Quyển 1 - Chương 8: Tại Vách đá gặp thần tiên ca ca…
Dã Cố Giai
22/03/2014
Vải ướp lạnh, tuyết liên cao, huyết yến ngọc cáp cháo, cơm tôm thúy hoa [1] ….Một bàn đầy mỹ vị a.
Nhưng cho dù có hấp dẫn thế nào cũng không khơi dậy nổi cảm giác thèm ăn của ta, ngươi nói ta tiện hay không tiện (tiện = bần tiện). Lúc còn làm một tiểu khất nhi ( ăn mày) bánh bao bẩn ta cũng có thể ăn một cách ngon lành. Nhưng hôm nay vừa thoát thai hoán cốt * chưa được mấy ngày cả một bàn sơn hào hải vị này lại khiến ta ăn không vô. Chính là do Hậu Linh kia, tự bản thân mình hưởng lạc sa đọa hủ bại chưa đủ sao, còn phải khiến ta trở nên giống như nàng. Cái gì mà kêu mười lăm hành kê, còn đặc biệt hảo tâm nhắc nhở chỉ còn mười ngày nữa là sinh nhật mười lăm tuổi của ta, khi đó ta thật sự có cảm giác phát điên muốn giết người. Ta mới không cần cùng một nam nhân xa lạ làm cái việc kia, bộ dạng đẹp trai có cái rắm gì dùng a(*),còn không phải chỉ là một nam sủng sao!!
(* thoát thai hoán cốt = thay da đổi thịt) (cái rắm gì dùng : biết là tiếng chửi đi mấy bé , nghĩa chính xác khó mà diễn tả dc J)
Nhưng là ,sau khi ta nhớ ra muốn chạy tới tìm Hậu Linh, lại bị báo cho biết, mẫu hậu thân ái của ta hiện tại đang bế quan, không một ai biết nàng đang ở nơi nào. Nói thật ra, ngốc ở trong này gần nửa tháng , ngoại trừ lần gặp đầu tiên, từ đó về sau cũng chưa thấy nàng lần nào.
“ Không được, không được, không được!!! Ta phải tự cứu chính mình !!!” Ném rơi cái bát bằng ngọc thạch, hét dài một tiếng.
Không để ý tới cả người dính toàn cơm , ta thẫn thờ bước ra cửa hướng bên ngoài mà chạy đi.
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Ta muốn thăm dò quân tình~~~!!!!
Bất quá nói thật ra, từ sau khi đi đến ở tại đình viện, ta cũng chưa hề bước ra khỏi cửa. Nói như thế nào đây, bởi vì lần trước khi đi vào nhìn thấy chung quanh rất nhiều hình ảnh kích thích cực hạn, cùng với việc tên hồ ly kia dường như cũng không dám tùy tiện đi vào đình viện của ta để quấy rối tình dục(>_<~~!) cho nên ta cứ như vậy làm rùa rụt đầu ở trong cái vỏ của mình không hề quan tâm tới thế sự. Không nghĩ tới lúc này chạy ra đình viện liền cảm thấy choáng váng. Tại sao cung điện này lại lớn như vậy a, ta nghĩ nên trung thực mà nói một câu : Ô ô ô ô~~~ ta đã bị lạc đường…!!!!!
Xung quanh khu vực này không thấy được một người hầu nào đi ngang qua, ngay cả một cái bóng cũng không thấy. Ai~~ nếu sớm biết như vậy nên lôi theo Tiểu Di Tử cùng nhau đi mới phải.
Loáng thoáng mơ hồ nghe thấy được một tiếng đàn du dương truyền đến, Oa! , vừa nghe thanh âm này thì biết ngay là một người băng thanh ngọc khiết cao ngạo thiên hạ đàn ra được, dù sao cũng đã lạc đường, không bằng chạy đi nhìn xem một chút.( người xấu cũng biết đàn vậy :T chị này trông mặt mà bắt hình ko à)
Một con đường đá quanh co, rừng trúc cao ngất đột ngột hé ra một vách núi . Mẹ nó~~~! trong hoàng cung người khác là trồng cây giả sơn giả thạch ( nói chung là nhân tạo). Còn cung điện của mẹ kế cư nhiên lại có núi thật đá thật, lại còn thêm cả vách núi, vực sâu cùng thác nước?! Nếu biết trước muốn gặp một người còn phải leo núi vượt dốc như thế này thì thà sớm đã không đi. Vù vù vù~~~( tiếng thở dốc =)) giữ nguyên theo convert), vừa thở hỗn hển vừa xoa xoa thắt lưng, nhìn xung quanh vách núi được bao phủ bởi mây mù, bên tai tiếng đàn êm dịu càng lúc càng gần hơn, đột nhiên cảm thấy việc leo núi này cũng không sai.
