Chương 596
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Phong Cẩn nhận ra được có chuyện không hay, sợ rằng Phong Khuê muốn viết đơn ly hôn.
* Tuy rằng anh cũng chẳng có thiện cảm gì với chị dâu, nhưng nếu như bỏ vợ thì lại liên quan đến chuyện nhà của anh trai... Phong Khuế có ly hôn hay không Phong Cẩn không quan tâm, nhưng lý do Phong Khuê ly hôn lại là vì chuyện của Trường Sinh, Phong Cẩn không thể thờ ơ mặc kệ.
Phong Khuê biết Phong Cẩn lo lắng, liền thở dài nói: “Đệ đừng nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến Trường Sinh”
Nói rồi anh ta quay sang tạ tội với hai vợ chồng Phong Nhân.
Phong Đỗ thị là dâu trưởng, cho nên việc ly hôn không đơn giản chỉ là chuyện của hai vợ chồng, nghiêm trọng hơn, đó còn là chuyện lớn của cả gia tộc Phong thị.
Phong Khuê còn chưa phải tộc trưởng, chuyện này chắc chắn sẽ khiến Phong Nhân gặp phiền phức.
Phong phu nhân đỡ anh đứng dậy: “Khổ cho con ta rồi, nói cho cùng vẫn là mẹ không tốt, chọn đi chọn lại thế mà lại chọn phải một đứa không ra gì thế này”
Thanh danh của Phong Đỗ thị ở Trung Chiếu rất tốt, gia thế cũng lớn, từ đó có thể suy ra học thức và phẩm hạnh chắc chắn là không kém, Phong phu nhân cũng nhìn vào điểm đó nên mới đưa cô ta vào danh sách đối tượng được cân nhắc. Sau vài lần điều tra kỹ càng, quả thật Phong Đỗ thị rất ưu tú.
Nhưng ai ngờ tình hình của Trung Chiếu và Đông Khánh lại khác nhau nhiều như thế, ngay đến tiêu chuẩn của các quý nữ thế gia cũng khác một trời một vực.
Phong Khuê vội nói: “Chuyện này là do con trai bất hiếu không biết dạy VỢ, còn nhiều lần làm phiền mẫu thân... Bây giờ cũng nên dứt khoát rồi.”
Phong Khuê có thể chịu đựng được những tật xấu của Phong Đỗ thị, chẳng qua chỉ là ham tiền, ham quyền, ghen tị, thiển cận. Nhà họ Phong có tiền, cô ta lại làm dâu trưởng, đến cuối cùng công việc quản lý nội trợ trong tộc chắc chắn sẽ do cô ta quản lý. Phong Khuê không quan tâm mấy đến chuyện nam nữ, trước khi Phong Đỗ thị về làm dầu không hề có thông phòng, sau khi lấy cô ta, Phong Khuê cũng không nạp thiếp, lâu rồi cô ta tự nhiên sẽ hiểu ra. Còn về phần thiển cận thì... chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện chính sự là được.
Mấy lần ám chỉ nói bóng nói gió, nói thẳng cũng có, thế nhưng đối phương vẫn coi như gió thoảng bến tại.
Phong Khuê không muốn dạy dỗ uốn nắn ư?
Anh ta cũng từng thử vài lần, nhưng cô ta cố tình giả mù giả điếc, vẫn tiếp tục phạm lỗi, anh còn có thể làm gì được nữa?
Ngay trước mặt người ngoài chỉ trích sai lầm của cô ta, khiến cho cô ta xấu hổ, mất hết mặt mũi à?
Vốn dĩ vợ chồng là một thể, không giữ thể diện cho Phong Đỗ thị thì có khác gì tự tát vào mặt mình đâu?
Phong Khuế nói riêng với cô ta cũng không có tác dụng gì, nhờ mẫu thân chỉ điểm cũng vô dụng, lo lắng thông cảm cho cô ta như vậy ngược lại càng khiến cô ta kiêu căng.
