Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh
Chương 79: Phù thủy truyện cổ tích 10
Thu Thiên Linh Âm
03/12/2019
Ngôi nhà bánh kẹo quả nhiên không đáng tin!
Nhìn cảnh đổ nát thê lương lúc này mà xem, chỉ chút nhiệt độ cao, ngôi nhà đã hỏng không thành hình dáng. Kẹo đường tan chảy dính nhớp nháp giống như keo trên bẫy dính chuột, vừa ghê tởm vừa gây khó khăn khi bước đi. Mùi kẹo ngọt ngấy hại Lâm Y Thần dạ dày đau quặn muốn nôn khan.
Cô cảm giác sau lần này, cô có thể sẽ bị sợ đồ ngọt một thời gian dài!
Không giống với Grist khi bị giam trong lò nướng kêu gào cầu cứu, mụ phù thủy tuy cũng tông cửa cũng kêu gào nhưng chính là không kêu cứu. Lâm Y Thần không hiểu, phải là người như thế nào mới có thể ở trong nguy nan không kêu cứu đâu? Nên biết, cầu cứu là bản năng của nhân loại, nó bao gồm: cầu cứu, xin tha, tuyệt vọng gào thét mắng chửi. Nhưng mụ phù thủy đều không có!
Thật may, hai anh em Grist cùng Grill khi đi chỉ vội vàng cài khóa mà không phải khóa cứng.
Nghe tiếng tông cửa, Lâm Y Thần nhanh nhạy nhảy sang một bên. Mụ phù thủy lao ra từ trong lò, cả người cháy khét không ra hình người, ánh mắt đỏ bừng có vẻ nham hiểm quỷ quyệt. Mụ nằm bệt trên mặt đất thở dốc, thân mình không ngừng run rẩy.
“Những con quỷ nhỏ quỷ quyệt gian trá!”
Đó là điều mà mụ nói, cổ họng mụ giống như một cái ống thủng, thanh âm thoát phá mất tiếng.
“Chúng mày, những con quỷ, đều đáng chết! Đều đáng chết! Mày muốn gì hả con quỷ cái? Mày muốn gì từ tao? Chúng mày đã trộm đi đôi đũa phép của tao bây giờ còn muốn cái gì?”
“Tao chẳng còn gì cho mày đâu con quỷ nhỏ! Ánh mắt của mày dù có ngây thơ vô tội nhưng linh hồn chúng mày dơ bẩn đê tiện giống nhau!”
“Mày sẽ không lấy được bất cứ thứ gì từ tao! Không có bất cứ thứ gì!”
“Sai lầm của tao là đã tin tưởng chúng mày! Những con quỷ nhỏ ích kỷ! Chúng mày so địa ngục ác ma còn ác độc gấp trăm ngàn lần! Chúng mày đều đáng chết!”
Lâm Y Thần im lặng nghe mụ phù thủy chửi mắng.
Trên đời này chuyện nông phu cùng xà nhiều, cũng không kém chuyện này. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Làm một cái dây thừng, Lâm Y Thần có thể trách người vừa bị rắn cắn sao?
Mắng chửi cũng yêu cầu sức lực, mụ phù thủy thanh âm càng ngày càng yếu cuối cùng im bặt. Lâm Y Thần ngồi xổm xuống kiểm tra, vẫn còn thở, vẫn còn sống.
Nếu ở hiện đại, bị bỏng diện tích lớn có thể dẫn đến mất mạng, nhưng nơi này không phải, đối phương cũng không phải người bình thường. Làm phù thủy, ít nhiều mụ cũng sẽ có vu lực.
Vậy là kết thúc rồi sao?
Hai đứa trẻ thoát khỏi mụ phù thủy độc ác an toàn trở về nhà. Cha mẹ chúng sẽ đối xử với chúng thật tốt, cuối cùng chúng sẽ sống hạnh phúc bên gia đình?
Một câu chuyện ngắn ngủi nhưng lại cất giấu một sinh mệnh!
“Ký chủ có muốn trở về nơi đó nữa không?” 1809 quay đầu hỏi Lâm Y Thần.
“Trở về?”
Lâm Y Thần lẩm nhẩm. Tất nhiên là sẽ trở lại nhà Peg. Nếu không cô biết sống thế nào ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này? Trông chờ vào một mụ phù thủy mất đũa phép còn bị trọng thương?
Câu trả lời cho Lâm Y Thần chính là, đúng vậy.
