Quyển 1 - Chương 24: Sinh hoạt tỏa sự 2
Dã Cố Giai
22/03/2014
Ban đêm im ắng.
Ta một người tội nghiệp ôm bụng từ trên thụy tháp trong đình viện đi về phòng ngủ.
“Ô…bụng làm sao lại đau như vậy a…Hôm nay ăn hết một hộp trái cây, sẽ không phải là tiêu chảy đi..”
Thấy ẩm ướt, đưa tay ra phía sau mông sờ, một mảnh ướt sũng màu đỏ…
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a
Ta nói làm sao mà đau như vậy, nguyên lai là dì cả mẹ* đã đến ( nguyệt sự )
Thật thảm , phải trở về thay quần áo, còn phải đem thụy tháp lau đi sạch sẽ. Bằng không nhóm Tiểu Bạch bọn họ thấy được còn không thẹn thùng đến chết…
Di?
Làm sao lại sạch sẽ như vậy a..?
Ta cứng người….
Đột nhiên nhớ tới, cả một buổi chiều….ngồi…ở trên người của Hồ Ly….
Kia hắn…
Quên đi, vỗ vỗ đầu, dù sao y phục mà Hồ ly mặc cũng là màu đỏ.
Ha ha chắc chắn là nhìn không ra ,hẳn là nhìn không ra… ân tuyệt đối là nhìn không ra nhìn không ra …nhìn không ra ….nhìn không ra… Hẳn là nhìn không ra đi…
PS: vì thế toàn bộ buổi tối Di Nhi phát hiện Thiếu Cung Chủ nhà hắn luôn luôn lẩm bẩm tự nói một cách kỳ quái… Ngày hôm sau Tiểu Bạch quan tâm đi hỏi thăm chủ tử kết quả không giải được giải thích còn bị tặng thêm một cái cốc đầu…Aiiii,Tiểu Bạch thật sự đáng thương a.
Ô…
Chưa từng phát hiện ra làm nữ nhân lại thật sự bất tiện như vậy
Hôm nay là lần đầu tiên.
Nhớ lại tối hôm qua….
“… Di nhi… Cái kia…” Nhìn tiểu bạch chớp chớp hai mắt đầy hồ nghi, bản thân không kềm được lại tự lùi về sau vài bước. Cực kỳ giống một tiểu dã thú đang tự phòng vệ. Đáng thương oa nhi, haizz nghĩ kỹ một chút quả thực đã lâu ta không có gọi hắn Di Nhi như vậy, ngoại trừ một lần gọi rồi ngay trước mặt “Cướp” đi hộp hương chế dược bảo bối của hắn.
Ho khan một tiếng
“Ách… Di nhi… Ngươi có hay không…” Dừng lại… Nhìn bộ dạng Tiểu Bạch nghiêng tai chăm chú nghe, đột nhiên cảm thấy nghẹn tại yết hầu. Kỳ thật ta muốn nói Di Nhi ta dì cả mẹ đã đến, chính là nguyệt sự của nữ nhân mỗi tháng một lần. Ngươi có cái kia miếng lót vệ sinh sao(BVS) ta lưu lượng hơn người khác rất nhiều nghĩ muốn cần thêm cánh bảo hộ …Nhưng mà …nhìn kia nam hài hai má trắng nõn cùng hầu kết đặc trung…Ôôô nói không nên lời a….bản thân ta như thế nào nguyên bản cũng là nữ thanh niên đến từ thế kỷ hai mươi mốt…như thế nào không biết xấu hổ nói với một tiểu thanh niên đang trong thời kỳ trưởng thành yêu cầu đặc thù này nọ….Ai~~ ngẩn đầu nhìn vào ánh mắt thanh thuần ngập nước của hắn…thất bại….Được.! Mao gia gia* đã nói, tự mình động thủ cơm no áo ấm.
( Mao Trạch Đông,một vị lãnh đạo của TQ)
“Quên đi, Tiểu Bạch… Giúp ta làm tìm một ít vải vóc mềm mại… phải thấm hút nước tốt một chút….”
……
Chờ đợi
Chính mình ngồi đợi ING
Một nén nhang
Ba nén nhang…
A a a a a a a ta muốn điên rồi, tốc độ cản không theo kịp tiến độ aaa. Bên này còn chưa có chuẩn bị cho tốt mà bên kia liên tục rong huyết….Thân thể này là như thế nào so với cơ thể cũ của ta còn khoa trương hơn….Làm ta liên tưởng đến bộ manga tên <> a. ( Chỗ này sis không rõ lắm nhưng hiểu đại khái là nguyệt kỳ của Khanh Nhi quá nhiều đến nỗi cô ấy so sánh với tên bộ truyện tranh dòng sông đỏ. ^^ (không biết có phải là bộ dòng sông kì bí của yurri ko hen)
Không được, phải tìm viện trợ.
