Chương 31: Đi Công Tác
Poissson
01/06/2021
Giường to như vậy mà chỉ có một mình Trình Mẫn, nếu là trước kia chắc chắn cô sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng bây giờ thì khác, lòng cô tràn ngập ưu sầu. Cầm di động lên xem, đã 12 giờ rưỡi đêm rồi. Lý trí nói cho cô biết cô nên đi ngủ vì sáng mai còn phải đi làm, nhưng cõi lòng khó chịu làm cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Anh đang bận sao? Hay là không muốn nhìn thấy mình. Hoặc là cả hai.
Trình Mẫn lăn qua lăn lại, ôm gối đầu nằm ngây ngốc. Khó chịu quá đi, Lục Hạo Nam học hư rồi, chơi trò bỏ nhà ra đi, nửa đêm rồi còn chưa về, cũng không thèm gửi một cái tin nhắn nào. Cô có gọi cho thư ký Thẩm, nhưng thư ký Thẩm là người của anh, không có sự cho phép của anh thì sẽ không tiết lộ với cô một tin nào. Chỉ nói một câu thế này: “Gần đây Cục trưởng rất bận, cô Trình có cần tôi chuyển lời gì không?”
Còn chuyển lời gì nữa? Trình Mẫn hận không thể đập nát di động, cô cũng chỉ muốn hỏi thăm một tí thôi mà, sao anh ta lại keo kiệt như vậy chứ. Phải làm sao bây giờ?
Thư ký Thẩm không trông cậy được rồi. Trình Mẫn không yên lòng nên cả ngày cứ mất hồn mất vía, Tiểu Từ đã nhắc cô về chuyện lịch trình mấy lần mà cô còn quên mất nên suýt chút nữa là xảy ra chuyện.
Trình Mẫn vô cùng sầu não, cảm thấy mình đã xem nhẹ tình cảm của bản thân quá rồi. Trước kia cô lúc nào cũng phóng khoáng, lạnh lùng chứ làm gì suy sụp như bây giờ. Nếu cô ở quá khứ thấy được cảnh này thì nhất định sẽ khinh bỉ, sau đó vỗ mông chạy lấy người, đi tìm người khác. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, đã mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đi.
Thời gian âm thầm trôi qua, mùa đông đã đến với Bắc Kinh, không bao lâu nữa chính là Tết Âm Lịch, cô cũng nên về Hồng Kông rồi.
Trình Mẫn muốn giải quyết cho xong chuyện này trước khi về nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Có lẽ là anh muốn cô hứa hẹn. Xem ra lần này cô phải cúi đầu thôi.
Lúc trước, Trình Mẫn nói “suy nghĩ” không phải chỉ vì lo lắng khoảng cách địa vị mà còn vì cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Một khi cô gật đầu, nhượng bộ để trở thành người yêu của anh thì cô sẽ chân chính tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, một nơi chưa bao giờ cô đặt chân tới.
Nói Trình Mẫn là người có lòng tham thì không đúng mà nói không có thì cũng không phải. Cô thích tiền tài, nhưng cô cũng chỉ cần đủ dùng mà thôi. Cô sống theo tiêu chí vui vẻ là được chứ không theo đuổi thứ gọi là quyền lực xa vời. Cho nên, đối với việc chấp nhận anh, cô hơi bài xích.
Điều càng khiến Trình Mẫn đau đầu hơn chính là cô theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng chắc chắn anh không thể chấp nhận chuyện đó được và cả gia đình anh nữa.
Trình Mẫn gần như muốn sứt đầu mẻ trán.
Cuối năm nay, có một buổi triển lãm ở Hạ Môn cần cô tự mình chuẩn bị, phải ở lại đó khoảng một tuần. Đây sẽ là cơ hội để cô rời xa cái Bắc Kinh rắc rối này, cẩn thận suy nghĩ.
Trước khi đi, cô nhắn WeChat cho anh, nhưng vẫn như đá chìm đáy biển.
Trình Mẫn biết anh cần một câu trả lời. Không phải cô không muốn nhanh chóng trả lời mà hiện tại tâm trạng cô cũng loạn như ma nên không thể nghĩ được gì. Cô muốn đi công tác đã rồi tính.
Trình Mẫn trở về chung cư của mình, cô có đồ cần lấy bên đó. Lúc rời đi, cô thuận tay lấy một quyển sách trên kệ. Cô có thói quen mang sách lên máy bay, tuy nhiên từ Bắc Kinh đến Hạ Môn chỉ mất ba tiếng, thời gian khá ngắn nên cô chọn cuốn《 Một mình một phòng 》chưa bao giờ đọc.
