Chương 30: Bất An
Poissson
31/05/2021
Tiễn Khúc Ngôn Trạch đi rồi, Trình Mẫn vừa xoay người lập tức bị giật mình vì Lục Hạo Nam đang đứng sau lưng cô ở cách đó không xa.
Anh về từ khi nào vậy? Trình Mẫn suy nghĩ một chút, có lẽ anh vào nhà từ cửa hông thông với nhà xe.
Trình Mẫn cảm thấy vẻ mặt anh có hơi kỳ quái, ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô trông rất tệ, giống như một đầm nước đen như mực, hoàn toàn không thể phân rõ trắng đen. Anh cứ đứng im ở đó không nhúc nhích và ánh mắt thì khóa chặt trên người cô.
Trình Mẫn không ngốc đến mức không nhìn ra được tâm trạng anh không tốt và nhất định là anh đã nhìn thấy Khúc Ngôn Trạch. Chuyện của Tằng Vũ lúc trước, do anh biết cô và anh ta hoàn toàn không có khả năng nữa nên vẫn luôn đè nén cảm xúc và tự mình tiêu hóa. Nhưng bây giờ lại thêm một Khúc Ngôn Trạch, cô theo bản năng cảm thấy không ổn. Cô bỗng hơi hối hận, nếu biết trước thì đã không lừa gạt anh.
Ban đầu cô cứ ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ không chạm mặt Khúc Ngôn Trạch nữa nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, ai ngờ Khúc Ngôn Trạch lại tốt bụng mang hoa tai đến trả cho cô. Ngày đó khi cô nói mình làm rớt hoa tai thì Lục Hạo Nam đã nghi ngờ rồi, bây giờ lại bị anh nhìn thấy nữa. Chỉ cần anh tra một chút thì chuyện này sẽ biến thành cô và bạn trai cũ vẫn còn dây dưa không dứt.
Trình Mẫn ổn định lại tâm tình rồi cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: “Hôm nay sao anh về sớm thế?”
Nhưng sắc mặt anh vẫn nặng nề u ám, quai hàm căng chặt cho thấy anh đang không vui. Anh rất ít khi biểu hiện cảm xúc rõ ràng như vậy nên có lẽ lần này anh không thể kiềm nén được nữa.
Anh muốn bình tĩnh lại một chút để không vì xúc động nhất thời mà thốt ra lời gì đó không hay. Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới mấy tấm hình mà thư ký gửi cho anh là cơn giận lại bùng lên, cả người gần như bị ngọn lửa ghen tuông không chế.
Nếu như hôm đó Trình Mẫn chủ động giải thích với anh thì anh cũng không đến nỗi tức giận như vậy, nhưng cô không có. Anh đã dùng đủ mọi cách lấy lòng nhưng vẫn không đổi được sự thẳng thắn của cô.
Lục Hạo Nam nhìn cô một cái thật sâu, cố nén sự xúc động muốn chất vấn cô bằng khả năng kiềm chế của mình.
Trình Mẫn mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của anh. Cô cố sắp xếp lại lời giải thích trong đầu nhưng giây phút ấy chợt cảm thấy hơi hoảng hốt. Cô kéo kéo áo anh, mặt lộ vẻ khó xử giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó. Cô nói: “Em với anh ta không có gì cả.”
Anh cúi đầu, nhìn thấy tay cô đang siết chặt vạt áo mình, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hất ra. Anh thấp giọng hỏi: “Hắn là ai?”
Chuyện này nên giải thích thế nào đây? Trình Mẫn im lặng một chút rồi đáp: “Bạn trai cũ.”
Anh nghe thấy mình hỏi tiếp với giọng lạnh như băng: “Hắn đến tìm em làm gì?”
Trình Mẫn nhạy bén cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của anh nên càng phải ứng phó cẩn thận hơn. Cô hiếm khi hồ đồ như thế nên trước mắt chỉ muốn làm anh nguôi giận trước rồi mấy chuyện khác mới dễ nói hơn. Nên cô tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Không có gì. Hôm đó gặp lại anh ta nên có nói chuyện vài câu nhưng không hiểu sao lại làm rơi hoa tai nên anh ta mới mang đến trả cho em.”
