Chương 20: Toàn là ngươi
Long Thất
17/04/2021
Chén trà không đập trúng Thẩm Quân Triệu, thậm chí đến cả trà lạnh trong chén cũng không bắn chút nào lên một thân triều phục nhất phẩm đại biểu cho vinh quang tối cao của Đại Ung.
Thẩm Tranh Minh nhìn hắn chằm chằm, trong mắt ngập tràn hận ý lồ lộ: “Cút, cút ra ngoài!”
Thẩm Quân Triệu lạnh giọng nói: “Phụ thân nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong hắn cũng không hành lễ mà trực tiếp quay người rời đi.
Tình phụ tử của bọn họ sa sút tới mức này, sợ là ngay cả Ung Lý cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Tranh Minh hoàn trả triều chính về vinh dưỡng, đại phu thế tộc từng có chút hoảng loạn bất an. Không phải bọn họ không nhìn thấy sự ưu tú của Ung Lý, ngược lại, bọn họ vì thấy tân đế ưu tú nên lòng mới không yên. Mấy năm gần đây tiểu hoàng đế vẫn luôn tự mình nâng đỡ sĩ tử hàn môn, lão tướng quốc không coi trọng việc này, nhưng bọn họ lại vô cùng hoang mang.
Nếu Thẩm Tranh Minh lui về, tiểu hoàng đế này lại có vây cánh của riêng mình, vậy thì uy thế của bọn họ ắt sẽ trọng thương, tiền đồ đáng lo. May mà Thẩm Quân Triệu vừa tham chính đã giúp bọn họ thở phào nhẹ nhõm, kim thượng đã là thiếu niên anh tài, mà vị tiểu công tử Thẩm gia chưa từng xuất sĩ(1) này lại càng thêm trác tuyệt.
Chú Thích (1)
Dung mạo phẩm hạnh hàng đầu, lời nói khí độ bất phàm, nhất là còn có học vấn chắc chắn, kiến giải độc đáo, cùng với một thân nội gia công phu lợi hại!
Đây ung dung thế gia đầy người, đây khí khái hiền tài trong xương, kẻ chân đất dã tính khó thuần kia nào sánh được!
Chẳng qua chỉ tốn thời gian nửa năm, những gia chủ thế tộc cao ngạo không chịu cúi đầu trước hoàng thất đã lần lượt cúi đầu với Thẩm Quân Triệu trẻ tuổi.
Đến tận hôm nay, dân chúng Đại Ung an cư lạc nghiệp, trên triều lại là Kính Vị bất minh(2).
Chú Thích (2)
Việc Thẩm Tranh Minh lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra: Ung Lý quá mềm lòng, không đè ép được Thẩm Quân Triệu lòng lang dạ sói. Chỉ là thủ đoạn của ông cuối cùng vẫn kém một bậc, bị một thiếu niên choai choai tính kế đến mức này!
Thẩm Quân Triệu vừa ra khỏi biệt viện đã nghe tiểu tư hồi bẩm: “Có một vị thanh niên họ Tần, tên độc một chữ Thẩm xin gặp, còn cầm theo cả thiếp ngài tự tay viết.”
Bước chân của Thẩm Quân Triệu bất giác nhanh hơn một chút: “Người đang ở đâu?”
Tiểu tư vội đáp: “Đã dẫn vào Thiên Mặc Các rồi ạ……”
Người cầm được thiếp do Thẩm tướng tự tay viết ắt phải là khách quý, chắc chắn sẽ không bị người đối xử lạnh nhạt ở môn phòng, hạ nhân sớm đã tiếp đón tới Thiên Mặc Các dùng để gặp khách.
Lời vừa dứt, tiểu tư đã ngẩn người ra, trước mắt nào còn bóng dáng Thẩm tướng?
Trời trong sáng ngời, tiểu tư từng nghe nói Thẩm tướng công phu lợi hại đã được mở rộng tầm mắt ——
Đây nào phải công phu, sợ là thuật pháp của thần tiên đi!
Ung Lý tới Thẩm phủ, đương nhiên không thể dùng thân phận hoàng đế.