Khi Lâm Y Thần chật vật đi từ trong rừng ra nhìn đến không phải là Peg cùng Pond gương mặt vui cười hoặc là vẻ mặt châm chọc của Grist cùng Grill. Lâm Y Thần nhìn đến lính gác.
Toàn bộ ngôi làng nghèo bị trọng binh vây quanh, thật sự là một chuyện hiếm thấy bởi vì nơi này rất nghèo, bình thường quân lính đến đây mục đích chỉ vì tiền thuế sau đó cũng rời đi rất nhanh. Hiện tại, những người lính mặc quân trang nghiêm cẩn, bên hông đeo thanh đao sáng loáng cưỡi trên thân con ngựa đen béo mập, da lông thủy nhuận có thể tùy ý thấy được đi ngang qua từng ngôi nhà thấp lùn.
Có một sự đối lập đáng châm chọc khi một bên quần áo chỉnh chu, sạch sẽ thơm ngát còn bên kia là những dân nghèo quần áo rách rưới, bẩn thỉu giống như những con chuột cống không ngừng run rẩy trước mèo.
“Nghe nói nhà Pond, người thợ vụng về vừa gãy chân mấy ngày trước đâm đại vận! Bọn họ tìm thấy một phù thủy ở trong khu rừng sau đó thực thi hỏa hình đem mụ phù thủy tà ác thiêu cháy!”
“Đó là chuyện gì?” Những người dân trong làng tụ tập dò hỏi.
“Không phải vài ngày trước có rồng tập kích thôn xóm sao? Pond xui xẻo bị ngựa đá gãy chân sau đó may mắn còn sống nâng trở về!”
“Thật kinh khủng!”
“Đúng, Pond tội nghiệp! Làm sao họ có thể chi trả tiền thuốc men khi ngay cả ăn cũng không đủ ăn đây!”
“Còn không phải như vậy sao? Vợ Pond, người đàn bà đanh đá Peg không phải đến đường cùng sao? Peg đã bắt hai đứa bé đáng thương Grist cùng Grill phải vào rừng kiếm thức ăn!”
“Mụ đàn bà độc ác! Grist cùng Grill chỉ là những đứa trẻ!”
“Sau đó thì sao?”
“Grist cùng Grill đã vô cùng dũng cảm chiến đấu với những con thú dữ trong rừng, nghe nói vì cứu em gái, Grist đã bị thương nặng!”
“Lạy Chúa! Xin Chúa hãy phù hộ hai đứa trẻ!”
“Nghe nói tiếp đây, Grist cậu bé có trái tim dũng cảm của sư tử đã đem em gái Grill bảo vệ rất tốt sau đó thành công đào thoát khỏi miệng thú dữ. Nhưng chuyện chưa kết thúc, hai đứa bé đáng thương vừa đói vừa mệt chịu đựng vết thương đau đớn đã bất hạnh gặp phải mụ phù thủy độc ác sống trong khu rừng.”
“Lạy Chúa tôi!”
“Mụ phù thủy độc ác xấu xí xây một ngôi nhà bánh kẹo thơm nức xinh đẹp dụ dỗ hai đứa trẻ tiến đến sau đó mời chúng ăn bữa tối thơm ngon. Đến khi tình lại, Grist đã bị mụ nhốt vào trong lò nướng!”
“Tại sao lại như vậy?”
“Mụ phù thủy độc ác muốn ăn thịt Grist sao?”
“Đúng vậy, mụ muốn đem Grist nấu chín ăn thịt! Mụ bắt Grill lấy củi nấu anh trai của cô bé đáng thương! Chính là cô bé Grill dũng cảm đã cứu anh trai. Grill có một trái tim gan dạ không kém anh trai của mình, cô bé đem mụ phù thủy đẩy vào bếp lò mà chính mụ đã nhóm, dùng lửa thiêu chết mụ phù thủy ác độc cùng ngôi nhà bánh kẹo tội ác!”
“Những binh lính này chính là đến để phong thưởng cho gia đình của Grist cùng Grill!”
“Quốc vương anh minh sẽ ban thưởng cho Grist cùng Grill những đứa trẻ gan dạ phần thưởng mà chúng đáng được hưởng!”
Lâm Y Thần cúi đầu đi ngang qua bọn họ.
Bởi vì có những người lính đi tuần quanh nơi này, mọi người đều đổ xô ra đường đi theo bọn lính xem Grist cùng Grill sẽ được Quốc vương đáng kính ban thưởng thứ gì. Các cửa hàng đều đóng cửa, Lâm Y Thần vòng qua cửa hàng bánh mì mà Peg làm việc, nơi này cũng đóng cửa, có lẽ lúc này Peg đang ở nhà.
