Chương 52: THẤT TÌNH.
Meowmeow20Tieutieu
24/09/2015
*các hạ góp ý là ta có nên phá đám không =)))))) vì ta chănge muốn oppa rời xa ta đi theo gái đâu. Huhuuu TwT.
Chương 52: “Hắn yêu chị, cả thế giới đều biết. Riêng chị, ngu ngốc đến giờ mới biết.”
Chuyện gì dù đúng hay sai, thì Tử Phong phải “đổ vỏ” trước bạn trẻ Kỉ Duệ. Anh một mực nghiến răng nghiến lợi lựa chọn thêm một ly kem có vẻ to hơn, được mắt hơn cây ốc quế hồi nãy. Kỉ Duệ thì một mực bắt ép Tử Phong phải cho cậu ăn nếu không thì đừng mong moi được một chút thông tin gì từ cậu cả.
Đơn thuần cậu là một bông hoa kiêu ngạo não tàn à không não siêu cấp nhiều nếp nhăn, làm việc gì cũng phải có lợi cho mình trước rồi mới nghĩ đến cảm nhận của người khác. Tử Phong dù muốn hay không, cũng phải quỳ lạy dưới bông hoa não tàn à không não nhăn đó.
– Kem đó, ăn hết đi, ăn xong thì nói cho tôi biết Mã Nhi dạo này có những biểu hiện gì khác không?
– Một thông tin thôi ha?
Tiêu Kỉ Duệ vẫn cảm thấy ly kem này quá nhỏ, tiếp tục trêu chọc anh. Cuối cùng chọc anh giận đến mức mắt sắp bắn đạn ra cả.
– Ly kem này to hơn nãy rất nhiều. Phải thêm ba thông tin.
Thật sự, Tử Phong rất muốn lật bàn xong hùng hổ đi về để dằn mặt Kỉ Duệ nhưng vì tình yêu, anh dằn lòng lại. Những chuyện như vậy thì sau này về ở chung nhà anh sẽ làm sau (ý gì đây? =_=).
– Được thôi.
Ánh mắt Kỉ Duệ có chút lém lỉnh, cười ngọt ngào một phát rồi bảo.
– Mã Nhi à? Vẫn bình thường, vẫn hay giành ăn với tôi, vẫn bắt nạt tôi như ngày nào.
Vừa dứt lời, Kỉ Duệ có cảm giác như mặt Tử Phong đen lại. Thấy mình có chút quá đáng, im lặng nhìn nhìn Tử Phong.
Sáng giờ bị nhiều người đả kích nặng nề, lại thêm Kỉ Duệ bé nhỏ này giỡn có chút dai. Nên cục tức bị dồn lại thành cục, chỉ đợi một lúc nào đó phát tiết. Và rõ ràng lúc nào đó là lúc này đây, Tử Phong đập bàn thêm cái nữa đặt tờ tiền đỏ chói lọi trước mặt Kỉ Duệ. Ánh mắt nhìn cậu có chút tà khí, miệng cười như không.
– Tiêu. Kỉ. Duệ. Cậu chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ dằn vặt cậu đến chết đi sống lại!!
Tuyên bố hùng hồn xong rồi, anh dứt khoát quay người bỏ đi để lại Kỉ Duệ vẫn chưa tiêu hoá hết kem đông lạnh vừa này. Đến khi tiêu hoá xong thì chiếc xe Caidilac đen cũng đã biến mất khỏi nhà xe quán kem. Anh bồi bàn cầm tờ tiền đỏ bỏ vào túi, lôi tiền ra thối lại thì bị Kỉ Duệ trừng một cái. Hơi giật mình, tôi làm gì sai?
– Đồ khinh người!!
Kỉ Duệ tức nhưng không có chỗ phát tiết, liền lấy anh bồi bàn ra hứng đạn. Nhưng cậu nói cũng đúng, vừa nãy thái độ bán kem như gì, không phải khinh thường thì là gì?
Anh bồi bàn kia cũng đâu vừa, nói.
– Không có tiền để mua kem ý mắc tiền thì đừng vào đây mua ốc quế tầm thường mà ăn.
– Thế anh có tiền mua hết nên vô đây làm bồi bàn nhỉ?
Anh bồi bàn: …….
Kỉ Duệ trừng thêm cái nữa rồi mở cửa đi bộ về, miệng lầm ba lẩm bẩm.
– Tử Phong khốn, khốn , khốn!!!
Còn Mạc Tử Phong chắc có lẽ cũng không khá hơn, về đến nhà thì thấy Tử Thiện đang xếp đồ vào vali, dáng vẻ bận rộn dường như sắp chuyển nhà đi đâu đấy. Tâm trạng của anh đột nhiên vui hơn, xán lại gần chú mình lân la hỏi chuyện.
