Chương 657
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Mưu sĩ là những kẻ lắm mưu nhiều kế, họ không chỉ độc ác với kẻ địch mà đối với chính bản thân mình cũng vậy.
Lão nhị không hình dung được cảm giác này, nhưng sau khi nghe Vệ Từ giải thích, gã chỉ thấy run rẩy.
Để hại kẻ địch mà “cầu được chết”, nhẫn tâm đến mức nào mới làm như vậy chứ?
Vệ Từ giải thích kỹ càng kế hoạch của mình rồi mới trưng cầu ý kiến của lão nhị.
“Tướng quân thấy kế này thế nào?”
Lão nhị hoàn hồn lại, ấp úng đáp: “Được, được lắm... Tiên sinh nói gì cũng đúng cả”
“Nếu vậy thì mong chúng ta sẽ có một cuộc hợp tác vui vẻ!
Vệ Từ nở nụ cười tỏa nắng, khiến người ta không khỏi cảm thấy người này đúng là bậc quân tử.
Chỉ riêng lão nhị - người bị anh nhìn chằm chằm là không vui nổi, trái lại, gã còn thấy dựng hết tóc gáy.
Văn nhân đều là kẻ đáng sợ, lúc trước An Thối dắt mũi tất cả mọi người xoay vòng vòng, rồi giờ là Vệ Từ, trong vòng vây của địch mà vẫn có thể làm chủ tình thế.
Gã chỉ mong cả đời này không chọc phải đảm văn nhân gian xảo này thêm một lần nào nữa.
Không lâu sau khi lão nhị vào phòng khách, trong phòng vang lên tiếng rầm rầm, tiếp đó là tiếng kiếm rút khỏi vỏ, sau cùng là tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Thủ vệ bên ngoài tưởng là lão nhị bị đánh lén bèn vội vội vàng vàng xông vào, rồi kinh ngạc vì cảnh tượng trong phòng.
Một thanh niên mặc nho sam màu xanh sẫm đang ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, chúng không thấy mặt mũi của thanh niên nọ, chỉ thấy máu tươi đen đặc loang dần. Khi mấy tên thủ vệ nhận ra người bị giết là ai thì sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, tranh chấp hai bên không giết sứ giả đã là luật bất thành văn bao lâu nay!
Sứ giả của Liễu Hi bị lão nhị chém chết rồi, hai phe ắt sẽ đấu đến mức tao không chết thì mày phải chết.
Nếu chúng thua, rất có thể Liễu Hi sẽ đồ sát toàn bộ dân chúng trong thành, giết hết tù binh để trút giận cũng nên.
“Ông mày lại sợ thằng oắt con Liễu tặc đó đấy?” Lão nhị hừ một tiếng: “Đừng nói sứ giả do thằng ranh đó phái tới, dù nó đích thân chạy tới đây, ông mày cũng chém chết cả nó luôn. Kéo kẻ này xuống, băm thịt cho chó ăn, nhớ rửa sạch xương rồi gửi qua cho Liễu tặc. Đàm phán à? Đàm phán cái mẹ nhà nó chứ! Nó phái đứa nào qua đây, ông mày giết đứa đấy, tưởng người của Hồng Liên giáo chết hết rồi đấy?”
Thấy lão nhị cáu điện người nên mọi người không ai dám xông vào khuyên can, đành nghe lệnh mà kéo thi thể thanh niên xấu số kia xuống.
Trong phòng nồng mùi máu tươi, đèn đuốc chập chờn như mờ như tỏ, khiến người ta cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
Lão nhị sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, hiển nhiên gã không có khí thế mạnh mẽ như bề ngoài tỏ ra khi giết Vệ Tù.
“Nhị đương gia... giết sứ giả của Liễu tặc, chắc tới đêm hắn sẽ biết tin ngay, nếu khiêu chiến ngay sáng mai...”
“Đánh thì đánh, ông mày sợ đếch gì thằng ranh con vắt mũi chưa sạch ấy chứ?”
Lão nhị nóng như chọc vào cái là khạc lửa ra ngay, lát sau lại sa sút mà đi quanh, như thể muốn mài thủng sàn nhà.
