Chương 980: Đánh bắc cương (18)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Tuy nói Cửu vương tử bất kính với gã ta, nhưng Ngột Lực Bạt không thể vì ân oán cá nhân giữa quân và thần mà mặc kệ đại cục Bắc Cương được
Binh lính theo hầu Ngột Lực Bạt khẽ cắn răng, nhưng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh
Bọn họ nhìn ra được Ngột Lực Bạt có lòng tốt nhắc nhở nhưng Cửu vương tử chưa chắc đã cảm kích
Không chỉ vậy, gã thậm chí còn sỉ nhục thêm
Không chờ binh lính truyền lại lời nhắn, thế cục trên chiến trường đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lời nhắn được truyền tới quá muộn.
Giống như Ngột Lực Bạt dự đoán, quân Bắc Cương rất đông, ngoại trừ chín mươi nghìn quân tinh nhuệ, tám mươi nghìn người khác đều là dân binh tạm thời bị ép đi chiến đấu
Tâm3trạng của quân tinh nhuệ còn tạm ổn, miễn cưỡng duy trì được trận thể không hỗn loạn, nhưng những dân binh kia chưa từng trải qua huấn luyện lại không được như vậy.
Khi mệnh lệnh lui binh về phía sau được truyền ra, những dân binh kia trở nên hỗn loạn và mất đi khống chế
Bọn họ chen chúc, giẫm đạp lên nhau khiến trận thể nhanh chóng trở nên hỗn loạn
Tướng lĩnh Bắc Cương thấy thế thì vội vàng đứng ra chỉ huy, hy vọng có thể khống chế được thế cục đang càng lúc càng loạn.
Lúc này, binh lính đợi trên sông Tư Thủy liền nắm lấy cơ hội di chuyển về phía bờ sông, nhanh chóng vượt qua sông Tư Thủy và phát động tấn công về phía đại quân đang hỗn loạn
Cửu vương tử Bắc Cương ngồi ở1trên liễn xa thấy tình hình như vậy thì kinh ngạc đến trợn tròn mắt, hét lớn: “Nhanh chóng nghênh đón kẻ địch...” Dân binh phát hiện kẻ địch đã vượt sông Tư Thủy lên bờ thì càng hoảng hốt lo sợ hơn, tình hình càng không thể nào khống chế được nữa.
Càng tai họa hơn là phía sau đại quân cũng vang lên tiếng hô chém giết làm cho người ta kinh hãi..
Sắc mặt Cửu vương tử trắng bệch, dường như không thể tin nổi vào tất cả mọi chuyện đang xảy ra trước mắt
Đại quân ba mươi nghìn người của Liễu Hi đều ở ngay trước mắt gã, vậy cô ta lấy đâu ra binh lực dư thừa để đánh lén từ phía sau chứ? “Chính Đồ tới thật đúng lúc...”
Lý Uẫn kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi bật cười6sang sảng.
Phù Vọng dẫn theo đại quân chủ lực chạy tới, lặng lẽ tìm cách vòng về phía sau quân Bắc Cương, đánh cho đối phương trở tay không kịp
Phong Chân phải người trêu chọc Bắc Cương không chỉ làm giảm tinh thần của đối phương, còn vì muốn thu hút sự chú ý của Bắc Cương
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng
Đêm qua, Ngột Lực Bạt cố gắng dùng kế dương đông kích tây đánh lén đại doanh của Khương Bồng Cơ, ai ngờ được hôm sau bọn họ đã trả lại y nguyên như vậy? “Tới sớm không bằng tới đúng lúc..
Nếu có thể thắng lớn, ta nhất định sẽ khao toàn quân!” Khương Đồng Cơ nói ra lời này đã hoàn toàn lộ rõ khí thể của thổ hào
Phong Chân nói: “Chủ công nói thì phải giữ lại4đây, ta cũng rất mong chờ.” Mặc dù anh ta không phải là Từ Kha, nhưng cũng biết chủ công nhà mình là một thổ hào vô cùng lắm tiền.
