Quyển 1 - Chương 10: …..
Dã Cố Giai
22/03/2014
“Tiểu Di Tử, ngươi nói hai vị công tử ta gặp hôm nay đều là người của Hậu Yên Cung?”
“Đúng vậy, chủ tử, tuy vị ThiNamcông tử kia rất ít khi đến đây, nhưng ngài ấy chính là tam hoàng tử của Kiền quốc ta, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.”
“Tiểu Di Tử, ngươi nói bọn họ đều là người trong cung, nhưng mà hai người đó lại có vẻ như không hề biết ta a?”
“Chủ tử, hai vị công tử không thường xuyên ở trong cung, Cung Chủ cho phép họ tự do đi lại, cửa cung vì họ mà lúc nào cũng rộng mở, hơn nữa lần này nghe nói Thi Nam công tử cùng Tế Tuyết công tử quay về Kiền Quốc cũng là do có việc quan trọng. Hôm qua mới được Cung chủ âm thầm gọi đến.”
A , thì ra thần tiên ca ca của ta là Tế Tuyết công tử của nơi này a, …công tử công tử, nói như vậy hắn cũng là nam sủng sao?!!
“Thi nam công tử hắn… ( đã tỉnh lược bớt hơn 200 chữ )… Thiếu chủ tử, ThiNamcông tử không tệ nha, ngài có thể suy nghĩ cho hắn làm một trong những Hành Kê nhân a.”
Nếu là thần tiên ca ca thì ta có thể suy nghĩ một chút, phi phi phi….ai nói ta muốn làm cái Hành kê quỷ quái gì đó. Đợi chút, hắn vừa nói cái gì? Hành kê nhân…..một…một..trong..những người phá thân.?
“Tiểu Di Tử, ngươi thành thật nói cho ta biết, hành phòng(*)… Không phải…là Hành kê rốt cuộc là muốn bao nhiêu người a…”
(*) Hành phòng: chuyện phòng the….nói trắng ra là abc xyz =))
“Thiếu cung chủ, vì ngươi mà hôm nay ta vụng trộm đi dò hỏi một chút. Nói là ngũ hành bát quái, âm dương thuật Hành kê cần năm đến tám người là tốt nhất.” ( ặc ặc…)
A! A a! ! Cái gì! ! ! ! Năm đến tám người…..luân gian(*)? !
( ầy , sis giữ theo bản convert nhá ^^ nghĩa thì : luân gian mí bé có thể hiểu là thay phiên nhau đi. T___T aaaa ta đang đầu độc mầm non)
Xong rồi…ta rõ ràng là xong rồi! ! ! ! ! !
Quỷ sát Tiểu Di Tử kia giống như còn chưa thấy được ta vì hoảng sợ mà nét mặt xám như tro tàn, còn đứng đó từ tốn chậm rãi mà nói : “ Thiếu cung chủ, ngài thật sự nên cân nhắc Thi Nam công tử một chút đi, nghe Lăng Nhi lần trước hầu hạ hắn nói, trên vai công tử vẫn còn có thủ cung sa (*)nha. Kiền quốc của ta các quốc gia khác không thể sánh bằng.Namtử chúng ta bất luận địa vị như thế nào, vừa sinh ra đều phải điểm Thủ cung sa…” ( sao nghe ngược ngược vậy…O__o)
(*Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa (守宮沙) là dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.
Thủ cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.
Ai có thể đem con ma tước ầm ỹ chết người này đem đi nướng không!!! Năm đến tám người…..năm đến tám người…ô ô ô….( hóa ra là bị câu này làm stun nãy h…thông cảm thông cảm… 5~8, ko chết cũng mất nửa cái mạng, hahahah)
Không được, ta phải mau chóng giải quyết chuyện này cho xong, việc cấp bách hiện nay là phải tìm cho bằng được Hậu Linh “dì ghẻ”.
“Tiểu Di Tử, người được sủng ái nhất ở nơi này là ai a? Ách….ý của ta là, người mỗi ngày đi theo hầu hạ bên cạnh Hậu Linh là ai?”
