Chương 168: Đại chiến (1)
Tạ Trường Thành
22/06/2018
Rừng rậm yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu xuống bình yên. Một dải bình
nguyên xinh đẹp không ngờ ở sâu phía sau bên trong bốn ngọn núi sừng
sững. Bên trong một chủng loài sinh sống, bọn hắn, là tinh linh tộc.
- Nữ Vương, Nữ vương bệ hạ!
Một tinh linh bay nhanh vào trong điện. Một cung điện xinh đẹp vô cùng. Hoàn toàn làm bằng một loại đá ánh vàng, nhẵn nhụi thậm chí có thể ngắm thấy bản thân. Bên trong điện, một nữ nhân xinh đẹp đang nằm dài trên giường ngọc. Nàng là nữ vương của tộc tinh linh bảo bảo. Hai bên có hai tinh linh khác đang cầm hai quạt phe phẩy hai bên.
- Có chuyện gì vậy?
Tinh linh kia đôi cánh bay nhanh, tới nơi lập tức quỳ xuống chắp tay báo cáo.
- Thưa nữ vương, đăng đèn của Thất công chúa vừa sáng rực mạnh mẽ!
Nữ Vương đang nằm uể oải bỗng giật mình ngồi hẳn dậy, hỏi ngay:
- Thật không? Khi nào?
Nàng vô cùng sốt sắng, thất công chúa là đứa con nàng yêu thương nhất, không ngờ nó đã mất tích mấy năm qua không có tin tức. Đăng đèn tối tăm không sự sống, nàng vô cùng sợ hãi, thế nhưng không tin là con gái mình đã chết, nàng không cho phá đi đăng đèn, hi vọng một ngày nó sẽ sáng trở lại. Hôm nay, thật sự điều ấy đã trở thành hiện thực.
- Vừa rồi thần đang kiểm tra đăng đèn quốc gia, bỗng phát hiện đăng đèn hoàng gia bừng sáng, thần nghi hoặc vô cùng, vì hoàng gia đâu có ai sử dụng sức mạnh lớn như vậy? Thần tới kiểm tra thì phát hiện, đăng đèn của thất công chúa phát sáng long lanh rồi chợt yếu dần, nhưng lúc này đã duy trì được, không hề có dấu hiệu tắt.
Nữ Vương vô cùng sung sướng cùng vui mừng. Nàng ngay lập tức nói:
- Tốt rồi, mau chóng điều tra, mau chóng tìm nơi công chúa đang ở, ta cho phép ngươi sử dụng Quang Vấn Kính!
- Vâng! Thần sẽ đi ngay!
Nàng nói xong, hai cánh tỏa ra, bay nhanh ra ngoài điện.
- Miên Miên à, nhất định con không được xảy ra chuyện gì đấy!
Cheng cheng cheng, Phong Thi kinh ngạc sợ hãi, hai mắt không thể tin được. Bảo kiếm pháp bảo theo lão mấy chục năm nay không ngờ bị phá hủy, thật sự là bị phá hủy. Mười mấy tên đeo mặt nạ kia, kiếm của chúng là thế nào? Tại sao có thể chém gãy pháp bảo của lão, hơn nữa, không hề có chút khó khăn nào? Nhìn mười bốn tên đeo mặt nạ đang đối đầu với mình, Phong Thi có chút ngờ vực. Bọn hắn chỉ có tu vi luyện thể kì, thế nhưng, kiếm và đao của bọn hắn vừa kì quái cùng mạnh mẽ. Có thêm chúng bọn hắn đã ngang ngửa với ngân huyền cảnh.
- Các ngươi rất khá, thế nhưng đến đây thôi!
Trái tim cường giả lâu nay của Phong Thi trỗi dậy, lão đã mấy chục năm không chiến đấu rồi. Lần này thật sự muốn đánh một trận với đám người kia. Rút ra thêm ba phi kiếm nữa. Thanh danh của lão có được là nhờ bốn thanh phi kiếm này. Đây cũng là pháp bảo bổn mạng của lão. Từ trước tới giờ chưa bao giờ tách rời. Không ngờ hôm nay bị đánh gãy một cái. Nhưng đó là cái yếu nhất, lão không tin ba phi kiếm còn lại của mình, không đấu lại.
- Tung Hoành Thiên Hạ!
Phong Thi chắp tay, ba phi kiếm bay xung quanh lão bỗng biến to gấp mười lần, lại tách ra làm hai. Sáu phi kiếm to vật vã tóe lên ánh vàng cực kì chói mắt.
Hoàng Vân nhíu mày, kiếm chắc nơi tay, hắn tin rằng, thiên kiếm của hắn sẽ không bao giờ thua được!
- Hoàng Hùng, trận đầu tiên của thập tứ kiếm, không được thua!
