Hệ Thống Đánh Dấu Thần Nông: Người Qua Đường Được Nàng Thay Đổi Kinh Người
Chương 2:
Thỉ Nhất Nhất
21/09/2023
Vốn dĩ lão Từ thị còn không muốn cưới vợ cho hắn, móc hết tiền trong túi của hắn ra dùng, không ngờ đến hắn lại tự chủ trương đi đến Lý gia xin cưới, còn làm cho mọi người đều biết, đổi ý cũng không được, đây không phải là muốn chọc giận bà ta sao?
Hắn đây là một lật trời!
Bất hiếu, bất hiếu lớn!
Mặc dù lúc trước bà ta để cho lão nhị thay thế lão đại đi quân dịch, cũng đồng ý với hắn nếu như có thể trở về, sau này cái gì đều sẽ tự làm chủ, cũng không cần đưa bạc cho trong nhà, nhưng lời bà ta nói lời kia cũng là vì nghĩ hắn chết ở bên ngoài không có trở về nữa.
Bà ta xem đứa con này đã chết.
Ai ngờ hắn thật sự trở về! Còn bất hiếu không nghe lời như vậy, thật làm cho lòng người rét lạnh mà!
Lão Từ thị càng nghĩ càng tức giận, cái miệng không ngừng nghỉ, quở trách vợ chồng lão nhị.
"Nương!” Tiêu Hổ Sơn cắt đứt lời lải nhải của lão Từ thị, bởi vì lo lắng cho vợ, cũng không để ý tiếng mắng chửi của nương, trực tiếp vọt vào phòng.
"Thê tử, ta về rồi, nàng và con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!" Nhìn thê tử thở yếu ớt trên giường, Tiêu Hổ Sơn vô cùng sợ.
Sau khi giải ngũ trở về, chân của hắn bị thương không thể nào tốt lên được, lúc trước khi lên núi săn thú thì gặp nguy hiểm, ngày mưa dầm trượt té vào trong hố sâu, nằm ở trong hố sâu đầy nước một đêm không trở về, người nhà cũng không phát hiện. Ngày hôm sau, lúc đang mơ màng hôn mê, được Lý Xuân Hoa đi lên núi hái rau củ dại cứu, còn tìm một sơn động đốt lửa sưởi ấm cho hắn, Lý Xuân Hoa nhìn bộ dạng bệnh tật của hắn, không để ý chuyện gì khác, nhưng hắn biết mình làm hư danh tiết của cô nương nhà người ta, mặc dù bọn họ không có hành động gì vượt qua giới hạn, nhưng hắn vẫn đến cửa xin cưới.
Cho tới bây giờ hắn chưa được người nào tỉ mỉ quan tâm như vậy, chỉ nhìn một lần, hắn đã thích cô nương hiền lành này.
Hôm nay đã nhiều năm như thế, hai bọn họ lại sống nương tựa lẫn nhau, vất vả lắm mới có con, hắn không thể mất hai mẹ con được!
Nghe tiếng của Tiêu Hổ Sơn, Lý Xuân Hoa liều mạng mở mắt ra, một tay che bụng: "Hổ Sơn, con, con chúng ta..."
Nghe lời của thê tử, Tiêu Hổ Sơn cũng sốt ruột, cũng không quan tâm nhưng chuyện khác, ôm vợ chạy nhanh đến nhà Trương đại phu trong thôn.
Sau khi kiểm tra một phen, Trương đại phu sờ râu, nghiêm trọng nói: "Nên sớm đưa đến chỗ này một chút, đứa nhỏ ở trong bụng bị thương đến gốc rễ, sinh ra sẽ có vấn đề về trí khôn!"
Lời này làm cho cả người Tiêu Hổ Sơn tê liệt tại chỗ, Lý Xuân Hoa cũng không nhịn được khóc nức nở.
