Quyển 1 - Chương 4: Khiếm nhân tình
Dã Cố Giai
22/03/2014
Ân~~, ấm áp quá .>__<~~
Thật ấm áp, thật thoải mái a!~~~
Ta ôm chặt gối ôm bên người, cọ cọ một chút….bên tai đột nhiên truyền đến một trận âm thanh “Ngô…ân….” , sau đó là tiếng cười khẽ,thân mình bỗng nhiên bị ôm chặt lấy . Ô là ai ôm ta lăn nhanh như vậy a, chán ghét, ta nhớ gối ôm của ta không có biết đè người a.
Mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt mỹ nhân được phóng đại! Tao hồ ly(*)? Đợi chút phía dưới mắt phải của hắn là cái gì vậy, một con bướm màu lam được vẽ vô cùng tinh tế ở trên mặt hắn, đem nốt ruồi son che mất. Khi hắn cười con bướm liển khẽ run run lên giống như nháy mắt sẽ vỗ cánh bay đi mất, oa ! Con bướm này vẽ cũng thật sinh động a, thật vô cùng.
(*) Tao hồ ly : ý chị nói anh này là hồ ly lẳng lơ á.
“Thiếu… Thiếu cung chủ, ngươi âu yếm ta như vậy, ta sẽ nhịn không được” một đầu tóc đen được buông xỏa toán loạn trên vai, hắn cười đến mất hồn đoạt phách.
Ta đang làm gì a, thu hồi lại bàn tay đang sờ sờ con bướm, lại bị hắn đột nhiên cầm lấy kéo lên miệng khẽ liếm cắn, có ai có thể nói cho ta biết vì sao con hồ ly này luôn thích làm nhưng động tác mà thiếu nhi không nên không?. Dùng sức kéo tay về, thật sự là buồn bực.
“Cung chủ nghe người báo nói ngươi ngất xỉu, đang trên đường tới đây. Thiếu cung chủ tốt nhất là nên thay đổi quần áo rồi đi gặp nàng, bằng không căn phòng nhỏ này không thể chứa được nhiều người như vậy đâu.” Tao hồ ly dùng cây quạt che miệng, hướng ta nháy mắt, giống như không thèm để ý hành động ta đang chùi chùi nước miếng vào áo hắn.
Đúng vậy, nên đi gặp cái vị Cung chủ trong truyền thuyết, rồi sau đó nhanh rời khỏi cái nơi lắm thị phi này.Taychân luống cuống mặc quần áo của hạ nhân đưa tới, đột nhiên nhớ tới mỹ nhân hầu hạ ta tắm, không thấy hắn, tiểu xử nam hắn chạy đi đâu rồi.
“Hắn a, hầu hạ Thiếu Cung Chủ việc đó mà cũng làm không xong, có giữ lại cũng không có ích lợi gì.”Tao hồ ly híp lại đôi mắt hoa đào, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm, quay đầu lại nhìn ta ôn nhu cười, khiến cho ta nổi một trận da gà…người này…thật rất khủng bố.
“Cái kia… Tao… à không… Tình nhi, ta là do thân mình có chút mệt mỏi nên mới té xỉu, không có liên quan gì tới hắn, đem hắn trả lại cho ta đi.” Đùa sao, ở trong cùng này thật vất vả mới tìm được một người còn biết đỏ mặt, ngươi nhanh như vậy đã lấy đi mất, ta về sau làm sao có thể sống bình thường a. ( * khúc này chị ko hiểu nên chém đại TT____TT)
“Ngô… Ngươi là nói trả lại cho ngươi…” Tao hồ ly nhíu mi nhìn ta một cách gian tà . Không thể nói có bao nhiêu quyến rũ…ân, là quyến rũ nhưng trong sự quyến rũ lại có thêm vài phần nguy hiểm.
“Đúng vậy.” Tốt xấu gì ta cũng là Thiếu Cung Chủ đi, ít nhất bây giờ là vậy , chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao.
“Ngươi thích hắn?” Cả người hắn tiến lại gần ta thêm một chút.
