Chương 169: Đại chiến 2
Tạ Trường Thành
25/06/2018
Hạ Bạch vô cùng tức tối, lão vừa né tránh vừa phản đòn, Quân Chấn Sơn
dũng mãnh vô cùng, kèm theo đó là tính vô lại của lão, đòn nào đòn lấy
đều kiểu dân liều mạng, vừa đánh vừa cười ha hả khoái chí. Hạ Bạch cắn
răng, tấm khiên của lão chỉ biết chắn ngang trước mặt. Lão không dại gì
tay đôi với tên điên này.
- Làm sao, đánh lại đi chứ, mất mặt quá vậy Hạ Bạch?
Quân Chấn Sơn hô to, hai đao lớn liên tục bổ, va vào tấm khiên kêu keng keng. Chiến trường vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu thảm khốc lẫn tiếng vũ khí va vào nhau kịch kiệt.
Càn thiên Trụ không thể ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này, hắn lúc này còn đang bận tránh đòn từ con yêu thú Bán Nguyệt Sư. Thật kinh khủng, đây là con Bán Nguyệt Sư mạnh nhất mà cả đời hắn từng gặp, nó đạt tới cấp 8, thậm chí nửa chân bước vào Huyền Thần cảnh giới rồi. Nếu không phải có lão Mã thái giám cùng hắn đỡ lại, chắc hắn đã ngỏm từ lâu. Hai người cũng chỉ dám tránh né cùng tìm cách phản công, nhưng quá khó. Thân thể nó vô cùng kinh khủng, là yêu thú nên sức mạnh cùng phòng thủ của Bán Nguyệt Sư càng đáng sợ.
- Chịu chết đi!
Ngân Nguyệt mở miệng kêu to tiếng nhân loại, Càn Thiên Trụ cùng Mã Lân chưa kịp kinh ngạc đã sợ hãi. Chỉ thấy nó há to miệng, một luồng sáng lớn tụ tập, Càn Thiên Trụ biết không thể chạy được lần tấn công này, hắn bóp nát một tấm phù lục, tấm phù lục phòng ngự cấp 7. Rất quý báu từ thời tiên Hoàng để lại. Hắn chỉ có một tấm duy nhất, bao năm nay không dám dùng. Thế nhưng nếu hôm nay không dùng, nhất định sẽ bỏ mạng lại. Tấm phù lục ngay lập tức phát lên, bao quanh vị trị của Càn thiên Trụ cùng Mã Lân. Cũng là lúc Ngân Nguyệt bắn ra một quả cầu sáng to đùng. Ầm, một vụ nổ to khiến bụi mù cả một góc. Hoàng Minh nhìn sang cũng ngây người. Phía bên này cấm vệ quân đã được Mạc Vấn cho rút về. Hắn không còn cách nào khác. Bên địch toàn là tu sĩ, cấm quân là người thường. Mặc dù có mấy ngàn người nhưng không thể giết được đối phương một người. Thậm chí vừa nãy đã tổn thất mất mấy trăm tính mạng. Có tiếp tục đánh cũng chỉ là cho đối phương chém thêm mấy đao thôi.
- Lão đại, không thấy lão thất, thật sự hắn đã đi đâu?
Trương Vô Kỵ hỏi Hoàng Minh, Hoàng Minh lắc đầu, hắn cũng không rõ, khi nãy tới đây rõ ràng là còn thấy mà. Chu Du bước tới phía sau, miệng chậm rãi nói.
- Lão thất chắc chắn đã vào trong thành, có lẽ là đến chỗ công chúa!
Hoàng Minh ngạc nhiên, sao lại tới đó? Hắn lờ mờ đoán ra gì đó.
Bên kia cấm quân đã không còn dám tới đánh, chỉ đứng thu lại một bên, bọn hắn cũng quá sợ hãi, giờ phút này chưa phá vỡ đội hình bỏ chạy đã là tốt lắm rồi.
Đây nào phải đánh nhau bình thường, kẻ địch nhấc tay nhấc chân là bọn hắn đã ngã xuống rồi. Còn đánh đấm gì nữa.
- Tướng Quân, bây giờ chúng ta làm sao? Có tới hộ giá?
Một tên Quân Trưởng quay sang nói với Mạc Vấn.
Mạc Vân lắc đầu, cấm quần là một tay hắn bồi dưỡng, dù thế nào đi nữa cũng không muốn bị diệt toàn bộ.
- Đây không phải trận chiến của người thường chúng ta!
