Chương 879: Bá chủ phương bắc (16)
Nấm Hương Xào
07/09/2019
Uyên Kính là danh sư đức cao vọng trọng ở Đông Khánh, mấy chục năm nay
đã bồi dưỡng thành tài biết bao nhiêu học sinh, tích lũy được kinh
nghiệm dạy học phong phú
Có sự gia nhập của người này, giá trị của bộ tài liệu giảng dạy vỡ lòng kia sẽ bước lên một nấc thang khác, có thể được càng nhiều người tiếp nhận và đồng ý hơn
Nếu truyền chuyện Uyên Kính tiên sinh tới Hoàn Châu ra ngoài, đến lúc đó sẽ có thể thu hút càng nhiều học sinh tề tụ ở Hoàn Châu
Nhưng Khương Đồng Cơ vì không muốn gây phản cảm cho Uyên Kính tiên sinh nên chỉ đành đè ép suy nghĩ mê người này3xuống
Đối phương không muốn nhúng tay vào đấu tranh của các chư hầu, cô không thể tự ý làm chủ.
“Tiên sinh đi đường vất vả, học trò phải người thu xếp ổn thỏa hành lý của người trước.” Sau khi hỏi han, Khương Đồng Cơ thấy giữa hai lông mày của Uyên Kính có mấy phần mệt mỏi, chủ động ân cần nói: “Tiên sinh từ quận Lang Gia tới, lộ trình xa xôi, sao người không mang theo thêm mấy người chăm sóc?”.
“Cuộc sống của ta không chú trọng những điều đó, đâu cần nhiều người chăm sóc như vậy?” Uyên Kính tiên sinh cười, ông nói: “Nếu trẻ hơn mười mấy tuổi, một thân một mình lên đường cũng là điều0có thể
Bây giờ tuổi tác lớn rồi, ngược lại đã thành gánh nặng của người khác.”
Vẫn là đừng nói gì hết, lúc trẻ Uyên Kính tiên sinh đi du học, khi đó cũng là người mạnh mẽ đi một đường mở một đường
Đừng nhìn hiện tại ông hòa nhã dễ gần, lúc còn trẻ trên tay ông cũng có mấy mạng sống của bọn thổ phỉ
Đang nói thì bên ngoài có bước chân xa lạ đến gần, Khương Bồng Cơ theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên dung mạo có vẻ phúc hậu đứng đợi ở bên ngoài
Thấy Khương Bồng Cơ nhìn hắn ta, thanh niên này ngơ ngác tại chỗ, không lâu sau cung kính hành lễ.
Khương Đồng Cơ cười5nói: “Tổ Đức sư huynh, đã lâu không gặp, sao đã xa lạ như vậy rồi?” Thanh niên họ Đường, tên một chữ Diệu, tự Tổ Đức.
Người này và Khương Bồng Cơ cũng có mấy phần nghiệt duyên
Nhớ năm đó, hai người có chút mâu thuẫn ở suối nước nóng Kê Sơn Thượng Kinh, Đường Diệu từng ra mặt vì hai sĩ tử quần áo lụa là mà đắc tội với Khương Bồng Cơ.
Đương nhiên lần xung đột đó lấy đại thắng hoàn toàn của Khương Bồng Cơ mà kết thúc, Uyên Kính tiên sinh còn khiển trách Đường Diệu một chút.
Sau đó Khương Bổng Cơ tới Lang Gia học, từ đầu đến cuối Đường Diệu không vừa mắt cô, tuy không dồn4hết tâm trí gây khó dễ nhưng luôn làm mặt lạnh.
Khương Bồng Cơ phát hiện hắn ta không có ác ý gì nên cũng không để tâm.
Trong trí nhớ của Khương Đồng Cơ, Đường Diệu là một thanh niên có xuất thân sĩ tộc, hắn ta kiêu ngạo vì xuất thân và huyết thống của mình, cố gắng bảo vệ phần vinh dự này
Theo cách nhìn của Đường Diệu, Khương Bồng Cơ chính là kẻ không bình thường trong đám sĩ tộc, là kẻ phản loạn”.
