Chương 4: Trẫm muốn ngươi
Long Thất
17/04/2021
Khi Trần Thỉnh mồ hôi lạnh đầy người đi ra khỏi thư phòng, tiểu tư của gã liền tới đón: “Đại nhân, đại công tử Lý gia có hẹn, ngài…..”
Trần Thỉnh lập tức quát mắng: “Từ chối đi!”
Tiểu tư sửng sốt, thiệp mời này nói từ chối là từ chối sao? Dù sao người ta cũng là đại công tử nhà thượng thư đó!
Trần Thỉnh cười lạnh: “Sau này cứ thấy là thiếp mời từ Lý phủ thì từ chối tất.”
Lý Nghĩa Hải tự cho mình là đúng, phạm phải cấm kỵ, gã nào dám trộn chung một chỗ với lão nữa!
Trần Thỉnh càng nghĩ càng thấy đây không phải việc nhỏ bèn phân phó tiểu tư: “Chuẩn bị ngựa!”
Tiểu tư thấy gã sắc mặt trầm trọng thì cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi sắp xếp. Trần Thỉnh ra khỏi Thẩm phủ, một đường chạy thẳng tới phủ thị lang ở thành đông, gặp Lễ bộ thị lang đương nhiệm Tôn Thiếu Hoài.
Người gác cổng của phủ thị lang nhìn thấy là Trần Thỉnh bèn nhiệt tình đón gã vào trong, đừng nhìn vị gia này chỉ là Tham sự mà nhầm, gã chính là hồng nhân* ở Thẩm phủ, là thân tín hàng đầu của Thẩm tướng, dù là Tôn thị lang gặp gã cũng phải lịch sự chu đáo, huống hồ chỉ là một người gác cổng.
* Người đang được chủ tin tưởng, được “sủng” =))
Trong lòng Trần Thỉnh có việc nên không rảnh mà hàn huyên, gã chạy vội vào thư phòng, gặp được Tôn Thiếu Hoài.
Tôn Thiếu Hoài đứng dậy đón tiếp: “Sao Trần huynh lại vội vã thế, có việc gì sao?”
Trần Thỉnh vội nói cho Tôn Thiếu Hoài nghe về mệnh lệnh của Thẩm Quân Triệu. Hai người đều là con cháu thế gia, từ khi Đại Ung lập quốc, hai nhà Trần Tôn đã coi Thẩm gia như ngựa đầu đàn mà đi theo, thế hệ trưởng bối của bọn họ đã theo Thẩm các lão vinh dưỡng*, bọn họ con kế nghiệp cha, đi theo Thẩm Quân Triệu.
* Vinh dưỡng – sống một cách vinh quang lúc tuổi già yên ổn.
Đừng nhìn bọn họ lúc này chỉ là một Tham sự tứ phẩm và một Lễ bộ thị lang tam phẩm mà nhầm, dựa theo tuổi tác và bối cảnh sau lưng hai người thì sau này nhập các tuyệt đối không phải việc gì khó khăn.
Nghe xong lời của Trần Thỉnh, Tôn Thiếu Hoài kinh ngạc nói: “Hành động này của Thẩm tướng là có ý gì!”
Trần Thỉnh nhìn y chằm chằm: “Còn có thể có ý gì nữa! Rõ ràng là muốn chặt đứt hương hỏa Ung gia rồi.”
Tôn Thiếu Hoài lo sợ bất an: “Vậy xem ra đại sự sắp tới rồi?”
Trần Thỉnh hạ thấp giọng nói: “Mấy năm nay Thẩm tướng càng lúc càng bất mãn với kim thượng, kim thượng quả thực cũng quá bừa bãi, tuổi còn trẻ mà đã háo sắc như vậy, chưa cập quan đã khiến hậu cung chướng khí mù mịt, nam nữ không kỵ thì cũng thôi, lại còn bất chấp thân phận. Ngày trước thám tử hồi báo rằng Quý Nhân mới tấn phong là đầu bảng ở giáo phường ty, học được một thân chiêu trò hạ đẳng lừa gạt nam nhân, dơ bẩn bất kham.”
Tôn Thiếu Hoài đương nhiên cũng biết những việc này, y nhịn không được mà nói: “Suy cho cùng vẫn là giáo dưỡng kém.”
Trần Thỉnh: “Nào có giáo dưỡng? Năm năm trước Thẩm tướng vừa gặp kim thượng mà kim thượng đã trực tiếp nói ra một câu….”
Tôn Thiếu Hoài trợn mắt nhìn gã, nhưng Trần Thỉnh cuối cùng vẫn không dám nói câu hoang đường “trẫm muốn cưới ngươi” ra khỏi miệng!
Lúc ấy Thẩm Quân Triệu vào cung bạn giá(1), Trần Thỉnh và Tôn Thiếu Hoài cũng đi theo bồi đọc.
Chú Thích (1)
Kim thượng lúc ấy mới mười bốn mười lăm tuổi, ánh mắt đầu tiên khi y nhìn thấy Thẩm tướng chính là “cưỡng ép chiếm đoạt”, quả thực là đã dọa cả đám người sợ phát điên luôn, may mà Thẩm tướng chín chắn cương nghị, bị làm nhục như vậy mà vẫn có thể điềm tĩnh ứng đối.
