Chương 115: Cùng nhất lưu cao thủ giao chiến
duatop1001
27/11/2018
Cát Báo âm trầm nhìn lấy Triệu Vô Cực, tên này thiếu niên tuy chỉ là nhị lưu cao thủ nhưng lại mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của hắn.
Triệu Vô Cực đứng dậy, lau đi khóe miệng máu tươi, vừa rồi bay ngược ra ngoài tuy nội phủ chỉ khí huyết đảo loạn mà thôi, nhưng vì va đập mới khiến cho tình hình nội thương biến trở nên nghiêm trọng, giống như là thùng thuốc nổ được ném vào một ngọn lửa vậy.
Triệu Vô Cực trước đây cũng đã từng chú ý qua vấn đề này, hắn thường xuyên cùng người đối công, tuy sẽ bị đánh bay ngược nhưng vết thương không nặng như vậy, nhưng nếu va chạm vào tường hoặc mặt đất vết thương sẽ biến nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hắn tu luyện mã bộ cũng đã viên mãn, bản thân có thể ở trên mặt đất lạc địa sinh căn.
Nhưng đối phương lực đánh vào quá lớn, không hề cho hắn một cơ hội nào tranh thủ tán bớt lực, giống như là một người dùng lực nhổ mạnh một cái cây nhỏ, cho dù cây nhỏ rễ có dài hơn bình thường, bám sâu hơn nữa, vẫn không thể chống cự.
Đây chính là cự đại lực lượng sinh ra ảnh hưởng, mã bộ xuống tấn không thể chống lại.
Cũng có thể là Triệu Vô Cực mới chỉ sánh được với tiểu thụ, nếu một ngày hắn trở thành đại thụ, vậy thì muốn nhổ hắn phải là cự nhân tộc mới được.
Triệu Vô Cực đã từng suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng vì nhiều lí do hắn vẫn chưa có lời giải.
Hôm nay Triệu Vô Cực trong lúc va chạm, hắn cũng nảy sinh sáng kiến, cái này có thể cải thiện được.
Triệu Vô Cực đã có sáng kiến, lần sau nếu đối chưởng, hắn nhất định sẽ thử nghiệm một phen.
Cát Báo âm trầm nói:
“ Thiếu niên, quả nhiên rất mạnh, có thực lực ngông cuồng. nhưng ngươi khiêu khích Cát gia chính là sai lầm lớn nhất trong đời ngươi!”
Triệu Vô Cực cười gằn nói:
“ Là sai lầm của ta, chứ không phải là Cát gia các ngươi nuôi dưỡng ra một cái phế vật vô dụng còn thêm hoành hành ngang ngược ức hiếp kẻ yếu thiếu chủ sao? đại gia tộc quả nhiên luôn là một bộ này, các ngươi giống như không bao giờ sai qua?”
Cát Báo bảo thủ nói:
“ hắn có thể hoành hành ngang ngược, nhưng sẽ có người trong gia tộc dạy dỗ hắn, không đến lượt ngươi cái này người ngoài xen vào!”
Triệu Vô Cực ha ha cười to:
“ dạy dỗ? ta chỉ thấy hắn ngày càng càn rỡ, ngày càng không xem ai ra gì? trên người khí huyết thì suy bại, chắc hẳn là do suốt ngày đi thanh lâu gây nên? các ngươi Cát gia dạy thật tốt a, dạy được thiếu chủ phải chăm chỉ đi thanh lâu, lại là hoành hành bá đạo?”
Cát Báo con mắt đỏ lên, gầm thét:
“ Tiểu tử chớ quàn quấy, ta giết ngươi!”
Cát Báo lập chân đạp mạnh, mặt đất lập tức bị hắn đạp ra một cái hố.
Hắn như tên rời cùng, dùng tốc độ cực kì nhanh chóng lao tới trước mặt Triệu Vô Cực.
Cương khí ở trên tay ngưng tụ, Cát Báo đã lao tới trước mặt Triệu Vô Cực, lập tức tung ra một quyền:
“ Hám sơn quyền!”
Cát Báo rống to, giống như muốn nhân cơ hội này chấn nhiếp Triệu Vô Cực, đáng tiếc Triệu Vô Cực thân trải qua chiến trận không ít, hắn sao có thể đơn giản bị một câu rống của Cát Báo dọa sợ.
Triệu Vô Cực Thủy Thượng Phiêu thân pháp khởi động, Ngũ Quỷ mật tịch cũng lập tức được sử dụng bổ trợ lên.
Hắn thân hình như là một cái cành liễu ở trong gió phất phơ, đưa qua đưa lại.
Rất nhanh chóng, Triệu Vô Cực từ một người lập tức phân thành bốn người.
Bốn người này có ba cái là ảo ảnh một cái là chân thân, nhưng mỗi người đều cực kì sinh động chân thật khó bề phân biệt.
Cát Báo cười lạnh nói:
“ Điêu trùng tiểu kĩ!”
Hắn quyền vẫn không hề giảm, hướng thẳng mặt đánh tới.
Phân ảnh thì làm sao, hắn đánh tan hết chính là.
Phốc!
Triệu Vô Cực vỡ tan ra, giống như một cái bong bóng bị người đánh nổ vậy, thân ảnh của hắn ở trong không khí lập tức tiêu tán, Cát Báo đoán sai, đây chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Hắn đang định biến chiêu, tiếp tục đập nát những cái phân ảnh còn lại, từ bên trái của hắn một âm thanh vô cùng lạnh lùng âm lãnh khiến lòng người rét lạnh vang lên:
“ Điêu trùng tiểu kĩ thật sao?”
Triệu Vô Cực như một cái ma ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, nhanh đến như là thuấn di xuyên toa không gian vậy.
Trên cổ tay Triệu Vô Cực một vòng sáng rõ cùng một vòng hơi mờ nhạt âm dương hoàn hiện lên, Triệu Vô Cực tay phải như giao lòng xuất hải khí thế như cầu vồng, sát khí ngưng tụ như thực chất chấn nhiếp tâm hồn Cát Báo, một chưởng lập tức được đánh ra.
“ Thiên Địa Tinh biến chưởng!”
Cát Báo muốn xuất chưởng đối chưởng, chỉ đáng tiếc hắn mất đi tiên cơ, bây giờ đã không kịp tụ lực.
Đối phương lại là nhắm ngay hắn mi tâm, không cẩn thận chính là chơi xong, hắn đã được lãnh giáo Triệu Vô Cực chưởng pháp có bao nhiêu ghê gớm, không dám khinh thường.
Cát Báo trong lúc nguy cấp chỉ có thể biến công vì thủ, hai tay chắp trước mặt, nội công vận chuyển tới cực hạn, cương khí ở trên cánh tay hắn ngưng tụ muốn bảo vệ bản thân.
Triệu Vô Cực một chưởng này vô cùng nhanh chóng cùng thuận lợi đánh vào Cát Báo cánh tay, một cỗ cự đại lực lượng được hắn phát ra, Thiên Địa Tinh biến chưởng cùng cương khí đang không ngừng va chạm giằng co.
Răng rắc!
Không tới nửa giây, cương khí hộ thể của Cát Báo không thể chịu nổi, bị Triệu Vô Cực đánh tan.
