Chương 1335: Chặt Hoàng Tung, Đông
Nấm Hương Xào
13/10/2023
Hai phó tướng nhìn vị quân sư yếu đuối mỏng, không nỡ lòng làm khó Nhiếp Tuân nữa, dù sao quân sư cũng là người bị hại.
Nhiếp Tuân lại nói: "Những ngày này, không bằng các ngươi tạm tránh đầu sóng ngọn gió đi trước đã, đợi ông ta bình tĩnh lại."
Phó tướng cầu còn không được, không cần Nhiếp Tuân nhắc nhở bọn họ cũng biết lúc này nên tránh Nguyên Tín, ai bảo ông ta là một kẻ điên cơ chứ.
Lúc ở trước mặt Nguyên Tín, Nhiếp Tuân lại vu vơ đề cập đến chuyện ông ta say rượu đánh phó tướng, khuyên ông ta kiêng rượu ,bớt nóng nảy tức giận đi.
Vốn Nguyên Tín đang phiền lòng, Nhiếp Tuân nhắc lại khiến ông ta càng tức giận, giận cá chém thớt lên hai phó tướng.
Phó tướng nào chịu đựng được sự sỉ nhục như thế, lửa giận ngày càng tích tụ trong lòng, hận không thể chặt luôn đầu chó của Nguyên Tín xuống.
Hai bên nhìn nhau đầy thù hận, Nhiếp Tuân thấy lửa cháy đã đủ lớn liền tiện tay thêm ít củi.
Hai phó tướng cũng chẳng phải người quang minh chính đại gì, do xuất thân và tính cách, hai bọn họ là điển hình của kiểu người được thời thế thì càng trở nên điên cuồng. Trước mặt Nguyên Tín, phó tướng chẳng là cái đinh gì, nhưng trước mặt dân chúng, phó tướng lại là quan lớn có thể quyết định sống chết của cả một gia đình.
Ngày thứ ba...
Trong lúc Nguyên Tín đang uống rượu giải sầu, lính truyền tin tiến vào báo cáo một chuyện.
Có một ông lão trung niên đem theo một chiếc chiếu cuốn kêu khóc bên ngoài.
Ông ta tức giận nói, "Đuổi ra chỗ khác!"
Lính truyền tin nói, " Ông lão đó đàng ồn ào khóc lóc bên đường, nói rằng trong quân doanh có người cưỡng ép cháu gái ông ta, làm nhục cô ấy đến chết !"
"Cái gì ?" Nguyên Tín nghe thấy lời này đầu óc tỉnh táo vài phần, khuôn mặt lại càng tức giận, "Kẻ nào dám làm trái quân quy ?"
Nguyên Tín tự thấy ông ta trị quân rất nghiêm, chủ công Hoàng Tung cũng cấm quân sĩ bắt nạt dân chúng, ai dám làm trái quân quy ?
Khổ chủ đã tới tận kêu rồi, Nguyên Tín có thể làm ngơ sao ?
Không phải ông ta thương hại khổ chủ, đánh giặc giết người này người nọ là chuyện bình thường, ai quan tâm bọn họ chết như thế nào chứ...nhưng mà ông ta không cho pháp có người phạm tội dưới sự quản lí của ông ta, khiêu khích quyền uy của ông ta. Đúng lúc Nguyên Tín đang cần chỗ để trút giận, ông ta liền sai người đem khổ chủ vào.
Khổ chủ là một ông lão gần 50 tuổi, sương gió đầy người, da mặt sạm đen, trân mặt toàn là những nếp nhăn.
"Tiểu dân tham kiến đại tướng quân."
Ông lão vừa tiến vào đã làm lễ với Nguyên Tín, một tiếng "đại tướng quân" này khiến ông ta cảm thấy lòng dạ thật thoải mái.
"Ngươi có nỗi khổ gì ?", Nguyên Tín hỏi.
