Quyển 5 - Chương 23: Tin đồn
Lưu Liễm Tử
14/05/2015
Về đến Nhu Nghi điện, tôi cười nói với Tiểu Doãn Tử đang bưng một chén trà hoa cúc tới: “Ngươi đúng là rất biết tìm người đấy!”
Tiểu Doãn Tử cười hì hì, nói: “Quý Duy Sinh vốn là đồng hương của nô tài, thi cử nhiều lần không đỗ, cuối cùng phải nhờ phúc ấm của tổ tiên mới được vào Khâm Thiên giám làm một chức quan nhàn tản, nhưng vẫn thường xuyên bị người ta chèn ép.”
Tôi bám vào tay y, chậm rãi đứng dậy, mỉm cười vuốt ve con vẹt lông trắng đang đậu trên giá. Con vẹt ở Đường Lê cung ngày trước vì không có ai chăm sóc nên đã chết từ lâu, thế là Huyền Lăng bèn tặng cho tôi một con khác để giải sầu. Tôi rót cho con vẹt thêm ít nước, chậm rãi nói: “Con người ai cũng cần có một cơ hội, mà cơ hội tới rồi còn phải dám đánh cược một phen. kết quả hoặc là một bước lên mây, hoặc là u uất cả đời. Quý Duy Sinh coi như đã đánh cược đúng, và bản cung cũng vậy.” Dừng một chút, tôi lại tiếp: “Chỉ là bản cung không ngờ y lại biết nói chuyện như thế.” Rồi tôi cười nói: “Người biết nắm lấy cơ hội thường rất thông minh, bản cung thích giao du với những người thông minh, sau này nhớ dùng y cho cẩn thận, chỉ một chức Tư nghi Khâm Thiên giám nho nhỏ còn chưa xứng với tài cán của y đâu.”
Tiểu Doãn Tử tươi cười vui vẻ, vội vàng thay Quý Duy Sinh tạ ơn không ngớt. Chợt Hoa Nghi rảo bước đi vào, khẽ cất tiếng bẩm báo: “Nương nương! Cảnh Xuân điện cháy rồi!”
Tôi khẽ gật đầu. “Ta biết rồi.” Sau đó liền bám vào tay Cận Tịch đi thẳng ra ngoài cửa, nhìn về phía nam, nơi có một luồng khói đen không ngớt bốc lên, thế lửa tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến người ta kinh sợ. Bên tai tôi liên tục vang lên những tiếng hò hét náo loạn, chắc hẳn mọi người đều đang chạy về hướng Cảnh Xuân điện cứu hỏa.
Tôi lẳng lặng đứng đó, cất giọng dửng dưng: “Sao tự nhiên lại cháy vậy?”
Hoa Nghi hơi cau mày, đáp: “Do nhà bếp dùng lửa không cẩn thận… Tựu trung việc này chỉ có thể là do người của Cảnh Xuân điện thôi, đâu thể là ai khác được.”
Tôi im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười ngơ ngẩn. Không biết từ lúc nào mà Hoán Bích đã đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cất tiếng: “Thực là đáng tiếc! Tại sao nàng ta lại không chết cháy luôn nhỉ? Như thế sẽ bớt được bao nhiêu việc cho chúng ta.”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy trong cặp mắt Hoán Bích chứa chan nỗi căm hận, tựa như màn đêm sâu thẳm. Tôi khẽ thở dài một tiếng: “Ta cũng muốn như vậy lắm chứ… Có điều bây giờ còn chưa phải lúc, vả lại để nàng ta chết dễ dàng như thế thì hời cho nàng ta quá.”
Tiểu Doãn Tử chắp tay, cung kính nói: “Trong thời tiết thế này mà cũng cháy được, qua đó đủ thấy An Quý tần đúng là người chẳng lành.”
Hoa Nghi hơi nhếch khóe môi, thấp giọng cười nói: “Hoàng thượng nghe nói Cảnh Xuân điện bị cháy thì cũng hơi nôn nóng nhưng chỉ kêu người mau đi cứu hỏa, rốt cuộc vẫn không đi thăm An Quý tần.”
Tôi đưa mắt nhìn về hướng Phượng Nghi cung, xuýt xoa cảm thán: “An Quý tần giờ không gặp may như vậy, e là dễ xung khắc với Hoàng hậu lắm.”
Cận Tịch cười nhạt, nói: “Đúng thế, nếu bây giờ Hoàng hậu khỏi bệnh, có thể thấy thiên tượng thực sự không sai, An Quý tần đúng là người chẳng lành; còn nếu muốn nói thiên tượng không chuẩn xác, vậy thì Hoàng hậu chỉ đành tiếp tục mang bệnh, không thể can dự vào các việc lớn trong hậu cung.”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, chợt lại hỏi: “Dương Phương nghi giờ đã không còn nữa, những người bên cạnh nàng ta được xử trí thế nào?”
Cận Tịch đứng kế bên đáp: “Những người hầu bình thường tất nhiên đã được cho đi hầu hạ chủ nhân mới, duy có hai a hoàn tùy giá của Dương Phương nghi là Tú Châu và Tú Thẩm thì chắc sẽ bị đuổi về nhà.”
Tôi trầm ngâm một chút rồi nói: “Trước đây ta từng gặp rồi, thấy hai nha đầu đó cũng khá được việc, bảo Lý Trường an bài cho họ tới Nghi Nguyên điện bưng trà rót nước đi.”
Cận Tịch tỏ ra hơi do dự: “Hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng là một công việc không tệ chút nào đâu…”
“Bản cung đang muốn nâng đỡ bọn họ mà, như thế sau này bọn họ mới có thể nói năng, làm việc trước mặt Hoàng thượng nhiều một chút.”
Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng rồi liền vội vã rời đi.
Hơn một tháng sau đó, Huyền Lăng tuy thỉnh thoảng cũng có ban thưởng để an ủi nhưng không còn tới Cảnh Xuân điện thêm lần nào, đôi lần nhắc tới thì cũng chỉ nói: “Trước đây chẳng rõ vì sao mà cứ tới đó ta liền giống như người mất hồn, không nỡ rời đi, bây giờ đã lâu rồi không tới thấy cũng chẳng có vấn đề gì cả.”
Tôi khẽ cười phỉ phui một tiếng. “An Quý tần cũng có chỗ tốt của An Quý tần mà.”
Thế nhưng, lòng dạ Huyền Lăng rốt cuộc đã nguội lạnh.
Sau khi thỉnh cầu Huyền Lăng và Thái hậu giấu việc mình mang thai song sinh, tôi bắt đầu buông lỏng dây buộc bụng ra từng chút, do đó gần đây bụng tôi trông có vẻ to hơn trước khá nhiều.
Tôi cố ý không để ý tới, thỉnh thoảng còn để Cận Tịch dắt đi dạo trong Thượng Lâm uyển. Các cung tần đi ngang qua mỗi khi dừng chân lại thỉnh an, ánh mắt đều không kìm được dừng lại nơi cái bụng đã nhô hẳn lên của tôi, kế đó liền lộ ra vẻ nghi hoặc và kinh hãi. Tôi tỏ vẻ chẳng hề quan tâm, còn thản nhiên mỉm cười trò chuyện mấy câu với bọn họ, căn bản không giải thích gì.
Chỉ sau vài lần tin đồn đã lan ra khắp hậu cung, mọi người đều ngấm ngầm để ý tới cái bụng to hơn hẳn bình thường của tôi. Tôi không chỉ một lần nghe thấy các cung tần lén lút bàn tán sau lưng mình: “Bụng của Hoàn Phi nương nương trông chẳng giống như là có thai sáu tháng gì cả, có lẽ nào…”
Tôi vẫn luôn tin rằng tin đồn là thứ lan truyền nhanh nhất, không gì có thể ngăn cản được, còn mang theo một chút ác ý khiến người ta kích động đến khó tả.
Có lần tôi lẳng lặng đi qua một bụi hoa rậm rạp, ngoài tiếng gió thổi hoa lá đung đưa xào xạc ra còn có thể nghe thấy những tiếng rì rầm trò chuyện chất chứa sự hưng phấn được kìm nén.
“Hoàn Phi…” Có người thấp giọng nhắc đến tôi.
“Cái gì mà Hoàn Phi!” Một người khác cười lạnh thành tiếng, nghe sắc lẹm như một lưỡi dao cứa qua tai người ta: “Chẳng qua là một ni cô từng bị phế truất mà thôi, bộ dạng lẳng lơ giống hệt như con tiện tỳ Phó Như Kim kia vậy, nếu không vì đứa bé trong bụng cô ta, Hoàng thượng lại chịu phong cô ta làm phi sao?”