Tạm không nói đến việc lúc hoàng đế xuất hành phiền phức long trọng đến mức nào, chỉ riêng tập tục còn lưu từ tiền triều đã khiến Ung Lý không thể dễ dàng tới Thẩm phủ.
Thẩm Tranh Minh ở trong phủ dưỡng bệnh lâu ngày, nếu y dùng thăm bệnh làm lý do để tới đây thì sợ là ngày mai Thẩm Tranh Minh sẽ một mạng về trời.
Quân không tới, thần không chết.
Thánh giá đích thân tới thăm, nếu không phải chỉ còn treo một hơi thở cuối cùng thì tuyệt đối không thể nhận long ân bậc này.
Ung Lý có tâm trạng phức tạp với Thẩm Tranh Minh, song dù phức tạp như thế nào thì cũng không đến mức muốn mạng ông.
Càng huống hồ mẫu thân Thẩm Quân Triệu đã mất, nếu cả phụ thân cũng không còn thì thực sự là có chút cô đơn, Ung Lý không nỡ.
Cho nên y vi phục tư phỏng, còn họ Tần này là của mẫu thân y.
Năm đó tiên đế ở rể Tần thị, theo lý phải dùng họ Tần, nhưng về sau tiên đế cầm vũ khí nổi dậy, cờ hiệu chính là hậu nhân thần Ung, đương nhiên không thể dùng họ Tần. Người nhà họ Tần cũng thức thời, vội vàng sửa lại gia phả, hoàn toàn không mở miệng nhắc đến việc ở rể, chỉ nói Tần Thị gả vào Ung gia.
Ung Lý từ nhỏ đã không thân với phụ thân, nhưng lại vô cùng gần gũi mẫu thân. Lúc nhỏ y cứ quấn lấy Thẩm Quân Triệu bắt hắn mang mình ra ngoài chơi, tên giả chính là Tần Thẩm.
Không sai, người đang ung dung từ tốn vừa uống vũ tiền Long Tỉnh(3) vừa chờ ở Thiên Mặc Các không phải ai khác mà chính xác là Ung Lý.
Chú Thích (3)
Tuy Thẩm Quân Triệu tới nhanh nhưng lại không có chút dáng vẻ vội vã nào. Lúc bước vào trong phòng, hắn thần thái tự nhiên, dường như là vừa đi dạo từ vườn hoa tới: “Thần cung thỉnh thánh an.”
Ung Lý: “……”
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt xa cách này của hắn, trà trong tay y đã chẳng còn thơm nữa rồi.
Ung Lý cố tình nói: “Tại hạ tên gọi Tần Thẩm.”
Thẩm Quân Triệu chỉ liếc nhìn một cái, nhưng trong lòng hắn sớm đã ngập tràn hình bóng nam tử tuấn tú một thân áo xanh này ——
Cởi bỏ đế phục, thay bằng hạ y, không có người nào đẹp hơn y.
* Hạ y – quần áo mùa hè.
“Thế gian nào có Tần Thẩm.” Thẩm Quân Triệu hạ tầm mắt xuống.
Ung Lý cực kỳ không vui, y xoạt một tiếng khép quạt vào: “Vậy thì thế gian này cũng không có Thẩm Chi Vĩnh sao?”
Theo lý mà nói thì Thẩm Quân Triệu xuất cung không cần dùng tên giả, nhưng Ung Lý khăng khăng muốn đổi cho hắn một cái tên.
Y trực tiếp lấy một từ “Thẩm”, nhưng bởi vì quốc cấm nên chỉ có thể tìm cho Thẩm Quân Triệu một từ đồng âm với Ung —— Vĩnh.*
Chi Vĩnh, Chi Ung.
Ung A Lý của Thẩm Quân Triệu.
Chú Thích *
Thẩm Quân Triệu không hề chần chừ: “Không có người đó.”
Không có Tần Thẩm, cũng không có Thẩm Chi Vĩnh, càng không có quãng thời gian ngây thơ hai người làm bạn cùng đi, rong chơi khắp kinh thành.
Trái tim Ung Lý như bị dao cùng cứa phải, buồn đau một trận: “Trẫm không hay quên như Thẩm tướng.”