Nhưng mà…ô ô ta đang rơi vào một ổ nam nhân thôi…Phía trước phía sau đều là nam nhân…
Liếc mắt một cái, nhíu mi lại nhìn Tiểu Bạch đang đứng một bên nhìn ta kỳ quái. Mếu máo nói : “Tiểu Bạch…ta đến quỳ thủy*…”( Một tên gọi khác của nguyệt sự)
“Giúp ta một chút, các ngươi tìm một ít thứ mà nữ hài tử nơi này thường xuyên dùng đến.”
Gió thổi qua cửa sổ lồng lộng…
Trong phòng im ắng im ắng…
Bốn mắt nhìn nhau…
Người trước mặt lông mi nhíu chặt gần như một khối, ngón tay xoay xoay nửa ngày mới rụt rè lên tiếng hỏi : “Chủ tử…thứ mà con gái thường xuyên dùng là cái gì a…còn cái kia…cái gì là quỳ thủy a…”
….( một đàn quạ đen bay ngang kiu quạ quạ quạ…=))
Ô, tay ta run rẩy lợi hại…Đừng nói với ta rằng hắn từ nhỏ là đã vào Hậu Yên Cung lớn lên, đừng nói với ta là ngoại trừ ta hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào khác, đừng nói với ta là ta đã gặp phải một cái siêu cấp đơn thuần tiểu xử nam….Ôôô…bất quá nhìn cái bộ dáng bây h của hắn mọi chuyện đều có thể lắm a.
Quên đi,TiểuBạchPASSđiệu, Ta cũng không muốn cả đêm dạy giáo dục giới tính cho hắn.[ PASS :Loại bỏ]
Ách…
Suy nghĩ một chút, Hoằng Tình? Không nên không nên, phỏng chừng hắn mà phát hiện ra bộ trang phục hoa lệ kia của hắn bị ta “Vấy bẩn” không biết còn ép ta ký cái hiệp ước bán thân gì nữa đâu….Tế Tuyết là dược sư, nhưng mà ta không muốn tìm hắn. ThiNamhình như cũng là xử nam, hơn nữa cùng ta cũng không phải quá quen thuộc…Nhạn Địch? Trực tiếp loại không cần suy nghĩ….từ sau cái đêm cùng hắn lần trước, ta liền trốn tránh hắn, cũng không phải cái gì khác chỉ là cảm thấy không được tự nhiên, đêm đó hắn cũng là giúp ta chữa bệnh nên mới được phái đến đi…Sau đó… còn ai nữa? ĐÚNG RỒI…đi tìm nàng, nàng là nữ nhân duy nhất trong cung , ha ha xem ta làm thế nào lại bỏ quên mất nàng .( Haizz hậu linh đáng thương, hiện diện quá mờ nhạt T__T)
Ưỡn ngực, nâng mông . Một đường chạy thẳng đến tẩm cung.
Bên trong im ắng, cửa sổ mở ra, gió nhè nhẹ thổi vào, nhấc lên trang giấy phất phơ rung động. Hé ra tờ giấy Tuyên Thành nhẹ như bay về phía mặt của ta…
Giở ra thì thấy hai hàng tự như rồng bay phượng múa..
“Thâm nhiễm anh hoa sắc ,Hoa y dẫn cựu tư ,Tuy nhiên hoa lạc hậu ,Do tự thịnh khai thì ….
Ngô tâm phi nhữ tâm ,Sở cảm lưỡng tương dị ,Nhật mộ quy đồ cùng ,Dự cáo diệc vô lực””
( Đây là lời bài hát Vượt qua thời không trong bộ anime Harukaharu Toki no Naka tên tiếng việt là Miền Bí ẩn. Ôi nhắc Phim này sis lại nhớ bạn Bát Diệp. Hình tượng nam 9 trong lòng sis >_<)
Tựa hồ từng câu từng câu giống như rỉ máu, từng chữ từng chữ chứa đầy sự bất lực cùng đau lòng…Là tình thư viết cho Hậu Linh sao? Nhẹ nhàng đem nó đặt ở nghiên mực, trong lúc vô ý nhìn đến cách giường lớn không xa trên án thai dường như lộ ra một vật…cái gì vậy…hình dạng đó giống như là một quyển họa trục…
Là bức họa trong Duyên Giới động kia sao
Ta nhẹ nhàng đi đến ,đem nó cẩn thận cầm lên, sờ vào cảm giác bóng loáng, trang giấy đã ố vàng, đúng vậy…cảm giác này chính là bức họa kia. Lấy tay cẩn thận vuốt nhẹ, một cảm giác quen thuộc lan tràn mở ra…một thứ gì đó rất nhanh ở trong đầu ta chợt lóe mà qua, khiến cho người ta không kịp bắt giữ lấy…
Bức họa từng chút hé mở…
Sương mù tràn ngập ven hồ, hai thân ảnh dựa sát vào nhau tạo thành một chiếc bóng lớn đổ dài, một chiếc đàn cổ tùy ý đặt bên cạnh, thân đàn một nửa còn vươn ra ngoài hồ. Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước chiếu vào bọn họ giống như tiên như mộng.Namtử áo trắng kia thư thái thanh tao nhã nhặn, thanh phong như ngọc. Đôi mắt tĩnh lặng mà ôn nhu như nước khóe mắt có vẽ một lam điệp càng tăng thêm nét mị hoặc nhân, trong lòng hắn là một nữ tử , mái tóc mây cài một chiếc mộc trăm, trên trán điểm một cánh hoa mẫu đơn kiều diễm, đồ văn* đỏ sẫm đem mị hoặc trong ánh mắt càng tăng thêm như muốn hút lấy hồn người.