Anh không để ý đến xuất thân và dung mạo của Phong Đỗ thị, nhưng cách ăn nói, nề nếp gia giáo và học thức nhất định phải đạt tiêu chuẩn.
Nếu ngay đến điều này cũng không làm được mà còn tiếp tục để cô ta ngồi trên cái vị trí dâu trưởng nữa thì người phải chịu tai họa chính là con cháu đời sau của Phong thị.
Phong Khuê cho rằng, cho dù cô ta không thể trở thành một cô con dâu trưởng tốt thì ít nhất cũng phải làm một người mẹ tốt chứ?
Kết quả thì sao?
Mười đầu móng tay của hai đứa con trai đã bao lâu không cắt rồi, kẽ móng tay kết toàn đất bẩn, nhìn chi tiết là có thể đoán ra tổng thể, thậm chí Phong Khuê có thể tưởng tượng ra cảnh Phong Đỗ thị không ngừng mắng mỏ nguyền rủa, vừa mặc kệ hai đứa con trai nhỏ tuổi. Đừng đổ lỗi cho nha hoàn, nô bộc, ngay đến người làm mẹ còn không tận tâm tận sức thì làm sao mà mong một đám nha hoàn nô bộc có thể chu đáo, lo lắng mọi bế? Không quản được việc nhà, làm mẹ cũng không xong, cô ta thật sự khiến Phong Khuê cực kỳ thất vọng.
Anh ta viết đơn ly hôn mà không phải là đơn bỏ vợ đã là giữ thể diện cho cả hai nhà.
Phong Cẩn định khuyên anh trai mấy câu, nhưng ngặt nỗi anh trai anh đã quyết định, anh có khuyến nữa cũng không có tác dụng gì.
Trường Sinh nhạy cảm phát giác ra bầu không khí giữa những người lớn có cái gì đó không đúng, bé nhỏ giọng sụt sịt, vùi vào lòng mẹ, không dám khóc to.
Viết xong nét cuối cùng, vẻ mặt của Phong Khuê đã đen như mực.
“Bá... bá?” Cũng không biết là từ lúc nào Trường Sinh đã thoát khỏi vòng tay của Ngụy Tĩnh Nhàn, chạy đến bên cạnh Phong Khuê kéo tay áo của anh, biểu cảm như đang phạm lỗi. Phong Khuê thở dài, giơ tay xoa đầu cô bé.
Trong chuyện con cái này, Phong Đỗ thị có sai, mà anh cũng có lỗi.
Con trai trưởng mới ba tuổi, con út còn chưa đầy hai tuổi, cả hai đều là con dòng chính, lớn tuổi hơn Trường Sinh mà lại không khỏe mạnh bằng Trường Sinh.
“Đại bá thay mặt hai anh họ xin lỗi Trường Sinh, đừng giận hai anh nữa được không?” Phong Khuê ôn hòa nói: “Chúng đều lớn tuổi hơn Trường Sinh nhưng lại không làm hết trách nhiệm của một người anh, đại bá sẽ phạt chúng. Đợi đến khi bọn chúng biết lỗi rồi, đại bá sẽ bảo bọn chúng đến xin lỗi Trường Sinh nhé”
Trường Sinh vừa gật đầu vừa nói vâng, nở một nụ cười ngây ngô trên gương mặt vẫn còn vương những vệt nước mắt.
Thấy vậy, trong lòng Phong Khuê lại càng cảm khái.
Em dâu là một người tốt, chăm sóc con cái và gia đình rất chu đáo.
Phong Cẩn có hơi lo lắng, chỉ sợ chuyện này sẽ biến thành một cái gai ngăn cách giữa hai anh em.
Phong Đỗ thị đợi trong phòng một lúc lâu, mãi cho tới khi trăng đã mờ đi mới thấy Phong Khuê trở về.
“Lang, lang quân...”
Nghĩ đến chuyện trước đó, Phong Đỗ thị liền nhụt chí.
