Chương 570
Nấm Hương Xào
06/09/2019
[Đờ Ết Nặng Đệt]: Ha ha, mù đánh đấm, Trương Bình bị câu này của Streamer làm tổn thương rồi.
[Sophie]: Khụ khụ, mặc dù tôi rất muốn cười nhưng chắc là Trương Bình không hiểu mù đánh đấm là gì nhỉ?
[Số Lượng Ăn Chay]: Hy vọng là không hiểu, nếu hiểu thì sẽ đau lòng đấy. Nói đi nói lại, trước mặt Streamer thì ai mà chẳng mù đánh đấm?
[Cười Ba Ngày]: Ha ha, đập bàn, bác trên quá tàn nhẫn rồi.
Trương Bình ngượng ngùng, võ nghệ của anh ta đúng là không ổn, đối phó với người bình thường không vấn đề nhưng nếu như gặp phải nhân vật khó đối phó thì anh đây chỉ là một con cá muối nằm trên nền đất cổ vũ chủ công nhà mình, ngồi xem chủ công một chọi n.
“Chủ công, đối phương theo chúng ta làm gì thế?”
Trương Bình từ đầu đến cuối không phát hiện ra hành tung của người kia, ngoài chuyện làm việc quá mức chăm chú ra thì một nguyên nhân quan trọng khác chính là anh không cảm thấy đối phương có ác ý gì.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng không biết, nhưng đúng là một người thú vị.”
Trương Bình ngạc nhiên, thấy chủ công hứng thú, anh ta cũng thấy hiếu kỳ hơn đối với “vị khách” chưa từng gặp mặt kia.
Đối phương ho khan hồi lâu, cuối cùng cũng ngưng, nhưng Khương Bồng Cơ biết người kia vẫn đang ở bên cạnh, cô chậm rãi thưởng thức bữa trưa của mình.
Khẩu phần của cô còn nhiều hơn nam giới bình thường, lượng thức ăn mỗi bữa gấp mấy lần.
Trương Bình lần nào cũng rất ngạc nhiên, chủ công nhà mình trông cũng đâu vạm vỡ lắm, ăn nhiều thức ăn như thế thì nhét vào chỗ nào rồi?
Ăn uống no nê, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của tiểu nhị và người đàn ông lạ.
Khương Bồng Cơ nói: “Cho vào đi.”
Một lát sau, tấm rèm lại bị người khác vén lên, một người đàn ông mặc quần áo cũ màu tro đi vào.
Đối phương tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình gầy gò, bộ trang phục cũ kỹ rộng thùng thình đang mặc trên người càng làm cho anh ta trông gầy hơn.
Má hóp lại, đôi môi mỏng tái nhợt, sắc mặt trắng bệch thiếu sức sống.
Nếu không phải người này mặt mũi trông ngay thẳng, khí chất vừa nhìn đã biết là người có gia giáo thì không biết chừng còn bị người khác tưởng là hạng lưu manh ham mê tửu sắc.
Anh ta vừa xuất hiện, đám khán giả kênh livestream đã sôi nổi hẳn lên.
[Cố Gắng Lưu Bản Thảo]: Chà, dáng dấp anh chàng này đúng là không tồi, như tay chơi đàn đúm bệnh tật, một vẻ đẹp yếu đuối.
[Đông Phương Yêu Dạ]: Streamer, cô muốn tập hợp đầy đủ các mỹ nam à? Vệ Tử Hiếu nho nhã đảm đang, Phong Hoài Du ôn hòa đoan chính, Lý Hán Mỹ ngờ nghệch đáng yêu, Dương Tĩnh Dung ngốc nghếch tham ăn, Từ Hiếu Dư lải nhải hiền lành, Kỳ Quan Văn Chứng chín chắn u sầu... Mẹ ơi! Giờ lại thêm một một thanh niên không biết tên vô cùng phóng túng... Nhan sắc của kênh livestream này thật cao.
