Hãy Đến Hôn Em

Chương 29: Chấp Nhận

Poissson

31/05/2021

Lục Hạo Nam lại bận lu bù lên, tuy Trình Mẫn không đề cập đến chuyện sống chung nữa nhưng lại ngầm đồng ý. Nhưng anh thật sự rất bận, hai người tạm thời không có thời gian cho nhau. Đêm khuya, lúc Trình Mẫn đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được hơi thở của anh quanh quẩn bên tai, ngày hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện vị trí bên cạnh trống không, phòng ngủ to như vậy mà chỉ có một mình cô.

Chiều nay, Trình Mẫn không có việc gì nên muốn cùng anh đi xem phim, dạo phố. Đầu tiên, cô muốn báo cho dì Vương không cần chuẩn bị bữa tối nên gọi điện về nhà. Dì Vương nhận điện thoại, vội vàng nói nhà có khách.

Có một điềm báo chẳng lành lóe lên trong đầu Trình Mẫn, chắc chắn không phải bạn của mình, cô hỏi: “Là ai vậy?”

Dì Vương hơi do dự, ngập ngừng: “Hình như là mẹ của ngài Lục.”

Trình Mẫn bối rối, mấy ngày nay Lục Hạo Nam đi sớm về trễ, tần suất hai người nói chuyện với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay nên chưa từng nhắc tới việc này. Bây giờ đột nhiên mẹ anh ấy tới, cô phải làm sao đây. Vừa vội vàng chạy về vừa gọi điện thoại cho anh, kết quả người tiếp điện thoại lại là một thư ký khác của anh nói anh đang họp. Trình Mẫn không còn cách nào khác, đã cưỡi lên lưng cọp rồi thì khó mà leo xuống, đành phải đối mặt một mình.

Trình Mẫn vô cùng lo lắng, mẹ anh trực tiếp tới cửa như vậy chắc chắn không phải vì ủng hộ mối quan hệ của hai người mà là muốn phản đối chuyện họ ở bên nhau. Trình Mẫn không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy, cô còn chưa suy nghĩ xong thì đã xảy ra chuyện.

Trở lại biệt thự, lúc vào cửa còn cố ý mở camera trên điện thoại lên, sửa sang lại vẻ ngoài. Ừm, vẻ mặt tràn đầy năng lượng, không có quần thâm mắt, lớp trang điểm vẫn chưa trôi, có thể gặp người rồi! Cố gắng bình tĩnh lại, tự tin lên nào!

Mẹ Lục Hạo Nam thoạt nhìn khá trẻ, nhìn bề ngoài sẽ nghĩ chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi nhưng nếu cẩn thận tính toán một chút sẽ biết bà đã 60 tuổi rồi. Trông có vẻ khá hiền hoà, khi đối diện với bà cô không có cảm giác bị áp lực, giọng điệu nói chuyện và cử chỉ tuy ôn hòa những vẫn không mất đi sự quý phái.

Trình Mẫn không biết bà họ gì nên không biết nên xưng hô làm sao bèn hỏi: “Chào phu nhân.”

Mẹ Lục Hạo Nam nhận ra cô đang căng thẳng bèn cười dịu dàng bảo cô ngồi xuống nói chuyện, rồi tự giới thiệu: “Tôi tên là Sầm Thục Tuệ.”

Cô nên gọi là “Dì Sầm” hay “Bà Sầm” cho lịch sự đây? Trình Mẫn không biết phải làm thế nào nên đành im lặng, ít nói ít sai, càng nhiều lời càng dễ mắc lỗi.

Sầm Thục Tuệ cũng cảm nhận được sự cẩn thận của cô, thầm nghĩ cô gái này rất hiểu biết, nói: “Nếu không ngại thì gọi tôi một tiếng dì đi.”

Được chỉ dẫn, Trình Mẫn mới mang vẻ mặt xin lỗi nói: “Dì Sầm, thật ngại quá, để dì phải đợi lâu như vậy.”

Sầm Thục Tuệ đánh giá cô gái trước mắt, đáp: “Không sao. Không thấy thằng hai về nhà, người làm mẹ này không yên tâm nên muốn đến nhìn xem.”

Lời này mang rất nhiều hàm ý, vừa để Trình Mẫn không ngại và cũng cho cô thấy rằng Sầm Thục Tuệ căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của cô, bà chỉ muốn đến thăm con trai thôi. Như vậy, Trình Mẫn về nhà chuyến này là đang làm chuyện thừa thãi.