Thẩm Quân Triệu: “Thần cũng không đa tình như bệ hạ.”
Ung Lý: “…………”
Đã nhiều năm như vậy rồi mà y vẫn không ghi nhớ được tí nào!
Luận cãi cọ, y làm thế nào cũng không thắng được Thẩm Chiêu Quân lòng gang dạ sắt!
“Trẫm tới không phải để cãi nhau với ngươi, bức tượng Kim Bồ kia……” Ung Lý sợ mình bị chọc tức tới mức phải bỏ đi nên dứt khoát vào thẳng vấn đề.
Nào ngờ Thẩm Quân Triệu lại hỏi y trước: “Bệ hạ tới một mình?”
Ung Lý: “Tử Nan đang chờ ở ngoài.” Hòa thượng bản lĩnh lợi hại, nếu không thì ba năm trước y đã vong mạng rồi.
Thẩm Quân Triệu nhạt nhẽo đáp một tiếng.
Ung Lý không kìm được mà hỏi: “Trẫm không hồ đồ đến vậy, nếu không có cao thủ bảo vệ thì nào dám lấy thân mạo hiểm.”
Thẩm Quân Triệu nhận được châm biếm ngầm trong lời của y: “Bệ hạ biết là tốt.”
Ung Lý nghe vậy liền tức giận: “Thế nào, ngươi thật sự muốn giết trẫm à?”
Thẩm Quân Triệu không nói tiếng nào.
Ung Lý: “……”
Người xưa thực sự không lừa ta, mỹ nhân rắn rết là thật, càng đẹp càng ác cũng là thật!
“Chỉ cần ngươi muốn, đầu trẫm ngươi cứ tùy tiện lấy xuống!” Ung Lý trừng hắn một cái rồi lại kéo đề tài quay về. “Đã điều tra rõ nguồn gốc của bức tượng Kim Bồ kia chưa?”
Thẩm Quân Triệu không khỏi nhớ tới phong thư mật trong bức tượng Kim Bồ kia, khóe miệng cũng kéo xuống: “Bệ hạ biết rõ còn cố hỏi.”
Ung Lý lại bị nghẹn một chút, y đúng là đã biết rõ nguồn gốc từ lâu: “Ngươi đừng nghe Lương Minh nói hươu nói vượn!”
Thẩm Quân Triệu liếc nhìn y: “Thần thấy chưa hẳn đã là nói hươu nói vượn.”
Ung Lý nóng vội: “Hắn đã nói gì rồi?”
Thẩm Quân Triệu: “Người không đoán được sao?”
Ung Lý: “Trẫm còn phải đoán à? Trẫm nhắm mắt cũng biết hắn có thể nói gì!”
Chẳng có gì ngoài biến đổi mọi cách làm nhục y, ai bảo y năm đó hổ lạc đồng bằng gặp phải chó Lương*.
Chú Thích *
Thẩm Quân Triệu: “Lương Minh thân ở Lục Châu man di, bệ hạ và hắn cách xa ngàn dặm mà vẫn có thể tâm ý tương thông, đúng là lợi hại.”
Ung Lý: “……”
Thẩm Quân Triệu lại nói: “Nếu bệ hạ đã biết hắn viết gì, vậy xin hãy về đi.”
“Ôi……” Lúc này Ung Lý lại đột nhiên cảm nhận được Thẩm Quân Triệu mình đã quen biết mười năm có thừa kia.
Cái tính cách vòng vòng vèo vèo không thẳng thắn nói chuyện này, không phải chính là thứ y quen thuộc nhất sao!
Ung Lý sớm đã quên tức giận khi trước, y mềm giọng nói: “Ta và Lương Minh sao có thể có quan hệ gì được? Hắn đánh không lại ta, cũng chỉ biết chơi trò hề khua môi múa mép mà thôi.” Thay đổi tự xưng, lời lại càng thêm dễ nghe.
Thẩm Quân Triệu: “Ừm.”
Ung Lý lại nói: “Ngươi hãy nói ta biết Lương Minh đã nói gì đi, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận răng rơi đầy đất!”
Thẩm Quân Triệu cười lạnh.