Cát Báo chỉ cảm thấy vô cùng không ổn, trong lòng trầm trọng vô cùng, trong giây phút này hắn biết bản thân lần này quá xem thường Triệu Vô Cực, sợ rằng sẽ ăn quả đắng.
Quả nhiên, Triệu Vô Cực chưởng pháp thế đi không giảm, lập tức như một cái thiên thạch va vào cánh tay của hắn.
Ầm!
Một tiếng to lớn nổ tung, Cát Báo lần này như diều đứt dây bay ra ngoài, Triệu Vô Cực tình cảnh lần trước, lần này hắn được tự bản thân nếm thử.
Triệu Vô Cực cũng không dừng lại, hắn hét to:
“ Tiểu Hoàng!”
Nhất lưu cao thủ có cương khí hộ thể, Tiểu Hoàng đánh lén uy lực cũng sẽ vì đó trên diện rộng giảm mạnh, bởi vậy chỉ có thể trong nháy mắt bọn hắn cương khí bị phá tan nhân cơ hội ra một đòn tuyệt sát.
Cũng phải kể tới Triệu Vô Cực đã đưa cho Tiểu Hoàng một cái chủy thủ tốt nhất, sắc bén nhất mà hắn đang có, Tiểu Hoàng lực sát thương cũng được tăng lên trên diện rộng.
Cát Báo bị đánh cho bay ra, cương khí bị Triệu Vô Cực trong lúc nhất thời đánh tan, nhưng hắn ý thức vẫn là đang thanh tỉnh.
Triệu Vô Cực cũng không hi vọng quá nhiều ở trận đấu này Tiểu Hoàng có thể cho lực gì, nên mới để Tiểu Hoàng ra tay từ đầu, nếu may mắn có thể một kích thành công nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Dù sao Triệu Vô Cực cũng là xuất kì bất ý, dựa vào Cát Báo không hiểu rõ hắn nội tình, dùng thân pháp chấn nhiếp đánh tan hắn cương khí.
Lần sau Cát Báo sẽ vô cùng cẩn thận, không dễ dàng gì để Triệu Vô Cực thừa cơ hội như vậy.
Mặt đất nứt ra, Tiểu Hoàng như một cái lành nghề sát thủ từ dưới mặt đất cực kì nhanh chóng xuất hiện.
Thử nhãn híp lại thành một đường, đôi mắt màu đỏ trở nên càng yêu dị hơn.
Từ trong túi không gian của bản thân móc ra chủy thủ, Tiểu Hoàng lập tức dùng tốc độ cực kì nhanh chóng lao tới Cát Báo.
Tiểu Hoàng vốn thiên hướng tốc độ phát triển, một thân bản lĩnh ngoài tốc độ ra cũng không còn gì khác, đây chính là giống loài đặc điểm, khó lòng cải biến. Không minh thử cũng chỉ có thể đến như vậy mà thôi.
Nhưng nó theo Triệu Vô Cực thời gian dài, đối với ẩn nấp đâm lén vô cùng thành thạo, tự bản thân cũng ngộ ra được trong đó vài điểm quan trọng.
Đối với đánh lén, trước tiên phải ẩn nấp được bản thân khí tức. cái này Tiểu Hoàng làm được rất tốt, nó lại là ở dưới mặt đất, cho dù có linh thức quét qua cũng chưa chắc phát hiện được.
Thứ hai chính là tốc độ phải nhanh, nó cũng làm rất tốt.
Thứ ba chính là ra tay phải chuẩn, lực công kích cùng xuyên thấu phải cường. Cái này nó lại chỉ có thể làm tốt nửa đầu, nửa sau còn phải xem đối thủ ra sao, có chút xem thử (nhân) phẩm.
Tiểu Hoàng như một cơn hắc phong rút ra chủy thủ lao tới, nó hướng Cát Báo cổ họng đâm tới.
Cát Báo lúc này tinh thần cũng chưa tan rã, hắn ý thức được nguy cơ sinh tử đang tử phía dưới mặt đất tiếp cận hắn mục tiêu chính là hắn động mạch cổ.
Cát Báo đang ở giữa trời, hắn không có chỗ mượn lực chỉ có thể dùng hết sức bình sinh vặn vẹo cơ thể né tránh ra nguy hiểm.
Phốc!
Tiểu Hoàng chủy thủ ở trên cổ hắn lập tức để lại một đạo vết máu.
Nó cũng không dừng lại, thu hồi chủy thủ, hướng Cát Báo sau người tiếp tục lao ra.
Tiểu Hoàng thành danh tuyệt kĩ, đâm cúc!
Phập! Rống!
Máu tươi vẩy ra, từ trong miệng Cát Báo cũng đồng thời truyền tới một tiếng gầm lên đau đớn, giận dữ khuất nhục hòa lẫn một chút khoái cảm.
Tiểu Hoàng một kích thành công lập tức độn thổ trốn xa.
Triệu Vô Cực đều nhìn rõ những thứ này, hắn thở ra một hơi đáng tiếc.
Tiểu Hoàng kích đầu tiên đâm trúng cổ Cát Báo nhưng chỉ làm hắn bị thương da thịt, chưa hề cắt vào động mạch chủ.
Kích thứ hai của nó đã thành công, Triệu Vô Cực coi như cũng được an ủi. Cát Báo chiến lực hẳn là sẽ giảm mạnh, nhưng đồng thời cũng kích nộ hắn, khiến hắn trở nên điên cuồng hơn.
Thời gian tới chiến đấu nhất định phải cẩn thận, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể trọng thương bỏ mạng.
Một cái người điên cuồng có thể cực lớn gia tăng sức sát thương của hắn nhưng cũng giảm mạnh độ chính xác của hắn, Triệu Vô Cực đối với thứ này hiểu rõ vô cùng.
Cát Báo rơi xuống đất, trong miệng thét dài vẫn còn chưa dừng lại.
Hắn bị Triệu đánh cho hai cánh tay máu thịt be bét, nhưng đối với Cát Báo thân thể cường tráng không thành vấn đề, hắn vẫn có thể tiếp chiến.
Trên cổ vết thương không quá nghiêm trọng, có thể bỏ qua không nhìn. nhưng một kích đâm cúc này quá âm hiểm bỉ ổi, Cát Báo gần như muốn vỡ tan.
Hắn một cái thô hán, nam nhân vị cực nặng, làm sao chịu nổi nỗi nhục bị người bạo cúc, mà đối phương lại còn là một con chuột.
Cảm giác đau đớn, tê rát khiến chân như muốn bủn rủn liên tục truyền tới thần kinh của hắn, khiến Cát Báo hai mắt đỏ lên, gần như phát điên.
Hắn từ mặt đất đứng dậy, trong miệng thở phì phò như trâu điên, ánh mắt điên cuồng nhìn Triệu Vô Cực.
Nam nhân uy nghiêm bị xâm phạm, thể diện mất hết.
Hắn sau này ra ngoài lăn lộn, người khác sẽ dùng ánh mắt đã từng bị bạo cúc nhìn hắn, khiến hắn làm sao có thể chịu nổi.
Người trên giang hồ coi trọng mặt mũi vô cùng, Triệu Vô Cực làm thế không khác nào là ném hết của hắn mặt mũi, sợ rằng đời này hắn cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Thù này không đội trời chung!