(sis có giải thích mấy chương trước ùi hén. Hai anh chị này có sở thích vẽ thứ này thứ nọ trên mặt, hoa văn gọi là đồ văn đó mấy bé)
Trời ạ…Đây là phụ thân cùng mẫu hậu của ta sao? Chỉ là…nam nhân này bề ngoài cực kỳ giống tế tuyết. Mà nữ nhân tuy rằng đầy nét quyến rũ cùng mị hoặc nhưng rõ ràng không phải Hậu Linh…Ngoái đầu nhìn lại trong gương trên bàn…nữ tử này bộ dáng rõ ràng chính là ta…
Đây là có chuyện gì?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng bức hoạ cuộn tròn,cảm giác rất quen thuộc, ngực giống như bị ai đè chặt, đau đến không thở được…
Trong nháy mắt rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu của ta
“Khanh nhi… Ngươi xem tranh này như thế nào…”
” “Phong khởi anh hoa lạc, dư phong thượng sính thích, không trung vô thủy vãng, thiên hữu loạn hoa phi. . .”…”
“Khanh nhi, mau thức dậy nếu nằm nữa thân mình hội cảm lạnh…”
“Khanh nhi, ngủ đủ rồi sao…”
Ô…
Trước mắt là muôn vàn hình ảnh, từng chút từng chút ngắt quảng hiện lên trước mắt ta, ngực đau quá, như là bị xé mở ra rồi lại đem vài thứ gì đó nhét vào….Một cỗ bi thương không hiểu được truyền đến, đau lòng cùng chua xót từng trận trận đau đớn hỗn loạn như muốn gắt gao xé nát ngực ta. Cảm giác vô lực cuộn lại thân thể tựa vào đầu giường, chất lỏng mặn dắng cứ như thế chảy vào trong miệng…
Đây là trí nhớ của thân thể này sao…tại sao lại sầu não như vậy…đau đến tê tâm liệt phế…
Đưa mắt nhìn đến bức họa rơi xuống ở đầu giường. Trong ngực lại có một trận co rúm đau đớn không hiểu truyền đến….ô…nhanh đem nó cuộn lại, bằng không nàng sớm hay muộn cũng vì đau mà chết…
Cẩn thận đem bức họa cuộn lại thả về chỗ cũ, ngơ ngắc ngồi ở bên chiếc bàn làm bằng ngọc thạch…trong lòng lại rối loạn như tơ.
*****************************************************************************
Cửa bị đẩy ra.
Hậu Linh khi nhìn đến ta đang miển cưỡng gục vào trên bàn không còn một chút sinh khí tựa hồ ngẩn người. Trong đôi mắt lại phát ra một chút vui sướng nào đó “Yên Nhi” nàng chậm rãi đi đến, ngón tay trắng noãn như bạch ngọc không nhanh không chậm đem một ly trà đưa tới “..Đã trễ thế này, Yên Nhi như thế nào lại chạy đến chỗ này xem ta.”
Lơ đãng ừ một tiếng, giương mắt nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt như một chiếc đầm thanh tuyền ba quang nhộn nhạo, trong phút chốc như câu hoặc lòng người…Ôôô…không việc gì mà cũng phóng điện làm chi a… vội vàng cúi đầu cầm chén ngọc nhấm một ngụm. Hô, vừa mới gặp kích thích hiện tại lại bị nàng nhìn chăm chú khiến lạnh cả người.
… Này trà thơm quá a… hương vị cam thuần tràn ngập đầu lưỡi của ta, bên cạnh đó còn thêm một hương hoa lan trong suốt thấm sâu vào vị giác. Nhìn ta khép hờ mắt bộ dáng hưởng thụ, trong mắt Hậu Linh là tràn đầy sủng nịch “ Hảo uống sao…Đây là trà mà trước kia ngươi thích uống nhất, ta hôm nay mới tìm ra được. Vốn định sai người đưa đi qua..không nghĩ đến chính ngươi liền chạy tới. Đúng rồi , Yên Nhi tới là có chuyện gì sao?”
Đúng rồi đúng rồi, nói chính sự, vừa gặp thứ chính mình yêu thích liền hưng phấn đến quên mất mọi thứ đâu…đợi chút…trước kia thích? Ta không phải vẫn luôn hôn mê sao…Đang suy nghĩ bụng đột nhiên lại truyền đến một cơn đau quặn, má ơi, nói chính sự nói chính sự.