Ung Lý dứt khoát thả quạt xuống rồi dùng hai ngón tay trắng nõn chỉ lên trời nói: “Nếu trẫm có nửa câu dối trá……”
Ngàn vạn câu cũng không có tác dụng bằng nửa câu này, Thẩm Quân Triệu cau mày cắt ngang lời y: “Được rồi.”
Ung Lý lập tức cười rạng rỡ: “Tử Du tốt ơi, ngươi đưa phong thư mật ấy cho ta xem thử đi.”
Thế nào cũng phải xem rõ rồi mới có thể bốc thuốc đúng bệnh, nếu không thì y cũng không biết nên dỗ người bằng cách nào, suy cho cùng, chuyện năm đó của y… thật sự là con mẹ nó mất mặt vô cùng.
Thẩm Quân Triệu không mắc bẫy này mà vẫn lạnh mặt như cũ: “Sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, mời bệ hạ về đi.”
Mới đến giờ Thân, dù thế nào cũng vẫn cách “sắc trời không còn sớm” hơn một canh giờ, cách đuổi người của Thẩm tướng càng ngày càng không lịch sự rồi!
Tâm tư Ung Lý chợt động, lại nói: “Bỏ đi, nói chung cũng không phải thứ gì quan trọng, nếu ngươi cảm thấy nó không ảnh hưởng tới chính sự thì cứ xử lý là được.”
Thẩm Quân Triệu nhìn y: “Thật sao?”
Ung Lý: “Đương nhiên!”
Thẩm Quân Triệu nhạt giọng nói: “Vậy thần đúng là không xử lý được.”
Ung Lý vội hỏi: “Sao lại thế?”
Thẩm Quân Triệu chế giễu: “Lương Minh lấy Lục Châu làm sính lễ, xin cưới hoàng đế Đại Ung, việc lớn bậc này, thần có thể tùy tiện xử lý sao?”
Ung Lý: “…………………………”
Đồ chó Lương Minh này, thật sự sẽ không được chết tử tế đâu!!!
Nói thật thì đời này Ung Lý chưa từng có lỗi với Thẩm Quân Triệu, hậu cung ba nghìn kia là có nguyên nhân mới vậy, huống hồ y luôn giữ mình trong sạch không chạm vào ai, chỉ cần Thẩm Quân Triệu chịu nghe, cái gì y cũng sẽ nói cho hắn, hắn chắc chắn sẽ hiểu hết. Có điều Thẩm Quân Triệu không nghe không hỏi không quan tâm.
Chỉ riêng việc của Lương Minh, Ung Lý đúng là có phần chột dạ……
Khi đó y một lòng chỉ muốn thắng trận, một lòng muốn quay về Thủ Kinh, vì thế nên đúng là đã làm ra không ít việc mất mặt.
Lúc đó thiếu niên khinh cuồng, giờ nghĩ lại……
Thôi được, dù đặt ở hiện tại, chỉ cần y có thể giữ được một mạng, có thể gặp lại Thẩm Quân Triệu một lần, vậy thì y vẫn sẽ bằng lòng làm tất cả.
“Ta đã bảo ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn rồi.” Ung Lý tức giận mắng.
Thẩm Quân Triệu: “Thần lại thấy là tình chân ý thật.”
Ung Lý lại bị nghẹn lần nữa: “Nhiều nhất chỉ là hắn tự mình đa tình!”
Thẩm Quân Triệu khựng lại.
Ung Lý liền nói: “Trẫm khi đó một lòng toàn là ngươi, đâu nhìn nổi tên mọi rợ Lương Minh kia……”
“Bệ hạ việc gì phải nói những lời này.” Thẩm Quân Triệu không thể nghe tiếp được nữa.
Lời đã đến bên miệng nhưng Ung Lý buộc phải dừng lại.
Thẩm Quân Triệu chỉ thấy lồng ngực đau nhói, hứng thú cạn sạch, thậm chí còn vô cùng chán ghét bản thân. Hắn đơn giản thô bạo kết thúc cái đề tài có thể gọi là vô lý gây sự này: “Ngày sau Lương Minh vào kinh, trên danh sách lễ vật thật sự có ba thành vòng ngoài của Lục Châu.”
