Chương 179: Bốc đồng cùng ta đi nào (1)
Nấm Hương Xào
24/10/2018
“Trên đời này, người nổi danh kẻ vô danh nhiều vô số kể, nhưng khiến hậu thế nhớ mãi nào có mấy người. Có vài người không tiếng tăm gì, chết rồi cũng chỉ có hai ba đời hậu nhân còn nhớ đến, tới khi những người ấy về với cát bụi thì ai còn nhớ họ tên là gì? Nhưng có người, dù đã chết mấy trăm nghìn năm vẫn hằn in trong trí nhớ của người khác, đó mới là lưu danh muôn đời.”
Nói cách khác, nếu cả đời này mà không làm nên nghiệp lớn thì không khác gì đã sống uổng.
Đúng thế, Khương Bồng Cơ đang lôi kéo họ nhập hội, chuẩn bị cho nghiệp lớn của cô.
Mạnh Hồn nghe vậy thì có cảm giác rất lạ kỳ, tim ông đang đập rất nhanh, máu như đang sôi trào lên.
Miệng ông khô khốc, lâu sau mới nói: “Ý tiểu lang quân là...”
Khương Bồng Cơ đột nhiên cười: “Mai danh ẩn tích nơi rừng núi, sống một cuộc đời tầm thường không ai biết đến, chi bằng theo ta đi.”
Mạnh Hồn kinh ngạc, trong đôi mắt ông là sự khiếp sợ và bối rối, còn có chút nóng lòng muốn thử.
“Nhưng... nếu vậy, tiểu lang quân không sợ Mạnh thị tìm tới cửa sao?”
Mạnh Hồn nghĩ mình cần yên tĩnh một chút, để làm dịu sự bất an và nóng nảy trong lòng, quá nguy hiểm.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu ngươi đồng ý, thì ta sẽ thay ngươi xử lý mọi chuyện. Mạnh thị ấy à, chỉ là châu chấu sau thu mà thôi, còn có thể nhảy nhót bao lâu nữa? Lịch sử là do người chiến thắng viết lên, nếu ngươi muốn thì để chúng chịu tiếng xấu muôn đời cũng không phải việc khó khăn gì.”
Từng lời từng lời của Khương Bồng Cơ như có ma lực mê hoặc lòng người, dụ dỗ Mạnh Hồn bước vào cạm bẫy.
“Sau này ngươi được bao nhiêu lời tán tụng, thì chúng sẽ phải chịu bấy nhiêu lời nhiếc móc, ngươi không thấy điều đó rất tuyệt vời hay sao?”
Quả thật... rất tuyệt!
Mạnh Hồn thở gấp, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, đôi mắt ông như đã bị tương lai đẹp đẽ mà Khương Bồng Cơ vừa dệt lên che phủ.
Nhưng ngay cả như vậy, lý trí của Mạnh Hồn vẫn chiếm ưu thế hơn.
“Tại sao... tiểu lang quân lại có... ý nghĩ đại nghịch bất đạo đến vậy?”
Khương Bồng Cơ bật cười: “Đại nghịch bất đạo?”
Lý trí Mạnh Hồn trở lại, cố gắng khắc chế dao động trong nội tâm, miễn cho tuyến phòng ngự cơ bản bị phá vỡ.
“Chẳng lẽ tiểu lang quân không thấy suy nghĩ của mình là đại nghịch bất đạo hay sao?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu, cười cười hỏi lại: “Ngươi muốn nói suy nghĩ của ta đại nghịch bất đạo với hoàng thất Đông Khánh hay với Mạnh thị? Ngươi cứ nhìn triều đình bây giờ đi, nơi ấy có từng trong sạch không? Nhìn dân chúng đi, họ có được ấm no không? Mạnh Hồn, ngươi hãy dùng lương tâm của mình để trả lời ta, kẻ ngươi nguyện trung thành là hoàng thất Đông Khánh, hay là Mạnh thị?”
Từng câu hỏi như một chiếc búa giã vào tim Mạnh Hồn, khiến ông không nói lên lời.