Còn có người cất giọng khinh miệt: “Ai mà biết được đứa bé đó là của ai. Nhìn cái bụng đó của cô ta làm gì giống với có thai sáu tháng, đủ so được với cái bụng có thai tám tháng của Từ Tiệp dư rồi…” Cô ta nói nhỏ đi một chút, rồi chợt bật cười khúc khích một tiếng, nói tiếp: “Cô ta ở một mình trong chùa Cam Lộ, chưa biết chừng lại không chịu được sự cô đơn mà đi tìm tên hòa thượng nào đó…”
“Suỵt…” Có người khẽ cất tiếng nhắc nhở: “Cô ta dù gì cũng là một trong Tam phi, chớ quên câu tai vách mạch rừng, cẩn thận một chút!”
Vẫn là giọng nói vừa rồi, nghe có hơi chói tai: “Lá gan của Nghiêm Tài nhân nhỏ quá, chúng ta việc gì phải sợ cô ta chứ, cô ta ngoài chỗ dựa là cái bụng đó ra thì còn gì khác đâu. Nếu ta mà biết được đứa bé trong bụng cô ta là con hoang của ai, ta nhất định sẽ cho cô ta một phen biết mặt!”
Một người khác dường như không tin, cười nói: “Mục tỷ tỷ nói nghe tự tin quá, muội muội xin được chờ xem kịch hay. Nếu tỷ tỷ thực sự có ngày lật đổ được Hoàn Phi, muội muội nhất định sẽ tâm phục khẩu phục. Chỉ e tỷ tỷ vừa gặp Hoàn Phi là liền sợ đến nỗi chẳng nói được gì.”
Người đó khẽ “hừ” một tiếng: “Ta mà lại sợ cô ta sao? Nếu ta may mắn mang được thai rồng, vậy mới gọi là dòng dõi hoàng thất chính thống, còn như cái thai hoang thai dại của cô ta có ai mà thèm!”
Tôi đưa mắt liếc nhìn Hoán Bích bên cạnh, thấy muội ấy giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái hẳn đi. Tôi lẳng lặng khoát tay một cái, Hoán Bích hiểu ý, liền chạy ra xa mấy bước, khẽ cười nói: “An chủ tử mau tới đây đi, Bảo Quyên thấy hoa ở chỗ này nở đẹp quá!”
Người sau bụi hoa lập tức ngẩn ra, nôn nóng nói: “Không hay rồi! Hình như là An Quý tần và thị tỳ Bảo Quyên bên cạnh cô ta, nghe nói An Quý tần trước giờ vẫn luôn đi lại gần gũi với Hoàn Phi, nếu để cô ta nghe được điều gì thì không hay đâu!”
Một người khác oán trách: “Đều tại tỷ tỷ mau mồm mau miệng quá đấy, cuộc trò chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng ta sẽ chẳng dễ chịu gì đâu, mau đi thôi!” Dứt lời liền xách váy hoang mang chạy đi.
Thấy mấy người đó đã chạy đi xa, Hoán Bích cười lạnh, nói: “Nô tỳ còn tưởng là loại người dám làm dám chịu thế nào cơ, hóa ra là những kẻ đáng khinh chuyên nấp sau lưng người ta nói lời nhảm nhí!”
Tôi vẫn thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan tới mình. “Đã nhìn rõ là ai chưa?”
Phẩm Nhi đứng kế bên Hoán Bích lập tức đáp: “Dạ rõ rồi, là Mục Quý nhân, Nghiêm Tài nhân và Ngưỡng Thuận nghi.”
Tôi khẽ mân mê mấy viên trân châu đính trên tay áo, chậm rãi nói: “Cứ ghi lại cho ta là được rồi.”
Hoán Bích hỏi: “Tiểu thư không giận sao?”
Tôi cười hờ hững nói: “Giận? Bọn họ mà cũng xứng sao?” Tiếng cười lạnh lùng của tôi khiến mấy giọt sương trên cành hoa rơi xuống. “Cứ để bọn họ nói đi, kịch hay hãy còn nhiều.”
Buổi trưa hôm ấy, Huyền Lăng tới Nhu Nghi điện ngồi chơi, mang theo cơn giận dữ khó lòng kìm nén. “Lòng người trong cung không ngờ lại xấu xa tới mức này, thật khiến trẫm không thể nhịn được!”
Tôi dùng khăn tay dịu dàng giúp y lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm rỉ ra nơi thái dương, ôn tồn hỏi: “Hoàng thượng cớ gì mà lại tức giận như thế?”
Y còn chưa hết giận, nắm chặt lấy bàn tay tôi, nói: “Hoàn Hoàn, nếu trẫm nói với nàng, nàng nhất định sẽ rất giận.”
Tôi lắc đầu cười khẽ: “Thần thiếp sẽ chẳng giận đâu.”
Y ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Trên mặt tôi xuất hiện một nụ cười điềm đạm, mông lung như có như không: “Những lời nhơ nhuốc thần thiếp nghe thấy gần đây còn nhiều hơn hẳn năm xưa khi bị cấm túc, nhưng nếu vì thế mà tức giận thì thực không đáng chút nào.”
Huyền Lăng bất giác ngẩn ra, vẻ ưu lo trong mắt càng lúc càng rõ rệt, tựa như mảng mây đen dày đặc giữa trời. “Hoàn Hoàn, nói trẫm nghe đi, nàng đã nghe thấy những gì rồi?”
Trong bình có nước sôi vừa đun, tôi chậm rãi rót vào trong chén, dòng nước nóng vừa chảy xuống, những cánh hoa hồng vốn nhẹ bẫng, khô queo lập tức nở ra tươi rói, trở nên kiều diễm vô cùng, tựa như khuôn mặt ửng đỏ của một nàng mỹ nhân say rượu. Tôi khẽ cười một tiếng, điềm đạm nói: “Những lời mà thần thiếp nghe thấy nhất định là còn khó nghe hơn những lời Hoàng thượng nghe thấy cả trăm nghìn lần, nhưng ngay đến thần thiếp cũng không tức giận, Hoàng thượng việc gì phải tức giận chứ!”
“Nàng biết những lời nhơ nhuốc đó của bọn họ khó nghe đến thế nào rồi đấy, trẫm thực thương nàng vô cớ phải chịu nỗi oan ức này.”
“Hoàng thượng đã biết là thần thiếp bị oan, vậy thần thiếp đâu có thể tính là bị oan nữa, còn về việc người khác nói thế nào thì cứ mặc kệ bọn họ thôi.” Trong điện, gió thổi mát rượi, làm mái tóc vừa mới gội của tôi nhè nhẹ tung bay, toát lên vẻ dịu dàng hết mực. “Hoàng thượng cũng đã nói những lời đó khó nghe, vậy thì khỏi cần nghe làm gì, cũng đừng để vào lòng.” Tôi bưng chén trà hoa hồng lên đưa tới trước mặt y. “Loại trà này tuy chẳng quý báu gì, thế nhưng ngửi một chút có thể khiến người ra cảm thấy tinh thần thư thái, quên đi những chuyện phiền muộn giữa chốn nhân gian, Hoàng thượng hãy uống thử xem sao.”
Huyền Lăng hôn nhẹ một cái lên bàn tay tôi, trong mắt tràn ngập vẻ mừng vui, âu yếm. “Hoàn Hoàn, trẫm trước đây chỉ cảm thấy nàng dịu dàng, bây giờ mới biết nàng còn có tấm lòng bao dung như thế nữa.”
Tôi đưa tay khẽ gạt mấy lọn tóc rối ra sau tai, mỉm cười nói: “Hoàng thượng nói như vậy thực khiến thần thiếp thấy xấu hổ quá chừng.”
Y cất lời cảm khái: “Nàng vì trẫm mà mang thai vất vả, lại là thai sinh đôi, thế mà người trong cung lại đồn đại phỉ báng nàng, trẫm chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi là liền cảm thấy tức giận.”
Tôi cố kìm nén cảm giác nhục nhã nơi đáy lòng, vẫn tươi cười rạng rỡ. “Thần thiếp gửi mình trong chùa Cam Lộ tu hành mấy năm, kỳ thực cũng có không ít thu hoạch, ít nhất cũng luôn giữ được tâm hồn thanh thản, tự tìm lấy những niềm vui riêng.” Tôi chăm chú nhìn y, khẩn khoản nói: “Vừa rồi khi tới đây, Hoàng thượng có vẻ tức giận quá, thần thiếp hy vọng về sau Hoàng thượng bất kể là nghe thấy điều gì cũng chớ nên tức giận, càng đừng nên vì thế mà trách phạt lục cung.”
Huyền Lăng tỏ ra do dự. “Sai mà không phạt, trẫm cảm thấy có chút không công bằng.”
