Chương 3: Muốn
Poissson
21/05/2021
Đối với Trình Mẫn, ngày hôm đó chỉ là suy nghĩ bất chợt, không ngờ nó lại đến sớm như thế.
Cô không muốn gặp anh sớm như vậy nhưng anh lại là một bậc thầy thuyết phục. Qua điện thoại, chỉ với một vài câu nói đã khéo léo bác bỏ hoàn toàn lý do của cô. Cuộc đấu tranh ngôn ngữ không là gì so với những cuộc vận động kịch liệt trên giường của hai người nhưng vẫn khiến Trình Mẫn cảm thấy tiêu hao sức lực.
Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, để tài xế của anh đến sân bay thủ đô đón mình.
Tài xế rất trẻ, tầm hai mươi tuổi, một độ tuổi đáng ra phải rất năng động nhưng có lẽ do ở bên Lục Hạo Nam lâu rồi nên khá giống anh, chỉ im lặng làm công việc của mình mà không thèm trò chuyện với cô.
Cũng may Trình Mẫn đã quen rồi.
Thời tiết ở Bắc Kinh không ẩm như ở Hồng Kông, dù vừa mưa xong nhưng cũng không khiến cô có cảm giác ẩm ướt. Nhấn mở cửa sổ xe, từng cơn gió tiến vào thổi bay mái tóc dài.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, cuộc sống về đêm ở thành phố chỉ mới bắt đầu.
Trình Mẫn ngây ngốc một lúc lâu mới nhận ra đây không phải đường đến biệt thự Lộc Lâm nên hỏi: “Đi đâu thế?”
Tài xế Tiểu Lâm trả lời: “Biệt thự.”
Lại một biệt thự khác, đúng là người giàu mà.
Trình Mẫn muốn nhờ Tiểu Lâm giúp cô mang hành lý về nhà nhưng cậu ta lại nói ngài Lục đã có sắp xếp rồi. Sắp xếp gì?? Cô ngắm nhìn xung quanh, biệt thự đơn lập xây theo phong cách tối giản này rất hợp với thẩm mỹ của cô, nhưng cô không muốn ở lại đây!!!
Tuy nhiên cô cũng không ngốc đến mức khiến Tiểu Lâm khó xử, dù gì cậu ấy cũng chỉ là một người làm công ăn lương bình thường. Vì thế, cứ chờ người kia đến rồi tính.
Tiểu Lâm đã giới thiệu qua lầu hai, căn phòng bên phải là phòng ngủ chính, ý là cô có thể ở đó.
Trình Mẫn mở va li lấy bộ đồ ngủ màu hồng có hình Shin – cậu bé bút chì đã theo cô nhiều năm. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại cất vào rồi lấy một chiếc váy ngủ tơ tằm viền ren cực kỳ quyến rũ ra.
Chất lượng của chiếc váy này rất tốt, mềm mại, mịn màng, có đường may tinh tế, tỉ mỉ. Từ đường xẻ bên tà váy đến cổ chữ V đều khiến cô hết sức vừa lòng.
Trình Mẫn nghĩ anh sẽ không về sớm nên đi tắm rửa. Phòng tắm của Lộc Lâm được thiết kế rất đặc biệt, bồn tắm còn có chế độ mát xa toàn thân rất sảng khoái. Hy vọng bên này cũng có, nếu không thì bồn tắm bình thường cũng được. Dù sao cô cũng không để ý lắm.
Không ngờ, khi cô bước ra từ trong màn hơi nước lại thấy trên giá treo móc một cái áo vest.
Trình Mẫn đoán anh đang ở thư phòng.
Lần này cô lại đoán sai.
Một bàn tay to lớn phủ lên eo cô, vuốt ve bụng nhỏ, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Cô giật mình, vội vàng bắt lấy tay anh muốn ngăn anh sờ loạn, nhưng anh lại nắm chặt lấy tay cô.
“Muốn tạo bất ngờ cho tôi sao?” Thân thể nóng ấm sau lưng cộng với hơi thở hoang dã, chiếm hữu của anh khiến cô động tình, giọng không khỏi hơi run rẩy.
Anh trả lời: “Được không?”
Giọng nói của anh vẫn đều đều, bình tĩnh như thường, nếu không phải chỗ kia đang cọ trên mông mình thì cô cứ tưởng anh đang bàn một chuyện rất nghiêm túc với cô.
