, trang trí nhà cửa và dọn dẹp - tất cả chỉ cần vung chiếc đũa và nói rõ ràng câu thần chú như: Alohomora (mở tủ); Accio đĩa (triệu tập đĩa) ..v.v.
Nhưng lần cuối khi mà Laura đọc quyển tiểu thuyết "Harry Potter" thì đã lâu lắm rồi, bởi vậy cô chỉ còn nhớ nhưng tình tiết chính của câu truyện, còn những chi tiết nhỏ, hay nhân vật phụ của phụ thì cô hoàn toàn quên.
Để đảm bảo mình không quên bất kì chi tiết nào thêm nữa, mỗi ngày Laura sẽ dành một ít thời gian để viết lại nội dung của cả bộ "Harry Potter" bằng ngôn ngữ của nước mình ở kiếp trước.
Lúc hai tuổi, Laura đã có thể hiểu được những gì Giáo sư Snape nói và biểu đạt được ý tứ của mình. Bởi vậy, đến bây giờ, khi cô đã năm tuổi, Laura hoàn toàn có khả năng nói tiếng anh một cách lưu loát, và kể được một câu chuyện phức tạp.
"Buổi sáng tốt lành Laura, và hãy tắt bếp trước khi món thịt muối bị hỏng hoàn toàn." Giọng nói lạnh lùng của Giáo sư Snape cắt ngang ý nghĩ của Laura.
Cô quay đầu lại nhìn ông rồi luống cuống tắt bếp và đáp lại.
"Vâng, buổi sáng tốt lành thưa giáo sư!"
Laura vội vã mang bữa sáng ra bàn ăn cho hai người. Trông cô y hệt như những con gia tinh sợ hãi khi làm phật lòng chủ nhân chúng.
Laura thừa hưởng từ mẹ mái tóc màu nâu đỏ, đôi mắt xanh lá và làn da trắng nõn. Trông cô hệt như một phiên bản thu nhỏ của Lily Evans. Nhưng khác với người mẹ đầy quyến rũ của mình Laura mang lại cho người khác cảm giác thoải mái, ngọt ngào.
Sau đó cô xoay người, vào bếp và lấy ra một đĩa táo đã gọt từ trước để lên bàn.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng, theo đúng phong cách của quý tộc, hay đúng hơn là ông Snape tập trung ăn còn Laura thì cái ăn được, cái không, thi thoảng liếc mắt đầy mong đợi chờ giáo sư Snape bình luận về món ăn của mình.
"Laura! Nhìn chằm chằm vào người khác khi ăn không phải là điều lịch sự đâu!" - Snape nghiêm mặt nói với cô.
"Vâng, con biết mà! Chỉ là hôm nay con đã dành rất nhiều công sức cho món này!" Laura mỉm cười và chân thành nói.
"Hừ! Ta lại thấy con mất tập chung khi nấu và nếu ta không xuống kịp thời thì ta sẽ phải sử dụng bùa Extinguishing Spell (bùa dập lửa)!" Ông đáp lại bằng dọng mỉa mai.
Nhưng, điều khác lạ là hôm nay giáo sư Snape ăn nhanh hơn mọi khi và mãi tận khi đến trường, các phù thủy bên Gryffindor làm nổ vạc mấy lần nhưng không bị trừ điểm.
Laura cười tủm tỉm với giáo sư ngạo kiều, và vui vẻ ăn hết bữa sáng ngày hôm đó. Sau đó, cô nàng tiễn ông ra khỏi cửa và chúc ông một ngày tốt lành.
Đợi đến khi giáo sư Snape hoàn toàn đi khỏi, Laura lôi chiếc ghế nhựa vào phòng của ông. Cô như một chú khỉ nhanh nhẹn trèo lên ghế và tìm quyển sách "Một ngàn độc dược và cách tạo ra chúng".
Đó là một quyển sách dày cộp, bìa và những trang giấy đã ngả màu, song quyển sách đó vẫn sạch đẹp và không dính một hạt bụi, hoàn toàn đủ để chứng tỏ rằng chủ nhân của quyển sách bảo quản nó rất cẩn thận.
