Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới (Bản Dịch)
Chương 38: Ta Là Tới Xem Phong Cảnh Số
Âu Dương Vựng
05/10/2024
Bên trong Huyễn Nguyệt Ma Sâm, sau khi đội thám hiểm Thiên Phong thành do Triệu Tung Minh dẫn đầu giết chết một con hung thú, Ngụy Khiếu Lam bèn lên tiếng:
- Chúng ta đã đi được bảy ngày rồi, dựa vào khoảng cách thì hẳn là cách nơi xảy ra dị tượng không xa.
- Ừm, vượt qua ngọn núi này nữa là tới nơi rồi.
Đúng lúc này, ba con ma thú khổng lồ từ trên trời bay qua đầu bọn họ.
- Ơ… Đây là… Bạch Đầu Sư Thứu, là tọa kỵ của Sở vương phủ thuộc Thiên chủ phủ, bọn họ cũng đến đây sao?
Triệu Tung Minh vô cùng kinh ngạc, không ngờ người của Sở vương cũng đến bí cảnh này.
Thiên chủ phủ thống lĩnh mười một thành, Thiên Phong thành nằm ở cực tây, là một trong số đó.
Sở vương của Thiên chủ phủ chính là Tần Minh, thân đệ đệ (em trai ruột) của đương kim Thánh thượng Tần Hạo.
Hai huynh đệ lúc trẻ vô cùng thân thiết, nhưng sau này xảy ra một số chuyện khiến tình cảm rạn nứt, Tần Minh bèn cầu xin tiên đế phái mình đến Thiên chủ phủ nhậm chức.
Sau khi Tần Hạo đăng cơ xưng đế, từng hạ lệnh cho Tần Minh đến kinh thành để hàn thuyên tình nghĩa huynh đệ, nhưng Tần Minh lại sai người nhốt sứ giả ở ngoài, không cho vào thành, bất đắc dĩ, sứ giả đành phải quay về phục mệnh.
Ai cũng tưởng Hoàng đế sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ hắn chỉ lắc đầu cười khổ:
- Thôi vậy, hoàng đệ vẫn chưa chịu tha thứ cho trẫm!
…
- Nghĩa phụ, tại sao người Sở Vương phủ cũng tới?
- Không biết, hẳn là vì bí cảnh mà đến, nhìn phương hướng bọn họ đi ở ngay phía trước, chúng ta đi qua sẽ biết.
Triệu Tung Minh không lo lắng cho người của Sở Vương phủ, năm đó phụ thân hắn vì cứu một vị quý nhân Sở Vương phủ mà chết, có phần tình cảm kia, hắn không sợ đối phương sẽ làm gì bọn họ.
Đoàn người Sở Vương phủ trải qua mấy ngày tiến lên, rốt cục bọn họ đi tới một chỗ đất trống gần ngọn núi bí cảnh, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, mà bên ngoài còn có rất nhiều ma thú tồn tại.
Nương theo một tiếng kêu to rõ của sư thứu, bạch đầu sư thứu chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Cuồng phong nhấc lên khiến võ giả xung quanh cũng không khỏi nheo mắt lại, cũng không dám có chút dị nghị, đây chính là chỗ bá đạo của cường giả!
- Đây là... Bạch Dầu Sư Thứu?
- Bạch Đầu Sư Thứu? Là Bạch Đầu Sư Thứu của Sở Vương phủ?
- Đế quốc chúng ta cũng chỉ có Sở Vương của Thiên Chủ phủ mới có, mấy người kia nhất định là người của Sở Vương phủ.
- Đúng rồi, Sở Vương phủ không thể nghi ngờ, dị tượng này lại hấp dẫn người Sở Vương phủ tới, không biết sẽ là ai.
Ba con Sư Thứu đầu trắng nhảy xuống sáu người, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, bốn trung niên hộ vệ, một vị lão nhân.
- Thiếu chủ, nơi này sẽ xuất hiện ngọn núi bí cảnh, chờ đến lúc bí cảnh sẽ mở ra.
Vị lão nhân trong sáu người chỉ vào ngọn núi cách đó không xa nói với nam tử trẻ tuổi tuấn tú kia.
- Thiếu chủ, có muốn đuổi những người kia đi hay không?
- Ách... Không cần, Đức gia gia, Sở Vương phủ chúng ta không có bá đạo như vậy.
Đây chính là nơi sẽ xuất hiện bí cảnh sao?
Nam tử trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn ngọn núi bình thường không có gì lạ trước mắt.
Nam tử trẻ tuổi kia tên là Tần Càn, là tiểu nhi tử của phủ chủ phủ Thiên chủ Tần Lang, ôn tồn lễ độ, thiên phú cực cao, lần này cũng là theo mệnh lệnh của Tần Lang đến thăm dò bí cảnh xuất hiện ở Huyễn Nguyệt Ma Sâm.
