Chương 97: Trận chiến trong khu rừng (2).
ĐH
11/03/2020
- Góc nhìn: Lưỡi Kiếm Ảnh Đêm, Rena.
.
Tôi là Ảnh Đêm, là một thanh kiếm nhưng hiện tại tôi là Rena, hầu cận của chúa tể Vương Minh. Tôi không nghĩ mình sẽ phục vụ một con người, nhưng ngài ấy là ngoại lệ hay nói đúng hơn thì... Bỏ qua chuyện đó, tôi ngủ hơn 5000 năm nên sẽ thật nhàm chán nếu tôi ngủ tiếp. Tôi chỉ tỉnh giấc được dài giờ nhưng Chúa Tể của tôi thật sự rất tuyệt vời, chưa kể ngài ấy còn rất đẹp trai nữa. Tôi sẽ thấy vui nếu như không có con mắm Rina xem vào, nhắc tới là thấy sôi máu ả dám hôn chúa tể trước mặt tôi... Gaaaaaaa! Tức chết đi được! Ả chắc chắn là cố ý, khi cái ánh mắt khiêu khích đó hướng tới chỗ tôi. Được lắm Rina chị cứ đợi đấy! Tôi nghĩ mình nên nhanh lập ra kế hoạch tống khứ ả ta đi xa ra khỏi chủ nhân.
Nhắc lại thì tôi và Rina là chị em, trên danh nghĩa. Và được do cùng một chủ nhân tạo ra, nếu tính thì chúng tôi khoảng 15 000 năm tuổi à... Nếu tính thêm 5000 năm bị phong ấn nửa thì chắc tầm 20 000 năm. Tôi chắc đã không bị phong ấn, nếu không phải tại ả ta ngay chuyện với tôi. Kết quả của trận chiến là tôi và chị ấy phá hoàn toàn 3 thế giới, điều này khiến chủ nhân tôi nổi điên và phong ấn chúng tôi bằng phong ấn vĩnh viễn...
Màaaaaa, tôi sẽ không quan tâm tới điều đó nữa. Bởi chúa tể đang ở trước mặt tôi, người có thể giải phong ấn nên chắc chắn ngài ấy có thể thực hiện phong ấn. Nên tốt nhất là tôi nên âm thầm loại bỏ ả Rina ra khỏi chủ nhân, ngài ấy là của tôi và chỉ của riêng tôi.
"Hai cô xử đám này... "
Chúa tể nhìn tôi và nói. Aaaaa, ngày ấy lạnh lùng quá! Và tất nhiên tôi sẽ làm mọi thứ mà ngài ấy yêu cầu.
"Rất sẵn lòng thưa chúa tể của em."
Tôi trả lời thế nhưng...
"Rất sẵn lòng thưa chủ nhân đáng kính."
Tại sao ả lại lên tiếng chứ! Ngài ấy bảo tôi làm kia mà... Tôi liếc ả ta bằng ánh mắt đe dọa, nhưng ả cũng liếc lại tôi.
"Chúa tể, bảo tôi làm kia làm... Làm quái gì có kêu chị mà lên tiếng thế hả?"
Tôi nhìn ả ta nói.
"Ara ara, chủ nhân bảo 'Hai' kia mà... Từ bao giờ thành kêu em thế. Nếu em mệt cứ để chị làm cho."
Cô ả một tay che miệng với giọng cười đểu, tức chết tôi rồi! Muốn lôi cái mặt đó ra xé nát quá...
"Afufu... Không cần đâu, em nghĩ mình còn rất khỏe nha. Sau đằng đó không cút đi cho phức mắt nhỉ? Việc này mình Rena này đủ giải quyết rồi."
Tôi ánh mắt đe dọa nhìn cô ta lần nữa, tuy nhiên ả cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự.
"Ara ara, Chị đây nghĩ ai đó rất vô tích sự đây! Vì vậy nhanh mà phẳng ra khỏi mắt chủ nhân đáng kính thì hơn."
Aaaa! Đúng là chả ưa nổi mà. Tôi thật sự muốn giết ả ta quá!
"Kufufu... "
"Afufu... "
Tôi nhìn ả cười, ả cũng nhìn tôi cười. Nụ cười tởm lợm thật.
Rồi tôi và ả nhìn sang đám Undead, đám ruồi muỗi này cũng dám lại gần chúa tể của tôi.
Tôi nhìn qua chúa tể, ngài ấy bất ngờ biến mắt. Đó là [Dịch Chuyển] tôi chắc ngài ấy đã sao chép nó từ con Goblin kia. Không thể để ngài ấy bỏ tôi lại được.