Hoàng Hùng bên cạnh cầm cây đao to tổ bố quấn chằng chịt vải giơ lên đáp:
- Dĩ nhiên, thằng nhóc này đang hưng phấn đây!
Cây đao của hắn không ngờ vải bịt vỡ tan thành từng đoạn, lộ ra bên trong một đám lông như gai, trên cùng không ngờ cây đao còn có miệng.
- Lên thôi!.
Ngoài cổng thành, một trận chiến khác còn căng thẳng hơn đang diễn ra.
Ngân Nguyệt một mình đấu hai, Càn Thiên Trun cùng tên thái giám. Thật kinh ngạc là tên thái giám già kia không ngờ cũng đi tới kim thần trung kì, nửa chân đã đặt tới hậu kì. Đao quang kiếm ảnh lóe sáng.
Hoàng Thái đánh tay đôi với Lí Sơ. Vũ Chiến Hùng thì một đấu hai. Không hề rơi vào hạ phong.
- Lão đại, Lão Thất đâu rồi?
Chu Du vừa đánh ngã một tên cấm quân quay sang hỏi Hoàng Minh. Hoàng Minh lắc đầu, đá vào bụng một tên, vừa tiến tới phía trước vừa liên tục quăng ra kunai.
Trên tường thành, hai bóng đen đang đứng nhìn xuống phía dưới.
- Phụ thân, chúng ta có tham gia không?
Lão nhân cười ha hả, đáp:
- Đây là cuộc chiến của quyền lực,thế lực ngầm chúng ta đáng lẽ không nên tham dự. Thế nhưng, ai bảo thằng nhóc kia là cháu rể ta chứ.
- Xuống, đánh một trận!
Nghe Quân Chấn Sơn cười ha hả nói, Quân Chấn Long dạ một tiếng, bay xuống. Vũ Chiến Hùng giật mình khi thấy có người đỡ hộ một kẻ, kinh ngạc nhìn sang. Là Quân Chấn Sơn, sao lão lại tham gia vào chuyện này?
Không kịp suy nghĩ, lão cũng không nghĩ nữa. Nhanh chóng đánh thẳng tay với gia chủ Mạc gia còn lại.
- Quân Chấn Sơn, đây là chuyện của quốc gia, ngươi không nên tham dự chuyện này!
Hạ gia Hạ Bạch nói.
- Lí do sao? Ta thích thì ta tham gia thôi!
Quân Chấn Sơn vô sỉ nói. Hai tay hai thanh đao lớn bổ tới tấp điên cuồng.
- Nữ Vương, Nữ vương bệ hạ!
Một tinh linh bay nhanh vào trong điện. Một cung điện xinh đẹp vô cùng. Hoàn toàn làm bằng một loại đá ánh vàng, nhẵn nhụi thậm chí có thể ngắm thấy bản thân. Bên trong điện, một nữ nhân xinh đẹp đang nằm dài trên giường ngọc. Nàng là nữ vương của tộc tinh linh bảo bảo. Hai bên có hai tinh linh khác đang cầm hai quạt phe phẩy hai bên.
- Có chuyện gì vậy?
Tinh linh kia đôi cánh bay nhanh, tới nơi lập tức quỳ xuống chắp tay báo cáo.
- Thưa nữ vương, đăng đèn của Thất công chúa vừa sáng rực mạnh mẽ!
Nữ Vương đang nằm uể oải bỗng giật mình ngồi hẳn dậy, hỏi ngay:
- Thật không? Khi nào?
Nàng vô cùng sốt sắng, thất công chúa là đứa con nàng yêu thương nhất, không ngờ nó đã mất tích mấy năm qua không có tin tức. Đăng đèn tối tăm không sự sống, nàng vô cùng sợ hãi, thế nhưng không tin là con gái mình đã chết, nàng không cho phá đi đăng đèn, hi vọng một ngày nó sẽ sáng trở lại. Hôm nay, thật sự điều ấy đã trở thành hiện thực.
- Vừa rồi thần đang kiểm tra đăng đèn quốc gia, bỗng phát hiện đăng đèn hoàng gia bừng sáng, thần nghi hoặc vô cùng, vì hoàng gia đâu có ai sử dụng sức mạnh lớn như vậy? Thần tới kiểm tra thì phát hiện, đăng đèn của thất công chúa phát sáng long lanh rồi chợt yếu dần, nhưng lúc này đã duy trì được, không hề có dấu hiệu tắt.
Nữ Vương vô cùng sung sướng cùng vui mừng. Nàng ngay lập tức nói:
- Tốt rồi, mau chóng điều tra, mau chóng tìm nơi công chúa đang ở, ta cho phép ngươi sử dụng Quang Vấn Kính!