– Dọn đồ đi đâu đấy?
Tử Thện bận bịu sắp xếp, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
– Không thấy sao.
– Chú dọn đi hả, đi đâu thế? Chú đi đi, cháu tài trợ tiền cho chú đi, đi sang biên giới cũng được. Miễn là chú đi là đuoejc, nào, đi đâu để cháu giúp cho. À, nhớ đem theo con Bối Cá này là được. Hihii.
Bối Ngư Ngư: tôi là hổ, không phải Bối Cá. -_-
Tử Thiện đưa đôi mắt xám tro đầy chán nản nhìn cháu của mình, miệng nhếch cả lên.
– Cháu tôi tốt bụng ghê.
Anh nhận thấy mình cũng có chút quá đáng, xoa xoa đầu cười đần nhưng thâm tâm đã sớm điên loạn vì vui mừng.
– Chú về Mỹ hả?
– Không, long thể bất an nên muốn đi du lịch.
Tử Phong càng vui hơn.
– Tốt. Đi đâu thế?
“Kịch” Tử Thiện đóng hành lý, móc điện thoại ra nhấn nhấn như đang nhắn tin với ai.
– Đi biển. Cho thoải mái.
– Cháu ủng hộ. Đi chơi phải đi biển cho thoải mái, thích nha. Tuy đi một mình hơi buồn…
– Đâu có. Đi hai mình mà.
Dường như có chút mùi nguy hiểm ở đây, Tử Phong đanh mặt xáp lại gần hơn nữa. Hỏi thì thầm.
– Đi với ai đấy.
Tử Thuện thấy dáng vẻ này của anh thì có chút mắc cuòi nhưng vẫn nén nhịn. Tỉnh bơ bảo.
– Mã Nhi đó. Hihi.
“Đoàng” có một tiếng sấm xẹt ngang tai Tử Phong, đầu óc có chút bối rồi. Rốt cuộc con nhỏ đần đấy đang tính làm gì vậy? Tính leo lên làm cô mình sao?
Tử Phong vô thức nghiến răng, hung hăng trừng chú mình một cái. miệng giả tạo nhắn nhủ.
– CHÚ ĐI VUI VẺ NHA. ĐI LUÔN…À KHÔNG ĐI CHÓNG VỀ.
Xong rồi túm tiểu Mễ lên bỏ vào phòng, nhấn điến thoại điên cuồng gọi Mã Nhi. Đàu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
– Alo.
– Con ngựa ngu ngốc kia!! Cô đi khãm não chưa hả?- Tử Phong hét vào điện thoại, tiểu Mễ khẽ giật mình dụi dụi đầu vào ngực anh. “Bình tĩnh, bình tĩnh, phong độ, phong độ.”
– Này, rãnh rỗi gọi tôi chỉ để chửi tôi vậy à?
– Tôi bảo không đúng sao. Tôi đứng trước mặt cô tài giỏi, đẹp trai, kinh tế ổn định, nuôi một con mèo thái giám như thế này mà cô vẫn không ngó ngàng gì đến sao, đã vậy còn không hiểu…hiểu…
Tử Phong đò mặt, anh đang nói cái quài gì vậy. Từ lúc nào anh trở nên suy sụp hình tượng và yếu đuổi thế, rõ ràng ann đâu phải loại nhân vật dạng này? Chưa kịp để Mã Nhi phản kháng, anh cúp máy trước chuyển đổi đối tượng. Gọi cho Kỉ Duệ. Còn Mã Nhi, đang tức xanb mặt. Rốt cuộc con người đó nghĩ gì, muốn gây sự với cô sao? Hiểu, hiểu cái quái gì mới được.
Kỉ Duệ bắt máy lâu hơn, cũng chẳng đợi anh nói gì hét mà lên tiếng mắng chửi.
– Đồ hói Tưe Phong, bỏ người ta về rồi còn muốn nhờ vả gì hả?
– Hói, cậu bảo ai?
Kỉ Duệ khẽ run, sao giọng Tử Phong nghe hắc ám đến lạ thế? Có chuyện gì xảy ra ở nhà sao?
– Ngày mai, nhất quyết không để chị cậu bước ra khỏi nhà, làm không xong tôi sẽ loan tin cho cả trường cậu biết cậu từng “ấy”!
– Này.
“Cụp”
Tiêu Kỉ Duệ nhìn trời, chợt nhớ lại cảnh tượng ở bệnh viện xấu hổ không thôi. Xin lỗi Mã Nhi, em phải dùng bạo lực với chị rồi.