Người nông dân lại vái Nguyên Tín thêm một lần rồi nâng tay lau hai hàng nước mắt trên mặt, hai mắt đỏ hoe nói, "Trong nhà tiểu dân có cô cháu gái mới mười bốn xuân xanh, đã được định sẵn một mối hôn sự, cùng sắp thánh gia, nào ngờ mấy hôm trước lại bị quân gia để mắt tới, cưỡng ép nó...Tiếu nhân đã xin bằng mọi cách nhưng vị quân gia kia vẫn không chịu thả người, còn nói muốn đem cháu gái của tiểu dân nạp làm thiếp. Tiểu dân không chịu nên bị đánh đập...Đứa cháu đáng thương của tiểu dân quỳ xuống cầu xin thay, vậy mà bị vị quân gia kia đánh chết tươi..."
Nguyên Tín nói, "Bản tướng trị quân rất nghiêm khắc, sao lại có loại sức sinh cưỡng ép dân nữ thế này chứ ?"
"Mấy đứa con trai của tiểu dân đều đầu quân chinh chiến, có đứa chết trận, không chết cũng tàn tật, con dâu đã không còn từ lâu, trong nhà chỉ còn trông chờ vào đứa cháu gái duy nhất làm nông thôi. Hiện giờ cháu gãi cũng không còn nữa, tiểu dân sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa đây ?" Người nông dân càng khóc càng thảm thiết, ông nói "Quân gia kia tự xưng là phó tướng dưới trương đại tướng quân, khiêu ngạo không coi ai ra gì, ngài có cho tiểu dân thêm mười lá gan, tiểu dân cũng không dám nói không thành có!"
Nguyên Tín nhíu chặt mày, càng lúc chất cồn càng bộc lên đầu, tính tình cũng bộc phát, ông ta vung tay nói, "Phó tướng dưới trướng bản tướng cũng chỉ có vài người đó thôi, ta sẽ gọi bọn họ đến để ngươi nhìn xem. Nếu ngươi nói thật, bản tướng sẽ trả lại công bằng cho ngươi, nếu ngươi dám nói dối thì cẩn thận cái mạng quèn của ngươi !"
Người nông dân khóc nói: "Tiểu dân nào dám mạo phạm đại tướng quân và các vị quân gia, chỉ thương cho đứa cháu gái của tiểu nhân phải chết quá thảm."
Mấy tên phó tướng bị Nguyên Tín gọi tới.
Dạo gần đây tính tình Nguyên Tín không ổn định, bọn họ cũng không đoán được ông ta gọi bọn họ đến là vì chuyện gì, nói không chừng là có chuyện gì đó quan trọng cần nghị sự.
Các phó tướng bước vào chủ trướng, nhìn thấy Nguyên Tín say rượu mắt lờ đờ ngồi trên ghế, phía dưới là lão nông dân đang run rẩy quỳ.
Lão nông dân rụt rè quay đầu lại nhìn họ, các phó tường mờ mịt không hiểu gì.
Chỉ có một người nhìn thấy ông ta thì sợ tái mặt đi, lùi lại một bước, đò chính là phó tướng giáp.
Đôi mắt ông lão sáng lên, chỉ vào vị phó tướng và nói, "Đại tướng quân, chình là vị quân gia này đây."
Mọi người quay đầu nhìn sang, Nguyên Tín nhìn chằm chằm vào hắn rồi lập tức nhe răng cười, đôi mắt tràn đầy sát khí.
"Ngươi chắc chắn là hắn sao ?"
"Chắc chắn, đây chính là vị quân gia cưỡng ép cháu gái tiểu dân, còn đánh chết con bé."
Phó tướng nghe giáp nghe vậy thì mặt lập tức trắng bệch như quét một lớp vôi, môi tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, sát ý trong mắt Nguyên Tín làm hắn run sợ.
Hắn đâu thể ngờ rằng lão nông dân này lại dám đem thi thể cháu gái đến quân doanh tố cáo.
Hắn ta không phải làm chuyện này chỉ có một lần, cũng đâu phải chỉ có một mình hắn làm loại chuyện này.