“Ngươi không cần trả lời ta, vì việc ngươi gọi ta là tiểu lang quân chứ không phải loạn thần tặc tử, đã chứng minh tất cả rồi.”
Mạnh Hồn bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật bất lực, thậm chí ông còn không dám đối diện với ánh nhìn của Khương Bồng Cơ.
Những lời cô nói đều đúng, ông không thể phản bác bất cứ câu nào.
“Mà không nói mấy cái đó...” Khương Bồng Cơ hừ nhẹ một tiếng, mỉa mai nói, “Xem thế cục hiện giờ xem, ngươi nghĩ sự hòa bình giả tạo này sẽ kéo dài được bao lâu? Còn chủ cũ của ngươi, không phải là kẻ đã tạo ra tai họa khiến tiếng oán than dậy khắp đất Thương Châu sao?
Cô chậm rãi nói: “Không nói loạn trong, chỉ nói tới khó khăn bên ngoài, giờ Đông Khánh hiểm nguy trùng trùng. Mà đã như vậy, khắp thiên hạ này ai ai cũng có tư cách tranh giành, vì sao ta lại không thể chứ? Khi xưa Thái tổ khai quốc triều Đại Hạ từng nói bản thân vâng mệnh trời, nhưng vì sao con cháu của ông lại không giữ được giang sơn này? Vì sao lại có bao người muốn phản lại Đại Hạ? Vâng mệnh trời là như vậy sao? Ta không tin!”
Cô càng nói càng càn rỡ, khiến Mạnh Hồn vừa bối rối vừa lo lắng: “Ôi ôi, lang quân cẩn thận tai vách mạch rừng...”
Khương Bồng Cơ chậc một tiếng, nói, “Yên tâm, người có thể nghe những lời này ngoài ngươi ra thì chỉ có ta, dù tai kẻ khác có thính đến mấy thì cũng không thể giấu được ta đây. Nếu không ta nói mấy việc này với ngươi làm gì, ngươi nghĩ ta là người không cẩn thận đến vậy sao?”
Cô ngông cuồng và kiêu ngạo đấy, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Mạnh Hồn bị cô thuyết phục hoàn toàn, chỉ là trong lòng vẫn còn một điều nghi vấn.
Dù ông biết nếu hỏi ra, thì tương đương với đi tìm cái chết nhưng ông vẫn cứ hỏi.
“Lang quân tín nhiệm Mạnh mỗ đến vậy, nhưng ngài có từng nghĩ, nếu Mạnh mỗ là kẻ gian dối, sẽ truyền lời ngài nói ra ngoài thì sao?”
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn Mạnh Hồn, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ lúc trước ngươi muốn tự sát vì huynh đệ điều là dối trá, là diễn kịch sao?”
“Đương nhiên không phải!”
“Vậy nên ta sẽ không lo đến điều ấy.” Khương Bồng Cơ rũ mắt xuống, nói bâng quơ, “Nếu nhìn lầm người thì là do mắt ta mù.”
Vậy là, Mạnh Hồn u mê bị Khương Bồng Cơ kéo lên thuyền giặc.
“Mà nếu mắt ta mù, đương nhiên sẽ phải thanh lý môn hộ rồi.” Cô mỉm cười bổ sung.
Mạnh Hồn: “...”
Khoan khoan, sao ông cứ cảm thấy lời lang quân nói cứ là lạ chỗ nào?
Không để Mạnh Hồn suy nghĩ nhiều, Khương Bồng Cơ đã bẻ lái chủ đề sang hướng khác.
“Đây là biệt trang* của Liễu phủ, nơi này có một hầm băng, ngươi tạm thời để xác Mạnh Lượng vào đó đi, đỡ bị mục rữa sinh giòi bọ.”
*Biệt trang: tương đương với biệt thự bây giờ, dùng làm nơi nghỉ dưỡng.
Khương Bồng Cơ không cần nhìn cũng biết Mạnh Lượng chết thảm thế nào, bị rút sạch máu đến chết, trước khi chết còn chịu kinh hoảng quá độ.