Còn chưa kể phía dưới liên tục truyền lên tín hiệu đau đớn nóng rát khó nhịn, thỉnh thoảng còn xem kẽ khoái cảm, khiến Cát Báo càng là muốn phát điên đến mức tận cùng, hắn lúc này chính là một thùng thuốc nổ, chỉ cần thêm một mồi lửa vào lập tức sẽ bùng cháy.
Bên ngoài Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đang vây xem, Độ Hải thì che mắt lẩm bẩm:
“ Triệu thí chủ lại dùng chiêu này, đối với người khác lòng tự trọng đả kích quá lớn, sợ rằng trận chiến này không chết không thôi!”
Từ Tiểu Bạch thì là có vẻ phát hiện cái gì chuyện hay nói:
“ ngươi nói giống như bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta vậy! ta phát hiện Triệu Vô Cực đối với bạo cúc có sở thích rất đặc biệt a!”
Độ Hải lạnh sống lưng nói:
“ a di đà phật, không thể cùng hắn là địch!”
Từ Tiểu Bạch ánh mắt đảo quanh, khó hiểu nhìn Cát Báo lẩm bẩm nói:
“ bị bạo cúc thật có sung sướng sao? sao ta nghe trong tiếng gầm của hắn có chút khoái cảm đây này!”
Độ Hải ánh mắt ngạc nhiên nhìn về Từ Tiểu Bạch. Bằng hữu, suy nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm a, nhất định không được có.
A di đà phật, Độ Hải cảm giác bên mình mấy người ai cũng khác người, thật khó giao lưu a!
Bên ngoài người xem thì điên cuồng xem kịch hay nghị luận, một người ngạc nhiên nói:
“ Ta thiên, bạo cúc, tên kia thiếu niên quá âm độc!”
Một người khép lại hai chân để cảm giác phía dưới bớt đi lạnh lẽo cũng nói:
“ Cát Báo lần này đúng là mất hết thể diện, Cát gia cùng tên thiếu niên này bây giờ không còn là đánh nhau vì thể diện nữa rồi, mà là sinh tử đại thù không chết không thôi!”
“ Cát Báo thật thảm a, một cái đại nam nhân lại bị một con chuột cho bạo cúc, một thời gian về sau sợ rằng không thể đi nặng, không khéo còn để lại trong lòng cái gì bóng ma tâm lí a!”
“ Ta có một cái bằng hữu, cũng bị thương hoa cúc, hắn phải mất cả tháng chăm sóc, không dám đi nặng quá nhiều mới chuyển biến tôt, nhưng mỗi ngày đều đang như là bị cực hình, thật là thảm!”
“ là một cái nam nhân, ta cảm thấy cần phải lên án hành động này, không thể để trên giang hồ ai đánh nhau cũng một chiêu bạo cúc như vậy a. như thế giang hồ sớm muộn loạn!”
“ các ngươi nhìn, Cát Báo hoa cúc đang không ngừng đổ máu, máu còn chảy đầy ra cả chân hắn kìa, hắn sẽ không vì mất máu mà chết chứ?”
“ tên kia thiếu niên thật âm độc, mọi người nên cẩn thận đừng trêu chọc đến hắn!”
Bên ngoài nghị luận sôi nổi vô cùng, bọn hắn tiếng nói cũng không hề kiềm chế cái gì, mỗi câu đều là như một nhát kiếm đâm vào tim của Cát Báo.
Nam nhân uy nghiêm? đã không còn.
Danh vọng, mặt mũi của bản thân? đã không còn.
Từ nay về sau trở thành trò cười, trở thành đề tài nói chuyện cho Hỏa Vân Thành? chắc chắn!
Bị trở thành bạo cúc nhân vật đại diện? ở Hỏa Vân Thành chắc chắn là hắn.
“Rống”!
Điên cuồng rống to, Cát Báo đã không thể nào kiềm chế trong lòng mình phẫn nộ nữa rồi, hắn muốt giết chết cái này thiếu niên, sau đó là tàn sát hết người xem trận đấu này.
Nội công bị hắn điên cuồng thiêu đốt lên, cương khí hộ thể lập tức hiện lên, đôi tay nắm chặt quyền cương ngưng tụ.
Cát Báo thùng thuốc nổ đã được những lời nói vừa nãy châm ngòi, hắn muốn cùng Triệu Vô Cực tử chiến.
Hai mắt như bốc hỏa lên, sung huyết đỏ chót không khác gì yêu thú, trong mắt chỉ còn căm thù cùng điên cuồng chi ý, Cát Báo lập tức hướng Triệu Vô Cực lao tới.
Cát Báo ở trên không trung xoay chuyển một vòng tích lũy khí thế, sau đó như một cái lưu tinh hướng Triệu Vô Cực đâm tới, hắn một quyền này khí thế đạt tới đỉnh phong, hung thần ác sát vô cùng.
Khí thế khóa chặt Triệu Vô Cực, sát khí sôi trào.
Một quyền này hắn muốn lấy mạng Triệu Vô Cực, một cái nhị lưu cao thủ lại dám làm hắn ra nông nỗi này, đối phương nhất định phải chết!
Trên tay hắn cương khí như là hỏa diễm bốc cháy lên, Cát Báo lao tới đồng thời hét to:
“ Khai sơn Quyền!”
Một kích toàn lực, Cát Báo quyết chí diết chết Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cảm nhận được của hắn khí thế khóa chặt cùng sát khí. nhưng đối với Triệu Vô Cực mà nói, còn non một điểm.
So sát khí, Triệu Vô Cực tuy ra giang hồ không lâu, nhưng giết người so hắn còn nhiều.
Thủ đoạn giết người của hắn cũng đủ tàn độc, tích lũy oán hận chi khí rất sâu.
Triệu Vô Cực nếu muốn có thể dùng sát khí ngưng tụ thành thực chất dẫn tới chấn nhiếp tâm hồn đối thủ.
Còn đối với cái gì khí thế khóa chặt, hắn vốn không sợ.
Nếu vận chuyển nội công đối kháng, thân pháp cũng vận chuyển tới cực hạn, hắn có thể dễ dàng tránh né cái này khí thế khóa chặt.
Nhưng Triệu Vô Cực muốn tránh né sao? hắn không muốn!
Đây là một cơ hội hiếm có cùng nhất lưu cao thủ giao đấu, hắn không thể bỏ lỡ.
Cát Báo là nhất lưu cao thủ, nhưng là ở nhất lưu trong xếp hạng cũng là cuối cùng.
Hắn có thể ngưng tụ cương khí, nhưng cách ngưng tụ vô cùng thô thiển, đối với cương khí vận dụng không đủ tinh tế
Có thể thấy được truyền thừa không đủ thâm sâu, cũng là có một chút cơ duyên mới có thể may mắn đi tới được cảnh giới này.
Hoặc là Cát gia nội tình chỉ đến vậy mà thôi, Triệu Vô Cực cảm thấy là điều thứ hai chính xác.
Triệu Vô Cực trước giờ đều là vượt cấp khiêu chiến, chỉ có như vậy mới có thể bức ra tiềm năng chiến đấu của hắn, mới có thể để hắn cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, mới có thể khiến hắn ngày càng mạnh hơn.