Tôi nhanh chóng lao tới bọn Undead, nhưng tại sao ả ta cũng lại xông lên chứ! Tôi sẽ diệt hết trước khi ả ta kịp ra tay.
.....
-Góc nhìn: Lưỡi Kiếm Nguyệt Chiếu, Rina.
.....
Tôi thật sự có một cô em gái phiền phức, nó đang ganh tị với tôi vì tôi có ít với chủ nhân hơn nó. Tôi nghĩ nó lại làm mấy trò phiền phức nhắm vào tôi nữa cho mà xem.
Nhưng tôi sẽ không để nó gây phiền phức cho chủ nhân, tôi quả thật không ngờ mình lại phục vụ một con người. Nhưng tôi nghĩ chủ nhân là người đáng để tôi phục vụ, vì thế tôi lại không muốn ả em gái phiền phức của mình ở gần chủ nhân. Kiểu nào thì nó cũng nghĩ ra mấy cái vớ vẩn để khiến ngài ấy tránh xa tôi.
!?
"Uaaa"
Tôi cảm thấy ớn lạnh, khi quay lại thì một con Undead bay về phía tôi. Tôi một đấm biến nó thành bụi luôn.
"Ây da, lỡ tay~ lỡ tay~ chị không sao chứ?"
Rina bộ dáng vô tội nhìn tôi, mà cái giọng ranh ma này đúng là chả ưa nổi! Tại sao tôi lại có cô em gái phiền phức như vậy kia chứ.
"Ara ara, đứa em gái bé bỗng của chị lại định bày trò... Vì đây!"
Tôi túm đầu một con Undead quăng thẳng vào mặt nó, tuy nhiên con Undead bay thành tro trước khi đụng vào được nó.
"Chị định kiếm chuyện đấy à!?"
"Ara, cái này thì không biết kẻ nào?"
Nó nhìn tôi với ánh mắt tức giận, vì... Muốn đánh nhau à? Tôi không ngán nó đâu, tới đây.
Tôi lườm nó, nó cũng vậy và... Ngay lập tức chúng tôi lao vào nhau.
.....
-Góc Nhìn: Vương Minh.
.....
Ầm!!!
Một tiếng nổ lớn, khi tôi quay lại thì hai cô nàng Rena và Rina chả biết lí do vì mà lao vào ăn thua với nhau. Tôi hiện đang đôi mặt với King Undead, nó có hình dạng là bộ xương con ít thịt đang thối rửa, thân mặc giác tím, đầu có đeo cái vương miện, tay phải cầm thanh gươm đen cũ kĩ, tay trái cầm quyển grimoire, tôi chắc nó là một quyển Grimoire vì nguồn Mana của nó gần như lấn áp cả con King Undead. Quyển sách là thứ tôi cần, nếu đoán không lầm thì... Nó có thể triệu hồi Undead. Mà khu rừng này rốt cuộc mang bí mật vì thế? Tôi có thể nhận ra là những con quái vật này tấn công điều có chủ đích muốn đuổi tôi ra khỏi khu rừng. Tôi tiếng vào khu rừng chưa đầy 3 tiếng mà liên tục quái vật cứ kéo tới, thật khó chịu.
Và còn một điều nữa... Linh hồn của tôi và Vương Minh bị trộn lẫn với nhau, giờ thì nó khá phiền phức đây. Tôi chả biết mình là Vương Minh nào cả, kí ức nó lộn tùng phèo cả lên. Đầu óc tôi lúc nào cũng chạy tới chạy lui cái tên Mộc Thanh Thanh và sự ganh tị không hề nhỏ với Nhật Hoàng.
Chuyện này xảy ra khoảng 1 tiếng trước...
[Thông báo: Kí ức của Vương Minh và Vương Minh* được dung hợp thành một.]
[Bản ngã được tạo ra!]
Vậy là một đợt ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bây giờ tôi là hắn mà hắn cũng là tôi... Tiểu Nguyệt rốt cuộc thì em làm cái quái gì thế hả!?
[Ehehe... Em lỡ tay, lỡ tay~]
Tiểu Nguyệt trả lời tôi với giọng cà lơ phất phơ, nó chắc chắn là em ấy đang nói dối.
Trả lời Anh rốt cuộc thì em làm cái trò vì thế?
[Em nghĩ ngài cần nhân tính hóa xíu ấy mà... Ngài sẽ không đi được tới đâu nếu cứ như cổ máy giết người.]