Sau khi gọi hết người này đến người kia,Tử Phong tháo pin ra quăng điện thoại trong góc. Bó gối ôm tiểu Mễ, khẽ lảm nhảm với nó vài câu rồi thở dài. 25 năm cuộc đời, đây có lẽ là lần đầu tiên Tử Phong tài giỏi cảm thấy bất lực như thế này? Anh không hieur sao đường tình duyên của anh lại trục trặc đến thế. Lúc mà anh không có ý định thổ lộ tình cảm với con ngựa ngốc đó thì chẳng có gì vồ đến. Ừm, cũng có nhưng đối thủ đó anh giải quyết rất gọn. Còn lúc này, anh đã có ý định tỏ tình thì ong chú đẹp trai,tài giỏi gấp mấy lần anh lại từ Mỹ nhảy vào cuộc tỏ tình của mình. Khiến anh thất bại, khiến anh phải ăn một bình giấm chua.
Nhưng anh không thể đánh bại người này được, à không, anh có thể đánh bại nhưng không thể bắt ép Mã Nhi chọn ai giữa anh và chú anh. Anh muốn mọi thứ tự nhiên, mà có lẽ con ngựa nhỏ đó sắp đi xa rồi.
Anh tin tưởng con ngựa nhỏ đấy, thế mà sao lại phụ lòng anh. Chỉ là người mới quen biết vài ngày thôi, vậy mà lại đi du lịch cùng người đó. Còn anh, quen biết nhau muòi mấy năm. Hôn đã hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thổ lộ cũng vài lần rồi sao con ngựa ngóc đó chẳng động lòng. Chẳng lẽ Tử Phong anh thất bại đến cỡ đấy sao?
Ngắm nhìn đôi mắt tiểu Mễ đang nhìn mình, anh chọt có chút đau lòng. Tại sao anh lại đi yêu con ngựa đần đó chi cho khổ cái thân, hả? Tại sao hả?
Mạc Tử Phong lắc đầu, anh không biết nữa. Ngay từ lần đầu tiên gặp, anh rất vừa mắt cô. Nhìn biểu hiện cô sợ sệt nhìn anh, thì anh nhận ra mình muốn trêu chọc cô nhiều hơn, nhiều hơn. Ngày qua ngày lại thành ghiện, cảm thấy nhớ cô. Nhiều lắm…
Khi đi xa, nhìn dáng vẻ cô hối hả chạy đến tạm biệt anh thì anh biết trong lòng mình sớm đã xuất hiện cô rồi. Chỉ là, anh không muốn nói. Anh muốn lưu giữ khoảng khắc êm đềm này mãi. Đuọc cãi cọ, bắt nạt, cãi nhau với cô hằng ngày đấy là điều anh muốn. Tử Phong sợ, tình cảm được nói ra mà không đáp lại thì cô sẽ trốn tránh anh. Hèn nhát quá phải không?
Mạc Tử Phong nhéo tiểu Mễ một cái, ánh mắt lại tràn đấy tà khí. Lôi điện thoại và gắn pin vào, bật nguồn lên. Chợt nhìn thấy một tin nhắn đến.
“Mấy lời hồi nãy, có phải là đang tỏ tình không?”
Mạc Tử Phong thật sự mừng đến mức muốn lao đến ngoạm tiểu Mễ một cái. Rốt cuộc Mã Nhi cũng hiểu rồi, cũng ngẫm ra được gì rồi.
Nhưng anh vẫn tiếp tục chọc điên con ngựa đó.
“Cô đi khám não đi”.
Xong lại tắt máy, leo lên giường ngủ. Cô cứ chờ đấy!
Tử Thiện ngoài kia vuốt ve hổ béo Bối Ngư Ngư, tay cầm điện thoại nhắn tin. Sau khi đọc tin nhắn, anh quả thật muốn đập cửa chạy vào đánh cho Tử Phong mất luôn cái kiêu ngạo từ bố nó. Chỉ vì cái kiêu ngạo ấy mà sinh ra bao rắc rối và giờ chú nó phải gỡ rối đây!
Nhưng từ may khỏi lo gì nữa, được đi du lịch biển sướng phải biết. Phải ngủ sớm thôi nào.
Bỗng dưng, cửa phòng Tử Phong bật mở. Tử Thiện có chút hết hồn, sợ rằng vì quá ghen mà giết chú mình. Nhưng Tử Phong đâu thèm ngó đến, chỉ lấy áo khoác trên trên móc xuống khoác vào và bước ra ngoài.
Mạc Tử Phong rốt cuộc đi đâu thế?
Anh đi mua bông, anh mua một bông cẩm chước màu đỏ thẫm. Cũng chả biết thanh niên thời nay bị gì mà đứa nào cũng đam mê hoa, cỏ. Lạ rằng, anh không mua một bò hay chùm, mà mua một cây hoa nhỏ xíu lẻ loi. Anh lặng lẽ đưa tiền, một tay đút túi quần tay kia cầm bông sẵn tiện nhắn một tin cho ai đó xong anh chạy thằng về chung cư.