Đối với cùng cấp đối thủ hắn sớm đã không có gì ham muốn chiến đấu, trừ khi đối phương là tới tử Thần Điện.
Cát Báo lao tới, Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể tránh né nhưng hắn không muốn.
Hắn muốn cùng Cát Báo cứng đối cứng, xem ai mạnh ai yếu.
Hắn muốn dùng Thiên Địa Tinh biến chưởng vượt cấp khiêu chiến, đảo loạn quy luật nhất lưu chắc chắn áp chế nhị lưu.
Hắn muốn chính tay mình đánh bại nhất lưu cao thủ, quyền cước chính diện va chạm mà không phải dùng đến thủ đoạn nhỏ thủ thắng.
Hắn là thiên kiêu, tự có của thiên kiêu kiêu ngạo, nếu có thể chiến hắn nhất định chiến đến cùng, không hề sợ hãi lùi bước.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, trên người khí tức trở nên vô cùng nguy hiểm.
Sau nửa giây, ở đây tất cả mọi người đều phải tập trung đến trên người hắn.
Triệu Vô Cực sát khí ngưng thực, lập tức vờn quanh cơ thể hắn, khiến người ta chỉ cần nhìn vào liền có một cảm giác sởn cả tóc gáy.
Triệu Vô Cực trở nên mờ ảo, âm lãnh, như là đi ra từ cửu u địa ngục ma quân, nơi hắn đi qua thây chất thành núi máu chảy thành sông.
Triệu Vô Cực chính là tuyệt vọng cùng tử vong đại biểu, vô cùng đáng sợ.
Nhưng chỉ nửa giây sau, khí tức của hắn lại biến đổi.
Hắn như ở trong bóng đêm âm lãnh một ngọn đèn le lói, sau đó lại như một đống lửa trại lớn.
Trong cơ thể khí huyết bắt đầu sôi trào lên, nội công điên cuồng bị hắn vận chuyển lên.
Để cho hắn khí huyết sôi trào, cũng là một thủ đoạn tăng phúc cho chiến lực.
Triệu Vô Cực vốn khí huyết vô cùng cường thịnh, bình thường hắn vô cùng nội liễm nhưng một khi hắn sôi trào liền không hề bình thường, người ở xung quanh cũng có thê cảm giác được Triệu Vô Cực tinh khí như hỏa lò đang điên cuồng thiêu đốt lên. Cảm giác vô cùng áp bách, như là đang đứng trước một đầu tiền sử cự thú vậy.
Triệu Vô Cực nội công cũng được vận chuyển tới cực hạn khí thể trên người điên cuồng tăng cao, áo quần của hắn không gió tự bay.
Ánh mắt của Triệu Vô Cực vô cùng chăm chú cùng kiên định, trên cổ tay hắn lập tức hiện lên một vòng âm dương hoàn sau đó là hai vòng.
Là hai vòng sáng tỏ âm dương hoàn chứ không phải mờ nhạt.
Nhưng cũng chưa dừng lại ở đó, Triệu Vô Cực đang dần dần ngưng tụ cái thứ ba âm dương hoàn.
Trên cánh tay bắt đầu truyền tới cảm giác đau đớn xe rách, nhưng Triệu Vô Cực không hề để ý.
Hắn vẫn quyết tâm ngưng tụ vòng thứ ba âm dương hoàn, chỉ có như vậy hắn mới đủ sức cùng Cát Báo đối một chiêu này.
Thiên Địa Tinh biến chưởng vốn là một môn có thể phát huy ra Triệu Vô Cực toàn bộ sức chiến đấu, một khi muốn đánh siêu ra hắn bản thân sức mạnh liền phải trả giá đắt.
Triệu Vô Cực trên người bắt đầu nứt ra từng vết chân chim, máu tươi không ngừng từ đỏ đổ ra.
Nội phủ cảm thấy đau đớn vô cùng, không ngừng có từng cơn quặn đau ở khắp cơ thể truyền tới khiến cho Triệu Vô Cực càng thêm đau đớn, tim như bị thắt lại.
Dù sao Thiên Địa Tinh biến chưởng chính là một môn lấy thân thể gánh nặng là chủ, nội lực làm phụ chưởng pháp.
Nhưng hắn trả giá cũng được đền đáp lại, hắn cái thứ ba âm dương hoàn cũng đã thành hình, Triệu Vô Cực trên khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Hắn rống to nói:
“ Cát Báo, tới đây! cho ta thấy nhất lưu cao thủ có bao nhiêu lợi hại!”
Triệu Vô Cực giải phóng khí thế của bản thân, Cát Báo ở giữa không trung lao xuống lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Vốn nên là hăn khí thế khóa chặt, hắn bây giờ chỉ cảm thấy bản thân đã bị khóa chặt, không thể dễ dàng động đậy, lần này nhất định phải cùng đối phương đối công.
Vốn là hắn sát khí khóa chặt ảnh hưởng tâm thần, hắn giờ này chỉ cảm thấy Triệu Vô Cực như mà đi ra từ địa ngục ác ma, trong lòng không tự chủ sinh ra sợ hãi, khí thế lại yếu đi mấy phần.
Quan trọng nhất là hắn vô cùng tự tin chiến thắng, giờ phút này bỗng nhiên không cánh mà bay, hắn cũng không rõ bản thân một quyền này có thật sự giết được Triệu Vô Cực hay không?
Võ giả, chỉ cần nghi ngờ bản thân, võ lực tất hạ xuống thê thảm.
Cát Báo chính là mắc vào sai lầm chí mạng này, hắn đang vô cùng lo lắng.
Nhưng nghĩ tới những gì Triệu Vô Cực làm, những gì sỉ nhục Triệu Vô Cực ban cho hắn, Cát Báo trong lòng điên cuồng chi ý càng dâng lên.
Cho dù không thể thắng thì thế nào? hăn cũng phải dùng toàn lực đánh Triệu Vô Cực, cho dù chết cũng phải kéo theo Triệu Vô Cực đệm lưng.
Nghĩ tới đây, Cát Báo không còn là quyết thắng chi ý, mà là quyết sinh tử chi ý, nội công lần nữa tăng cường, khí thế lại tăng lên.
Hai người chưa hề va chạm nhưng khí thế ở giữa không trung giao phong khiến người bình thường đều không mở mắt ra nổi, võ giả thì ở xung quanh khó chịu nhìn vào bọn họ giao chiến địa điểm.
Khí tức của cả hai người đều quá mạnh, quan sát càng thêm khó khăn.
Mọi người đều không tự chủ được lùi lại mấy bước dài, tránh cho bị giao đấu dư âm lan tới, chết oan chết uổng.
Cát Báo từ trên trời giáng xuống, cánh tay cương khí như hỏa diễm cháy lên, Khai sơn quyền quyết tử chi ý.
Triệu Vô Cực từ dưới mặt đất mọc lên, cánh tay âm dương hoàn điên cuồng xoay chuyển, một chưởng muốn thay đổi càn khôn nhật nguyệt xoay vần, Thiên Địa Tinh biến chưởng chính là khí khái hào hùng phong mang vạn trượng tư thái, một chưởng này muốn đánh một cái thoải mái lâm li, chứng minh sức mạnh của bản thân, vì võ đạo mà dâng hiến.