Lôi kéo làn váy từ từ đi đến gần, chỉ thấy trong sương khói mơ hồ nhìn thấy một gốc cây đào bên vách đá, cạnh đó là một thân ảnh màu trắng đang khoanh chân ngồi( ngồi xếp bằng á). Kề bên là hai cái tiểu đồng, đang cầm giấy bút cùng tiêu (ống tiêu nhạc khí á), trông thấy ta đang từ từ đi đến dường như sửng sốt một chút.
Ách, nhìn vẻ mặt hai tiểu đồng kia đang cảnh giác nhìn ta, khiến ta không thể không dừng lại, cứ như vậy mà đi tới không khỏi hội đường đột một chút, cúi đầu nhìn trên dưới bản thân, tay chân nho nhỏ, dáng người thấp bé . Hắc hắc hiện tại thân thể này của ta tuy rằng gần mười lăm tuổi nhưng ta vẫn cứ giả dạng một đứa trẻ đáng yêu, dù sao đây cũng là mánh khóe mà ta thường dùng trước đây .
Vì thế vụng trộm buông ra làn váy, mặc cho nó buông rơi trên nền cỏ xanh ẩm ướt, sau đó cúi đầu chớp chớp đôi mắt, đột nhiên chạy đến nhào đầu vào trong lòng thân ảnh màu trắng ( :T sắc lang…): “…Đây kà chỗ nào a, ta lạc đường…ca ca…ta thật sợ…” Trong lúc nói không hề quên việc mở to đôi mắt long lanh phiếm lệ cho hắn xem ,để tăng thêm phần thương cảm.
Oa~~~~người này bề ngoài không những rất khá, nhìn thấy thật sự khiến người khác giật mình hoảng hốt như nhìn thấy tiên nhân a. Hiện tại ta rốt cục củng hiểu được vì sao Đoàn Dự lại gọi Vương cô nương là thần tiên tỷ tỷ, ta thật sự cảm nhận được sự xúc động muốn gọi người này một tiếng thân tiên ca ca a.
Da thịt trắng mịn như tuyết, ánh mắt trong suốt không hề chứa một tạp chất, lúc này giống như là bị một chút giật mình kinh sợ lăng lăng nhìn ta. Còn có…hắn thơm quá a, cẩn thận hít sâu một hơi, một mùi hương hoa lê lạnh lạnh tràn ngập xung quanh ta.
“Ha ha, Tế Tuyết nha đầu này không đơn giản a!” đột nhiên một thanh âm dịu dàng như ngọc xuất hiện ở bên cạnh ta.
Ách? Nơi này còn một người khác? Từ phía sau cây hoa đào xuất hiện một nam tử tay cầm hoa phiến (quạt) cả người như một nhánh hồng mai. Lúc này một câu thơ liện hiện lên rõ ràng trong đầu của ta. Một bên là ôn nhu như ngọc bàn một bên cả người toát ra khí chất cao quý nam tử. Ta hôm nay chạy đến nơi xó xỉnh này lại cùng lúc gặp được hai người tuyệt sắc thế gian.
“… Ngươi… Ách…”
Thần tiên ca ca lên tiếng, ta nhanh chóng xoay cái đầu nhỏ lại, cố gắng lắng nghe. Đợi chút, tay hắn cứng ngắc đặt ở trên người ta, không phải hắn cảm thấy khó chịu muốn đem ta đẩy ra chứ, không được! Ta phải mau nghĩ biện pháp.
Ta ngọ ngoạy cái đầu nhỏ hướng trong lòng hắn dụi vào, bàn tay nhỏ bé cầm vạt áo hắn ôm thật chặt, cọ cọ một chút : “Ca ca, ta không biết đường về nhà,….ta …ta nghe có tiếng đàn liền chạy đến đây….ô…các ngươi đừng bỏ ta lại một mình mà…ta sợ..sợ.”