[Vịt Donald Cũng Là Tôi]: Ha ha, những hình dung trên đều đúng, nhưng Dương Tĩnh Dung ngốc ngếch tham ăn là cái quái gì? Cẩn thận nửa đêm Dương Tư đến tìm thím “tâm sự” đấy, người ta trong miêu tả của Vệ Từ mỹ nhân rõ ràng là nham hiểm thâm độc, thích dùng quỷ kế nha.
[Tu Tiên Quá Đã]: Nếu như nam thần Dương Tư nửa đêm đến tính sổ thì nhớ báo chàng đến giường của tôi, giường đã sưởi ấm rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua người vừa tới, đối phương không hề khách khí, mặt dày ngồi xuống một vị trí gần cô.
Cô chợt nói: “Không muốn chết trẻ, con không ai chăm sóc thì cai hàn thực tán đi.”
Người kia nhìn Khương Bồng Cơ, Trương Bình cũng ngạc nhiên nhìn thanh niên xa lạ.
“Ngươi ít nhất cũng dùng hàn thực tán bốn năm rồi, cứ đà này thì sắp đi gặp Diêm Vương rồi đấy. Gần đây thời gian giữa hai lần dùng hàn thực tán càng ngày càng ngắn, nếu ngươi không quyết tâm cai thì nên suy xét việc chôn cất sau khi chết đi. Ngươi đã nếm thử cảm giác lên cơn nghiện chưa? Nếu lên cơn mà không mua được hàn thực tán, ngươi nghĩ bản thân có nghị lực không cầu xin người khác không?” Cô tự nhiên hỏi: “Ta nhìn ra được, tính cách ngươi khá kiêu ngạo nên không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt nhếch nhác nhất của mình.”
Thanh niên vốn còn cười xem thường, song càng nghe sắc mặt càng xấu, vẻ mặt nghiêm lại, Trương Bình thì nghe đến ngây người.
Khương Bồng Cơ lẩm bẩm: “Thôi, ta thấy ngươi không phù hợp.”
Thanh niên kinh ngạc, anh ta còn chưa nói gì, sự bất bình và phẫn nộ trong lòng lại tăng lên.
“Câu nói này của cậu là ý gì?”
Khương Bồng Cơ không khách khí nói: “Mặc dù ngươi chưa nói gì nhưng lúc ngươi bước vào ta đã biết tất cả. Ngươi quan sát ta và Hi Hành cả đường, thật cho rằng ta không hay biết gì à? Ta nghĩ, ngươi chắc là nhân tài mà Tử Hiếu viết thư chiêu mộ đến, quan sát xem ta có thích hợp không... Nhưng, hiền tài có thể chọn chủ thì chủ cũng có thể chọn hiền tài. Lúc ngươi bước vào, ta đã thấy ngươi không thích hợp.”
Trương Bình giật mình, thật muốn tiến lên bịt miệng chủ công nhà mình.
Nếu như thanh niên này đúng là người mà Vệ Từ giới thiệu, chắc chắn sẽ là nhân tài.
Chủ công không được tìm đường chết như thế nha!
Thanh niên nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Trương Bình, tâm trạng tốt hơn một chút, nhưng vẫn cay nghiệt nói: “Tên ngu ngốc này chính là minh quân mà Vệ Tử Hiếu coi trọng sao?”
Chưa hiểu gì đã mỉa mai khiến anh ta khó chịu tột cùng.
“Người tài trong thiên hạ đầy rẫy, thiếu một tên gây họa có sao. Cái cơ thể này của ngươi có thể làm cho ta được bao nhiêu năm?” Khương Bồng Cơ cũng cay nghiệt mỉa mai lại: “Ngươi nhớ lại xem, trừ thời gian ngươi dùng hàn thực tán, đầu óc ngươi minh mẫn được bao lâu?”
Đầu óc minh mẫn chính là điều kiện bắt buộc của mưu sĩ, thanh niên này không cai được hàn thực tán thì Khương Bồng Cơ đúng là không dám tùy tiện dùng.
Cũng đâu phải là người tài nào cũng có thể dùng.
Thanh niên trầm mặc một lúc, anh ta nghĩ kỹ lời nói vừa nãy của Khương Bồng Cơ mới hiểu cô không phải là người bắn tên không mục đích.
“Tử Hiếu nói cho cậu biết à?”