Aiz, cậu bé xấu số đáng thương, nếu thật sự có đầu thai chuyển kiếp, vậy trước khi đầu thai phải nhìn cho thật chuẩn, đừng rơi vào tay cô lần nữa.
“... không cần đốt rồi rắc tro cốt ở đâu đó sao?”
Dùng hầm băng để bảo quản xác Mạnh Lượng, nghe sao cũng thấy lãng phí quá.
“Không vậy thì sao?” Khương Bồng Cơ cảm thấy dở khóc dở cười, âm hiểm nói, “Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã đau thương lắm rồi, nếu cha hắn biết tro cốt của quý tử mình bị rắc khắp nơi, hoặc thi thể bị thối rữa giòi bọ, vậy chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?”
Mạnh Hồn nghẹn lời, vậy bảo quản thi thể con người ta thật tốt rồi gửi trả lại thì không tàn nhẫn?
Ông thấy bản thân chắc là cả nghĩ quá rồi, vị tiểu lang quân này không chỉ có một mặt là nhân ái lương thiện, mà còn một mặt khác rất độc ác nữa.
Nhưng cũng khó trách.
Nếu không, một người lương thiện sao có thể nói ra những lời kinh thế hãi tục như vậy chứ?
“Dọn sạch các vết máu đi, thời tiết đang ấm dần lên, nếu không dọn sạch sẽ có mùi lạ, dễ có ruồi nhặng.” Khương Bồng Cơ nói, “Ngươi và thuộc hạ tạm thời đổi tên khác rồi hóa trang một chút, ta sẽ đưa các ngươi đến nông trang lánh tạm.”
“Nông trang?” Mạnh Hồn cười, “Là nông trang hôm qua sao?”
“Ừ, chính là nơi đó, nhưng các ngươi không cần ở đó quá lâu đâu.” Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, tùy tiện đến mức chẳng còn dáng vẻ của một cậu quý tử sĩ tộc, cô bình thản nói tiếp, “Ta đã ngứa mắt đám thổ phỉ gần quận Hà Gian lâu rồi, thừa dịp loạn lạc thì xử lý cả đám luôn. Trình độ của bọn chúng không đồng đều, có người thì ác độc vốn sẵn tính trời, không thể giữ lại được, còn những người khác đều do dòng đời xô đẩy, bất đắc dĩ mới làm trộm cướp, nếu chúng có tâm cải tà quy chính thì có thể thử thu nạp...” Đăng bởi: admin
Nói cách khác, nếu cả đời này mà không làm nên nghiệp lớn thì không khác gì đã sống uổng.
Đúng thế, Khương Bồng Cơ đang lôi kéo họ nhập hội, chuẩn bị cho nghiệp lớn của cô.
Mạnh Hồn nghe vậy thì có cảm giác rất lạ kỳ, tim ông đang đập rất nhanh, máu như đang sôi trào lên.
Miệng ông khô khốc, lâu sau mới nói: “Ý tiểu lang quân là...”
Khương Bồng Cơ đột nhiên cười: “Mai danh ẩn tích nơi rừng núi, sống một cuộc đời tầm thường không ai biết đến, chi bằng theo ta đi.”
Mạnh Hồn kinh ngạc, trong đôi mắt ông là sự khiếp sợ và bối rối, còn có chút nóng lòng muốn thử.
“Nhưng... nếu vậy, tiểu lang quân không sợ Mạnh thị tìm tới cửa sao?”
Mạnh Hồn nghĩ mình cần yên tĩnh một chút, để làm dịu sự bất an và nóng nảy trong lòng, quá nguy hiểm.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu ngươi đồng ý, thì ta sẽ thay ngươi xử lý mọi chuyện. Mạnh thị ấy à, chỉ là châu chấu sau thu mà thôi, còn có thể nhảy nhót bao lâu nữa? Lịch sử là do người chiến thắng viết lên, nếu ngươi muốn thì để chúng chịu tiếng xấu muôn đời cũng không phải việc khó khăn gì.”
Từng lời từng lời của Khương Bồng Cơ như có ma lực mê hoặc lòng người, dụ dỗ Mạnh Hồn bước vào cạm bẫy.
