Chương 867: Bá chủ phương bắc (4)
Nấm Hương Xào
07/09/2019
Luôn cảm thấy còn phải chuẩn bị cái gì đó, kiến thức của hai vị tiên sinh rộng rãi, tham mưu giúp Uân được không?” “Ha..
Vậy hả?”
Vệ Từ khẽ “Ha” một tiếng, Lý Uân chợt cảm thấy lạnh sống lưng
Sự lạnh lẽo này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lập tức biến mất không còn dấu vết
Phong Chân là một người tinh nhanh, anh ta nhạy bén phát hiện tâm trạng của Vệ Từ không đúng lắm
Thế nhưng Lý Uân ngây ngô hết lần này tới lần khác vẫn chưa phát hiện ra
Tâm trạng của anh ta xoay chuyển, hơi nhón chân lên bá vai Lý Uân, cười trêu chọc: “Hán Mỹ cũng là đàn ông hai mươi rồi, sớm nên thành gia lập nghiệp đi thôi
Đây3chính là chuyện vui hiếm thấy của Hoàn Châu, nhất định phải làm lớn, còn phải làm cho thật náo nhiệt, mang thêm một chút không khí vui mừng.” Vệ Từ tạm thời nghĩ chưa thông, nhưng Phong Chân sẽ không hiểu lầm
Đàn ông độc thân trong Hoàn Châu quả thực hơi nhiều, bây giờ Lý Uân sắp rời hội, đây quả thực là một chuyện vui lớn
“Nào nào nào..
Để người từng trải như ta chỉ cho cậu hai chiều
Câu hỏi Tử Hiểu cũng vô dụng, cậu ta vẫn còn độc thân kia kìa.”
Phong Chấn khoác vai Lý Vân ra vẻ anh em tốt, trên mặt lại mang theo ý cười xấu xa.
Lý Uân theo bản năng cảm thấy Phong Chân rất không đáng tin, thế nhưng lời0này của đối phương quả thực không sai
Tuy rằng Phong Chân tiên sinh rất buông thả, thế nhưng dù sao anh ta cũng là một người đàn ông đã thành hôn, dưới gối còn có một đứa con trai vừa ngoan ngoãn, đáng yêu lại hiểu chuyện.
Vệ Từ thì sao?
Vệ Từ thật sự là một người có tính tình ôn hòa khiêm tốn, nhưng anh vẫn còn là một người đàn ông độc thân
Lý Uấn xin đối phương chỉ bảo chuyện như vậy, thật sự có chút không lý trí
“Xin Phong tiên sinh chỉ giáo.” Lý Uân thuận theo mà nói
Phong Chân thầm liếc Vệ Từ, chỉ thấy đuôi lông mày của đối phương đang cố giữ bằng phẳng, giữa hai hàng lông mày mang theo sự nhẫn5nhịn và kiềm chế, anh ta liền cười thầm trong lòng.
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng
Cậu và cô ấy lại là hai bên tình nguyện, thật sự là trời ban kim ngọc lương duyên.” Phong Chân cổ ra vẻ khoa trương, dường như muốn tâng bốc Lý Uân và Thượng Quan Uyển lên đến tận mây xanh
Nói đến mức khiến chàng trai chưa kết hôn như Lý Uân đỏ bừng má, ngại ngùng không biết nên đặt hai tay ở đâu
Phong Chân còn nói: “Hán Mỹ, cậu nghe ta
Cậu chỉ cần chạy đến trước mặt chủ công, bày tỏ tình cảm chân thành và nhiệt liệt của mình đối với người trong lòng..
Tin tưởng ta, trên đời này không có cô gái nào có thể chống4lại lời tỏ tình nhiệt liệt và thẳng thắn như vậy cả.” Lý Uân ngại đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, anh đã từng nói lời âu yếm đầy kín đáo với Thượng Quan Uyển, thế nhưng chưa từng dám nói trắng ra như vậy
Thật không ngờ, Phong tiên sinh nhìn thì có vẻ không nghiêm chỉnh, thực tế lại là người có cá tính như thế, trong thể xác nho nhỏ lại ẩn chứa một linh hồn tự do.
Lý Uân ngại ngùng thấp giọng nói: “Vậy..