Hành quân đánh trận thời cổ đại nhiều gian khổ, mỗi ngày tướng lĩnh trong quân doanh phải chịu áp lực sinh tử rất lớn, để nghẹn lâu ngày sẽ sinh bệnh nên bọn họ cần một con đường để phát tiết. Vào những lúc như thế này, việc nam nữ là chuyện tốt nhất bọn họ có thể làm, vừa thỏa mãn nhu cầu của cơ thể, vừa giải tỏa áp lực.
Cho dù bên trên đã ra lệnh nghiêm cấm tướng sĩ không được ức hiếp dân chúng, không được gian dâm với dân nhưng vẫn có người nhân tời điểm tình hình hỗn loạn mà vi phạm quân lệnh. Có điều hắn đã là phó tướng rồi, ít nhiều gì cũng có thể coi là một chức quan, chuyện này không cần hắn ta mở miệng cũng có người lặng lẽ đến biếu. Cháu gái của lão nông dân cũng là người khác tặng cho hắn ta, hắn cảm thấy mùi vị không tệ, còn định để làm vợ lẽ nữa.
Không nghĩ tới lão ta lại không biết điều như thế, hắn chỉ định dạy dỗ lão một chút không ngờ ra tay hơi nặng, hại chết cháu gái lão ta.
Chuyện này vốn có thể giải quyết dễ dàng, sao lại náo loạn đến trước mặt Nguyên Tín rồi ?
Sắc mặt phó tướng cũng lại, tròng mắt đảo quanh, dự định giết người diệt khẩu.
Hắn ta tức giận hét lên: "Đừng có vu khống."
"Ngươi còn muốn giết người diệt khẩu phải không ?"
Nguyên Tín đã không ưa phó tướng này từ lâu, khổ nỗi trước giờ chưa làm được gì, lần này tóm được cơ hội, há lại bỏ qua dễ dàng như thế ?
Mọi người quay ra nhìn nhau, lập tức hiểu được câu chuyện.
Nguyên Tín trước giờ luôn tự cho mình trị quân nghiêm minh, thực tế lại chỉ có thế, rất nhiều chỗ có thể lợi dụng sơ hở.
Từ trên xuống dưới, bao che lẫn nau.
Nếu để Nguyên Tín trị tội phó tướng giáp, nhổ cà rốt thì đất lên theo, những người khác cũng đâu sạch sẽ gì cho cam.
Bọn họ lập tứ khuyên bảo Nguyên Tín tạm thời cách chức phó tướng rồi giam lại, từ từ điều tra rồi mới định tội.
Hiện tại có nhiều điêu dân muốn bám víu họ như thế, ai biết ông lão này có tùy tiện đem một cái xác đến gây chuyện hay không ?
Nguyên Tín đang say rượu, đầu óc lộn xộn, thấy mọi người mồm năm miệng mười khuyên ông ta tới mức đau cả đầu, chỉ có thể đồng ý với bọn họ.
Trong lòng phó tướng rét lạnh..
Đợi đến khi Nguyên Tín tỉnh rượu, ông ta còn có thể giữ mạng hay sao ?
Chi bằng...
Tiên hạ thủ vi cường, khiến Nguyên Tín không còn mạng để điều tra chuyện này nữa.
Phó tướng ất tới thăm hắn, nghe hắn ta bảo muốn làm chuyện lớn thì lập tức hoảng sợ.
"Ngươi không muốn sống nữa ?"
Phó tướng giáp hung dữ nói: "Ông đây không lấy mạng Nguyên Tín thì ngày mai lão ta sẽ lấy mạng ông đây."
Phó tướng ất sắc mặt trùng xuống, không dám nghe theo hắn nữa.
"Sao hả? Ngươi sợ à?"
Phó tướng ất nói: "Không phải ta sợ...Chỉ là sau khi giết hắn, chúng ta phải làm sao."
Phó tướng giáp nói: "Đánh trận mấy năm nay, huynh đệ chúng ta cướp được không ít tiền bạc, đi đâu cũng không sợ chết đói."
Phó tướng ất vẫn không nói gì.
Phó tướng giáp lại nói: "Làm một địa chủ cũng tốt hơn bây giờ, cưới tám mười người vợ, sinh thêm mười mấy đứa con, kéo dài hương hỏa cho nhà ngươi."