“ding” thang máy mở ra, anh nhanh chóng bước vào. Thân hình cao to dựa cả vào thang máy. Nút hiển thị tầng số hai màu đỏ máu, lại “ding” thêm một cái, đã đến tầng.
Hành lang vắng lạnh có chút âm u, một người đàn ông khoác áo màu đen, đôi con ngươi màu hổ phách có chút âm u mệt mỏi tiền đến gần cửa. Nhẹ nhàng đặt cành hoa nhỏ xuống thềm nhà của phòng hai. Anh tính xoay người đi nhưng vẫn nán lại một chút, đôi mắt dường như có tâm sự. Trong lòng biết bao tâm sự, liệu Mã Nhi sẽ chọn chú anh thay vì anh ư?
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là thấy tức. Anh xoay phắc người đùng đùng đi về nhà, không quên đạp ông chú một cái cho đỡ tức. Sẵn tiện trừng con Bối Cá nằm kia. Tiểu Mễ sung sướng lắm, bày đặt trừng theo rồi bị Bối Ngư Ngư nhe răng gầm gừ khiến tiểu Mễ thấy hết sướng, cong đít chạy về phòng nhanh nhanh.
Nào nào tiểu Mẽ, làm mèo cũng phải có lập trường. Đừng thấy bên nào mạnh thì ngả mông về bên đó nhé?
Còn ở phòng 22, Tiêu Kỉ Duệ vô tình đi đổ rác đêm khuya vô tình mém đạp trứng cánh hoa đỏ thẫm trước thềm nhà. Cậu cũng có chút giật mình, khuya rồi ai còn đặt hoa trước thềm như đám tang thế? Mà đặt đây làm gì, chẳng lẽ có lời nhắn trước muốn giết ai chăng?
Kỉ Duệ chẳng thấy vui tí nào, sáng giờ gặp đủ thứ chuyện giờ lại bị gửi bông đe doạ. Người hiền như cậu sao chẳng được sống yên ổn một phút giây nào thế?
Nhưng cậu vẫn cầm lên, đem vào nhà. Nghĩ nghĩ thế nào đổ hết mọi tội lỗi cho Tử Phong. Cậu nghĩ,chẳng có ai ấu trĩ hơn Tử Phong khi nghxi ra trò này đâu. Chắc là gửi cho Mã Nhi rồi. Cậu vội bay đến Mã Nhi đang ôm con gấu mà Tử Phong thắng được ở hội chợ. Dúi bông hoa cẩm chướng vào lòng cô.
– Gì đây? Mày đổi gu rồi à?
– Làm gì có, Tử Phong gửi chị.
Mã Nhi nghe hai tiếng “Tử Phong” là như đụng trúng vảy mọc ngược, nhảy dựng lên giật phắc bông hoa. Nghiến răng ken két hỏi nó.
– Mạc Mong Manh đó lại muốn cái gì???
– Ai biết.
Kỉ Duệ phụt cười, Mạc Mong Manh??
– Tôi nghĩ là hắn muốn nhắn nhủ chị cái gì qua bông hoa này.- Kỉ Duệ chống cằm nhìn bông hoa.
– Nhắn?
– Để tôi kiếm.
Kỉ Duệ lao bắn đi, vác cái laptop vài hôm trước cậu lén đi làm để có tiền mà mua. Ngón tay thon dài lao phăng phắc trên bàn phím, ok, cẩm chướng đỏ thẫm và ý nghĩa.
Sau khi search ra rồi, đọc cũng đã đọc rồi. Kỉ Duệ phụt cười ha hả, gì chứ, Mạc Tử Phong cũng có lúc sến súa thế này sao? Tiêu Mã Nhi gãi đầu khó hiểu, rốt cuộc là hắn nhắn nhủ gì mà Kỉ Duệ lại cười kiểu man rợ đến vậy?
Không đợi nó nói nữa, Mã Nhi giật phăng cái laptop chăm chú đọc. Tiêu Kỉ Duệ có thể thấy ánh mắt của chị mình vừa ánh lên mừng rỡ, có chút đau lòng và rối bời. Sau cùng, cậu thấy cô quệt đi giọt nước mắt bánh bèo nhất mà cô từng khóc.
– Này, khóc quái gì?
– Vui.
– Tại sao?
– Vì hắn cũng…
– Yêu chị.
– Sao mày biết?
– Hắn yêu chị, cả thế giới đều biết. Riêng chị, ngu ngốc đến giò mới biết. Vậy mà mai đi du lịch với trai làm hắn đau lòng.
“Hắn yêu chị. Cả thế giới đều biết. Riêng chị, ngu ngốc đến giờ mới biết.”
