Chương 909: Có ai không phải “tiểu công chúa” (4)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Câu chuyện vừa kể đến chỗ hấp dẫn nhất thì đột ngột dừng lại, chẳng trách oán khí của dân chủng nặng như vậy.
“Chưa có?”
Dân chúng bĩu môi, trong lời nói mang theo mấy phần lửa giận, hắn ta giơ tay chỉ người thuyết thư trong phòng: “Không nghe lão già vô sỉ bên trong nói sao? Chương sau còn chưa viết đấy, nhưng theo tập tục trước nay, tên tiểu nhân Triệu Thiểm vô liêm sỉ này nhất định không có kết cục tốt.”
Sĩ tử nghe xong lời này cơn giận lập tức được thổi phồng, hắn bực tức nói: “Chỉ là dân đen, ai cho ngươi gan to nói xằng nói bậy về sĩ tử?”
Triệu Thiểm, đây không phải là tên hắn sao? Người dân tóc húi cua đứng ngay trước mặt hắn mà nói hắn sẽ không có kết cục tốt, sao Triệu Thiểm có thể nuốt3được cục tức này? Cơn giận không hề báo trước của Triệu Thiểm khiến người dân kia sợ hết hồn
Sau khi hồi thần, người nọ cũng tức giận
Hắn ta nói: “Thông lệ chính là như vậy, ai dám mạo phạm quy củ này? Trừ phi Nấm Hương cư sĩ viết sách không muốn lăn lộn ở Hoàn Châu nữa.”
Mục đích Vệ Từ nâng đỡ người viết tiểu thuyết là bởi vì muốn khống chế dư luận trong tay
Anh là người khởi xướng, có quyền đặt ra và hoàn thiện quy tắc cho nghề tiểu thuyết.
Ngoài vài điều nói lúc trước, Vệ Từ còn quy định tinh thần của tiểu thuyết nhất định phải tích cực vươn lên.
Thể nào được gọi là tích cực vươn lên? Nội dung câu chuyện không thể đề cập tới những thứ dung tục dơ bẩn, quan điểm cơ bản nhất định phải là tam quan1đoan chính
Vất vả lắm mới hiểu được điều trước, đến điều sau đã bắt đầu xoắn não rồi.
Dù là vai chính hay vai phụ, một khi va chạm quyết không thể có kết cục viên mãn, bao gồm các loại tình huống không giới hạn: lấy oán báo ơn, bỏ rơi vợ con, ái thiếp diệt thế, ở riêng với người vợ hiện tại cưới người khác, không phân biệt đích thú, cha mẹ không hiền lành, con cái ngu hiểu, già mà không đúng đắn, trẻ nhỏ không nhân ái vân vân.
Căn cứ vào mức độ nặng nhẹ của tình tiết, nhân vật phải chịu sự thất bại ở mức độ khác nhau
Triệu Thiểm trong câu chuyện này đã phạm vào vài điều, theo quy củ của nghề, kết cục của Triệu Thiểm không thể nào tốt được.
Dân chúng liên tiếp nghe mấy ngày, cảm giác của họ với3Triệu Thiểm đã chán ghét đến đỉnh điểm theo sự phát triển của nội dung cốt truyện
Thụ Yêu và Liễu đại nho cũng vì sự hãm hại của Triệu Thiểm mà rơi vào nguy hiểm
Họ đang nghe vô cùng hào hứng, tiếp theo kẻ xấu nên nhận được báo ứng, đùng cái vẫn chưa có phần sau.
Triệu Thiểm phiên bản hiện thực nổi trận lôi đình, cái gì mà Nấm Hương cư sĩ chết tiệt, dám dùng tục danh của hắn viết loại tiểu thuyết hạ cửu lưu này! Nếu là trùng tên thì cũng cho qua, nhưng không phải
Triệu Thiểm trong chuyện rõ ràng đã có vợ mà vẫn nói dối là chưa lập gia đình, lừa gạt Thụ Yêu đơn thuần trao ra tình cảm thực sự.
Triệu Thiểm trong hiện thực cũng có vợ, hắn nghe nói Hoàn Châu có Kim Lân Các thì vô cùng muốn tới,3bỏ cha mẹ già lại cho con dâu nuôi từ bé chăm sóc, trên đường mượn tài năng và học vấn lừa gạt cô nương sơn dã vô tri, sau một đêm phong lưu thì cuốn lấy tiền tài của người ta chạy trốn.