Tôi hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Hoàng thượng thử nghĩ mà xem, trong cung có nhiều người như thế, tin đồn thì lại lan nhanh, nếu thực sự trừng phạt thì ắt sẽ dính dáng đến rất nhiều người. Huống chi…” Tôi ngẩng đầu nhìn y chăm chú, cặp mắt long lanh như làn nước mùa xuân. “Hoàng thượng hãy coi như tích phúc cho con của chúng ta đi.”
Huyền Lăng không cự lại được những lời khẩn cầu ấy của tôi, do dự thêm một lát rồi cuối cùng cũng đồng ý. Hơn nữa, với những nữ nhân trẻ trung xinh đẹp kia, sau khi phạt nặng, rất có thể y sẽ lại sinh lòng thương xót.
Việc này cứ liên tục được đè nén, tôi thì làm bộ như không hay biết gì, rồi cuối cùng chẳng mấy khi ra khỏi Nhu Nghi điện, dành phần lớn thời gian cho việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đồng thời phái mấy người Phẩm Nhi, Hoa Nghi ra ngoài ghi lại danh sách những người phỉ báng tôi.
Lúc này tôi nằm nghiêng trên giường, tay cầm một thanh lăn ngọc mà lăn đi lăn lại trên mặt, tai thì lắng nghe Hoán Bích đọc Sưu thần ký, thỉnh thoảng lại cười đùa vài câu để giết thời gian. Hoán Bích cười nói: “Chuyện cái bụng của tiểu thư bên ngoài đang sôi sục cả lên, chắc chẳng ai ngờ được tiểu thư vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn. Nô tỳ ban đầu còn không hiểu, về sau chợt nhớ tới lời của tiểu thư hôm đó thì mới giật mình tỉnh ngộ.”
Tôi bỏ một quả sơn trà vào miệng, cảm nhận vị ngọt ngào thơm mát từ đó truyền ra, uể oải nói: “Ta vừa về cung, lại vì mang thai mà được ân sủng tột bậc. Người bợ đỡ nịnh nọt có, kẻ nói xấu sau lưng có, thực là địch ta khó phân, khó tránh khỏi cảnh trước sau đều có địch, chi bằng hãy thừa dịp này mà phân rõ giới tuyến là tốt nhất.”
Hoán Bích nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện giờ mọi chuyện đã rõ ràng, kẻ nào đứng ra phỉ báng ắt là kẻ địch của tiểu thư, còn những ai im lặng thì chính là bằng hữu, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tôi ngẩng đầu cười nói: “Đâu có dễ dàng như vậy. Kẻ phỉ báng ta là kẻ địch không sai, nhưng người im lặng thì chưa chắc đã là bằng hữu. Chẳng hạn như Kính Phi trước giờ vẫn luôn kín tiếng giữ mình, mà người ở Cảnh Xuân điện không phải tới giờ cũng vẫn im lặng đó sao?”
Hoán Bích khẽ cười khinh miệt. “Sau việc Từ Tiệp dư, nàng ta đã làm mất lòng Thái hậu, Hoàng thượng ngại mặt mũi Thái hậu là thứ nhất, e dè hai chữ “chẳng lành” của nàng ta là thứ hai, giờ đã chẳng mấy để ý tới nàng ta nữa rồi. Hơn nữa, nghe nói gần đây hai người thị tỳ của Dương Phương nghi hầu hạ ở Nhu Nghi điện hết sức tận tâm, Hoàng thượng thấy tớ thì nhớ đến chủ, cảm thấy vô cùng thương tiếc.”
“Hoàng thượng phải cảm thấy thương tiếc thì mới chịu nghĩ tới việc ngày đó Bảo Quyên bên cạnh An thị đã nói năng với giọng chắc nịch thế nào.” Tôi thoáng trầm ngâm rồi mới cười nói tiếp: “Hoàng thượng không tới chỗ An thị nữa, nhưng lại thường xuyên qua chỗ Diễm Thường tại, qua đó đủ thấy cô ta hiện giờ đang đắc sủng cỡ nào.”
Hoán Bích hơi trề môi nói: “Nô tỳ thấy thái độ của Diệp thị với Hoàng thượng không lạnh không nhạt, thực chẳng rõ cô ta dùng thủ đoạn gì mà đắc sủng nữa. Mà trong số những người phỉ báng tiểu thư không hề có cô ta, chắc hẳn cô ta dù có muốn phỉ báng thì cũng chẳng tìm được ai để nói chuyện. Cứ như nô tỳ thấy, cô ta dù đắc sủng nhưng bị Thái hậu ghét bỏ, bị các phi tần oán hận, vậy thì có gì là hay đâu chứ!”
Tôi mỉm cười, lắc đầu nói: “Cô ta chưa chắc đã là loại người thích bàn tán sau lưng người khác như vậy.” Sau đó tôi lại đưa mắt liếc nhìn Hoán Bích. “Muội với Diệp Lan Y chẳng qua mới chỉ gặp nhau vài lần, tại sao lại ghét cô ta đến vậy chứ?”
Hoán Bích cúi đầu suy nghĩ một chút rồi mới trầm ngâm nói: “Nô tỳ cũng không rõ tại sao mình lại không thích cô ta như vậy, chỉ cảm thấy cô ta lẳng lơ, diêm dúa quá chừng. Có lẽ là vì vết xe đổ của An thị nên nô tỳ không thể nào ưa được kiểu người như thế.”
Đương lúc chúng tôi nói chuyện thì Hoa Nghi từ ngoài đi vào bẩm báo: “Từ Tiệp dư đang ở ngoài cầu kiến, nương nương có gặp không ạ?”
Tôi thoáng ngẩn người, vội vàng nói: “Sao lại không gặp chứ, mau mời vào đây.”
Vóc người Từ Tiệp dư vẫn có vẻ mỏng manh như trước, nhưng khí sắc thì tốt hơn nhiều, xem ra quãng thời gian gần đây Huyền Lăng đã hết sức quan tâm tới nàng ta.
Thân hình nàng ta đã hơi nặng nề, đi lại cũng có chút khó khăn, cần bám vào tay thị tỳ mới đi vững được. Nàng ta vừa nhìn thấy tôi liền định hành lễ, tôi vội kêu Hoán Bích đi đỡ, đoạn trêu chọc: “Muội muội mà hành lễ với bản cung là bản cung lại phải đi đỡ, chỉ sơ sẩy một chút thôi là cái bụng của chúng ta sẽ va vào nhau mất đấy.”
Từ Tiệp dư cúi đầu, che miệng cười tủm tỉm. “Nương nương thật hài hước quá!”
Tôi vội mời nàng ta ngồi rồi cười nói: “Nếu muội muội thích thì hãy đến Nhu Nghi điện chơi nhiều một chút, chúng ta mà tụ lại một chỗ với nhau thì đâu thiếu chuyện vui để nói.”
Từ Tiệp dư khẽ nở một nụ cười nền nã, khí chất uyển chuyển tựa một bài thơ Đường, càng tiếp xúc càng khiến người ta yêu mến. Nhưng Huyền Lăng giờ tuổi đã tam tuần, không còn như thuở thiếu niên lúc nào cũng sẵn lòng hao tốn tâm sức để đi tìm kiếm vẻ đẹp tinh tế của một người con gái. Trong số các nữ tử ở chốn hậu cung hiện giờ, y tất nhiên vẫn thích loại người diêm dúa, bắt mắt như Diệp Lan Y hơn.
Từ Tiệp dư nói: “Tần thiếp sớm đã muốn tới thăm nương nương rồi, chỉ là thân thể mãi vẫn không khỏe. Bây giờ rốt cuộc đã có thể đi lại được, tần thiếp liền tới thỉnh an nương nương ngay.” Nàng ta nói chuyện vẫn luôn nhẹ nhàng, nền nã, tựa như làn gió hết mực dịu dàng.
Tôi kêu Phẩm Nhi múc cho nàng ta một bát canh Thất thúy mà thường ngày mình vẫn uống, mỉm cười nói: “Đã khỏe lại rồi thì nên đi lại nhiều một chút.”
Từ Tiệp dư hơi cau mày, trên khuôn mặt thấp thoáng nét sầu mênh mang khôn tả. “Khi bị cấm túc thì chỉ mong được ra ngoài, nhưng ra ngoài rồi lại cảm thấy vô cùng hỗn loạn.” Nàng ta nói giọng khẩn thiết: “Nương nương đã vì tần thiếp mà hao tâm tổn sức mấy phen, thậm chí còn xin Hoàng thượng và Thái hậu bỏ lệnh cấm túc cho tần thiếp. Ngày đó nếu không có nương nương, e là giờ đây đứa bé trong bụng tần thiếp đã không giữ được.” Nàng ta dịu dáng áp bàn tay lên bụng mình, dáng vẻ yêu thương hết mực. “Tần thiếp không có điều mong cầu gì khác, chỉ hy vọng đứa bé trong bụng này bình an là tốt lắm rồi!”