Hồi lâu sau, gã mới hít sâu một hơi, sai thuộc hạ đi mời sứ giả do Hồng Liên Giáo phái đến.
Khi mọi người đã lui ra hết, lão nhị mới vội vàng vào gian trong, Vệ Từ đã thay một bộ quần áo vải đay, quan ngọc trên đầu cũng đổi thành khăn vải, nếu bỏ qua dung mạo tuyệt đẹp và khí chất tuyệt trần ấy thì trông anh không khác gì những văn sĩ khác.
“Tiên sinh... ta đã làm theo lời ngài nói rồi, chúng sẽ mắc mưu chứ?”
Vệ Từ bưng bát trà lên uống, trà không quá ngon nhưng anh cũng không phải người kén chọn.
“Tốc chiến tốc thắng” Vệ Từ đáp: “Tốt nhất là mai phải dụ đội tinh nhuệ của chúng vào thành, để lâu ắt sẽ có người sinh nghi
Lão nhị ngoan ngoãn gật đầu: “Ta phái người đưa tiên sinh ra ngoài thành nhé?”
Vệ Từ xua tay từ chối: “Giờ Từ là người đã chết, không nên để bại lộ. Dù là thuộc hạ của tướng quân cũng chưa chắc tin tưởng hoàn toàn được. Cách giữ bí mật tốt nhất là không tiết lộ cho bất cứ ai biết, Từ tạm thời quấy rầy tướng quân mấy ngày vậy”
Lão nhị không tiếc tiền cơm vài ba ngày ấy, Vệ Từ ở lại mới khiến gã yên tâm, ít nhất có thứ để đảm bảo.
Nếu Liễu Hi nuốt lời thì gã vẫn còn Vệ Từ trong tay, cũng không quá lo lắng.
Nhưng mà...
Lão nhị nghĩ đến một vấn đề khá nguy hiểm khác.
“. Tiến sinh này, ngài bảo ta đưa hài cốt của ngài gửi cho Liễu Huyện lệnh, ngài ấy sẽ không hận thù gì ta đấy chứ?”
Nếu đã có kế hoạch trước rồi thì thôi, còn đây là trường hợp đột xuất, đến lúc ấy Liễu Hi không hay biết đầu đuôi câu chuyện rồi chém gã thì thành ra gã chết oan à.
Vệ Từ cười: “Không đầu, tướng quân cứ yên tâm đi”
Thực ra thì ý tưởng về kế hoạch này cũng mới xuất hiện trong đầu Vệ Từ mà thôi. Trước khi gặp lão nhị, anh đã lập ra vô số kế hoạch, nhưng khi gặp gã rồi, anh liền gạt bỏ toàn bộ kế hoạch lúc trước và lập ra một kế hoạch mới chỉ có lợi chứ không có hại. Đương nhiên, đó cũng là một lựa chọn vô cùng tàn nhẫn.
Lão nhị ôm lòng tin vững vàng đi ra khỏi phòng, Vệ Từ khẽ hạ mắt. Anh đặt bát trà trong tay xuống, trong đôi mắt hiền hòa đột nhiên lóe lên sự hung tàn lạnh lẽo.
Ý định của Vệ Từ vốn là xóa bỏ hoàn toàn Hồng Liên Giáo, sao có thể lôi kéo người của tà giáo này về phe mình được chứ?
Anh chưa bàn với phương Bổng Cơ về kế hoạch lần này, nói cách khác, chủ công không hề hay biết gì về “cái chết của Vệ Tử”, nên nếu lão nhị có chết thì cũng không ai nói xấu gì có được, cùng lắm thì nói Vệ Từ âm độc gian trả.
Nhưng anh đã không cần cái thứ gọi là thanh danh ấy từ lâu rồi, hoặc phải nói là anh đã luyện được da mặt dày rồi.
Người ta muốn nói thế nào thì nói, đừng liên lụy chủ công là được.
Đúng vậy, Vệ Từ không định để lão nhị của Hồng Liên Giáo sống.
