Chương 752: Không ai cứu được các ngươi!
Tạ Trường Thành
12/12/2019
- Hừ, một mảnh lưới mà thôi!
Thanh niên mặc bạch sắc cẩm bào hừ nhẹ một tiếng, thân pháp đồng thời xoay chuyển, thân thể hắn theo một quỹ đạo quỷ dị lập tức thoát ra khỏi không gian bao phủ của mảnh lưới kia.
- Cái gì, hắn vậy mà có thể thoát được Thiên La Địa Võng pháp bảo?
Người vừa tung ra Thiên La Địa Võng kia lập tức kinh ngạc không thôi. Hai người không có tiếp tục tấn công nữa, đứng tại chỗ có chút khó tin nhìn về thanh niên mặc bạch sắc cầm bảo kia.
- Bốp Bốp Bốp!
Ba tiếng vỗ tay vang lên kéo toàn trường tâm chú ý trở lại. Chỉ thấy một thanh niên khí tức hiên ngang chậm rãi vỗ tay sau đó nhẹ nhàng đi tới. Thanh niên này trên người một thân chiến giáp hạng nhẹ, khí tức thượng vị thần đại viên mãn thoả thích tung ra áp bức toàn trường kinh sợ. Thượng vị thần đại viên mãn chính là siêu cấp cường giả, mà tại ngàn năm tuổi trở xuống có thể trở thành thượng vị thần đại viên mãn chính là thiên tài trong thiên tài, không nói quá có thể gọi là yêu nghiệt. Thanh niên này không phải ai khác chính là Phương Vũ thiếu chủ nhi tử của Phương Mật đệ nhất Thiên Tôn tu la. Thấy hắn bước ra, không ít nữ tử hai mắt toả sáng, loại người như Phương Vũ quả thực là sáng chói lựa chọn bạn lữ a. Vừa có thân thế hiển hách, thực lực lại cường, hiển nhiên là mơ ước của không ít nữ tử. Phương Vũ đi đến trước không xa, nhẹ nhàng mà nói:
- Ngươi quả thực có bản lãnh, ánh mắt ta không có sai. Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là sẵn sàng góp sức ta, ta có thể che chở người tại tiên giới này. Hai là tự đoạn hai tay hai chân, sau đó tại đây dập đầu một ngàn lần mọi chuyện đến đây coi như thôi!
Lời Phương Vũ vừa nói ra bốn xung quanh toàn trường có chút kinh sợ cùng khó chịu. Ở đây hoàn toàn là tinh anh của tiên giới, đều là tuyệt đỉnh cao thủ trong giới trẻ ngàn năm có một. Không nghĩ tới Phương Vũ tại đây lại bá đạo dựa thế bắt nạt chèn ép người khác, trong lòng mỗi người đều có chút căm tức nhưng không một ai nói ra. Cũng có không ít người trong lòng có chút hả hê, cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Tiếng nghị luận lại xôn xao, hiển nhiên ai cũng cho rằng thanh niên một thân mặc bạch sắc cẩm bào liền lần này không thể tránh thoát, thật sự muốn đoạn hai tay hai chân, sau đó dập đầu một ngàn lần thì. Ở phía đối diện, thanh niên mặc bạch sắc cẩm bào chỉ mỉn cười, thế nhưng nụ cười đầy cao ngạo lại có chút khinh thường mà nói:
- Ngươi cũng xứng?
" Ngươi cũng xứng" ba chữ là cỡ nào khó nghe, cỡ nào đau tai như vậy. Phương Vũ nụ cười liền tắt, hai mắt loé lên sát khí nồng đậm. Hắn nhìn đối diện thanh niên kia cười lạnh mà nói:
- Cơ hội chỉ có một lần, ngươi hiện tại liền có thể chết ở đây. Sẽ không ai dám hướng ngươi hỗ trợ, không một ai có thể cùng ngươi chống lại ta? Ở đây ai cùng ngươi có quan hệ toàn bộ đều sẽ là địch nhân của Phương Vũ ta!
Lời nói của Phương Vũ quanh quẩn bốn phía, không ít người không tự chủ được run rẩy theo bản năng lui lại một bước. Thượng vị thần đại viên mãn hiển nhiên khí thế bức người, lại theo thân thế địa vị của Phương Vũ, chỉ sợ thật không có ai muốn cùng hắn đối nghịch.
Toàn trường yên tĩnh là thường, chỉ là sau hai cái hô hấp, một tiếng cười sang sảng đầy vui vẻ vang lên lập tức khiến toàn trường kinh ngạc:
- Đoàn Chổng vó, ta nói ngươi cái tai tinh đi đến đâu cũng là chọc lấy phiên toái. Chỉ khổ huynh đệ chúng ta luôn luôn bị ngươi hại thảm! Ha ha ha...!