Tôi cũng nói với giọng chân thành, tha thiết: “Mang thai chín tháng mười ngày vất vả cỡ nào chỉ có chúng ta hiểu, lỡ như không giữ được đứa bé, nỗi đau đớn ấy thực là to lớn tột cùng.”
Từ Tiệp dư hơi ngẩng lên, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, thấp giọng nói: “Tần thiếp nghe nói nương nương từng phải chịu khổ rất nhiều, khi sinh Lung Nguyệt Công chúa cố nhiên là muôn phần gian khó, nhưng cái thai đầu…” Nàng ta hạ thấp giọng nhưng sự chân thành thì không giảm bớt chút nào: “Chắc là vì duyên cớ này nên nương nương mới quan tâm tới tần thiếp như vậy.”
Tôi khẽ mỉm cười, dùng chiếc thìa bạc chậm rãi khuấy canh Thất thúy trong bát, điềm đạm nói: “Muội muội đúng là rất thông minh.”
Nàng ta nở một nụ cười thương cảm, lại hơi nghiêng đầu mà nhìn mấy bông đỗ quyên mùa thu được cắm trong bình, khẽ nói: “Thông minh thì sao chứ? Giống như mấy bông đỗ quyên này vậy, dù có nở đẹp đến mấy thì vẫn là loài hoa của mùa xuân, bây giờ đã sắp vào thu rồi, căn bản chẳng hợp mùa gì cả.”
Những bông đỗ quyên mùa thu đó Hoán Bích vốn vẫn dùng để cài lên búi tóc mỗi ngày, Từ Tiệp dư chỉ vô tình nói vậy nhưng Hoán Bích vẫn không kìm được, mặt hơi biến sắc.
Tôi làm bộ như không hay biết, mỉm cười nói: “Sao muội muội lại nói vậy chứ? Con người sống trên đời cần có niềm tin, nếu ngay đến trái tim cũng đã nguội lạnh, người khác dù có giúp đỡ thế nào cũng chẳng xong. Muội muội tốt xấu gì cũng còn có đứa bé trong bụng mà.”
Từ Tiệp dư dịu dàng nói: “Tần thiếp chẳng ra gì, không chịu nổi những lời ác độc của người ta, không vượt qua được chính bản thân mình, do đó mới tự làm mình bị tổn thương. Nương nương nhất định phải kiên cường hơn mới được, ngàn vạn lần đừng giống như tần thiếp.”
Tôi hơi nhếch môi cười khẽ. “Muội muội vừa mới ra ngoài mà đã nghe thấy những lời như thế rồi, xem ra tin đồn về cái thai này của bản cung thực là nhiều không kể xiết.”
“Tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi!” Từ Tiệp dư cười nói: “Nương nương đã đối xử với tần thiếp như vậy, tần thiếp hẳn nhiên phải dốc ruột dốc gan với nương nương. Có một số việc bản thân tần thiếp chưa chắc đã làm được, nhưng xin nương nương đừng nên vì lời của người khác mà thương tâm.”
Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc lạnh giá của nàng ta, ôn tồn nói: “Muội muội cứ yên tâm, bản cung giờ không ra khỏi Nhu Nghi điện này nữa, bọn họ có thể làm gì bản cung đây?” Từ Tiệp dư khẽ gật đầu vẻ đầy âu lo, sau đó liền cáo từ ra về.
Những tin đồn nhảm nhí cứ thế lan truyền khắp nơi, ngày một nhiều hơn, cuối cùng ngay đến Hoàng hậu cũng không kìm được mà đứng ra khuyên nhủ Huyền Lăng: “Mọi người trong cung đều nói cái thai của Hoàn Phi khác hẳn người thường, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc, cứ nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Hoàng hậu tuy không đắc sủng nhưng đã ở ngôi quốc mẫu nhiều năm nay, Huyền Lăng cũng khá kính trọng nàng ta. Hơn nữa, Hoàng hậu còn đang mang bệnh, đã mấy tháng nay không quản việc gì, bây giờ có lời như thế rồi Huyền Lăng cũng không tiện gạt sang một bên, đành nói: “Hoàng hậu đã phải nhọc lòng rồi, có điều tin đồn trong cung xưa nay vốn chưa từng dứt, nếu Hoàng hậu cứ vì những lời vu vơ như thế mà hao tổn tâm tư, chỉ e sẽ chẳng có ích gì cho việc dưỡng bệnh.” Dừng một chút, y lại tiếp: “Thân thể Hoàng hậu còn chưa khỏe hẳn, việc trong hậu cung tự có Đoan Phi và Kính Phi san sẻ giúp nàng. Bọn họ đã chẳng coi mấy lời vớ vẩn này ra gì, nàng việc gì phải để ý đến.”
Lúc ấy tôi đang chải đầu trang điểm, nghe Tiểu Doãn Tử bẩm báo xong thì chỉ thản nhiên chọn một cặp bông tai phỉ thúy hình lá ngân hạnh đeo lên tai, ngó nghiêng một chút rồi nói: “Kỳ thực Hoàng hậu nói thế cũng chẳng thể chê trách gì, nàng ta là chủ hậu cung, để ý tới mọi việc trong cung vốn là chức trách của nàng ta, huống chi đây còn là việc lớn có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc. Có điều, Hoàng thượng sớm đã khó chịu về việc này, nàng ta lại không may đụng phải, do đó mới như vậy mà thôi.”
Huyền Lăng xưa nay luôn kính trọng Hoàng hậu, bây giờ nói ra những lời như thế là đã có ý trách móc rồi, thậm chí lúc gặp tôi, y còn tỏ ra có phần bất mãn. “Hoàng hậu trước giờ vẫn luôn chín chắn hiểu chuyện, không ngờ nay lại hấp tấp, bộp chộp như thế, chẳng khác gì đám người ít tuổi ngu ngốc ngoài kia.”
Tôi dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có lòng tốt mà thôi… Hoàng thượng không nói việc thần thiếp mang thai song sinh với Hoàng hậu nương nương đấy chứ?”
Y khẽ vuốt ve bờ vai tôi, âu yếm nói: “Nàng đã dặn dò như thế, lại còn vì con của chúng ta mà phải chịu nỗi oan ức như vậy, sao trẫm có thể làm trái ý nàng được chứ.”
Tôi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt hiền từ của một người mẹ. “Vì con của chúng a, dù có phải làm gì thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Huyền Lăng thở dài cảm khái. “Nàng thực đã phải chịu vất vả nhiều rồi!”
Tôi nói giọng thân mật: “Thần thiếp vất vả không chỉ vì con của chúng ta, mà còn vì Hoàng thượng nữa. Việc ở tiền triều đã đủ nặng nhọc rồi, sau khi trở về hậu cung, Hoàng thượng nên được nghỉ ngơi thoải mái mới phải, thần thiếp không muốn Hoàng thượng vì thần thiếp mà phải nhọc lòng thêm nữa.” Rồi tôi lại cố ý nói thêm một câu: “Mấy người Mục Quý nhân dù sao cũng còn trẻ, đâu biết được thế nào là thị phi nặng nhẹ, dù Hoàng thượng có nghe thấy bọn họ nói gì thì cũng đừng nên giận dữ.”
Huyền Lăng trước giờ vốn vẫn hay khoan dung với những phi tần trẻ tuổi xinh đẹp, dù có vì việc lần này mà trách phạt mấy người Mục Quý nhân thì cũng sẽ nhanh chóng cho qua, không để bụng thêm nữa. Nhưng bây giờ bọn họ càng phỉ báng tôi nhiều, tôi lại càng tha thiết khuyên nhủ Huyền Lăng chớ nên vì tôi mà trách phạt bất cứ một ai, thế là Huyền Lăng liền nhớ mãi việc này, bắt đầu lạnh nhạt với các phi tần có lời nói xấu tôi, không còn đặt chân tới chỗ bọn họ thêm lần nào nữa.
Dần dần, số người đắc sủng trong cung trở nên vô cùng ít ỏi. Có điều, theo lời Cận Tịch kể lại thì Hồ Chiêu nghi cũng từng nói xấu tôi, ấy thế mà Huyền Lăng lại không hề chỉ trích, vẫn sủng ái nàng ta như cũ. Tôi khẽ cười giễu cợt. “Cô ta có thân phận như thế nào chứ, Hoàng thượng tất nhiên phải nhường cô ta mấy phần. Có điều, cái miệng Hồ Chiêu nghi vẫn là cái miệng đó, tính tình Hoàng thượng cũng vẫn là tính tình đó, chưa từng thay đổi.”
Cận Tịch nghe xong thì chỉ chỉnh lại bông hoa trên búi tóc một chút, nở một nụ cười đầy ý vị. “Dạ phải, cũng giống như Hoa Phi trước đây vậy, Hoàng thượng tuy dung túng cho cô ta nhưng chưa chắc đã thực sự thích cô ta.”