Phong Khuế nói: “Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Phong Khuê được dạy dỗ rằng phải tôn trọng vợ mình, chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì chắc chắn cả hai vợ chồng sẽ ràng buộc với nhau cả đời. Vì sự hòa thuận trong gia đình, việc trao đổi thường xuyên giữa hai vợ chồng là điều rất quan trọng. Khi vừa mới lấy nhau, anh ta cũng hay dành thời gian rảnh nói chuyện với Phong Đỗ thị để hiểu cô ta hơn.
Nhưng kết quả thì sao?
Lần nào Phong Đỗ thị mở miệng cũng bóp chết luôn cuộc nói chuyện.
Sau rất nhiều lần như thế, lòng nhiệt tình của Phong Khuê cũng nguội lạnh, hai vợ chồng chỉ còn chút tình cảm bề ngoài.
Phong Đỗ thị ngồi đối diện với chồng, trong lòng thấp thỏm không yên, vừa âm thầm quan sát biểu cảm của Phong Khuê vừa xin lỗi.
“Lang quân, chuyện ngày hôm nay, quả thật là thiếp có lỗi...”
Phong Khuê nói: “Tính ra thì Trường Sinh mới một tuổi rưỡi, nàng là bác gái của con bé, thần làm trưởng bối lại không biết hiển từ với con cháu, ta nói có sai không?”
Gương mặt của Phong Đỗ thị thoắt cái đã tái nhợt, như thể vừa quét một lớp sơn trắng.
“Đó, đó là lỗi của em dâu không biết dạy con đấy chứ? Đúng là Trường Sinh còn nhỏ, nhưng chính vì còn nhỏ nên mới phải dạy dỗ nghiêm khắc”
Phong Khuê lạnh mặt nói: “Cái dạy dỗ nghiêm khắc mà cô nói chính là xui khiến con trai đi bắt nạt con bé?”
Phong Đỗ thị kinh ngạc trợn tròn mắt, dáng vẻ như đang giật mình sợ hãi.
Phong Khuê cười lạnh nói: “Trên đời này không có chuyện gì là giấu được kín kẽ, càng đừng nói đến ở những nơi nhiều người phức tạp như nhà họ Phong. Bản thân cô là dấu trưởng và quản lý không nghiêm, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là bà vú già bị cô mua chuộc khai hết. Hơn bốn năm rồi tại sao cô không có chút tiến bộ nào vậy?”
Phong Đỗ thị ngượng ngập không nói gì, trong lòng hoảng sợ căng thẳng: “Thiếp... thiếp...”
“Lúc cô dạy dỗ Thúy Vân, ta có từng mắng cô chưa?”
Thúy Vân chính là nha hoàn thân cận hầu hạ Phong Khuê, hai năm trước đã lấy chồng chuyển ra ngoài.
Vì có chút nhan sắc mà cô bị Phong Đỗ thị dáng vẻ tầm thường đố kị, bị tát hai mươi cái trước mặt mọi người, suýt nữa bị đánh chết.
Nhắc đến Thúy Vân, dường như Phong Đỗ thị có chút tự tin.
“Lang quần chưa mắng thiếp nhưng cũng nói hai cầu, hơn nữa lang quân rõ ràng là bảo vệ cho con hồ ly tinh đó”
Phong Khuê hỏi ngược lại: “Đó chính là tỳ nữ chăm sóc ta tròn mười năm, ta cũng là người có tình cảm, cô mong ta tuyệt tình tuyệt nghĩa sao?”
Cô tỳ nữ đó cũng đã lấy chồng rồi, chồng người ta còn là người Phong Khuê tương đối nể trọng, Phong Đỗ thị chỉ ghen bóng ghen gió.
Thôi... nói chuyện với cô ta thật mệt mỏi.
Càng nói lại càng đi vào ngõ cụt.
Phong Khuê rút một cuốn thẻ tre được xông hương từ trong tay áo ra: “Cầm lấy đi”
Phong Đỗ thị ngẩn người, run rẩy cầm lấy, vừa mở ra xem cả người đã nhũn ra ngã nhào trên mặt đất, chầu thoa trầm ngọc rơi đầy đất.