Cuối cùng, phó tướng ất cũng gật đầu đồng ý
Nhiếp Tuân lại nói: "Những ngày này, không bằng các ngươi tạm tránh đầu sóng ngọn gió đi trước đã, đợi ông ta bình tĩnh lại."
Phó tướng cầu còn không được, không cần Nhiếp Tuân nhắc nhở bọn họ cũng biết lúc này nên tránh Nguyên Tín, ai bảo ông ta là một kẻ điên cơ chứ.
Lúc ở trước mặt Nguyên Tín, Nhiếp Tuân lại vu vơ đề cập đến chuyện ông ta say rượu đánh phó tướng, khuyên ông ta kiêng rượu ,bớt nóng nảy tức giận đi.
Vốn Nguyên Tín đang phiền lòng, Nhiếp Tuân nhắc lại khiến ông ta càng tức giận, giận cá chém thớt lên hai phó tướng.
Phó tướng nào chịu đựng được sự sỉ nhục như thế, lửa giận ngày càng tích tụ trong lòng, hận không thể chặt luôn đầu chó của Nguyên Tín xuống.
Hai bên nhìn nhau đầy thù hận, Nhiếp Tuân thấy lửa cháy đã đủ lớn liền tiện tay thêm ít củi.
Hai phó tướng cũng chẳng phải người quang minh chính đại gì, do xuất thân và tính cách, hai bọn họ là điển hình của kiểu người được thời thế thì càng trở nên điên cuồng. Trước mặt Nguyên Tín, phó tướng chẳng là cái đinh gì, nhưng trước mặt dân chúng, phó tướng lại là quan lớn có thể quyết định sống chết của cả một gia đình.
Ngày thứ ba...
Trong lúc Nguyên Tín đang uống rượu giải sầu, lính truyền tin tiến vào báo cáo một chuyện.
Có một ông lão trung niên đem theo một chiếc chiếu cuốn kêu khóc bên ngoài.
Ông ta tức giận nói, "Đuổi ra chỗ khác!"
Lính truyền tin nói, " Ông lão đó đàng ồn ào khóc lóc bên đường, nói rằng trong quân doanh có người cưỡng ép cháu gái ông ta, làm nhục cô ấy đến chết !"
"Cái gì ?" Nguyên Tín nghe thấy lời này đầu óc tỉnh táo vài phần, khuôn mặt lại càng tức giận, "Kẻ nào dám làm trái quân quy ?"
Nguyên Tín tự thấy ông ta trị quân rất nghiêm, chủ công Hoàng Tung cũng cấm quân sĩ bắt nạt dân chúng, ai dám làm trái quân quy ?
Khổ chủ đã tới tận kêu rồi, Nguyên Tín có thể làm ngơ sao ?
Không phải ông ta thương hại khổ chủ, đánh giặc giết người này người nọ là chuyện bình thường, ai quan tâm bọn họ chết như thế nào chứ...nhưng mà ông ta không cho pháp có người phạm tội dưới sự quản lí của ông ta, khiêu khích quyền uy của ông ta. Đúng lúc Nguyên Tín đang cần chỗ để trút giận, ông ta liền sai người đem khổ chủ vào.
Khổ chủ là một ông lão gần 50 tuổi, sương gió đầy người, da mặt sạm đen, trân mặt toàn là những nếp nhăn.
"Tiểu dân tham kiến đại tướng quân."
Ông lão vừa tiến vào đã làm lễ với Nguyên Tín, một tiếng "đại tướng quân" này khiến ông ta cảm thấy lòng dạ thật thoải mái.
"Ngươi có nỗi khổ gì ?", Nguyên Tín hỏi.