Anh bây giờ với anh lúc trước khá nhau chỗ quái nào thế?
[Ngài không nhận ra sao? Cách xưng hô ấy.]
!?
Tôi chợt nhân ra, mình thay đổi mà chả hay... Cũng phải thôi có ai biết mình sai bao giờ.
Tôi nghĩ nên kết thúc trận chiến này nhanh, con King Undead đang nổi điên vì tôi chỉ né mà không đánh trả. Nó đang chém loạn xạ cả lên, mà động tác của nó chạm quá.
Tôi sử dụng [Dịch Chuyển Tức Thời] ra sau lưng nó, tung một quyền chuẩn xác vào phía sau đầu con King Undead. Cái đầu nó vở nát rồi cái thân thể đỗ ầm xuống đất.
Tôi đưa tay lấy quyển Grimoire lên cầm.
[Thông báo: Nhận được Grimoire của King Undead!]
[Grimoire]
Rank: S
Loại: Sách Ma Pháp
Thông tin: Triệu hồi 100 Undead chiến binh, sức mạnh tỉ lệ thuận với chủ nhân sở hữu. Mỗi khi một Undead bị giết sẽ tự hồi sinh chủ sở hữu phải tốn một lượng Mana phù hợp.
.....
Tôi vừa có một đội quân bất tử, tuy chỉ 100 con nhưng với lượng Mana tôi hiện có thì...
Ầm!!!
Mà tôi nghĩ mình nên ngăn hai cô nàng kia lại trước khi có ai đó sứt đầu mẻ trán.
Tôi dịch chuyển tới giỏi chỗ hai người, lúc này hai cô nàng lao vào thì tôi bất ngờ xuất hiện. Cả hai người trợn mắt nhưng cái tốc độ này thì tôi nghĩ hai cô không dừng lại được đâu.
Thế nên, mỗi tay tôi túm một quả đấm của hai cô rồi quăng hai cô xuống mặt đất.
Ầm!!! Ầm!!!
"Ui~"
"Ui~"
Hai cô nàng bị tôi quăng xuống đất, cả hai rên lên tiếng rồi tròn mắt nhìn tôi. Cái khuôn mặt như trẻ con đang sợ bị ba mẹ mắng vậy, kiểu này thì tôi muốn mắng hai cô cũng không được.
.
Tôi là Ảnh Đêm, là một thanh kiếm nhưng hiện tại tôi là Rena, hầu cận của chúa tể Vương Minh. Tôi không nghĩ mình sẽ phục vụ một con người, nhưng ngài ấy là ngoại lệ hay nói đúng hơn thì... Bỏ qua chuyện đó, tôi ngủ hơn 5000 năm nên sẽ thật nhàm chán nếu tôi ngủ tiếp. Tôi chỉ tỉnh giấc được dài giờ nhưng Chúa Tể của tôi thật sự rất tuyệt vời, chưa kể ngài ấy còn rất đẹp trai nữa. Tôi sẽ thấy vui nếu như không có con mắm Rina xem vào, nhắc tới là thấy sôi máu ả dám hôn chúa tể trước mặt tôi... Gaaaaaaa! Tức chết đi được! Ả chắc chắn là cố ý, khi cái ánh mắt khiêu khích đó hướng tới chỗ tôi. Được lắm Rina chị cứ đợi đấy! Tôi nghĩ mình nên nhanh lập ra kế hoạch tống khứ ả ta đi xa ra khỏi chủ nhân.
Nhắc lại thì tôi và Rina là chị em, trên danh nghĩa. Và được do cùng một chủ nhân tạo ra, nếu tính thì chúng tôi khoảng 15 000 năm tuổi à... Nếu tính thêm 5000 năm bị phong ấn nửa thì chắc tầm 20 000 năm. Tôi chắc đã không bị phong ấn, nếu không phải tại ả ta ngay chuyện với tôi. Kết quả của trận chiến là tôi và chị ấy phá hoàn toàn 3 thế giới, điều này khiến chủ nhân tôi nổi điên và phong ấn chúng tôi bằng phong ấn vĩnh viễn...
Màaaaaa, tôi sẽ không quan tâm tới điều đó nữa. Bởi chúa tể đang ở trước mặt tôi, người có thể giải phong ấn nên chắc chắn ngài ấy có thể thực hiện phong ấn. Nên tốt nhất là tôi nên âm thầm loại bỏ ả Rina ra khỏi chủ nhân, ngài ấy là của tôi và chỉ của riêng tôi.