“Hắn rất đáng yêu… à không…” Nói giỡn sao, ai thèm có hứng thú đối với tên tiểu tử kia chứ, ta là một nữ nhân đã hai mươi tuổi rồi nha ta không có sở thích luyến đồng đâu.
(*) luyến đồng : lolita complex chỉ những người nam /nữ có xu hướng thích ( cuồng ) trẻ nhỏ.( về phạm vi tình dục mới gọi là lolita complex nha mí bé, chứ thích trẻ em bình thường vì chúng dễ thương thì ko gọi thế.)
“Ta có thể đưa cho người những người khác, so với hắn càng đáng yêu hơn.” Hắn bình tĩnh nhìn ta, đem vạt áo của ta cột lại, sau đó nhận lấy lược mà hạ nhân đưa tới, tỉ mỉ giúp ta chải tóc, thuần thục đem nó búi lên rồi cầm một cây trâm cài vào.
Uy , người này rốt ruột là có chịu thả hay không thả người a, ta chu mỏ ra vẻ bất mãn.
“Được rồi được rồi, Thiếu Cung Chủ, người sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa về cho ngươi.” Hắn sai bảo người hầu giúp ta thay quần áo. “….còn có, không cần nói với Cung Chủ những chuyện vừa rồi, bằng không đứa nhỏ kia rơi vào trong tay Cung Chủ cũng không dễ dàng như vậy….Ân…lại gần một xíu.”Hắn nhẹ nhàng giúp ta hoàn tất trang phục, cúi đầu vào sát bên tai ta nói nhỏ, sau đó cười tủm tỉm nhìn ta rồi rời đi.
Mẹ nó! Biết trước là không nên dễ dàng tin vào lòng tốt của tên thối hồ ly này mà, khẽ xoa lên vết đỏ trên cổ bị hắn vừa cắn, nhìn thân ảnh lay động đang rời đi. Bên tai còn quanh quẩn tiếng nói nhỏ nhẹ thì thào: “Thiếu cung chủ thân ái, không cần quên….Ngài như vậy là thiếu ta một cái nhân tình nga….haha”
Tử hồ ly! Thối hồ ly! Sắc hồ ly! ! ! ! !
Thật ấm áp, thật thoải mái a!~~~
Ta ôm chặt gối ôm bên người, cọ cọ một chút….bên tai đột nhiên truyền đến một trận âm thanh “Ngô…ân….” , sau đó là tiếng cười khẽ,thân mình bỗng nhiên bị ôm chặt lấy . Ô là ai ôm ta lăn nhanh như vậy a, chán ghét, ta nhớ gối ôm của ta không có biết đè người a.
Mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt mỹ nhân được phóng đại! Tao hồ ly(*)? Đợi chút phía dưới mắt phải của hắn là cái gì vậy, một con bướm màu lam được vẽ vô cùng tinh tế ở trên mặt hắn, đem nốt ruồi son che mất. Khi hắn cười con bướm liển khẽ run run lên giống như nháy mắt sẽ vỗ cánh bay đi mất, oa ! Con bướm này vẽ cũng thật sinh động a, thật vô cùng.
(*) Tao hồ ly : ý chị nói anh này là hồ ly lẳng lơ á.
“Thiếu… Thiếu cung chủ, ngươi âu yếm ta như vậy, ta sẽ nhịn không được” một đầu tóc đen được buông xỏa toán loạn trên vai, hắn cười đến mất hồn đoạt phách.
Ta đang làm gì a, thu hồi lại bàn tay đang sờ sờ con bướm, lại bị hắn đột nhiên cầm lấy kéo lên miệng khẽ liếm cắn, có ai có thể nói cho ta biết vì sao con hồ ly này luôn thích làm nhưng động tác mà thiếu nhi không nên không?. Dùng sức kéo tay về, thật sự là buồn bực.
“Cung chủ nghe người báo nói ngươi ngất xỉu, đang trên đường tới đây. Thiếu cung chủ tốt nhất là nên thay đổi quần áo rồi đi gặp nàng, bằng không căn phòng nhỏ này không thể chứa được nhiều người như vậy đâu.” Tao hồ ly dùng cây quạt che miệng, hướng ta nháy mắt, giống như không thèm để ý hành động ta đang chùi chùi nước miếng vào áo hắn.