Người nông dân lại vái Nguyên Tín thêm một lần rồi nâng tay lau hai hàng nước mắt trên mặt, hai mắt đỏ hoe nói, "Trong nhà tiểu dân có cô cháu gái mới mười bốn xuân xanh, đã được định sẵn một mối hôn sự, cùng sắp thánh gia, nào ngờ mấy hôm trước lại bị quân gia để mắt tới, cưỡng ép nó...Tiếu nhân đã xin bằng mọi cách nhưng vị quân gia kia vẫn không chịu thả người, còn nói muốn đem cháu gái của tiểu dân nạp làm thiếp. Tiểu dân không chịu nên bị đánh đập...Đứa cháu đáng thương của tiểu dân quỳ xuống cầu xin thay, vậy mà bị vị quân gia kia đánh chết tươi..."
Nguyên Tín nói, "Bản tướng trị quân rất nghiêm khắc, sao lại có loại sức sinh cưỡng ép dân nữ thế này chứ ?"
"Mấy đứa con trai của tiểu dân đều đầu quân chinh chiến, có đứa chết trận, không chết cũng tàn tật, con dâu đã không còn từ lâu, trong nhà chỉ còn trông chờ vào đứa cháu gái duy nhất làm nông thôi. Hiện giờ cháu gãi cũng không còn nữa, tiểu dân sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa đây ?" Người nông dân càng khóc càng thảm thiết, ông nói "Quân gia kia tự xưng là phó tướng dưới trương đại tướng quân, khiêu ngạo không coi ai ra gì, ngài có cho tiểu dân thêm mười lá gan, tiểu dân cũng không dám nói không thành có!"
Nguyên Tín nhíu chặt mày, càng lúc chất cồn càng bộc lên đầu, tính tình cũng bộc phát, ông ta vung tay nói, "Phó tướng dưới trướng bản tướng cũng chỉ có vài người đó thôi, ta sẽ gọi bọn họ đến để ngươi nhìn xem. Nếu ngươi nói thật, bản tướng sẽ trả lại công bằng cho ngươi, nếu ngươi dám nói dối thì cẩn thận cái mạng quèn của ngươi !"
Người nông dân khóc nói: "Tiểu dân nào dám mạo phạm đại tướng quân và các vị quân gia, chỉ thương cho đứa cháu gái của tiểu nhân phải chết quá thảm."
Mấy tên phó tướng bị Nguyên Tín gọi tới.
Dạo gần đây tính tình Nguyên Tín không ổn định, bọn họ cũng không đoán được ông ta gọi bọn họ đến là vì chuyện gì, nói không chừng là có chuyện gì đó quan trọng cần nghị sự.
Các phó tướng bước vào chủ trướng, nhìn thấy Nguyên Tín say rượu mắt lờ đờ ngồi trên ghế, phía dưới là lão nông dân đang run rẩy quỳ.
Lão nông dân rụt rè quay đầu lại nhìn họ, các phó tường mờ mịt không hiểu gì.
Chỉ có một người nhìn thấy ông ta thì sợ tái mặt đi, lùi lại một bước, đò chính là phó tướng giáp.
Đôi mắt ông lão sáng lên, chỉ vào vị phó tướng và nói, "Đại tướng quân, chình là vị quân gia này đây."
Mọi người quay đầu nhìn sang, Nguyên Tín nhìn chằm chằm vào hắn rồi lập tức nhe răng cười, đôi mắt tràn đầy sát khí.
"Ngươi chắc chắn là hắn sao ?"
"Chắc chắn, đây chính là vị quân gia cưỡng ép cháu gái tiểu dân, còn đánh chết con bé."
Phó tướng nghe giáp nghe vậy thì mặt lập tức trắng bệch như quét một lớp vôi, môi tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, sát ý trong mắt Nguyên Tín làm hắn run sợ.
Hắn đâu thể ngờ rằng lão nông dân này lại dám đem thi thể cháu gái đến quân doanh tố cáo.
Hắn ta không phải làm chuyện này chỉ có một lần, cũng đâu phải chỉ có một mình hắn làm loại chuyện này.
Hành quân đánh trận thời cổ đại nhiều gian khổ, mỗi ngày tướng lĩnh trong quân doanh phải chịu áp lực sinh tử rất lớn, để nghẹn lâu ngày sẽ sinh bệnh nên bọn họ cần một con đường để phát tiết. Vào những lúc như thế này, việc nam nữ là chuyện tốt nhất bọn họ có thể làm, vừa thỏa mãn nhu cầu của cơ thể, vừa giải tỏa áp lực.