Lời cô nói là thật chẳng qua chỉ lược bớt vài phần thôi.
Nghe vậy, Lục Hạo Nam trái lại bình tĩnh hơn một chút, nhưng anh càng bình tĩnh thì sắc mặt lại càng u ám hơn. Ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra từng làn sương lạnh đang vây quanh cơ thể mình. Anh hờ hững hỏi: “Chỉ trò chuyện đôi câu?”
Cô chợt thấy bối rối vì không nghĩ tới sau khi anh phát hiện ra cô khác thường liền bắt đầu đi thăm dò.
Trình Mẫn bị anh ép sát từng bước thì đột nhiên cảm thấy hết thảy những lời giải thích đều trở nên vô ích. Trình Mẫn chợt nhận ra khi ở trước mặt anh cô không có thói quen hạ thấp mình giải thích như thế bởi vì cô chưa từng làm vậy.
Lục Hạo Nam thấy cô im lặng thì lập tức nhớ tới đoạn băng ghi hình mà thư ký Thẩm gửi cho mình. Hai người nói gì thì anh không biết nhưng từ đó có thể thấy được rằng Trình Mẫn không hề tình nguyện. Vì vậy anh mới nghi ngờ không hiểu cô nói dối anh làm gì. Chỉ có điều, nếu như lần này cũng giống như việc cô không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan tới Tằng Vũ với anh thì anh có thể hiểu được. Nhưng lần này cô lại cứ ngậm miệng không nói khiến anh cảm thấy thất vọng, bỗng có cảm giác trong mối quan hệ này chỉ có một bên tình nguyện thôi.
Đầu óc cô bây giờ rối bời nên không cho rằng anh sẽ vì bạn trai cũ của mình mà trở thành như vậy. Nhưng nếu muốn cô đoán thì trong thời gian ngắn cô đoán không ra. Thế nên cô hơi nóng nảy, dứt khoát thoái thác hết mọi chuyện: “Đúng là chỉ trò chuyện đôi câu thôi, anh ta có ôm em nhưng em có đẩy ra mà.”
Cô giương mắt nhìn anh nhưng chỉ thấy anh nhếch môi, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lãnh đạm.
Trình Mẫn lập tức cảm thấy hơi uất ức. Cô vốn cảm thấy loại chuyện nhỏ này hẳn sẽ không xảy ra lần nữa nên cần gì phải khiến đôi bên thấy bực mình. Hiện tại bọn họ đang tốt đẹp thì cần gì phải vì người hay chuyện trước kia mà ầm ĩ chứ. Ai ngờ kết quả lại không như mong muốn.
Dường như anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giọng hơi dịu lại, hỏi: “Anh hỏi em vì sao em cứ im lặng không nói?”
Trình Mẫn được anh yêu chiều đã quen nên nhất thời không thể tiếp nhận lời chất vấn lạnh nhạt như thế. Cô bèn lên tiếng: “Chuyện này có nhất thiết phải nói không? Em cũng không ngờ sẽ gặp anh ta mà, đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cũng không thể mỗi lần gặp lại người yêu cũ đều phải báo với anh một tiếng chứ?”
Lục Hạo Nam biết cô nói có lý. Có người theo đuối hay có người yêu cũ muốn quay lại là chuyện bình thường. Dù gì cô cũng đã từ chối rồi nên nếu lại nói cho anh biết thì có khi lại khiến anh không vui, cho nên không bằng cứ xem như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, đạo lý thì anh hiểu nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc. Sự ghen tuông, chiếm hữu và bất an cứ thế bùng nổ cùng một lúc khiến anh mất đi lý trí. Một mặt, anh rất hy vọng cô có thể lệ thuộc vào mình cũng như kể cho anh nghe về sinh hoạt của cô một cách chi tiết. Mặt khác, anh lại buồn lo vô cớ và hết sức lo lắng sẽ có người cướp cô đi mất dẫu sao cô cũng chưa từng hứa hẹn gì với anh.