Điều mà Tử Phong muốn nhắn nhủ qua bông hoa cẩm chưởng đó là.
“Trái tim anh đau lòng vì em.”
Chương 52: “Hắn yêu chị, cả thế giới đều biết. Riêng chị, ngu ngốc đến giờ mới biết.”
Chuyện gì dù đúng hay sai, thì Tử Phong phải “đổ vỏ” trước bạn trẻ Kỉ Duệ. Anh một mực nghiến răng nghiến lợi lựa chọn thêm một ly kem có vẻ to hơn, được mắt hơn cây ốc quế hồi nãy. Kỉ Duệ thì một mực bắt ép Tử Phong phải cho cậu ăn nếu không thì đừng mong moi được một chút thông tin gì từ cậu cả.
Đơn thuần cậu là một bông hoa kiêu ngạo não tàn à không não siêu cấp nhiều nếp nhăn, làm việc gì cũng phải có lợi cho mình trước rồi mới nghĩ đến cảm nhận của người khác. Tử Phong dù muốn hay không, cũng phải quỳ lạy dưới bông hoa não tàn à không não nhăn đó.
– Kem đó, ăn hết đi, ăn xong thì nói cho tôi biết Mã Nhi dạo này có những biểu hiện gì khác không?
– Một thông tin thôi ha?
Tiêu Kỉ Duệ vẫn cảm thấy ly kem này quá nhỏ, tiếp tục trêu chọc anh. Cuối cùng chọc anh giận đến mức mắt sắp bắn đạn ra cả.
– Ly kem này to hơn nãy rất nhiều. Phải thêm ba thông tin.
Thật sự, Tử Phong rất muốn lật bàn xong hùng hổ đi về để dằn mặt Kỉ Duệ nhưng vì tình yêu, anh dằn lòng lại. Những chuyện như vậy thì sau này về ở chung nhà anh sẽ làm sau (ý gì đây? =_=).
– Được thôi.
Ánh mắt Kỉ Duệ có chút lém lỉnh, cười ngọt ngào một phát rồi bảo.
– Mã Nhi à? Vẫn bình thường, vẫn hay giành ăn với tôi, vẫn bắt nạt tôi như ngày nào.
Vừa dứt lời, Kỉ Duệ có cảm giác như mặt Tử Phong đen lại. Thấy mình có chút quá đáng, im lặng nhìn nhìn Tử Phong.
Sáng giờ bị nhiều người đả kích nặng nề, lại thêm Kỉ Duệ bé nhỏ này giỡn có chút dai. Nên cục tức bị dồn lại thành cục, chỉ đợi một lúc nào đó phát tiết. Và rõ ràng lúc nào đó là lúc này đây, Tử Phong đập bàn thêm cái nữa đặt tờ tiền đỏ chói lọi trước mặt Kỉ Duệ. Ánh mắt nhìn cậu có chút tà khí, miệng cười như không.
– Tiêu. Kỉ. Duệ. Cậu chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ dằn vặt cậu đến chết đi sống lại!!
Tuyên bố hùng hồn xong rồi, anh dứt khoát quay người bỏ đi để lại Kỉ Duệ vẫn chưa tiêu hoá hết kem đông lạnh vừa này. Đến khi tiêu hoá xong thì chiếc xe Caidilac đen cũng đã biến mất khỏi nhà xe quán kem. Anh bồi bàn cầm tờ tiền đỏ bỏ vào túi, lôi tiền ra thối lại thì bị Kỉ Duệ trừng một cái. Hơi giật mình, tôi làm gì sai?
– Đồ khinh người!!
Kỉ Duệ tức nhưng không có chỗ phát tiết, liền lấy anh bồi bàn ra hứng đạn. Nhưng cậu nói cũng đúng, vừa nãy thái độ bán kem như gì, không phải khinh thường thì là gì?
Anh bồi bàn kia cũng đâu vừa, nói.
– Không có tiền để mua kem ý mắc tiền thì đừng vào đây mua ốc quế tầm thường mà ăn.
– Thế anh có tiền mua hết nên vô đây làm bồi bàn nhỉ?
Anh bồi bàn: …….
Kỉ Duệ trừng thêm cái nữa rồi mở cửa đi bộ về, miệng lầm ba lẩm bẩm.
– Tử Phong khốn, khốn , khốn!!!
Còn Mạc Tử Phong chắc có lẽ cũng không khá hơn, về đến nhà thì thấy Tử Thiện đang xếp đồ vào vali, dáng vẻ bận rộn dường như sắp chuyển nhà đi đâu đấy. Tâm trạng của anh đột nhiên vui hơn, xán lại gần chú mình lân la hỏi chuyện.
– Dọn đồ đi đâu đấy?
Tử Thện bận bịu sắp xếp, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
– Không thấy sao.