“Hậu , ngươi có cái gì đó để dùng không, ta đến quỳ thủy.” A một hơi ngắn gọn dễ hiểu sạch sẽ lưu loát, vẫn là cùng nữ giới với nhau truyền đạt dễ dàng hơn nha.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dung nhan như bạch ngọc của nàng hơi hơi đổi sắc, di? Nàng đỏ mặt để làm chi a…
“… Yên nhi, chỗ ta cũng không có những thứ đó…ngày mai cho người mang đến cho ngươi được chứ.”
A? không phải chứ, tục ngữ nói không cần quản nó là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo…Của ta mẫu thân nha, hiện tại có cái gì thì cấp thứ đó đi, nếu không ngày mai thức dậy trên giường là một bãi huyết tinh….giống như hiện trường giết hại nạn nhân …nơi ta ở đều là một ít tiểu hài tử vị thành niên, sớm như vậy mà đã tiến hành giáo dục giới tính, hình như có điểm không quá nhân đạo. ( hix đến choáng với đầu óc của chị này, tác giả BT quá aaaa)
“… Ta này… cũng không có sẵn những thứ đó.”
A? A? vậy tháng này của ngươi qua, dùng xong rồi?
“… Ta từ sau khi sinh ngươi, đã không dùng…”
Tình thiên phích lịch*! ! ! ! ! ! ( tạm hiểu là sét đánh giữa trời quang, hay sét đánh ngang tai đi =))
Bệnh như thế nặng hay nhẹ….Nàng như thế nào không tìm người đến nhìn xem một cái a….còn còn miệt mài như vậy…Tuổi còn trẻ mà thân mình làm hỏng rồi thì làm sao…Vẫn là nói…chẳng lẽ luyện cái kia cái quỷ gì âm dương thuật là có thể tránh cho mỗi tháng một lần cái kia a….
Oa… Nếu thật sự như vậy ta đây cũng muốn tìm người đến luyện luyện…
Đúng rồi, gần đây không nhìn thấy nàng cùng nhóm nam sủng ở cùng một chỗ…Hồ ly hầu như mỗi ngày đều chạy đến làm phiền ta. Nhạn Địch lúc trước không rời nàng một bước hiện giờ cũng không thấy…Chẳng lẽ sau lễ thành nhân lần trước nàng liền tính đem bọn họ tất cả đánh nhập lãnh cung hoặc là…ách đưa cho ta?
“Hậu…cái kia…thành nhân….Như thế nào không nhìn thấy ngươi cùng bọn họ…Có phải hay không do ta…bọn họ…ngươi…” Ai nha, ta đang nói cái gì a. điều này làm sao có thể nói ra, chẳng lẽ làm cho ta hỏi nàng vì sao không cùng nhóm nam sủng làm cái chuyện kia, còn hay không có phải thấy bọ họ cùng ta ngươi sẽ không còn muốn bọn họ liền đem bọn họ cho ta sau đó chính mình tìm thêm vài người khác. Nếu như là vậy trăm ngàn lần không cần a. ta mới không giống ngươi cùng bọn họ cùng nhau cái kia ….( điên đầu lun)
Giảo ngón tay. Ta học Tiểu Bạch vắt bánh quai chèo oa ING (ý chỉ là chỉ vặn vẹo hai bàn tay á…)
Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa vuốt mặt ta “…Đừng nghĩ lung tung, không có chuyện gì…Yên Nhi, nếu thân thể của ngươi đã muốn từ từ tốt lên, ta cũng không cần phải tiếp tục dùng thứ thuật âm dương kia nữa…”
Trợn mắt há hốc mồm, nàng, nàng vừa vừa mới nói cái gì…
Đang muốn hỏi rõ ràng,kết quả nàng dùng một loại biểu tình quên đi, có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, liền như vậy hoa hoa lệ lệ đem ta thỉnh ra cửa.
Ô…
Không có lương tâm a, không nói thì thôi, trang phục và đạo cụ ngươi còn chưa có cho ta mà….Vì thế
Ta ở trước mắt bao người lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nâng mông, lắc mông một đường tiểu bước chạy về phòng.
*****************************************************************************
Khấu khấu khấu. Thanh thúy tiếng đập cửa
“Thiếu cung chủ… Đây là cung chủ phái chúng tiểu nhân ra roi thúc ngựa vận chuyển hồi cung… Thỉnh thiếu cung chủ tiếp nhận…”
Tiếp theo là từng đạo thanh âm vang dội “Thiên tàm miên bạch mười cuộn” “Ti trù tuyết bạch điếm mười hai xấp “
“Namquốc tin hung bố mười sáu cuộn “
“…”
Ô… xấu hổ chết mất… Lúc này trong cung ai cũng đều biết cô nương ta tới kỳ sinh lý…Hậu Linh có cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy sao? Không phải nói ngày mai mới có a…Còn có còn có…..ngươi cái tên đang đọc kia, mới vừa ăn bữa tối sao, có cần dùng hết sức để la lớn như vậy không…chán ghét aaa
Ôm gối ngọc nằm ở tháp ngủ thượng u oán nhìn hàn ngọc giường để ở trong phòng, ôô hôm nay không thể ngủ ở giường băng mỹ dung giường …
Cuộn mình vào chăn….thật chán aaa. Một ngày không mấy an tĩnh tiếp tục bình an trôi qua.