Giáo dưỡng cao thấp, từ đó đã rõ!
Hai người lại thổn thức một lúc về chuyện cũ năm xưa, sau đó lại chuyển trọng tâm về thời cuộc hiện tại.
Tôn Thiếu Hoài nói: “Lý Nghĩa Hải thật sự hồ đồ!”
Trần Thỉnh nói: “Cũng không trách lão, kể cả ta ngươi cũng không ngờ tình hình sẽ thay đổi nhanh như vậy.”
Thời gian qua Tôn Thiếu Hoài đã chất đầy bất mãn với lão già Lý Nghĩa Hải, lúc này cũng chẳng có chút tâm tư nào để biện giải cho lão nữa: “Nếu lão không tham vị trí đế hậu kia thì cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.”
Trần Thỉnh thở dài rồi hơi ngờ vực nói: “Thẩm tướng làm việc cũng thật quả quyết, theo lý mà nói thì cứ để điệt nữ của Lý Nghĩa Hải gả cho bệ hạ, chúng ta cũng coi như đã có người ở hậu cung, làm việc càng thuận tiện hơn.”
Tôn Thiếu Hoài liếc nhìn gã: “Thẩm tướng gió mát trăng thanh như vậy, sao có thể làm những việc thấp kém thế này!”
Trần Thỉnh đáp: “Tôn huynh nói có lý, ta quá đà rồi.”
Nghĩ lại mà xem, Lý Nghĩa Hải đường đường là một thượng thư lục bộ, nói miễn là miễn, Tôn Thiếu Hoài càng lúc càng kính sợ Thẩm tướng, cũng càng thêm cẩn thận: “Tình thế đã cấp bách như vậy rồi, hai người chúng ta đừng nên tới gần kim thượng nữa.”
Trần Thỉnh: “Đương nhiên rồi, Thẩm tướng xưa nay vẫn luôn không thích đám chúng ta thân cận thánh thượng.”
Tôn Thiếu Hoài thở dài: “Thôi bỏ đi, ván đã đóng thuyền, vừa làm vừa tính đi!”
Trần Thỉnh và Tôn Thiếu Hoài lại thương nghị thêm về vị trí thượng thư sau khi Lý Nghĩa Hải lui về sau, là thần tử tham mưu cho Thẩm tướng, bọn họ đều phải nghĩ ra biện pháp cho mọi việc trước khi nó xảy ra, vậy mới có thể kịp thời ứng biến.
Thương nghị xong chính sự, Trần Thỉnh bèn cưỡi ngựa về phủ, trên đường đi bỗng nhớ ra một việc.
Lễ Vạn Thọ sắp tới rồi, hình như Thẩm tướng còn tự tay chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho thánh thượng.
Nếu thật sự muốn động thủ thì cần gì phải dụng tâm với lễ vật như thế?
Trần Thỉnh nghĩ lại rồi cũng thoải mái hơn: Sợ rằng phần thọ lễ này là chút tình cảm niên thiếu cuối cùng Thẩm tướng dành cho kim thượng đi!
Ngự thư phòng.
Nguyên Diệu Đế khêu đèn đọc chiết nhéo mi tâm*: “Toàn là mấy việc vớ vẩn lông gà vỏ tỏi, trình lên để khiến trẫm thêm khó chịu sao!”
* Vùng da giữa hai đầu lông mày.
Triệu Tuyền ở một bên bị dọa đến mức không dám thở ra tiếng. Ngay cả Triệu Tuyền cũng đã bị dọa tới độ này, những thái giám khác lại càng rũ mi hạ mắt, so với bích họa trên tường còn giống bích họa hơn —— tất cả đều biết hôm nay thánh thượng đã nổi trận lôi đình ở Cung Dung Hoa, làm gì có ai dám tới bứt râu rồng nữa?
Huống hồ quan lại triều đình dâng tấu càng không phải việc những nô tài như bọn họ có thể chen vào.
“Bệ hạ tội gì phải giận chó đánh mèo ở đây.” Giọng nói nhàn nhạt lại có chút tác dụng khiến tâm trạng người nghe bình tĩnh vang lên. Tử Nan đại sư nhặt tấu chiết dưới đất lên, nhẹ phủi bụi bặm đi rồi đặt lên bàn.
Ung Lý thở dài một hơi, khuỷu tay y chống lên tay ghế cứng rắn: “Tử Nan, ngươi nói xem, Thẩm Quân Triệu có phải muốn phản rồi không.”
Lời này vừa ra thì đầu của toàn bộ thái giám đã phình to như trâu, tên nào cũng chỉ hận mình không thể chết ngất đi.
Tử Nan lại vẫn mang dáng vẻ bình thản: “Vì sao bệ hạ lại nói ra lời này?”
Ung Lý không vui nói: “Hôm nay trẫm nói muốn lập Dung Quý Nhân làm hậu, hắn tán thành mười hai phần*!”