– Chú dọn đi hả, đi đâu thế? Chú đi đi, cháu tài trợ tiền cho chú đi, đi sang biên giới cũng được. Miễn là chú đi là đuoejc, nào, đi đâu để cháu giúp cho. À, nhớ đem theo con Bối Cá này là được. Hihii.
Bối Ngư Ngư: tôi là hổ, không phải Bối Cá. -_-
Tử Thiện đưa đôi mắt xám tro đầy chán nản nhìn cháu của mình, miệng nhếch cả lên.
– Cháu tôi tốt bụng ghê.
Anh nhận thấy mình cũng có chút quá đáng, xoa xoa đầu cười đần nhưng thâm tâm đã sớm điên loạn vì vui mừng.
– Chú về Mỹ hả?
– Không, long thể bất an nên muốn đi du lịch.
Tử Phong càng vui hơn.
– Tốt. Đi đâu thế?
“Kịch” Tử Thiện đóng hành lý, móc điện thoại ra nhấn nhấn như đang nhắn tin với ai.
– Đi biển. Cho thoải mái.
– Cháu ủng hộ. Đi chơi phải đi biển cho thoải mái, thích nha. Tuy đi một mình hơi buồn…
– Đâu có. Đi hai mình mà.
Dường như có chút mùi nguy hiểm ở đây, Tử Phong đanh mặt xáp lại gần hơn nữa. Hỏi thì thầm.
– Đi với ai đấy.
Tử Thuện thấy dáng vẻ này của anh thì có chút mắc cuòi nhưng vẫn nén nhịn. Tỉnh bơ bảo.
– Mã Nhi đó. Hihi.
“Đoàng” có một tiếng sấm xẹt ngang tai Tử Phong, đầu óc có chút bối rồi. Rốt cuộc con nhỏ đần đấy đang tính làm gì vậy? Tính leo lên làm cô mình sao?
Tử Phong vô thức nghiến răng, hung hăng trừng chú mình một cái. miệng giả tạo nhắn nhủ.
– CHÚ ĐI VUI VẺ NHA. ĐI LUÔN…À KHÔNG ĐI CHÓNG VỀ.
Xong rồi túm tiểu Mễ lên bỏ vào phòng, nhấn điến thoại điên cuồng gọi Mã Nhi. Đàu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
– Alo.
– Con ngựa ngu ngốc kia!! Cô đi khãm não chưa hả?- Tử Phong hét vào điện thoại, tiểu Mễ khẽ giật mình dụi dụi đầu vào ngực anh. “Bình tĩnh, bình tĩnh, phong độ, phong độ.”
– Này, rãnh rỗi gọi tôi chỉ để chửi tôi vậy à?
– Tôi bảo không đúng sao. Tôi đứng trước mặt cô tài giỏi, đẹp trai, kinh tế ổn định, nuôi một con mèo thái giám như thế này mà cô vẫn không ngó ngàng gì đến sao, đã vậy còn không hiểu…hiểu…
Tử Phong đò mặt, anh đang nói cái quài gì vậy. Từ lúc nào anh trở nên suy sụp hình tượng và yếu đuổi thế, rõ ràng ann đâu phải loại nhân vật dạng này? Chưa kịp để Mã Nhi phản kháng, anh cúp máy trước chuyển đổi đối tượng. Gọi cho Kỉ Duệ. Còn Mã Nhi, đang tức xanb mặt. Rốt cuộc con người đó nghĩ gì, muốn gây sự với cô sao? Hiểu, hiểu cái quái gì mới được.
Kỉ Duệ bắt máy lâu hơn, cũng chẳng đợi anh nói gì hét mà lên tiếng mắng chửi.
– Đồ hói Tưe Phong, bỏ người ta về rồi còn muốn nhờ vả gì hả?
– Hói, cậu bảo ai?
Kỉ Duệ khẽ run, sao giọng Tử Phong nghe hắc ám đến lạ thế? Có chuyện gì xảy ra ở nhà sao?
– Ngày mai, nhất quyết không để chị cậu bước ra khỏi nhà, làm không xong tôi sẽ loan tin cho cả trường cậu biết cậu từng “ấy”!
– Này.
“Cụp”
Tiêu Kỉ Duệ nhìn trời, chợt nhớ lại cảnh tượng ở bệnh viện xấu hổ không thôi. Xin lỗi Mã Nhi, em phải dùng bạo lực với chị rồi.