* Nguyên văn là đ#Rib = ly kinh bạn đạo: tôn chỉ sống trái với nguyên tắc giáo điều của xã hội đương thời
Có thể hiểu là ngang ngạnh; bướng bỉnh; phản đạo; bất trị; chống đối; phản9loạn; trái nguyên tắc; đại nghịch bất đạo tùy ngữ cảnh.
Bởi vậy, Đường Diệu không thích Khương Bổng Cơ cũng có lý.
Đường Diệu đứng bên ngoài, do dự không dám tiến vào, biểu cảm trên mặt hơi cứng ngắc, không dám nhìn thẳng Khương Bồng Cơ
Uyên Kính tiên sinh thấy vậy thì cảm thấy buồn cười, gọi: “Tổ Đức, tới đây.” Đường Diệu lưỡng lự một lúc, không dám chống lại mệnh lệnh của thầy, thận trọng đi tới bên cạnh Uyên Kính tiên sinh, ngồi xuống ngay ngắn
“Thầy...” Đường Diệu hành lễ với Uyên Kính, lại chuyển hướng nhìn sang Khương Bồng Cơ, nghẹn mãi mới nói ra ba từ: “Liễu Châu mục...”
Khương Đồng Cơ cười nói: “Mấy năm không gặp, Tổ Đức sư huynh đã chững chạc hơn nhiều.”
Dứt lời, biểu cảm của Đường Diệu hơi co rút nhưng hắn ta không có can đảm phản bác
Uyên Kính tiên sinh cười nói: “Chớ trách Tổ Đức, nó cũng bị dọa sợ.” “Bị dọa sợ?”
Không phải chứ, gương mặt này của cô thật sự xấu như vậy à? Uyên Kính tiên sinh cười, giải thích nói: “Mấy tháng trước nhận được tin tức, người ta rối rít truyền tin Lan Đình là nữ nhi
Tổ Đức không chịu tin, khăng khăng nói là người ngoài tung tin nhảm bêu xấu
Giờ đây nhìn thấy thân phận thật sự của Lan Đình, sao có thể không bị dọa sợ chứ? Tuy là phận gái nhưng không thua gì hàng ngàn hàng vạn nam nhi.” “Thì ra là thế, nói như vậy ngược lại là lỗi của học sinh.” Khương Bồng Cơ hồi tưởng lại thời gian ba năm mình học ở quận Lang Gia, không kìm được bật cười
Đoán chừng còn có khối người đang sững sờ giống Đường Diệu.
Ba năm ở Lang Gia học tập, cô tự nhận là nghiêm túc học hành nhưng trong mắt người khác, cô vẫn là điển hình của sự kém cỏi vô học
Thậm chí còn có người nói cô là tên lãng tử trêu hoa ghẹo liễu, sau lưng còn truyền tin cô làm lớn bụng của một kỹ nữ trong lầu xanh nào đó
Tuy nói là tin đồn nhảm không có căn cứ, không hề có chứng cứ xác thực nhưng cũng có thể suy đoán được, danh tiếng của Khương Bồng Cơ ở Lang Gia không hề tốt
Dù Khương Bồng Cơ đã rời khỏi Lang Gia nhưng không ít nơi vẫn lưu truyền “truyền thuyết” của cô
Cho đến khi thân phận của Khương Đồng Cơ đã vang khắp thiên hạ, mặt của những người đó đều bị vả sung.
Liễu Hi là nữ, cô chơi gái như thế nào cũng không thể làm lớn bụng người ta, còn về những tin đồn đàn ông phụ tình vứt bỏ con gái nhà lành càng điều toa bốc phét
Ngược lại mấy người thích bôi đen danh tiếng của cô kia trong lúc nhất thời cấm như hến, lần lượt đóng cửa không tiếp khách.
Uyên Kính tiên sinh nói: “Con cũng có nỗi niềm khó nói, sao có thể trách con chứ?”
Nếu không có nỗi khổ tâm, ai bằng lòng giấu giếm thân phận thật sống mười mấy năm?