"Hai cô xử đám này... "
Chúa tể nhìn tôi và nói. Aaaaa, ngày ấy lạnh lùng quá! Và tất nhiên tôi sẽ làm mọi thứ mà ngài ấy yêu cầu.
"Rất sẵn lòng thưa chúa tể của em."
Tôi trả lời thế nhưng...
"Rất sẵn lòng thưa chủ nhân đáng kính."
Tại sao ả lại lên tiếng chứ! Ngài ấy bảo tôi làm kia mà... Tôi liếc ả ta bằng ánh mắt đe dọa, nhưng ả cũng liếc lại tôi.
"Chúa tể, bảo tôi làm kia làm... Làm quái gì có kêu chị mà lên tiếng thế hả?"
Tôi nhìn ả ta nói.
"Ara ara, chủ nhân bảo 'Hai' kia mà... Từ bao giờ thành kêu em thế. Nếu em mệt cứ để chị làm cho."
Cô ả một tay che miệng với giọng cười đểu, tức chết tôi rồi! Muốn lôi cái mặt đó ra xé nát quá...
"Afufu... Không cần đâu, em nghĩ mình còn rất khỏe nha. Sau đằng đó không cút đi cho phức mắt nhỉ? Việc này mình Rena này đủ giải quyết rồi."
Tôi ánh mắt đe dọa nhìn cô ta lần nữa, tuy nhiên ả cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự.
"Ara ara, Chị đây nghĩ ai đó rất vô tích sự đây! Vì vậy nhanh mà phẳng ra khỏi mắt chủ nhân đáng kính thì hơn."
Aaaa! Đúng là chả ưa nổi mà. Tôi thật sự muốn giết ả ta quá!
"Kufufu... "
"Afufu... "
Tôi nhìn ả cười, ả cũng nhìn tôi cười. Nụ cười tởm lợm thật.
Rồi tôi và ả nhìn sang đám Undead, đám ruồi muỗi này cũng dám lại gần chúa tể của tôi.
Tôi nhìn qua chúa tể, ngài ấy bất ngờ biến mắt. Đó là [Dịch Chuyển] tôi chắc ngài ấy đã sao chép nó từ con Goblin kia. Không thể để ngài ấy bỏ tôi lại được.
Tôi nhanh chóng lao tới bọn Undead, nhưng tại sao ả ta cũng lại xông lên chứ! Tôi sẽ diệt hết trước khi ả ta kịp ra tay.
.....
-Góc nhìn: Lưỡi Kiếm Nguyệt Chiếu, Rina.
.....
Tôi thật sự có một cô em gái phiền phức, nó đang ganh tị với tôi vì tôi có ít với chủ nhân hơn nó. Tôi nghĩ nó lại làm mấy trò phiền phức nhắm vào tôi nữa cho mà xem.
Nhưng tôi sẽ không để nó gây phiền phức cho chủ nhân, tôi quả thật không ngờ mình lại phục vụ một con người. Nhưng tôi nghĩ chủ nhân là người đáng để tôi phục vụ, vì thế tôi lại không muốn ả em gái phiền phức của mình ở gần chủ nhân. Kiểu nào thì nó cũng nghĩ ra mấy cái vớ vẩn để khiến ngài ấy tránh xa tôi.
!?
"Uaaa"
Tôi cảm thấy ớn lạnh, khi quay lại thì một con Undead bay về phía tôi. Tôi một đấm biến nó thành bụi luôn.
"Ây da, lỡ tay~ lỡ tay~ chị không sao chứ?"
Rina bộ dáng vô tội nhìn tôi, mà cái giọng ranh ma này đúng là chả ưa nổi! Tại sao tôi lại có cô em gái phiền phức như vậy kia chứ.
"Ara ara, đứa em gái bé bỗng của chị lại định bày trò... Vì đây!"
Tôi túm đầu một con Undead quăng thẳng vào mặt nó, tuy nhiên con Undead bay thành tro trước khi đụng vào được nó.
"Chị định kiếm chuyện đấy à!?"
"Ara, cái này thì không biết kẻ nào?"
Nó nhìn tôi với ánh mắt tức giận, vì... Muốn đánh nhau à? Tôi không ngán nó đâu, tới đây.
Tôi lườm nó, nó cũng vậy và... Ngay lập tức chúng tôi lao vào nhau.
.....
-Góc Nhìn: Vương Minh.
.....
Ầm!!!