Lần này đến phiên Ung Lý sửng sốt.
Thẩm Quân Triệu nói tiếp: “Danh sách lễ vật này được đưa đến Thẩm phủ.”
Thẩm Tranh Minh nhìn hắn chằm chằm, trong mắt ngập tràn hận ý lồ lộ: “Cút, cút ra ngoài!”
Thẩm Quân Triệu lạnh giọng nói: “Phụ thân nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong hắn cũng không hành lễ mà trực tiếp quay người rời đi.
Tình phụ tử của bọn họ sa sút tới mức này, sợ là ngay cả Ung Lý cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Tranh Minh hoàn trả triều chính về vinh dưỡng, đại phu thế tộc từng có chút hoảng loạn bất an. Không phải bọn họ không nhìn thấy sự ưu tú của Ung Lý, ngược lại, bọn họ vì thấy tân đế ưu tú nên lòng mới không yên. Mấy năm gần đây tiểu hoàng đế vẫn luôn tự mình nâng đỡ sĩ tử hàn môn, lão tướng quốc không coi trọng việc này, nhưng bọn họ lại vô cùng hoang mang.
Nếu Thẩm Tranh Minh lui về, tiểu hoàng đế này lại có vây cánh của riêng mình, vậy thì uy thế của bọn họ ắt sẽ trọng thương, tiền đồ đáng lo. May mà Thẩm Quân Triệu vừa tham chính đã giúp bọn họ thở phào nhẹ nhõm, kim thượng đã là thiếu niên anh tài, mà vị tiểu công tử Thẩm gia chưa từng xuất sĩ(1) này lại càng thêm trác tuyệt.
Chú Thích (1)
Dung mạo phẩm hạnh hàng đầu, lời nói khí độ bất phàm, nhất là còn có học vấn chắc chắn, kiến giải độc đáo, cùng với một thân nội gia công phu lợi hại!
Đây ung dung thế gia đầy người, đây khí khái hiền tài trong xương, kẻ chân đất dã tính khó thuần kia nào sánh được!
Chẳng qua chỉ tốn thời gian nửa năm, những gia chủ thế tộc cao ngạo không chịu cúi đầu trước hoàng thất đã lần lượt cúi đầu với Thẩm Quân Triệu trẻ tuổi.
Đến tận hôm nay, dân chúng Đại Ung an cư lạc nghiệp, trên triều lại là Kính Vị bất minh(2).
Chú Thích (2)
Việc Thẩm Tranh Minh lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra: Ung Lý quá mềm lòng, không đè ép được Thẩm Quân Triệu lòng lang dạ sói. Chỉ là thủ đoạn của ông cuối cùng vẫn kém một bậc, bị một thiếu niên choai choai tính kế đến mức này!
Thẩm Quân Triệu vừa ra khỏi biệt viện đã nghe tiểu tư hồi bẩm: “Có một vị thanh niên họ Tần, tên độc một chữ Thẩm xin gặp, còn cầm theo cả thiếp ngài tự tay viết.”
Bước chân của Thẩm Quân Triệu bất giác nhanh hơn một chút: “Người đang ở đâu?”
Tiểu tư vội đáp: “Đã dẫn vào Thiên Mặc Các rồi ạ……”
Người cầm được thiếp do Thẩm tướng tự tay viết ắt phải là khách quý, chắc chắn sẽ không bị người đối xử lạnh nhạt ở môn phòng, hạ nhân sớm đã tiếp đón tới Thiên Mặc Các dùng để gặp khách.
Lời vừa dứt, tiểu tư đã ngẩn người ra, trước mắt nào còn bóng dáng Thẩm tướng?
Trời trong sáng ngời, tiểu tư từng nghe nói Thẩm tướng công phu lợi hại đã được mở rộng tầm mắt ——
Đây nào phải công phu, sợ là thuật pháp của thần tiên đi!
Ung Lý tới Thẩm phủ, đương nhiên không thể dùng thân phận hoàng đế.
Tạm không nói đến việc lúc hoàng đế xuất hành phiền phức long trọng đến mức nào, chỉ riêng tập tục còn lưu từ tiền triều đã khiến Ung Lý không thể dễ dàng tới Thẩm phủ.