Sau khi gọi hết người này đến người kia,Tử Phong tháo pin ra quăng điện thoại trong góc. Bó gối ôm tiểu Mễ, khẽ lảm nhảm với nó vài câu rồi thở dài. 25 năm cuộc đời, đây có lẽ là lần đầu tiên Tử Phong tài giỏi cảm thấy bất lực như thế này? Anh không hieur sao đường tình duyên của anh lại trục trặc đến thế. Lúc mà anh không có ý định thổ lộ tình cảm với con ngựa ngốc đó thì chẳng có gì vồ đến. Ừm, cũng có nhưng đối thủ đó anh giải quyết rất gọn. Còn lúc này, anh đã có ý định tỏ tình thì ong chú đẹp trai,tài giỏi gấp mấy lần anh lại từ Mỹ nhảy vào cuộc tỏ tình của mình. Khiến anh thất bại, khiến anh phải ăn một bình giấm chua.
Nhưng anh không thể đánh bại người này được, à không, anh có thể đánh bại nhưng không thể bắt ép Mã Nhi chọn ai giữa anh và chú anh. Anh muốn mọi thứ tự nhiên, mà có lẽ con ngựa nhỏ đó sắp đi xa rồi.
Anh tin tưởng con ngựa nhỏ đấy, thế mà sao lại phụ lòng anh. Chỉ là người mới quen biết vài ngày thôi, vậy mà lại đi du lịch cùng người đó. Còn anh, quen biết nhau muòi mấy năm. Hôn đã hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thổ lộ cũng vài lần rồi sao con ngựa ngóc đó chẳng động lòng. Chẳng lẽ Tử Phong anh thất bại đến cỡ đấy sao?
Ngắm nhìn đôi mắt tiểu Mễ đang nhìn mình, anh chọt có chút đau lòng. Tại sao anh lại đi yêu con ngựa đần đó chi cho khổ cái thân, hả? Tại sao hả?
Mạc Tử Phong lắc đầu, anh không biết nữa. Ngay từ lần đầu tiên gặp, anh rất vừa mắt cô. Nhìn biểu hiện cô sợ sệt nhìn anh, thì anh nhận ra mình muốn trêu chọc cô nhiều hơn, nhiều hơn. Ngày qua ngày lại thành ghiện, cảm thấy nhớ cô. Nhiều lắm…
Khi đi xa, nhìn dáng vẻ cô hối hả chạy đến tạm biệt anh thì anh biết trong lòng mình sớm đã xuất hiện cô rồi. Chỉ là, anh không muốn nói. Anh muốn lưu giữ khoảng khắc êm đềm này mãi. Đuọc cãi cọ, bắt nạt, cãi nhau với cô hằng ngày đấy là điều anh muốn. Tử Phong sợ, tình cảm được nói ra mà không đáp lại thì cô sẽ trốn tránh anh. Hèn nhát quá phải không?
Mạc Tử Phong nhéo tiểu Mễ một cái, ánh mắt lại tràn đấy tà khí. Lôi điện thoại và gắn pin vào, bật nguồn lên. Chợt nhìn thấy một tin nhắn đến.
“Mấy lời hồi nãy, có phải là đang tỏ tình không?”
Mạc Tử Phong thật sự mừng đến mức muốn lao đến ngoạm tiểu Mễ một cái. Rốt cuộc Mã Nhi cũng hiểu rồi, cũng ngẫm ra được gì rồi.
Nhưng anh vẫn tiếp tục chọc điên con ngựa đó.
“Cô đi khám não đi”.
Xong lại tắt máy, leo lên giường ngủ. Cô cứ chờ đấy!
Tử Thiện ngoài kia vuốt ve hổ béo Bối Ngư Ngư, tay cầm điện thoại nhắn tin. Sau khi đọc tin nhắn, anh quả thật muốn đập cửa chạy vào đánh cho Tử Phong mất luôn cái kiêu ngạo từ bố nó. Chỉ vì cái kiêu ngạo ấy mà sinh ra bao rắc rối và giờ chú nó phải gỡ rối đây!
Nhưng từ may khỏi lo gì nữa, được đi du lịch biển sướng phải biết. Phải ngủ sớm thôi nào.
Bỗng dưng, cửa phòng Tử Phong bật mở. Tử Thiện có chút hết hồn, sợ rằng vì quá ghen mà giết chú mình. Nhưng Tử Phong đâu thèm ngó đến, chỉ lấy áo khoác trên trên móc xuống khoác vào và bước ra ngoài.
Mạc Tử Phong rốt cuộc đi đâu thế?
Anh đi mua bông, anh mua một bông cẩm chước màu đỏ thẫm. Cũng chả biết thanh niên thời nay bị gì mà đứa nào cũng đam mê hoa, cỏ. Lạ rằng, anh không mua một bò hay chùm, mà mua một cây hoa nhỏ xíu lẻ loi. Anh lặng lẽ đưa tiền, một tay đút túi quần tay kia cầm bông sẵn tiện nhắn một tin cho ai đó xong anh chạy thằng về chung cư.