Laura mang quyển "Một ngàn độc dược và cách tạo ra chúng" về phòng. Trông cô nàng khá buồn cười khi mang quyển sách lớn bằng 2/3 mình. Sau khi chật vật mang nó về đến căn phòng mang đậm chất quý tộc, lấy hai màu trắng và đen làm chủ đạo của mình, Laura vứt nó lên giường và thở hổn hển.
Cô bỗng cảm thấy làm phù thủy thì mới toẹt vời làm sao! Không cần phải bê những thứ nặng nhọc, không cần đi lại vất vả, tất cả chỉ cần vung đôi đũa và đọc một câu thần chú!!
Sau đó, cô nàng trèo lên giường và bắt đầu tìm trang mình đang đọc dở. Ngay khi mở trang đầu tiên của quyển sách, Laura phát hiện ra một tờ giấy có ghi:
Laura, xem trộm sách của người khác là bất lịch sự, lần sau hãy xin phép trước khi vào phòng.
Severus Snape
Cô nàng khá bất ngờ, sau đó bật cười, hoàn toàn không có chút nào hối lỗi về hành vi đột nhập bất hợp pháp của mình cả.
Lật mặt sau của tở giấy, Laura viết lại:
Cám ơn ngài Snape đã đồng ý cho mượn, tôi vô cùng vui mừng khi được sự chấp thuận của ngài.
Laura Snape.
Rồi kẹp lại chỗ cũ.
Laura có niềm đam mê với độc dược từ khi lên hai, khi đó, do cô còn quá nhỏ nên Snape buộc phải mang cô vào phòng chế độc dược để trông nom. Giáo sư Snape đã dặn đi dặn lại với Laura là phải ngồi im, và không được nghịch ngợm, có lẽ ông đã phát hiện ra ánh mắt háo hức của cô nàng khi biết mình sẽ được xem ông nấu độc dược.
Và không làm cô nàng thất vọng, giáo sư Snape đã thể hiện rất tuyệt vời trong lần đó, ông điêu luyện bỏ từng thứ vào trong cái vạc, canh giờ rất chính xác và hoàn toàn thoải mái như kiểu ông đã làm điều đó hàng ngàn lần.
Sau hàng loạt những nguyên liệu kỳ dị mà Laura không biết tên, cái vạc sủi lên đầy bọt nước, hương thơm tỏa ra thoang thoảng, khói axit màu xanh bốc lên như một đám mây. Vào cuối cùng tạo nên một chất lỏng màu xanh lam lấp lánh, trong như màu da trời.
Đôi mắt quả hạnh màu xanh lá của Laura hoàn toàn bị hớp hồn bởi thứ nước kì lạ đó. Và cô nàng có một khao khát nhỏ nhoi là có thể giống như giáo sư Snape nhắm mắt cũng tạo ra được thứ đó! (Liên Sương: hẳn là nhỏ nhoi, chụy có biết Severus Snape là một giáo sư cực giỏi trong khoản chế độc dược không?)
Xuyên suốt bộ tiểu thuyết Harry Potter, Snape được miêu tả là một thầy giáo nhẫn tâm, tính toán, ích kỉ, cực kì chính xác, tỉ mỉ, luôn tìm cách mỉa mai đối với những đứa học trò mà ông không thích.
Nhưng đó là qua góc nhìn của Harry Potter và các nhà khác (ngoại trừ Slytherin), còn đối với Laura, ông là một con người thông minh, quyết đoán, luôn bình tình với mọi tình huống, và biết kiềm chế cảm xúc của bản thân. Severus Snape có thể tàn nhẫn ích kỉ với người ngoài, còn những đối với những con người ông yêu thương thì lại vô cùng bao che khuyết điểm và sẵn lòng giúp đỡ.
Mặc dù ghét cay ghét đắng Harry Potter và James Potter, nhưng khi Harry gặp nguy hiểm, Snape vẫn luôn tìm cách giúp đỡ, khi nhà Potter bị Voldemort truy sát, ông đã cầu xin sự giúp đỡ của Albus Dumbledore nhưng không cứu được bọn họ.
Bởi vậy, Laura cô nhất định sẽ cố gắng thay đổi tình tiết câu chuyện và bào vệ vị giáo sư Snape mà cô yêu quý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.