Kết quả, Trình Mẫn đọc chưa tới mười phút thì mí mắt đã nhíu lại rồi ngủ quên. Lúc tỉnh lại thì máy bay đã tiếp đất.
Trước mười tuổi Trình Mẫn vẫn luôn ở Hạ Môn, vậy nên cô có rất nhiều tình cảm với nơi này. Nhưng cô cũng đi mười mấy năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi. Mấy ngày ở Hà Môn cô rất bận, ngay cả thời gian đi thăm họ hàng còn không có nói gì đến đi dạo.
Tiểu Dư biết cô chuyển từ Hạ Môn sang Hồng Kông liền nhờ cô giới thiệu một số đặc sản ở Phúc Kiến.
Trình Mẫn dựa theo ký ức nhớ lại món ăn mà người lớn trong nhà thường làm, thứ cô thấy ngon nhất chính là măng đông lạnh.
Cô nhớ hồi nhỏ mình rất thích ăn, nó lạnh như băng, hơi giống thạch đông. Rất nhiều người không thể ăn măng đông lạnh là vì bên trong nó như có cát, nhưng nếm thử thì sẽ phát hiện nó không tệ như đã tưởng mà rất giòn, cũng không có vị kỳ lạ, ăn rất ngon. Món này ăn với nước tương có tỏi băm còn ngon hơn, là mỹ thực ngày hè. Mùa đông ở Hạ Môn cũng không lạnh mấy nên họ vẫn có thể ăn món này.
Còn có mì shacha, hàu chiên và chả cuốn ngũ vị, thực chất cũng chỉ là những món ăn tự nấu. Lúc về Hồng Kông, tết nào bà cô cũng làm.
Tiểu Dư nghe Trình Mẫn kể thì lập tức thấy đói bụng, bèn quấn lấy cô muốn cô dẫn đi chơi.
Từ đảo Cổ Lãng đến Tằng Thố An, cả đám người với số tuổi bình quân gần ba mươi mà chơi còn hăng hơn đám con nít.
Trình Mẫn mua măng đông lạnh, muốn nếm hương vị xưa, thấy Tiểu Dư có vẻ ghét bỏ liền nổi máu đùa dai, khuyến khích Tiểu Dư nếm thử mỹ vị nhân gian.
Tiểu Từ cười không ngừng: “Chị Mẫn, cậu ta không dám đâu.”
Trình Mẫn cũng cười, xấu xa nói: “Có gì mà không dám? Ngon lắm, cậu cứ nếm thử đi. Lúc đầu cũng chính cậu muốn ăn mà, sao giờ lại vậy.”
Tiểu Dư đau khổ: “Lòng em muốn nhưng em không dám mà.”
Dưới sự cưỡng ép của mấy người kia, cuối cùng Tiểu Dư vẫn cau mày ăn một miếng. Nhai nhai một hồi, vừa nuốt xong lập tức chạy đi mua thêm một phần.
Trình Mẫn cười đến cong người.
Sau đó, cô đến Tằng Thố An, đạp xe dọc theo bờ biển như trong trí nhớ. Lâu lắm rồi cô không đi xe đạp, nhưng chưa hề quên cách đi, cô vẫn có thể thể hiện hoàn mỹ một màn đạp xe buông hai tay.
Làn gió biển luồn qua khe áo và mái tóc dài, cô quay đầu nhìn thì thấy những vệt chiều tà màu hồng cam chiếu trên mặt biển. Tầm mắt cô di chuyển, nhìn theo những ánh chiều tà phủ kín chân trời. Sắc trời dần tối, bóng người in trên bờ cát trắng. Cô có thể thấy được hai cái bóng đang hòa vào nhau, chắc là một đôi.
Trình Mẫn ngâm nga giai điệu một cách vụng về.
Trình Mẫn tạm thời quên đi những phiền muộn, nhưng Lục Hạo Nam ở Bắc Kinh lại trái ngược với cô, anh rất không thoải mái.
Nếu không phải vì bận tâm đến hình tượng thì anh nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi. Cái người vô tâm này đúng là không thể trông cậy gì mà.
Lục Hạo Nam tự nhận mình theo chủ nghĩa duy vật, nhưng vào lúc này, anh không thể không nghĩ đến hai chữ —— tạo nghiệp.