Tôi lúc này đã có chút mệt mỏi, không nói gì thêm, khẽ xua tay ra hiệu cho Cận Tịch lui ra ngoài.
Tiểu Doãn Tử cười hì hì, nói: “Quý Duy Sinh vốn là đồng hương của nô tài, thi cử nhiều lần không đỗ, cuối cùng phải nhờ phúc ấm của tổ tiên mới được vào Khâm Thiên giám làm một chức quan nhàn tản, nhưng vẫn thường xuyên bị người ta chèn ép.”
Tôi bám vào tay y, chậm rãi đứng dậy, mỉm cười vuốt ve con vẹt lông trắng đang đậu trên giá. Con vẹt ở Đường Lê cung ngày trước vì không có ai chăm sóc nên đã chết từ lâu, thế là Huyền Lăng bèn tặng cho tôi một con khác để giải sầu. Tôi rót cho con vẹt thêm ít nước, chậm rãi nói: “Con người ai cũng cần có một cơ hội, mà cơ hội tới rồi còn phải dám đánh cược một phen. kết quả hoặc là một bước lên mây, hoặc là u uất cả đời. Quý Duy Sinh coi như đã đánh cược đúng, và bản cung cũng vậy.” Dừng một chút, tôi lại tiếp: “Chỉ là bản cung không ngờ y lại biết nói chuyện như thế.” Rồi tôi cười nói: “Người biết nắm lấy cơ hội thường rất thông minh, bản cung thích giao du với những người thông minh, sau này nhớ dùng y cho cẩn thận, chỉ một chức Tư nghi Khâm Thiên giám nho nhỏ còn chưa xứng với tài cán của y đâu.”
Tiểu Doãn Tử tươi cười vui vẻ, vội vàng thay Quý Duy Sinh tạ ơn không ngớt. Chợt Hoa Nghi rảo bước đi vào, khẽ cất tiếng bẩm báo: “Nương nương! Cảnh Xuân điện cháy rồi!”
Tôi khẽ gật đầu. “Ta biết rồi.” Sau đó liền bám vào tay Cận Tịch đi thẳng ra ngoài cửa, nhìn về phía nam, nơi có một luồng khói đen không ngớt bốc lên, thế lửa tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến người ta kinh sợ. Bên tai tôi liên tục vang lên những tiếng hò hét náo loạn, chắc hẳn mọi người đều đang chạy về hướng Cảnh Xuân điện cứu hỏa.
Tôi lẳng lặng đứng đó, cất giọng dửng dưng: “Sao tự nhiên lại cháy vậy?”
Hoa Nghi hơi cau mày, đáp: “Do nhà bếp dùng lửa không cẩn thận… Tựu trung việc này chỉ có thể là do người của Cảnh Xuân điện thôi, đâu thể là ai khác được.”
Tôi im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười ngơ ngẩn. Không biết từ lúc nào mà Hoán Bích đã đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cất tiếng: “Thực là đáng tiếc! Tại sao nàng ta lại không chết cháy luôn nhỉ? Như thế sẽ bớt được bao nhiêu việc cho chúng ta.”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy trong cặp mắt Hoán Bích chứa chan nỗi căm hận, tựa như màn đêm sâu thẳm. Tôi khẽ thở dài một tiếng: “Ta cũng muốn như vậy lắm chứ… Có điều bây giờ còn chưa phải lúc, vả lại để nàng ta chết dễ dàng như thế thì hời cho nàng ta quá.”
Tiểu Doãn Tử chắp tay, cung kính nói: “Trong thời tiết thế này mà cũng cháy được, qua đó đủ thấy An Quý tần đúng là người chẳng lành.”
Hoa Nghi hơi nhếch khóe môi, thấp giọng cười nói: “Hoàng thượng nghe nói Cảnh Xuân điện bị cháy thì cũng hơi nôn nóng nhưng chỉ kêu người mau đi cứu hỏa, rốt cuộc vẫn không đi thăm An Quý tần.”
Tôi đưa mắt nhìn về hướng Phượng Nghi cung, xuýt xoa cảm thán: “An Quý tần giờ không gặp may như vậy, e là dễ xung khắc với Hoàng hậu lắm.”
Cận Tịch cười nhạt, nói: “Đúng thế, nếu bây giờ Hoàng hậu khỏi bệnh, có thể thấy thiên tượng thực sự không sai, An Quý tần đúng là người chẳng lành; còn nếu muốn nói thiên tượng không chuẩn xác, vậy thì Hoàng hậu chỉ đành tiếp tục mang bệnh, không thể can dự vào các việc lớn trong hậu cung.”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, chợt lại hỏi: “Dương Phương nghi giờ đã không còn nữa, những người bên cạnh nàng ta được xử trí thế nào?”
Cận Tịch đứng kế bên đáp: “Những người hầu bình thường tất nhiên đã được cho đi hầu hạ chủ nhân mới, duy có hai a hoàn tùy giá của Dương Phương nghi là Tú Châu và Tú Thẩm thì chắc sẽ bị đuổi về nhà.”
Tôi trầm ngâm một chút rồi nói: “Trước đây ta từng gặp rồi, thấy hai nha đầu đó cũng khá được việc, bảo Lý Trường an bài cho họ tới Nghi Nguyên điện bưng trà rót nước đi.”
Cận Tịch tỏ ra hơi do dự: “Hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng là một công việc không tệ chút nào đâu…”
“Bản cung đang muốn nâng đỡ bọn họ mà, như thế sau này bọn họ mới có thể nói năng, làm việc trước mặt Hoàng thượng nhiều một chút.”
Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng rồi liền vội vã rời đi.
Hơn một tháng sau đó, Huyền Lăng tuy thỉnh thoảng cũng có ban thưởng để an ủi nhưng không còn tới Cảnh Xuân điện thêm lần nào, đôi lần nhắc tới thì cũng chỉ nói: “Trước đây chẳng rõ vì sao mà cứ tới đó ta liền giống như người mất hồn, không nỡ rời đi, bây giờ đã lâu rồi không tới thấy cũng chẳng có vấn đề gì cả.”
Tôi khẽ cười phỉ phui một tiếng. “An Quý tần cũng có chỗ tốt của An Quý tần mà.”
Thế nhưng, lòng dạ Huyền Lăng rốt cuộc đã nguội lạnh.
Sau khi thỉnh cầu Huyền Lăng và Thái hậu giấu việc mình mang thai song sinh, tôi bắt đầu buông lỏng dây buộc bụng ra từng chút, do đó gần đây bụng tôi trông có vẻ to hơn trước khá nhiều.
Tôi cố ý không để ý tới, thỉnh thoảng còn để Cận Tịch dắt đi dạo trong Thượng Lâm uyển. Các cung tần đi ngang qua mỗi khi dừng chân lại thỉnh an, ánh mắt đều không kìm được dừng lại nơi cái bụng đã nhô hẳn lên của tôi, kế đó liền lộ ra vẻ nghi hoặc và kinh hãi. Tôi tỏ vẻ chẳng hề quan tâm, còn thản nhiên mỉm cười trò chuyện mấy câu với bọn họ, căn bản không giải thích gì.
Chỉ sau vài lần tin đồn đã lan ra khắp hậu cung, mọi người đều ngấm ngầm để ý tới cái bụng to hơn hẳn bình thường của tôi. Tôi không chỉ một lần nghe thấy các cung tần lén lút bàn tán sau lưng mình: “Bụng của Hoàn Phi nương nương trông chẳng giống như là có thai sáu tháng gì cả, có lẽ nào…”
Tôi vẫn luôn tin rằng tin đồn là thứ lan truyền nhanh nhất, không gì có thể ngăn cản được, còn mang theo một chút ác ý khiến người ta kích động đến khó tả.
Có lần tôi lẳng lặng đi qua một bụi hoa rậm rạp, ngoài tiếng gió thổi hoa lá đung đưa xào xạc ra còn có thể nghe thấy những tiếng rì rầm trò chuyện chất chứa sự hưng phấn được kìm nén.
“Hoàn Phi…” Có người thấp giọng nhắc đến tôi.
“Cái gì mà Hoàn Phi!” Một người khác cười lạnh thành tiếng, nghe sắc lẹm như một lưỡi dao cứa qua tai người ta: “Chẳng qua là một ni cô từng bị phế truất mà thôi, bộ dạng lẳng lơ giống hệt như con tiện tỳ Phó Như Kim kia vậy, nếu không vì đứa bé trong bụng cô ta, Hoàng thượng lại chịu phong cô ta làm phi sao?”