Thẩm Tranh Minh ở trong phủ dưỡng bệnh lâu ngày, nếu y dùng thăm bệnh làm lý do để tới đây thì sợ là ngày mai Thẩm Tranh Minh sẽ một mạng về trời.
Quân không tới, thần không chết.
Thánh giá đích thân tới thăm, nếu không phải chỉ còn treo một hơi thở cuối cùng thì tuyệt đối không thể nhận long ân bậc này.
Ung Lý có tâm trạng phức tạp với Thẩm Tranh Minh, song dù phức tạp như thế nào thì cũng không đến mức muốn mạng ông.
Càng huống hồ mẫu thân Thẩm Quân Triệu đã mất, nếu cả phụ thân cũng không còn thì thực sự là có chút cô đơn, Ung Lý không nỡ.
Cho nên y vi phục tư phỏng, còn họ Tần này là của mẫu thân y.
Năm đó tiên đế ở rể Tần thị, theo lý phải dùng họ Tần, nhưng về sau tiên đế cầm vũ khí nổi dậy, cờ hiệu chính là hậu nhân thần Ung, đương nhiên không thể dùng họ Tần. Người nhà họ Tần cũng thức thời, vội vàng sửa lại gia phả, hoàn toàn không mở miệng nhắc đến việc ở rể, chỉ nói Tần Thị gả vào Ung gia.
Ung Lý từ nhỏ đã không thân với phụ thân, nhưng lại vô cùng gần gũi mẫu thân. Lúc nhỏ y cứ quấn lấy Thẩm Quân Triệu bắt hắn mang mình ra ngoài chơi, tên giả chính là Tần Thẩm.
Không sai, người đang ung dung từ tốn vừa uống vũ tiền Long Tỉnh(3) vừa chờ ở Thiên Mặc Các không phải ai khác mà chính xác là Ung Lý.
Chú Thích (3)
Tuy Thẩm Quân Triệu tới nhanh nhưng lại không có chút dáng vẻ vội vã nào. Lúc bước vào trong phòng, hắn thần thái tự nhiên, dường như là vừa đi dạo từ vườn hoa tới: “Thần cung thỉnh thánh an.”
Ung Lý: “……”
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt xa cách này của hắn, trà trong tay y đã chẳng còn thơm nữa rồi.
Ung Lý cố tình nói: “Tại hạ tên gọi Tần Thẩm.”
Thẩm Quân Triệu chỉ liếc nhìn một cái, nhưng trong lòng hắn sớm đã ngập tràn hình bóng nam tử tuấn tú một thân áo xanh này ——
Cởi bỏ đế phục, thay bằng hạ y, không có người nào đẹp hơn y.
* Hạ y – quần áo mùa hè.
“Thế gian nào có Tần Thẩm.” Thẩm Quân Triệu hạ tầm mắt xuống.
Ung Lý cực kỳ không vui, y xoạt một tiếng khép quạt vào: “Vậy thì thế gian này cũng không có Thẩm Chi Vĩnh sao?”
Theo lý mà nói thì Thẩm Quân Triệu xuất cung không cần dùng tên giả, nhưng Ung Lý khăng khăng muốn đổi cho hắn một cái tên.
Y trực tiếp lấy một từ “Thẩm”, nhưng bởi vì quốc cấm nên chỉ có thể tìm cho Thẩm Quân Triệu một từ đồng âm với Ung —— Vĩnh.*
Chi Vĩnh, Chi Ung.
Ung A Lý của Thẩm Quân Triệu.
Chú Thích *
Thẩm Quân Triệu không hề chần chừ: “Không có người đó.”
Không có Tần Thẩm, cũng không có Thẩm Chi Vĩnh, càng không có quãng thời gian ngây thơ hai người làm bạn cùng đi, rong chơi khắp kinh thành.
Trái tim Ung Lý như bị dao cùng cứa phải, buồn đau một trận: “Trẫm không hay quên như Thẩm tướng.”
Thẩm Quân Triệu: “Thần cũng không đa tình như bệ hạ.”
Ung Lý: “…………”
Đã nhiều năm như vậy rồi mà y vẫn không ghi nhớ được tí nào!
