Chương 48: Phiên Ngoại 8: Nhật Ký Của Lộ Lộ (3)
Poissson
08/06/2021
3. Lộ Lộ đánh nhau (đầu)
Lúc Trình Mẫn đang họp, đột nhiên nhận được điện thoại của cô giáo. Cô
cảm thấy không ổn, ra khỏi phòng họp ếp điện thoại.
Quả nhiên, linh cảm của cô là đúng, Trình Lộ đánh nhau, một đấu hai.
Trình Mẫn mang theo trái m thấp thỏm đến nhà trẻ, thấy chân con chỉ bị
một vết thương nhỏ, mới nhẹ nhàng thở ra. Trình Mẫn kéo con đến, ngồi
xổm xuống trước mặt bé, hỏi: “Có bị thương chỗ nào không con?”
Trình Lộ lắc đầu, có chút khinh thường, bé đã học võ chung với ông và chú
ba, mấy tên nhóc kia làm sao đọ được.
Một trong hai đứa bé bị Trình Lộ đánh cũng ở đây, còn có mẹ của cậu nhóc
ấy. Sau khi hỏi chuyện mới biết cậu nhóc còn lại bị Trình Lộ đánh chảy máu
mũi, đi bệnh viện rồi. Cô cảm thấy việc này không khó giải quyết, trẻ con
đánh nhau, hai đấu với một còn là con gái mà đánh không lại, quá cùi bắp
rồi.
Tuy nhiên, Trình Mẫn vẫn muốn biết mọi chuyện là thế nào.
Câu chuyện như sau:
Trình Lộ rất nổi ếng ở nhà trẻ, lớn lên đáng yêu, chơi với ai cũng nhiệt
nh. Dù là trò chơi đóng giả gia đình, bắn súng, điều khiển xe ô tô từ xa, cô
bé đều có thể chơi được.
Hôm nay, nhìn thấy mấy bạn nam tụ thành một nhóm đi đá bóng, bé cũng
muốn tham dự. Hai người bạn nữ chơi thân với bé rất ít chơi mấy trò vận
động, nhưng dưới sự cổ động của Trình Lộ cũng nổi lên hứng thú, muốn
chơi chung.
Khi rảnh Lục Hạo Nam hay chơi với con nên trình độ đá bóng của Trình Lộ
rất tốt, chưa bao giờ thua. Mấy bạn cùng lớp với bé đều biết.
Nhưng lần này, nhóm bạn nam đó từ chối sự gia nhập của bé, hoặc nói
đúng hơn là không muốn hai người bạn nữ của bé tham gia. Lý do đưa ra là
vì hai người này chưa từng chơi nên nhất định sẽ chơi không tốt.
Đang cãi qua cãi lại, bỗng nhiên có một bạn nam nói: “Con gái rất phiền
phức, hở là khóc, chắc chắn chơi rất dở.”
Trình Lộ bị chọc giận, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ến lên yêu
cầu bạn đó lập lại câu vừa nói. Cậu bé bị uy hiếp, cảm thấy thật mất mặt,
lớn ếng mà nói lại, còn khiêu khích thêm: “Mấy đứa con gái các cậu ngoài
biết khóc ra thì có làm được cái gì đâu.”
Giây ếp theo, mũi cậu bé liền “nở hoa”.
Lục Hạo Nam và Trình Mẫn thường cho con tham gia các hoạt động ngoài
trời nên thân thể của cô bé rất tốt. Hơn nữa, Lục Thiệu Minh rất thương
yêu thương người cháu gái này, thường huấn luyện cho bé. Ông là quân
nhân, bé đi theo ông tập luyện rất chăm chỉ cho nên quyền này vừa ra đối
với người lớn đã đau huống chi là một cậu nhóc năm tuổi. Bầm mũi không
không nói mà còn máu chảy thành dòng.
Cậu nhóc trước mặt này là bạn của cậu bé kia, thấy bạn mình bị đánh,
muốn đi lên giúp bạn tốt trút giận, đẩy Trình Lộ ngã xuống đất. Trình lộ bị
đẩy, không hề sợ hãi mà còn tức giận hơn. Lưu loát bật dậy, đánh vào bụng
đối phương, rồi ến đến, quật người xuống.