Trình Mẫn không rõ bà muốn gì liền đáp một tiếng “Vâng”, đồng thời lộ ra chút buồn rầu: “Dạo này Hạo Nam khá bận, mỗi ngày luôn đi sớm về trễ, tụi cháu cũng không nói được với nhau mấy câu.”

Ý cô là: Đừng lấy lý do đến thăm con trai, tôi biết mục đích của dì là tôi.

Sầm Thục Tuệ nghe vậy thì đáy mắt hiện lên ý cười. Cô gái này tuy còn trẻ nhưng nói chuyện rất khôn ngoan, là một người lanh lợi. Bà gật đầu, nói: “Vậy mặc kệ thằng nhóc kia, chúng ta đi ăn đi.”



Trình Mẫn vô cùng đau đầu, cô còn đang muốn tìm lý do để tiễn vị Phật này đi, ai ngờ bây giờ người ta còn muốn đi ăn với cô, đây không phải là muốn làm khó cô sao?

Sầm Thục Tuệ làm như thật sự chỉ đến xem chỗ ở của con trai thế nào thôi, bèn đi vòng quanh căn nhà. Trình Mẫn chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, nếu cô tìm một cái cớ chạy lấy người thì mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn, nên cô đành mang nụ cười nịnh nọt, vừa nói vừa cười Sầm Thục Tuệ.

Trình Mẫn phát hiện Lục Hạo Nam được di truyền tính cách từ mẹ, vẻ mặt luôn bình thản là thế, nhưng thực tế là đang kề đao trên cổ người khác. Bây giờ, cô chỉ có thể mong anh mau mau chạy về cứu mình thôi.

Tất nhiên Sầm Thục Tuệ biết Trình Mẫn đang bất an, dù cho Trình Mẫn che dấu cảm xúc giỏi cỡ nào nhưng gừng càng già càng cay, sao có thể qua được đôi mắt của Sầm Thục Tuệ. Bà chậm rãi đi tham quan, không hề đề cập đến chuyện của hai người họ, cứ vừa đi vừa cô một câu tôi một câu mà nói chuyện với nhau.

Khi trở lại phòng khách lần nữa, rốt cuộc Sầm Thục Tuệ cũng vào vấn đề, bà hỏi: “Cô Trình là người ở đâu?”

Trình Mẫn trả lời một cách tỉ mỉ: “Nguyên quán là ở Phúc Kiến, mười tuổi cháu chuyển đến Hồng Kông, xem như là người Hồng Kông ạ.”

Sầm Thục Tuệ đã sớm biết nhưng vẫn phối hợp nói: “Đó là bản địa của người miền Nam nhỉ.”

Trình Mẫn gật đầu: “Đúng ạ.”

Sầm Thục Tuệ cầm ly nước lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cho khỏi khô môi, nói tiếp: “Ở Bắc Kinh quen chưa?”

Trình Mẫn đáp: “Dạ rồi.”

“Vậy là tốt rồi, không phải ai cũng có thể thích ứng được mọi hoàn cảnh. Cô Trình có thể làm được thì chứng tỏ rất giỏi.”

Lời nói của Sầm Thục Tuệ có ẩn ý, hiển nhiên không chỉ đang nói về sự khác biệt giữa Nam và Bắc.

Trình Mẫn vẫn giữ nụ cười mỉm: “Chỉ cần có tâm thì không gì là không làm được ạ.”

Cô bình tĩnh trả lời, không để lộ một chút sơ hở nào. Nếu là người không quen nghe vậy thì nhất định sẽ cho rằng cô là một người rất dịu dàng, hiền lành.

Sầm Thục Tuệ nghe xong thì chỉ gật đầu, hỏi tiếp: “Cô Trình tốt nghiệp đại học nào?”

Trình Mẫn không rõ vì sao bà lại hỏi cái này, nhưng chắc chắn trước khi đến bà đã điều tra mười tám đời tổ tông nhà cô rồi. Nhưng Trình Mẫn vẫn kiên nhẫn đáp: “Đại học Hồng Kông ạ.”

“Cha mẹ cô làm gì?”

Trình Mẫn nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Chỉ là công nhân bình thường thôi ạ, không có gì đặc biệt.”