Tên Quân Trưởng kia tiu nghỉu cúi đầu. Đối phương ở đó chưa tới hai mươi người, vậy mà mấy ngàn người đánh không lại, phải rút lui. Đây là khái niệm khác nhau giữa người thường và tu sĩ.
Phía xa xa, rất nhiều tán tu đứng xem kịch hay, tay liên tục chỉ trỏ bàn tán không ngừng, thậm chí là rất nhiều nằm vùng đang nhanh tay chuyền tin bằng phương thức khác nhau về quốc gia. Vân Nam quốc có biến!
Phong Thi đang đứng trên yêu thú kim bằng, hai tay lão đang điều khiển kiếm, thế nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt. Ba thanh kiếm của lão, đã mất hai. Chỉ còn lại một. Mỗi thanh kiếm bị gãy là lão như mất đi một phần hồn. Đến giờ mặt lão đã mất đi vô cùng nhiều sắc khi. Bọn áo đen này, Kẻ nào cũng thực lực thấp hơn lão nhiều lắm, thế nhưng bọn hắn sinh ra như là khắc tinh của đời lão, kiếm của bọn hắn, quái dị cùng mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ. Bảo mệnh phi kiếm của lão, chỉ cần một chém đụng độ, liền gãy. Gãy hết toàn bộ. Một đời Phong Thi thần Kiếm sư danh tiếng vang vọng các quốc gia cứ thế bị đả bại từng chút một. Đến khi phi kiến cuối cùng bị chém gãy, Phong Thu ngã gục xuống, cả người không còn chút sức lực. Lão bại, bại triệt để.
Kim Bằng kêu lên một tiếng lớn, mang theo Phong Thi trên lưng rời đi.
Hoàng Hùng định chạy theo, Hoàng Vân kéo lại.
- Để lão đi, chúng ta còn bận!
Hoàng Hùng gật đầu, toàn bộ người được đưa đi, cũng không cần ở lại, mau chóng rời đi.
Điện Phủ. Càn Thiên Biên lo lắng đi đi lại lại, hắn vô cùng sốt sắng, khi nghe ngoài thành nổ ra vụ nổ lớn, ngay lập tức hắn lấy ra một cây dao nhỏ vô cùng tinh tế. Càn Thiên Trụ từng đưa cho hắn trước khi ra cổng thành. Nếu thật sự hắn không giải quyết được thì hãy bẻ gãy nó. Càn thiên Trụ đã đi hơn một rồi, vụ nổ vừa nãy làm hắn lo lắng. Ngay lập tức bẻ gãy cây dao nhỏ đấy!
- Làm sao, đánh lại đi chứ, mất mặt quá vậy Hạ Bạch?
Quân Chấn Sơn hô to, hai đao lớn liên tục bổ, va vào tấm khiên kêu keng keng. Chiến trường vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu thảm khốc lẫn tiếng vũ khí va vào nhau kịch kiệt.
Càn thiên Trụ không thể ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này, hắn lúc này còn đang bận tránh đòn từ con yêu thú Bán Nguyệt Sư. Thật kinh khủng, đây là con Bán Nguyệt Sư mạnh nhất mà cả đời hắn từng gặp, nó đạt tới cấp 8, thậm chí nửa chân bước vào Huyền Thần cảnh giới rồi. Nếu không phải có lão Mã thái giám cùng hắn đỡ lại, chắc hắn đã ngỏm từ lâu. Hai người cũng chỉ dám tránh né cùng tìm cách phản công, nhưng quá khó. Thân thể nó vô cùng kinh khủng, là yêu thú nên sức mạnh cùng phòng thủ của Bán Nguyệt Sư càng đáng sợ.
- Chịu chết đi!
Ngân Nguyệt mở miệng kêu to tiếng nhân loại, Càn Thiên Trụ cùng Mã Lân chưa kịp kinh ngạc đã sợ hãi. Chỉ thấy nó há to miệng, một luồng sáng lớn tụ tập, Càn Thiên Trụ biết không thể chạy được lần tấn công này, hắn bóp nát một tấm phù lục, tấm phù lục phòng ngự cấp 7. Rất quý báu từ thời tiên Hoàng để lại. Hắn chỉ có một tấm duy nhất, bao năm nay không dám dùng. Thế nhưng nếu hôm nay không dùng, nhất định sẽ bỏ mạng lại. Tấm phù lục ngay lập tức phát lên, bao quanh vị trị của Càn thiên Trụ cùng Mã Lân. Cũng là lúc Ngân Nguyệt bắn ra một quả cầu sáng to đùng. Ầm, một vụ nổ to khiến bụi mù cả một góc. Hoàng Minh nhìn sang cũng ngây người. Phía bên này cấm vệ quân đã được Mạc Vấn cho rút về. Hắn không còn cách nào khác. Bên địch toàn là tu sĩ, cấm quân là người thường. Mặc dù có mấy ngàn người nhưng không thể giết được đối phương một người. Thậm chí vừa nãy đã tổn thất mất mấy trăm tính mạng. Có tiếp tục đánh cũng chỉ là cho đối phương chém thêm mấy đao thôi.