Ta một người tội nghiệp ôm bụng từ trên thụy tháp trong đình viện đi về phòng ngủ.
“Ô…bụng làm sao lại đau như vậy a…Hôm nay ăn hết một hộp trái cây, sẽ không phải là tiêu chảy đi..”
Thấy ẩm ướt, đưa tay ra phía sau mông sờ, một mảnh ướt sũng màu đỏ…
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a
Ta nói làm sao mà đau như vậy, nguyên lai là dì cả mẹ* đã đến ( nguyệt sự )
Thật thảm , phải trở về thay quần áo, còn phải đem thụy tháp lau đi sạch sẽ. Bằng không nhóm Tiểu Bạch bọn họ thấy được còn không thẹn thùng đến chết…
Di?
Làm sao lại sạch sẽ như vậy a..?
Ta cứng người….
Đột nhiên nhớ tới, cả một buổi chiều….ngồi…ở trên người của Hồ Ly….
Kia hắn…
Quên đi, vỗ vỗ đầu, dù sao y phục mà Hồ ly mặc cũng là màu đỏ.
Ha ha chắc chắn là nhìn không ra ,hẳn là nhìn không ra… ân tuyệt đối là nhìn không ra nhìn không ra …nhìn không ra ….nhìn không ra… Hẳn là nhìn không ra đi…
PS: vì thế toàn bộ buổi tối Di Nhi phát hiện Thiếu Cung Chủ nhà hắn luôn luôn lẩm bẩm tự nói một cách kỳ quái… Ngày hôm sau Tiểu Bạch quan tâm đi hỏi thăm chủ tử kết quả không giải được giải thích còn bị tặng thêm một cái cốc đầu…Aiiii,Tiểu Bạch thật sự đáng thương a.
Ô…
Chưa từng phát hiện ra làm nữ nhân lại thật sự bất tiện như vậy
Hôm nay là lần đầu tiên.
Nhớ lại tối hôm qua….
“… Di nhi… Cái kia…” Nhìn tiểu bạch chớp chớp hai mắt đầy hồ nghi, bản thân không kềm được lại tự lùi về sau vài bước. Cực kỳ giống một tiểu dã thú đang tự phòng vệ. Đáng thương oa nhi, haizz nghĩ kỹ một chút quả thực đã lâu ta không có gọi hắn Di Nhi như vậy, ngoại trừ một lần gọi rồi ngay trước mặt “Cướp” đi hộp hương chế dược bảo bối của hắn.
Ho khan một tiếng
“Ách… Di nhi… Ngươi có hay không…” Dừng lại… Nhìn bộ dạng Tiểu Bạch nghiêng tai chăm chú nghe, đột nhiên cảm thấy nghẹn tại yết hầu. Kỳ thật ta muốn nói Di Nhi ta dì cả mẹ đã đến, chính là nguyệt sự của nữ nhân mỗi tháng một lần. Ngươi có cái kia miếng lót vệ sinh sao(BVS) ta lưu lượng hơn người khác rất nhiều nghĩ muốn cần thêm cánh bảo hộ …Nhưng mà …nhìn kia nam hài hai má trắng nõn cùng hầu kết đặc trung…Ôôô nói không nên lời a….bản thân ta như thế nào nguyên bản cũng là nữ thanh niên đến từ thế kỷ hai mươi mốt…như thế nào không biết xấu hổ nói với một tiểu thanh niên đang trong thời kỳ trưởng thành yêu cầu đặc thù này nọ….Ai~~ ngẩn đầu nhìn vào ánh mắt thanh thuần ngập nước của hắn…thất bại….Được.! Mao gia gia* đã nói, tự mình động thủ cơm no áo ấm.
( Mao Trạch Đông,một vị lãnh đạo của TQ)
“Quên đi, Tiểu Bạch… Giúp ta làm tìm một ít vải vóc mềm mại… phải thấm hút nước tốt một chút….”
……
Chờ đợi
Chính mình ngồi đợi ING
Một nén nhang
Ba nén nhang…
A a a a a a a ta muốn điên rồi, tốc độ cản không theo kịp tiến độ aaa. Bên này còn chưa có chuẩn bị cho tốt mà bên kia liên tục rong huyết….Thân thể này là như thế nào so với cơ thể cũ của ta còn khoa trương hơn….Làm ta liên tưởng đến bộ manga tên <
Không được, phải tìm viện trợ.
Nhưng mà…ô ô ta đang rơi vào một ổ nam nhân thôi…Phía trước phía sau đều là nam nhân…
Liếc mắt một cái, nhíu mi lại nhìn Tiểu Bạch đang đứng một bên nhìn ta kỳ quái. Mếu máo nói : “Tiểu Bạch…ta đến quỳ thủy*…”( Một tên gọi khác của nguyệt sự)
“Giúp ta một chút, các ngươi tìm một ít thứ mà nữ hài tử nơi này thường xuyên dùng đến.”