Khương Bồng Cơ cười từ chối cho ý kiến
Để thuận lợi cho Uyên Kính tiên sinh và Trình Thừa tiến hành trao đổi học thuật, Khương Bồng Cơ dời chỗ ở của Uyên Kính tiên sinh đến gần chỗ ở của Trình Thừa.
Đúng như phương Bồng Cơ suy đoán, Uyên Kính tiên sinh căn bản không nhúng tay vào chính vụ của Hoàn Châu
Ngay cả Đường Diệu bên người tiên sinh cũng biết thân biết phận
Mỗi ngày cùng Uyên Kính tiên sinh ra ngoài viếng thăm Trình Thừa
Hai người cuồng dạy học vừa chạm mặt, nhất thời thiên lôi kết hợp với địa hóa, tư tưởng giống nhau gặp nhau, lại như tia lửa lôi kéo tia chớp
Hai người mỗi khi bắt đầu trò chuyện luôn có thể mất ăn mất ngủ, rất hận vì không gặp nhau sớm hơn.
Khương Bồng Cơ đưa tài liệu giảng dạy vỡ lòng, một bộ thì có hai mươi mốt cuốn, nhưng theo như Uyên Kính thấy, dường như vẫn thiếu mất cái gì.
Trình Thừa hết sức kính trọng vị danh sự có quyền uy trong giới giáo dục này, Uyên Kính nói thiểu cái gì, vậy chắc chắn còn thiếu sót.
Nhưng hai người nghiên cứu thảo luận mấy ngày, từ đầu đến cuối vẫn chưa bắt được tia linh cảm kia
Cho đến khi Khương Bồng Cơ tình cờ đến thăm.
Cô nghe xong sự nghi ngờ của Uyên Kính và Trình Thừa, cân nhắc nói: “Lục nghệ của quân tử chia thành lễ, nhạc, ngự, số, sách, xạ
Binh lính trong doanh trại cũng phân thành từng loại, ví dụ như bộ binh, kỵ binh, cung binh, xạ thủ..
Từ đây suy ra, tài liệu giảng dạy vỡ lòng tất nhiên cũng phải phân loại kỹ lưỡng, phân chia độ khó, từ nông tới sâu
Nếu đặt lộn xộn tất cả nội dung cùng nhau, dạy toàn bộ cho học sinh, thứ nhất là học quá phức tạp, thứ hai..
Dù là thầy cũng không thể phân biệt học sinh nào am hiểu cái gì hơn
Ngay cả điều này cũng không phân chia được, sao có thể dạy theo trình độ?”
Hai người Uyên Kính hiểu ra, dường như phá vỡ cổ chai, vô số linh cảm ào đến trong đầu.
Hai người lại cùng làm việc bận rộn, trong lúc nhất thời mê muội quên mình, trực tiếp vứt Khương Bồng Cơ qua một góc
Khương Bồng Cơ: “.”
Thấy ánh mắt hai người lấp lánh quái dị, cổ âm thầm thắp một nén hương cho học sinh sử dụng tài liệu giảng dạy sau này
Không ai chú ý tới Khương Bồng Cơ, cô đợi một lúc rồi chuẩn bị rời khỏi
Đường Diệu ở bên cạnh đứng dậy đưa tiễn
Đường Diệu cố gắng ghìm bước chân đi phía sau một bước, theo sau lưng Khương Bồng Cơ
Sắp đi đến cửa trước, Đường Diệu nói: “Liễu Châu mục, Diệu có một chuyện muốn hỏi.”
Khương Bồng Cơ dừng bước, nghiêng đầu nhìn Đường Diệu: “Tổ Đức sư huynh cứ hỏi.” “Liễu Châu mục là con cháu của Liễu thị ở Hà Gian, danh tiếng vang xa, ngay cả thầy cũng khen ngài không dứt miệng, nói ngài có tài trí mưu lược kiệt xuất, tương lai nhất định là kỳ tài lỗi lạc giúp đỡ thiên hạ
Nhưng Diệu tận mắt nhìn thấy mà vẫn có một chuyện không rõ.” Đường Diệu nhìn Khương Bồng Cơ nói: “Châu mục xuất thân thanh quý, không giống với người bình thường, vì sao phải làm bạn với những kẻ nghèo hèn kia
Chuyện này nếu bị thiên hạ biết được, không sợ bị nhạo báng châm chọc sao?”