Lời nói mang theo trách cứ, thế nhưng ai cũng cảm thấy trong đó sự vui vẻ cùng khoái ý. Mọi người lập tức thấy được một bóng dáng tròn trịa nhanh chóng đi tới phía bên cạnh thanh niên mặc bạch sắc cẩm bào. Người này có chút không thích hợp, có thể nói là hắn quá béo. Bởi vậy bước đi có cảm giác như đang lăn. Thế nhưng tốc độ lại không chậm, chỉ chớp mắt đã tới bên cạnh thanh niên kia. Cả hai vui vẻ vậy mà cười lớn mấy tiếng.
Người tới hiển nhiên là người quen, hắn gọi Vũ Văn Thành Đô, cũng có thể gọi là Vũ Mập mạp. Mà người được gọi là Đoàn Chổng Vó không phải ai khác mà chính là Nhị điện chủ Đoàn Dự.
- Ha ha ha, Mập Mạp ngươi hiển nhiên xuất hiện, ta nói ngươi mấy năm không gặp lại mập thêm một vòng. Coi chừng sau này Đại Nhã, Tiểu Nhã không chịu nổi ngươi!
Đoàn Dự cũng là hai mắt phát sáng, cười lớn trêu đùa.
Nhìn hai người ta một câu ngươi một câu không để ý đến bốn xung quanh vô số ánh mắt. Phương Vũ hai mắt sát ý càng nồng đậm, không ngờ lời hắn vừa nói ra liền bị kẻ khác đánh mặt. Hắn vừa tuyên bố ai dám cùng tên tiểu tử kia đứng một chỗ liền là hắn địch nhân. Vậy mà lời vừa dứt liền từ đâu đi ra một tên béo, đây quả thực là không cho hắn một cái phân thượng nào trong mắt.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Phương Vũ cười lớn, nhất thời sát ý càng thịch nói ba chữ tốt, sau đó lại lớn tiếng nói:
- Các ngươi hôm nay hai cái liền chết ở đây, không ai có thể cứu được các ngươi!
Phương Vũ vừa dứt lời, không gian lại vang lên một tiếng nói mười phần bá khí:
- Ta liền không tin!
Thanh niên mặc bạch sắc cẩm bào hừ nhẹ một tiếng, thân pháp đồng thời xoay chuyển, thân thể hắn theo một quỹ đạo quỷ dị lập tức thoát ra khỏi không gian bao phủ của mảnh lưới kia.
- Cái gì, hắn vậy mà có thể thoát được Thiên La Địa Võng pháp bảo?
Người vừa tung ra Thiên La Địa Võng kia lập tức kinh ngạc không thôi. Hai người không có tiếp tục tấn công nữa, đứng tại chỗ có chút khó tin nhìn về thanh niên mặc bạch sắc cầm bảo kia.
- Bốp Bốp Bốp!
Ba tiếng vỗ tay vang lên kéo toàn trường tâm chú ý trở lại. Chỉ thấy một thanh niên khí tức hiên ngang chậm rãi vỗ tay sau đó nhẹ nhàng đi tới. Thanh niên này trên người một thân chiến giáp hạng nhẹ, khí tức thượng vị thần đại viên mãn thoả thích tung ra áp bức toàn trường kinh sợ. Thượng vị thần đại viên mãn chính là siêu cấp cường giả, mà tại ngàn năm tuổi trở xuống có thể trở thành thượng vị thần đại viên mãn chính là thiên tài trong thiên tài, không nói quá có thể gọi là yêu nghiệt. Thanh niên này không phải ai khác chính là Phương Vũ thiếu chủ nhi tử của Phương Mật đệ nhất Thiên Tôn tu la. Thấy hắn bước ra, không ít nữ tử hai mắt toả sáng, loại người như Phương Vũ quả thực là sáng chói lựa chọn bạn lữ a. Vừa có thân thế hiển hách, thực lực lại cường, hiển nhiên là mơ ước của không ít nữ tử. Phương Vũ đi đến trước không xa, nhẹ nhàng mà nói:
- Ngươi quả thực có bản lãnh, ánh mắt ta không có sai. Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là sẵn sàng góp sức ta, ta có thể che chở người tại tiên giới này. Hai là tự đoạn hai tay hai chân, sau đó tại đây dập đầu một ngàn lần mọi chuyện đến đây coi như thôi!