Triệu Thiểm trong chuyện xuất thân từ gia đình làm gốm, dùng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ ngụy trang làm con nhà giàu, không để ý đến cha già què chân, mẹ già mù lòa
Triệu Thiểm trong hiện thực xuất thân từ gia đình có chút của cải ở nông thôn, cha mẹ bán sáu người chị tạo điều kiện cho hắn đi học, hắn lại giả mạo là con trai của người giàu có trước mặt bạn bè
Triệu Thiểm trong chuyện mượn sách của đại nho mới có cơ hội học sâu hơn một bước nhưng cuối cùng lại trả đũa, muốn dồn9đại nho vào chỗ chết
Triệu Thiểm trong hiện thực hưởng thụ phúc lợi của Kim Lân Các, sau khi từ chối chinh tích thì bôi nhọ nhục mạ Liễu Châu mục, định giẫm đạp người ta vang danh thiên hạ
Có nhiều điểm tương đồng như vậy, sao Triệu Thiểm có thể không để ý?
Nào phải câu chuyện trong thoại bản, rõ ràng là cố ý ám chỉ hắn, thậm chí ngay cả tên cũng rập khuôn.
Dân chúng bình thường không biết, học sinh, văn sĩ ngày ngày ngâm ở Kim Lân Các có thể không biết sao? Chẳng trách..
Chẳng trách mấy ngày nay những sĩ tử lúc trước nói chuyện rất hợp lại luôn luôn tránh hắn, thì ra nguyên nhân là ở đây! Dân chúng không hiểu vì sao bị Triệu Thiểm nổ pháo một hồi, không chờ hắn ta phát hỏa, Triệu Thiểm đã xấu hổ giận dữ phất tay áo rời đi
Liễu Châu mục nếu đã dùng loại thủ đoạn này đối phó với hắn, chớ trách hắn vô tình vô nghĩa! Khương Bồng Cơ quả là oan uổng, bản thân cô vô cùng bận rộn, nào có sức quan tâm một hai con tôm tép? Triệu Thiểm mặt dày nhờ cậy Kim Lân Các
Dưới cái nhìn của hắn, mấy sĩ tử xa lánh đối xử lạnh nhạt không sao cả, Liễu Châu mục muốn dùng loại biện pháp này chỉnh hắn, thật ngây thơ đến nực cười.
Chuyện tới đây đã kết thúc rồi ư?
Đương nhiên là chưa.
Nấm Hương cư sĩ chính là cây bút của Hoàn Châu, sở trường là các câu chuyện thoại bản đủ loại hình, danh tiếng trên phố không nhỏ.
Lần này hắn viết cũng không phải một mà là sáu câu chuyện nhỏ hợp thành một chuỗi, tạo nên một “Hệ liệt”.
Ngoài “Triệu Thiểm truyện” ra còn có năm bản khác, vai nam chính trong mỗi bản đều là loại vong ân phụ nghĩa, làm việc đáng hận khiến người ta ngứa răng.
Vừa viết xong hai quyển ngắn, dân chúng ưa tám chuyện đã thông qua đầu mối bắt được nguyên hình của nam chính trong tiểu thuyết
Sau khi tìm hiểu kĩ thì nhất thời tức điên.
Châu mục nhà bọn họ là người mà ai cũng có thể nhục mạ sao? Loại vong ân phụ nghĩa còn có mặt mũi đứng trên đất Hoàn Châu? Lấy oán báo đức còn cãi lý:
Mẹ nó chứ, cút ngay! Sao không ngồi trên pháo mà bay lên trời luôn đi! Đúng lúc này, kết quả khảo thí của đề mục “Lấy đức báo oán? Lấy gì báo đức?” đã có! Đám người Triệu Thiểm khóc không ra nước mắt, phát hiện không ít sĩ tử dùng chuyện của bọn họ làm ví dụ nếu ý chính, lời lẽ cay độc, không giữ lại nửa phần tình cảm nào
Tình huống kéo dài càng trở nên ác liệt..
Chủ cho thuê nhà: “Miếu nhỏ không thể chứa nổi Đại Phật, tiền thuê mười ngày cũng không cần trả nữa, đi mau đi mau đi!”
Tiểu nhị trong tiệm trà: “Chúng tôi đều là người làm ăn đứng đắn, chỉ bán cho người, không bán cho súc sinh, chớ cản đường!” Chưởng quỹ trong quán ăn: “Xin lỗi khách quan, tấm bảng trước cửa vẫn đang dựng thẳng, nơi này của chúng tôi là vùng khỉ ho cò gáy, tất cả đều là điều dân.”