Luận cãi cọ, y làm thế nào cũng không thắng được Thẩm Chiêu Quân lòng gang dạ sắt!
“Trẫm tới không phải để cãi nhau với ngươi, bức tượng Kim Bồ kia……” Ung Lý sợ mình bị chọc tức tới mức phải bỏ đi nên dứt khoát vào thẳng vấn đề.
Nào ngờ Thẩm Quân Triệu lại hỏi y trước: “Bệ hạ tới một mình?”
Ung Lý: “Tử Nan đang chờ ở ngoài.” Hòa thượng bản lĩnh lợi hại, nếu không thì ba năm trước y đã vong mạng rồi.
Thẩm Quân Triệu nhạt nhẽo đáp một tiếng.
Ung Lý không kìm được mà hỏi: “Trẫm không hồ đồ đến vậy, nếu không có cao thủ bảo vệ thì nào dám lấy thân mạo hiểm.”
Thẩm Quân Triệu nhận được châm biếm ngầm trong lời của y: “Bệ hạ biết là tốt.”
Ung Lý nghe vậy liền tức giận: “Thế nào, ngươi thật sự muốn giết trẫm à?”
Thẩm Quân Triệu không nói tiếng nào.
Ung Lý: “……”
Người xưa thực sự không lừa ta, mỹ nhân rắn rết là thật, càng đẹp càng ác cũng là thật!
“Chỉ cần ngươi muốn, đầu trẫm ngươi cứ tùy tiện lấy xuống!” Ung Lý trừng hắn một cái rồi lại kéo đề tài quay về. “Đã điều tra rõ nguồn gốc của bức tượng Kim Bồ kia chưa?”
Thẩm Quân Triệu không khỏi nhớ tới phong thư mật trong bức tượng Kim Bồ kia, khóe miệng cũng kéo xuống: “Bệ hạ biết rõ còn cố hỏi.”
Ung Lý lại bị nghẹn một chút, y đúng là đã biết rõ nguồn gốc từ lâu: “Ngươi đừng nghe Lương Minh nói hươu nói vượn!”
Thẩm Quân Triệu liếc nhìn y: “Thần thấy chưa hẳn đã là nói hươu nói vượn.”
Ung Lý nóng vội: “Hắn đã nói gì rồi?”
Thẩm Quân Triệu: “Người không đoán được sao?”
Ung Lý: “Trẫm còn phải đoán à? Trẫm nhắm mắt cũng biết hắn có thể nói gì!”
Chẳng có gì ngoài biến đổi mọi cách làm nhục y, ai bảo y năm đó hổ lạc đồng bằng gặp phải chó Lương*.
Chú Thích *
Thẩm Quân Triệu: “Lương Minh thân ở Lục Châu man di, bệ hạ và hắn cách xa ngàn dặm mà vẫn có thể tâm ý tương thông, đúng là lợi hại.”
Ung Lý: “……”
Thẩm Quân Triệu lại nói: “Nếu bệ hạ đã biết hắn viết gì, vậy xin hãy về đi.”
“Ôi……” Lúc này Ung Lý lại đột nhiên cảm nhận được Thẩm Quân Triệu mình đã quen biết mười năm có thừa kia.
Cái tính cách vòng vòng vèo vèo không thẳng thắn nói chuyện này, không phải chính là thứ y quen thuộc nhất sao!
Ung Lý sớm đã quên tức giận khi trước, y mềm giọng nói: “Ta và Lương Minh sao có thể có quan hệ gì được? Hắn đánh không lại ta, cũng chỉ biết chơi trò hề khua môi múa mép mà thôi.” Thay đổi tự xưng, lời lại càng thêm dễ nghe.
Thẩm Quân Triệu: “Ừm.”
Ung Lý lại nói: “Ngươi hãy nói ta biết Lương Minh đã nói gì đi, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận răng rơi đầy đất!”
Thẩm Quân Triệu cười lạnh.
Ung Lý dứt khoát thả quạt xuống rồi dùng hai ngón tay trắng nõn chỉ lên trời nói: “Nếu trẫm có nửa câu dối trá……”
Ngàn vạn câu cũng không có tác dụng bằng nửa câu này, Thẩm Quân Triệu cau mày cắt ngang lời y: “Được rồi.”