Nhìn những bức hình cô nàng đăng trên vòng bạn bè đi. Có tấm nào là không cười toe toét không? Ăn uống, ngắm cảnh, chơi vui quá mà, đâu còn nhớ đến ai.
Anh càng nghĩ càng thấy tức.
Thư ký Thẩm vừa bước vào văn phòng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng thấy sếp của mình vẫn đang chuyên tâm làm việc, có vẻ không có gì khác thường.
Đã làm việc với Lục Hạo Nam khá lâu nên thư ký Thẩm ngày càng cẩn thận, nhìn người ngồi sau bàn làm việc kia, nói: “Cục trưởng, đến giờ rồi.”
Lục Hạo Nam chưa kịp đáp lời thì màn hình di động đã sáng lên, là Trình Mẫn gửi cho anh một tấm hình. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, đến khi nó tắt đi cũng không duỗi tay lấy.
Thời gian như ngưng đọng. Mấy chục giây sau, anh mở khóa đi động, là một tấm hình cô nàng đang đạp xe, một tay cầm máy ảnh, còn không quên hỏi: [Thấy kỹ thuật lái xe của em đỉnh không?]
Anh định mặc kệ nhưng tay nhanh hơn não, lúc tỉnh táo lại thì đã gửi bốn chữ “Chú ý an toàn” qua.
Trình Mẫn nhận được câu trả lời, nhịn không được mà cười mỉm, để xem anh còn có thể nhịn tới khi nào. Cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tìm mấy tấm ảnh chụp ở khách sạn sáng hôm trước ở trong album. Cô ở khách sạn kế bên bãi biển, có cửa sổ sát đất nên có thể nhìn thấy cảnh mặt trời mọc. Ngày đó, cô cố tình dậy sớm để ngắm bình minh và còn chụp vài tấm, bây giờ có chỗ dùng rồi.
Lục Hạo Nam nghe thấy tiếng báo có tin nhắn bèn nhìn lướt qua, chỉ thấy một câu: [Nếu được làm tình ở khung cảnh như vầy chắc chắn sẽ rất tuyệt.]
Anh tắt điện thoại, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Thư ký Thẩm thấp thỏm nãy giờ, nghe được những lời này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm,
Tuy nhiên, thư ký Thẩm không thể nào ngờ được, ngài cấp trên đang đi bên anh với vẻ mặt nghiêm túc, đứng đắn này lại đang suy nghĩ một trăm phương pháp làm bạn gái mình khóc ở trên giường.
Anh đang bận sao? Hay là không muốn nhìn thấy mình. Hoặc là cả hai.
Trình Mẫn lăn qua lăn lại, ôm gối đầu nằm ngây ngốc. Khó chịu quá đi, Lục Hạo Nam học hư rồi, chơi trò bỏ nhà ra đi, nửa đêm rồi còn chưa về, cũng không thèm gửi một cái tin nhắn nào. Cô có gọi cho thư ký Thẩm, nhưng thư ký Thẩm là người của anh, không có sự cho phép của anh thì sẽ không tiết lộ với cô một tin nào. Chỉ nói một câu thế này: “Gần đây Cục trưởng rất bận, cô Trình có cần tôi chuyển lời gì không?”
Còn chuyển lời gì nữa? Trình Mẫn hận không thể đập nát di động, cô cũng chỉ muốn hỏi thăm một tí thôi mà, sao anh ta lại keo kiệt như vậy chứ. Phải làm sao bây giờ?
Thư ký Thẩm không trông cậy được rồi. Trình Mẫn không yên lòng nên cả ngày cứ mất hồn mất vía, Tiểu Từ đã nhắc cô về chuyện lịch trình mấy lần mà cô còn quên mất nên suýt chút nữa là xảy ra chuyện.
Trình Mẫn vô cùng sầu não, cảm thấy mình đã xem nhẹ tình cảm của bản thân quá rồi. Trước kia cô lúc nào cũng phóng khoáng, lạnh lùng chứ làm gì suy sụp như bây giờ. Nếu cô ở quá khứ thấy được cảnh này thì nhất định sẽ khinh bỉ, sau đó vỗ mông chạy lấy người, đi tìm người khác. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, đã mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đi.
Thời gian âm thầm trôi qua, mùa đông đã đến với Bắc Kinh, không bao lâu nữa chính là Tết Âm Lịch, cô cũng nên về Hồng Kông rồi.