Có sự gia nhập của người này, giá trị của bộ tài liệu giảng dạy vỡ lòng kia sẽ bước lên một nấc thang khác, có thể được càng nhiều người tiếp nhận và đồng ý hơn
Nếu truyền chuyện Uyên Kính tiên sinh tới Hoàn Châu ra ngoài, đến lúc đó sẽ có thể thu hút càng nhiều học sinh tề tụ ở Hoàn Châu
Nhưng Khương Đồng Cơ vì không muốn gây phản cảm cho Uyên Kính tiên sinh nên chỉ đành đè ép suy nghĩ mê người này3xuống
Đối phương không muốn nhúng tay vào đấu tranh của các chư hầu, cô không thể tự ý làm chủ.
“Tiên sinh đi đường vất vả, học trò phải người thu xếp ổn thỏa hành lý của người trước.” Sau khi hỏi han, Khương Đồng Cơ thấy giữa hai lông mày của Uyên Kính có mấy phần mệt mỏi, chủ động ân cần nói: “Tiên sinh từ quận Lang Gia tới, lộ trình xa xôi, sao người không mang theo thêm mấy người chăm sóc?”.
“Cuộc sống của ta không chú trọng những điều đó, đâu cần nhiều người chăm sóc như vậy?” Uyên Kính tiên sinh cười, ông nói: “Nếu trẻ hơn mười mấy tuổi, một thân một mình lên đường cũng là điều0có thể
Bây giờ tuổi tác lớn rồi, ngược lại đã thành gánh nặng của người khác.”
Vẫn là đừng nói gì hết, lúc trẻ Uyên Kính tiên sinh đi du học, khi đó cũng là người mạnh mẽ đi một đường mở một đường
Đừng nhìn hiện tại ông hòa nhã dễ gần, lúc còn trẻ trên tay ông cũng có mấy mạng sống của bọn thổ phỉ
Đang nói thì bên ngoài có bước chân xa lạ đến gần, Khương Bồng Cơ theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên dung mạo có vẻ phúc hậu đứng đợi ở bên ngoài
Thấy Khương Bồng Cơ nhìn hắn ta, thanh niên này ngơ ngác tại chỗ, không lâu sau cung kính hành lễ.
Khương Đồng Cơ cười5nói: “Tổ Đức sư huynh, đã lâu không gặp, sao đã xa lạ như vậy rồi?” Thanh niên họ Đường, tên một chữ Diệu, tự Tổ Đức.
Người này và Khương Bồng Cơ cũng có mấy phần nghiệt duyên
Nhớ năm đó, hai người có chút mâu thuẫn ở suối nước nóng Kê Sơn Thượng Kinh, Đường Diệu từng ra mặt vì hai sĩ tử quần áo lụa là mà đắc tội với Khương Bồng Cơ.
Đương nhiên lần xung đột đó lấy đại thắng hoàn toàn của Khương Bồng Cơ mà kết thúc, Uyên Kính tiên sinh còn khiển trách Đường Diệu một chút.
Sau đó Khương Bổng Cơ tới Lang Gia học, từ đầu đến cuối Đường Diệu không vừa mắt cô, tuy không dồn4hết tâm trí gây khó dễ nhưng luôn làm mặt lạnh.
Khương Bồng Cơ phát hiện hắn ta không có ác ý gì nên cũng không để tâm.
Trong trí nhớ của Khương Đồng Cơ, Đường Diệu là một thanh niên có xuất thân sĩ tộc, hắn ta kiêu ngạo vì xuất thân và huyết thống của mình, cố gắng bảo vệ phần vinh dự này
Theo cách nhìn của Đường Diệu, Khương Bồng Cơ chính là kẻ không bình thường trong đám sĩ tộc, là kẻ phản loạn”.