“ding” thang máy mở ra, anh nhanh chóng bước vào. Thân hình cao to dựa cả vào thang máy. Nút hiển thị tầng số hai màu đỏ máu, lại “ding” thêm một cái, đã đến tầng.
Hành lang vắng lạnh có chút âm u, một người đàn ông khoác áo màu đen, đôi con ngươi màu hổ phách có chút âm u mệt mỏi tiền đến gần cửa. Nhẹ nhàng đặt cành hoa nhỏ xuống thềm nhà của phòng hai. Anh tính xoay người đi nhưng vẫn nán lại một chút, đôi mắt dường như có tâm sự. Trong lòng biết bao tâm sự, liệu Mã Nhi sẽ chọn chú anh thay vì anh ư?
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là thấy tức. Anh xoay phắc người đùng đùng đi về nhà, không quên đạp ông chú một cái cho đỡ tức. Sẵn tiện trừng con Bối Cá nằm kia. Tiểu Mễ sung sướng lắm, bày đặt trừng theo rồi bị Bối Ngư Ngư nhe răng gầm gừ khiến tiểu Mễ thấy hết sướng, cong đít chạy về phòng nhanh nhanh.
Nào nào tiểu Mẽ, làm mèo cũng phải có lập trường. Đừng thấy bên nào mạnh thì ngả mông về bên đó nhé?
Còn ở phòng 22, Tiêu Kỉ Duệ vô tình đi đổ rác đêm khuya vô tình mém đạp trứng cánh hoa đỏ thẫm trước thềm nhà. Cậu cũng có chút giật mình, khuya rồi ai còn đặt hoa trước thềm như đám tang thế? Mà đặt đây làm gì, chẳng lẽ có lời nhắn trước muốn giết ai chăng?
Kỉ Duệ chẳng thấy vui tí nào, sáng giờ gặp đủ thứ chuyện giờ lại bị gửi bông đe doạ. Người hiền như cậu sao chẳng được sống yên ổn một phút giây nào thế?
Nhưng cậu vẫn cầm lên, đem vào nhà. Nghĩ nghĩ thế nào đổ hết mọi tội lỗi cho Tử Phong. Cậu nghĩ,chẳng có ai ấu trĩ hơn Tử Phong khi nghxi ra trò này đâu. Chắc là gửi cho Mã Nhi rồi. Cậu vội bay đến Mã Nhi đang ôm con gấu mà Tử Phong thắng được ở hội chợ. Dúi bông hoa cẩm chướng vào lòng cô.
– Gì đây? Mày đổi gu rồi à?
– Làm gì có, Tử Phong gửi chị.
Mã Nhi nghe hai tiếng “Tử Phong” là như đụng trúng vảy mọc ngược, nhảy dựng lên giật phắc bông hoa. Nghiến răng ken két hỏi nó.
– Mạc Mong Manh đó lại muốn cái gì???
– Ai biết.
Kỉ Duệ phụt cười, Mạc Mong Manh??
– Tôi nghĩ là hắn muốn nhắn nhủ chị cái gì qua bông hoa này.- Kỉ Duệ chống cằm nhìn bông hoa.
– Nhắn?
– Để tôi kiếm.
Kỉ Duệ lao bắn đi, vác cái laptop vài hôm trước cậu lén đi làm để có tiền mà mua. Ngón tay thon dài lao phăng phắc trên bàn phím, ok, cẩm chướng đỏ thẫm và ý nghĩa.
Sau khi search ra rồi, đọc cũng đã đọc rồi. Kỉ Duệ phụt cười ha hả, gì chứ, Mạc Tử Phong cũng có lúc sến súa thế này sao? Tiêu Mã Nhi gãi đầu khó hiểu, rốt cuộc là hắn nhắn nhủ gì mà Kỉ Duệ lại cười kiểu man rợ đến vậy?
Không đợi nó nói nữa, Mã Nhi giật phăng cái laptop chăm chú đọc. Tiêu Kỉ Duệ có thể thấy ánh mắt của chị mình vừa ánh lên mừng rỡ, có chút đau lòng và rối bời. Sau cùng, cậu thấy cô quệt đi giọt nước mắt bánh bèo nhất mà cô từng khóc.
– Này, khóc quái gì?
– Vui.
– Tại sao?
– Vì hắn cũng…
– Yêu chị.
– Sao mày biết?
– Hắn yêu chị, cả thế giới đều biết. Riêng chị, ngu ngốc đến giò mới biết. Vậy mà mai đi du lịch với trai làm hắn đau lòng.
“Hắn yêu chị. Cả thế giới đều biết. Riêng chị, ngu ngốc đến giờ mới biết.”
Điều mà Tử Phong muốn nhắn nhủ qua bông hoa cẩm chưởng đó là.
“Trái tim anh đau lòng vì em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.