Gió thổi qua cửa sổ lồng lộng…
Trong phòng im ắng im ắng…
Bốn mắt nhìn nhau…
Người trước mặt lông mi nhíu chặt gần như một khối, ngón tay xoay xoay nửa ngày mới rụt rè lên tiếng hỏi : “Chủ tử…thứ mà con gái thường xuyên dùng là cái gì a…còn cái kia…cái gì là quỳ thủy a…”
….( một đàn quạ đen bay ngang kiu quạ quạ quạ…=))
Ô, tay ta run rẩy lợi hại…Đừng nói với ta rằng hắn từ nhỏ là đã vào Hậu Yên Cung lớn lên, đừng nói với ta là ngoại trừ ta hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào khác, đừng nói với ta là ta đã gặp phải một cái siêu cấp đơn thuần tiểu xử nam….Ôôô…bất quá nhìn cái bộ dáng bây h của hắn mọi chuyện đều có thể lắm a.
Quên đi,TiểuBạchPASSđiệu, Ta cũng không muốn cả đêm dạy giáo dục giới tính cho hắn.[ PASS :Loại bỏ]
Ách…
Suy nghĩ một chút, Hoằng Tình? Không nên không nên, phỏng chừng hắn mà phát hiện ra bộ trang phục hoa lệ kia của hắn bị ta “Vấy bẩn” không biết còn ép ta ký cái hiệp ước bán thân gì nữa đâu….Tế Tuyết là dược sư, nhưng mà ta không muốn tìm hắn. ThiNamhình như cũng là xử nam, hơn nữa cùng ta cũng không phải quá quen thuộc…Nhạn Địch? Trực tiếp loại không cần suy nghĩ….từ sau cái đêm cùng hắn lần trước, ta liền trốn tránh hắn, cũng không phải cái gì khác chỉ là cảm thấy không được tự nhiên, đêm đó hắn cũng là giúp ta chữa bệnh nên mới được phái đến đi…Sau đó… còn ai nữa? ĐÚNG RỒI…đi tìm nàng, nàng là nữ nhân duy nhất trong cung , ha ha xem ta làm thế nào lại bỏ quên mất nàng .( Haizz hậu linh đáng thương, hiện diện quá mờ nhạt T__T)
Ưỡn ngực, nâng mông . Một đường chạy thẳng đến tẩm cung.
Bên trong im ắng, cửa sổ mở ra, gió nhè nhẹ thổi vào, nhấc lên trang giấy phất phơ rung động. Hé ra tờ giấy Tuyên Thành nhẹ như bay về phía mặt của ta…
Giở ra thì thấy hai hàng tự như rồng bay phượng múa..
“Thâm nhiễm anh hoa sắc ,Hoa y dẫn cựu tư ,Tuy nhiên hoa lạc hậu ,Do tự thịnh khai thì ….
Ngô tâm phi nhữ tâm ,Sở cảm lưỡng tương dị ,Nhật mộ quy đồ cùng ,Dự cáo diệc vô lực””
( Đây là lời bài hát Vượt qua thời không trong bộ anime Harukaharu Toki no Naka tên tiếng việt là Miền Bí ẩn. Ôi nhắc Phim này sis lại nhớ bạn Bát Diệp. Hình tượng nam 9 trong lòng sis >_<)
Tựa hồ từng câu từng câu giống như rỉ máu, từng chữ từng chữ chứa đầy sự bất lực cùng đau lòng…Là tình thư viết cho Hậu Linh sao? Nhẹ nhàng đem nó đặt ở nghiên mực, trong lúc vô ý nhìn đến cách giường lớn không xa trên án thai dường như lộ ra một vật…cái gì vậy…hình dạng đó giống như là một quyển họa trục…
Là bức họa trong Duyên Giới động kia sao
Ta nhẹ nhàng đi đến ,đem nó cẩn thận cầm lên, sờ vào cảm giác bóng loáng, trang giấy đã ố vàng, đúng vậy…cảm giác này chính là bức họa kia. Lấy tay cẩn thận vuốt nhẹ, một cảm giác quen thuộc lan tràn mở ra…một thứ gì đó rất nhanh ở trong đầu ta chợt lóe mà qua, khiến cho người ta không kịp bắt giữ lấy…
Bức họa từng chút hé mở…
Sương mù tràn ngập ven hồ, hai thân ảnh dựa sát vào nhau tạo thành một chiếc bóng lớn đổ dài, một chiếc đàn cổ tùy ý đặt bên cạnh, thân đàn một nửa còn vươn ra ngoài hồ. Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước chiếu vào bọn họ giống như tiên như mộng.Namtử áo trắng kia thư thái thanh tao nhã nhặn, thanh phong như ngọc. Đôi mắt tĩnh lặng mà ôn nhu như nước khóe mắt có vẽ một lam điệp càng tăng thêm nét mị hoặc nhân, trong lòng hắn là một nữ tử , mái tóc mây cài một chiếc mộc trăm, trên trán điểm một cánh hoa mẫu đơn kiều diễm, đồ văn* đỏ sẫm đem mị hoặc trong ánh mắt càng tăng thêm như muốn hút lấy hồn người.