“Sau này ngươi được bao nhiêu lời tán tụng, thì chúng sẽ phải chịu bấy nhiêu lời nhiếc móc, ngươi không thấy điều đó rất tuyệt vời hay sao?”
Quả thật... rất tuyệt!
Mạnh Hồn thở gấp, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, đôi mắt ông như đã bị tương lai đẹp đẽ mà Khương Bồng Cơ vừa dệt lên che phủ.
Nhưng ngay cả như vậy, lý trí của Mạnh Hồn vẫn chiếm ưu thế hơn.
“Tại sao... tiểu lang quân lại có... ý nghĩ đại nghịch bất đạo đến vậy?”
Khương Bồng Cơ bật cười: “Đại nghịch bất đạo?”
Lý trí Mạnh Hồn trở lại, cố gắng khắc chế dao động trong nội tâm, miễn cho tuyến phòng ngự cơ bản bị phá vỡ.
“Chẳng lẽ tiểu lang quân không thấy suy nghĩ của mình là đại nghịch bất đạo hay sao?”
Khương Bồng Cơ lắc đầu, cười cười hỏi lại: “Ngươi muốn nói suy nghĩ của ta đại nghịch bất đạo với hoàng thất Đông Khánh hay với Mạnh thị? Ngươi cứ nhìn triều đình bây giờ đi, nơi ấy có từng trong sạch không? Nhìn dân chúng đi, họ có được ấm no không? Mạnh Hồn, ngươi hãy dùng lương tâm của mình để trả lời ta, kẻ ngươi nguyện trung thành là hoàng thất Đông Khánh, hay là Mạnh thị?”
Từng câu hỏi như một chiếc búa giã vào tim Mạnh Hồn, khiến ông không nói lên lời.
“Ngươi không cần trả lời ta, vì việc ngươi gọi ta là tiểu lang quân chứ không phải loạn thần tặc tử, đã chứng minh tất cả rồi.”
Mạnh Hồn bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật bất lực, thậm chí ông còn không dám đối diện với ánh nhìn của Khương Bồng Cơ.
Những lời cô nói đều đúng, ông không thể phản bác bất cứ câu nào.
“Mà không nói mấy cái đó...” Khương Bồng Cơ hừ nhẹ một tiếng, mỉa mai nói, “Xem thế cục hiện giờ xem, ngươi nghĩ sự hòa bình giả tạo này sẽ kéo dài được bao lâu? Còn chủ cũ của ngươi, không phải là kẻ đã tạo ra tai họa khiến tiếng oán than dậy khắp đất Thương Châu sao?
Cô chậm rãi nói: “Không nói loạn trong, chỉ nói tới khó khăn bên ngoài, giờ Đông Khánh hiểm nguy trùng trùng. Mà đã như vậy, khắp thiên hạ này ai ai cũng có tư cách tranh giành, vì sao ta lại không thể chứ? Khi xưa Thái tổ khai quốc triều Đại Hạ từng nói bản thân vâng mệnh trời, nhưng vì sao con cháu của ông lại không giữ được giang sơn này? Vì sao lại có bao người muốn phản lại Đại Hạ? Vâng mệnh trời là như vậy sao? Ta không tin!”
Cô càng nói càng càn rỡ, khiến Mạnh Hồn vừa bối rối vừa lo lắng: “Ôi ôi, lang quân cẩn thận tai vách mạch rừng...”
Khương Bồng Cơ chậc một tiếng, nói, “Yên tâm, người có thể nghe những lời này ngoài ngươi ra thì chỉ có ta, dù tai kẻ khác có thính đến mấy thì cũng không thể giấu được ta đây. Nếu không ta nói mấy việc này với ngươi làm gì, ngươi nghĩ ta là người không cẩn thận đến vậy sao?”
Cô ngông cuồng và kiêu ngạo đấy, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Mạnh Hồn bị cô thuyết phục hoàn toàn, chỉ là trong lòng vẫn còn một điều nghi vấn.
Dù ông biết nếu hỏi ra, thì tương đương với đi tìm cái chết nhưng ông vẫn cứ hỏi.
