Chương 88: Bổ Sung Nè
Khuyết Danh
15/08/2021
Sau khi Dịch Trận Phong bị Diệp Tiên Tiên chèn ép, tâm tình không tốt. Không thèm mang đến mấy anh em giữ lại, đi thẳng về nhà.
Nằm trên giường mở số điện thoại Diệp Tiên Tiên ra, bấm một hàng chữ, lại đen mặt xoá bỏ, ném điện thoại sang bên cạnh, bịt kín chăn ngủ.
Trên mặt đường người đến người đi, đôi tay Dịch Trận Phong bị trói trên đỉnh đầu, hai chân gắt gao bị trói chặt không thể nhúc nhích, không thể giãy giụa. Lông mao trên côn thịt đón gió bay phấp phới, côn thịt càng là bị người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng cười nhạo vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Dương vật nhỏ như vậy, vừa thấy liền biết không thể dùng được."
"Chim nhỏ dùng không được, còn giữ làm cái gì, dứt khoát cắt vứt đi."
"Ha ha ha, đồ đàn ông vô dụng."
Các loại ánh mắt cùng tiếng cười nhạo làm Dịch Trận Phong nan kham cực kỳ.
Bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một cô gái, cô gái chân đi giày cao gót, liếc xéo hắn bằng một đôi mắt đẹp, nhàn nhạt nhìn thân thể trần trụi của hắn.
Giày cao gót đạp lên côn thịt hắn, bễ nghễ mà bừa bãi.
Côn thịt bị giẫm đạp, không những không cảm thấy đau, tựa hồ mang theo một tia điện ma chi ý, nhưng hắn mơ hồ biết như vậy là không đúng. Cho nên hắn nhìn cô, trong mắt toát ra vẻ cầu cứu, không biết là cầu cô ấy cởi bỏ dây thừng cho hắn hay là cầu cô ấy phóng thích dục vọng của hắn.
Ngón tay cô gái thon dài nhẹ nhàng mơn trớn ở đùi hắn, sờ đến thân thể hắn có chút run lên, ánh mắt hắn mang theo khẩn cầu hèn mọn, khát vọng nhìn cô gái quỷ mị mê người.
"Cho tôi..."
"Cho tôi..."
"Cầu xin cô cho tôi..."
Kỳ thật chính hắn cũng không biết đang khẩn cầu cái gì.
"Mười đồng tiền cũng không xứng đáng, cũng xứng cầu tôi sao."
Cô gái rút ra một cái roi từ trên eo, cây roi tinh tế mềm mại đến có thể uốn thành mọi kiểu dáng, nhìn vảy ánh sáng u ám giống như vảy rắn độc. Trước tiên cô quất nhẹ trên không trung một chút, roi kia tựa như rắn độc kêu vang, linh hoạt nhảy lên độ cung yêu dã ở không trung.
Hắn bị dọa run run, đau khổ cầu xin: "Đừng đánh tôi, cầu xin cô đừng đánh tôi."
"Tôi nhất định có thể làm cô thoải mái, tôi nhất định không xuất sớm mà."
Cô gái vừa chuyển thế, roi nhẹ liền vụt xuống, dừng lại ở háng hắn, lập tức xuất hiện một dấu vết rướm máu, mà côn thịt vốn dĩ liền cao cao ngẩng cao đầu kia, bị kích thích đến không ngừng chảy ra tinh dịch trong suốt, côn thịt thô tráng nổi đầy gân xanh, cũng không tính là rất to.
"Liền là cái gậy nhỏ bé, không xuất sớm cũng vẫn là đồ bỏ đi."
Côn thịt hắn vểnh lên hướng về cô để chứng minh, "Tôi không phải đồ bỏ đi, cô xem tôi cương nhanh như vậy..."
Cô gái không để ý tới hắn, " Bạch bạch bạch" quất roi, quất ở bắp đùi hắn, trứng trứng, cùng với trên côn thịt, vừa thống khổ vừa kích thích. Hắn nhịn không được kêu ra tiếng.
Cô gái chán ghét nâng cằm hắn lên, đôi môi đỏ tươi đóng mở, "Kim thêu hoa vô dụng còn dám mạnh miệng như vậy."
Người đi đường cũng phụ họa theo cô.
Cô điều chỉnh thân thể đã bị trói chặt của hắn, đầu gối chống trên mặt đất, mông chu lên, trong tay cô không biết sao lại có thêm một bông hoa hồng, cành hoa thật dài, lại còn có gai. Đột nhiên không kịp phòng ngừa cắm vào lỗ đít hắn, mông hắn đau đớn.
*má ơi tự dưng cũng thấy đau đít ????*
"Đừng cắm tôi, cầu xin cô đừng cắm tôi..."
Cô gái không bị dao động, châm chọc nói: "Anh cũng chỉ xứng làm bình hoa trang trí."
"Đúng vậy, đàn ông mông trắng như vậy cũng chỉ thích hợp làm bình hoa."
"Mọi người xem, ở đây có người làm bình hoa."
Hắn ngượng ngùng vặn vẹo thân thể, "Ô ô ô... Tôi không muốn làm bình hoa..."
"Tôi không muốn làm bình hoa..."
Dịch Trận Phong đầy đầu mồ hôi bừng tỉnh từ trong mơ, mồm mở to thở phì phò, trong mắt còn tàn lưu vẻ kinh sợ, càng làm cho hắn kinh sợ chính là cô gái trong mơ kia rõ ràng là Diệp Tiên Tiên.