Trình Mẫn muốn giải quyết cho xong chuyện này trước khi về nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Có lẽ là anh muốn cô hứa hẹn. Xem ra lần này cô phải cúi đầu thôi.
Lúc trước, Trình Mẫn nói “suy nghĩ” không phải chỉ vì lo lắng khoảng cách địa vị mà còn vì cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Một khi cô gật đầu, nhượng bộ để trở thành người yêu của anh thì cô sẽ chân chính tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, một nơi chưa bao giờ cô đặt chân tới.
Nói Trình Mẫn là người có lòng tham thì không đúng mà nói không có thì cũng không phải. Cô thích tiền tài, nhưng cô cũng chỉ cần đủ dùng mà thôi. Cô sống theo tiêu chí vui vẻ là được chứ không theo đuổi thứ gọi là quyền lực xa vời. Cho nên, đối với việc chấp nhận anh, cô hơi bài xích.
Điều càng khiến Trình Mẫn đau đầu hơn chính là cô theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng chắc chắn anh không thể chấp nhận chuyện đó được và cả gia đình anh nữa.
Trình Mẫn gần như muốn sứt đầu mẻ trán.
Cuối năm nay, có một buổi triển lãm ở Hạ Môn cần cô tự mình chuẩn bị, phải ở lại đó khoảng một tuần. Đây sẽ là cơ hội để cô rời xa cái Bắc Kinh rắc rối này, cẩn thận suy nghĩ.
Trước khi đi, cô nhắn WeChat cho anh, nhưng vẫn như đá chìm đáy biển.
Trình Mẫn biết anh cần một câu trả lời. Không phải cô không muốn nhanh chóng trả lời mà hiện tại tâm trạng cô cũng loạn như ma nên không thể nghĩ được gì. Cô muốn đi công tác đã rồi tính.
Trình Mẫn trở về chung cư của mình, cô có đồ cần lấy bên đó. Lúc rời đi, cô thuận tay lấy một quyển sách trên kệ. Cô có thói quen mang sách lên máy bay, tuy nhiên từ Bắc Kinh đến Hạ Môn chỉ mất ba tiếng, thời gian khá ngắn nên cô chọn cuốn《 Một mình một phòng 》chưa bao giờ đọc.
Kết quả, Trình Mẫn đọc chưa tới mười phút thì mí mắt đã nhíu lại rồi ngủ quên. Lúc tỉnh lại thì máy bay đã tiếp đất.
Trước mười tuổi Trình Mẫn vẫn luôn ở Hạ Môn, vậy nên cô có rất nhiều tình cảm với nơi này. Nhưng cô cũng đi mười mấy năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi. Mấy ngày ở Hà Môn cô rất bận, ngay cả thời gian đi thăm họ hàng còn không có nói gì đến đi dạo.
Tiểu Dư biết cô chuyển từ Hạ Môn sang Hồng Kông liền nhờ cô giới thiệu một số đặc sản ở Phúc Kiến.
Trình Mẫn dựa theo ký ức nhớ lại món ăn mà người lớn trong nhà thường làm, thứ cô thấy ngon nhất chính là măng đông lạnh.
Cô nhớ hồi nhỏ mình rất thích ăn, nó lạnh như băng, hơi giống thạch đông. Rất nhiều người không thể ăn măng đông lạnh là vì bên trong nó như có cát, nhưng nếm thử thì sẽ phát hiện nó không tệ như đã tưởng mà rất giòn, cũng không có vị kỳ lạ, ăn rất ngon. Món này ăn với nước tương có tỏi băm còn ngon hơn, là mỹ thực ngày hè. Mùa đông ở Hạ Môn cũng không lạnh mấy nên họ vẫn có thể ăn món này.
Còn có mì shacha, hàu chiên và chả cuốn ngũ vị, thực chất cũng chỉ là những món ăn tự nấu. Lúc về Hồng Kông, tết nào bà cô cũng làm.
Tiểu Dư nghe Trình Mẫn kể thì lập tức thấy đói bụng, bèn quấn lấy cô muốn cô dẫn đi chơi.
Từ đảo Cổ Lãng đến Tằng Thố An, cả đám người với số tuổi bình quân gần ba mươi mà chơi còn hăng hơn đám con nít.
Trình Mẫn mua măng đông lạnh, muốn nếm hương vị xưa, thấy Tiểu Dư có vẻ ghét bỏ liền nổi máu đùa dai, khuyến khích Tiểu Dư nếm thử mỹ vị nhân gian.