Nhìn cảnh đổ nát thê lương lúc này mà xem, chỉ chút nhiệt độ cao, ngôi nhà đã hỏng không thành hình dáng. Kẹo đường tan chảy dính nhớp nháp giống như keo trên bẫy dính chuột, vừa ghê tởm vừa gây khó khăn khi bước đi. Mùi kẹo ngọt ngấy hại Lâm Y Thần dạ dày đau quặn muốn nôn khan.
Cô cảm giác sau lần này, cô có thể sẽ bị sợ đồ ngọt một thời gian dài!
Không giống với Grist khi bị giam trong lò nướng kêu gào cầu cứu, mụ phù thủy tuy cũng tông cửa cũng kêu gào nhưng chính là không kêu cứu. Lâm Y Thần không hiểu, phải là người như thế nào mới có thể ở trong nguy nan không kêu cứu đâu? Nên biết, cầu cứu là bản năng của nhân loại, nó bao gồm: cầu cứu, xin tha, tuyệt vọng gào thét mắng chửi. Nhưng mụ phù thủy đều không có!
Thật may, hai anh em Grist cùng Grill khi đi chỉ vội vàng cài khóa mà không phải khóa cứng.
Nghe tiếng tông cửa, Lâm Y Thần nhanh nhạy nhảy sang một bên. Mụ phù thủy lao ra từ trong lò, cả người cháy khét không ra hình người, ánh mắt đỏ bừng có vẻ nham hiểm quỷ quyệt. Mụ nằm bệt trên mặt đất thở dốc, thân mình không ngừng run rẩy.
“Những con quỷ nhỏ quỷ quyệt gian trá!”
Đó là điều mà mụ nói, cổ họng mụ giống như một cái ống thủng, thanh âm thoát phá mất tiếng.
“Chúng mày, những con quỷ, đều đáng chết! Đều đáng chết! Mày muốn gì hả con quỷ cái? Mày muốn gì từ tao? Chúng mày đã trộm đi đôi đũa phép của tao bây giờ còn muốn cái gì?”
“Tao chẳng còn gì cho mày đâu con quỷ nhỏ! Ánh mắt của mày dù có ngây thơ vô tội nhưng linh hồn chúng mày dơ bẩn đê tiện giống nhau!”
“Mày sẽ không lấy được bất cứ thứ gì từ tao! Không có bất cứ thứ gì!”
“Sai lầm của tao là đã tin tưởng chúng mày! Những con quỷ nhỏ ích kỷ! Chúng mày so địa ngục ác ma còn ác độc gấp trăm ngàn lần! Chúng mày đều đáng chết!”
Lâm Y Thần im lặng nghe mụ phù thủy chửi mắng.
Trên đời này chuyện nông phu cùng xà nhiều, cũng không kém chuyện này. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Làm một cái dây thừng, Lâm Y Thần có thể trách người vừa bị rắn cắn sao?
Mắng chửi cũng yêu cầu sức lực, mụ phù thủy thanh âm càng ngày càng yếu cuối cùng im bặt. Lâm Y Thần ngồi xổm xuống kiểm tra, vẫn còn thở, vẫn còn sống.
Nếu ở hiện đại, bị bỏng diện tích lớn có thể dẫn đến mất mạng, nhưng nơi này không phải, đối phương cũng không phải người bình thường. Làm phù thủy, ít nhiều mụ cũng sẽ có vu lực.
Vậy là kết thúc rồi sao?
Hai đứa trẻ thoát khỏi mụ phù thủy độc ác an toàn trở về nhà. Cha mẹ chúng sẽ đối xử với chúng thật tốt, cuối cùng chúng sẽ sống hạnh phúc bên gia đình?
Một câu chuyện ngắn ngủi nhưng lại cất giấu một sinh mệnh!
“Ký chủ có muốn trở về nơi đó nữa không?” 1809 quay đầu hỏi Lâm Y Thần.
“Trở về?”
Lâm Y Thần lẩm nhẩm. Tất nhiên là sẽ trở lại nhà Peg. Nếu không cô biết sống thế nào ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này? Trông chờ vào một mụ phù thủy mất đũa phép còn bị trọng thương?
Câu trả lời cho Lâm Y Thần chính là, đúng vậy.
Khi Lâm Y Thần chật vật đi từ trong rừng ra nhìn đến không phải là Peg cùng Pond gương mặt vui cười hoặc là vẻ mặt châm chọc của Grist cùng Grill. Lâm Y Thần nhìn đến lính gác.