“Đây là đơn ly hôn, chuyện này tốt cho cả ta và cố” >
* Tuy rằng anh cũng chẳng có thiện cảm gì với chị dâu, nhưng nếu như bỏ vợ thì lại liên quan đến chuyện nhà của anh trai... Phong Khuế có ly hôn hay không Phong Cẩn không quan tâm, nhưng lý do Phong Khuê ly hôn lại là vì chuyện của Trường Sinh, Phong Cẩn không thể thờ ơ mặc kệ.
Phong Khuê biết Phong Cẩn lo lắng, liền thở dài nói: “Đệ đừng nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến Trường Sinh”
Nói rồi anh ta quay sang tạ tội với hai vợ chồng Phong Nhân.
Phong Đỗ thị là dâu trưởng, cho nên việc ly hôn không đơn giản chỉ là chuyện của hai vợ chồng, nghiêm trọng hơn, đó còn là chuyện lớn của cả gia tộc Phong thị.
Phong Khuê còn chưa phải tộc trưởng, chuyện này chắc chắn sẽ khiến Phong Nhân gặp phiền phức.
Phong phu nhân đỡ anh đứng dậy: “Khổ cho con ta rồi, nói cho cùng vẫn là mẹ không tốt, chọn đi chọn lại thế mà lại chọn phải một đứa không ra gì thế này”
Thanh danh của Phong Đỗ thị ở Trung Chiếu rất tốt, gia thế cũng lớn, từ đó có thể suy ra học thức và phẩm hạnh chắc chắn là không kém, Phong phu nhân cũng nhìn vào điểm đó nên mới đưa cô ta vào danh sách đối tượng được cân nhắc. Sau vài lần điều tra kỹ càng, quả thật Phong Đỗ thị rất ưu tú.
Nhưng ai ngờ tình hình của Trung Chiếu và Đông Khánh lại khác nhau nhiều như thế, ngay đến tiêu chuẩn của các quý nữ thế gia cũng khác một trời một vực.
Phong Khuê vội nói: “Chuyện này là do con trai bất hiếu không biết dạy VỢ, còn nhiều lần làm phiền mẫu thân... Bây giờ cũng nên dứt khoát rồi.”
Phong Khuê có thể chịu đựng được những tật xấu của Phong Đỗ thị, chẳng qua chỉ là ham tiền, ham quyền, ghen tị, thiển cận. Nhà họ Phong có tiền, cô ta lại làm dâu trưởng, đến cuối cùng công việc quản lý nội trợ trong tộc chắc chắn sẽ do cô ta quản lý. Phong Khuê không quan tâm mấy đến chuyện nam nữ, trước khi Phong Đỗ thị về làm dầu không hề có thông phòng, sau khi lấy cô ta, Phong Khuê cũng không nạp thiếp, lâu rồi cô ta tự nhiên sẽ hiểu ra. Còn về phần thiển cận thì... chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện chính sự là được.
Mấy lần ám chỉ nói bóng nói gió, nói thẳng cũng có, thế nhưng đối phương vẫn coi như gió thoảng bến tại.
Phong Khuê không muốn dạy dỗ uốn nắn ư?
Anh ta cũng từng thử vài lần, nhưng cô ta cố tình giả mù giả điếc, vẫn tiếp tục phạm lỗi, anh còn có thể làm gì được nữa?
Ngay trước mặt người ngoài chỉ trích sai lầm của cô ta, khiến cho cô ta xấu hổ, mất hết mặt mũi à?
Vốn dĩ vợ chồng là một thể, không giữ thể diện cho Phong Đỗ thị thì có khác gì tự tát vào mặt mình đâu?
Phong Khuế nói riêng với cô ta cũng không có tác dụng gì, nhờ mẫu thân chỉ điểm cũng vô dụng, lo lắng thông cảm cho cô ta như vậy ngược lại càng khiến cô ta kiêu căng.
Anh không để ý đến xuất thân và dung mạo của Phong Đỗ thị, nhưng cách ăn nói, nề nếp gia giáo và học thức nhất định phải đạt tiêu chuẩn.