Dường như có hiệu quả, thần tiên ca ca vẻ mặt cứng ngắt một chút rồi liền nhuyễn xuống, đem ta nhẹ nhàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta.Ai~~~ đều do ta diễn quá lợi hại, khóc đến nức nỡ nghẹn ngào , ta thật sự cảm thấy bội phục chính bản thân mình a!
“… Ngươi… Đừng khóc a…”Vẫn tiếp tục khóc!
“. . . Nơi này cao như vậy. . . làm thế nào đi lên…”Ngọc diện công tử bên cạnh bước đến gần ta hỏi.
Chính là bò lên đến a! Bất quá ta không thèm để ý đến ngươi. Oa , trên người hắn mùi hương thật sự là siêu cấp dễ ngửi a, hít vào hít vào hít vào….
Đột nhiên một trận tiếng đàn êm nhẹ chậm rãi vang lên, khó hiểu ngẩng đầu nhìn thần tiên ca ca. Chỉ thấy hắn nhìn ta nhẹ nhàng cười, giờ khắc này vạn vật như tràn ngập trong gió xuân. Ta ngơ ngác nằm trong lòng hắn, hắn nhẹ nhàng mà khẩy huyền cầm, một khúc nhạc thư sướng an bình liền phát ra, nghe vào cảm thấy trong lòng bình tĩnh rất nhiều. Không bao lâu sau một tiếng tiêu cũng hòa nhập vào, vừa mãnh liệt lại vừa trầm lắng. Một khúc nhạc uyển chuyển du dương ở vách đá vang vọng thật lâu thật lâu.
Về sau, hình ảnh này được một vị tiểu đồng bên cạnh vẽ lại. Trên bức tranh sương mù tràn ngập toàn bộ vách núi, có một cái thanh phong cao ngạo áo trắng công tử ngồi trên đất đang khẩy đàn , trong lòng hắn là một thân ảnh nhỏ nhắn dịu ngoan đang nằm. Bên cạnh là một vị ngọc diện công tử cả người toát ra quý khí dựa dưới tán hoa đào thổi tiêu, ôn nhu nhìn cô gái cười. Bầu trời đầy cánh hoa đào bay toán loạn…một khắc kia tựa hồ là vĩnh cửu.
Nhưng cho dù có hấp dẫn thế nào cũng không khơi dậy nổi cảm giác thèm ăn của ta, ngươi nói ta tiện hay không tiện (tiện = bần tiện). Lúc còn làm một tiểu khất nhi ( ăn mày) bánh bao bẩn ta cũng có thể ăn một cách ngon lành. Nhưng hôm nay vừa thoát thai hoán cốt * chưa được mấy ngày cả một bàn sơn hào hải vị này lại khiến ta ăn không vô. Chính là do Hậu Linh kia, tự bản thân mình hưởng lạc sa đọa hủ bại chưa đủ sao, còn phải khiến ta trở nên giống như nàng. Cái gì mà kêu mười lăm hành kê, còn đặc biệt hảo tâm nhắc nhở chỉ còn mười ngày nữa là sinh nhật mười lăm tuổi của ta, khi đó ta thật sự có cảm giác phát điên muốn giết người. Ta mới không cần cùng một nam nhân xa lạ làm cái việc kia, bộ dạng đẹp trai có cái rắm gì dùng a(*),còn không phải chỉ là một nam sủng sao!!
(* thoát thai hoán cốt = thay da đổi thịt) (cái rắm gì dùng : biết là tiếng chửi đi mấy bé , nghĩa chính xác khó mà diễn tả dc J)
Nhưng là ,sau khi ta nhớ ra muốn chạy tới tìm Hậu Linh, lại bị báo cho biết, mẫu hậu thân ái của ta hiện tại đang bế quan, không một ai biết nàng đang ở nơi nào. Nói thật ra, ngốc ở trong này gần nửa tháng , ngoại trừ lần gặp đầu tiên, từ đó về sau cũng chưa thấy nàng lần nào.
“ Không được, không được, không được!!! Ta phải tự cứu chính mình !!!” Ném rơi cái bát bằng ngọc thạch, hét dài một tiếng.
Không để ý tới cả người dính toàn cơm , ta thẫn thờ bước ra cửa hướng bên ngoài mà chạy đi.