Có mạo phạm quá không? Ta sợ chủ công ghét bỏ, nói ta đường đột...” Phong Chân cười nói: “Sợ cái gì? Nữ đoan trang sợ lang quân trác táng! Ngoài miệng thì nói cậu vô lễ, nói không chừng trong9lòng lại đang ngại ngùng vui sướng đấy.” Lý Uân đang định gật đầu, bên tai lại truyền đến tiếng quát lớn của Vệ Từ đang kìm nén lửa giận
“Vô lễ như thế, quả thực là suồng sã!” 1 Lý Hân bối rối, anh quay đầu nhìn Vệ Từ, chỉ thấy bóng lưng đối phương xoay người rời đi và ống tay áo đang bồng bềnh tung bay.
“Chuyện, chuyện này..
Vệ tiên sinh đây là...” Người ôn hòa một khi nổi giận, cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ
Cho dù là người dũng mãnh thiện chiến, gan dạ quả cảm như Lý Uân lúc này cũng sợ hết hồn, không biết đã làm gì chọc giận đối phương.
Phong Chân kìm nén tâm trạng trong mắt, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười sâu xa
Lý Uân lẩm bẩm: “Vệ tiên sinh luôn luôn giữ minh thủ lễ, nhất định là do lời nói lúc nãy của Phong tiên sinh đã chọc giận huynh ấy.” Quả nhiên, chuyện trang trọng như cầu hôn lập gia đình thì phải làm theo lễ, không thể nghe theo lời chỉ bảo lung tung của Phong tiên sinh được.
Phong Chân nghe thấy lời lẩm bẩm của Lý Uân thì khẽ xì một tiếng, anh ta nói: “Quan tâm tất sẽ loạn, cho dù là Vệ Tử Hiểu cũng không phải ngoại lệ.” Lý Uân tiếp tục ngây ngốc, anh không hiểu ý tứ trong lời của Phong Chân
Phong Chân thấy đầu óc anh chàng không đủ dùng liền cho anh chàng một ánh mắt đầy trìu mến, giống như đang nhìn một đứa con trai ngốc nghếch nhưng dễ thương của mình vậy
“Không hiểu thì không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ rõ ràng cũng chẳng có tác dụng gì
Nếu chủ công đã đồng ý việc kết hôn giữa cậu và Uyển nương tử
Uyển nương tử cũng có tình cảm với cậu, vậy thì cậu chỉ cần dựa theo quy cách cũ là tam thư lục lễ, làm từng bước một là được
Ta chờ uống rượu mừng của cậu!” Lý Uân ủ rũ, sau khi vòng đi vòng lại, ngay đến Phong Chân cũng không đưa ra được ý tưởng gì tốt.
Ung dung đuổi Lý Uẩn đi, Phong Chân ưu sầu đến nỗi xoay ba vòng tại chỗ.
Phong Chân biết rõ, dựa vào đầu óc của Vệ Từ, cho dù chỉ số thông mình có logout thì cũng chỉ trong tích tắc mà thôi
Một khi cho Vệ Từ đủ thời gian để tỉnh táo lại, anh tất sẽ phát hiện ra rằng mình đã hiểu sai
Nghĩ tới đây, Phong Chân vội vã đuổi theo bước chân đã đi xa của Vệ Từ, mặt dày đi đến nhà anh
“Không ngờ đó, thật là không ngờ đó.” Phong Chân còn chưa bước vào chính sảnh, trong lòng anh ta đã mang theo tâm trạng kích động như phát hiện ra một đại lục mới.
“Không ngờ cái gì?”
Vệ Từ đã về được một lúc, anh ngồi quỳ chân bên cạnh bàn, lạnh nhạt nhìn bếp trà
Sớm biết rằng Phong Chân sẽ tới, anh chỉ là buồn bực vì mình dễ kích động quá, lại còn sinh ra hiểu lầm ngu xuẩn như vậy.
“Thật không ngờ, Vệ Tử Hiểu cậu lại có tâm tự như vậy với chủ công của mình!”
Phong Chân nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, âm thanh không vang, thế nhưng lại có thể khiến lòng người chấn động
Vệ Từ nghe vậy thì chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen như mực không hề che giấu sự sắc bén
“Tử Thực, ăn có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung
Từ mang tâm tư bất kính với chủ công lúc nào?” Trên mặt Phong Chân mang theo nụ cười, anh ta ngồi xuống bên cạnh Vệ Từ.