Trình Mẫn thấy anh vẫn không vui thì cũng chẳng kém hơn là bao. Cô thở dài một tiếng, nói: “Do em cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ nên không nhất thiết phải nói ra. Anh cũng đâu nói cho em nghe chuyện bên ngoài của anh, không phải sao?”
Quả thực Lục Hạo Nam chưa từng kể chuyện riêng của mình, thậm chí mấy chuyện tình cảm trong quá khứ anh cũng chẳng bao giờ đề cập tới.
Vấn đề lớn nhất giữa bọn họ cuối cùng lại vì một chuyện nhỏ mà bị phơi bày ra.
Giữa cô và anh thật sự có tình cảm nhưng ngoài phần tình cảm đó ra thì sự tín nhiệm mà họ dành cho nhau rất thấp. Bọn họ chưa từng thảo luận hình thức sống chung và vấn đề tin tưởng với đối phương trong khi cô thì thích làm theo ý mình còn anh thì giỏi che giấu cảm xúc của mình. Và thật ra là từ trước tới nay họ chưa từng nói cho đối phương biết mong muốn của mình.
Bởi vì bọn họ đã quen thăm dò và đoán ý lẫn nhau. Vào thời điểm còn mập mờ thì cả hai đều là người chủ động nhưng khi đến bước này thì đó lại là vấn đề.
Trông anh có vẻ buồn bã. Nếu như cô chịu hỏi thì anh nhất định sẽ nói đúng sự thật. Anh nói: “Nếu như em nói em muốn biết.”
Trình Mẫn á khẩu không trả lời được. Quả thực, cô chưa từng nói mình để ý và cũng chưa bao giờ hỏi tới. Mặc dù bây giờ cô muốn nghe nhưng khoảng thời gian trước đó cô lại không có cách nào giải thích được. Lúc này, cô mới mơ hồ cảm thấy hình như anh đã gầy đi không ít, có lẽ là do quá bận rộn. Cô há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Lục Hạo Nam nhắm mắt, mấy ngày làm việc lao lực làm anh thấy rất buồn ngủ và có lẽ anh cũng cần chút thời gian để thu xếp lại suy nghĩ của mình. Nên anh cất giọng mệt mỏi: “Trước tiên cứ thế đi, để anh suy nghĩ đã.”
Trình Mẫn nhìn bóng lưng anh cách mình ngày một xa nhưng không có cách nào cất tiếng gọi anh lại. Cô cũng rất suy sụp, cả người giống như mất hết sức lực, phải tốn rất nhiều sức mới đến được ghế sofa và ngồi xuống. Cô nghi ngờ liệu có phải mình đã sai thật rồi không. Trong lòng cô hiểu rõ, anh luôn dùng mọi cách để chiều theo ý cô, còn vì muốn ở bên cô mà cố gắng rất nhiều. Anh vừa phải đối mặt với áp lực lớn từ gia đình vừa phải hao tâm tổn trí vì thái độ cứ mãi dây dưa không quyết của cô, đã thế còn phải vắt hết óc để đối phó với những chuyện đấm đá trong quan trường. Nghĩ lại mới thấy thật sự rất mệt mỏi.
Trong giây phút đó cô mới nhận ra, vì anh luôn biểu hiện rất bình tĩnh nên cô cứ cho rằng đối với anh không gì là không thể và cũng đã quen với sự bao dung mà anh bỏ ra. Nhưng anh có đúng là vậy không?
Trước kia Lục Hạo Nam đã từng ám chỉ với cô rằng anh không hề lạnh lùng vô tình như cô tưởng tượng. Quả thật như thế, cô vẫn luôn dùng ánh mắt hạn hẹp của mình để nhìn anh. Nếu không phải anh lần lượt thay đổi cách thức để tiếp cận cô thì có lẽ cả đời này chắc cô cũng không biết dáng vẻ thật sự của anh là như thế nào. Sau chuyện của Tằng Vũ, cô cho là mình đã thay đổi nhưng hình như không phải vậy. Có một việc mà cô đã quên, đó chính là anh cũng biết ghen tuông và bất an và cô chưa từng cho anh đủ cảm giác an toàn.
