Chương 12:
Nhất Thất Lệnh
26/05/2023
Không lâu lắm, Trần Kim Liên cũng từ bên ngoài trở về.
Nghe Cố Đại Hà nói chuyện của con trai lớn, Trần Kim Liên lại không yên tâm đi vào phòng xem thử. Thấy bộ dạng của con trai lớn đúng là không có chuyện lớn gì xảy ra, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Lúc đó, Cố Đại Hà đã xử lý con gà sạch sẽ rồi.
Trần Kim Liên không đau lòng chút nào, trực tiếp bỏ con gà vào trong nồi. Con trai của bà bởi vì học tập mà thân thể trở nên yếu ớt, không bồi bổ sao được?
Phu thê Cố Đại Hà và Trần Kim Liên thiên vị thì thiên vị, nhưng đều là người cần mẫn, tay chân nhanh nhẹn, không lâu lắm đã làm xong cơm trưa, bưng đến trên bàn.
Cố Thiệu kéo thân thể đau nhức, lững thững tới chậm.
Chỉ là hai người cũng không trách hắn, ngược lại càng đau lòng hơn: "Thiệu Ca Nhi, sao lại xuống giường, chờ một lát nương bưng qua cho con ăn được không?"
Cố Thiệu sờ mũi, ngại nói chuyện mình đi ra ngoài muốn độc chiếm hai cái đùi gà kia.
Bên ngoài có thằng nhóc Cố Lễ tham ăn nhìn chằm chăm, hắn không yên tâm, rất sợ cha nương thất thủ. Cho nên, hắn không thể không chịu đau đi ra ngoài ăn.
"Không có chuyện gì ạ." Cố Thiệu ho khan một tiếng, giả bộ yếu ớt: "Tuổi tác con trai cũng đã lớn, chưa từng hầu hạ cha nương nửa ngày, sao dám để nương đến phục vụ con chứ?"
Một câu nói quan tâm này, làm cho Trần Kim Liên cảm thấy con trai thật nghe lời hiểu chuyện.
"Chuyện này thì có là gì, nương chăm sóc con là chuyện nên làm." Lúc nói chuyện, Trần Kim Liên đã đỡ con trai xuống băng ghế, không để cho hắn đứng nhiều, lại gắp hai cái đùi gà và mấy miếng thịt bỏ vào trong chén của hắn, rồi múc đầy một chén canh.
Cố Lễ nhìn hai cái đùi gà lớn, nước miếng ứa ra, nhóc ghen tị.
Nếu ca ca không có ở nhà, hai cái đùi gà này đều là của nhóc!
Cố Tiểu Muội ngồi ở một góc trên bàn, không ngẩng đầu lên. Bởi vì cô bé biết, mặc kệ mình có nhìn thế nào đi nữa, cũng sẽ không ăn được thịt.
Không thấy, sẽ không thèm, ừ, chính là như vậy, Cố Tiểu Muội yên lặng an ủi mình.
Cố Thiệu nhìn chằm chằm thịt trong chén, mím môi một cái, bình tĩnh lại sau đó từ chối: "Hay là cha nương ăn trước đi."
"Con ăn đi con ăn đi, cha nương không thích ăn những cái này." Phu thê Cố Đại Hà vội vàng từ chối.
Cố Thiệu thở dài, không thể không nhận hai cái đùi gà này.
Hắn cầm đũa gắp đùi gà đưa đến miệng, vừa muốn ăn ngốn nghiến, trong đầu lại vang lên tiếng báo động.
Cố Thiệu ngừng một lát.
"Đinh ---kiểm tra thấy ký chủ có hành động ích kỷ dối trá. Mời ký chủ nhớ kỹ đức tính tốt kính già yêu trẻ, chia sẻ cho mọi người."
Hai cái đùi gà, năm người, chia sẻ cái rắm! Đồ đã đến miệng, sao Cố Thiệu có thể chia cho người khác.
Đồ ăn lớn nhất, ngay cả uy lực của hệ thống hắn cũng quên, giống như không nghe thấy, tiếp tục há miệng.
"Khởi động trừng phạt cấp 1." Hệ thống cảm thấy bị xem thường, hung hăng giật điện.
Ngón tay của Cố Thiệu tê rần, đũa rơi xuống.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!" Người ngồi trên bàn đều nhìn về bên này, Cố Thiệu khóc không ra nước mắt lại cầm đũa lên, làm như không xảy ra chuyện gì, nhưng trong đầu của hắn thì đang chất vấn hệ thống.