Nếu ngay đến điều này cũng không làm được mà còn tiếp tục để cô ta ngồi trên cái vị trí dâu trưởng nữa thì người phải chịu tai họa chính là con cháu đời sau của Phong thị.
Phong Khuê cho rằng, cho dù cô ta không thể trở thành một cô con dâu trưởng tốt thì ít nhất cũng phải làm một người mẹ tốt chứ?
Kết quả thì sao?
Mười đầu móng tay của hai đứa con trai đã bao lâu không cắt rồi, kẽ móng tay kết toàn đất bẩn, nhìn chi tiết là có thể đoán ra tổng thể, thậm chí Phong Khuê có thể tưởng tượng ra cảnh Phong Đỗ thị không ngừng mắng mỏ nguyền rủa, vừa mặc kệ hai đứa con trai nhỏ tuổi. Đừng đổ lỗi cho nha hoàn, nô bộc, ngay đến người làm mẹ còn không tận tâm tận sức thì làm sao mà mong một đám nha hoàn nô bộc có thể chu đáo, lo lắng mọi bế? Không quản được việc nhà, làm mẹ cũng không xong, cô ta thật sự khiến Phong Khuê cực kỳ thất vọng.
Anh ta viết đơn ly hôn mà không phải là đơn bỏ vợ đã là giữ thể diện cho cả hai nhà.
Phong Cẩn định khuyên anh trai mấy câu, nhưng ngặt nỗi anh trai anh đã quyết định, anh có khuyến nữa cũng không có tác dụng gì.
Trường Sinh nhạy cảm phát giác ra bầu không khí giữa những người lớn có cái gì đó không đúng, bé nhỏ giọng sụt sịt, vùi vào lòng mẹ, không dám khóc to.
Viết xong nét cuối cùng, vẻ mặt của Phong Khuê đã đen như mực.
“Bá... bá?” Cũng không biết là từ lúc nào Trường Sinh đã thoát khỏi vòng tay của Ngụy Tĩnh Nhàn, chạy đến bên cạnh Phong Khuê kéo tay áo của anh, biểu cảm như đang phạm lỗi. Phong Khuê thở dài, giơ tay xoa đầu cô bé.
Trong chuyện con cái này, Phong Đỗ thị có sai, mà anh cũng có lỗi.
Con trai trưởng mới ba tuổi, con út còn chưa đầy hai tuổi, cả hai đều là con dòng chính, lớn tuổi hơn Trường Sinh mà lại không khỏe mạnh bằng Trường Sinh.
“Đại bá thay mặt hai anh họ xin lỗi Trường Sinh, đừng giận hai anh nữa được không?” Phong Khuê ôn hòa nói: “Chúng đều lớn tuổi hơn Trường Sinh nhưng lại không làm hết trách nhiệm của một người anh, đại bá sẽ phạt chúng. Đợi đến khi bọn chúng biết lỗi rồi, đại bá sẽ bảo bọn chúng đến xin lỗi Trường Sinh nhé”
Trường Sinh vừa gật đầu vừa nói vâng, nở một nụ cười ngây ngô trên gương mặt vẫn còn vương những vệt nước mắt.
Thấy vậy, trong lòng Phong Khuê lại càng cảm khái.
Em dâu là một người tốt, chăm sóc con cái và gia đình rất chu đáo.
Phong Cẩn có hơi lo lắng, chỉ sợ chuyện này sẽ biến thành một cái gai ngăn cách giữa hai anh em.
Phong Đỗ thị đợi trong phòng một lúc lâu, mãi cho tới khi trăng đã mờ đi mới thấy Phong Khuê trở về.
“Lang, lang quân...”
Nghĩ đến chuyện trước đó, Phong Đỗ thị liền nhụt chí.