Anh về từ khi nào vậy? Trình Mẫn suy nghĩ một chút, có lẽ anh vào nhà từ cửa hông thông với nhà xe.
Trình Mẫn cảm thấy vẻ mặt anh có hơi kỳ quái, ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô trông rất tệ, giống như một đầm nước đen như mực, hoàn toàn không thể phân rõ trắng đen. Anh cứ đứng im ở đó không nhúc nhích và ánh mắt thì khóa chặt trên người cô.
Trình Mẫn không ngốc đến mức không nhìn ra được tâm trạng anh không tốt và nhất định là anh đã nhìn thấy Khúc Ngôn Trạch. Chuyện của Tằng Vũ lúc trước, do anh biết cô và anh ta hoàn toàn không có khả năng nữa nên vẫn luôn đè nén cảm xúc và tự mình tiêu hóa. Nhưng bây giờ lại thêm một Khúc Ngôn Trạch, cô theo bản năng cảm thấy không ổn. Cô bỗng hơi hối hận, nếu biết trước thì đã không lừa gạt anh.
Ban đầu cô cứ ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ không chạm mặt Khúc Ngôn Trạch nữa nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, ai ngờ Khúc Ngôn Trạch lại tốt bụng mang hoa tai đến trả cho cô. Ngày đó khi cô nói mình làm rớt hoa tai thì Lục Hạo Nam đã nghi ngờ rồi, bây giờ lại bị anh nhìn thấy nữa. Chỉ cần anh tra một chút thì chuyện này sẽ biến thành cô và bạn trai cũ vẫn còn dây dưa không dứt.
Trình Mẫn ổn định lại tâm tình rồi cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: “Hôm nay sao anh về sớm thế?”
Nhưng sắc mặt anh vẫn nặng nề u ám, quai hàm căng chặt cho thấy anh đang không vui. Anh rất ít khi biểu hiện cảm xúc rõ ràng như vậy nên có lẽ lần này anh không thể kiềm nén được nữa.
Anh muốn bình tĩnh lại một chút để không vì xúc động nhất thời mà thốt ra lời gì đó không hay. Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới mấy tấm hình mà thư ký gửi cho anh là cơn giận lại bùng lên, cả người gần như bị ngọn lửa ghen tuông không chế.
Nếu như hôm đó Trình Mẫn chủ động giải thích với anh thì anh cũng không đến nỗi tức giận như vậy, nhưng cô không có. Anh đã dùng đủ mọi cách lấy lòng nhưng vẫn không đổi được sự thẳng thắn của cô.
Lục Hạo Nam nhìn cô một cái thật sâu, cố nén sự xúc động muốn chất vấn cô bằng khả năng kiềm chế của mình.
Trình Mẫn mơ hồ cảm nhận được sự tức giận của anh. Cô cố sắp xếp lại lời giải thích trong đầu nhưng giây phút ấy chợt cảm thấy hơi hoảng hốt. Cô kéo kéo áo anh, mặt lộ vẻ khó xử giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó. Cô nói: “Em với anh ta không có gì cả.”
Anh cúi đầu, nhìn thấy tay cô đang siết chặt vạt áo mình, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hất ra. Anh thấp giọng hỏi: “Hắn là ai?”
Chuyện này nên giải thích thế nào đây? Trình Mẫn im lặng một chút rồi đáp: “Bạn trai cũ.”
Anh nghe thấy mình hỏi tiếp với giọng lạnh như băng: “Hắn đến tìm em làm gì?”
Trình Mẫn nhạy bén cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của anh nên càng phải ứng phó cẩn thận hơn. Cô hiếm khi hồ đồ như thế nên trước mắt chỉ muốn làm anh nguôi giận trước rồi mấy chuyện khác mới dễ nói hơn. Nên cô tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Không có gì. Hôm đó gặp lại anh ta nên có nói chuyện vài câu nhưng không hiểu sao lại làm rơi hoa tai nên anh ta mới mang đến trả cho em.”