Hai tráng hán với cánh tay cường tráng cầm chùy gỗ đứng ở cửa, hai cặp mắt hung tợn như cọp nhìn chằm chằm, giống như dã thú đang kiếm ăn.
Không nói đến tiệm trà quán rượu, chỗ bán hàng rong bên đường, thậm chí ngay cả thanh lâu ai đến cũng không từ chối đều không tiếp đãi bọn họ
Một người trong đám đặc biệt xui xẻo, đêm nào đó tới thanh lâu tìm thú vui, ngày thứ hai tỉnh lại phát hiện mông mình đau đớn, thậm chí còn có vệt máu tươi bên trên.
Không thể hái hoa tìm thú vui, ngược lại còn bị nghé con xa lạ nào hái mất hoa cúc
Bọn họ quá coi thường lòng kính yêu của dân chủng Hoàn Châu với Khương Bồng Cơ, càng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của dư luận.
Mắt thấy danh tiếng bị hủy hoại trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể chán nản bỏ trốn
Tuy người đã đi những câu chuyện về bọn họ vẫn lưu truyền ở Hoàn Châu, thậm chí còn truyền đến Sùng Châu, quận Hứa
Hai tháng sau, Khương Bồng Cơ tình cờ biết được chuyện này, suýt nữa bị hành động lần này của Từ Kha chọc cười chảy nước mắt.
Khương Bồng Cơ nói với Phong Chân: “Hiếu Dư tội gì phải giận dữ như vậy, chỉ là mấy sĩ tử không biết điều mà thôi, bọn họ nhục mạ ta, trực tiếp đuổi bọn họ khỏi Kim Lân Các, kéo vào danh sách đen suốt đời không thu nhận là được rồi, cần gì phải giày vò họ như vậy?”
“Giết gà dọa khỉ mà thôi, không xem mấy người bọn họ là chuyện gì to tát.” Phong Chân cười nói: “Bọn họ là lũ hề nhảy nhót nhưng dùng tốt cũng là nước cờ không tệ
Hiếu Dư mượn điều này nói cho tất cả người trong thiên hạ biết, nhận ân huệ của Kim Lân Các thì không sao nhưng nếu không biết tốt xấu cắn ngược lại một cái, lấy oán trả ơn thì phải ước chừng xem bản thân có thể chịu được ngàn người lên án, vạn dân chửi rủa hay không!”
“Chưa có?”
Dân chúng bĩu môi, trong lời nói mang theo mấy phần lửa giận, hắn ta giơ tay chỉ người thuyết thư trong phòng: “Không nghe lão già vô sỉ bên trong nói sao? Chương sau còn chưa viết đấy, nhưng theo tập tục trước nay, tên tiểu nhân Triệu Thiểm vô liêm sỉ này nhất định không có kết cục tốt.”
Sĩ tử nghe xong lời này cơn giận lập tức được thổi phồng, hắn bực tức nói: “Chỉ là dân đen, ai cho ngươi gan to nói xằng nói bậy về sĩ tử?”
Triệu Thiểm, đây không phải là tên hắn sao? Người dân tóc húi cua đứng ngay trước mặt hắn mà nói hắn sẽ không có kết cục tốt, sao Triệu Thiểm có thể nuốt3được cục tức này? Cơn giận không hề báo trước của Triệu Thiểm khiến người dân kia sợ hết hồn
Sau khi hồi thần, người nọ cũng tức giận
Hắn ta nói: “Thông lệ chính là như vậy, ai dám mạo phạm quy củ này? Trừ phi Nấm Hương cư sĩ viết sách không muốn lăn lộn ở Hoàn Châu nữa.”
Mục đích Vệ Từ nâng đỡ người viết tiểu thuyết là bởi vì muốn khống chế dư luận trong tay
Anh là người khởi xướng, có quyền đặt ra và hoàn thiện quy tắc cho nghề tiểu thuyết.
Ngoài vài điều nói lúc trước, Vệ Từ còn quy định tinh thần của tiểu thuyết nhất định phải tích cực vươn lên.
Thể nào được gọi là tích cực vươn lên? Nội dung câu chuyện không thể đề cập tới những thứ dung tục dơ bẩn, quan điểm cơ bản nhất định phải là tam quan1đoan chính
Vất vả lắm mới hiểu được điều trước, đến điều sau đã bắt đầu xoắn não rồi.