Phong Khuế nói: “Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Phong Khuê được dạy dỗ rằng phải tôn trọng vợ mình, chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì chắc chắn cả hai vợ chồng sẽ ràng buộc với nhau cả đời. Vì sự hòa thuận trong gia đình, việc trao đổi thường xuyên giữa hai vợ chồng là điều rất quan trọng. Khi vừa mới lấy nhau, anh ta cũng hay dành thời gian rảnh nói chuyện với Phong Đỗ thị để hiểu cô ta hơn.
Nhưng kết quả thì sao?
Lần nào Phong Đỗ thị mở miệng cũng bóp chết luôn cuộc nói chuyện.
Sau rất nhiều lần như thế, lòng nhiệt tình của Phong Khuê cũng nguội lạnh, hai vợ chồng chỉ còn chút tình cảm bề ngoài.
Phong Đỗ thị ngồi đối diện với chồng, trong lòng thấp thỏm không yên, vừa âm thầm quan sát biểu cảm của Phong Khuê vừa xin lỗi.
“Lang quân, chuyện ngày hôm nay, quả thật là thiếp có lỗi...”
Phong Khuê nói: “Tính ra thì Trường Sinh mới một tuổi rưỡi, nàng là bác gái của con bé, thần làm trưởng bối lại không biết hiển từ với con cháu, ta nói có sai không?”
Gương mặt của Phong Đỗ thị thoắt cái đã tái nhợt, như thể vừa quét một lớp sơn trắng.
“Đó, đó là lỗi của em dâu không biết dạy con đấy chứ? Đúng là Trường Sinh còn nhỏ, nhưng chính vì còn nhỏ nên mới phải dạy dỗ nghiêm khắc”
Phong Khuê lạnh mặt nói: “Cái dạy dỗ nghiêm khắc mà cô nói chính là xui khiến con trai đi bắt nạt con bé?”
Phong Đỗ thị kinh ngạc trợn tròn mắt, dáng vẻ như đang giật mình sợ hãi.
Phong Khuê cười lạnh nói: “Trên đời này không có chuyện gì là giấu được kín kẽ, càng đừng nói đến ở những nơi nhiều người phức tạp như nhà họ Phong. Bản thân cô là dấu trưởng và quản lý không nghiêm, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là bà vú già bị cô mua chuộc khai hết. Hơn bốn năm rồi tại sao cô không có chút tiến bộ nào vậy?”
Phong Đỗ thị ngượng ngập không nói gì, trong lòng hoảng sợ căng thẳng: “Thiếp... thiếp...”
“Lúc cô dạy dỗ Thúy Vân, ta có từng mắng cô chưa?”
Thúy Vân chính là nha hoàn thân cận hầu hạ Phong Khuê, hai năm trước đã lấy chồng chuyển ra ngoài.
Vì có chút nhan sắc mà cô bị Phong Đỗ thị dáng vẻ tầm thường đố kị, bị tát hai mươi cái trước mặt mọi người, suýt nữa bị đánh chết.
Nhắc đến Thúy Vân, dường như Phong Đỗ thị có chút tự tin.
“Lang quần chưa mắng thiếp nhưng cũng nói hai cầu, hơn nữa lang quân rõ ràng là bảo vệ cho con hồ ly tinh đó”
Phong Khuê hỏi ngược lại: “Đó chính là tỳ nữ chăm sóc ta tròn mười năm, ta cũng là người có tình cảm, cô mong ta tuyệt tình tuyệt nghĩa sao?”
Cô tỳ nữ đó cũng đã lấy chồng rồi, chồng người ta còn là người Phong Khuê tương đối nể trọng, Phong Đỗ thị chỉ ghen bóng ghen gió.
Thôi... nói chuyện với cô ta thật mệt mỏi.
Càng nói lại càng đi vào ngõ cụt.
Phong Khuê rút một cuốn thẻ tre được xông hương từ trong tay áo ra: “Cầm lấy đi”
Phong Đỗ thị ngẩn người, run rẩy cầm lấy, vừa mở ra xem cả người đã nhũn ra ngã nhào trên mặt đất, chầu thoa trầm ngọc rơi đầy đất.
“Đây là đơn ly hôn, chuyện này tốt cho cả ta và cố” >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.