Anh ta dùng hàn thực tán cũng vài năm rồi, nhưng giao tiếp với thế giới bên ngoài rất ít, Liễu Hi không thể nào biết được, trừ khi Vệ Từ lắm lời.
Khương Bồng Cơ thành thực nói: “Không phải, Từ Hiếu không nói gì cả, huynh ấy thậm chí còn không nói với ta là viết thư cho ai.”
Thanh niên cảm thấy hứng thú mà làm khó cô: “Ta tự cảm thấy có khả năng giúp đỡ thiên hạ, cậu nói đuổi là đuổi, không sợ ta ghi thù sao? Mặc dù quận Phụng Ấp hiện nay là nơi giàu có của phương Bắc nhưng địa thế không tốt, dễ công khó thủ. Nếu quyết tâm báo thù rửa nhục thì ta cũng không phải không có khả năng.”
Khương Bồng Cơ đến mí mắt cũng không thèm nhấc, châm biếm lại: “Tiếp tục dùng hàn thực tán thì cái cơ thể này sống được mấy năm nữa, coi như ta thua.”
Khóe miệng thanh niên run run, suýt chút nữa không nhịn được.
Trên đời này lại có người độc miệng hơn anh ta ư?
Trương Bình lo sợ thanh niên phẩy áo ra đi, nhưng anh ta lại không hề tức giận bỏ đi, thậm chí còn cùng chủ công nhà mình châm biếm qua lại những câu cay nghiệt, cảm giác như hai kẻ kỳ phùng địch thủ.
Nhân tài thời buổi này... thật là khó hiểu.
Người xem livesteam cũng chẳng hiểu gì.
Trước là Dương Tư, giờ là Phong Chân, hai người này đều thích tự ngược đãi mình sao?
Nếu bọn họ là mưu sĩ mà gặp phải chủ công như Streamer thì sớm đã lật bàn rời đi rồi.
Thanh niên họ Phong tên Chân, tự Tử Thực, là nhân sĩ quận An Sơn, Chương Châu.
Phong Chân nhíu mày, vẫn không để tâm lắm: “... Hàn thực tán... thật sự có tác hại lớn vậy à?” >
[Sophie]: Khụ khụ, mặc dù tôi rất muốn cười nhưng chắc là Trương Bình không hiểu mù đánh đấm là gì nhỉ?
[Số Lượng Ăn Chay]: Hy vọng là không hiểu, nếu hiểu thì sẽ đau lòng đấy. Nói đi nói lại, trước mặt Streamer thì ai mà chẳng mù đánh đấm?
[Cười Ba Ngày]: Ha ha, đập bàn, bác trên quá tàn nhẫn rồi.
Trương Bình ngượng ngùng, võ nghệ của anh ta đúng là không ổn, đối phó với người bình thường không vấn đề nhưng nếu như gặp phải nhân vật khó đối phó thì anh đây chỉ là một con cá muối nằm trên nền đất cổ vũ chủ công nhà mình, ngồi xem chủ công một chọi n.
“Chủ công, đối phương theo chúng ta làm gì thế?”
Trương Bình từ đầu đến cuối không phát hiện ra hành tung của người kia, ngoài chuyện làm việc quá mức chăm chú ra thì một nguyên nhân quan trọng khác chính là anh không cảm thấy đối phương có ác ý gì.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta cũng không biết, nhưng đúng là một người thú vị.”
Trương Bình ngạc nhiên, thấy chủ công hứng thú, anh ta cũng thấy hiếu kỳ hơn đối với “vị khách” chưa từng gặp mặt kia.
Đối phương ho khan hồi lâu, cuối cùng cũng ngưng, nhưng Khương Bồng Cơ biết người kia vẫn đang ở bên cạnh, cô chậm rãi thưởng thức bữa trưa của mình.
Khẩu phần của cô còn nhiều hơn nam giới bình thường, lượng thức ăn mỗi bữa gấp mấy lần.
Trương Bình lần nào cũng rất ngạc nhiên, chủ công nhà mình trông cũng đâu vạm vỡ lắm, ăn nhiều thức ăn như thế thì nhét vào chỗ nào rồi?