Cho dù bên trên đã ra lệnh nghiêm cấm tướng sĩ không được ức hiếp dân chúng, không được gian dâm với dân nhưng vẫn có người nhân tời điểm tình hình hỗn loạn mà vi phạm quân lệnh. Có điều hắn đã là phó tướng rồi, ít nhiều gì cũng có thể coi là một chức quan, chuyện này không cần hắn ta mở miệng cũng có người lặng lẽ đến biếu. Cháu gái của lão nông dân cũng là người khác tặng cho hắn ta, hắn cảm thấy mùi vị không tệ, còn định để làm vợ lẽ nữa.
Không nghĩ tới lão ta lại không biết điều như thế, hắn chỉ định dạy dỗ lão một chút không ngờ ra tay hơi nặng, hại chết cháu gái lão ta.
Chuyện này vốn có thể giải quyết dễ dàng, sao lại náo loạn đến trước mặt Nguyên Tín rồi ?
Sắc mặt phó tướng cũng lại, tròng mắt đảo quanh, dự định giết người diệt khẩu.
Hắn ta tức giận hét lên: "Đừng có vu khống."
"Ngươi còn muốn giết người diệt khẩu phải không ?"
Nguyên Tín đã không ưa phó tướng này từ lâu, khổ nỗi trước giờ chưa làm được gì, lần này tóm được cơ hội, há lại bỏ qua dễ dàng như thế ?
Mọi người quay ra nhìn nhau, lập tức hiểu được câu chuyện.
Nguyên Tín trước giờ luôn tự cho mình trị quân nghiêm minh, thực tế lại chỉ có thế, rất nhiều chỗ có thể lợi dụng sơ hở.
Từ trên xuống dưới, bao che lẫn nau.
Nếu để Nguyên Tín trị tội phó tướng giáp, nhổ cà rốt thì đất lên theo, những người khác cũng đâu sạch sẽ gì cho cam.
Bọn họ lập tứ khuyên bảo Nguyên Tín tạm thời cách chức phó tướng rồi giam lại, từ từ điều tra rồi mới định tội.
Hiện tại có nhiều điêu dân muốn bám víu họ như thế, ai biết ông lão này có tùy tiện đem một cái xác đến gây chuyện hay không ?
Nguyên Tín đang say rượu, đầu óc lộn xộn, thấy mọi người mồm năm miệng mười khuyên ông ta tới mức đau cả đầu, chỉ có thể đồng ý với bọn họ.
Trong lòng phó tướng rét lạnh..
Đợi đến khi Nguyên Tín tỉnh rượu, ông ta còn có thể giữ mạng hay sao ?
Chi bằng...
Tiên hạ thủ vi cường, khiến Nguyên Tín không còn mạng để điều tra chuyện này nữa.
Phó tướng ất tới thăm hắn, nghe hắn ta bảo muốn làm chuyện lớn thì lập tức hoảng sợ.
"Ngươi không muốn sống nữa ?"
Phó tướng giáp hung dữ nói: "Ông đây không lấy mạng Nguyên Tín thì ngày mai lão ta sẽ lấy mạng ông đây."
Phó tướng ất sắc mặt trùng xuống, không dám nghe theo hắn nữa.
"Sao hả? Ngươi sợ à?"
Phó tướng ất nói: "Không phải ta sợ...Chỉ là sau khi giết hắn, chúng ta phải làm sao."
Phó tướng giáp nói: "Đánh trận mấy năm nay, huynh đệ chúng ta cướp được không ít tiền bạc, đi đâu cũng không sợ chết đói."
Phó tướng ất vẫn không nói gì.
Phó tướng giáp lại nói: "Làm một địa chủ cũng tốt hơn bây giờ, cưới tám mười người vợ, sinh thêm mười mấy đứa con, kéo dài hương hỏa cho nhà ngươi."
Cuối cùng, phó tướng ất cũng gật đầu đồng ý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.