Di Tử chính là đang đắm chìm trong ý dâm đối với ThiNamcông tử của hắn, ngơ ngác nửa ngày mới nha nha nói : “Là Hoằng Tình công tử cùng Nhạn Địch công tử….” Sau đó tiểu mao hài(*) còn thở dài một tiếng “ Thiếu chủ tử a, bọn họ dù sao cũng là đại hồng nhân(*) bên cạnh Cung Chủ…Người muốn bọn họ đi ….sao? Ngài không chịu cân nhắc ThiNamcông tử một chút….”
(*tiểu mao hài : Đứa trẻ lông ngắn, ý nói chưa lớn =))
Đại hồng nhân : người được xem trọng bên cạnh chủ nhân, cách nói ví von, còn nguyên nhân vì sao gọi thế chị chưa tìm dc.)
Công cái đầu của ngươi á, đây chính là vấn đề quan hệ đến trinh tiết của bổn tiểu thư a. Dù thế nào bổn tiểu thư cũng không cho ai lấy! Hậu Linh …Hậu Linh …Hậu Linh ta phải tìm ra ngươi a, vừa lầm bầm vừa lao thẳng một đường ra khỏi phòng chạy đi.
Sau đó lại như một trận gió lốc cuốn trở về, khẩn trương túm lấy Tiểu Di Tử đang há mồm trợn mắt: “ Ngươi khẳng định…Trước khi hành kê sẽ không có kẻ nào dám chạm vào….phá thân ta?”
Đến khi được Tiểu Di Tử khẳng định ta mới tiếp tục chạy ra ngoài.
Vì cái gì ta chạy tới chạy lui giống một kẻ điên như vậy.
“Hồ ly… Thối hồ ly… Sắc hồ ly, ngươi mau đi ra cho ta!” ( thì ra được bảo đảm mới dám chạy đi kiếm =))
Được hạ nhân dẫn đường, ta đứng ở dưới mái hiên nhà người nào đó điên cuồng gào thét.
Tiếng cửa chạm vào một tiếng rồi mở ra, lộ ra một đôi chân trắng muốt như ngọc, tiếp theo sau là ánh mắt yêu mị nhiếp hồn cùng con bướm màu lam như bay lượn trên đó.
“Ách, Hoằng… Tình… Ta tìm ngươi có chút việc.”
Con bà nó, làm thế nào khi nhìn thấy hắn khí thế lại mất đi phần lớn a, không nên không nên. Tỉnh lại tỉnh lại.
“Nha… Thiếu chủ tử… đến tìm ta sao!” hắn khép hờ đôi mi, trong ánh mắt sâu thẳm kia cười ngọt ngào đến nổi chảy ra mật. “ Tình Nhi ở nơi này, ngày ngày đêm đêm chờ đợi chủ tử đã lâu… mau vào đi a.”
Hắn ở chỗ này chờ ta? Thiệt hay giả vậy? Tao hồ ly chết tiệt này, làm sao bây giờ nên vào hay không? Mặc kệ >__< vì cuộc chiến bảo vệ trinh tiết của mình…đành phải liều thôi!
Trong căn phòng cổ kính có mùi đàn hương nồng đậm, Hồ ly dựa nửa người vào trên cửa nhìn ta.
“Hồ… Tình nhi… Ngươi có biết Hậu Linh bế quan ở đâu không?”
“Thiếu cung chủ,ngày hôm nay đến đây là vì hỏi chuyện này sao?” Hắn lười biếng khẽ vén lên mớ tóc, cuối đầu cười “Thiếu cung chủ nên chết tâm này đi, ta sẽ không nói cho ngươi.”
Nga , nói như vậy khẳng định là hắn biết, chỉ là không muốn nói cho ta biết. Ân vậy thì tốt rồi! Như vậy thì không cần chạy tới tìm tên hắc sát thần Nhạn Địch kia. Ta cúi đầu cố gắng chớp chớp nặn ra giọt nước mắt, dùng ánh mắt chân thành tội nghiệp nhìn tên thối hồ ly kia, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn : “Tình nhi….nói cho ta biết đi, ta tìm nàng có việc gấp.” Tuy nói chiêu này đã muốn lỗi thời, nhưng lần nào dùng ở chổ thần tiên ca ca băng lãnh kia đều được. Nhưng là ta đã quên người trước mặt ta không phải là thần tiên ca ca…mà là hồ ly yêu tinh ngàn năm.