- Đúng vậy thiếu chủ, theo ghi chép thì bí cảnh này hơn 300 năm trước đã mở ra một lần, bên trong có một viên đá truyền thừa, là truyền thừa gì thì không biết được.
Vị lão nhân gọi Đức gia gia kia giải đáp cho Tần Càn.
Tần Vi Đức, là hộ vệ Tần Lang an bài cho Tần Càn lần này xuất hành, tu vi Vũ Vương cảnh.
- Mặc dù bên trong rất nguy hiểm, nhưng lão nô sẽ bảo vệ Thiếu chủ an toàn!
- Ha ha, Đức gia gia không cần như vậy, phụ thân cùng gia gia cho rất nhiều bảo vật phòng hộ.
Hơn nữa lần này chúng ta tới đây cũng chỉ là xem một chút mà thôi, một cái bí cảnh nhỏ mà thôi, cũng không phải là đại bí cảnh và di tích.
Tần Càn lơ đễnh, chỉ một cái tiểu bí cảnh còn có thể có nguy hiểm gì, bản thân hắn có át chủ bài của gia gia Vũ Hoàng cảnh, cho dù một ít đại bí cảnh cùng di tích chỉ cần không tìm đường chết cũng không có vấn đề gì.
Đúng lúc này, Triệu Tung Minh, Ngụy Khiếu Huyên và những người của Thiên Phong thành đã đến nơi đây.
- Lại có nhiều người ở chỗ này chờ như vậy, nghĩa phụ, người xem, người Sở Vương phủ, thật sự là không nghĩ tới, người Sở Vương phủ cũng tới. Ngụy Khiếu Huyên cảm thán nói.
- Có lẽ bí cảnh này có chỗ hấp dẫn bọn họ. Triệu Tung Minh suy đoán...
- Chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi, chờ bí cảnh mở ra.
Đám người đều đến đông đủ, Triệu Tung Minh phân phó mọi người nghỉ ngơi ở chỗ này chờ bí cảnh mở ra.
Qua một lúc.
- Ầm!!!
Bỗng nhiên, nương theo một tiếng nổ nặng nề, thiên địa đều mơ hồ rung động một cái.
Cách đó không xa giữa sườn núi phát ra một chùm sáng phóng lên trời, trong chùm sáng đó một cánh cửa như ẩn như hiện. Đợi đến khi luồng sáng kia biến mất, một cánh cửa giống như vượt qua vô số không gian xuất hiện ở nơi đó.
- Cuối cùng bí cảnh cũng mở ra!
Có tu luyện giả kêu lên.
- Chúng ta đã đi được bảy ngày rồi, dựa vào khoảng cách thì hẳn là cách nơi xảy ra dị tượng không xa.
- Ừm, vượt qua ngọn núi này nữa là tới nơi rồi.
Đúng lúc này, ba con ma thú khổng lồ từ trên trời bay qua đầu bọn họ.
- Ơ… Đây là… Bạch Đầu Sư Thứu, là tọa kỵ của Sở vương phủ thuộc Thiên chủ phủ, bọn họ cũng đến đây sao?
Triệu Tung Minh vô cùng kinh ngạc, không ngờ người của Sở vương cũng đến bí cảnh này.
Thiên chủ phủ thống lĩnh mười một thành, Thiên Phong thành nằm ở cực tây, là một trong số đó.
Sở vương của Thiên chủ phủ chính là Tần Minh, thân đệ đệ (em trai ruột) của đương kim Thánh thượng Tần Hạo.
Hai huynh đệ lúc trẻ vô cùng thân thiết, nhưng sau này xảy ra một số chuyện khiến tình cảm rạn nứt, Tần Minh bèn cầu xin tiên đế phái mình đến Thiên chủ phủ nhậm chức.
Sau khi Tần Hạo đăng cơ xưng đế, từng hạ lệnh cho Tần Minh đến kinh thành để hàn thuyên tình nghĩa huynh đệ, nhưng Tần Minh lại sai người nhốt sứ giả ở ngoài, không cho vào thành, bất đắc dĩ, sứ giả đành phải quay về phục mệnh.
Ai cũng tưởng Hoàng đế sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ hắn chỉ lắc đầu cười khổ:
- Thôi vậy, hoàng đệ vẫn chưa chịu tha thứ cho trẫm!
…
- Nghĩa phụ, tại sao người Sở Vương phủ cũng tới?
- Không biết, hẳn là vì bí cảnh mà đến, nhìn phương hướng bọn họ đi ở ngay phía trước, chúng ta đi qua sẽ biết.
Triệu Tung Minh không lo lắng cho người của Sở Vương phủ, năm đó phụ thân hắn vì cứu một vị quý nhân Sở Vương phủ mà chết, có phần tình cảm kia, hắn không sợ đối phương sẽ làm gì bọn họ.