Ung Lý lập tức cười rạng rỡ: “Tử Du tốt ơi, ngươi đưa phong thư mật ấy cho ta xem thử đi.”
Thế nào cũng phải xem rõ rồi mới có thể bốc thuốc đúng bệnh, nếu không thì y cũng không biết nên dỗ người bằng cách nào, suy cho cùng, chuyện năm đó của y… thật sự là con mẹ nó mất mặt vô cùng.
Thẩm Quân Triệu không mắc bẫy này mà vẫn lạnh mặt như cũ: “Sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, mời bệ hạ về đi.”
Mới đến giờ Thân, dù thế nào cũng vẫn cách “sắc trời không còn sớm” hơn một canh giờ, cách đuổi người của Thẩm tướng càng ngày càng không lịch sự rồi!
Tâm tư Ung Lý chợt động, lại nói: “Bỏ đi, nói chung cũng không phải thứ gì quan trọng, nếu ngươi cảm thấy nó không ảnh hưởng tới chính sự thì cứ xử lý là được.”
Thẩm Quân Triệu nhìn y: “Thật sao?”
Ung Lý: “Đương nhiên!”
Thẩm Quân Triệu nhạt giọng nói: “Vậy thần đúng là không xử lý được.”
Ung Lý vội hỏi: “Sao lại thế?”
Thẩm Quân Triệu chế giễu: “Lương Minh lấy Lục Châu làm sính lễ, xin cưới hoàng đế Đại Ung, việc lớn bậc này, thần có thể tùy tiện xử lý sao?”
Ung Lý: “…………………………”
Đồ chó Lương Minh này, thật sự sẽ không được chết tử tế đâu!!!
Nói thật thì đời này Ung Lý chưa từng có lỗi với Thẩm Quân Triệu, hậu cung ba nghìn kia là có nguyên nhân mới vậy, huống hồ y luôn giữ mình trong sạch không chạm vào ai, chỉ cần Thẩm Quân Triệu chịu nghe, cái gì y cũng sẽ nói cho hắn, hắn chắc chắn sẽ hiểu hết. Có điều Thẩm Quân Triệu không nghe không hỏi không quan tâm.
Chỉ riêng việc của Lương Minh, Ung Lý đúng là có phần chột dạ……
Khi đó y một lòng chỉ muốn thắng trận, một lòng muốn quay về Thủ Kinh, vì thế nên đúng là đã làm ra không ít việc mất mặt.
Lúc đó thiếu niên khinh cuồng, giờ nghĩ lại……
Thôi được, dù đặt ở hiện tại, chỉ cần y có thể giữ được một mạng, có thể gặp lại Thẩm Quân Triệu một lần, vậy thì y vẫn sẽ bằng lòng làm tất cả.
“Ta đã bảo ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn rồi.” Ung Lý tức giận mắng.
Thẩm Quân Triệu: “Thần lại thấy là tình chân ý thật.”
Ung Lý lại bị nghẹn lần nữa: “Nhiều nhất chỉ là hắn tự mình đa tình!”
Thẩm Quân Triệu khựng lại.
Ung Lý liền nói: “Trẫm khi đó một lòng toàn là ngươi, đâu nhìn nổi tên mọi rợ Lương Minh kia……”
“Bệ hạ việc gì phải nói những lời này.” Thẩm Quân Triệu không thể nghe tiếp được nữa.
Lời đã đến bên miệng nhưng Ung Lý buộc phải dừng lại.
Thẩm Quân Triệu chỉ thấy lồng ngực đau nhói, hứng thú cạn sạch, thậm chí còn vô cùng chán ghét bản thân. Hắn đơn giản thô bạo kết thúc cái đề tài có thể gọi là vô lý gây sự này: “Ngày sau Lương Minh vào kinh, trên danh sách lễ vật thật sự có ba thành vòng ngoài của Lục Châu.”
Lần này đến phiên Ung Lý sửng sốt.
Thẩm Quân Triệu nói tiếp: “Danh sách lễ vật này được đưa đến Thẩm phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.