Nhìn gương mặt mị hoặc người ngàn năm không đổi của hắn, ta chỉ đành phải xả thân hy sinh, chậm rãi từng chút từng chút dán tại trên người hắn…..
“Đúng vậy, chủ tử, tuy vị ThiNamcông tử kia rất ít khi đến đây, nhưng ngài ấy chính là tam hoàng tử của Kiền quốc ta, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.”
“Tiểu Di Tử, ngươi nói bọn họ đều là người trong cung, nhưng mà hai người đó lại có vẻ như không hề biết ta a?”
“Chủ tử, hai vị công tử không thường xuyên ở trong cung, Cung Chủ cho phép họ tự do đi lại, cửa cung vì họ mà lúc nào cũng rộng mở, hơn nữa lần này nghe nói Thi Nam công tử cùng Tế Tuyết công tử quay về Kiền Quốc cũng là do có việc quan trọng. Hôm qua mới được Cung chủ âm thầm gọi đến.”
A , thì ra thần tiên ca ca của ta là Tế Tuyết công tử của nơi này a, …công tử công tử, nói như vậy hắn cũng là nam sủng sao?!!
“Thi nam công tử hắn… ( đã tỉnh lược bớt hơn 200 chữ )… Thiếu chủ tử, ThiNamcông tử không tệ nha, ngài có thể suy nghĩ cho hắn làm một trong những Hành Kê nhân a.”
Nếu là thần tiên ca ca thì ta có thể suy nghĩ một chút, phi phi phi….ai nói ta muốn làm cái Hành kê quỷ quái gì đó. Đợi chút, hắn vừa nói cái gì? Hành kê nhân…..một…một..trong..những người phá thân.?
“Tiểu Di Tử, ngươi thành thật nói cho ta biết, hành phòng(*)… Không phải…là Hành kê rốt cuộc là muốn bao nhiêu người a…”
(*) Hành phòng: chuyện phòng the….nói trắng ra là abc xyz =))
“Thiếu cung chủ, vì ngươi mà hôm nay ta vụng trộm đi dò hỏi một chút. Nói là ngũ hành bát quái, âm dương thuật Hành kê cần năm đến tám người là tốt nhất.” ( ặc ặc…)
A! A a! ! Cái gì! ! ! ! Năm đến tám người…..luân gian(*)? !
( ầy , sis giữ theo bản convert nhá ^^ nghĩa thì : luân gian mí bé có thể hiểu là thay phiên nhau đi. T___T aaaa ta đang đầu độc mầm non)
Xong rồi…ta rõ ràng là xong rồi! ! ! ! ! !
Quỷ sát Tiểu Di Tử kia giống như còn chưa thấy được ta vì hoảng sợ mà nét mặt xám như tro tàn, còn đứng đó từ tốn chậm rãi mà nói : “ Thiếu cung chủ, ngài thật sự nên cân nhắc Thi Nam công tử một chút đi, nghe Lăng Nhi lần trước hầu hạ hắn nói, trên vai công tử vẫn còn có thủ cung sa (*)nha. Kiền quốc của ta các quốc gia khác không thể sánh bằng.Namtử chúng ta bất luận địa vị như thế nào, vừa sinh ra đều phải điểm Thủ cung sa…” ( sao nghe ngược ngược vậy…O__o)
(*Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa (守宮沙) là dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.
Thủ cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.
Ai có thể đem con ma tước ầm ỹ chết người này đem đi nướng không!!! Năm đến tám người…..năm đến tám người…ô ô ô….( hóa ra là bị câu này làm stun nãy h…thông cảm thông cảm… 5~8, ko chết cũng mất nửa cái mạng, hahahah)
Không được, ta phải mau chóng giải quyết chuyện này cho xong, việc cấp bách hiện nay là phải tìm cho bằng được Hậu Linh “dì ghẻ”.
“Tiểu Di Tử, người được sủng ái nhất ở nơi này là ai a? Ách….ý của ta là, người mỗi ngày đi theo hầu hạ bên cạnh Hậu Linh là ai?”
Di Tử chính là đang đắm chìm trong ý dâm đối với ThiNamcông tử của hắn, ngơ ngác nửa ngày mới nha nha nói : “Là Hoằng Tình công tử cùng Nhạn Địch công tử….” Sau đó tiểu mao hài(*) còn thở dài một tiếng “ Thiếu chủ tử a, bọn họ dù sao cũng là đại hồng nhân(*) bên cạnh Cung Chủ…Người muốn bọn họ đi ….sao? Ngài không chịu cân nhắc ThiNamcông tử một chút….”