Đũng quần một mảnh ướt át, ở cảnh trong mơ như vậy, hắn thế mà...
Xuất tinh!!!!
Nằm trên giường mở số điện thoại Diệp Tiên Tiên ra, bấm một hàng chữ, lại đen mặt xoá bỏ, ném điện thoại sang bên cạnh, bịt kín chăn ngủ.
Trên mặt đường người đến người đi, đôi tay Dịch Trận Phong bị trói trên đỉnh đầu, hai chân gắt gao bị trói chặt không thể nhúc nhích, không thể giãy giụa. Lông mao trên côn thịt đón gió bay phấp phới, côn thịt càng là bị người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng cười nhạo vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Dương vật nhỏ như vậy, vừa thấy liền biết không thể dùng được."
"Chim nhỏ dùng không được, còn giữ làm cái gì, dứt khoát cắt vứt đi."
"Ha ha ha, đồ đàn ông vô dụng."
Các loại ánh mắt cùng tiếng cười nhạo làm Dịch Trận Phong nan kham cực kỳ.
Bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một cô gái, cô gái chân đi giày cao gót, liếc xéo hắn bằng một đôi mắt đẹp, nhàn nhạt nhìn thân thể trần trụi của hắn.
Giày cao gót đạp lên côn thịt hắn, bễ nghễ mà bừa bãi.
Côn thịt bị giẫm đạp, không những không cảm thấy đau, tựa hồ mang theo một tia điện ma chi ý, nhưng hắn mơ hồ biết như vậy là không đúng. Cho nên hắn nhìn cô, trong mắt toát ra vẻ cầu cứu, không biết là cầu cô ấy cởi bỏ dây thừng cho hắn hay là cầu cô ấy phóng thích dục vọng của hắn.
Ngón tay cô gái thon dài nhẹ nhàng mơn trớn ở đùi hắn, sờ đến thân thể hắn có chút run lên, ánh mắt hắn mang theo khẩn cầu hèn mọn, khát vọng nhìn cô gái quỷ mị mê người.
"Cho tôi..."
"Cho tôi..."
"Cầu xin cô cho tôi..."
Kỳ thật chính hắn cũng không biết đang khẩn cầu cái gì.
"Mười đồng tiền cũng không xứng đáng, cũng xứng cầu tôi sao."
Cô gái rút ra một cái roi từ trên eo, cây roi tinh tế mềm mại đến có thể uốn thành mọi kiểu dáng, nhìn vảy ánh sáng u ám giống như vảy rắn độc. Trước tiên cô quất nhẹ trên không trung một chút, roi kia tựa như rắn độc kêu vang, linh hoạt nhảy lên độ cung yêu dã ở không trung.
Hắn bị dọa run run, đau khổ cầu xin: "Đừng đánh tôi, cầu xin cô đừng đánh tôi."
"Tôi nhất định có thể làm cô thoải mái, tôi nhất định không xuất sớm mà."
Cô gái vừa chuyển thế, roi nhẹ liền vụt xuống, dừng lại ở háng hắn, lập tức xuất hiện một dấu vết rướm máu, mà côn thịt vốn dĩ liền cao cao ngẩng cao đầu kia, bị kích thích đến không ngừng chảy ra tinh dịch trong suốt, côn thịt thô tráng nổi đầy gân xanh, cũng không tính là rất to.
"Liền là cái gậy nhỏ bé, không xuất sớm cũng vẫn là đồ bỏ đi."
Côn thịt hắn vểnh lên hướng về cô để chứng minh, "Tôi không phải đồ bỏ đi, cô xem tôi cương nhanh như vậy..."
Cô gái không để ý tới hắn, " Bạch bạch bạch" quất roi, quất ở bắp đùi hắn, trứng trứng, cùng với trên côn thịt, vừa thống khổ vừa kích thích. Hắn nhịn không được kêu ra tiếng.
Cô gái chán ghét nâng cằm hắn lên, đôi môi đỏ tươi đóng mở, "Kim thêu hoa vô dụng còn dám mạnh miệng như vậy."
Người đi đường cũng phụ họa theo cô.
Cô điều chỉnh thân thể đã bị trói chặt của hắn, đầu gối chống trên mặt đất, mông chu lên, trong tay cô không biết sao lại có thêm một bông hoa hồng, cành hoa thật dài, lại còn có gai. Đột nhiên không kịp phòng ngừa cắm vào lỗ đít hắn, mông hắn đau đớn.
*má ơi tự dưng cũng thấy đau đít ????*
"Đừng cắm tôi, cầu xin cô đừng cắm tôi..."
Cô gái không bị dao động, châm chọc nói: "Anh cũng chỉ xứng làm bình hoa trang trí."
"Đúng vậy, đàn ông mông trắng như vậy cũng chỉ thích hợp làm bình hoa."
"Mọi người xem, ở đây có người làm bình hoa."
Hắn ngượng ngùng vặn vẹo thân thể, "Ô ô ô... Tôi không muốn làm bình hoa..."
"Tôi không muốn làm bình hoa..."
Dịch Trận Phong đầy đầu mồ hôi bừng tỉnh từ trong mơ, mồm mở to thở phì phò, trong mắt còn tàn lưu vẻ kinh sợ, càng làm cho hắn kinh sợ chính là cô gái trong mơ kia rõ ràng là Diệp Tiên Tiên.
Đũng quần một mảnh ướt át, ở cảnh trong mơ như vậy, hắn thế mà...
Xuất tinh!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.