“Anh muốn làm tình với tôi sao?” Cô hơi nghiêng đầu, thả lỏng cơ thể dựa ra sau, muốn tan vào trong lồng ngực anh.
“Ừ, có thể chứ?” Cô nghe được giọng anh có hơi dao động.
“Đương nhiên.”
Được cô cho phép, tay anh không kiêng nể gì nữa mà lật váy lên, đầu ngón tay tiến vào. Động tác của anh hơi khựng lại khi chạm phải khu rừng rậm ướt át. Nhưng chỉ trong nháy mắt ngón giữa của anh đã xâm nhập cấm địa, từng giọt nước men theo cánh hoa chảy xuống, thấm ướt lòng bàn tay anh. Nhẹ nhàng đẩy cánh hoa ra, anh mon men mò mẫm từng chút một, sâu dần sâu dần cho đến khi người phụ nữ trước mặt anh vặn vẹo người vì khó chịu. Anh chầm chậm chuyển động ngón tay làm mật hoa trào ra liên tục.
Anh cúi đầu thổi nhẹ lên cổ cô, hơi thở của anh như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng khơi dậy ham muốn của cô. Môi anh áp lên vai cô, hôn nhẹ như thể cô là một báu vật vô giá.
Trình Mẫn hừ hừ hai tiếng không vui. Lúc này, những cái vuốt ve với cô không khác gì tra tấn. Cô muốn duỗi tay xoa huyệt hoa của mình để tìm kiếm sự thỏa mãn nhưng lại bị anh đánh vào mông. Đau đớn cùng với khoái cảm không biết tên khiến cô run rẩy, muốn chạy trốn nhưng lại bị anh ôm lấy eo giam lại.
“Nhanh lên.” Mặt cô ửng hồng như quả táo đỏ trong vườn địa đàng.
Anh khẽ cười một tiếng, rút ngón tay ra, vuốt ve hột nhỏ nhạy cảm kia.
Nhẹ nhàng xoa bóp đưa cô lên đỉnh.
Chân Trình Mẫn mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào anh thở dốc. Dưới thân nhớp nháp, cô không cần nhìn cũng biết trên mặt đất toàn là chất nhầy.
Lục Hạo Nam giơ ngón tay lên trước mặt cô, đôi môi gợi cảm khẽ thì thầm bên tai cô: “Em đến rồi.”
Tên khốn hẹp hòi này.
Cô nhắm mắt lại, cố bình ổn hô hấp.
Lục Hạo Nam là một người rất hẹp hòi nên anh không định buông tha cô dễ dàng như vậy. Sau khi đặt cô lên giường, anh lấy áo mưa từ trong tủ đầu giường ra mang lên.
Trình Mẫn phát hiện anh mới chỉ kéo khóa, quần áo còn rất chỉnh tề. Nói theo lời của cô thì anh chính là một kẻ lưu manh giả danh tri thức.
Cô hơi xấu hổ, đang định khép chân lại thì bị anh giữ chặt đầu gối, mở rộng hai chân, lộ ra nơi bí ẩn.
Trình Mẫn chưa kịp giãy dụa thì đã bị anh tiến vào.
Anh đột ngột tiến sâu vào khiến Trình Mẫn không kịp thích ứng, hơi khó chịu cựa quậy chân muốn thoát ra lại bị anh nắm chặt mắt cá chân, dùng sức kéo lại. Anh bình tĩnh di chuyển, nhịp nhàng ra vào đưa cô vào vòng xoáy, khiến cô từ bỏ phản kháng, tùy ý để anh làm càn.
Đêm nay Lục Hạo Nam đặc biệt có hứng thú, thay đổi nhiều tư thế cho đến khi eo Trình Mẫn mềm nhũn. Dù đã ra hai lần rồi nhưng anh vẫn chưa có ý định kết thúc.
Trình Mẫn bị anh đặt nằm nghiêng, liên tục ra vào. Váy ngủ nhăn dúm bị tốc lên, lộ ra đôi gò bồng đào trắng nõn, một bên bị anh niết trong tay thưởng thức. Hạ thân hoàn toàn lỏa lồ, hai chân mở rộng, đóa hoa run rẩy, yếu ớt chào đón gậy lớn tiến vào.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, làm lâu như vậy rồi đến mức bụng cô cũng trướng đau mà sao anh vẫn chưa ra? Cô đáng thương quay đầu nhìn anh, môi đỏ khẽ mở, dụ dỗ anh hôn mình.