(*tiểu mao hài : Đứa trẻ lông ngắn, ý nói chưa lớn =))
Đại hồng nhân : người được xem trọng bên cạnh chủ nhân, cách nói ví von, còn nguyên nhân vì sao gọi thế chị chưa tìm dc.)
Công cái đầu của ngươi á, đây chính là vấn đề quan hệ đến trinh tiết của bổn tiểu thư a. Dù thế nào bổn tiểu thư cũng không cho ai lấy! Hậu Linh …Hậu Linh …Hậu Linh ta phải tìm ra ngươi a, vừa lầm bầm vừa lao thẳng một đường ra khỏi phòng chạy đi.
Sau đó lại như một trận gió lốc cuốn trở về, khẩn trương túm lấy Tiểu Di Tử đang há mồm trợn mắt: “ Ngươi khẳng định…Trước khi hành kê sẽ không có kẻ nào dám chạm vào….phá thân ta?”
Đến khi được Tiểu Di Tử khẳng định ta mới tiếp tục chạy ra ngoài.
Vì cái gì ta chạy tới chạy lui giống một kẻ điên như vậy.
“Hồ ly… Thối hồ ly… Sắc hồ ly, ngươi mau đi ra cho ta!” ( thì ra được bảo đảm mới dám chạy đi kiếm =))
Được hạ nhân dẫn đường, ta đứng ở dưới mái hiên nhà người nào đó điên cuồng gào thét.
Tiếng cửa chạm vào một tiếng rồi mở ra, lộ ra một đôi chân trắng muốt như ngọc, tiếp theo sau là ánh mắt yêu mị nhiếp hồn cùng con bướm màu lam như bay lượn trên đó.
“Ách, Hoằng… Tình… Ta tìm ngươi có chút việc.”
Con bà nó, làm thế nào khi nhìn thấy hắn khí thế lại mất đi phần lớn a, không nên không nên. Tỉnh lại tỉnh lại.
“Nha… Thiếu chủ tử… đến tìm ta sao!” hắn khép hờ đôi mi, trong ánh mắt sâu thẳm kia cười ngọt ngào đến nổi chảy ra mật. “ Tình Nhi ở nơi này, ngày ngày đêm đêm chờ đợi chủ tử đã lâu… mau vào đi a.”
Hắn ở chỗ này chờ ta? Thiệt hay giả vậy? Tao hồ ly chết tiệt này, làm sao bây giờ nên vào hay không? Mặc kệ >__< vì cuộc chiến bảo vệ trinh tiết của mình…đành phải liều thôi!
Trong căn phòng cổ kính có mùi đàn hương nồng đậm, Hồ ly dựa nửa người vào trên cửa nhìn ta.
“Hồ… Tình nhi… Ngươi có biết Hậu Linh bế quan ở đâu không?”
“Thiếu cung chủ,ngày hôm nay đến đây là vì hỏi chuyện này sao?” Hắn lười biếng khẽ vén lên mớ tóc, cuối đầu cười “Thiếu cung chủ nên chết tâm này đi, ta sẽ không nói cho ngươi.”
Nga , nói như vậy khẳng định là hắn biết, chỉ là không muốn nói cho ta biết. Ân vậy thì tốt rồi! Như vậy thì không cần chạy tới tìm tên hắc sát thần Nhạn Địch kia. Ta cúi đầu cố gắng chớp chớp nặn ra giọt nước mắt, dùng ánh mắt chân thành tội nghiệp nhìn tên thối hồ ly kia, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn : “Tình nhi….nói cho ta biết đi, ta tìm nàng có việc gấp.” Tuy nói chiêu này đã muốn lỗi thời, nhưng lần nào dùng ở chổ thần tiên ca ca băng lãnh kia đều được. Nhưng là ta đã quên người trước mặt ta không phải là thần tiên ca ca…mà là hồ ly yêu tinh ngàn năm.
Nhìn gương mặt mị hoặc người ngàn năm không đổi của hắn, ta chỉ đành phải xả thân hy sinh, chậm rãi từng chút từng chút dán tại trên người hắn…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.