Hai người hai loại tâm lí khác biệt, lúc này va chạm thời khắc đã tới, ai cao ai thấp sẽ nhanh chóng có kết quả!
Triệu Vô Cực đứng dậy, lau đi khóe miệng máu tươi, vừa rồi bay ngược ra ngoài tuy nội phủ chỉ khí huyết đảo loạn mà thôi, nhưng vì va đập mới khiến cho tình hình nội thương biến trở nên nghiêm trọng, giống như là thùng thuốc nổ được ném vào một ngọn lửa vậy.
Triệu Vô Cực trước đây cũng đã từng chú ý qua vấn đề này, hắn thường xuyên cùng người đối công, tuy sẽ bị đánh bay ngược nhưng vết thương không nặng như vậy, nhưng nếu va chạm vào tường hoặc mặt đất vết thương sẽ biến nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hắn tu luyện mã bộ cũng đã viên mãn, bản thân có thể ở trên mặt đất lạc địa sinh căn.
Nhưng đối phương lực đánh vào quá lớn, không hề cho hắn một cơ hội nào tranh thủ tán bớt lực, giống như là một người dùng lực nhổ mạnh một cái cây nhỏ, cho dù cây nhỏ rễ có dài hơn bình thường, bám sâu hơn nữa, vẫn không thể chống cự.
Đây chính là cự đại lực lượng sinh ra ảnh hưởng, mã bộ xuống tấn không thể chống lại.
Cũng có thể là Triệu Vô Cực mới chỉ sánh được với tiểu thụ, nếu một ngày hắn trở thành đại thụ, vậy thì muốn nhổ hắn phải là cự nhân tộc mới được.
Triệu Vô Cực đã từng suy nghĩ qua vấn đề này, nhưng vì nhiều lí do hắn vẫn chưa có lời giải.
Hôm nay Triệu Vô Cực trong lúc va chạm, hắn cũng nảy sinh sáng kiến, cái này có thể cải thiện được.
Triệu Vô Cực đã có sáng kiến, lần sau nếu đối chưởng, hắn nhất định sẽ thử nghiệm một phen.
Cát Báo âm trầm nói:
“ Thiếu niên, quả nhiên rất mạnh, có thực lực ngông cuồng. nhưng ngươi khiêu khích Cát gia chính là sai lầm lớn nhất trong đời ngươi!”
Triệu Vô Cực cười gằn nói:
“ Là sai lầm của ta, chứ không phải là Cát gia các ngươi nuôi dưỡng ra một cái phế vật vô dụng còn thêm hoành hành ngang ngược ức hiếp kẻ yếu thiếu chủ sao? đại gia tộc quả nhiên luôn là một bộ này, các ngươi giống như không bao giờ sai qua?”
Cát Báo bảo thủ nói:
“ hắn có thể hoành hành ngang ngược, nhưng sẽ có người trong gia tộc dạy dỗ hắn, không đến lượt ngươi cái này người ngoài xen vào!”
Triệu Vô Cực ha ha cười to:
“ dạy dỗ? ta chỉ thấy hắn ngày càng càn rỡ, ngày càng không xem ai ra gì? trên người khí huyết thì suy bại, chắc hẳn là do suốt ngày đi thanh lâu gây nên? các ngươi Cát gia dạy thật tốt a, dạy được thiếu chủ phải chăm chỉ đi thanh lâu, lại là hoành hành bá đạo?”
Cát Báo con mắt đỏ lên, gầm thét:
“ Tiểu tử chớ quàn quấy, ta giết ngươi!”
Cát Báo lập chân đạp mạnh, mặt đất lập tức bị hắn đạp ra một cái hố.
Hắn như tên rời cùng, dùng tốc độ cực kì nhanh chóng lao tới trước mặt Triệu Vô Cực.
Cương khí ở trên tay ngưng tụ, Cát Báo đã lao tới trước mặt Triệu Vô Cực, lập tức tung ra một quyền:
“ Hám sơn quyền!”
Cát Báo rống to, giống như muốn nhân cơ hội này chấn nhiếp Triệu Vô Cực, đáng tiếc Triệu Vô Cực thân trải qua chiến trận không ít, hắn sao có thể đơn giản bị một câu rống của Cát Báo dọa sợ.
Triệu Vô Cực Thủy Thượng Phiêu thân pháp khởi động, Ngũ Quỷ mật tịch cũng lập tức được sử dụng bổ trợ lên.
Hắn thân hình như là một cái cành liễu ở trong gió phất phơ, đưa qua đưa lại.
Rất nhanh chóng, Triệu Vô Cực từ một người lập tức phân thành bốn người.
Bốn người này có ba cái là ảo ảnh một cái là chân thân, nhưng mỗi người đều cực kì sinh động chân thật khó bề phân biệt.
Cát Báo cười lạnh nói:
“ Điêu trùng tiểu kĩ!”
Hắn quyền vẫn không hề giảm, hướng thẳng mặt đánh tới.
Phân ảnh thì làm sao, hắn đánh tan hết chính là.
Phốc!
Triệu Vô Cực vỡ tan ra, giống như một cái bong bóng bị người đánh nổ vậy, thân ảnh của hắn ở trong không khí lập tức tiêu tán, Cát Báo đoán sai, đây chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Hắn đang định biến chiêu, tiếp tục đập nát những cái phân ảnh còn lại, từ bên trái của hắn một âm thanh vô cùng lạnh lùng âm lãnh khiến lòng người rét lạnh vang lên:
“ Điêu trùng tiểu kĩ thật sao?”
Triệu Vô Cực như một cái ma ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, nhanh đến như là thuấn di xuyên toa không gian vậy.
Trên cổ tay Triệu Vô Cực một vòng sáng rõ cùng một vòng hơi mờ nhạt âm dương hoàn hiện lên, Triệu Vô Cực tay phải như giao lòng xuất hải khí thế như cầu vồng, sát khí ngưng tụ như thực chất chấn nhiếp tâm hồn Cát Báo, một chưởng lập tức được đánh ra.
“ Thiên Địa Tinh biến chưởng!”
Cát Báo muốn xuất chưởng đối chưởng, chỉ đáng tiếc hắn mất đi tiên cơ, bây giờ đã không kịp tụ lực.
Đối phương lại là nhắm ngay hắn mi tâm, không cẩn thận chính là chơi xong, hắn đã được lãnh giáo Triệu Vô Cực chưởng pháp có bao nhiêu ghê gớm, không dám khinh thường.
Cát Báo trong lúc nguy cấp chỉ có thể biến công vì thủ, hai tay chắp trước mặt, nội công vận chuyển tới cực hạn, cương khí ở trên cánh tay hắn ngưng tụ muốn bảo vệ bản thân.
Triệu Vô Cực một chưởng này vô cùng nhanh chóng cùng thuận lợi đánh vào Cát Báo cánh tay, một cỗ cự đại lực lượng được hắn phát ra, Thiên Địa Tinh biến chưởng cùng cương khí đang không ngừng va chạm giằng co.
Răng rắc!
Không tới nửa giây, cương khí hộ thể của Cát Báo không thể chịu nổi, bị Triệu Vô Cực đánh tan.
Cát Báo chỉ cảm thấy vô cùng không ổn, trong lòng trầm trọng vô cùng, trong giây phút này hắn biết bản thân lần này quá xem thường Triệu Vô Cực, sợ rằng sẽ ăn quả đắng.