Anh không cự tuyệt mà nắm lấy cằm nhỏ, hôn thật sâu
Nụ hôn ngọt ngào chặn lại tiếng riêng rỉ của người con gái, tất cả phát ra chỉ còn tiếng hừ hừ.
Cô hao hết tâm tư muốn anh dừng lại, không những không thành công mà còn bị anh cướp hết dưỡng khí. Cô tức giận đẩy ra, cắt đứt nụ hôn. Anh cũng không thèm để ý, chỉ là tăng thêm lực như muốn hòa tan cơ thể cô vào anh.
Khoái cảm liên tục trào dâng khiến cô trầm mê, cảm giác như mình là một cây tảo nhỏ bị nước biển vùi dập, không thể giãy giụa chỉ có thể bám vào anh thở dốc.
Trong nháy mắt, lực lượng thần bí đột ngột tiến vào thân thể cô, khiến cô hoàn toàn bùng nổ.
Giống như từng giọt nước nhỏ hội tụ thành một dòng suối lớn, gặp phải vách núi chênh vênh liền đổ xuống.
Anh thở hổn hển, từng giọt mồ hôi chảy xuống ngực cô. Khuôn mặt tràn đầy dục vọng, anh nghiến răng, mãnh liệt ra vào thêm mấy trăm cái, sảng khoái như bay vào tiên cảnh, cuối cùng cũng xuất ra.
Trình Mẫn run rẩy, nước từ thân dưới tràn ra. Hôm nay quá kích thích rồi, cô không thể chịu được nữa. Úp mặt lên giường, tóc dài xõa tung quấn lấy tay anh. Cô muốn ngồi dậy nhưng anh vẫn còn ở trong cô khiến cô không thể nào di chuyển được nên liền đẩy đẩy anh: “Tránh ra, tôi bị sao thế?”
Anh nhìn cô một cách mờ ám: “Em ra nhiều quá.”
Là do cô tưởng tượng hay sao mà cô lại nghe thấy giọng anh có hơi tự hào nhỉ?
Cô không muốn gặp anh sớm như vậy nhưng anh lại là một bậc thầy thuyết phục. Qua điện thoại, chỉ với một vài câu nói đã khéo léo bác bỏ hoàn toàn lý do của cô. Cuộc đấu tranh ngôn ngữ không là gì so với những cuộc vận động kịch liệt trên giường của hai người nhưng vẫn khiến Trình Mẫn cảm thấy tiêu hao sức lực.
Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, để tài xế của anh đến sân bay thủ đô đón mình.
Tài xế rất trẻ, tầm hai mươi tuổi, một độ tuổi đáng ra phải rất năng động nhưng có lẽ do ở bên Lục Hạo Nam lâu rồi nên khá giống anh, chỉ im lặng làm công việc của mình mà không thèm trò chuyện với cô.
Cũng may Trình Mẫn đã quen rồi.
Thời tiết ở Bắc Kinh không ẩm như ở Hồng Kông, dù vừa mưa xong nhưng cũng không khiến cô có cảm giác ẩm ướt. Nhấn mở cửa sổ xe, từng cơn gió tiến vào thổi bay mái tóc dài.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, cuộc sống về đêm ở thành phố chỉ mới bắt đầu.
Trình Mẫn ngây ngốc một lúc lâu mới nhận ra đây không phải đường đến biệt thự Lộc Lâm nên hỏi: “Đi đâu thế?”
Tài xế Tiểu Lâm trả lời: “Biệt thự.”
Lại một biệt thự khác, đúng là người giàu mà.
Trình Mẫn muốn nhờ Tiểu Lâm giúp cô mang hành lý về nhà nhưng cậu ta lại nói ngài Lục đã có sắp xếp rồi. Sắp xếp gì?? Cô ngắm nhìn xung quanh, biệt thự đơn lập xây theo phong cách tối giản này rất hợp với thẩm mỹ của cô, nhưng cô không muốn ở lại đây!!!