Trương Đại phu cũng thương xót cho bọn họ, nhưng vẫn nói: "Các ngươi đi về trước đi, suy nghĩ cho thật kỹ, còn muốn đứa bé này hay không? Nếu như không cần, cứ đến tìm ta.”
Hai vợ chồng giống như người không có linh hồn gật đầu một cái, máy móc đi ra ngoài.
Hắn đây là một lật trời!
Bất hiếu, bất hiếu lớn!
Mặc dù lúc trước bà ta để cho lão nhị thay thế lão đại đi quân dịch, cũng đồng ý với hắn nếu như có thể trở về, sau này cái gì đều sẽ tự làm chủ, cũng không cần đưa bạc cho trong nhà, nhưng lời bà ta nói lời kia cũng là vì nghĩ hắn chết ở bên ngoài không có trở về nữa.
Bà ta xem đứa con này đã chết.
Ai ngờ hắn thật sự trở về! Còn bất hiếu không nghe lời như vậy, thật làm cho lòng người rét lạnh mà!
Lão Từ thị càng nghĩ càng tức giận, cái miệng không ngừng nghỉ, quở trách vợ chồng lão nhị.
"Nương!” Tiêu Hổ Sơn cắt đứt lời lải nhải của lão Từ thị, bởi vì lo lắng cho vợ, cũng không để ý tiếng mắng chửi của nương, trực tiếp vọt vào phòng.
"Thê tử, ta về rồi, nàng và con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!" Nhìn thê tử thở yếu ớt trên giường, Tiêu Hổ Sơn vô cùng sợ.
Sau khi giải ngũ trở về, chân của hắn bị thương không thể nào tốt lên được, lúc trước khi lên núi săn thú thì gặp nguy hiểm, ngày mưa dầm trượt té vào trong hố sâu, nằm ở trong hố sâu đầy nước một đêm không trở về, người nhà cũng không phát hiện. Ngày hôm sau, lúc đang mơ màng hôn mê, được Lý Xuân Hoa đi lên núi hái rau củ dại cứu, còn tìm một sơn động đốt lửa sưởi ấm cho hắn, Lý Xuân Hoa nhìn bộ dạng bệnh tật của hắn, không để ý chuyện gì khác, nhưng hắn biết mình làm hư danh tiết của cô nương nhà người ta, mặc dù bọn họ không có hành động gì vượt qua giới hạn, nhưng hắn vẫn đến cửa xin cưới.
Cho tới bây giờ hắn chưa được người nào tỉ mỉ quan tâm như vậy, chỉ nhìn một lần, hắn đã thích cô nương hiền lành này.
Hôm nay đã nhiều năm như thế, hai bọn họ lại sống nương tựa lẫn nhau, vất vả lắm mới có con, hắn không thể mất hai mẹ con được!
Nghe tiếng của Tiêu Hổ Sơn, Lý Xuân Hoa liều mạng mở mắt ra, một tay che bụng: "Hổ Sơn, con, con chúng ta..."
Nghe lời của thê tử, Tiêu Hổ Sơn cũng sốt ruột, cũng không quan tâm nhưng chuyện khác, ôm vợ chạy nhanh đến nhà Trương đại phu trong thôn.
Sau khi kiểm tra một phen, Trương đại phu sờ râu, nghiêm trọng nói: "Nên sớm đưa đến chỗ này một chút, đứa nhỏ ở trong bụng bị thương đến gốc rễ, sinh ra sẽ có vấn đề về trí khôn!"
Lời này làm cho cả người Tiêu Hổ Sơn tê liệt tại chỗ, Lý Xuân Hoa cũng không nhịn được khóc nức nở.
Trương Đại phu cũng thương xót cho bọn họ, nhưng vẫn nói: "Các ngươi đi về trước đi, suy nghĩ cho thật kỹ, còn muốn đứa bé này hay không? Nếu như không cần, cứ đến tìm ta.”
Hai vợ chồng giống như người không có linh hồn gật đầu một cái, máy móc đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.