Quả nhiên, Triệu Vô Cực chưởng pháp thế đi không giảm, lập tức như một cái thiên thạch va vào cánh tay của hắn.
Ầm!
Một tiếng to lớn nổ tung, Cát Báo lần này như diều đứt dây bay ra ngoài, Triệu Vô Cực tình cảnh lần trước, lần này hắn được tự bản thân nếm thử.
Triệu Vô Cực cũng không dừng lại, hắn hét to:
“ Tiểu Hoàng!”
Nhất lưu cao thủ có cương khí hộ thể, Tiểu Hoàng đánh lén uy lực cũng sẽ vì đó trên diện rộng giảm mạnh, bởi vậy chỉ có thể trong nháy mắt bọn hắn cương khí bị phá tan nhân cơ hội ra một đòn tuyệt sát.
Cũng phải kể tới Triệu Vô Cực đã đưa cho Tiểu Hoàng một cái chủy thủ tốt nhất, sắc bén nhất mà hắn đang có, Tiểu Hoàng lực sát thương cũng được tăng lên trên diện rộng.
Cát Báo bị đánh cho bay ra, cương khí bị Triệu Vô Cực trong lúc nhất thời đánh tan, nhưng hắn ý thức vẫn là đang thanh tỉnh.
Triệu Vô Cực cũng không hi vọng quá nhiều ở trận đấu này Tiểu Hoàng có thể cho lực gì, nên mới để Tiểu Hoàng ra tay từ đầu, nếu may mắn có thể một kích thành công nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Dù sao Triệu Vô Cực cũng là xuất kì bất ý, dựa vào Cát Báo không hiểu rõ hắn nội tình, dùng thân pháp chấn nhiếp đánh tan hắn cương khí.
Lần sau Cát Báo sẽ vô cùng cẩn thận, không dễ dàng gì để Triệu Vô Cực thừa cơ hội như vậy.
Mặt đất nứt ra, Tiểu Hoàng như một cái lành nghề sát thủ từ dưới mặt đất cực kì nhanh chóng xuất hiện.
Thử nhãn híp lại thành một đường, đôi mắt màu đỏ trở nên càng yêu dị hơn.
Từ trong túi không gian của bản thân móc ra chủy thủ, Tiểu Hoàng lập tức dùng tốc độ cực kì nhanh chóng lao tới Cát Báo.
Tiểu Hoàng vốn thiên hướng tốc độ phát triển, một thân bản lĩnh ngoài tốc độ ra cũng không còn gì khác, đây chính là giống loài đặc điểm, khó lòng cải biến. Không minh thử cũng chỉ có thể đến như vậy mà thôi.
Nhưng nó theo Triệu Vô Cực thời gian dài, đối với ẩn nấp đâm lén vô cùng thành thạo, tự bản thân cũng ngộ ra được trong đó vài điểm quan trọng.
Đối với đánh lén, trước tiên phải ẩn nấp được bản thân khí tức. cái này Tiểu Hoàng làm được rất tốt, nó lại là ở dưới mặt đất, cho dù có linh thức quét qua cũng chưa chắc phát hiện được.
Thứ hai chính là tốc độ phải nhanh, nó cũng làm rất tốt.
Thứ ba chính là ra tay phải chuẩn, lực công kích cùng xuyên thấu phải cường. Cái này nó lại chỉ có thể làm tốt nửa đầu, nửa sau còn phải xem đối thủ ra sao, có chút xem thử (nhân) phẩm.
Tiểu Hoàng như một cơn hắc phong rút ra chủy thủ lao tới, nó hướng Cát Báo cổ họng đâm tới.
Cát Báo lúc này tinh thần cũng chưa tan rã, hắn ý thức được nguy cơ sinh tử đang tử phía dưới mặt đất tiếp cận hắn mục tiêu chính là hắn động mạch cổ.
Cát Báo đang ở giữa trời, hắn không có chỗ mượn lực chỉ có thể dùng hết sức bình sinh vặn vẹo cơ thể né tránh ra nguy hiểm.
Phốc!
Tiểu Hoàng chủy thủ ở trên cổ hắn lập tức để lại một đạo vết máu.
Nó cũng không dừng lại, thu hồi chủy thủ, hướng Cát Báo sau người tiếp tục lao ra.
Tiểu Hoàng thành danh tuyệt kĩ, đâm cúc!
Phập! Rống!
Máu tươi vẩy ra, từ trong miệng Cát Báo cũng đồng thời truyền tới một tiếng gầm lên đau đớn, giận dữ khuất nhục hòa lẫn một chút khoái cảm.
Tiểu Hoàng một kích thành công lập tức độn thổ trốn xa.
Triệu Vô Cực đều nhìn rõ những thứ này, hắn thở ra một hơi đáng tiếc.
Tiểu Hoàng kích đầu tiên đâm trúng cổ Cát Báo nhưng chỉ làm hắn bị thương da thịt, chưa hề cắt vào động mạch chủ.
Kích thứ hai của nó đã thành công, Triệu Vô Cực coi như cũng được an ủi. Cát Báo chiến lực hẳn là sẽ giảm mạnh, nhưng đồng thời cũng kích nộ hắn, khiến hắn trở nên điên cuồng hơn.
Thời gian tới chiến đấu nhất định phải cẩn thận, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể trọng thương bỏ mạng.
Một cái người điên cuồng có thể cực lớn gia tăng sức sát thương của hắn nhưng cũng giảm mạnh độ chính xác của hắn, Triệu Vô Cực đối với thứ này hiểu rõ vô cùng.
Cát Báo rơi xuống đất, trong miệng thét dài vẫn còn chưa dừng lại.
Hắn bị Triệu đánh cho hai cánh tay máu thịt be bét, nhưng đối với Cát Báo thân thể cường tráng không thành vấn đề, hắn vẫn có thể tiếp chiến.
Trên cổ vết thương không quá nghiêm trọng, có thể bỏ qua không nhìn. nhưng một kích đâm cúc này quá âm hiểm bỉ ổi, Cát Báo gần như muốn vỡ tan.
Hắn một cái thô hán, nam nhân vị cực nặng, làm sao chịu nổi nỗi nhục bị người bạo cúc, mà đối phương lại còn là một con chuột.
Cảm giác đau đớn, tê rát khiến chân như muốn bủn rủn liên tục truyền tới thần kinh của hắn, khiến Cát Báo hai mắt đỏ lên, gần như phát điên.
Hắn từ mặt đất đứng dậy, trong miệng thở phì phò như trâu điên, ánh mắt điên cuồng nhìn Triệu Vô Cực.
Nam nhân uy nghiêm bị xâm phạm, thể diện mất hết.
Hắn sau này ra ngoài lăn lộn, người khác sẽ dùng ánh mắt đã từng bị bạo cúc nhìn hắn, khiến hắn làm sao có thể chịu nổi.
Người trên giang hồ coi trọng mặt mũi vô cùng, Triệu Vô Cực làm thế không khác nào là ném hết của hắn mặt mũi, sợ rằng đời này hắn cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Thù này không đội trời chung!