“Vẻn vẹn chỉ là “tâm tư bất kính thôi sao?” Phong Chân sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, hiếm khi nhìn thấy vẻ lúng túng của Vệ Từ khi bị ép tới bước đường cùng, nói thế nào anh ta cũng phải thưởng thức cho đủ mới được
Phong Chân hùng hổ doạ người mà nói: “Cho dù là ai ở trong trường hợp đó, chợt nghe thấy Hán Mỹ nói muốn cầu hôn với chủ công, ý nghĩ đầu tiên sẽ là cậu ta muốn xin phép chủ công cho mình cưới Thượng Quan Uyển làm vợ
Thể nhưng cậu lại không như vậy, ý nghĩ đầu tiên của cậu là Hán Mỹ xin chủ công cho mình cưới chủ công làm vợ! Muốn nói trong lòng cậu không có chút suy nghĩ khác nào với chủ công, cậu cảm thấy chuyện này nghe được sao?”
Vệ Từ há miệng, anh bị Phong Chân vạch trần tâm tư giấu kín trong lòng, nhất thời chẳng biết phải phản bác ra sao.
Ngày thường thì miệng lưỡi lưu loát, đường hoàng nghiêm chỉnh, bây giờ lại không có một chút tác dụng nào.
“Hoang đường!” Anh chỉ có thể nhạt nhẽo phun ra hai chữ.
Một khắc trước còn ra vẻ hùng hổ, một giây sau Phong Chân đã giơ tay khoác vai Vệ Từ, dáng vẻ như anh em tốt.
Chủ công chưa gả, cậu lại chưa cưới, có tâm tư như vậy cũng rất bình thường mà?” Phong Chân nói: “Cậu giữ kín như bưng làm gì?” Nhìn đi, lúc nãy suýt chút nữa đã dọa tiểu thiên sứ Hán Mỹ sợ luôn rồi kìa.
Vệ Từ giơ tay hất tay của Phong Chân ra, sắc mặt nghiêm túc mà lãnh đạm, làm Phong Chân nhìn thấy lại càng hăng hái hơn
“Người như chủ công, sao có thể tùy ý làm càn chứ! Chuyện chỉ như vậy thôi, Từ không hy vọng mình lại nghe được những lời như thể từ trong miệng huynh, Từ và chủ công là trong sạch!” Phong Chân híp mắt, nói: “Tử Hiếu, lời này không đúng rồi
Trên đời này những người đàn ông ưu tú hơn cậu, xòe tay ra đếm chắc cũng chẳng đủ năm ngón tay
Nếu ngay cả việc cậu mến mộ chủ công còn là chuyện làm càn, vậy cậu định để chủ công cô đơn cả đời sao?”
Vậy hả?”
Vệ Từ khẽ “Ha” một tiếng, Lý Uân chợt cảm thấy lạnh sống lưng
Sự lạnh lẽo này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lập tức biến mất không còn dấu vết
Phong Chân là một người tinh nhanh, anh ta nhạy bén phát hiện tâm trạng của Vệ Từ không đúng lắm
Thế nhưng Lý Uân ngây ngô hết lần này tới lần khác vẫn chưa phát hiện ra
Tâm trạng của anh ta xoay chuyển, hơi nhón chân lên bá vai Lý Uân, cười trêu chọc: “Hán Mỹ cũng là đàn ông hai mươi rồi, sớm nên thành gia lập nghiệp đi thôi
Đây3chính là chuyện vui hiếm thấy của Hoàn Châu, nhất định phải làm lớn, còn phải làm cho thật náo nhiệt, mang thêm một chút không khí vui mừng.” Vệ Từ tạm thời nghĩ chưa thông, nhưng Phong Chân sẽ không hiểu lầm
Đàn ông độc thân trong Hoàn Châu quả thực hơi nhiều, bây giờ Lý Uân sắp rời hội, đây quả thực là một chuyện vui lớn
“Nào nào nào..
Để người từng trải như ta chỉ cho cậu hai chiều
Câu hỏi Tử Hiểu cũng vô dụng, cậu ta vẫn còn độc thân kia kìa.”
Phong Chấn khoác vai Lý Vân ra vẻ anh em tốt, trên mặt lại mang theo ý cười xấu xa.
Lý Uân theo bản năng cảm thấy Phong Chân rất không đáng tin, thế nhưng lời0này của đối phương quả thực không sai
Tuy rằng Phong Chân tiên sinh rất buông thả, thế nhưng dù sao anh ta cũng là một người đàn ông đã thành hôn, dưới gối còn có một đứa con trai vừa ngoan ngoãn, đáng yêu lại hiểu chuyện.
Vệ Từ thì sao?