Còn có người cất giọng khinh miệt: “Ai mà biết được đứa bé đó là của ai. Nhìn cái bụng đó của cô ta làm gì giống với có thai sáu tháng, đủ so được với cái bụng có thai tám tháng của Từ Tiệp dư rồi…” Cô ta nói nhỏ đi một chút, rồi chợt bật cười khúc khích một tiếng, nói tiếp: “Cô ta ở một mình trong chùa Cam Lộ, chưa biết chừng lại không chịu được sự cô đơn mà đi tìm tên hòa thượng nào đó…”
“Suỵt…” Có người khẽ cất tiếng nhắc nhở: “Cô ta dù gì cũng là một trong Tam phi, chớ quên câu tai vách mạch rừng, cẩn thận một chút!”
Vẫn là giọng nói vừa rồi, nghe có hơi chói tai: “Lá gan của Nghiêm Tài nhân nhỏ quá, chúng ta việc gì phải sợ cô ta chứ, cô ta ngoài chỗ dựa là cái bụng đó ra thì còn gì khác đâu. Nếu ta mà biết được đứa bé trong bụng cô ta là con hoang của ai, ta nhất định sẽ cho cô ta một phen biết mặt!”
Một người khác dường như không tin, cười nói: “Mục tỷ tỷ nói nghe tự tin quá, muội muội xin được chờ xem kịch hay. Nếu tỷ tỷ thực sự có ngày lật đổ được Hoàn Phi, muội muội nhất định sẽ tâm phục khẩu phục. Chỉ e tỷ tỷ vừa gặp Hoàn Phi là liền sợ đến nỗi chẳng nói được gì.”
Người đó khẽ “hừ” một tiếng: “Ta mà lại sợ cô ta sao? Nếu ta may mắn mang được thai rồng, vậy mới gọi là dòng dõi hoàng thất chính thống, còn như cái thai hoang thai dại của cô ta có ai mà thèm!”
Tôi đưa mắt liếc nhìn Hoán Bích bên cạnh, thấy muội ấy giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái hẳn đi. Tôi lẳng lặng khoát tay một cái, Hoán Bích hiểu ý, liền chạy ra xa mấy bước, khẽ cười nói: “An chủ tử mau tới đây đi, Bảo Quyên thấy hoa ở chỗ này nở đẹp quá!”
Người sau bụi hoa lập tức ngẩn ra, nôn nóng nói: “Không hay rồi! Hình như là An Quý tần và thị tỳ Bảo Quyên bên cạnh cô ta, nghe nói An Quý tần trước giờ vẫn luôn đi lại gần gũi với Hoàn Phi, nếu để cô ta nghe được điều gì thì không hay đâu!”
Một người khác oán trách: “Đều tại tỷ tỷ mau mồm mau miệng quá đấy, cuộc trò chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng ta sẽ chẳng dễ chịu gì đâu, mau đi thôi!” Dứt lời liền xách váy hoang mang chạy đi.
Thấy mấy người đó đã chạy đi xa, Hoán Bích cười lạnh, nói: “Nô tỳ còn tưởng là loại người dám làm dám chịu thế nào cơ, hóa ra là những kẻ đáng khinh chuyên nấp sau lưng người ta nói lời nhảm nhí!”
Tôi vẫn thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan tới mình. “Đã nhìn rõ là ai chưa?”
Phẩm Nhi đứng kế bên Hoán Bích lập tức đáp: “Dạ rõ rồi, là Mục Quý nhân, Nghiêm Tài nhân và Ngưỡng Thuận nghi.”
Tôi khẽ mân mê mấy viên trân châu đính trên tay áo, chậm rãi nói: “Cứ ghi lại cho ta là được rồi.”
Hoán Bích hỏi: “Tiểu thư không giận sao?”
Tôi cười hờ hững nói: “Giận? Bọn họ mà cũng xứng sao?” Tiếng cười lạnh lùng của tôi khiến mấy giọt sương trên cành hoa rơi xuống. “Cứ để bọn họ nói đi, kịch hay hãy còn nhiều.”
Buổi trưa hôm ấy, Huyền Lăng tới Nhu Nghi điện ngồi chơi, mang theo cơn giận dữ khó lòng kìm nén. “Lòng người trong cung không ngờ lại xấu xa tới mức này, thật khiến trẫm không thể nhịn được!”
Tôi dùng khăn tay dịu dàng giúp y lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm rỉ ra nơi thái dương, ôn tồn hỏi: “Hoàng thượng cớ gì mà lại tức giận như thế?”
Y còn chưa hết giận, nắm chặt lấy bàn tay tôi, nói: “Hoàn Hoàn, nếu trẫm nói với nàng, nàng nhất định sẽ rất giận.”
Tôi lắc đầu cười khẽ: “Thần thiếp sẽ chẳng giận đâu.”
Y ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Trên mặt tôi xuất hiện một nụ cười điềm đạm, mông lung như có như không: “Những lời nhơ nhuốc thần thiếp nghe thấy gần đây còn nhiều hơn hẳn năm xưa khi bị cấm túc, nhưng nếu vì thế mà tức giận thì thực không đáng chút nào.”
Huyền Lăng bất giác ngẩn ra, vẻ ưu lo trong mắt càng lúc càng rõ rệt, tựa như mảng mây đen dày đặc giữa trời. “Hoàn Hoàn, nói trẫm nghe đi, nàng đã nghe thấy những gì rồi?”
Trong bình có nước sôi vừa đun, tôi chậm rãi rót vào trong chén, dòng nước nóng vừa chảy xuống, những cánh hoa hồng vốn nhẹ bẫng, khô queo lập tức nở ra tươi rói, trở nên kiều diễm vô cùng, tựa như khuôn mặt ửng đỏ của một nàng mỹ nhân say rượu. Tôi khẽ cười một tiếng, điềm đạm nói: “Những lời mà thần thiếp nghe thấy nhất định là còn khó nghe hơn những lời Hoàng thượng nghe thấy cả trăm nghìn lần, nhưng ngay đến thần thiếp cũng không tức giận, Hoàng thượng việc gì phải tức giận chứ!”
“Nàng biết những lời nhơ nhuốc đó của bọn họ khó nghe đến thế nào rồi đấy, trẫm thực thương nàng vô cớ phải chịu nỗi oan ức này.”
“Hoàng thượng đã biết là thần thiếp bị oan, vậy thần thiếp đâu có thể tính là bị oan nữa, còn về việc người khác nói thế nào thì cứ mặc kệ bọn họ thôi.” Trong điện, gió thổi mát rượi, làm mái tóc vừa mới gội của tôi nhè nhẹ tung bay, toát lên vẻ dịu dàng hết mực. “Hoàng thượng cũng đã nói những lời đó khó nghe, vậy thì khỏi cần nghe làm gì, cũng đừng để vào lòng.” Tôi bưng chén trà hoa hồng lên đưa tới trước mặt y. “Loại trà này tuy chẳng quý báu gì, thế nhưng ngửi một chút có thể khiến người ra cảm thấy tinh thần thư thái, quên đi những chuyện phiền muộn giữa chốn nhân gian, Hoàng thượng hãy uống thử xem sao.”
Huyền Lăng hôn nhẹ một cái lên bàn tay tôi, trong mắt tràn ngập vẻ mừng vui, âu yếm. “Hoàn Hoàn, trẫm trước đây chỉ cảm thấy nàng dịu dàng, bây giờ mới biết nàng còn có tấm lòng bao dung như thế nữa.”
Tôi đưa tay khẽ gạt mấy lọn tóc rối ra sau tai, mỉm cười nói: “Hoàng thượng nói như vậy thực khiến thần thiếp thấy xấu hổ quá chừng.”
Y cất lời cảm khái: “Nàng vì trẫm mà mang thai vất vả, lại là thai sinh đôi, thế mà người trong cung lại đồn đại phỉ báng nàng, trẫm chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi là liền cảm thấy tức giận.”
Tôi cố kìm nén cảm giác nhục nhã nơi đáy lòng, vẫn tươi cười rạng rỡ. “Thần thiếp gửi mình trong chùa Cam Lộ tu hành mấy năm, kỳ thực cũng có không ít thu hoạch, ít nhất cũng luôn giữ được tâm hồn thanh thản, tự tìm lấy những niềm vui riêng.” Tôi chăm chú nhìn y, khẩn khoản nói: “Vừa rồi khi tới đây, Hoàng thượng có vẻ tức giận quá, thần thiếp hy vọng về sau Hoàng thượng bất kể là nghe thấy điều gì cũng chớ nên tức giận, càng đừng nên vì thế mà trách phạt lục cung.”
Huyền Lăng tỏ ra do dự. “Sai mà không phạt, trẫm cảm thấy có chút không công bằng.”
Tôi hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Hoàng thượng thử nghĩ mà xem, trong cung có nhiều người như thế, tin đồn thì lại lan nhanh, nếu thực sự trừng phạt thì ắt sẽ dính dáng đến rất nhiều người. Huống chi…” Tôi ngẩng đầu nhìn y chăm chú, cặp mắt long lanh như làn nước mùa xuân. “Hoàng thượng hãy coi như tích phúc cho con của chúng ta đi.”