Lời cô nói là thật chẳng qua chỉ lược bớt vài phần thôi.
Nghe vậy, Lục Hạo Nam trái lại bình tĩnh hơn một chút, nhưng anh càng bình tĩnh thì sắc mặt lại càng u ám hơn. Ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra từng làn sương lạnh đang vây quanh cơ thể mình. Anh hờ hững hỏi: “Chỉ trò chuyện đôi câu?”
Cô chợt thấy bối rối vì không nghĩ tới sau khi anh phát hiện ra cô khác thường liền bắt đầu đi thăm dò.
Trình Mẫn bị anh ép sát từng bước thì đột nhiên cảm thấy hết thảy những lời giải thích đều trở nên vô ích. Trình Mẫn chợt nhận ra khi ở trước mặt anh cô không có thói quen hạ thấp mình giải thích như thế bởi vì cô chưa từng làm vậy.
Lục Hạo Nam thấy cô im lặng thì lập tức nhớ tới đoạn băng ghi hình mà thư ký Thẩm gửi cho mình. Hai người nói gì thì anh không biết nhưng từ đó có thể thấy được rằng Trình Mẫn không hề tình nguyện. Vì vậy anh mới nghi ngờ không hiểu cô nói dối anh làm gì. Chỉ có điều, nếu như lần này cũng giống như việc cô không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan tới Tằng Vũ với anh thì anh có thể hiểu được. Nhưng lần này cô lại cứ ngậm miệng không nói khiến anh cảm thấy thất vọng, bỗng có cảm giác trong mối quan hệ này chỉ có một bên tình nguyện thôi.
Đầu óc cô bây giờ rối bời nên không cho rằng anh sẽ vì bạn trai cũ của mình mà trở thành như vậy. Nhưng nếu muốn cô đoán thì trong thời gian ngắn cô đoán không ra. Thế nên cô hơi nóng nảy, dứt khoát thoái thác hết mọi chuyện: “Đúng là chỉ trò chuyện đôi câu thôi, anh ta có ôm em nhưng em có đẩy ra mà.”
Cô giương mắt nhìn anh nhưng chỉ thấy anh nhếch môi, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lãnh đạm.
Trình Mẫn lập tức cảm thấy hơi uất ức. Cô vốn cảm thấy loại chuyện nhỏ này hẳn sẽ không xảy ra lần nữa nên cần gì phải khiến đôi bên thấy bực mình. Hiện tại bọn họ đang tốt đẹp thì cần gì phải vì người hay chuyện trước kia mà ầm ĩ chứ. Ai ngờ kết quả lại không như mong muốn.
Dường như anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giọng hơi dịu lại, hỏi: “Anh hỏi em vì sao em cứ im lặng không nói?”
Trình Mẫn được anh yêu chiều đã quen nên nhất thời không thể tiếp nhận lời chất vấn lạnh nhạt như thế. Cô bèn lên tiếng: “Chuyện này có nhất thiết phải nói không? Em cũng không ngờ sẽ gặp anh ta mà, đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cũng không thể mỗi lần gặp lại người yêu cũ đều phải báo với anh một tiếng chứ?”
Lục Hạo Nam biết cô nói có lý. Có người theo đuối hay có người yêu cũ muốn quay lại là chuyện bình thường. Dù gì cô cũng đã từ chối rồi nên nếu lại nói cho anh biết thì có khi lại khiến anh không vui, cho nên không bằng cứ xem như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, đạo lý thì anh hiểu nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc. Sự ghen tuông, chiếm hữu và bất an cứ thế bùng nổ cùng một lúc khiến anh mất đi lý trí. Một mặt, anh rất hy vọng cô có thể lệ thuộc vào mình cũng như kể cho anh nghe về sinh hoạt của cô một cách chi tiết. Mặt khác, anh lại buồn lo vô cớ và hết sức lo lắng sẽ có người cướp cô đi mất dẫu sao cô cũng chưa từng hứa hẹn gì với anh.