* Bình thường là 100% thì giờ là 120% =))
Tử Nan không nhanh không chậm nói: “Thẩm tướng là thần, ngài là quân, hắn không tán thành thì làm được gì?”
Ung Lý cười lạnh: “Ở trên đại triều hội sao lại không thấy hắn nói gì nghe nấy với trẫm.”
Tử Nan: “Bệ hạ cũng nói đó là đại triều hội rồi mà, việc liên quan đến chính sự, thần tử đương nhiên phải có trách nhiệm khuyên can.”
Ung Lý quay đầu nhìn Tử Nan chằm chằm: “Tại sao đại sư cứ nói thay cho tên loạn thần tặc tử đó thế?”
Tử Nan cười không nói.
Tâm sự nhỏ cầu mà không được này của Nguyên Diệu Đế, toàn thiên hạ cũng chỉ có mình Tử Nan đại sư biết.
Biết thì biết vậy, nhưng Tử Nan đại sư sẽ không nói gì cả, Ung Lý cũng biết hắn sẽ không nói nhiều nên mới không giấu giếm hắn.
Đương nhiên, tuy lòng dạ của Nguyên Diệu Đế yêu thầm đều đang đổ máu tí tách nhưng đầu óc y vẫn rất tỉnh táo: “Hắn tán thành trẫm mạo hiểm cả thiên hạ rộng lớn, không kiêng nể cưới một nam hoàng hậu, chẳng qua là vì hắn muốn thấy hương hỏa của Đại Ung bị chặt đứt, tiện cho hắn làm việc.”
Muốn để trẫm cưới nam hoàng hậu?
Trẫm không cưới!
Trừ nam hoàng hậu họ Thẩm, tên Chiêu Quân!
“Chậc.”
Không thể nghĩ nhiều nữa, vừa nghĩ là sẽ ngứa tim, Nguyên Diệu Đế đè nén tâm trạng, cần cù đọc tấu chương.
Tảo triều sáng hôm sau.
Ung Lý chỉ ngủ hai canh giờ nhưng tinh thần vẫn không tệ. Lúc y đi tới Thiên Thanh Môn thì vừa nhìn đã thấy thủ phụ(2) trẻ tuổi Thẩm Quân Triệu đứng ở đầu hàng thống lĩnh trăm quan.
Chú Thích (2)
Triều phục màu đen trên người hắn là thứ tôn quý nhất chỉ sau đế phục, trời mới tảng sáng, ráng mây dừng trên thân thể khiến vị đại quan nhất phẩm này như được mạ thêm một tầng vàng, quả là uy nghiêm trang trọng.
“Chúng thần cung thỉnh bệ hạ thánh an.”
Giọng nói của thủ phụ trẻ tuổi thanh lãng tuấn nhã vang lên trong nắng sớm, theo sau là tiếng hô ứng của trăm quan, sơn hô* vạn tuế.
* Ý chỉ hành động thần tử hô chúc tụng hoàng đế.
Ung Lý chuyển ánh mắt rời khỏi người Thẩm Quân Triệu, nhàn nhạt nói: “Các ái khanh bình thân.”
Sau khi Thẩm Quân Triệu đứng dậy, chúng đại thần cũng tách ra hai bên, triều hội theo lệ thường của Đại Ung coi như là đã chính thức mở màn.
Tảo triều chính sự có điều lệ, trước phải làm gì sau cần làm chi, từ tiền triều đã có cương lĩnh chế độ rồi.
Ung Lý chấp chính gần mười năm, từ lâu đã quen tay hay việc.
Có điều dù quen thuộc thế nào thì việc mỗi ngày cũng không giống nhau.
Lúc Thẩm Tranh Minh phụ chính, y tập trung tinh thần nghe chính, khiêm tốn học tập.
Về sau y tự mình thân chính, lúc Thẩm Quân Triệu vẫn làm bạn đọc của y thì y sẽ thương nghị mọi việc với Thẩm Quân Triệu, chỉ hai thiếu niên cũng có thể sắp xếp triều chính đâu vào đó.
Đến hôm nay, y ngồi ở ngai vàng trên cao, Thẩm Quân Triệu đứng đầu trăm quan, vẫn là hai người khống chế chính sự Đại Ung như cũ, nhưng sớm đã không còn ăn ý và thân thiết như thuở thiếu thời.
“Bệ hạ.” Đốc sát viên Tả ngự sử(4) một câu gọi tâm thần của Ung Lý quay về. “Thần muốn tố cáo Lễ bộ thượng thư Lý Nghĩa Hải!”
Chú Thích (3)
Lời này vừa ra thì cả Điện Kim Loan rộng lớn liền im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mắt Ung Lý hơi híp vào, nhưng trên mặt vẫn bất biến, cao thâm khó dò như cũ.
Tả ngự sử đã bắt đầu đọc tấu chương, Triệu Tuyền cũng chạy bước nhỏ vào trong điện trình chiết tử lên.
Đầu gối của Lý Nghĩa Hải đã run lẩy bẩy từ lâu, mặt vàng như nến.
Lão gia hỏa hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ ngã lộn đầu đau như thế này, đầu óc cũng đã loạn thành một đống.