Dù là vai chính hay vai phụ, một khi va chạm quyết không thể có kết cục viên mãn, bao gồm các loại tình huống không giới hạn: lấy oán báo ơn, bỏ rơi vợ con, ái thiếp diệt thế, ở riêng với người vợ hiện tại cưới người khác, không phân biệt đích thú, cha mẹ không hiền lành, con cái ngu hiểu, già mà không đúng đắn, trẻ nhỏ không nhân ái vân vân.
Căn cứ vào mức độ nặng nhẹ của tình tiết, nhân vật phải chịu sự thất bại ở mức độ khác nhau
Triệu Thiểm trong câu chuyện này đã phạm vào vài điều, theo quy củ của nghề, kết cục của Triệu Thiểm không thể nào tốt được.
Dân chúng liên tiếp nghe mấy ngày, cảm giác của họ với3Triệu Thiểm đã chán ghét đến đỉnh điểm theo sự phát triển của nội dung cốt truyện
Thụ Yêu và Liễu đại nho cũng vì sự hãm hại của Triệu Thiểm mà rơi vào nguy hiểm
Họ đang nghe vô cùng hào hứng, tiếp theo kẻ xấu nên nhận được báo ứng, đùng cái vẫn chưa có phần sau.
Triệu Thiểm phiên bản hiện thực nổi trận lôi đình, cái gì mà Nấm Hương cư sĩ chết tiệt, dám dùng tục danh của hắn viết loại tiểu thuyết hạ cửu lưu này! Nếu là trùng tên thì cũng cho qua, nhưng không phải
Triệu Thiểm trong chuyện rõ ràng đã có vợ mà vẫn nói dối là chưa lập gia đình, lừa gạt Thụ Yêu đơn thuần trao ra tình cảm thực sự.
Triệu Thiểm trong hiện thực cũng có vợ, hắn nghe nói Hoàn Châu có Kim Lân Các thì vô cùng muốn tới,3bỏ cha mẹ già lại cho con dâu nuôi từ bé chăm sóc, trên đường mượn tài năng và học vấn lừa gạt cô nương sơn dã vô tri, sau một đêm phong lưu thì cuốn lấy tiền tài của người ta chạy trốn.
Triệu Thiểm trong chuyện xuất thân từ gia đình làm gốm, dùng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ ngụy trang làm con nhà giàu, không để ý đến cha già què chân, mẹ già mù lòa
Triệu Thiểm trong hiện thực xuất thân từ gia đình có chút của cải ở nông thôn, cha mẹ bán sáu người chị tạo điều kiện cho hắn đi học, hắn lại giả mạo là con trai của người giàu có trước mặt bạn bè
Triệu Thiểm trong chuyện mượn sách của đại nho mới có cơ hội học sâu hơn một bước nhưng cuối cùng lại trả đũa, muốn dồn9đại nho vào chỗ chết
Triệu Thiểm trong hiện thực hưởng thụ phúc lợi của Kim Lân Các, sau khi từ chối chinh tích thì bôi nhọ nhục mạ Liễu Châu mục, định giẫm đạp người ta vang danh thiên hạ
Có nhiều điểm tương đồng như vậy, sao Triệu Thiểm có thể không để ý?
Nào phải câu chuyện trong thoại bản, rõ ràng là cố ý ám chỉ hắn, thậm chí ngay cả tên cũng rập khuôn.
Dân chúng bình thường không biết, học sinh, văn sĩ ngày ngày ngâm ở Kim Lân Các có thể không biết sao? Chẳng trách..
Chẳng trách mấy ngày nay những sĩ tử lúc trước nói chuyện rất hợp lại luôn luôn tránh hắn, thì ra nguyên nhân là ở đây! Dân chúng không hiểu vì sao bị Triệu Thiểm nổ pháo một hồi, không chờ hắn ta phát hỏa, Triệu Thiểm đã xấu hổ giận dữ phất tay áo rời đi
Liễu Châu mục nếu đã dùng loại thủ đoạn này đối phó với hắn, chớ trách hắn vô tình vô nghĩa! Khương Bồng Cơ quả là oan uổng, bản thân cô vô cùng bận rộn, nào có sức quan tâm một hai con tôm tép? Triệu Thiểm mặt dày nhờ cậy Kim Lân Các
Dưới cái nhìn của hắn, mấy sĩ tử xa lánh đối xử lạnh nhạt không sao cả, Liễu Châu mục muốn dùng loại biện pháp này chỉnh hắn, thật ngây thơ đến nực cười.
Chuyện tới đây đã kết thúc rồi ư?
Đương nhiên là chưa.