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Ta muốn thăm dò quân tình~~~!!!!
Bất quá nói thật ra, từ sau khi đi đến ở tại đình viện, ta cũng chưa hề bước ra khỏi cửa. Nói như thế nào đây, bởi vì lần trước khi đi vào nhìn thấy chung quanh rất nhiều hình ảnh kích thích cực hạn, cùng với việc tên hồ ly kia dường như cũng không dám tùy tiện đi vào đình viện của ta để quấy rối tình dục(>_<~~!) cho nên ta cứ như vậy làm rùa rụt đầu ở trong cái vỏ của mình không hề quan tâm tới thế sự. Không nghĩ tới lúc này chạy ra đình viện liền cảm thấy choáng váng. Tại sao cung điện này lại lớn như vậy a, ta nghĩ nên trung thực mà nói một câu : Ô ô ô ô~~~ ta đã bị lạc đường…!!!!!
Xung quanh khu vực này không thấy được một người hầu nào đi ngang qua, ngay cả một cái bóng cũng không thấy. Ai~~ nếu sớm biết như vậy nên lôi theo Tiểu Di Tử cùng nhau đi mới phải.
Loáng thoáng mơ hồ nghe thấy được một tiếng đàn du dương truyền đến, Oa! , vừa nghe thanh âm này thì biết ngay là một người băng thanh ngọc khiết cao ngạo thiên hạ đàn ra được, dù sao cũng đã lạc đường, không bằng chạy đi nhìn xem một chút.( người xấu cũng biết đàn vậy :T chị này trông mặt mà bắt hình ko à)
Một con đường đá quanh co, rừng trúc cao ngất đột ngột hé ra một vách núi . Mẹ nó~~~! trong hoàng cung người khác là trồng cây giả sơn giả thạch ( nói chung là nhân tạo). Còn cung điện của mẹ kế cư nhiên lại có núi thật đá thật, lại còn thêm cả vách núi, vực sâu cùng thác nước?! Nếu biết trước muốn gặp một người còn phải leo núi vượt dốc như thế này thì thà sớm đã không đi. Vù vù vù~~~( tiếng thở dốc =)) giữ nguyên theo convert), vừa thở hỗn hển vừa xoa xoa thắt lưng, nhìn xung quanh vách núi được bao phủ bởi mây mù, bên tai tiếng đàn êm dịu càng lúc càng gần hơn, đột nhiên cảm thấy việc leo núi này cũng không sai.
Lôi kéo làn váy từ từ đi đến gần, chỉ thấy trong sương khói mơ hồ nhìn thấy một gốc cây đào bên vách đá, cạnh đó là một thân ảnh màu trắng đang khoanh chân ngồi( ngồi xếp bằng á). Kề bên là hai cái tiểu đồng, đang cầm giấy bút cùng tiêu (ống tiêu nhạc khí á), trông thấy ta đang từ từ đi đến dường như sửng sốt một chút.
Ách, nhìn vẻ mặt hai tiểu đồng kia đang cảnh giác nhìn ta, khiến ta không thể không dừng lại, cứ như vậy mà đi tới không khỏi hội đường đột một chút, cúi đầu nhìn trên dưới bản thân, tay chân nho nhỏ, dáng người thấp bé . Hắc hắc hiện tại thân thể này của ta tuy rằng gần mười lăm tuổi nhưng ta vẫn cứ giả dạng một đứa trẻ đáng yêu, dù sao đây cũng là mánh khóe mà ta thường dùng trước đây .
Vì thế vụng trộm buông ra làn váy, mặc cho nó buông rơi trên nền cỏ xanh ẩm ướt, sau đó cúi đầu chớp chớp đôi mắt, đột nhiên chạy đến nhào đầu vào trong lòng thân ảnh màu trắng ( :T sắc lang…): “…Đây kà chỗ nào a, ta lạc đường…ca ca…ta thật sợ…” Trong lúc nói không hề quên việc mở to đôi mắt long lanh phiếm lệ cho hắn xem ,để tăng thêm phần thương cảm.
Oa~~~~người này bề ngoài không những rất khá, nhìn thấy thật sự khiến người khác giật mình hoảng hốt như nhìn thấy tiên nhân a. Hiện tại ta rốt cục củng hiểu được vì sao Đoàn Dự lại gọi Vương cô nương là thần tiên tỷ tỷ, ta thật sự cảm nhận được sự xúc động muốn gọi người này một tiếng thân tiên ca ca a.