Tiểu Từ cười không ngừng: “Chị Mẫn, cậu ta không dám đâu.”
Trình Mẫn cũng cười, xấu xa nói: “Có gì mà không dám? Ngon lắm, cậu cứ nếm thử đi. Lúc đầu cũng chính cậu muốn ăn mà, sao giờ lại vậy.”
Tiểu Dư đau khổ: “Lòng em muốn nhưng em không dám mà.”
Dưới sự cưỡng ép của mấy người kia, cuối cùng Tiểu Dư vẫn cau mày ăn một miếng. Nhai nhai một hồi, vừa nuốt xong lập tức chạy đi mua thêm một phần.
Trình Mẫn cười đến cong người.
Sau đó, cô đến Tằng Thố An, đạp xe dọc theo bờ biển như trong trí nhớ. Lâu lắm rồi cô không đi xe đạp, nhưng chưa hề quên cách đi, cô vẫn có thể thể hiện hoàn mỹ một màn đạp xe buông hai tay.
Làn gió biển luồn qua khe áo và mái tóc dài, cô quay đầu nhìn thì thấy những vệt chiều tà màu hồng cam chiếu trên mặt biển. Tầm mắt cô di chuyển, nhìn theo những ánh chiều tà phủ kín chân trời. Sắc trời dần tối, bóng người in trên bờ cát trắng. Cô có thể thấy được hai cái bóng đang hòa vào nhau, chắc là một đôi.
Trình Mẫn ngâm nga giai điệu một cách vụng về.
Trình Mẫn tạm thời quên đi những phiền muộn, nhưng Lục Hạo Nam ở Bắc Kinh lại trái ngược với cô, anh rất không thoải mái.
Nếu không phải vì bận tâm đến hình tượng thì anh nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi. Cái người vô tâm này đúng là không thể trông cậy gì mà.
Lục Hạo Nam tự nhận mình theo chủ nghĩa duy vật, nhưng vào lúc này, anh không thể không nghĩ đến hai chữ —— tạo nghiệp.
Nhìn những bức hình cô nàng đăng trên vòng bạn bè đi. Có tấm nào là không cười toe toét không? Ăn uống, ngắm cảnh, chơi vui quá mà, đâu còn nhớ đến ai.
Anh càng nghĩ càng thấy tức.
Thư ký Thẩm vừa bước vào văn phòng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng thấy sếp của mình vẫn đang chuyên tâm làm việc, có vẻ không có gì khác thường.
Đã làm việc với Lục Hạo Nam khá lâu nên thư ký Thẩm ngày càng cẩn thận, nhìn người ngồi sau bàn làm việc kia, nói: “Cục trưởng, đến giờ rồi.”
Lục Hạo Nam chưa kịp đáp lời thì màn hình di động đã sáng lên, là Trình Mẫn gửi cho anh một tấm hình. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, đến khi nó tắt đi cũng không duỗi tay lấy.
Thời gian như ngưng đọng. Mấy chục giây sau, anh mở khóa đi động, là một tấm hình cô nàng đang đạp xe, một tay cầm máy ảnh, còn không quên hỏi: [Thấy kỹ thuật lái xe của em đỉnh không?]
Anh định mặc kệ nhưng tay nhanh hơn não, lúc tỉnh táo lại thì đã gửi bốn chữ “Chú ý an toàn” qua.
Trình Mẫn nhận được câu trả lời, nhịn không được mà cười mỉm, để xem anh còn có thể nhịn tới khi nào. Cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tìm mấy tấm ảnh chụp ở khách sạn sáng hôm trước ở trong album. Cô ở khách sạn kế bên bãi biển, có cửa sổ sát đất nên có thể nhìn thấy cảnh mặt trời mọc. Ngày đó, cô cố tình dậy sớm để ngắm bình minh và còn chụp vài tấm, bây giờ có chỗ dùng rồi.
Lục Hạo Nam nghe thấy tiếng báo có tin nhắn bèn nhìn lướt qua, chỉ thấy một câu: [Nếu được làm tình ở khung cảnh như vầy chắc chắn sẽ rất tuyệt.]
Anh tắt điện thoại, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Thư ký Thẩm thấp thỏm nãy giờ, nghe được những lời này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm,
Tuy nhiên, thư ký Thẩm không thể nào ngờ được, ngài cấp trên đang đi bên anh với vẻ mặt nghiêm túc, đứng đắn này lại đang suy nghĩ một trăm phương pháp làm bạn gái mình khóc ở trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.