- Lão đại, không thấy lão thất, thật sự hắn đã đi đâu?
Trương Vô Kỵ hỏi Hoàng Minh, Hoàng Minh lắc đầu, hắn cũng không rõ, khi nãy tới đây rõ ràng là còn thấy mà. Chu Du bước tới phía sau, miệng chậm rãi nói.
- Lão thất chắc chắn đã vào trong thành, có lẽ là đến chỗ công chúa!
Hoàng Minh ngạc nhiên, sao lại tới đó? Hắn lờ mờ đoán ra gì đó.
Bên kia cấm quân đã không còn dám tới đánh, chỉ đứng thu lại một bên, bọn hắn cũng quá sợ hãi, giờ phút này chưa phá vỡ đội hình bỏ chạy đã là tốt lắm rồi.
Đây nào phải đánh nhau bình thường, kẻ địch nhấc tay nhấc chân là bọn hắn đã ngã xuống rồi. Còn đánh đấm gì nữa.
- Tướng Quân, bây giờ chúng ta làm sao? Có tới hộ giá?
Một tên Quân Trưởng quay sang nói với Mạc Vấn.
Mạc Vân lắc đầu, cấm quần là một tay hắn bồi dưỡng, dù thế nào đi nữa cũng không muốn bị diệt toàn bộ.
- Đây không phải trận chiến của người thường chúng ta!
Tên Quân Trưởng kia tiu nghỉu cúi đầu. Đối phương ở đó chưa tới hai mươi người, vậy mà mấy ngàn người đánh không lại, phải rút lui. Đây là khái niệm khác nhau giữa người thường và tu sĩ.
Phía xa xa, rất nhiều tán tu đứng xem kịch hay, tay liên tục chỉ trỏ bàn tán không ngừng, thậm chí là rất nhiều nằm vùng đang nhanh tay chuyền tin bằng phương thức khác nhau về quốc gia. Vân Nam quốc có biến!
Phong Thi đang đứng trên yêu thú kim bằng, hai tay lão đang điều khiển kiếm, thế nhưng sắc mặt hắn đã tái nhợt. Ba thanh kiếm của lão, đã mất hai. Chỉ còn lại một. Mỗi thanh kiếm bị gãy là lão như mất đi một phần hồn. Đến giờ mặt lão đã mất đi vô cùng nhiều sắc khi. Bọn áo đen này, Kẻ nào cũng thực lực thấp hơn lão nhiều lắm, thế nhưng bọn hắn sinh ra như là khắc tinh của đời lão, kiếm của bọn hắn, quái dị cùng mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ. Bảo mệnh phi kiếm của lão, chỉ cần một chém đụng độ, liền gãy. Gãy hết toàn bộ. Một đời Phong Thi thần Kiếm sư danh tiếng vang vọng các quốc gia cứ thế bị đả bại từng chút một. Đến khi phi kiến cuối cùng bị chém gãy, Phong Thu ngã gục xuống, cả người không còn chút sức lực. Lão bại, bại triệt để.
Kim Bằng kêu lên một tiếng lớn, mang theo Phong Thi trên lưng rời đi.
Hoàng Hùng định chạy theo, Hoàng Vân kéo lại.
- Để lão đi, chúng ta còn bận!
Hoàng Hùng gật đầu, toàn bộ người được đưa đi, cũng không cần ở lại, mau chóng rời đi.
Điện Phủ. Càn Thiên Biên lo lắng đi đi lại lại, hắn vô cùng sốt sắng, khi nghe ngoài thành nổ ra vụ nổ lớn, ngay lập tức hắn lấy ra một cây dao nhỏ vô cùng tinh tế. Càn Thiên Trụ từng đưa cho hắn trước khi ra cổng thành. Nếu thật sự hắn không giải quyết được thì hãy bẻ gãy nó. Càn thiên Trụ đã đi hơn một rồi, vụ nổ vừa nãy làm hắn lo lắng. Ngay lập tức bẻ gãy cây dao nhỏ đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.