Đoàn người Sở Vương phủ trải qua mấy ngày tiến lên, rốt cục bọn họ đi tới một chỗ đất trống gần ngọn núi bí cảnh, nơi này đã tụ tập rất nhiều người, mà bên ngoài còn có rất nhiều ma thú tồn tại.
Nương theo một tiếng kêu to rõ của sư thứu, bạch đầu sư thứu chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Cuồng phong nhấc lên khiến võ giả xung quanh cũng không khỏi nheo mắt lại, cũng không dám có chút dị nghị, đây chính là chỗ bá đạo của cường giả!
- Đây là... Bạch Dầu Sư Thứu?
- Bạch Đầu Sư Thứu? Là Bạch Đầu Sư Thứu của Sở Vương phủ?
- Đế quốc chúng ta cũng chỉ có Sở Vương của Thiên Chủ phủ mới có, mấy người kia nhất định là người của Sở Vương phủ.
- Đúng rồi, Sở Vương phủ không thể nghi ngờ, dị tượng này lại hấp dẫn người Sở Vương phủ tới, không biết sẽ là ai.
Ba con Sư Thứu đầu trắng nhảy xuống sáu người, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, bốn trung niên hộ vệ, một vị lão nhân.
- Thiếu chủ, nơi này sẽ xuất hiện ngọn núi bí cảnh, chờ đến lúc bí cảnh sẽ mở ra.
Vị lão nhân trong sáu người chỉ vào ngọn núi cách đó không xa nói với nam tử trẻ tuổi tuấn tú kia.
- Thiếu chủ, có muốn đuổi những người kia đi hay không?
- Ách... Không cần, Đức gia gia, Sở Vương phủ chúng ta không có bá đạo như vậy.
Đây chính là nơi sẽ xuất hiện bí cảnh sao?
Nam tử trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn ngọn núi bình thường không có gì lạ trước mắt.
Nam tử trẻ tuổi kia tên là Tần Càn, là tiểu nhi tử của phủ chủ phủ Thiên chủ Tần Lang, ôn tồn lễ độ, thiên phú cực cao, lần này cũng là theo mệnh lệnh của Tần Lang đến thăm dò bí cảnh xuất hiện ở Huyễn Nguyệt Ma Sâm.
- Đúng vậy thiếu chủ, theo ghi chép thì bí cảnh này hơn 300 năm trước đã mở ra một lần, bên trong có một viên đá truyền thừa, là truyền thừa gì thì không biết được.
Vị lão nhân gọi Đức gia gia kia giải đáp cho Tần Càn.
Tần Vi Đức, là hộ vệ Tần Lang an bài cho Tần Càn lần này xuất hành, tu vi Vũ Vương cảnh.
- Mặc dù bên trong rất nguy hiểm, nhưng lão nô sẽ bảo vệ Thiếu chủ an toàn!
- Ha ha, Đức gia gia không cần như vậy, phụ thân cùng gia gia cho rất nhiều bảo vật phòng hộ.
Hơn nữa lần này chúng ta tới đây cũng chỉ là xem một chút mà thôi, một cái bí cảnh nhỏ mà thôi, cũng không phải là đại bí cảnh và di tích.
Tần Càn lơ đễnh, chỉ một cái tiểu bí cảnh còn có thể có nguy hiểm gì, bản thân hắn có át chủ bài của gia gia Vũ Hoàng cảnh, cho dù một ít đại bí cảnh cùng di tích chỉ cần không tìm đường chết cũng không có vấn đề gì.
Đúng lúc này, Triệu Tung Minh, Ngụy Khiếu Huyên và những người của Thiên Phong thành đã đến nơi đây.
- Lại có nhiều người ở chỗ này chờ như vậy, nghĩa phụ, người xem, người Sở Vương phủ, thật sự là không nghĩ tới, người Sở Vương phủ cũng tới. Ngụy Khiếu Huyên cảm thán nói.
- Có lẽ bí cảnh này có chỗ hấp dẫn bọn họ. Triệu Tung Minh suy đoán...
- Chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi, chờ bí cảnh mở ra.
Đám người đều đến đông đủ, Triệu Tung Minh phân phó mọi người nghỉ ngơi ở chỗ này chờ bí cảnh mở ra.
Qua một lúc.
- Ầm!!!
Bỗng nhiên, nương theo một tiếng nổ nặng nề, thiên địa đều mơ hồ rung động một cái.
Cách đó không xa giữa sườn núi phát ra một chùm sáng phóng lên trời, trong chùm sáng đó một cánh cửa như ẩn như hiện. Đợi đến khi luồng sáng kia biến mất, một cánh cửa giống như vượt qua vô số không gian xuất hiện ở nơi đó.
- Cuối cùng bí cảnh cũng mở ra!
Có tu luyện giả kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.