- Vâng! Thần sẽ đi ngay!
Nàng nói xong, hai cánh tỏa ra, bay nhanh ra ngoài điện.
- Miên Miên à, nhất định con không được xảy ra chuyện gì đấy!
Cheng cheng cheng, Phong Thi kinh ngạc sợ hãi, hai mắt không thể tin được. Bảo kiếm pháp bảo theo lão mấy chục năm nay không ngờ bị phá hủy, thật sự là bị phá hủy. Mười mấy tên đeo mặt nạ kia, kiếm của chúng là thế nào? Tại sao có thể chém gãy pháp bảo của lão, hơn nữa, không hề có chút khó khăn nào? Nhìn mười bốn tên đeo mặt nạ đang đối đầu với mình, Phong Thi có chút ngờ vực. Bọn hắn chỉ có tu vi luyện thể kì, thế nhưng, kiếm và đao của bọn hắn vừa kì quái cùng mạnh mẽ. Có thêm chúng bọn hắn đã ngang ngửa với ngân huyền cảnh.
- Các ngươi rất khá, thế nhưng đến đây thôi!
Trái tim cường giả lâu nay của Phong Thi trỗi dậy, lão đã mấy chục năm không chiến đấu rồi. Lần này thật sự muốn đánh một trận với đám người kia. Rút ra thêm ba phi kiếm nữa. Thanh danh của lão có được là nhờ bốn thanh phi kiếm này. Đây cũng là pháp bảo bổn mạng của lão. Từ trước tới giờ chưa bao giờ tách rời. Không ngờ hôm nay bị đánh gãy một cái. Nhưng đó là cái yếu nhất, lão không tin ba phi kiếm còn lại của mình, không đấu lại.
- Tung Hoành Thiên Hạ!
Phong Thi chắp tay, ba phi kiếm bay xung quanh lão bỗng biến to gấp mười lần, lại tách ra làm hai. Sáu phi kiếm to vật vã tóe lên ánh vàng cực kì chói mắt.
Hoàng Vân nhíu mày, kiếm chắc nơi tay, hắn tin rằng, thiên kiếm của hắn sẽ không bao giờ thua được!
- Hoàng Hùng, trận đầu tiên của thập tứ kiếm, không được thua!
Hoàng Hùng bên cạnh cầm cây đao to tổ bố quấn chằng chịt vải giơ lên đáp:
- Dĩ nhiên, thằng nhóc này đang hưng phấn đây!
Cây đao của hắn không ngờ vải bịt vỡ tan thành từng đoạn, lộ ra bên trong một đám lông như gai, trên cùng không ngờ cây đao còn có miệng.
- Lên thôi!.
Ngoài cổng thành, một trận chiến khác còn căng thẳng hơn đang diễn ra.
Ngân Nguyệt một mình đấu hai, Càn Thiên Trun cùng tên thái giám. Thật kinh ngạc là tên thái giám già kia không ngờ cũng đi tới kim thần trung kì, nửa chân đã đặt tới hậu kì. Đao quang kiếm ảnh lóe sáng.
Hoàng Thái đánh tay đôi với Lí Sơ. Vũ Chiến Hùng thì một đấu hai. Không hề rơi vào hạ phong.
- Lão đại, Lão Thất đâu rồi?
Chu Du vừa đánh ngã một tên cấm quân quay sang hỏi Hoàng Minh. Hoàng Minh lắc đầu, đá vào bụng một tên, vừa tiến tới phía trước vừa liên tục quăng ra kunai.
Trên tường thành, hai bóng đen đang đứng nhìn xuống phía dưới.
- Phụ thân, chúng ta có tham gia không?
Lão nhân cười ha hả, đáp:
- Đây là cuộc chiến của quyền lực,thế lực ngầm chúng ta đáng lẽ không nên tham dự. Thế nhưng, ai bảo thằng nhóc kia là cháu rể ta chứ.
- Xuống, đánh một trận!
Nghe Quân Chấn Sơn cười ha hả nói, Quân Chấn Long dạ một tiếng, bay xuống. Vũ Chiến Hùng giật mình khi thấy có người đỡ hộ một kẻ, kinh ngạc nhìn sang. Là Quân Chấn Sơn, sao lão lại tham gia vào chuyện này?
Không kịp suy nghĩ, lão cũng không nghĩ nữa. Nhanh chóng đánh thẳng tay với gia chủ Mạc gia còn lại.
- Quân Chấn Sơn, đây là chuyện của quốc gia, ngươi không nên tham dự chuyện này!
Hạ gia Hạ Bạch nói.
- Lí do sao? Ta thích thì ta tham gia thôi!
Quân Chấn Sơn vô sỉ nói. Hai tay hai thanh đao lớn bổ tới tấp điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.