Ung Lý nhìn qua chiết tử, trong lòng lại vui sướng hài lòng vô cùng: y đã bất mãn với lão già này từ lâu rồi.
Ỷ vào công lao năm đó mình tòng long*, Lý Nghĩa Hải đã nói ra không ít lời thối hoắc, càng không thể không kể đến việc lão khiến Nguyên Diệu Đế đã khó chịu lại càng thêm phiền.
* Tòng long: giúp hoàng đế lên ngôi.
Ung Lý sớm đã muốn ra tay với lão, nhưng lại vướng phải ràng buộc của thế gia nên vẫn luôn không động tới được, nào ngờ Tả Vân Hải lại gan dạ thế, dám đương đầu với cái chết để tố cáo lão.
Nội dung trong tấu chương cũng tường tận chính xác, bày ra hết hành vi phạm tội của Lý Nghĩa Hải, có điều những hành vi này có thể lớn có thể nhỏ, hướng lớn thì cũng đủ để cách chức xét xử, hướng nhỏ thì lại đáng thương lão thần tuổi già, phạt bổng lộc qua loa cho xong.
Xử lý như thế nào thì còn phải xem các bên ganh đua.
Vui sướng trong lòng Ung Lý rất nhanh đã nhạt đi, thường ngày Lý Nghĩa Hải chỉ hận không thể dán lên trán mình bốn chữ lớn “môn sinh Thẩm gia”, sớm đã là “Thẩm đảng” hàng thật giá thật, Thẩm Quân Triệu ắt sẽ bảo vệ lão.
Lục bộ trung ương hiện nay, lại công hộ lễ đều là người của Thẩm Quân Triệu, cho dù Lý Nghĩa Hải không có tác dụng quá lớn nhưng Thẩm Quân Triệu cũng sẽ không vứt bỏ lão. Suy cho cùng thì Tôn Thiếu Hoài vẫn còn trẻ, gánh không nổi chức vụ thượng thư, nếu cách chức Lý Nghĩa Hải bây giờ thì Ung Lý bên này sẽ có thể thừa cơ hội sắp xếp người vào.
Thẩm Quân Triệu sẽ cho y cơ hội này sao?
Ung Lý ngầm trợn trắng mắt*: sao có thể chứ!
* Ý chỉ coi thường, khinh bỉ.
Cách chức Lý Nghĩa Hải vẫn hơi khó, nhưng lần này Tả Vân Hải có công liều chết tố cáo, vẫn nên lôi kéo một chút.
Nguyên Diệu Đế đã lùi bước chờ cơ hội tốt hơn, quyết định bảo vệ Tả Vân Hải rồi nói tiếp, nào ngờ loa phát thanh của Thẩm tướng nổi danh Đại Ung – Trung thư tỉnh Tả thừa Chu Đống Văn bước ra khỏi hàng, nói: “Lý Nghĩa Hải thân là lễ bộ thượng thư mà lại đi ngược tổ chế, khó lòng phục chúng!”
Chú Thích *
Ung Lý hơi sửng sốt, đuôi mắt bất giác nhìn về phía Thẩm Quân Triệu —— vở diễn kiểu gì thế này?
Nào ngờ ngay giây tiếp theo Thẩm tướng tay cầm lãnh ngọc triều hốt(5) đã kính cẩn nói: “Thần tán thành.”
Chú Thích (4)
Lý Nghĩa Hải phịch một tiếng kinh thiên động địa quỳ xuống.
Ung Lý đâu thèm để ý lão già kia kêu khóc thảm thiết, y nhìn thẳng về phía Thẩm Quân Triệu: “Thẩm tướng cũng cho rằng Lý thượng thư phẩm hạnh không đứng đắn, khó giữ chức lớn?”
Chín từ này cực nặng, đã ngầm tỏ rõ tâm tư đế vương, cả người Lý Nghĩa Hải như đã chết một nửa.
Lúc này chỉ có Thẩm Quân Triệu có thể bảo vệ lão, nhưng…..
Thẩm Quân Triệu rũ mắt nhàn nhạt nói: “Cẩn tuân thánh ngôn.”
Không nói đến tâm tình của Lý Nghĩa Hải, càng không nhắc tới phái thân hoàng vui mừng như điên thế nào, mà bản thân Nguyên Diệu Đế giờ này khắc này cũng thấy long trời lở đất.
Chuyện gì thế này, Thẩm Chiêu Quân hồi tâm chuyển ý rồi?
Không thể nào!
Đỉnh mày Ung Lý hơi nhếch lên, trầm ngâm nói: “Lại nói hôm qua Lý thượng thư còn nhắc đến một việc.”
Đôi mắt của Thẩm Quân Triệu vẫn luôn bình tĩnh không động đột nhiên sắc bén hẳn.
Ung Lý thấy vậy liền thầm nhủ: quả nhiên có trá!
Nguyên Diệu Đế bình tĩnh ung dung chậm rãi nói: “Vạn Thọ sắp tới, trẫm quả thực cũng nên suy nghĩ đến việc lập hậu rồi.”