Không lâu sau khi Vệ Từ bị lão nhị “giết chết”, sứ giả của Hồng Liên Giáo đã nhận được tin này.
Khi hắn biết không những Vệ Từ bị giết mà còn bị bằm thay cho chó ăn, xương cốt được gửi về cho Liễu Hi thì mừng tất cả mắt. Lão nhị nhân cơ hội này mà bày tỏ lo lắng của bản thân, gã đã giết mưu sĩ của Liễu Hi, người ta còn không tức điên lên mà đi lấy mạng gã?
Sứ giả Hồng Liên Giáo cũng thuận theo, mong hai bên có thể giảng hòa, cùng nhau lợi dụng ưu thế tường thành để chống lại Liễu Hi.
Lão nhị nghe vậy thì đồng ý ngay.
Thật ra thì diễn xuất của lão nhị cực kỳ tệ hại, nhưng may là gã có bộ râu quai nón che bớt, khiến người ta khó lòng quan sát được biểu cảm. Mà tin tức Hồng Liên Giáo nhận được quá rõ ràng, Vệ Từ đã bị lão nhị giết chết,
máu me lênh láng, dính đầy trên mặt và cơ thể, chúng không hề nghi ngờ chút nào. Lão nhị giết Vệ Từ, đồng nghĩa rằng gã không bị Liễu Hi chiều hàng!
Nửa đêm về sáng, trong lều của Khương Đồng Cơ vẫn đốt đèn sáng trưng, cô khẽ cau mày, dự cảm sắp có chuyện không may xảy ra.
Lát sau, khi cô đang định chống cằm nghỉ ngơi trong một lát thì tiếng bước chân dồn dập từ ngoài lều vọng vào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Người vén vải lều đi vào là Dương Tư, lưng gã quấn vải trắng, đôi mắt vương đầy tơ máu, theo sau còn có hai tên tùy tùng.
Khương Bồng Cơ nhạy bén ngửi được mùi máu tươi, trong lòng hoảng hốt, vội hỏi: “Sao thế?”
“Tử Hiếu, Tử Hiếu cậu ấy... đã bị giết...”
Khương Bồng Cơ: “...” >
Lão nhị không hình dung được cảm giác này, nhưng sau khi nghe Vệ Từ giải thích, gã chỉ thấy run rẩy.
Để hại kẻ địch mà “cầu được chết”, nhẫn tâm đến mức nào mới làm như vậy chứ?
Vệ Từ giải thích kỹ càng kế hoạch của mình rồi mới trưng cầu ý kiến của lão nhị.
“Tướng quân thấy kế này thế nào?”
Lão nhị hoàn hồn lại, ấp úng đáp: “Được, được lắm... Tiên sinh nói gì cũng đúng cả”
“Nếu vậy thì mong chúng ta sẽ có một cuộc hợp tác vui vẻ!
Vệ Từ nở nụ cười tỏa nắng, khiến người ta không khỏi cảm thấy người này đúng là bậc quân tử.
Chỉ riêng lão nhị - người bị anh nhìn chằm chằm là không vui nổi, trái lại, gã còn thấy dựng hết tóc gáy.
Văn nhân đều là kẻ đáng sợ, lúc trước An Thối dắt mũi tất cả mọi người xoay vòng vòng, rồi giờ là Vệ Từ, trong vòng vây của địch mà vẫn có thể làm chủ tình thế.
Gã chỉ mong cả đời này không chọc phải đảm văn nhân gian xảo này thêm một lần nào nữa.
Không lâu sau khi lão nhị vào phòng khách, trong phòng vang lên tiếng rầm rầm, tiếp đó là tiếng kiếm rút khỏi vỏ, sau cùng là tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Thủ vệ bên ngoài tưởng là lão nhị bị đánh lén bèn vội vội vàng vàng xông vào, rồi kinh ngạc vì cảnh tượng trong phòng.
Một thanh niên mặc nho sam màu xanh sẫm đang ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, chúng không thấy mặt mũi của thanh niên nọ, chỉ thấy máu tươi đen đặc loang dần. Khi mấy tên thủ vệ nhận ra người bị giết là ai thì sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, tranh chấp hai bên không giết sứ giả đã là luật bất thành văn bao lâu nay!