Ăn uống no nê, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của tiểu nhị và người đàn ông lạ.
Khương Bồng Cơ nói: “Cho vào đi.”
Một lát sau, tấm rèm lại bị người khác vén lên, một người đàn ông mặc quần áo cũ màu tro đi vào.
Đối phương tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình gầy gò, bộ trang phục cũ kỹ rộng thùng thình đang mặc trên người càng làm cho anh ta trông gầy hơn.
Má hóp lại, đôi môi mỏng tái nhợt, sắc mặt trắng bệch thiếu sức sống.
Nếu không phải người này mặt mũi trông ngay thẳng, khí chất vừa nhìn đã biết là người có gia giáo thì không biết chừng còn bị người khác tưởng là hạng lưu manh ham mê tửu sắc.
Anh ta vừa xuất hiện, đám khán giả kênh livestream đã sôi nổi hẳn lên.
[Cố Gắng Lưu Bản Thảo]: Chà, dáng dấp anh chàng này đúng là không tồi, như tay chơi đàn đúm bệnh tật, một vẻ đẹp yếu đuối.
[Đông Phương Yêu Dạ]: Streamer, cô muốn tập hợp đầy đủ các mỹ nam à? Vệ Tử Hiếu nho nhã đảm đang, Phong Hoài Du ôn hòa đoan chính, Lý Hán Mỹ ngờ nghệch đáng yêu, Dương Tĩnh Dung ngốc nghếch tham ăn, Từ Hiếu Dư lải nhải hiền lành, Kỳ Quan Văn Chứng chín chắn u sầu... Mẹ ơi! Giờ lại thêm một một thanh niên không biết tên vô cùng phóng túng... Nhan sắc của kênh livestream này thật cao.
[Vịt Donald Cũng Là Tôi]: Ha ha, những hình dung trên đều đúng, nhưng Dương Tĩnh Dung ngốc ngếch tham ăn là cái quái gì? Cẩn thận nửa đêm Dương Tư đến tìm thím “tâm sự” đấy, người ta trong miêu tả của Vệ Từ mỹ nhân rõ ràng là nham hiểm thâm độc, thích dùng quỷ kế nha.
[Tu Tiên Quá Đã]: Nếu như nam thần Dương Tư nửa đêm đến tính sổ thì nhớ báo chàng đến giường của tôi, giường đã sưởi ấm rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua người vừa tới, đối phương không hề khách khí, mặt dày ngồi xuống một vị trí gần cô.
Cô chợt nói: “Không muốn chết trẻ, con không ai chăm sóc thì cai hàn thực tán đi.”
Người kia nhìn Khương Bồng Cơ, Trương Bình cũng ngạc nhiên nhìn thanh niên xa lạ.
“Ngươi ít nhất cũng dùng hàn thực tán bốn năm rồi, cứ đà này thì sắp đi gặp Diêm Vương rồi đấy. Gần đây thời gian giữa hai lần dùng hàn thực tán càng ngày càng ngắn, nếu ngươi không quyết tâm cai thì nên suy xét việc chôn cất sau khi chết đi. Ngươi đã nếm thử cảm giác lên cơn nghiện chưa? Nếu lên cơn mà không mua được hàn thực tán, ngươi nghĩ bản thân có nghị lực không cầu xin người khác không?” Cô tự nhiên hỏi: “Ta nhìn ra được, tính cách ngươi khá kiêu ngạo nên không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt nhếch nhác nhất của mình.”
Thanh niên vốn còn cười xem thường, song càng nghe sắc mặt càng xấu, vẻ mặt nghiêm lại, Trương Bình thì nghe đến ngây người.
Khương Bồng Cơ lẩm bẩm: “Thôi, ta thấy ngươi không phù hợp.”
Thanh niên kinh ngạc, anh ta còn chưa nói gì, sự bất bình và phẫn nộ trong lòng lại tăng lên.
“Câu nói này của cậu là ý gì?”