* Nguyên văn là đ#Rib = ly kinh bạn đạo: tôn chỉ sống trái với nguyên tắc giáo điều của xã hội đương thời
Có thể hiểu là ngang ngạnh; bướng bỉnh; phản đạo; bất trị; chống đối; phản9loạn; trái nguyên tắc; đại nghịch bất đạo tùy ngữ cảnh.
Bởi vậy, Đường Diệu không thích Khương Bổng Cơ cũng có lý.
Đường Diệu đứng bên ngoài, do dự không dám tiến vào, biểu cảm trên mặt hơi cứng ngắc, không dám nhìn thẳng Khương Bồng Cơ
Uyên Kính tiên sinh thấy vậy thì cảm thấy buồn cười, gọi: “Tổ Đức, tới đây.” Đường Diệu lưỡng lự một lúc, không dám chống lại mệnh lệnh của thầy, thận trọng đi tới bên cạnh Uyên Kính tiên sinh, ngồi xuống ngay ngắn
“Thầy...” Đường Diệu hành lễ với Uyên Kính, lại chuyển hướng nhìn sang Khương Bồng Cơ, nghẹn mãi mới nói ra ba từ: “Liễu Châu mục...”
Khương Đồng Cơ cười nói: “Mấy năm không gặp, Tổ Đức sư huynh đã chững chạc hơn nhiều.”
Dứt lời, biểu cảm của Đường Diệu hơi co rút nhưng hắn ta không có can đảm phản bác
Uyên Kính tiên sinh cười nói: “Chớ trách Tổ Đức, nó cũng bị dọa sợ.” “Bị dọa sợ?”
Không phải chứ, gương mặt này của cô thật sự xấu như vậy à? Uyên Kính tiên sinh cười, giải thích nói: “Mấy tháng trước nhận được tin tức, người ta rối rít truyền tin Lan Đình là nữ nhi
Tổ Đức không chịu tin, khăng khăng nói là người ngoài tung tin nhảm bêu xấu
Giờ đây nhìn thấy thân phận thật sự của Lan Đình, sao có thể không bị dọa sợ chứ? Tuy là phận gái nhưng không thua gì hàng ngàn hàng vạn nam nhi.” “Thì ra là thế, nói như vậy ngược lại là lỗi của học sinh.” Khương Bồng Cơ hồi tưởng lại thời gian ba năm mình học ở quận Lang Gia, không kìm được bật cười
Đoán chừng còn có khối người đang sững sờ giống Đường Diệu.
Ba năm ở Lang Gia học tập, cô tự nhận là nghiêm túc học hành nhưng trong mắt người khác, cô vẫn là điển hình của sự kém cỏi vô học
Thậm chí còn có người nói cô là tên lãng tử trêu hoa ghẹo liễu, sau lưng còn truyền tin cô làm lớn bụng của một kỹ nữ trong lầu xanh nào đó
Tuy nói là tin đồn nhảm không có căn cứ, không hề có chứng cứ xác thực nhưng cũng có thể suy đoán được, danh tiếng của Khương Bồng Cơ ở Lang Gia không hề tốt
Dù Khương Bồng Cơ đã rời khỏi Lang Gia nhưng không ít nơi vẫn lưu truyền “truyền thuyết” của cô
Cho đến khi thân phận của Khương Đồng Cơ đã vang khắp thiên hạ, mặt của những người đó đều bị vả sung.
Liễu Hi là nữ, cô chơi gái như thế nào cũng không thể làm lớn bụng người ta, còn về những tin đồn đàn ông phụ tình vứt bỏ con gái nhà lành càng điều toa bốc phét
Ngược lại mấy người thích bôi đen danh tiếng của cô kia trong lúc nhất thời cấm như hến, lần lượt đóng cửa không tiếp khách.
Uyên Kính tiên sinh nói: “Con cũng có nỗi niềm khó nói, sao có thể trách con chứ?”
Nếu không có nỗi khổ tâm, ai bằng lòng giấu giếm thân phận thật sống mười mấy năm?
Khương Bồng Cơ cười từ chối cho ý kiến
Để thuận lợi cho Uyên Kính tiên sinh và Trình Thừa tiến hành trao đổi học thuật, Khương Bồng Cơ dời chỗ ở của Uyên Kính tiên sinh đến gần chỗ ở của Trình Thừa.