Nấm Hương cư sĩ chính là cây bút của Hoàn Châu, sở trường là các câu chuyện thoại bản đủ loại hình, danh tiếng trên phố không nhỏ.
Lần này hắn viết cũng không phải một mà là sáu câu chuyện nhỏ hợp thành một chuỗi, tạo nên một “Hệ liệt”.
Ngoài “Triệu Thiểm truyện” ra còn có năm bản khác, vai nam chính trong mỗi bản đều là loại vong ân phụ nghĩa, làm việc đáng hận khiến người ta ngứa răng.
Vừa viết xong hai quyển ngắn, dân chúng ưa tám chuyện đã thông qua đầu mối bắt được nguyên hình của nam chính trong tiểu thuyết
Sau khi tìm hiểu kĩ thì nhất thời tức điên.
Châu mục nhà bọn họ là người mà ai cũng có thể nhục mạ sao? Loại vong ân phụ nghĩa còn có mặt mũi đứng trên đất Hoàn Châu? Lấy oán báo đức còn cãi lý:
Mẹ nó chứ, cút ngay! Sao không ngồi trên pháo mà bay lên trời luôn đi! Đúng lúc này, kết quả khảo thí của đề mục “Lấy đức báo oán? Lấy gì báo đức?” đã có! Đám người Triệu Thiểm khóc không ra nước mắt, phát hiện không ít sĩ tử dùng chuyện của bọn họ làm ví dụ nếu ý chính, lời lẽ cay độc, không giữ lại nửa phần tình cảm nào
Tình huống kéo dài càng trở nên ác liệt..
Chủ cho thuê nhà: “Miếu nhỏ không thể chứa nổi Đại Phật, tiền thuê mười ngày cũng không cần trả nữa, đi mau đi mau đi!”
Tiểu nhị trong tiệm trà: “Chúng tôi đều là người làm ăn đứng đắn, chỉ bán cho người, không bán cho súc sinh, chớ cản đường!” Chưởng quỹ trong quán ăn: “Xin lỗi khách quan, tấm bảng trước cửa vẫn đang dựng thẳng, nơi này của chúng tôi là vùng khỉ ho cò gáy, tất cả đều là điều dân.”
Hai tráng hán với cánh tay cường tráng cầm chùy gỗ đứng ở cửa, hai cặp mắt hung tợn như cọp nhìn chằm chằm, giống như dã thú đang kiếm ăn.
Không nói đến tiệm trà quán rượu, chỗ bán hàng rong bên đường, thậm chí ngay cả thanh lâu ai đến cũng không từ chối đều không tiếp đãi bọn họ
Một người trong đám đặc biệt xui xẻo, đêm nào đó tới thanh lâu tìm thú vui, ngày thứ hai tỉnh lại phát hiện mông mình đau đớn, thậm chí còn có vệt máu tươi bên trên.
Không thể hái hoa tìm thú vui, ngược lại còn bị nghé con xa lạ nào hái mất hoa cúc
Bọn họ quá coi thường lòng kính yêu của dân chủng Hoàn Châu với Khương Bồng Cơ, càng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của dư luận.
Mắt thấy danh tiếng bị hủy hoại trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể chán nản bỏ trốn
Tuy người đã đi những câu chuyện về bọn họ vẫn lưu truyền ở Hoàn Châu, thậm chí còn truyền đến Sùng Châu, quận Hứa
Hai tháng sau, Khương Bồng Cơ tình cờ biết được chuyện này, suýt nữa bị hành động lần này của Từ Kha chọc cười chảy nước mắt.
Khương Bồng Cơ nói với Phong Chân: “Hiếu Dư tội gì phải giận dữ như vậy, chỉ là mấy sĩ tử không biết điều mà thôi, bọn họ nhục mạ ta, trực tiếp đuổi bọn họ khỏi Kim Lân Các, kéo vào danh sách đen suốt đời không thu nhận là được rồi, cần gì phải giày vò họ như vậy?”
“Giết gà dọa khỉ mà thôi, không xem mấy người bọn họ là chuyện gì to tát.” Phong Chân cười nói: “Bọn họ là lũ hề nhảy nhót nhưng dùng tốt cũng là nước cờ không tệ
Hiếu Dư mượn điều này nói cho tất cả người trong thiên hạ biết, nhận ân huệ của Kim Lân Các thì không sao nhưng nếu không biết tốt xấu cắn ngược lại một cái, lấy oán trả ơn thì phải ước chừng xem bản thân có thể chịu được ngàn người lên án, vạn dân chửi rủa hay không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.