Muốn bẫy trẫm?
Trừ phi Thẩm Chiêu Quân ngươi dùng mỹ nhân kế, nếu không thì không có cửa đâu!
Trần Thỉnh lập tức quát mắng: “Từ chối đi!”
Tiểu tư sửng sốt, thiệp mời này nói từ chối là từ chối sao? Dù sao người ta cũng là đại công tử nhà thượng thư đó!
Trần Thỉnh cười lạnh: “Sau này cứ thấy là thiếp mời từ Lý phủ thì từ chối tất.”
Lý Nghĩa Hải tự cho mình là đúng, phạm phải cấm kỵ, gã nào dám trộn chung một chỗ với lão nữa!
Trần Thỉnh càng nghĩ càng thấy đây không phải việc nhỏ bèn phân phó tiểu tư: “Chuẩn bị ngựa!”
Tiểu tư thấy gã sắc mặt trầm trọng thì cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi sắp xếp. Trần Thỉnh ra khỏi Thẩm phủ, một đường chạy thẳng tới phủ thị lang ở thành đông, gặp Lễ bộ thị lang đương nhiệm Tôn Thiếu Hoài.
Người gác cổng của phủ thị lang nhìn thấy là Trần Thỉnh bèn nhiệt tình đón gã vào trong, đừng nhìn vị gia này chỉ là Tham sự mà nhầm, gã chính là hồng nhân* ở Thẩm phủ, là thân tín hàng đầu của Thẩm tướng, dù là Tôn thị lang gặp gã cũng phải lịch sự chu đáo, huống hồ chỉ là một người gác cổng.
* Người đang được chủ tin tưởng, được “sủng” =))
Trong lòng Trần Thỉnh có việc nên không rảnh mà hàn huyên, gã chạy vội vào thư phòng, gặp được Tôn Thiếu Hoài.
Tôn Thiếu Hoài đứng dậy đón tiếp: “Sao Trần huynh lại vội vã thế, có việc gì sao?”
Trần Thỉnh vội nói cho Tôn Thiếu Hoài nghe về mệnh lệnh của Thẩm Quân Triệu. Hai người đều là con cháu thế gia, từ khi Đại Ung lập quốc, hai nhà Trần Tôn đã coi Thẩm gia như ngựa đầu đàn mà đi theo, thế hệ trưởng bối của bọn họ đã theo Thẩm các lão vinh dưỡng*, bọn họ con kế nghiệp cha, đi theo Thẩm Quân Triệu.
* Vinh dưỡng – sống một cách vinh quang lúc tuổi già yên ổn.
Đừng nhìn bọn họ lúc này chỉ là một Tham sự tứ phẩm và một Lễ bộ thị lang tam phẩm mà nhầm, dựa theo tuổi tác và bối cảnh sau lưng hai người thì sau này nhập các tuyệt đối không phải việc gì khó khăn.
Nghe xong lời của Trần Thỉnh, Tôn Thiếu Hoài kinh ngạc nói: “Hành động này của Thẩm tướng là có ý gì!”
Trần Thỉnh nhìn y chằm chằm: “Còn có thể có ý gì nữa! Rõ ràng là muốn chặt đứt hương hỏa Ung gia rồi.”
Tôn Thiếu Hoài lo sợ bất an: “Vậy xem ra đại sự sắp tới rồi?”
Trần Thỉnh hạ thấp giọng nói: “Mấy năm nay Thẩm tướng càng lúc càng bất mãn với kim thượng, kim thượng quả thực cũng quá bừa bãi, tuổi còn trẻ mà đã háo sắc như vậy, chưa cập quan đã khiến hậu cung chướng khí mù mịt, nam nữ không kỵ thì cũng thôi, lại còn bất chấp thân phận. Ngày trước thám tử hồi báo rằng Quý Nhân mới tấn phong là đầu bảng ở giáo phường ty, học được một thân chiêu trò hạ đẳng lừa gạt nam nhân, dơ bẩn bất kham.”
Tôn Thiếu Hoài đương nhiên cũng biết những việc này, y nhịn không được mà nói: “Suy cho cùng vẫn là giáo dưỡng kém.”
Trần Thỉnh: “Nào có giáo dưỡng? Năm năm trước Thẩm tướng vừa gặp kim thượng mà kim thượng đã trực tiếp nói ra một câu….”
Tôn Thiếu Hoài trợn mắt nhìn gã, nhưng Trần Thỉnh cuối cùng vẫn không dám nói câu hoang đường “trẫm muốn cưới ngươi” ra khỏi miệng!
Lúc ấy Thẩm Quân Triệu vào cung bạn giá(1), Trần Thỉnh và Tôn Thiếu Hoài cũng đi theo bồi đọc.
Chú Thích (1)
Kim thượng lúc ấy mới mười bốn mười lăm tuổi, ánh mắt đầu tiên khi y nhìn thấy Thẩm tướng chính là “cưỡng ép chiếm đoạt”, quả thực là đã dọa cả đám người sợ phát điên luôn, may mà Thẩm tướng chín chắn cương nghị, bị làm nhục như vậy mà vẫn có thể điềm tĩnh ứng đối.