“Lang quân tín nhiệm Mạnh mỗ đến vậy, nhưng ngài có từng nghĩ, nếu Mạnh mỗ là kẻ gian dối, sẽ truyền lời ngài nói ra ngoài thì sao?”
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn Mạnh Hồn, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ lúc trước ngươi muốn tự sát vì huynh đệ điều là dối trá, là diễn kịch sao?”
“Đương nhiên không phải!”
“Vậy nên ta sẽ không lo đến điều ấy.” Khương Bồng Cơ rũ mắt xuống, nói bâng quơ, “Nếu nhìn lầm người thì là do mắt ta mù.”
Vậy là, Mạnh Hồn u mê bị Khương Bồng Cơ kéo lên thuyền giặc.
“Mà nếu mắt ta mù, đương nhiên sẽ phải thanh lý môn hộ rồi.” Cô mỉm cười bổ sung.
Mạnh Hồn: “...”
Khoan khoan, sao ông cứ cảm thấy lời lang quân nói cứ là lạ chỗ nào?
Không để Mạnh Hồn suy nghĩ nhiều, Khương Bồng Cơ đã bẻ lái chủ đề sang hướng khác.
“Đây là biệt trang* của Liễu phủ, nơi này có một hầm băng, ngươi tạm thời để xác Mạnh Lượng vào đó đi, đỡ bị mục rữa sinh giòi bọ.”
*Biệt trang: tương đương với biệt thự bây giờ, dùng làm nơi nghỉ dưỡng.
Khương Bồng Cơ không cần nhìn cũng biết Mạnh Lượng chết thảm thế nào, bị rút sạch máu đến chết, trước khi chết còn chịu kinh hoảng quá độ.
Aiz, cậu bé xấu số đáng thương, nếu thật sự có đầu thai chuyển kiếp, vậy trước khi đầu thai phải nhìn cho thật chuẩn, đừng rơi vào tay cô lần nữa.
“... không cần đốt rồi rắc tro cốt ở đâu đó sao?”
Dùng hầm băng để bảo quản xác Mạnh Lượng, nghe sao cũng thấy lãng phí quá.
“Không vậy thì sao?” Khương Bồng Cơ cảm thấy dở khóc dở cười, âm hiểm nói, “Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã đau thương lắm rồi, nếu cha hắn biết tro cốt của quý tử mình bị rắc khắp nơi, hoặc thi thể bị thối rữa giòi bọ, vậy chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?”
Mạnh Hồn nghẹn lời, vậy bảo quản thi thể con người ta thật tốt rồi gửi trả lại thì không tàn nhẫn?
Ông thấy bản thân chắc là cả nghĩ quá rồi, vị tiểu lang quân này không chỉ có một mặt là nhân ái lương thiện, mà còn một mặt khác rất độc ác nữa.
Nhưng cũng khó trách.
Nếu không, một người lương thiện sao có thể nói ra những lời kinh thế hãi tục như vậy chứ?
“Dọn sạch các vết máu đi, thời tiết đang ấm dần lên, nếu không dọn sạch sẽ có mùi lạ, dễ có ruồi nhặng.” Khương Bồng Cơ nói, “Ngươi và thuộc hạ tạm thời đổi tên khác rồi hóa trang một chút, ta sẽ đưa các ngươi đến nông trang lánh tạm.”
“Nông trang?” Mạnh Hồn cười, “Là nông trang hôm qua sao?”
“Ừ, chính là nơi đó, nhưng các ngươi không cần ở đó quá lâu đâu.” Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, tùy tiện đến mức chẳng còn dáng vẻ của một cậu quý tử sĩ tộc, cô bình thản nói tiếp, “Ta đã ngứa mắt đám thổ phỉ gần quận Hà Gian lâu rồi, thừa dịp loạn lạc thì xử lý cả đám luôn. Trình độ của bọn chúng không đồng đều, có người thì ác độc vốn sẵn tính trời, không thể giữ lại được, còn những người khác đều do dòng đời xô đẩy, bất đắc dĩ mới làm trộm cướp, nếu chúng có tâm cải tà quy chính thì có thể thử thu nạp...” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.