Khương Bồng Cơ không khách khí nói: “Mặc dù ngươi chưa nói gì nhưng lúc ngươi bước vào ta đã biết tất cả. Ngươi quan sát ta và Hi Hành cả đường, thật cho rằng ta không hay biết gì à? Ta nghĩ, ngươi chắc là nhân tài mà Tử Hiếu viết thư chiêu mộ đến, quan sát xem ta có thích hợp không... Nhưng, hiền tài có thể chọn chủ thì chủ cũng có thể chọn hiền tài. Lúc ngươi bước vào, ta đã thấy ngươi không thích hợp.”
Trương Bình giật mình, thật muốn tiến lên bịt miệng chủ công nhà mình.
Nếu như thanh niên này đúng là người mà Vệ Từ giới thiệu, chắc chắn sẽ là nhân tài.
Chủ công không được tìm đường chết như thế nha!
Thanh niên nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Trương Bình, tâm trạng tốt hơn một chút, nhưng vẫn cay nghiệt nói: “Tên ngu ngốc này chính là minh quân mà Vệ Tử Hiếu coi trọng sao?”
Chưa hiểu gì đã mỉa mai khiến anh ta khó chịu tột cùng.
“Người tài trong thiên hạ đầy rẫy, thiếu một tên gây họa có sao. Cái cơ thể này của ngươi có thể làm cho ta được bao nhiêu năm?” Khương Bồng Cơ cũng cay nghiệt mỉa mai lại: “Ngươi nhớ lại xem, trừ thời gian ngươi dùng hàn thực tán, đầu óc ngươi minh mẫn được bao lâu?”
Đầu óc minh mẫn chính là điều kiện bắt buộc của mưu sĩ, thanh niên này không cai được hàn thực tán thì Khương Bồng Cơ đúng là không dám tùy tiện dùng.
Cũng đâu phải là người tài nào cũng có thể dùng.
Thanh niên trầm mặc một lúc, anh ta nghĩ kỹ lời nói vừa nãy của Khương Bồng Cơ mới hiểu cô không phải là người bắn tên không mục đích.
“Tử Hiếu nói cho cậu biết à?”
Anh ta dùng hàn thực tán cũng vài năm rồi, nhưng giao tiếp với thế giới bên ngoài rất ít, Liễu Hi không thể nào biết được, trừ khi Vệ Từ lắm lời.
Khương Bồng Cơ thành thực nói: “Không phải, Từ Hiếu không nói gì cả, huynh ấy thậm chí còn không nói với ta là viết thư cho ai.”
Thanh niên cảm thấy hứng thú mà làm khó cô: “Ta tự cảm thấy có khả năng giúp đỡ thiên hạ, cậu nói đuổi là đuổi, không sợ ta ghi thù sao? Mặc dù quận Phụng Ấp hiện nay là nơi giàu có của phương Bắc nhưng địa thế không tốt, dễ công khó thủ. Nếu quyết tâm báo thù rửa nhục thì ta cũng không phải không có khả năng.”
Khương Bồng Cơ đến mí mắt cũng không thèm nhấc, châm biếm lại: “Tiếp tục dùng hàn thực tán thì cái cơ thể này sống được mấy năm nữa, coi như ta thua.”
Khóe miệng thanh niên run run, suýt chút nữa không nhịn được.
Trên đời này lại có người độc miệng hơn anh ta ư?
Trương Bình lo sợ thanh niên phẩy áo ra đi, nhưng anh ta lại không hề tức giận bỏ đi, thậm chí còn cùng chủ công nhà mình châm biếm qua lại những câu cay nghiệt, cảm giác như hai kẻ kỳ phùng địch thủ.
Nhân tài thời buổi này... thật là khó hiểu.
Người xem livesteam cũng chẳng hiểu gì.
Trước là Dương Tư, giờ là Phong Chân, hai người này đều thích tự ngược đãi mình sao?
Nếu bọn họ là mưu sĩ mà gặp phải chủ công như Streamer thì sớm đã lật bàn rời đi rồi.
Thanh niên họ Phong tên Chân, tự Tử Thực, là nhân sĩ quận An Sơn, Chương Châu.
Phong Chân nhíu mày, vẫn không để tâm lắm: “... Hàn thực tán... thật sự có tác hại lớn vậy à?” >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.