Lời Phương Vũ vừa nói ra bốn xung quanh toàn trường có chút kinh sợ cùng khó chịu. Ở đây hoàn toàn là tinh anh của tiên giới, đều là tuyệt đỉnh cao thủ trong giới trẻ ngàn năm có một. Không nghĩ tới Phương Vũ tại đây lại bá đạo dựa thế bắt nạt chèn ép người khác, trong lòng mỗi người đều có chút căm tức nhưng không một ai nói ra. Cũng có không ít người trong lòng có chút hả hê, cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Tiếng nghị luận lại xôn xao, hiển nhiên ai cũng cho rằng thanh niên một thân mặc bạch sắc cẩm bào liền lần này không thể tránh thoát, thật sự muốn đoạn hai tay hai chân, sau đó dập đầu một ngàn lần thì. Ở phía đối diện, thanh niên mặc bạch sắc cẩm bào chỉ mỉn cười, thế nhưng nụ cười đầy cao ngạo lại có chút khinh thường mà nói:
- Ngươi cũng xứng?
" Ngươi cũng xứng" ba chữ là cỡ nào khó nghe, cỡ nào đau tai như vậy. Phương Vũ nụ cười liền tắt, hai mắt loé lên sát khí nồng đậm. Hắn nhìn đối diện thanh niên kia cười lạnh mà nói:
- Cơ hội chỉ có một lần, ngươi hiện tại liền có thể chết ở đây. Sẽ không ai dám hướng ngươi hỗ trợ, không một ai có thể cùng ngươi chống lại ta? Ở đây ai cùng ngươi có quan hệ toàn bộ đều sẽ là địch nhân của Phương Vũ ta!
Lời nói của Phương Vũ quanh quẩn bốn phía, không ít người không tự chủ được run rẩy theo bản năng lui lại một bước. Thượng vị thần đại viên mãn hiển nhiên khí thế bức người, lại theo thân thế địa vị của Phương Vũ, chỉ sợ thật không có ai muốn cùng hắn đối nghịch.
Toàn trường yên tĩnh là thường, chỉ là sau hai cái hô hấp, một tiếng cười sang sảng đầy vui vẻ vang lên lập tức khiến toàn trường kinh ngạc:
- Đoàn Chổng vó, ta nói ngươi cái tai tinh đi đến đâu cũng là chọc lấy phiên toái. Chỉ khổ huynh đệ chúng ta luôn luôn bị ngươi hại thảm! Ha ha ha...!
Lời nói mang theo trách cứ, thế nhưng ai cũng cảm thấy trong đó sự vui vẻ cùng khoái ý. Mọi người lập tức thấy được một bóng dáng tròn trịa nhanh chóng đi tới phía bên cạnh thanh niên mặc bạch sắc cẩm bào. Người này có chút không thích hợp, có thể nói là hắn quá béo. Bởi vậy bước đi có cảm giác như đang lăn. Thế nhưng tốc độ lại không chậm, chỉ chớp mắt đã tới bên cạnh thanh niên kia. Cả hai vui vẻ vậy mà cười lớn mấy tiếng.
Người tới hiển nhiên là người quen, hắn gọi Vũ Văn Thành Đô, cũng có thể gọi là Vũ Mập mạp. Mà người được gọi là Đoàn Chổng Vó không phải ai khác mà chính là Nhị điện chủ Đoàn Dự.
- Ha ha ha, Mập Mạp ngươi hiển nhiên xuất hiện, ta nói ngươi mấy năm không gặp lại mập thêm một vòng. Coi chừng sau này Đại Nhã, Tiểu Nhã không chịu nổi ngươi!
Đoàn Dự cũng là hai mắt phát sáng, cười lớn trêu đùa.
Nhìn hai người ta một câu ngươi một câu không để ý đến bốn xung quanh vô số ánh mắt. Phương Vũ hai mắt sát ý càng nồng đậm, không ngờ lời hắn vừa nói ra liền bị kẻ khác đánh mặt. Hắn vừa tuyên bố ai dám cùng tên tiểu tử kia đứng một chỗ liền là hắn địch nhân. Vậy mà lời vừa dứt liền từ đâu đi ra một tên béo, đây quả thực là không cho hắn một cái phân thượng nào trong mắt.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Phương Vũ cười lớn, nhất thời sát ý càng thịch nói ba chữ tốt, sau đó lại lớn tiếng nói:
- Các ngươi hôm nay hai cái liền chết ở đây, không ai có thể cứu được các ngươi!
Phương Vũ vừa dứt lời, không gian lại vang lên một tiếng nói mười phần bá khí:
- Ta liền không tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.