Giáo dưỡng cao thấp, từ đó đã rõ!
Hai người lại thổn thức một lúc về chuyện cũ năm xưa, sau đó lại chuyển trọng tâm về thời cuộc hiện tại.
Tôn Thiếu Hoài nói: “Lý Nghĩa Hải thật sự hồ đồ!”
Trần Thỉnh nói: “Cũng không trách lão, kể cả ta ngươi cũng không ngờ tình hình sẽ thay đổi nhanh như vậy.”
Thời gian qua Tôn Thiếu Hoài đã chất đầy bất mãn với lão già Lý Nghĩa Hải, lúc này cũng chẳng có chút tâm tư nào để biện giải cho lão nữa: “Nếu lão không tham vị trí đế hậu kia thì cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.”
Trần Thỉnh thở dài rồi hơi ngờ vực nói: “Thẩm tướng làm việc cũng thật quả quyết, theo lý mà nói thì cứ để điệt nữ của Lý Nghĩa Hải gả cho bệ hạ, chúng ta cũng coi như đã có người ở hậu cung, làm việc càng thuận tiện hơn.”
Tôn Thiếu Hoài liếc nhìn gã: “Thẩm tướng gió mát trăng thanh như vậy, sao có thể làm những việc thấp kém thế này!”
Trần Thỉnh đáp: “Tôn huynh nói có lý, ta quá đà rồi.”
Nghĩ lại mà xem, Lý Nghĩa Hải đường đường là một thượng thư lục bộ, nói miễn là miễn, Tôn Thiếu Hoài càng lúc càng kính sợ Thẩm tướng, cũng càng thêm cẩn thận: “Tình thế đã cấp bách như vậy rồi, hai người chúng ta đừng nên tới gần kim thượng nữa.”
Trần Thỉnh: “Đương nhiên rồi, Thẩm tướng xưa nay vẫn luôn không thích đám chúng ta thân cận thánh thượng.”
Tôn Thiếu Hoài thở dài: “Thôi bỏ đi, ván đã đóng thuyền, vừa làm vừa tính đi!”
Trần Thỉnh và Tôn Thiếu Hoài lại thương nghị thêm về vị trí thượng thư sau khi Lý Nghĩa Hải lui về sau, là thần tử tham mưu cho Thẩm tướng, bọn họ đều phải nghĩ ra biện pháp cho mọi việc trước khi nó xảy ra, vậy mới có thể kịp thời ứng biến.
Thương nghị xong chính sự, Trần Thỉnh bèn cưỡi ngựa về phủ, trên đường đi bỗng nhớ ra một việc.
Lễ Vạn Thọ sắp tới rồi, hình như Thẩm tướng còn tự tay chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho thánh thượng.
Nếu thật sự muốn động thủ thì cần gì phải dụng tâm với lễ vật như thế?
Trần Thỉnh nghĩ lại rồi cũng thoải mái hơn: Sợ rằng phần thọ lễ này là chút tình cảm niên thiếu cuối cùng Thẩm tướng dành cho kim thượng đi!
Ngự thư phòng.
Nguyên Diệu Đế khêu đèn đọc chiết nhéo mi tâm*: “Toàn là mấy việc vớ vẩn lông gà vỏ tỏi, trình lên để khiến trẫm thêm khó chịu sao!”
* Vùng da giữa hai đầu lông mày.
Triệu Tuyền ở một bên bị dọa đến mức không dám thở ra tiếng. Ngay cả Triệu Tuyền cũng đã bị dọa tới độ này, những thái giám khác lại càng rũ mi hạ mắt, so với bích họa trên tường còn giống bích họa hơn —— tất cả đều biết hôm nay thánh thượng đã nổi trận lôi đình ở Cung Dung Hoa, làm gì có ai dám tới bứt râu rồng nữa?
Huống hồ quan lại triều đình dâng tấu càng không phải việc những nô tài như bọn họ có thể chen vào.
“Bệ hạ tội gì phải giận chó đánh mèo ở đây.” Giọng nói nhàn nhạt lại có chút tác dụng khiến tâm trạng người nghe bình tĩnh vang lên. Tử Nan đại sư nhặt tấu chiết dưới đất lên, nhẹ phủi bụi bặm đi rồi đặt lên bàn.
Ung Lý thở dài một hơi, khuỷu tay y chống lên tay ghế cứng rắn: “Tử Nan, ngươi nói xem, Thẩm Quân Triệu có phải muốn phản rồi không.”
Lời này vừa ra thì đầu của toàn bộ thái giám đã phình to như trâu, tên nào cũng chỉ hận mình không thể chết ngất đi.
Tử Nan lại vẫn mang dáng vẻ bình thản: “Vì sao bệ hạ lại nói ra lời này?”
Ung Lý không vui nói: “Hôm nay trẫm nói muốn lập Dung Quý Nhân làm hậu, hắn tán thành mười hai phần*!”
* Bình thường là 100% thì giờ là 120% =))
Tử Nan không nhanh không chậm nói: “Thẩm tướng là thần, ngài là quân, hắn không tán thành thì làm được gì?”