Tuy nhiên cô cũng không ngốc đến mức khiến Tiểu Lâm khó xử, dù gì cậu ấy cũng chỉ là một người làm công ăn lương bình thường. Vì thế, cứ chờ người kia đến rồi tính.
Tiểu Lâm đã giới thiệu qua lầu hai, căn phòng bên phải là phòng ngủ chính, ý là cô có thể ở đó.
Trình Mẫn mở va li lấy bộ đồ ngủ màu hồng có hình Shin – cậu bé bút chì đã theo cô nhiều năm. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại cất vào rồi lấy một chiếc váy ngủ tơ tằm viền ren cực kỳ quyến rũ ra.
Chất lượng của chiếc váy này rất tốt, mềm mại, mịn màng, có đường may tinh tế, tỉ mỉ. Từ đường xẻ bên tà váy đến cổ chữ V đều khiến cô hết sức vừa lòng.
Trình Mẫn nghĩ anh sẽ không về sớm nên đi tắm rửa. Phòng tắm của Lộc Lâm được thiết kế rất đặc biệt, bồn tắm còn có chế độ mát xa toàn thân rất sảng khoái. Hy vọng bên này cũng có, nếu không thì bồn tắm bình thường cũng được. Dù sao cô cũng không để ý lắm.
Không ngờ, khi cô bước ra từ trong màn hơi nước lại thấy trên giá treo móc một cái áo vest.
Trình Mẫn đoán anh đang ở thư phòng.
Lần này cô lại đoán sai.
Một bàn tay to lớn phủ lên eo cô, vuốt ve bụng nhỏ, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Cô giật mình, vội vàng bắt lấy tay anh muốn ngăn anh sờ loạn, nhưng anh lại nắm chặt lấy tay cô.
“Muốn tạo bất ngờ cho tôi sao?” Thân thể nóng ấm sau lưng cộng với hơi thở hoang dã, chiếm hữu của anh khiến cô động tình, giọng không khỏi hơi run rẩy.
Anh trả lời: “Được không?”
Giọng nói của anh vẫn đều đều, bình tĩnh như thường, nếu không phải chỗ kia đang cọ trên mông mình thì cô cứ tưởng anh đang bàn một chuyện rất nghiêm túc với cô.
“Anh muốn làm tình với tôi sao?” Cô hơi nghiêng đầu, thả lỏng cơ thể dựa ra sau, muốn tan vào trong lồng ngực anh.
“Ừ, có thể chứ?” Cô nghe được giọng anh có hơi dao động.
“Đương nhiên.”
Được cô cho phép, tay anh không kiêng nể gì nữa mà lật váy lên, đầu ngón tay tiến vào. Động tác của anh hơi khựng lại khi chạm phải khu rừng rậm ướt át. Nhưng chỉ trong nháy mắt ngón giữa của anh đã xâm nhập cấm địa, từng giọt nước men theo cánh hoa chảy xuống, thấm ướt lòng bàn tay anh. Nhẹ nhàng đẩy cánh hoa ra, anh mon men mò mẫm từng chút một, sâu dần sâu dần cho đến khi người phụ nữ trước mặt anh vặn vẹo người vì khó chịu. Anh chầm chậm chuyển động ngón tay làm mật hoa trào ra liên tục.
Anh cúi đầu thổi nhẹ lên cổ cô, hơi thở của anh như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng khơi dậy ham muốn của cô. Môi anh áp lên vai cô, hôn nhẹ như thể cô là một báu vật vô giá.
Trình Mẫn hừ hừ hai tiếng không vui. Lúc này, những cái vuốt ve với cô không khác gì tra tấn. Cô muốn duỗi tay xoa huyệt hoa của mình để tìm kiếm sự thỏa mãn nhưng lại bị anh đánh vào mông. Đau đớn cùng với khoái cảm không biết tên khiến cô run rẩy, muốn chạy trốn nhưng lại bị anh ôm lấy eo giam lại.
“Nhanh lên.” Mặt cô ửng hồng như quả táo đỏ trong vườn địa đàng.
Anh khẽ cười một tiếng, rút ngón tay ra, vuốt ve hột nhỏ nhạy cảm kia.
Nhẹ nhàng xoa bóp đưa cô lên đỉnh.
Chân Trình Mẫn mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào anh thở dốc. Dưới thân nhớp nháp, cô không cần nhìn cũng biết trên mặt đất toàn là chất nhầy.