Sầm Thục Tuệ gật gật đầu, nhìn kỹ cô gái này lần nữa. Vẻ ngoài không có gì xuất chúng nhưng trầm ổn, bình tĩnh, không kiêu ngạo, không nóng nảy. Cách nói năng khéo léo, tâm tư tỉ mỉ, bằng cấp không tồi, nhưng hoàn cảnh gia đình hơi kém. Hôn nhân đối với nhà họ Lục chính là dệt hoa trên gấm chứ không phải đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi. Nói cách khác, thằng hai muốn tìm người mình thích để kết hôn cũng được, bà không phản đối, nhưng sự chênh lệch giữa hai nhà….



“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

Trình Mẫn cảm thấy mối quan hệ giữa họ mới biến chuyển tầm một năm trước, nhưng cô phải giữ thể diện cho mình, bèn nói: “Tầm 3, 4 năm ạ.”

Sầm Thục Tuệ không nghĩ tới hai người họ đã ở bên nhau lâu như vậy nên hơi kinh ngạc. Chuyện lớn như vầy mà bà không hề hay biết gì chứng tỏ con trai đã hao hết tâm tư để gạt người trong nhà. Xem ra có vẻ rất yêu đi.

Bà không tiếng động thở dài, có vết xe đổ của thằng lớn rồi nên bà không muốn trong nhà nháo đến độ gà bay chó sủa nữa.

“Rất lâu rồi nhỉ.” Sầm Thục Tuệ nói; “Sau này có kế hoạch gì không?”

Trình Mẫn rất khó trả lời vấn đề này nên chỉ đáp đơn giản: “Tạm thời không có ạ.”

Sầm Thục Tuệ biết cô không dám tùy tiện tỏ thái độ, bèn nói: “Đừng sợ. Nói thật, hôm nay tôi tới là để gặp cô. Ánh Lam luôn miệng khen cô tốt, ngay cả Cảnh Hàng cũng bênh cô. Chưa bao giờ tôi thấy Hạo Nam nó tốn nhiều tâm tư như vậy, nên chỉ muốn đến xem cô gái như thế nào đã cướp mất hồn của con tôi thôi.”

Nghe bà nói vậy, Trình Mẫn mới hiểu được vì sao Lục Hạo Nam lại dẫn cô đi gặp em trai và em họ của anh. Anh vì cô mà suy tính nhiều như vậy, để cô không phải chịu một tí uất ức nào.

Trình Mẫn thấy hơi đau lòng. Người này khờ quá, luôn âm thầm làm mọi chuyện mà không bao giờ chịu nói với cô.

“Hôm nay tôi đến để tỏ rõ thái độ của mình.” Sầm Thục Tuệ nói. “Tôi rất hài lòng về cô nhưng chồng tôi thì không. Có thể vượt qua cửa ải này không thì phải xem tình cảm của hai người như thế nào.”

Trình Mẫn hoàn toàn ngây ngốc, cô không ngờ mẹ Lục Hạo Nam lại vừa ý mình. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng tiêu hóa được sự thật này. Cô cười rạng rỡ, vội đáp: “Cảm ơn dì.”

Sầm Thục Tuệ bị dáng vẻ của cô chọc cười.

Sầm Thục Tuệ vừa về, Trình Mẫn đã gấp không chờ nổi mà muốn nói cho Lục Hạo Nam biết. Cô gọi điện thoại qua nhưng vẫn là người thư ký kia tiếp, nói cho cô biết vẫn còn đang họp, chắc tầm một giờ chiều mới xong. Trình Mẫn ngẫm nghĩ, chính miệng nói chắc sẽ hay hơn bèn kiềm lại, muốn chờ anh về rồi nói.

Sau đó, dì Vương đi siêu thị, còn cô một mình ở trong biệt thự chơi trò chơi. Chơi một hồi thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Dì Vương không thể nào về nhanh như vậy được nên cô đoán chắc chắn là Lục Hạo Nam về mà hoàn toàn quên mất rằng anh đâu cần ấn chuông. Hưng phấn chạy ra mở cửa, kết quả cửa vừa mở, nụ cười trên mặt liền tắt ngấm.

Khúc Ngôn Trạch chứng kiến cô trở mặt nhanh như lật bánh nên đoán cô đã nhận sai người. Biết bản thân mình không được chào đón nên sau khi đưa khuyên tai hôm bữa cô làm rơi xong thì định rời đi.

Trình Mẫn nhận lấy hoa tai, thắc mắc hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Khúc Ngôn Trạch cười: “Tôi cũng ở khu này.”

Trình Mẫn “À” một tiếng. Xem ra phải mau mau chuyển nhà chứ trên đường mà gặp được thì sẽ rất xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Đến Hôn Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook