Chương 13: Mờ Ám
Poissson
23/05/2021
Làm ở thư phòng xong, Trình Mẫn lười đến nỗi không thèm động nên để Lục Hạo Nam bế vào phòng ngủ và vào phòng tắm tắm rửa. Trong màn hơi nước lượn lờ, hai người trần truồng dán vào nhau càng dễ dàng nảy sinh ham muốn nên lại làm thêm một trận nữa. Chờ đến khi ra khỏi phòng tắm, hai chân của Trình Mẫn đã run rẩy đến nỗi đứng không vững nữa nên chỉ đành bám trên người anh như koala.
Trình Mẫn vừa được Lục Hạo Nam đặt lên giường liền như con chim vừa thoát khỏi lồng sắt, nhanh chóng bay về phía “trời xanh”… trong chăn và còn phát ra một tiếng thở dài thoải mái. Cho dù chân và eo đều nhũn cả ra rồi và huyệt nhỏ cũng hơi đau nhức nhưng thân thể và tinh thần đều thỏa mãn nên chút khó chịu đó có thể cho qua.
Lục Hạo Nam kéo tòa núi nhỏ trên giường ra, thấy cô định đi ngủ, anh xoa xoa thái dương, ngày thường anh rất nghiêm khắc nhưng đối với người phụ nữ này ngoài bất đắc dĩ thì chỉ có thỏa hiệp mà thôi.
Trình Mẫn thoải mái nằm ôm điện thoại chơi, không nói một lời y như khách làng chơi sau khi đạt được khoái cảm liền nhấc mông lạnh lùng rời đi.
Cô rất thích nằm lướt di động trước khi ngủ và đây đã là thói quen rồi. Tuy nhiên đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, cô lại trượt tay làm rơi điện thoại xuống mắt mình, đập mạnh vào sống mũi.
Cô bị đau nên hoảng hốt kêu lên, lập tức bỏ điện thoại ra ngồi dậy, vội vàng muốn Lục Hạo Nam giúp nhìn xem có bị gì không.
Lục Hạo Nam ngồi bên cạnh, nâng cái cằm tinh tế kia lên kiểm tra. Ngoại trừ sống mũi có hơi đỏ ra thì không có gì trở ngại nhưng anh vẫn nhìn rất nghiêm túc, loay hoay dừng mắt trên đôi má hồng.
Trình Mẫn ngồi im cho anh quan sát, ban đầu còn thấy bình thường nhưng dần dần bắt đầu thấy ngại. Bình thường rất ít khi nào cô nhìn thẳng vào mắt anh nhưng khi ở một khoảng cách gần như vậy thì thấy trong tròng mắt kia chỉ có bóng dáng của cô mà thôi.
Hô hấp chợt cứng lại, cô chớp chớp mắt, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Mặt tôi không sao chứ?”
Anh rút tay về, lắc đầu: “Không sao.”
Trình Mẫn “Ừ” một tiếng rồi lại nằm xuống. Hai người họ thường như vậy, rất ít khi nói chuyện với nhau. Ngoài những lúc làm tình thì họ rất ít khi làm mấy hành động thân mật như ôm hôn.
Nhưng mà vào giờ khắc này, Trình Mẫn lại cảm thấy thói quen như vậy có hơi quái dị.
Cô nghiêng mình, không nghĩ nữa, ngủ thôi. Nhắm mắt lại, cả thế giới chỉ còn một tia sáng.
Anh luôn là người tắt đèn.
“Tách”, đèn tắt, bóng tối bao trùm căn phòng.
Trình Mẫn nhắm mắt một hồi nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cô mất ngủ. Não cô thật lạ, tỉnh táo thì không nói nhưng rõ ràng là trống rỗng, chẳng nghĩ gì cả nhưng cô vẫn không ngủ được.
Thời gian tích tắc trôi qua, chắc đã được nửa tiếng. Bên người đột nhiên có động tĩnh, anh cũng chưa ngủ?
Một cái bóng đen chồm qua phủ xuống người cô, cô cảm giác được anh đang kề sát vào mình, một nụ hôn ấm áp rơi trên trán, hơi thở nam tính vây trọn lấy cô.
Cô nghe được một giọng nói còn động lòng người hơn tiếng đàn cello: “Ngủ ngon.”
Trình Mẫn không dám cử động, thân thể cứng đờ, sợ bị anh phát hiện mình còn chưa ngủ. Cô cố gắng thở chậm lại, giả vờ như mình đang ngủ rất say.
Anh chăm chú nhìn rất lâu mới nằm xuống.
Cô mở hai mắt, lại càng thêm mất ngủ.
Thế là vào hôm sau, Trình Mẫn thức dậy với cặp mắt gấu trúc và ăn sáng với Lục Hạo Nam. Hai người họ đều quen ăn sáng kiểu Tây, nhưng dì Vương lại chỉ biết làm bữa sáng kiểu Trung Quốc. Trình Mẫn không muốn làm khó nên dặn dì nấu cháo.
Dì Vương làm nồi cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, mùi thơm ngào ngạt bay khắp nhà. Trình Mẫn chỉ mới nếm thử một thìa mà đã không dừng được, thế là lại ăn thêm chén nữa.
Lúc cô vùi đầu ăn cháo, Lục Hạo Nam khép tờ báo lại, đặt qua một bên, hỏi: “Chừng nào em đi làm lại?”
Sao đột nhiên hỏi chuyện này? Trình Mẫn nghi hoặc, đáp: “Đầu tháng sau.”
Còn năm ngày nữa.
Anh không giải thích vì sao lại hỏi, tuy Trình Mẫn tò mò nhưng lại lười hỏi nhiều. Có điều anh làm cô nhớ đến một chuyện. Tính ra cô ở chỗ này cũng đủ lâu rồi, tuy được ăn ngon ngủ đủ nhưng mà lồng vàng dù tốt thế nào cũng không sánh bằng ổ chó nhà mình. Cô thấy hơi nhớ nhà bèn nói thẳng luôn: “Ngày mai tôi sẽ về nhà.”
Giọng điệu này là thông báo chứ không phải thương lượng.
Lục Hạo Nam không hề bất ngờ, gật đầu, ý là đã biết.
Bàn cơm lại chìm vào yên lặng, thanh âm duy nhất phát ra chính là tiếng thìa va vào chén.
Hai người duy trì sự im lặng mãi cho đến khi Trình Mẫn ăn xong, Lục Hạo Nam mới nói: “Tối nay dì Vương có việc nên chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”
Trình Mẫn ngẫm lại xem mình có bận gì không, xác định không có gì quan trọng liền đồng ý: “Đi đâu?”
Anh đoán cô không thích những nơi như nhà hàng Tây nên cố nhớ lại những bức ảnh cô đăng trên vòng bạn bè xem ngày thường cô hay ăn gì. Tiếc rằng bình thường anh quá bận, không dư thời gian và sức lực vào những chuyện vụn vặt này nên đành hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Trình Mẫn rất ít khi cùng anh ra ngoài ăn, chỗ hai người đến nhiều nhất là khách sạn, cũng không phải là để dùng bữa mà là để lăn giường. Thế nên, cô thật sự không nghĩ ra được chỗ nào. Do dự một hồi, cô đá lại vấn đề qua cho anh: “Hay là anh chọn đi.”
Cô rất kém trong việc lựa chọn.
Lục Hạo Nam nhìn vẻ mặt khó xử kia bèn thử đề nghị: “Đồ Quảng Đông nhé?”
Trình Mẫn múc một muỗng cháo đưa vào miệng, nghĩ nghĩ hồi còn ở Hồng Kông, tất cả những tiệm nổi tiếng cô đều đi hết rồi nên giờ không còn muốn ăn đồ Quảng Đông nữa. Cô bèn lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Anh không hề giống những “trai thẳng” khác, anh vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp: “Món Nhật thì sao?”
Cô phồng má nhìn anh, không đáp.
Vậy là không thích rồi. Anh rũ mắt suy nghĩ một hồi, bỗng một ý tưởng lóe lên: “Đi ăn lẩu với BBQ nhé?”
Không ngoài dự đoán của anh, Trình Mẫn rất hứng thú, gật đầu liên tục. Sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, khóe môi khẽ nhếch, nũng nịu lấy lòng: “Haidilao [*] được không?”
[*] Haidilao là hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập vào năm 1994 tại thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên.
Đã lâu rồi cô không đi Haidilao nên thật sự rất thèm đó. Bây giờ tự nhiên có người rủ đi ăn nên tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội này rồi. Hi vọng anh sẽ đồng ý.
Lục Hạo Nam không khó chịu chút nào, anh đã đưa ra gợi ý là lẩu thì tất nhiên có thể đoán được lựa chọn của cô là gì. Mỗi tháng, cô sẽ đăng hình đi ăn với bạn ở Haidilao ít nhất một hai lần nên đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu.
Trình Mẫn thấy anh đồng ý liền “được một tấc lại muốn tiến một thước” đòi ăn Haidilao ở một trung tâm thương mại. Lúc được hỏi nguyên nhân, cô cười cười, tất nhiên là vì ở đó có tiệm trà sữa mà cô thích rồi.
Quán trà sữa đó phải xếp hàng đợi ít nhất 20 phút.
Ngay cả Lục Hạo Nam cũng biết về nó.
Có lẽ là chiều cô đến quen rồi nên anh vẫn rất vui vẻ mà đáp ứng.
Trình Mẫn vừa được Lục Hạo Nam đặt lên giường liền như con chim vừa thoát khỏi lồng sắt, nhanh chóng bay về phía “trời xanh”… trong chăn và còn phát ra một tiếng thở dài thoải mái. Cho dù chân và eo đều nhũn cả ra rồi và huyệt nhỏ cũng hơi đau nhức nhưng thân thể và tinh thần đều thỏa mãn nên chút khó chịu đó có thể cho qua.
Lục Hạo Nam kéo tòa núi nhỏ trên giường ra, thấy cô định đi ngủ, anh xoa xoa thái dương, ngày thường anh rất nghiêm khắc nhưng đối với người phụ nữ này ngoài bất đắc dĩ thì chỉ có thỏa hiệp mà thôi.
Trình Mẫn thoải mái nằm ôm điện thoại chơi, không nói một lời y như khách làng chơi sau khi đạt được khoái cảm liền nhấc mông lạnh lùng rời đi.
Cô rất thích nằm lướt di động trước khi ngủ và đây đã là thói quen rồi. Tuy nhiên đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, cô lại trượt tay làm rơi điện thoại xuống mắt mình, đập mạnh vào sống mũi.
Cô bị đau nên hoảng hốt kêu lên, lập tức bỏ điện thoại ra ngồi dậy, vội vàng muốn Lục Hạo Nam giúp nhìn xem có bị gì không.
Lục Hạo Nam ngồi bên cạnh, nâng cái cằm tinh tế kia lên kiểm tra. Ngoại trừ sống mũi có hơi đỏ ra thì không có gì trở ngại nhưng anh vẫn nhìn rất nghiêm túc, loay hoay dừng mắt trên đôi má hồng.
Trình Mẫn ngồi im cho anh quan sát, ban đầu còn thấy bình thường nhưng dần dần bắt đầu thấy ngại. Bình thường rất ít khi nào cô nhìn thẳng vào mắt anh nhưng khi ở một khoảng cách gần như vậy thì thấy trong tròng mắt kia chỉ có bóng dáng của cô mà thôi.
Hô hấp chợt cứng lại, cô chớp chớp mắt, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Mặt tôi không sao chứ?”
Anh rút tay về, lắc đầu: “Không sao.”
Trình Mẫn “Ừ” một tiếng rồi lại nằm xuống. Hai người họ thường như vậy, rất ít khi nói chuyện với nhau. Ngoài những lúc làm tình thì họ rất ít khi làm mấy hành động thân mật như ôm hôn.
Nhưng mà vào giờ khắc này, Trình Mẫn lại cảm thấy thói quen như vậy có hơi quái dị.
Cô nghiêng mình, không nghĩ nữa, ngủ thôi. Nhắm mắt lại, cả thế giới chỉ còn một tia sáng.
Anh luôn là người tắt đèn.
“Tách”, đèn tắt, bóng tối bao trùm căn phòng.
Trình Mẫn nhắm mắt một hồi nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cô mất ngủ. Não cô thật lạ, tỉnh táo thì không nói nhưng rõ ràng là trống rỗng, chẳng nghĩ gì cả nhưng cô vẫn không ngủ được.
Thời gian tích tắc trôi qua, chắc đã được nửa tiếng. Bên người đột nhiên có động tĩnh, anh cũng chưa ngủ?
Một cái bóng đen chồm qua phủ xuống người cô, cô cảm giác được anh đang kề sát vào mình, một nụ hôn ấm áp rơi trên trán, hơi thở nam tính vây trọn lấy cô.
Cô nghe được một giọng nói còn động lòng người hơn tiếng đàn cello: “Ngủ ngon.”
Trình Mẫn không dám cử động, thân thể cứng đờ, sợ bị anh phát hiện mình còn chưa ngủ. Cô cố gắng thở chậm lại, giả vờ như mình đang ngủ rất say.
Anh chăm chú nhìn rất lâu mới nằm xuống.
Cô mở hai mắt, lại càng thêm mất ngủ.
Thế là vào hôm sau, Trình Mẫn thức dậy với cặp mắt gấu trúc và ăn sáng với Lục Hạo Nam. Hai người họ đều quen ăn sáng kiểu Tây, nhưng dì Vương lại chỉ biết làm bữa sáng kiểu Trung Quốc. Trình Mẫn không muốn làm khó nên dặn dì nấu cháo.
Dì Vương làm nồi cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, mùi thơm ngào ngạt bay khắp nhà. Trình Mẫn chỉ mới nếm thử một thìa mà đã không dừng được, thế là lại ăn thêm chén nữa.
Lúc cô vùi đầu ăn cháo, Lục Hạo Nam khép tờ báo lại, đặt qua một bên, hỏi: “Chừng nào em đi làm lại?”
Sao đột nhiên hỏi chuyện này? Trình Mẫn nghi hoặc, đáp: “Đầu tháng sau.”
Còn năm ngày nữa.
Anh không giải thích vì sao lại hỏi, tuy Trình Mẫn tò mò nhưng lại lười hỏi nhiều. Có điều anh làm cô nhớ đến một chuyện. Tính ra cô ở chỗ này cũng đủ lâu rồi, tuy được ăn ngon ngủ đủ nhưng mà lồng vàng dù tốt thế nào cũng không sánh bằng ổ chó nhà mình. Cô thấy hơi nhớ nhà bèn nói thẳng luôn: “Ngày mai tôi sẽ về nhà.”
Giọng điệu này là thông báo chứ không phải thương lượng.
Lục Hạo Nam không hề bất ngờ, gật đầu, ý là đã biết.
Bàn cơm lại chìm vào yên lặng, thanh âm duy nhất phát ra chính là tiếng thìa va vào chén.
Hai người duy trì sự im lặng mãi cho đến khi Trình Mẫn ăn xong, Lục Hạo Nam mới nói: “Tối nay dì Vương có việc nên chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”
Trình Mẫn ngẫm lại xem mình có bận gì không, xác định không có gì quan trọng liền đồng ý: “Đi đâu?”
Anh đoán cô không thích những nơi như nhà hàng Tây nên cố nhớ lại những bức ảnh cô đăng trên vòng bạn bè xem ngày thường cô hay ăn gì. Tiếc rằng bình thường anh quá bận, không dư thời gian và sức lực vào những chuyện vụn vặt này nên đành hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Trình Mẫn rất ít khi cùng anh ra ngoài ăn, chỗ hai người đến nhiều nhất là khách sạn, cũng không phải là để dùng bữa mà là để lăn giường. Thế nên, cô thật sự không nghĩ ra được chỗ nào. Do dự một hồi, cô đá lại vấn đề qua cho anh: “Hay là anh chọn đi.”
Cô rất kém trong việc lựa chọn.
Lục Hạo Nam nhìn vẻ mặt khó xử kia bèn thử đề nghị: “Đồ Quảng Đông nhé?”
Trình Mẫn múc một muỗng cháo đưa vào miệng, nghĩ nghĩ hồi còn ở Hồng Kông, tất cả những tiệm nổi tiếng cô đều đi hết rồi nên giờ không còn muốn ăn đồ Quảng Đông nữa. Cô bèn lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Anh không hề giống những “trai thẳng” khác, anh vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp: “Món Nhật thì sao?”
Cô phồng má nhìn anh, không đáp.
Vậy là không thích rồi. Anh rũ mắt suy nghĩ một hồi, bỗng một ý tưởng lóe lên: “Đi ăn lẩu với BBQ nhé?”
Không ngoài dự đoán của anh, Trình Mẫn rất hứng thú, gật đầu liên tục. Sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, khóe môi khẽ nhếch, nũng nịu lấy lòng: “Haidilao [*] được không?”
[*] Haidilao là hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập vào năm 1994 tại thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên.
Đã lâu rồi cô không đi Haidilao nên thật sự rất thèm đó. Bây giờ tự nhiên có người rủ đi ăn nên tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội này rồi. Hi vọng anh sẽ đồng ý.
Lục Hạo Nam không khó chịu chút nào, anh đã đưa ra gợi ý là lẩu thì tất nhiên có thể đoán được lựa chọn của cô là gì. Mỗi tháng, cô sẽ đăng hình đi ăn với bạn ở Haidilao ít nhất một hai lần nên đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu.
Trình Mẫn thấy anh đồng ý liền “được một tấc lại muốn tiến một thước” đòi ăn Haidilao ở một trung tâm thương mại. Lúc được hỏi nguyên nhân, cô cười cười, tất nhiên là vì ở đó có tiệm trà sữa mà cô thích rồi.
Quán trà sữa đó phải xếp hàng đợi ít nhất 20 phút.
Ngay cả Lục Hạo Nam cũng biết về nó.
Có lẽ là chiều cô đến quen rồi nên anh vẫn rất vui vẻ mà đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.