Trình Mẫn thấy anh vẫn không vui thì cũng chẳng kém hơn là bao. Cô thở dài một tiếng, nói: “Do em cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ nên không nhất thiết phải nói ra. Anh cũng đâu nói cho em nghe chuyện bên ngoài của anh, không phải sao?”
Quả thực Lục Hạo Nam chưa từng kể chuyện riêng của mình, thậm chí mấy chuyện tình cảm trong quá khứ anh cũng chẳng bao giờ đề cập tới.
Vấn đề lớn nhất giữa bọn họ cuối cùng lại vì một chuyện nhỏ mà bị phơi bày ra.
Giữa cô và anh thật sự có tình cảm nhưng ngoài phần tình cảm đó ra thì sự tín nhiệm mà họ dành cho nhau rất thấp. Bọn họ chưa từng thảo luận hình thức sống chung và vấn đề tin tưởng với đối phương trong khi cô thì thích làm theo ý mình còn anh thì giỏi che giấu cảm xúc của mình. Và thật ra là từ trước tới nay họ chưa từng nói cho đối phương biết mong muốn của mình.
Bởi vì bọn họ đã quen thăm dò và đoán ý lẫn nhau. Vào thời điểm còn mập mờ thì cả hai đều là người chủ động nhưng khi đến bước này thì đó lại là vấn đề.
Trông anh có vẻ buồn bã. Nếu như cô chịu hỏi thì anh nhất định sẽ nói đúng sự thật. Anh nói: “Nếu như em nói em muốn biết.”
Trình Mẫn á khẩu không trả lời được. Quả thực, cô chưa từng nói mình để ý và cũng chưa bao giờ hỏi tới. Mặc dù bây giờ cô muốn nghe nhưng khoảng thời gian trước đó cô lại không có cách nào giải thích được. Lúc này, cô mới mơ hồ cảm thấy hình như anh đã gầy đi không ít, có lẽ là do quá bận rộn. Cô há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Lục Hạo Nam nhắm mắt, mấy ngày làm việc lao lực làm anh thấy rất buồn ngủ và có lẽ anh cũng cần chút thời gian để thu xếp lại suy nghĩ của mình. Nên anh cất giọng mệt mỏi: “Trước tiên cứ thế đi, để anh suy nghĩ đã.”
Trình Mẫn nhìn bóng lưng anh cách mình ngày một xa nhưng không có cách nào cất tiếng gọi anh lại. Cô cũng rất suy sụp, cả người giống như mất hết sức lực, phải tốn rất nhiều sức mới đến được ghế sofa và ngồi xuống. Cô nghi ngờ liệu có phải mình đã sai thật rồi không. Trong lòng cô hiểu rõ, anh luôn dùng mọi cách để chiều theo ý cô, còn vì muốn ở bên cô mà cố gắng rất nhiều. Anh vừa phải đối mặt với áp lực lớn từ gia đình vừa phải hao tâm tổn trí vì thái độ cứ mãi dây dưa không quyết của cô, đã thế còn phải vắt hết óc để đối phó với những chuyện đấm đá trong quan trường. Nghĩ lại mới thấy thật sự rất mệt mỏi.
Trong giây phút đó cô mới nhận ra, vì anh luôn biểu hiện rất bình tĩnh nên cô cứ cho rằng đối với anh không gì là không thể và cũng đã quen với sự bao dung mà anh bỏ ra. Nhưng anh có đúng là vậy không?
Trước kia Lục Hạo Nam đã từng ám chỉ với cô rằng anh không hề lạnh lùng vô tình như cô tưởng tượng. Quả thật như thế, cô vẫn luôn dùng ánh mắt hạn hẹp của mình để nhìn anh. Nếu không phải anh lần lượt thay đổi cách thức để tiếp cận cô thì có lẽ cả đời này chắc cô cũng không biết dáng vẻ thật sự của anh là như thế nào. Sau chuyện của Tằng Vũ, cô cho là mình đã thay đổi nhưng hình như không phải vậy. Có một việc mà cô đã quên, đó chính là anh cũng biết ghen tuông và bất an và cô chưa từng cho anh đủ cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.