Ung Lý cười lạnh: “Ở trên đại triều hội sao lại không thấy hắn nói gì nghe nấy với trẫm.”
Tử Nan: “Bệ hạ cũng nói đó là đại triều hội rồi mà, việc liên quan đến chính sự, thần tử đương nhiên phải có trách nhiệm khuyên can.”
Ung Lý quay đầu nhìn Tử Nan chằm chằm: “Tại sao đại sư cứ nói thay cho tên loạn thần tặc tử đó thế?”
Tử Nan cười không nói.
Tâm sự nhỏ cầu mà không được này của Nguyên Diệu Đế, toàn thiên hạ cũng chỉ có mình Tử Nan đại sư biết.
Biết thì biết vậy, nhưng Tử Nan đại sư sẽ không nói gì cả, Ung Lý cũng biết hắn sẽ không nói nhiều nên mới không giấu giếm hắn.
Đương nhiên, tuy lòng dạ của Nguyên Diệu Đế yêu thầm đều đang đổ máu tí tách nhưng đầu óc y vẫn rất tỉnh táo: “Hắn tán thành trẫm mạo hiểm cả thiên hạ rộng lớn, không kiêng nể cưới một nam hoàng hậu, chẳng qua là vì hắn muốn thấy hương hỏa của Đại Ung bị chặt đứt, tiện cho hắn làm việc.”
Muốn để trẫm cưới nam hoàng hậu?
Trẫm không cưới!
Trừ nam hoàng hậu họ Thẩm, tên Chiêu Quân!
“Chậc.”
Không thể nghĩ nhiều nữa, vừa nghĩ là sẽ ngứa tim, Nguyên Diệu Đế đè nén tâm trạng, cần cù đọc tấu chương.
Tảo triều sáng hôm sau.
Ung Lý chỉ ngủ hai canh giờ nhưng tinh thần vẫn không tệ. Lúc y đi tới Thiên Thanh Môn thì vừa nhìn đã thấy thủ phụ(2) trẻ tuổi Thẩm Quân Triệu đứng ở đầu hàng thống lĩnh trăm quan.
Chú Thích (2)
Triều phục màu đen trên người hắn là thứ tôn quý nhất chỉ sau đế phục, trời mới tảng sáng, ráng mây dừng trên thân thể khiến vị đại quan nhất phẩm này như được mạ thêm một tầng vàng, quả là uy nghiêm trang trọng.
“Chúng thần cung thỉnh bệ hạ thánh an.”
Giọng nói của thủ phụ trẻ tuổi thanh lãng tuấn nhã vang lên trong nắng sớm, theo sau là tiếng hô ứng của trăm quan, sơn hô* vạn tuế.
* Ý chỉ hành động thần tử hô chúc tụng hoàng đế.
Ung Lý chuyển ánh mắt rời khỏi người Thẩm Quân Triệu, nhàn nhạt nói: “Các ái khanh bình thân.”
Sau khi Thẩm Quân Triệu đứng dậy, chúng đại thần cũng tách ra hai bên, triều hội theo lệ thường của Đại Ung coi như là đã chính thức mở màn.
Tảo triều chính sự có điều lệ, trước phải làm gì sau cần làm chi, từ tiền triều đã có cương lĩnh chế độ rồi.
Ung Lý chấp chính gần mười năm, từ lâu đã quen tay hay việc.
Có điều dù quen thuộc thế nào thì việc mỗi ngày cũng không giống nhau.
Lúc Thẩm Tranh Minh phụ chính, y tập trung tinh thần nghe chính, khiêm tốn học tập.
Về sau y tự mình thân chính, lúc Thẩm Quân Triệu vẫn làm bạn đọc của y thì y sẽ thương nghị mọi việc với Thẩm Quân Triệu, chỉ hai thiếu niên cũng có thể sắp xếp triều chính đâu vào đó.
Đến hôm nay, y ngồi ở ngai vàng trên cao, Thẩm Quân Triệu đứng đầu trăm quan, vẫn là hai người khống chế chính sự Đại Ung như cũ, nhưng sớm đã không còn ăn ý và thân thiết như thuở thiếu thời.
“Bệ hạ.” Đốc sát viên Tả ngự sử(4) một câu gọi tâm thần của Ung Lý quay về. “Thần muốn tố cáo Lễ bộ thượng thư Lý Nghĩa Hải!”
Chú Thích (3)
Lời này vừa ra thì cả Điện Kim Loan rộng lớn liền im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mắt Ung Lý hơi híp vào, nhưng trên mặt vẫn bất biến, cao thâm khó dò như cũ.
Tả ngự sử đã bắt đầu đọc tấu chương, Triệu Tuyền cũng chạy bước nhỏ vào trong điện trình chiết tử lên.
Đầu gối của Lý Nghĩa Hải đã run lẩy bẩy từ lâu, mặt vàng như nến.
Lão gia hỏa hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ ngã lộn đầu đau như thế này, đầu óc cũng đã loạn thành một đống.
Ung Lý nhìn qua chiết tử, trong lòng lại vui sướng hài lòng vô cùng: y đã bất mãn với lão già này từ lâu rồi.