Sứ giả của Liễu Hi bị lão nhị chém chết rồi, hai phe ắt sẽ đấu đến mức tao không chết thì mày phải chết.
Nếu chúng thua, rất có thể Liễu Hi sẽ đồ sát toàn bộ dân chúng trong thành, giết hết tù binh để trút giận cũng nên.
“Ông mày lại sợ thằng oắt con Liễu tặc đó đấy?” Lão nhị hừ một tiếng: “Đừng nói sứ giả do thằng ranh đó phái tới, dù nó đích thân chạy tới đây, ông mày cũng chém chết cả nó luôn. Kéo kẻ này xuống, băm thịt cho chó ăn, nhớ rửa sạch xương rồi gửi qua cho Liễu tặc. Đàm phán à? Đàm phán cái mẹ nhà nó chứ! Nó phái đứa nào qua đây, ông mày giết đứa đấy, tưởng người của Hồng Liên giáo chết hết rồi đấy?”
Thấy lão nhị cáu điện người nên mọi người không ai dám xông vào khuyên can, đành nghe lệnh mà kéo thi thể thanh niên xấu số kia xuống.
Trong phòng nồng mùi máu tươi, đèn đuốc chập chờn như mờ như tỏ, khiến người ta cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
Lão nhị sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, hiển nhiên gã không có khí thế mạnh mẽ như bề ngoài tỏ ra khi giết Vệ Tù.
“Nhị đương gia... giết sứ giả của Liễu tặc, chắc tới đêm hắn sẽ biết tin ngay, nếu khiêu chiến ngay sáng mai...”
“Đánh thì đánh, ông mày sợ đếch gì thằng ranh con vắt mũi chưa sạch ấy chứ?”
Lão nhị nóng như chọc vào cái là khạc lửa ra ngay, lát sau lại sa sút mà đi quanh, như thể muốn mài thủng sàn nhà.
Hồi lâu sau, gã mới hít sâu một hơi, sai thuộc hạ đi mời sứ giả do Hồng Liên Giáo phái đến.
Khi mọi người đã lui ra hết, lão nhị mới vội vàng vào gian trong, Vệ Từ đã thay một bộ quần áo vải đay, quan ngọc trên đầu cũng đổi thành khăn vải, nếu bỏ qua dung mạo tuyệt đẹp và khí chất tuyệt trần ấy thì trông anh không khác gì những văn sĩ khác.
“Tiên sinh... ta đã làm theo lời ngài nói rồi, chúng sẽ mắc mưu chứ?”
Vệ Từ bưng bát trà lên uống, trà không quá ngon nhưng anh cũng không phải người kén chọn.
“Tốc chiến tốc thắng” Vệ Từ đáp: “Tốt nhất là mai phải dụ đội tinh nhuệ của chúng vào thành, để lâu ắt sẽ có người sinh nghi
Lão nhị ngoan ngoãn gật đầu: “Ta phái người đưa tiên sinh ra ngoài thành nhé?”
Vệ Từ xua tay từ chối: “Giờ Từ là người đã chết, không nên để bại lộ. Dù là thuộc hạ của tướng quân cũng chưa chắc tin tưởng hoàn toàn được. Cách giữ bí mật tốt nhất là không tiết lộ cho bất cứ ai biết, Từ tạm thời quấy rầy tướng quân mấy ngày vậy”
Lão nhị không tiếc tiền cơm vài ba ngày ấy, Vệ Từ ở lại mới khiến gã yên tâm, ít nhất có thứ để đảm bảo.
Nếu Liễu Hi nuốt lời thì gã vẫn còn Vệ Từ trong tay, cũng không quá lo lắng.
Nhưng mà...
Lão nhị nghĩ đến một vấn đề khá nguy hiểm khác.
“. Tiến sinh này, ngài bảo ta đưa hài cốt của ngài gửi cho Liễu Huyện lệnh, ngài ấy sẽ không hận thù gì ta đấy chứ?”