Huyền Lăng không cự lại được những lời khẩn cầu ấy của tôi, do dự thêm một lát rồi cuối cùng cũng đồng ý. Hơn nữa, với những nữ nhân trẻ trung xinh đẹp kia, sau khi phạt nặng, rất có thể y sẽ lại sinh lòng thương xót.
Việc này cứ liên tục được đè nén, tôi thì làm bộ như không hay biết gì, rồi cuối cùng chẳng mấy khi ra khỏi Nhu Nghi điện, dành phần lớn thời gian cho việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đồng thời phái mấy người Phẩm Nhi, Hoa Nghi ra ngoài ghi lại danh sách những người phỉ báng tôi.
Lúc này tôi nằm nghiêng trên giường, tay cầm một thanh lăn ngọc mà lăn đi lăn lại trên mặt, tai thì lắng nghe Hoán Bích đọc Sưu thần ký, thỉnh thoảng lại cười đùa vài câu để giết thời gian. Hoán Bích cười nói: “Chuyện cái bụng của tiểu thư bên ngoài đang sôi sục cả lên, chắc chẳng ai ngờ được tiểu thư vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn. Nô tỳ ban đầu còn không hiểu, về sau chợt nhớ tới lời của tiểu thư hôm đó thì mới giật mình tỉnh ngộ.”
Tôi bỏ một quả sơn trà vào miệng, cảm nhận vị ngọt ngào thơm mát từ đó truyền ra, uể oải nói: “Ta vừa về cung, lại vì mang thai mà được ân sủng tột bậc. Người bợ đỡ nịnh nọt có, kẻ nói xấu sau lưng có, thực là địch ta khó phân, khó tránh khỏi cảnh trước sau đều có địch, chi bằng hãy thừa dịp này mà phân rõ giới tuyến là tốt nhất.”
Hoán Bích nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện giờ mọi chuyện đã rõ ràng, kẻ nào đứng ra phỉ báng ắt là kẻ địch của tiểu thư, còn những ai im lặng thì chính là bằng hữu, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tôi ngẩng đầu cười nói: “Đâu có dễ dàng như vậy. Kẻ phỉ báng ta là kẻ địch không sai, nhưng người im lặng thì chưa chắc đã là bằng hữu. Chẳng hạn như Kính Phi trước giờ vẫn luôn kín tiếng giữ mình, mà người ở Cảnh Xuân điện không phải tới giờ cũng vẫn im lặng đó sao?”
Hoán Bích khẽ cười khinh miệt. “Sau việc Từ Tiệp dư, nàng ta đã làm mất lòng Thái hậu, Hoàng thượng ngại mặt mũi Thái hậu là thứ nhất, e dè hai chữ “chẳng lành” của nàng ta là thứ hai, giờ đã chẳng mấy để ý tới nàng ta nữa rồi. Hơn nữa, nghe nói gần đây hai người thị tỳ của Dương Phương nghi hầu hạ ở Nhu Nghi điện hết sức tận tâm, Hoàng thượng thấy tớ thì nhớ đến chủ, cảm thấy vô cùng thương tiếc.”
“Hoàng thượng phải cảm thấy thương tiếc thì mới chịu nghĩ tới việc ngày đó Bảo Quyên bên cạnh An thị đã nói năng với giọng chắc nịch thế nào.” Tôi thoáng trầm ngâm rồi mới cười nói tiếp: “Hoàng thượng không tới chỗ An thị nữa, nhưng lại thường xuyên qua chỗ Diễm Thường tại, qua đó đủ thấy cô ta hiện giờ đang đắc sủng cỡ nào.”
Hoán Bích hơi trề môi nói: “Nô tỳ thấy thái độ của Diệp thị với Hoàng thượng không lạnh không nhạt, thực chẳng rõ cô ta dùng thủ đoạn gì mà đắc sủng nữa. Mà trong số những người phỉ báng tiểu thư không hề có cô ta, chắc hẳn cô ta dù có muốn phỉ báng thì cũng chẳng tìm được ai để nói chuyện. Cứ như nô tỳ thấy, cô ta dù đắc sủng nhưng bị Thái hậu ghét bỏ, bị các phi tần oán hận, vậy thì có gì là hay đâu chứ!”
Tôi mỉm cười, lắc đầu nói: “Cô ta chưa chắc đã là loại người thích bàn tán sau lưng người khác như vậy.” Sau đó tôi lại đưa mắt liếc nhìn Hoán Bích. “Muội với Diệp Lan Y chẳng qua mới chỉ gặp nhau vài lần, tại sao lại ghét cô ta đến vậy chứ?”
Hoán Bích cúi đầu suy nghĩ một chút rồi mới trầm ngâm nói: “Nô tỳ cũng không rõ tại sao mình lại không thích cô ta như vậy, chỉ cảm thấy cô ta lẳng lơ, diêm dúa quá chừng. Có lẽ là vì vết xe đổ của An thị nên nô tỳ không thể nào ưa được kiểu người như thế.”
Đương lúc chúng tôi nói chuyện thì Hoa Nghi từ ngoài đi vào bẩm báo: “Từ Tiệp dư đang ở ngoài cầu kiến, nương nương có gặp không ạ?”
Tôi thoáng ngẩn người, vội vàng nói: “Sao lại không gặp chứ, mau mời vào đây.”
Vóc người Từ Tiệp dư vẫn có vẻ mỏng manh như trước, nhưng khí sắc thì tốt hơn nhiều, xem ra quãng thời gian gần đây Huyền Lăng đã hết sức quan tâm tới nàng ta.
Thân hình nàng ta đã hơi nặng nề, đi lại cũng có chút khó khăn, cần bám vào tay thị tỳ mới đi vững được. Nàng ta vừa nhìn thấy tôi liền định hành lễ, tôi vội kêu Hoán Bích đi đỡ, đoạn trêu chọc: “Muội muội mà hành lễ với bản cung là bản cung lại phải đi đỡ, chỉ sơ sẩy một chút thôi là cái bụng của chúng ta sẽ va vào nhau mất đấy.”
Từ Tiệp dư cúi đầu, che miệng cười tủm tỉm. “Nương nương thật hài hước quá!”
Tôi vội mời nàng ta ngồi rồi cười nói: “Nếu muội muội thích thì hãy đến Nhu Nghi điện chơi nhiều một chút, chúng ta mà tụ lại một chỗ với nhau thì đâu thiếu chuyện vui để nói.”
Từ Tiệp dư khẽ nở một nụ cười nền nã, khí chất uyển chuyển tựa một bài thơ Đường, càng tiếp xúc càng khiến người ta yêu mến. Nhưng Huyền Lăng giờ tuổi đã tam tuần, không còn như thuở thiếu niên lúc nào cũng sẵn lòng hao tốn tâm sức để đi tìm kiếm vẻ đẹp tinh tế của một người con gái. Trong số các nữ tử ở chốn hậu cung hiện giờ, y tất nhiên vẫn thích loại người diêm dúa, bắt mắt như Diệp Lan Y hơn.
Từ Tiệp dư nói: “Tần thiếp sớm đã muốn tới thăm nương nương rồi, chỉ là thân thể mãi vẫn không khỏe. Bây giờ rốt cuộc đã có thể đi lại được, tần thiếp liền tới thỉnh an nương nương ngay.” Nàng ta nói chuyện vẫn luôn nhẹ nhàng, nền nã, tựa như làn gió hết mực dịu dàng.
Tôi kêu Phẩm Nhi múc cho nàng ta một bát canh Thất thúy mà thường ngày mình vẫn uống, mỉm cười nói: “Đã khỏe lại rồi thì nên đi lại nhiều một chút.”
Từ Tiệp dư hơi cau mày, trên khuôn mặt thấp thoáng nét sầu mênh mang khôn tả. “Khi bị cấm túc thì chỉ mong được ra ngoài, nhưng ra ngoài rồi lại cảm thấy vô cùng hỗn loạn.” Nàng ta nói giọng khẩn thiết: “Nương nương đã vì tần thiếp mà hao tâm tổn sức mấy phen, thậm chí còn xin Hoàng thượng và Thái hậu bỏ lệnh cấm túc cho tần thiếp. Ngày đó nếu không có nương nương, e là giờ đây đứa bé trong bụng tần thiếp đã không giữ được.” Nàng ta dịu dáng áp bàn tay lên bụng mình, dáng vẻ yêu thương hết mực. “Tần thiếp không có điều mong cầu gì khác, chỉ hy vọng đứa bé trong bụng này bình an là tốt lắm rồi!”
Tôi cũng nói với giọng chân thành, tha thiết: “Mang thai chín tháng mười ngày vất vả cỡ nào chỉ có chúng ta hiểu, lỡ như không giữ được đứa bé, nỗi đau đớn ấy thực là to lớn tột cùng.”