Ỷ vào công lao năm đó mình tòng long*, Lý Nghĩa Hải đã nói ra không ít lời thối hoắc, càng không thể không kể đến việc lão khiến Nguyên Diệu Đế đã khó chịu lại càng thêm phiền.
* Tòng long: giúp hoàng đế lên ngôi.
Ung Lý sớm đã muốn ra tay với lão, nhưng lại vướng phải ràng buộc của thế gia nên vẫn luôn không động tới được, nào ngờ Tả Vân Hải lại gan dạ thế, dám đương đầu với cái chết để tố cáo lão.
Nội dung trong tấu chương cũng tường tận chính xác, bày ra hết hành vi phạm tội của Lý Nghĩa Hải, có điều những hành vi này có thể lớn có thể nhỏ, hướng lớn thì cũng đủ để cách chức xét xử, hướng nhỏ thì lại đáng thương lão thần tuổi già, phạt bổng lộc qua loa cho xong.
Xử lý như thế nào thì còn phải xem các bên ganh đua.
Vui sướng trong lòng Ung Lý rất nhanh đã nhạt đi, thường ngày Lý Nghĩa Hải chỉ hận không thể dán lên trán mình bốn chữ lớn “môn sinh Thẩm gia”, sớm đã là “Thẩm đảng” hàng thật giá thật, Thẩm Quân Triệu ắt sẽ bảo vệ lão.
Lục bộ trung ương hiện nay, lại công hộ lễ đều là người của Thẩm Quân Triệu, cho dù Lý Nghĩa Hải không có tác dụng quá lớn nhưng Thẩm Quân Triệu cũng sẽ không vứt bỏ lão. Suy cho cùng thì Tôn Thiếu Hoài vẫn còn trẻ, gánh không nổi chức vụ thượng thư, nếu cách chức Lý Nghĩa Hải bây giờ thì Ung Lý bên này sẽ có thể thừa cơ hội sắp xếp người vào.
Thẩm Quân Triệu sẽ cho y cơ hội này sao?
Ung Lý ngầm trợn trắng mắt*: sao có thể chứ!
* Ý chỉ coi thường, khinh bỉ.
Cách chức Lý Nghĩa Hải vẫn hơi khó, nhưng lần này Tả Vân Hải có công liều chết tố cáo, vẫn nên lôi kéo một chút.
Nguyên Diệu Đế đã lùi bước chờ cơ hội tốt hơn, quyết định bảo vệ Tả Vân Hải rồi nói tiếp, nào ngờ loa phát thanh của Thẩm tướng nổi danh Đại Ung – Trung thư tỉnh Tả thừa Chu Đống Văn bước ra khỏi hàng, nói: “Lý Nghĩa Hải thân là lễ bộ thượng thư mà lại đi ngược tổ chế, khó lòng phục chúng!”
Chú Thích *
Ung Lý hơi sửng sốt, đuôi mắt bất giác nhìn về phía Thẩm Quân Triệu —— vở diễn kiểu gì thế này?
Nào ngờ ngay giây tiếp theo Thẩm tướng tay cầm lãnh ngọc triều hốt(5) đã kính cẩn nói: “Thần tán thành.”
Chú Thích (4)
Lý Nghĩa Hải phịch một tiếng kinh thiên động địa quỳ xuống.
Ung Lý đâu thèm để ý lão già kia kêu khóc thảm thiết, y nhìn thẳng về phía Thẩm Quân Triệu: “Thẩm tướng cũng cho rằng Lý thượng thư phẩm hạnh không đứng đắn, khó giữ chức lớn?”
Chín từ này cực nặng, đã ngầm tỏ rõ tâm tư đế vương, cả người Lý Nghĩa Hải như đã chết một nửa.
Lúc này chỉ có Thẩm Quân Triệu có thể bảo vệ lão, nhưng…..
Thẩm Quân Triệu rũ mắt nhàn nhạt nói: “Cẩn tuân thánh ngôn.”
Không nói đến tâm tình của Lý Nghĩa Hải, càng không nhắc tới phái thân hoàng vui mừng như điên thế nào, mà bản thân Nguyên Diệu Đế giờ này khắc này cũng thấy long trời lở đất.
Chuyện gì thế này, Thẩm Chiêu Quân hồi tâm chuyển ý rồi?
Không thể nào!
Đỉnh mày Ung Lý hơi nhếch lên, trầm ngâm nói: “Lại nói hôm qua Lý thượng thư còn nhắc đến một việc.”
Đôi mắt của Thẩm Quân Triệu vẫn luôn bình tĩnh không động đột nhiên sắc bén hẳn.
Ung Lý thấy vậy liền thầm nhủ: quả nhiên có trá!
Nguyên Diệu Đế bình tĩnh ung dung chậm rãi nói: “Vạn Thọ sắp tới, trẫm quả thực cũng nên suy nghĩ đến việc lập hậu rồi.”
Muốn bẫy trẫm?
Trừ phi Thẩm Chiêu Quân ngươi dùng mỹ nhân kế, nếu không thì không có cửa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.