Da thịt trắng mịn như tuyết, ánh mắt trong suốt không hề chứa một tạp chất, lúc này giống như là bị một chút giật mình kinh sợ lăng lăng nhìn ta. Còn có…hắn thơm quá a, cẩn thận hít sâu một hơi, một mùi hương hoa lê lạnh lạnh tràn ngập xung quanh ta.
“Ha ha, Tế Tuyết nha đầu này không đơn giản a!” đột nhiên một thanh âm dịu dàng như ngọc xuất hiện ở bên cạnh ta.
Ách? Nơi này còn một người khác? Từ phía sau cây hoa đào xuất hiện một nam tử tay cầm hoa phiến (quạt) cả người như một nhánh hồng mai. Lúc này một câu thơ liện hiện lên rõ ràng trong đầu của ta. Một bên là ôn nhu như ngọc bàn một bên cả người toát ra khí chất cao quý nam tử. Ta hôm nay chạy đến nơi xó xỉnh này lại cùng lúc gặp được hai người tuyệt sắc thế gian.
“… Ngươi… Ách…”
Thần tiên ca ca lên tiếng, ta nhanh chóng xoay cái đầu nhỏ lại, cố gắng lắng nghe. Đợi chút, tay hắn cứng ngắc đặt ở trên người ta, không phải hắn cảm thấy khó chịu muốn đem ta đẩy ra chứ, không được! Ta phải mau nghĩ biện pháp.
Ta ngọ ngoạy cái đầu nhỏ hướng trong lòng hắn dụi vào, bàn tay nhỏ bé cầm vạt áo hắn ôm thật chặt, cọ cọ một chút : “Ca ca, ta không biết đường về nhà,….ta …ta nghe có tiếng đàn liền chạy đến đây….ô…các ngươi đừng bỏ ta lại một mình mà…ta sợ..sợ.”
Dường như có hiệu quả, thần tiên ca ca vẻ mặt cứng ngắt một chút rồi liền nhuyễn xuống, đem ta nhẹ nhàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta.Ai~~~ đều do ta diễn quá lợi hại, khóc đến nức nỡ nghẹn ngào , ta thật sự cảm thấy bội phục chính bản thân mình a!
“… Ngươi… Đừng khóc a…”Vẫn tiếp tục khóc!
“. . . Nơi này cao như vậy. . . làm thế nào đi lên…”Ngọc diện công tử bên cạnh bước đến gần ta hỏi.
Chính là bò lên đến a! Bất quá ta không thèm để ý đến ngươi. Oa , trên người hắn mùi hương thật sự là siêu cấp dễ ngửi a, hít vào hít vào hít vào….
Đột nhiên một trận tiếng đàn êm nhẹ chậm rãi vang lên, khó hiểu ngẩng đầu nhìn thần tiên ca ca. Chỉ thấy hắn nhìn ta nhẹ nhàng cười, giờ khắc này vạn vật như tràn ngập trong gió xuân. Ta ngơ ngác nằm trong lòng hắn, hắn nhẹ nhàng mà khẩy huyền cầm, một khúc nhạc thư sướng an bình liền phát ra, nghe vào cảm thấy trong lòng bình tĩnh rất nhiều. Không bao lâu sau một tiếng tiêu cũng hòa nhập vào, vừa mãnh liệt lại vừa trầm lắng. Một khúc nhạc uyển chuyển du dương ở vách đá vang vọng thật lâu thật lâu.
Về sau, hình ảnh này được một vị tiểu đồng bên cạnh vẽ lại. Trên bức tranh sương mù tràn ngập toàn bộ vách núi, có một cái thanh phong cao ngạo áo trắng công tử ngồi trên đất đang khẩy đàn , trong lòng hắn là một thân ảnh nhỏ nhắn dịu ngoan đang nằm. Bên cạnh là một vị ngọc diện công tử cả người toát ra quý khí dựa dưới tán hoa đào thổi tiêu, ôn nhu nhìn cô gái cười. Bầu trời đầy cánh hoa đào bay toán loạn…một khắc kia tựa hồ là vĩnh cửu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.