Vệ Từ thật sự là một người có tính tình ôn hòa khiêm tốn, nhưng anh vẫn còn là một người đàn ông độc thân
Lý Uấn xin đối phương chỉ bảo chuyện như vậy, thật sự có chút không lý trí
“Xin Phong tiên sinh chỉ giáo.” Lý Uân thuận theo mà nói
Phong Chân thầm liếc Vệ Từ, chỉ thấy đuôi lông mày của đối phương đang cố giữ bằng phẳng, giữa hai hàng lông mày mang theo sự nhẫn5nhịn và kiềm chế, anh ta liền cười thầm trong lòng.
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng
Cậu và cô ấy lại là hai bên tình nguyện, thật sự là trời ban kim ngọc lương duyên.” Phong Chân cổ ra vẻ khoa trương, dường như muốn tâng bốc Lý Uân và Thượng Quan Uyển lên đến tận mây xanh
Nói đến mức khiến chàng trai chưa kết hôn như Lý Uân đỏ bừng má, ngại ngùng không biết nên đặt hai tay ở đâu
Phong Chân còn nói: “Hán Mỹ, cậu nghe ta
Cậu chỉ cần chạy đến trước mặt chủ công, bày tỏ tình cảm chân thành và nhiệt liệt của mình đối với người trong lòng..
Tin tưởng ta, trên đời này không có cô gái nào có thể chống4lại lời tỏ tình nhiệt liệt và thẳng thắn như vậy cả.” Lý Uân ngại đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, anh đã từng nói lời âu yếm đầy kín đáo với Thượng Quan Uyển, thế nhưng chưa từng dám nói trắng ra như vậy
Thật không ngờ, Phong tiên sinh nhìn thì có vẻ không nghiêm chỉnh, thực tế lại là người có cá tính như thế, trong thể xác nho nhỏ lại ẩn chứa một linh hồn tự do.
Lý Uân ngại ngùng thấp giọng nói: “Vậy..
Có mạo phạm quá không? Ta sợ chủ công ghét bỏ, nói ta đường đột...” Phong Chân cười nói: “Sợ cái gì? Nữ đoan trang sợ lang quân trác táng! Ngoài miệng thì nói cậu vô lễ, nói không chừng trong9lòng lại đang ngại ngùng vui sướng đấy.” Lý Uân đang định gật đầu, bên tai lại truyền đến tiếng quát lớn của Vệ Từ đang kìm nén lửa giận
“Vô lễ như thế, quả thực là suồng sã!” 1 Lý Hân bối rối, anh quay đầu nhìn Vệ Từ, chỉ thấy bóng lưng đối phương xoay người rời đi và ống tay áo đang bồng bềnh tung bay.
“Chuyện, chuyện này..
Vệ tiên sinh đây là...” Người ôn hòa một khi nổi giận, cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ
Cho dù là người dũng mãnh thiện chiến, gan dạ quả cảm như Lý Uân lúc này cũng sợ hết hồn, không biết đã làm gì chọc giận đối phương.
Phong Chân kìm nén tâm trạng trong mắt, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười sâu xa
Lý Uân lẩm bẩm: “Vệ tiên sinh luôn luôn giữ minh thủ lễ, nhất định là do lời nói lúc nãy của Phong tiên sinh đã chọc giận huynh ấy.” Quả nhiên, chuyện trang trọng như cầu hôn lập gia đình thì phải làm theo lễ, không thể nghe theo lời chỉ bảo lung tung của Phong tiên sinh được.
Phong Chân nghe thấy lời lẩm bẩm của Lý Uân thì khẽ xì một tiếng, anh ta nói: “Quan tâm tất sẽ loạn, cho dù là Vệ Tử Hiểu cũng không phải ngoại lệ.” Lý Uân tiếp tục ngây ngốc, anh không hiểu ý tứ trong lời của Phong Chân
Phong Chân thấy đầu óc anh chàng không đủ dùng liền cho anh chàng một ánh mắt đầy trìu mến, giống như đang nhìn một đứa con trai ngốc nghếch nhưng dễ thương của mình vậy
“Không hiểu thì không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ rõ ràng cũng chẳng có tác dụng gì
Nếu chủ công đã đồng ý việc kết hôn giữa cậu và Uyển nương tử
Uyển nương tử cũng có tình cảm với cậu, vậy thì cậu chỉ cần dựa theo quy cách cũ là tam thư lục lễ, làm từng bước một là được
Ta chờ uống rượu mừng của cậu!” Lý Uân ủ rũ, sau khi vòng đi vòng lại, ngay đến Phong Chân cũng không đưa ra được ý tưởng gì tốt.