Từ Tiệp dư hơi ngẩng lên, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, thấp giọng nói: “Tần thiếp nghe nói nương nương từng phải chịu khổ rất nhiều, khi sinh Lung Nguyệt Công chúa cố nhiên là muôn phần gian khó, nhưng cái thai đầu…” Nàng ta hạ thấp giọng nhưng sự chân thành thì không giảm bớt chút nào: “Chắc là vì duyên cớ này nên nương nương mới quan tâm tới tần thiếp như vậy.”
Tôi khẽ mỉm cười, dùng chiếc thìa bạc chậm rãi khuấy canh Thất thúy trong bát, điềm đạm nói: “Muội muội đúng là rất thông minh.”
Nàng ta nở một nụ cười thương cảm, lại hơi nghiêng đầu mà nhìn mấy bông đỗ quyên mùa thu được cắm trong bình, khẽ nói: “Thông minh thì sao chứ? Giống như mấy bông đỗ quyên này vậy, dù có nở đẹp đến mấy thì vẫn là loài hoa của mùa xuân, bây giờ đã sắp vào thu rồi, căn bản chẳng hợp mùa gì cả.”
Những bông đỗ quyên mùa thu đó Hoán Bích vốn vẫn dùng để cài lên búi tóc mỗi ngày, Từ Tiệp dư chỉ vô tình nói vậy nhưng Hoán Bích vẫn không kìm được, mặt hơi biến sắc.
Tôi làm bộ như không hay biết, mỉm cười nói: “Sao muội muội lại nói vậy chứ? Con người sống trên đời cần có niềm tin, nếu ngay đến trái tim cũng đã nguội lạnh, người khác dù có giúp đỡ thế nào cũng chẳng xong. Muội muội tốt xấu gì cũng còn có đứa bé trong bụng mà.”
Từ Tiệp dư dịu dàng nói: “Tần thiếp chẳng ra gì, không chịu nổi những lời ác độc của người ta, không vượt qua được chính bản thân mình, do đó mới tự làm mình bị tổn thương. Nương nương nhất định phải kiên cường hơn mới được, ngàn vạn lần đừng giống như tần thiếp.”
Tôi hơi nhếch môi cười khẽ. “Muội muội vừa mới ra ngoài mà đã nghe thấy những lời như thế rồi, xem ra tin đồn về cái thai này của bản cung thực là nhiều không kể xiết.”
“Tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi!” Từ Tiệp dư cười nói: “Nương nương đã đối xử với tần thiếp như vậy, tần thiếp hẳn nhiên phải dốc ruột dốc gan với nương nương. Có một số việc bản thân tần thiếp chưa chắc đã làm được, nhưng xin nương nương đừng nên vì lời của người khác mà thương tâm.”
Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc lạnh giá của nàng ta, ôn tồn nói: “Muội muội cứ yên tâm, bản cung giờ không ra khỏi Nhu Nghi điện này nữa, bọn họ có thể làm gì bản cung đây?” Từ Tiệp dư khẽ gật đầu vẻ đầy âu lo, sau đó liền cáo từ ra về.
Những tin đồn nhảm nhí cứ thế lan truyền khắp nơi, ngày một nhiều hơn, cuối cùng ngay đến Hoàng hậu cũng không kìm được mà đứng ra khuyên nhủ Huyền Lăng: “Mọi người trong cung đều nói cái thai của Hoàn Phi khác hẳn người thường, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc, cứ nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Hoàng hậu tuy không đắc sủng nhưng đã ở ngôi quốc mẫu nhiều năm nay, Huyền Lăng cũng khá kính trọng nàng ta. Hơn nữa, Hoàng hậu còn đang mang bệnh, đã mấy tháng nay không quản việc gì, bây giờ có lời như thế rồi Huyền Lăng cũng không tiện gạt sang một bên, đành nói: “Hoàng hậu đã phải nhọc lòng rồi, có điều tin đồn trong cung xưa nay vốn chưa từng dứt, nếu Hoàng hậu cứ vì những lời vu vơ như thế mà hao tổn tâm tư, chỉ e sẽ chẳng có ích gì cho việc dưỡng bệnh.” Dừng một chút, y lại tiếp: “Thân thể Hoàng hậu còn chưa khỏe hẳn, việc trong hậu cung tự có Đoan Phi và Kính Phi san sẻ giúp nàng. Bọn họ đã chẳng coi mấy lời vớ vẩn này ra gì, nàng việc gì phải để ý đến.”
Lúc ấy tôi đang chải đầu trang điểm, nghe Tiểu Doãn Tử bẩm báo xong thì chỉ thản nhiên chọn một cặp bông tai phỉ thúy hình lá ngân hạnh đeo lên tai, ngó nghiêng một chút rồi nói: “Kỳ thực Hoàng hậu nói thế cũng chẳng thể chê trách gì, nàng ta là chủ hậu cung, để ý tới mọi việc trong cung vốn là chức trách của nàng ta, huống chi đây còn là việc lớn có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc. Có điều, Hoàng thượng sớm đã khó chịu về việc này, nàng ta lại không may đụng phải, do đó mới như vậy mà thôi.”
Huyền Lăng xưa nay luôn kính trọng Hoàng hậu, bây giờ nói ra những lời như thế là đã có ý trách móc rồi, thậm chí lúc gặp tôi, y còn tỏ ra có phần bất mãn. “Hoàng hậu trước giờ vẫn luôn chín chắn hiểu chuyện, không ngờ nay lại hấp tấp, bộp chộp như thế, chẳng khác gì đám người ít tuổi ngu ngốc ngoài kia.”
Tôi dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có lòng tốt mà thôi… Hoàng thượng không nói việc thần thiếp mang thai song sinh với Hoàng hậu nương nương đấy chứ?”
Y khẽ vuốt ve bờ vai tôi, âu yếm nói: “Nàng đã dặn dò như thế, lại còn vì con của chúng ta mà phải chịu nỗi oan ức như vậy, sao trẫm có thể làm trái ý nàng được chứ.”
Tôi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt hiền từ của một người mẹ. “Vì con của chúng a, dù có phải làm gì thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Huyền Lăng thở dài cảm khái. “Nàng thực đã phải chịu vất vả nhiều rồi!”
Tôi nói giọng thân mật: “Thần thiếp vất vả không chỉ vì con của chúng ta, mà còn vì Hoàng thượng nữa. Việc ở tiền triều đã đủ nặng nhọc rồi, sau khi trở về hậu cung, Hoàng thượng nên được nghỉ ngơi thoải mái mới phải, thần thiếp không muốn Hoàng thượng vì thần thiếp mà phải nhọc lòng thêm nữa.” Rồi tôi lại cố ý nói thêm một câu: “Mấy người Mục Quý nhân dù sao cũng còn trẻ, đâu biết được thế nào là thị phi nặng nhẹ, dù Hoàng thượng có nghe thấy bọn họ nói gì thì cũng đừng nên giận dữ.”
Huyền Lăng trước giờ vốn vẫn hay khoan dung với những phi tần trẻ tuổi xinh đẹp, dù có vì việc lần này mà trách phạt mấy người Mục Quý nhân thì cũng sẽ nhanh chóng cho qua, không để bụng thêm nữa. Nhưng bây giờ bọn họ càng phỉ báng tôi nhiều, tôi lại càng tha thiết khuyên nhủ Huyền Lăng chớ nên vì tôi mà trách phạt bất cứ một ai, thế là Huyền Lăng liền nhớ mãi việc này, bắt đầu lạnh nhạt với các phi tần có lời nói xấu tôi, không còn đặt chân tới chỗ bọn họ thêm lần nào nữa.
Dần dần, số người đắc sủng trong cung trở nên vô cùng ít ỏi. Có điều, theo lời Cận Tịch kể lại thì Hồ Chiêu nghi cũng từng nói xấu tôi, ấy thế mà Huyền Lăng lại không hề chỉ trích, vẫn sủng ái nàng ta như cũ. Tôi khẽ cười giễu cợt. “Cô ta có thân phận như thế nào chứ, Hoàng thượng tất nhiên phải nhường cô ta mấy phần. Có điều, cái miệng Hồ Chiêu nghi vẫn là cái miệng đó, tính tình Hoàng thượng cũng vẫn là tính tình đó, chưa từng thay đổi.”
Cận Tịch nghe xong thì chỉ chỉnh lại bông hoa trên búi tóc một chút, nở một nụ cười đầy ý vị. “Dạ phải, cũng giống như Hoa Phi trước đây vậy, Hoàng thượng tuy dung túng cho cô ta nhưng chưa chắc đã thực sự thích cô ta.”
Tôi lúc này đã có chút mệt mỏi, không nói gì thêm, khẽ xua tay ra hiệu cho Cận Tịch lui ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.