Trình Mẫn xem camera xong, thấy sức chiến đấu của con gái lớn như vậy,
có chút tự hào.
Cô bình thản, quay sang, nói chuyện với người mẹ kia: “Trẻ con đánh nhau
là chuyện bình thường. Con gái tôi học võ nên ra tay có chút nặng nhưng
không thể nói là con tôi sai. Chị cũng thấy rồi đó, là con trai chị gây sự
trước.”
Người mẹ kia sao có thể không hiểu, cô biết con mình sai nhưng mà nhìn
thằng bé bị đánh như vậy cũng đau lòng, không muốn bỏ qua.
Trình Mẫn biết chị ta nghĩ gì, nói: “Trẻ con chơi với nhau, có xích mích là
chuyện thường nh. Tuy nhiên, đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Hôm nay
đánh nhau, ngày mai lại vui vẻ mà sáp lại. Người lớn chúng ta không nên
can thiệp vào, mất công tụi nhỏ khó chịu với nhau.”
Cô nói một hơi dài, tránh nặng m nhẹ, có chút uy hiếp nhưng lại không để
người ta m ra lỗi sai nào.
Không đợi đối phương mở miệng, cô nói với giáo viên: “Lộ Lộ bị đẩy ngã có
vẻ nặng, va đập đối với người lớn không là gì, nhưng lại rất nguy hiểm với
trẻ con. Tôi muốn xin cho bé nghỉ hôm nay, để đưa đi bệnh viện kiểm tra.”
Còn không quên hỏi bệnh viện nơi bé trai kia đang nằm, muốn đến hỏi
thăm.
Người mẹ kia nghe cô nói, biết cô không phải đèn cạn dầu. Có thể cho con
học ở đây, gia cảnh đều không tồi, ai biết người ta là thân phận gì. Dù sao
con mình cũng không bị gì, mình không nên đắc tội người ta. Liền từ bỏ,
dẫn con về nhà.
Trình Mẫn định đến thăm cậu nhóc đang nằm viện kia, dù sao con mình
còn học ở đây dài, nên giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa. Tuy nhiên, lúc
cô gọi cho Lục Hạo Nam để nói việc này, anh bảo để anh lo nên không đi
nữa.
Lúc Trình Mẫn đang họp, đột nhiên nhận được điện thoại của cô giáo. Cô
cảm thấy không ổn, ra khỏi phòng họp ếp điện thoại.
Quả nhiên, linh cảm của cô là đúng, Trình Lộ đánh nhau, một đấu hai.
Trình Mẫn mang theo trái m thấp thỏm đến nhà trẻ, thấy chân con chỉ bị
một vết thương nhỏ, mới nhẹ nhàng thở ra. Trình Mẫn kéo con đến, ngồi
xổm xuống trước mặt bé, hỏi: “Có bị thương chỗ nào không con?”
Trình Lộ lắc đầu, có chút khinh thường, bé đã học võ chung với ông và chú
ba, mấy tên nhóc kia làm sao đọ được.
Một trong hai đứa bé bị Trình Lộ đánh cũng ở đây, còn có mẹ của cậu nhóc
ấy. Sau khi hỏi chuyện mới biết cậu nhóc còn lại bị Trình Lộ đánh chảy máu
mũi, đi bệnh viện rồi. Cô cảm thấy việc này không khó giải quyết, trẻ con
đánh nhau, hai đấu với một còn là con gái mà đánh không lại, quá cùi bắp
rồi.
Tuy nhiên, Trình Mẫn vẫn muốn biết mọi chuyện là thế nào.
Câu chuyện như sau:
Trình Lộ rất nổi ếng ở nhà trẻ, lớn lên đáng yêu, chơi với ai cũng nhiệt
nh. Dù là trò chơi đóng giả gia đình, bắn súng, điều khiển xe ô tô từ xa, cô
bé đều có thể chơi được.
Hôm nay, nhìn thấy mấy bạn nam tụ thành một nhóm đi đá bóng, bé cũng
muốn tham dự. Hai người bạn nữ chơi thân với bé rất ít chơi mấy trò vận
động, nhưng dưới sự cổ động của Trình Lộ cũng nổi lên hứng thú, muốn
chơi chung.