(sis có giải thích mấy chương trước ùi hén. Hai anh chị này có sở thích vẽ thứ này thứ nọ trên mặt, hoa văn gọi là đồ văn đó mấy bé)
Trời ạ…Đây là phụ thân cùng mẫu hậu của ta sao? Chỉ là…nam nhân này bề ngoài cực kỳ giống tế tuyết. Mà nữ nhân tuy rằng đầy nét quyến rũ cùng mị hoặc nhưng rõ ràng không phải Hậu Linh…Ngoái đầu nhìn lại trong gương trên bàn…nữ tử này bộ dáng rõ ràng chính là ta…
Đây là có chuyện gì?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng bức hoạ cuộn tròn,cảm giác rất quen thuộc, ngực giống như bị ai đè chặt, đau đến không thở được…
Trong nháy mắt rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu của ta
“Khanh nhi… Ngươi xem tranh này như thế nào…”
” “Phong khởi anh hoa lạc, dư phong thượng sính thích, không trung vô thủy vãng, thiên hữu loạn hoa phi. . .”…”
“Khanh nhi, mau thức dậy nếu nằm nữa thân mình hội cảm lạnh…”
“Khanh nhi, ngủ đủ rồi sao…”
Ô…
Trước mắt là muôn vàn hình ảnh, từng chút từng chút ngắt quảng hiện lên trước mắt ta, ngực đau quá, như là bị xé mở ra rồi lại đem vài thứ gì đó nhét vào….Một cỗ bi thương không hiểu được truyền đến, đau lòng cùng chua xót từng trận trận đau đớn hỗn loạn như muốn gắt gao xé nát ngực ta. Cảm giác vô lực cuộn lại thân thể tựa vào đầu giường, chất lỏng mặn dắng cứ như thế chảy vào trong miệng…
Đây là trí nhớ của thân thể này sao…tại sao lại sầu não như vậy…đau đến tê tâm liệt phế…
Đưa mắt nhìn đến bức họa rơi xuống ở đầu giường. Trong ngực lại có một trận co rúm đau đớn không hiểu truyền đến….ô…nhanh đem nó cuộn lại, bằng không nàng sớm hay muộn cũng vì đau mà chết…
Cẩn thận đem bức họa cuộn lại thả về chỗ cũ, ngơ ngắc ngồi ở bên chiếc bàn làm bằng ngọc thạch…trong lòng lại rối loạn như tơ.
*****************************************************************************
Cửa bị đẩy ra.
Hậu Linh khi nhìn đến ta đang miển cưỡng gục vào trên bàn không còn một chút sinh khí tựa hồ ngẩn người. Trong đôi mắt lại phát ra một chút vui sướng nào đó “Yên Nhi” nàng chậm rãi đi đến, ngón tay trắng noãn như bạch ngọc không nhanh không chậm đem một ly trà đưa tới “..Đã trễ thế này, Yên Nhi như thế nào lại chạy đến chỗ này xem ta.”
Lơ đãng ừ một tiếng, giương mắt nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt như một chiếc đầm thanh tuyền ba quang nhộn nhạo, trong phút chốc như câu hoặc lòng người…Ôôô…không việc gì mà cũng phóng điện làm chi a… vội vàng cúi đầu cầm chén ngọc nhấm một ngụm. Hô, vừa mới gặp kích thích hiện tại lại bị nàng nhìn chăm chú khiến lạnh cả người.
… Này trà thơm quá a… hương vị cam thuần tràn ngập đầu lưỡi của ta, bên cạnh đó còn thêm một hương hoa lan trong suốt thấm sâu vào vị giác. Nhìn ta khép hờ mắt bộ dáng hưởng thụ, trong mắt Hậu Linh là tràn đầy sủng nịch “ Hảo uống sao…Đây là trà mà trước kia ngươi thích uống nhất, ta hôm nay mới tìm ra được. Vốn định sai người đưa đi qua..không nghĩ đến chính ngươi liền chạy tới. Đúng rồi , Yên Nhi tới là có chuyện gì sao?”
Đúng rồi đúng rồi, nói chính sự, vừa gặp thứ chính mình yêu thích liền hưng phấn đến quên mất mọi thứ đâu…đợi chút…trước kia thích? Ta không phải vẫn luôn hôn mê sao…Đang suy nghĩ bụng đột nhiên lại truyền đến một cơn đau quặn, má ơi, nói chính sự nói chính sự.
“Hậu , ngươi có cái gì đó để dùng không, ta đến quỳ thủy.” A một hơi ngắn gọn dễ hiểu sạch sẽ lưu loát, vẫn là cùng nữ giới với nhau truyền đạt dễ dàng hơn nha.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy dung nhan như bạch ngọc của nàng hơi hơi đổi sắc, di? Nàng đỏ mặt để làm chi a…
“… Yên nhi, chỗ ta cũng không có những thứ đó…ngày mai cho người mang đến cho ngươi được chứ.”