Lục Hạo Nam giơ ngón tay lên trước mặt cô, đôi môi gợi cảm khẽ thì thầm bên tai cô: “Em đến rồi.”
Tên khốn hẹp hòi này.
Cô nhắm mắt lại, cố bình ổn hô hấp.
Lục Hạo Nam là một người rất hẹp hòi nên anh không định buông tha cô dễ dàng như vậy. Sau khi đặt cô lên giường, anh lấy áo mưa từ trong tủ đầu giường ra mang lên.
Trình Mẫn phát hiện anh mới chỉ kéo khóa, quần áo còn rất chỉnh tề. Nói theo lời của cô thì anh chính là một kẻ lưu manh giả danh tri thức.
Cô hơi xấu hổ, đang định khép chân lại thì bị anh giữ chặt đầu gối, mở rộng hai chân, lộ ra nơi bí ẩn.
Trình Mẫn chưa kịp giãy dụa thì đã bị anh tiến vào.
Anh đột ngột tiến sâu vào khiến Trình Mẫn không kịp thích ứng, hơi khó chịu cựa quậy chân muốn thoát ra lại bị anh nắm chặt mắt cá chân, dùng sức kéo lại. Anh bình tĩnh di chuyển, nhịp nhàng ra vào đưa cô vào vòng xoáy, khiến cô từ bỏ phản kháng, tùy ý để anh làm càn.
Đêm nay Lục Hạo Nam đặc biệt có hứng thú, thay đổi nhiều tư thế cho đến khi eo Trình Mẫn mềm nhũn. Dù đã ra hai lần rồi nhưng anh vẫn chưa có ý định kết thúc.
Trình Mẫn bị anh đặt nằm nghiêng, liên tục ra vào. Váy ngủ nhăn dúm bị tốc lên, lộ ra đôi gò bồng đào trắng nõn, một bên bị anh niết trong tay thưởng thức. Hạ thân hoàn toàn lỏa lồ, hai chân mở rộng, đóa hoa run rẩy, yếu ớt chào đón gậy lớn tiến vào.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, làm lâu như vậy rồi đến mức bụng cô cũng trướng đau mà sao anh vẫn chưa ra? Cô đáng thương quay đầu nhìn anh, môi đỏ khẽ mở, dụ dỗ anh hôn mình.
Anh không cự tuyệt mà nắm lấy cằm nhỏ, hôn thật sâu
Nụ hôn ngọt ngào chặn lại tiếng riêng rỉ của người con gái, tất cả phát ra chỉ còn tiếng hừ hừ.
Cô hao hết tâm tư muốn anh dừng lại, không những không thành công mà còn bị anh cướp hết dưỡng khí. Cô tức giận đẩy ra, cắt đứt nụ hôn. Anh cũng không thèm để ý, chỉ là tăng thêm lực như muốn hòa tan cơ thể cô vào anh.
Khoái cảm liên tục trào dâng khiến cô trầm mê, cảm giác như mình là một cây tảo nhỏ bị nước biển vùi dập, không thể giãy giụa chỉ có thể bám vào anh thở dốc.
Trong nháy mắt, lực lượng thần bí đột ngột tiến vào thân thể cô, khiến cô hoàn toàn bùng nổ.
Giống như từng giọt nước nhỏ hội tụ thành một dòng suối lớn, gặp phải vách núi chênh vênh liền đổ xuống.
Anh thở hổn hển, từng giọt mồ hôi chảy xuống ngực cô. Khuôn mặt tràn đầy dục vọng, anh nghiến răng, mãnh liệt ra vào thêm mấy trăm cái, sảng khoái như bay vào tiên cảnh, cuối cùng cũng xuất ra.
Trình Mẫn run rẩy, nước từ thân dưới tràn ra. Hôm nay quá kích thích rồi, cô không thể chịu được nữa. Úp mặt lên giường, tóc dài xõa tung quấn lấy tay anh. Cô muốn ngồi dậy nhưng anh vẫn còn ở trong cô khiến cô không thể nào di chuyển được nên liền đẩy đẩy anh: “Tránh ra, tôi bị sao thế?”
Anh nhìn cô một cách mờ ám: “Em ra nhiều quá.”
Là do cô tưởng tượng hay sao mà cô lại nghe thấy giọng anh có hơi tự hào nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.