Một tiếng nổ lớn, khi tôi quay lại thì hai cô nàng Rena và Rina chả biết lí do vì mà lao vào ăn thua với nhau. Tôi hiện đang đôi mặt với King Undead, nó có hình dạng là bộ xương con ít thịt đang thối rửa, thân mặc giác tím, đầu có đeo cái vương miện, tay phải cầm thanh gươm đen cũ kĩ, tay trái cầm quyển grimoire, tôi chắc nó là một quyển Grimoire vì nguồn Mana của nó gần như lấn áp cả con King Undead. Quyển sách là thứ tôi cần, nếu đoán không lầm thì... Nó có thể triệu hồi Undead. Mà khu rừng này rốt cuộc mang bí mật vì thế? Tôi có thể nhận ra là những con quái vật này tấn công điều có chủ đích muốn đuổi tôi ra khỏi khu rừng. Tôi tiếng vào khu rừng chưa đầy 3 tiếng mà liên tục quái vật cứ kéo tới, thật khó chịu.
Và còn một điều nữa... Linh hồn của tôi và Vương Minh bị trộn lẫn với nhau, giờ thì nó khá phiền phức đây. Tôi chả biết mình là Vương Minh nào cả, kí ức nó lộn tùng phèo cả lên. Đầu óc tôi lúc nào cũng chạy tới chạy lui cái tên Mộc Thanh Thanh và sự ganh tị không hề nhỏ với Nhật Hoàng.
Chuyện này xảy ra khoảng 1 tiếng trước...
[Thông báo: Kí ức của Vương Minh và Vương Minh* được dung hợp thành một.]
[Bản ngã được tạo ra!]
Vậy là một đợt ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bây giờ tôi là hắn mà hắn cũng là tôi... Tiểu Nguyệt rốt cuộc thì em làm cái quái gì thế hả!?
[Ehehe... Em lỡ tay, lỡ tay~]
Tiểu Nguyệt trả lời tôi với giọng cà lơ phất phơ, nó chắc chắn là em ấy đang nói dối.
Trả lời Anh rốt cuộc thì em làm cái trò vì thế?
[Em nghĩ ngài cần nhân tính hóa xíu ấy mà... Ngài sẽ không đi được tới đâu nếu cứ như cổ máy giết người.]
Anh bây giờ với anh lúc trước khá nhau chỗ quái nào thế?
[Ngài không nhận ra sao? Cách xưng hô ấy.]
!?
Tôi chợt nhân ra, mình thay đổi mà chả hay... Cũng phải thôi có ai biết mình sai bao giờ.
Tôi nghĩ nên kết thúc trận chiến này nhanh, con King Undead đang nổi điên vì tôi chỉ né mà không đánh trả. Nó đang chém loạn xạ cả lên, mà động tác của nó chạm quá.
Tôi sử dụng [Dịch Chuyển Tức Thời] ra sau lưng nó, tung một quyền chuẩn xác vào phía sau đầu con King Undead. Cái đầu nó vở nát rồi cái thân thể đỗ ầm xuống đất.
Tôi đưa tay lấy quyển Grimoire lên cầm.
[Thông báo: Nhận được Grimoire của King Undead!]
[Grimoire]
Rank: S
Loại: Sách Ma Pháp
Thông tin: Triệu hồi 100 Undead chiến binh, sức mạnh tỉ lệ thuận với chủ nhân sở hữu. Mỗi khi một Undead bị giết sẽ tự hồi sinh chủ sở hữu phải tốn một lượng Mana phù hợp.
.....
Tôi vừa có một đội quân bất tử, tuy chỉ 100 con nhưng với lượng Mana tôi hiện có thì...
Ầm!!!
Mà tôi nghĩ mình nên ngăn hai cô nàng kia lại trước khi có ai đó sứt đầu mẻ trán.
Tôi dịch chuyển tới giỏi chỗ hai người, lúc này hai cô nàng lao vào thì tôi bất ngờ xuất hiện. Cả hai người trợn mắt nhưng cái tốc độ này thì tôi nghĩ hai cô không dừng lại được đâu.
Thế nên, mỗi tay tôi túm một quả đấm của hai cô rồi quăng hai cô xuống mặt đất.
Ầm!!! Ầm!!!
"Ui~"
"Ui~"
Hai cô nàng bị tôi quăng xuống đất, cả hai rên lên tiếng rồi tròn mắt nhìn tôi. Cái khuôn mặt như trẻ con đang sợ bị ba mẹ mắng vậy, kiểu này thì tôi muốn mắng hai cô cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.