Khi rảnh Lục Hạo Nam hay chơi với con nên trình độ đá bóng của Trình Lộ
rất tốt, chưa bao giờ thua. Mấy bạn cùng lớp với bé đều biết.
Nhưng lần này, nhóm bạn nam đó từ chối sự gia nhập của bé, hoặc nói
đúng hơn là không muốn hai người bạn nữ của bé tham gia. Lý do đưa ra là
vì hai người này chưa từng chơi nên nhất định sẽ chơi không tốt.
Đang cãi qua cãi lại, bỗng nhiên có một bạn nam nói: “Con gái rất phiền
phức, hở là khóc, chắc chắn chơi rất dở.”
Trình Lộ bị chọc giận, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ến lên yêu
cầu bạn đó lập lại câu vừa nói. Cậu bé bị uy hiếp, cảm thấy thật mất mặt,
lớn ếng mà nói lại, còn khiêu khích thêm: “Mấy đứa con gái các cậu ngoài
biết khóc ra thì có làm được cái gì đâu.”
Giây ếp theo, mũi cậu bé liền “nở hoa”.
Lục Hạo Nam và Trình Mẫn thường cho con tham gia các hoạt động ngoài
trời nên thân thể của cô bé rất tốt. Hơn nữa, Lục Thiệu Minh rất thương
yêu thương người cháu gái này, thường huấn luyện cho bé. Ông là quân
nhân, bé đi theo ông tập luyện rất chăm chỉ cho nên quyền này vừa ra đối
với người lớn đã đau huống chi là một cậu nhóc năm tuổi. Bầm mũi không
không nói mà còn máu chảy thành dòng.
Cậu nhóc trước mặt này là bạn của cậu bé kia, thấy bạn mình bị đánh,
muốn đi lên giúp bạn tốt trút giận, đẩy Trình Lộ ngã xuống đất. Trình lộ bị
đẩy, không hề sợ hãi mà còn tức giận hơn. Lưu loát bật dậy, đánh vào bụng
đối phương, rồi ến đến, quật người xuống.
Trình Mẫn xem camera xong, thấy sức chiến đấu của con gái lớn như vậy,
có chút tự hào.
Cô bình thản, quay sang, nói chuyện với người mẹ kia: “Trẻ con đánh nhau
là chuyện bình thường. Con gái tôi học võ nên ra tay có chút nặng nhưng
không thể nói là con tôi sai. Chị cũng thấy rồi đó, là con trai chị gây sự
trước.”
Người mẹ kia sao có thể không hiểu, cô biết con mình sai nhưng mà nhìn
thằng bé bị đánh như vậy cũng đau lòng, không muốn bỏ qua.
Trình Mẫn biết chị ta nghĩ gì, nói: “Trẻ con chơi với nhau, có xích mích là
chuyện thường nh. Tuy nhiên, đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Hôm nay
đánh nhau, ngày mai lại vui vẻ mà sáp lại. Người lớn chúng ta không nên
can thiệp vào, mất công tụi nhỏ khó chịu với nhau.”
Cô nói một hơi dài, tránh nặng m nhẹ, có chút uy hiếp nhưng lại không để
người ta m ra lỗi sai nào.
Không đợi đối phương mở miệng, cô nói với giáo viên: “Lộ Lộ bị đẩy ngã có
vẻ nặng, va đập đối với người lớn không là gì, nhưng lại rất nguy hiểm với
trẻ con. Tôi muốn xin cho bé nghỉ hôm nay, để đưa đi bệnh viện kiểm tra.”
Còn không quên hỏi bệnh viện nơi bé trai kia đang nằm, muốn đến hỏi
thăm.
Người mẹ kia nghe cô nói, biết cô không phải đèn cạn dầu. Có thể cho con
học ở đây, gia cảnh đều không tồi, ai biết người ta là thân phận gì. Dù sao
con mình cũng không bị gì, mình không nên đắc tội người ta. Liền từ bỏ,
dẫn con về nhà.
Trình Mẫn định đến thăm cậu nhóc đang nằm viện kia, dù sao con mình
còn học ở đây dài, nên giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa. Tuy nhiên, lúc
cô gọi cho Lục Hạo Nam để nói việc này, anh bảo để anh lo nên không đi
nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.