Nghe Cố Đại Hà nói chuyện của con trai lớn, Trần Kim Liên lại không yên tâm đi vào phòng xem thử. Thấy bộ dạng của con trai lớn đúng là không có chuyện lớn gì xảy ra, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Lúc đó, Cố Đại Hà đã xử lý con gà sạch sẽ rồi.
Trần Kim Liên không đau lòng chút nào, trực tiếp bỏ con gà vào trong nồi. Con trai của bà bởi vì học tập mà thân thể trở nên yếu ớt, không bồi bổ sao được?
Phu thê Cố Đại Hà và Trần Kim Liên thiên vị thì thiên vị, nhưng đều là người cần mẫn, tay chân nhanh nhẹn, không lâu lắm đã làm xong cơm trưa, bưng đến trên bàn.
Cố Thiệu kéo thân thể đau nhức, lững thững tới chậm.
Chỉ là hai người cũng không trách hắn, ngược lại càng đau lòng hơn: "Thiệu Ca Nhi, sao lại xuống giường, chờ một lát nương bưng qua cho con ăn được không?"
Cố Thiệu sờ mũi, ngại nói chuyện mình đi ra ngoài muốn độc chiếm hai cái đùi gà kia.
Bên ngoài có thằng nhóc Cố Lễ tham ăn nhìn chằm chăm, hắn không yên tâm, rất sợ cha nương thất thủ. Cho nên, hắn không thể không chịu đau đi ra ngoài ăn.
"Không có chuyện gì ạ." Cố Thiệu ho khan một tiếng, giả bộ yếu ớt: "Tuổi tác con trai cũng đã lớn, chưa từng hầu hạ cha nương nửa ngày, sao dám để nương đến phục vụ con chứ?"
Một câu nói quan tâm này, làm cho Trần Kim Liên cảm thấy con trai thật nghe lời hiểu chuyện.
"Chuyện này thì có là gì, nương chăm sóc con là chuyện nên làm." Lúc nói chuyện, Trần Kim Liên đã đỡ con trai xuống băng ghế, không để cho hắn đứng nhiều, lại gắp hai cái đùi gà và mấy miếng thịt bỏ vào trong chén của hắn, rồi múc đầy một chén canh.
Cố Lễ nhìn hai cái đùi gà lớn, nước miếng ứa ra, nhóc ghen tị.
Nếu ca ca không có ở nhà, hai cái đùi gà này đều là của nhóc!
Cố Tiểu Muội ngồi ở một góc trên bàn, không ngẩng đầu lên. Bởi vì cô bé biết, mặc kệ mình có nhìn thế nào đi nữa, cũng sẽ không ăn được thịt.
Không thấy, sẽ không thèm, ừ, chính là như vậy, Cố Tiểu Muội yên lặng an ủi mình.
Cố Thiệu nhìn chằm chằm thịt trong chén, mím môi một cái, bình tĩnh lại sau đó từ chối: "Hay là cha nương ăn trước đi."
"Con ăn đi con ăn đi, cha nương không thích ăn những cái này." Phu thê Cố Đại Hà vội vàng từ chối.
Cố Thiệu thở dài, không thể không nhận hai cái đùi gà này.
Hắn cầm đũa gắp đùi gà đưa đến miệng, vừa muốn ăn ngốn nghiến, trong đầu lại vang lên tiếng báo động.
Cố Thiệu ngừng một lát.
"Đinh ---kiểm tra thấy ký chủ có hành động ích kỷ dối trá. Mời ký chủ nhớ kỹ đức tính tốt kính già yêu trẻ, chia sẻ cho mọi người."
Hai cái đùi gà, năm người, chia sẻ cái rắm! Đồ đã đến miệng, sao Cố Thiệu có thể chia cho người khác.
Đồ ăn lớn nhất, ngay cả uy lực của hệ thống hắn cũng quên, giống như không nghe thấy, tiếp tục há miệng.
"Khởi động trừng phạt cấp 1." Hệ thống cảm thấy bị xem thường, hung hăng giật điện.
Ngón tay của Cố Thiệu tê rần, đũa rơi xuống.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!" Người ngồi trên bàn đều nhìn về bên này, Cố Thiệu khóc không ra nước mắt lại cầm đũa lên, làm như không xảy ra chuyện gì, nhưng trong đầu của hắn thì đang chất vấn hệ thống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.