Toàn bộ ngôi làng nghèo bị trọng binh vây quanh, thật sự là một chuyện hiếm thấy bởi vì nơi này rất nghèo, bình thường quân lính đến đây mục đích chỉ vì tiền thuế sau đó cũng rời đi rất nhanh. Hiện tại, những người lính mặc quân trang nghiêm cẩn, bên hông đeo thanh đao sáng loáng cưỡi trên thân con ngựa đen béo mập, da lông thủy nhuận có thể tùy ý thấy được đi ngang qua từng ngôi nhà thấp lùn.
Có một sự đối lập đáng châm chọc khi một bên quần áo chỉnh chu, sạch sẽ thơm ngát còn bên kia là những dân nghèo quần áo rách rưới, bẩn thỉu giống như những con chuột cống không ngừng run rẩy trước mèo.
“Nghe nói nhà Pond, người thợ vụng về vừa gãy chân mấy ngày trước đâm đại vận! Bọn họ tìm thấy một phù thủy ở trong khu rừng sau đó thực thi hỏa hình đem mụ phù thủy tà ác thiêu cháy!”
“Đó là chuyện gì?” Những người dân trong làng tụ tập dò hỏi.
“Không phải vài ngày trước có rồng tập kích thôn xóm sao? Pond xui xẻo bị ngựa đá gãy chân sau đó may mắn còn sống nâng trở về!”
“Thật kinh khủng!”
“Đúng, Pond tội nghiệp! Làm sao họ có thể chi trả tiền thuốc men khi ngay cả ăn cũng không đủ ăn đây!”
“Còn không phải như vậy sao? Vợ Pond, người đàn bà đanh đá Peg không phải đến đường cùng sao? Peg đã bắt hai đứa bé đáng thương Grist cùng Grill phải vào rừng kiếm thức ăn!”
“Mụ đàn bà độc ác! Grist cùng Grill chỉ là những đứa trẻ!”
“Sau đó thì sao?”
“Grist cùng Grill đã vô cùng dũng cảm chiến đấu với những con thú dữ trong rừng, nghe nói vì cứu em gái, Grist đã bị thương nặng!”
“Lạy Chúa! Xin Chúa hãy phù hộ hai đứa trẻ!”
“Nghe nói tiếp đây, Grist cậu bé có trái tim dũng cảm của sư tử đã đem em gái Grill bảo vệ rất tốt sau đó thành công đào thoát khỏi miệng thú dữ. Nhưng chuyện chưa kết thúc, hai đứa bé đáng thương vừa đói vừa mệt chịu đựng vết thương đau đớn đã bất hạnh gặp phải mụ phù thủy độc ác sống trong khu rừng.”
“Lạy Chúa tôi!”
“Mụ phù thủy độc ác xấu xí xây một ngôi nhà bánh kẹo thơm nức xinh đẹp dụ dỗ hai đứa trẻ tiến đến sau đó mời chúng ăn bữa tối thơm ngon. Đến khi tình lại, Grist đã bị mụ nhốt vào trong lò nướng!”
“Tại sao lại như vậy?”
“Mụ phù thủy độc ác muốn ăn thịt Grist sao?”
“Đúng vậy, mụ muốn đem Grist nấu chín ăn thịt! Mụ bắt Grill lấy củi nấu anh trai của cô bé đáng thương! Chính là cô bé Grill dũng cảm đã cứu anh trai. Grill có một trái tim gan dạ không kém anh trai của mình, cô bé đem mụ phù thủy đẩy vào bếp lò mà chính mụ đã nhóm, dùng lửa thiêu chết mụ phù thủy ác độc cùng ngôi nhà bánh kẹo tội ác!”
“Những binh lính này chính là đến để phong thưởng cho gia đình của Grist cùng Grill!”
“Quốc vương anh minh sẽ ban thưởng cho Grist cùng Grill những đứa trẻ gan dạ phần thưởng mà chúng đáng được hưởng!”
Lâm Y Thần cúi đầu đi ngang qua bọn họ.
Bởi vì có những người lính đi tuần quanh nơi này, mọi người đều đổ xô ra đường đi theo bọn lính xem Grist cùng Grill sẽ được Quốc vương đáng kính ban thưởng thứ gì. Các cửa hàng đều đóng cửa, Lâm Y Thần vòng qua cửa hàng bánh mì mà Peg làm việc, nơi này cũng đóng cửa, có lẽ lúc này Peg đang ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.