A? không phải chứ, tục ngữ nói không cần quản nó là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo…Của ta mẫu thân nha, hiện tại có cái gì thì cấp thứ đó đi, nếu không ngày mai thức dậy trên giường là một bãi huyết tinh….giống như hiện trường giết hại nạn nhân …nơi ta ở đều là một ít tiểu hài tử vị thành niên, sớm như vậy mà đã tiến hành giáo dục giới tính, hình như có điểm không quá nhân đạo. ( hix đến choáng với đầu óc của chị này, tác giả BT quá aaaa)
“… Ta này… cũng không có sẵn những thứ đó.”
A? A? vậy tháng này của ngươi qua, dùng xong rồi?
“… Ta từ sau khi sinh ngươi, đã không dùng…”
Tình thiên phích lịch*! ! ! ! ! ! ( tạm hiểu là sét đánh giữa trời quang, hay sét đánh ngang tai đi =))
Bệnh như thế nặng hay nhẹ….Nàng như thế nào không tìm người đến nhìn xem một cái a….còn còn miệt mài như vậy…Tuổi còn trẻ mà thân mình làm hỏng rồi thì làm sao…Vẫn là nói…chẳng lẽ luyện cái kia cái quỷ gì âm dương thuật là có thể tránh cho mỗi tháng một lần cái kia a….
Oa… Nếu thật sự như vậy ta đây cũng muốn tìm người đến luyện luyện…
Đúng rồi, gần đây không nhìn thấy nàng cùng nhóm nam sủng ở cùng một chỗ…Hồ ly hầu như mỗi ngày đều chạy đến làm phiền ta. Nhạn Địch lúc trước không rời nàng một bước hiện giờ cũng không thấy…Chẳng lẽ sau lễ thành nhân lần trước nàng liền tính đem bọn họ tất cả đánh nhập lãnh cung hoặc là…ách đưa cho ta?
“Hậu…cái kia…thành nhân….Như thế nào không nhìn thấy ngươi cùng bọn họ…Có phải hay không do ta…bọn họ…ngươi…” Ai nha, ta đang nói cái gì a. điều này làm sao có thể nói ra, chẳng lẽ làm cho ta hỏi nàng vì sao không cùng nhóm nam sủng làm cái chuyện kia, còn hay không có phải thấy bọ họ cùng ta ngươi sẽ không còn muốn bọn họ liền đem bọn họ cho ta sau đó chính mình tìm thêm vài người khác. Nếu như là vậy trăm ngàn lần không cần a. ta mới không giống ngươi cùng bọn họ cùng nhau cái kia ….( điên đầu lun)
Giảo ngón tay. Ta học Tiểu Bạch vắt bánh quai chèo oa ING (ý chỉ là chỉ vặn vẹo hai bàn tay á…)
Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa vuốt mặt ta “…Đừng nghĩ lung tung, không có chuyện gì…Yên Nhi, nếu thân thể của ngươi đã muốn từ từ tốt lên, ta cũng không cần phải tiếp tục dùng thứ thuật âm dương kia nữa…”
Trợn mắt há hốc mồm, nàng, nàng vừa vừa mới nói cái gì…
Đang muốn hỏi rõ ràng,kết quả nàng dùng một loại biểu tình quên đi, có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, liền như vậy hoa hoa lệ lệ đem ta thỉnh ra cửa.
Ô…
Không có lương tâm a, không nói thì thôi, trang phục và đạo cụ ngươi còn chưa có cho ta mà….Vì thế
Ta ở trước mắt bao người lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nâng mông, lắc mông một đường tiểu bước chạy về phòng.
*****************************************************************************
Khấu khấu khấu. Thanh thúy tiếng đập cửa
“Thiếu cung chủ… Đây là cung chủ phái chúng tiểu nhân ra roi thúc ngựa vận chuyển hồi cung… Thỉnh thiếu cung chủ tiếp nhận…”
Tiếp theo là từng đạo thanh âm vang dội “Thiên tàm miên bạch mười cuộn” “Ti trù tuyết bạch điếm mười hai xấp “
“Namquốc tin hung bố mười sáu cuộn “
“…”
Ô… xấu hổ chết mất… Lúc này trong cung ai cũng đều biết cô nương ta tới kỳ sinh lý…Hậu Linh có cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy sao? Không phải nói ngày mai mới có a…Còn có còn có…..ngươi cái tên đang đọc kia, mới vừa ăn bữa tối sao, có cần dùng hết sức để la lớn như vậy không…chán ghét aaa
Ôm gối ngọc nằm ở tháp ngủ thượng u oán nhìn hàn ngọc giường để ở trong phòng, ôô hôm nay không thể ngủ ở giường băng mỹ dung giường …
Cuộn mình vào chăn….thật chán aaa. Một ngày không mấy an tĩnh tiếp tục bình an trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.