Đúng như phương Bồng Cơ suy đoán, Uyên Kính tiên sinh căn bản không nhúng tay vào chính vụ của Hoàn Châu
Ngay cả Đường Diệu bên người tiên sinh cũng biết thân biết phận
Mỗi ngày cùng Uyên Kính tiên sinh ra ngoài viếng thăm Trình Thừa
Hai người cuồng dạy học vừa chạm mặt, nhất thời thiên lôi kết hợp với địa hóa, tư tưởng giống nhau gặp nhau, lại như tia lửa lôi kéo tia chớp
Hai người mỗi khi bắt đầu trò chuyện luôn có thể mất ăn mất ngủ, rất hận vì không gặp nhau sớm hơn.
Khương Bồng Cơ đưa tài liệu giảng dạy vỡ lòng, một bộ thì có hai mươi mốt cuốn, nhưng theo như Uyên Kính thấy, dường như vẫn thiếu mất cái gì.
Trình Thừa hết sức kính trọng vị danh sự có quyền uy trong giới giáo dục này, Uyên Kính nói thiểu cái gì, vậy chắc chắn còn thiếu sót.
Nhưng hai người nghiên cứu thảo luận mấy ngày, từ đầu đến cuối vẫn chưa bắt được tia linh cảm kia
Cho đến khi Khương Bồng Cơ tình cờ đến thăm.
Cô nghe xong sự nghi ngờ của Uyên Kính và Trình Thừa, cân nhắc nói: “Lục nghệ của quân tử chia thành lễ, nhạc, ngự, số, sách, xạ
Binh lính trong doanh trại cũng phân thành từng loại, ví dụ như bộ binh, kỵ binh, cung binh, xạ thủ..
Từ đây suy ra, tài liệu giảng dạy vỡ lòng tất nhiên cũng phải phân loại kỹ lưỡng, phân chia độ khó, từ nông tới sâu
Nếu đặt lộn xộn tất cả nội dung cùng nhau, dạy toàn bộ cho học sinh, thứ nhất là học quá phức tạp, thứ hai..
Dù là thầy cũng không thể phân biệt học sinh nào am hiểu cái gì hơn
Ngay cả điều này cũng không phân chia được, sao có thể dạy theo trình độ?”
Hai người Uyên Kính hiểu ra, dường như phá vỡ cổ chai, vô số linh cảm ào đến trong đầu.
Hai người lại cùng làm việc bận rộn, trong lúc nhất thời mê muội quên mình, trực tiếp vứt Khương Bồng Cơ qua một góc
Khương Bồng Cơ: “.”
Thấy ánh mắt hai người lấp lánh quái dị, cổ âm thầm thắp một nén hương cho học sinh sử dụng tài liệu giảng dạy sau này
Không ai chú ý tới Khương Bồng Cơ, cô đợi một lúc rồi chuẩn bị rời khỏi
Đường Diệu ở bên cạnh đứng dậy đưa tiễn
Đường Diệu cố gắng ghìm bước chân đi phía sau một bước, theo sau lưng Khương Bồng Cơ
Sắp đi đến cửa trước, Đường Diệu nói: “Liễu Châu mục, Diệu có một chuyện muốn hỏi.”
Khương Bồng Cơ dừng bước, nghiêng đầu nhìn Đường Diệu: “Tổ Đức sư huynh cứ hỏi.” “Liễu Châu mục là con cháu của Liễu thị ở Hà Gian, danh tiếng vang xa, ngay cả thầy cũng khen ngài không dứt miệng, nói ngài có tài trí mưu lược kiệt xuất, tương lai nhất định là kỳ tài lỗi lạc giúp đỡ thiên hạ
Nhưng Diệu tận mắt nhìn thấy mà vẫn có một chuyện không rõ.” Đường Diệu nhìn Khương Bồng Cơ nói: “Châu mục xuất thân thanh quý, không giống với người bình thường, vì sao phải làm bạn với những kẻ nghèo hèn kia
Chuyện này nếu bị thiên hạ biết được, không sợ bị nhạo báng châm chọc sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.