Còn chưa kể phía dưới liên tục truyền lên tín hiệu đau đớn nóng rát khó nhịn, thỉnh thoảng còn xem kẽ khoái cảm, khiến Cát Báo càng là muốn phát điên đến mức tận cùng, hắn lúc này chính là một thùng thuốc nổ, chỉ cần thêm một mồi lửa vào lập tức sẽ bùng cháy.
Bên ngoài Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đang vây xem, Độ Hải thì che mắt lẩm bẩm:
“ Triệu thí chủ lại dùng chiêu này, đối với người khác lòng tự trọng đả kích quá lớn, sợ rằng trận chiến này không chết không thôi!”
Từ Tiểu Bạch thì là có vẻ phát hiện cái gì chuyện hay nói:
“ ngươi nói giống như bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta vậy! ta phát hiện Triệu Vô Cực đối với bạo cúc có sở thích rất đặc biệt a!”
Độ Hải lạnh sống lưng nói:
“ a di đà phật, không thể cùng hắn là địch!”
Từ Tiểu Bạch ánh mắt đảo quanh, khó hiểu nhìn Cát Báo lẩm bẩm nói:
“ bị bạo cúc thật có sung sướng sao? sao ta nghe trong tiếng gầm của hắn có chút khoái cảm đây này!”
Độ Hải ánh mắt ngạc nhiên nhìn về Từ Tiểu Bạch. Bằng hữu, suy nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm a, nhất định không được có.
A di đà phật, Độ Hải cảm giác bên mình mấy người ai cũng khác người, thật khó giao lưu a!
Bên ngoài người xem thì điên cuồng xem kịch hay nghị luận, một người ngạc nhiên nói:
“ Ta thiên, bạo cúc, tên kia thiếu niên quá âm độc!”
Một người khép lại hai chân để cảm giác phía dưới bớt đi lạnh lẽo cũng nói:
“ Cát Báo lần này đúng là mất hết thể diện, Cát gia cùng tên thiếu niên này bây giờ không còn là đánh nhau vì thể diện nữa rồi, mà là sinh tử đại thù không chết không thôi!”
“ Cát Báo thật thảm a, một cái đại nam nhân lại bị một con chuột cho bạo cúc, một thời gian về sau sợ rằng không thể đi nặng, không khéo còn để lại trong lòng cái gì bóng ma tâm lí a!”
“ Ta có một cái bằng hữu, cũng bị thương hoa cúc, hắn phải mất cả tháng chăm sóc, không dám đi nặng quá nhiều mới chuyển biến tôt, nhưng mỗi ngày đều đang như là bị cực hình, thật là thảm!”
“ là một cái nam nhân, ta cảm thấy cần phải lên án hành động này, không thể để trên giang hồ ai đánh nhau cũng một chiêu bạo cúc như vậy a. như thế giang hồ sớm muộn loạn!”
“ các ngươi nhìn, Cát Báo hoa cúc đang không ngừng đổ máu, máu còn chảy đầy ra cả chân hắn kìa, hắn sẽ không vì mất máu mà chết chứ?”
“ tên kia thiếu niên thật âm độc, mọi người nên cẩn thận đừng trêu chọc đến hắn!”
Bên ngoài nghị luận sôi nổi vô cùng, bọn hắn tiếng nói cũng không hề kiềm chế cái gì, mỗi câu đều là như một nhát kiếm đâm vào tim của Cát Báo.
Nam nhân uy nghiêm? đã không còn.
Danh vọng, mặt mũi của bản thân? đã không còn.
Từ nay về sau trở thành trò cười, trở thành đề tài nói chuyện cho Hỏa Vân Thành? chắc chắn!
Bị trở thành bạo cúc nhân vật đại diện? ở Hỏa Vân Thành chắc chắn là hắn.
“Rống”!
Điên cuồng rống to, Cát Báo đã không thể nào kiềm chế trong lòng mình phẫn nộ nữa rồi, hắn muốt giết chết cái này thiếu niên, sau đó là tàn sát hết người xem trận đấu này.
Nội công bị hắn điên cuồng thiêu đốt lên, cương khí hộ thể lập tức hiện lên, đôi tay nắm chặt quyền cương ngưng tụ.
Cát Báo thùng thuốc nổ đã được những lời nói vừa nãy châm ngòi, hắn muốn cùng Triệu Vô Cực tử chiến.
Hai mắt như bốc hỏa lên, sung huyết đỏ chót không khác gì yêu thú, trong mắt chỉ còn căm thù cùng điên cuồng chi ý, Cát Báo lập tức hướng Triệu Vô Cực lao tới.
Cát Báo ở trên không trung xoay chuyển một vòng tích lũy khí thế, sau đó như một cái lưu tinh hướng Triệu Vô Cực đâm tới, hắn một quyền này khí thế đạt tới đỉnh phong, hung thần ác sát vô cùng.
Khí thế khóa chặt Triệu Vô Cực, sát khí sôi trào.
Một quyền này hắn muốn lấy mạng Triệu Vô Cực, một cái nhị lưu cao thủ lại dám làm hắn ra nông nỗi này, đối phương nhất định phải chết!
Trên tay hắn cương khí như là hỏa diễm bốc cháy lên, Cát Báo lao tới đồng thời hét to:
“ Khai sơn Quyền!”
Một kích toàn lực, Cát Báo quyết chí diết chết Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cảm nhận được của hắn khí thế khóa chặt cùng sát khí. nhưng đối với Triệu Vô Cực mà nói, còn non một điểm.
So sát khí, Triệu Vô Cực tuy ra giang hồ không lâu, nhưng giết người so hắn còn nhiều.
Thủ đoạn giết người của hắn cũng đủ tàn độc, tích lũy oán hận chi khí rất sâu.
Triệu Vô Cực nếu muốn có thể dùng sát khí ngưng tụ thành thực chất dẫn tới chấn nhiếp tâm hồn đối thủ.
Còn đối với cái gì khí thế khóa chặt, hắn vốn không sợ.
Nếu vận chuyển nội công đối kháng, thân pháp cũng vận chuyển tới cực hạn, hắn có thể dễ dàng tránh né cái này khí thế khóa chặt.
Nhưng Triệu Vô Cực muốn tránh né sao? hắn không muốn!
Đây là một cơ hội hiếm có cùng nhất lưu cao thủ giao đấu, hắn không thể bỏ lỡ.
Cát Báo là nhất lưu cao thủ, nhưng là ở nhất lưu trong xếp hạng cũng là cuối cùng.
Hắn có thể ngưng tụ cương khí, nhưng cách ngưng tụ vô cùng thô thiển, đối với cương khí vận dụng không đủ tinh tế
Có thể thấy được truyền thừa không đủ thâm sâu, cũng là có một chút cơ duyên mới có thể may mắn đi tới được cảnh giới này.
Hoặc là Cát gia nội tình chỉ đến vậy mà thôi, Triệu Vô Cực cảm thấy là điều thứ hai chính xác.
Triệu Vô Cực trước giờ đều là vượt cấp khiêu chiến, chỉ có như vậy mới có thể bức ra tiềm năng chiến đấu của hắn, mới có thể để hắn cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, mới có thể khiến hắn ngày càng mạnh hơn.
Đối với cùng cấp đối thủ hắn sớm đã không có gì ham muốn chiến đấu, trừ khi đối phương là tới tử Thần Điện.