Nếu đã có kế hoạch trước rồi thì thôi, còn đây là trường hợp đột xuất, đến lúc ấy Liễu Hi không hay biết đầu đuôi câu chuyện rồi chém gã thì thành ra gã chết oan à.
Vệ Từ cười: “Không đầu, tướng quân cứ yên tâm đi”
Thực ra thì ý tưởng về kế hoạch này cũng mới xuất hiện trong đầu Vệ Từ mà thôi. Trước khi gặp lão nhị, anh đã lập ra vô số kế hoạch, nhưng khi gặp gã rồi, anh liền gạt bỏ toàn bộ kế hoạch lúc trước và lập ra một kế hoạch mới chỉ có lợi chứ không có hại. Đương nhiên, đó cũng là một lựa chọn vô cùng tàn nhẫn.
Lão nhị ôm lòng tin vững vàng đi ra khỏi phòng, Vệ Từ khẽ hạ mắt. Anh đặt bát trà trong tay xuống, trong đôi mắt hiền hòa đột nhiên lóe lên sự hung tàn lạnh lẽo.
Ý định của Vệ Từ vốn là xóa bỏ hoàn toàn Hồng Liên Giáo, sao có thể lôi kéo người của tà giáo này về phe mình được chứ?
Anh chưa bàn với phương Bổng Cơ về kế hoạch lần này, nói cách khác, chủ công không hề hay biết gì về “cái chết của Vệ Tử”, nên nếu lão nhị có chết thì cũng không ai nói xấu gì có được, cùng lắm thì nói Vệ Từ âm độc gian trả.
Nhưng anh đã không cần cái thứ gọi là thanh danh ấy từ lâu rồi, hoặc phải nói là anh đã luyện được da mặt dày rồi.
Người ta muốn nói thế nào thì nói, đừng liên lụy chủ công là được.
Đúng vậy, Vệ Từ không định để lão nhị của Hồng Liên Giáo sống.
Không lâu sau khi Vệ Từ bị lão nhị “giết chết”, sứ giả của Hồng Liên Giáo đã nhận được tin này.
Khi hắn biết không những Vệ Từ bị giết mà còn bị bằm thay cho chó ăn, xương cốt được gửi về cho Liễu Hi thì mừng tất cả mắt. Lão nhị nhân cơ hội này mà bày tỏ lo lắng của bản thân, gã đã giết mưu sĩ của Liễu Hi, người ta còn không tức điên lên mà đi lấy mạng gã?
Sứ giả Hồng Liên Giáo cũng thuận theo, mong hai bên có thể giảng hòa, cùng nhau lợi dụng ưu thế tường thành để chống lại Liễu Hi.
Lão nhị nghe vậy thì đồng ý ngay.
Thật ra thì diễn xuất của lão nhị cực kỳ tệ hại, nhưng may là gã có bộ râu quai nón che bớt, khiến người ta khó lòng quan sát được biểu cảm. Mà tin tức Hồng Liên Giáo nhận được quá rõ ràng, Vệ Từ đã bị lão nhị giết chết,
máu me lênh láng, dính đầy trên mặt và cơ thể, chúng không hề nghi ngờ chút nào. Lão nhị giết Vệ Từ, đồng nghĩa rằng gã không bị Liễu Hi chiều hàng!
Nửa đêm về sáng, trong lều của Khương Đồng Cơ vẫn đốt đèn sáng trưng, cô khẽ cau mày, dự cảm sắp có chuyện không may xảy ra.
Lát sau, khi cô đang định chống cằm nghỉ ngơi trong một lát thì tiếng bước chân dồn dập từ ngoài lều vọng vào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Người vén vải lều đi vào là Dương Tư, lưng gã quấn vải trắng, đôi mắt vương đầy tơ máu, theo sau còn có hai tên tùy tùng.
Khương Bồng Cơ nhạy bén ngửi được mùi máu tươi, trong lòng hoảng hốt, vội hỏi: “Sao thế?”
“Tử Hiếu, Tử Hiếu cậu ấy... đã bị giết...”
Khương Bồng Cơ: “...” >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.