Đúng vậy, nên đi gặp cái vị Cung chủ trong truyền thuyết, rồi sau đó nhanh rời khỏi cái nơi lắm thị phi này.Taychân luống cuống mặc quần áo của hạ nhân đưa tới, đột nhiên nhớ tới mỹ nhân hầu hạ ta tắm, không thấy hắn, tiểu xử nam hắn chạy đi đâu rồi.
“Hắn a, hầu hạ Thiếu Cung Chủ việc đó mà cũng làm không xong, có giữ lại cũng không có ích lợi gì.”Tao hồ ly híp lại đôi mắt hoa đào, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm, quay đầu lại nhìn ta ôn nhu cười, khiến cho ta nổi một trận da gà…người này…thật rất khủng bố.
“Cái kia… Tao… à không… Tình nhi, ta là do thân mình có chút mệt mỏi nên mới té xỉu, không có liên quan gì tới hắn, đem hắn trả lại cho ta đi.” Đùa sao, ở trong cùng này thật vất vả mới tìm được một người còn biết đỏ mặt, ngươi nhanh như vậy đã lấy đi mất, ta về sau làm sao có thể sống bình thường a. ( * khúc này chị ko hiểu nên chém đại TT____TT)
“Ngô… Ngươi là nói trả lại cho ngươi…” Tao hồ ly nhíu mi nhìn ta một cách gian tà . Không thể nói có bao nhiêu quyến rũ…ân, là quyến rũ nhưng trong sự quyến rũ lại có thêm vài phần nguy hiểm.
“Đúng vậy.” Tốt xấu gì ta cũng là Thiếu Cung Chủ đi, ít nhất bây giờ là vậy , chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao.
“Ngươi thích hắn?” Cả người hắn tiến lại gần ta thêm một chút.
“Hắn rất đáng yêu… à không…” Nói giỡn sao, ai thèm có hứng thú đối với tên tiểu tử kia chứ, ta là một nữ nhân đã hai mươi tuổi rồi nha ta không có sở thích luyến đồng đâu.
(*) luyến đồng : lolita complex chỉ những người nam /nữ có xu hướng thích ( cuồng ) trẻ nhỏ.( về phạm vi tình dục mới gọi là lolita complex nha mí bé, chứ thích trẻ em bình thường vì chúng dễ thương thì ko gọi thế.)
“Ta có thể đưa cho người những người khác, so với hắn càng đáng yêu hơn.” Hắn bình tĩnh nhìn ta, đem vạt áo của ta cột lại, sau đó nhận lấy lược mà hạ nhân đưa tới, tỉ mỉ giúp ta chải tóc, thuần thục đem nó búi lên rồi cầm một cây trâm cài vào.
Uy , người này rốt ruột là có chịu thả hay không thả người a, ta chu mỏ ra vẻ bất mãn.
“Được rồi được rồi, Thiếu Cung Chủ, người sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa về cho ngươi.” Hắn sai bảo người hầu giúp ta thay quần áo. “….còn có, không cần nói với Cung Chủ những chuyện vừa rồi, bằng không đứa nhỏ kia rơi vào trong tay Cung Chủ cũng không dễ dàng như vậy….Ân…lại gần một xíu.”Hắn nhẹ nhàng giúp ta hoàn tất trang phục, cúi đầu vào sát bên tai ta nói nhỏ, sau đó cười tủm tỉm nhìn ta rồi rời đi.
Mẹ nó! Biết trước là không nên dễ dàng tin vào lòng tốt của tên thối hồ ly này mà, khẽ xoa lên vết đỏ trên cổ bị hắn vừa cắn, nhìn thân ảnh lay động đang rời đi. Bên tai còn quanh quẩn tiếng nói nhỏ nhẹ thì thào: “Thiếu cung chủ thân ái, không cần quên….Ngài như vậy là thiếu ta một cái nhân tình nga….haha”
Tử hồ ly! Thối hồ ly! Sắc hồ ly! ! ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.