Cát Báo lao tới, Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể tránh né nhưng hắn không muốn.
Hắn muốn cùng Cát Báo cứng đối cứng, xem ai mạnh ai yếu.
Hắn muốn dùng Thiên Địa Tinh biến chưởng vượt cấp khiêu chiến, đảo loạn quy luật nhất lưu chắc chắn áp chế nhị lưu.
Hắn muốn chính tay mình đánh bại nhất lưu cao thủ, quyền cước chính diện va chạm mà không phải dùng đến thủ đoạn nhỏ thủ thắng.
Hắn là thiên kiêu, tự có của thiên kiêu kiêu ngạo, nếu có thể chiến hắn nhất định chiến đến cùng, không hề sợ hãi lùi bước.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, trên người khí tức trở nên vô cùng nguy hiểm.
Sau nửa giây, ở đây tất cả mọi người đều phải tập trung đến trên người hắn.
Triệu Vô Cực sát khí ngưng thực, lập tức vờn quanh cơ thể hắn, khiến người ta chỉ cần nhìn vào liền có một cảm giác sởn cả tóc gáy.
Triệu Vô Cực trở nên mờ ảo, âm lãnh, như là đi ra từ cửu u địa ngục ma quân, nơi hắn đi qua thây chất thành núi máu chảy thành sông.
Triệu Vô Cực chính là tuyệt vọng cùng tử vong đại biểu, vô cùng đáng sợ.
Nhưng chỉ nửa giây sau, khí tức của hắn lại biến đổi.
Hắn như ở trong bóng đêm âm lãnh một ngọn đèn le lói, sau đó lại như một đống lửa trại lớn.
Trong cơ thể khí huyết bắt đầu sôi trào lên, nội công điên cuồng bị hắn vận chuyển lên.
Để cho hắn khí huyết sôi trào, cũng là một thủ đoạn tăng phúc cho chiến lực.
Triệu Vô Cực vốn khí huyết vô cùng cường thịnh, bình thường hắn vô cùng nội liễm nhưng một khi hắn sôi trào liền không hề bình thường, người ở xung quanh cũng có thê cảm giác được Triệu Vô Cực tinh khí như hỏa lò đang điên cuồng thiêu đốt lên. Cảm giác vô cùng áp bách, như là đang đứng trước một đầu tiền sử cự thú vậy.
Triệu Vô Cực nội công cũng được vận chuyển tới cực hạn khí thể trên người điên cuồng tăng cao, áo quần của hắn không gió tự bay.
Ánh mắt của Triệu Vô Cực vô cùng chăm chú cùng kiên định, trên cổ tay hắn lập tức hiện lên một vòng âm dương hoàn sau đó là hai vòng.
Là hai vòng sáng tỏ âm dương hoàn chứ không phải mờ nhạt.
Nhưng cũng chưa dừng lại ở đó, Triệu Vô Cực đang dần dần ngưng tụ cái thứ ba âm dương hoàn.
Trên cánh tay bắt đầu truyền tới cảm giác đau đớn xe rách, nhưng Triệu Vô Cực không hề để ý.
Hắn vẫn quyết tâm ngưng tụ vòng thứ ba âm dương hoàn, chỉ có như vậy hắn mới đủ sức cùng Cát Báo đối một chiêu này.
Thiên Địa Tinh biến chưởng vốn là một môn có thể phát huy ra Triệu Vô Cực toàn bộ sức chiến đấu, một khi muốn đánh siêu ra hắn bản thân sức mạnh liền phải trả giá đắt.
Triệu Vô Cực trên người bắt đầu nứt ra từng vết chân chim, máu tươi không ngừng từ đỏ đổ ra.
Nội phủ cảm thấy đau đớn vô cùng, không ngừng có từng cơn quặn đau ở khắp cơ thể truyền tới khiến cho Triệu Vô Cực càng thêm đau đớn, tim như bị thắt lại.
Dù sao Thiên Địa Tinh biến chưởng chính là một môn lấy thân thể gánh nặng là chủ, nội lực làm phụ chưởng pháp.
Nhưng hắn trả giá cũng được đền đáp lại, hắn cái thứ ba âm dương hoàn cũng đã thành hình, Triệu Vô Cực trên khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Hắn rống to nói:
“ Cát Báo, tới đây! cho ta thấy nhất lưu cao thủ có bao nhiêu lợi hại!”
Triệu Vô Cực giải phóng khí thế của bản thân, Cát Báo ở giữa không trung lao xuống lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Vốn nên là hăn khí thế khóa chặt, hắn bây giờ chỉ cảm thấy bản thân đã bị khóa chặt, không thể dễ dàng động đậy, lần này nhất định phải cùng đối phương đối công.
Vốn là hắn sát khí khóa chặt ảnh hưởng tâm thần, hắn giờ này chỉ cảm thấy Triệu Vô Cực như mà đi ra từ địa ngục ác ma, trong lòng không tự chủ sinh ra sợ hãi, khí thế lại yếu đi mấy phần.
Quan trọng nhất là hắn vô cùng tự tin chiến thắng, giờ phút này bỗng nhiên không cánh mà bay, hắn cũng không rõ bản thân một quyền này có thật sự giết được Triệu Vô Cực hay không?
Võ giả, chỉ cần nghi ngờ bản thân, võ lực tất hạ xuống thê thảm.
Cát Báo chính là mắc vào sai lầm chí mạng này, hắn đang vô cùng lo lắng.
Nhưng nghĩ tới những gì Triệu Vô Cực làm, những gì sỉ nhục Triệu Vô Cực ban cho hắn, Cát Báo trong lòng điên cuồng chi ý càng dâng lên.
Cho dù không thể thắng thì thế nào? hăn cũng phải dùng toàn lực đánh Triệu Vô Cực, cho dù chết cũng phải kéo theo Triệu Vô Cực đệm lưng.
Nghĩ tới đây, Cát Báo không còn là quyết thắng chi ý, mà là quyết sinh tử chi ý, nội công lần nữa tăng cường, khí thế lại tăng lên.
Hai người chưa hề va chạm nhưng khí thế ở giữa không trung giao phong khiến người bình thường đều không mở mắt ra nổi, võ giả thì ở xung quanh khó chịu nhìn vào bọn họ giao chiến địa điểm.
Khí tức của cả hai người đều quá mạnh, quan sát càng thêm khó khăn.
Mọi người đều không tự chủ được lùi lại mấy bước dài, tránh cho bị giao đấu dư âm lan tới, chết oan chết uổng.
Cát Báo từ trên trời giáng xuống, cánh tay cương khí như hỏa diễm cháy lên, Khai sơn quyền quyết tử chi ý.
Triệu Vô Cực từ dưới mặt đất mọc lên, cánh tay âm dương hoàn điên cuồng xoay chuyển, một chưởng muốn thay đổi càn khôn nhật nguyệt xoay vần, Thiên Địa Tinh biến chưởng chính là khí khái hào hùng phong mang vạn trượng tư thái, một chưởng này muốn đánh một cái thoải mái lâm li, chứng minh sức mạnh của bản thân, vì võ đạo mà dâng hiến.
Hai người hai loại tâm lí khác biệt, lúc này va chạm thời khắc đã tới, ai cao ai thấp sẽ nhanh chóng có kết quả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.