Ung dung đuổi Lý Uẩn đi, Phong Chân ưu sầu đến nỗi xoay ba vòng tại chỗ.
Phong Chân biết rõ, dựa vào đầu óc của Vệ Từ, cho dù chỉ số thông mình có logout thì cũng chỉ trong tích tắc mà thôi
Một khi cho Vệ Từ đủ thời gian để tỉnh táo lại, anh tất sẽ phát hiện ra rằng mình đã hiểu sai
Nghĩ tới đây, Phong Chân vội vã đuổi theo bước chân đã đi xa của Vệ Từ, mặt dày đi đến nhà anh
“Không ngờ đó, thật là không ngờ đó.” Phong Chân còn chưa bước vào chính sảnh, trong lòng anh ta đã mang theo tâm trạng kích động như phát hiện ra một đại lục mới.
“Không ngờ cái gì?”
Vệ Từ đã về được một lúc, anh ngồi quỳ chân bên cạnh bàn, lạnh nhạt nhìn bếp trà
Sớm biết rằng Phong Chân sẽ tới, anh chỉ là buồn bực vì mình dễ kích động quá, lại còn sinh ra hiểu lầm ngu xuẩn như vậy.
“Thật không ngờ, Vệ Tử Hiểu cậu lại có tâm tự như vậy với chủ công của mình!”
Phong Chân nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, âm thanh không vang, thế nhưng lại có thể khiến lòng người chấn động
Vệ Từ nghe vậy thì chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen như mực không hề che giấu sự sắc bén
“Tử Thực, ăn có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung
Từ mang tâm tư bất kính với chủ công lúc nào?” Trên mặt Phong Chân mang theo nụ cười, anh ta ngồi xuống bên cạnh Vệ Từ.
“Vẻn vẹn chỉ là “tâm tư bất kính thôi sao?” Phong Chân sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, hiếm khi nhìn thấy vẻ lúng túng của Vệ Từ khi bị ép tới bước đường cùng, nói thế nào anh ta cũng phải thưởng thức cho đủ mới được
Phong Chân hùng hổ doạ người mà nói: “Cho dù là ai ở trong trường hợp đó, chợt nghe thấy Hán Mỹ nói muốn cầu hôn với chủ công, ý nghĩ đầu tiên sẽ là cậu ta muốn xin phép chủ công cho mình cưới Thượng Quan Uyển làm vợ
Thể nhưng cậu lại không như vậy, ý nghĩ đầu tiên của cậu là Hán Mỹ xin chủ công cho mình cưới chủ công làm vợ! Muốn nói trong lòng cậu không có chút suy nghĩ khác nào với chủ công, cậu cảm thấy chuyện này nghe được sao?”
Vệ Từ há miệng, anh bị Phong Chân vạch trần tâm tư giấu kín trong lòng, nhất thời chẳng biết phải phản bác ra sao.
Ngày thường thì miệng lưỡi lưu loát, đường hoàng nghiêm chỉnh, bây giờ lại không có một chút tác dụng nào.
“Hoang đường!” Anh chỉ có thể nhạt nhẽo phun ra hai chữ.
Một khắc trước còn ra vẻ hùng hổ, một giây sau Phong Chân đã giơ tay khoác vai Vệ Từ, dáng vẻ như anh em tốt.
Chủ công chưa gả, cậu lại chưa cưới, có tâm tư như vậy cũng rất bình thường mà?” Phong Chân nói: “Cậu giữ kín như bưng làm gì?” Nhìn đi, lúc nãy suýt chút nữa đã dọa tiểu thiên sứ Hán Mỹ sợ luôn rồi kìa.
Vệ Từ giơ tay hất tay của Phong Chân ra, sắc mặt nghiêm túc mà lãnh đạm, làm Phong Chân nhìn thấy lại càng hăng hái hơn
“Người như chủ công, sao có thể tùy ý làm càn chứ! Chuyện chỉ như vậy thôi, Từ không hy vọng mình lại nghe được những lời như thể từ trong miệng huynh, Từ và chủ công là trong sạch!” Phong Chân híp mắt, nói: “Tử Hiếu, lời này không đúng rồi
Trên đời này những người đàn ông ưu tú hơn cậu, xòe tay ra đếm chắc cũng chẳng đủ năm ngón tay
Nếu ngay cả việc cậu mến mộ chủ công còn là chuyện làm càn, vậy cậu định để chủ công cô đơn cả đời sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.