Cơ hội tốt đưa tới trước cửa, nếu anh ta không cố gắng moi lấy chút đỉnh thì chẳng phải có lỗi với chính mình sao? Đại quân của Khương Bồng Cơ vừa lên bờ liền phát động một đợt tấn công mạnh mẽ đánh vào đại quân Bắc Cương, đánh cho đầu óc bọn họ cũng phải choáng váng
Kỵ binh của Bắc Cương cũng không phải ăn chay nên nhanh chóng tổ chức phản công hữu hiệu
Bọn họ chiến đấu vô cùng oanh liệt với quân tiên phong tinh nhuệ của Khương Bồng Cơ
Nhưng không lâu sau, chút ưu thế đó của Bắc Cương đã bị tổn thất phía sau lấn át...
Phù Vọng3dẫn theo trung quân chủ lực đánh lén vào phía sau đại doanh của Bắc Cương như một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trong, cắt qua lớp da thịt
Phía trước và phía sau đại doanh Bắc Cương không thể hô ứng với nhau nên loạn hết cả lên
Phó tướng tiếp nhận vị trí của Ngột Lực Bạt cưỡi ngựa lên phía trước cố gắng ổn định đầu trận tuyến, sao có thể ngờ được đám binh lính hỗn loạn xông tới còn mạnh hơn dòng nước lũ, ngựa chiến bị đẩy ngã khiến hắn đang ở trên lưng ngựa cũng rơi bịch xuống đất
Không đợi tới lúc hắn bò được dậy đã có rất nhiều đôi chân chạy qua đạp lên trên người rồi.
Khi quân lính chạy loạn sẽ có bao nhiêu người đang sống bị giẫm thành thịt nát?
Có vài người thậm chí không kịp kêu lên một tiếng đã tắt thở.
Cửu vương tử thấy tình thể không ổn nên đã sớm lùi lại dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Cửu vương tử đích thân dẫn quân xuất binh cũng chạy trốn, những đại thần và tướng lĩnh khác còn có thể ngồi yên sao? Binh sĩ phía dưới làm gì còn sức chiến đấu nữa?
Trong giây lát, toàn quân Bắc Cương bại trận phải tháo chạy, binh bại như núi đổ.
Ngột Lực Bạt đang lo lắng buồn phiền, nghĩ xem nên làm thế nào để khuyên Cửu vương tử cứu vãn lại thế thua này thì nhìn thấy có binh lính xông vào lều vải
“Tướng quân, quân ta đã tan tác rồi, ngài trốn cùng tiểu nhân thôi.” Ngột Lực Bạt đang ngồi trên giường bỗng nhiên đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn giống như chuông đồng
“Cái gì? Cái gì gọi là quân ta tan tác”?” Nghe được bên ngoài có tiếng hô chém giết vang trời, Ngột Lực Bạt giống như rơi vào hầm bằng
“Đột nhiên có một nhóm quân địch tấn công từ phía sau, kẻ địch bên bờ sông lại ồ ạt lên bờ, quân ta không thể chú ý hết hai đầu nên...” Ngột Lực Hạt giống như bị một nhát búa lớn vô hình đánh mạnh, lảo đảo lùi lại một bước
Mặt gã ta trắng bệch! “Tướng quân, chúng ta trốn thôi, nếu không sẽ không kịp mất...” Binh lính vội vàng khuyên Ngột Lực Bạt
Cửu vương tử đã dẫn theo các đại thần chạy trốn, bọn họ không trốn nữa thì có thể sẽ bị bỏ lại mất
Mấy người kia trốn thật nhanh, hoàn toàn không lo lắng cho Ngột Lực Bạn đang dưỡng thương ở phía sau, thậm chí còn không phải người thông báo một tiếng, có thể thấy được bọn họ muốn bỏ mặc gã ta rồi
Trên thực tế, Cửu vương tử chạy trốn quá nhanh nên trong thời gian ngắn không nhớ ra Ngột Lực Bạt mà thôi
Ngột Lực Bạt cắn chặt răng, cuối cùng rặn ra được một chữ: “Đi...” Giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt, gã ta không thể chốn thân ở đây được, càng không thể nhìn Bắc Cương mà mình tốn tâm huyết nửa đời bảo vệ không còn nữa
Kỵ binh Bắc Cường chạy trốn rất nhanh về phía Bắc nhưng bộ binh và dân binh mặc giáp vải trên người thì không được may mắn như thế
Trên chiến trường, cho dù ngươi có chạy thoát thân cũng không thể để lộ lưng mình cho kẻ địch được
Đại quân Bắc Cương hoảng sợ chạy trốn không chọn đường, giống như ruồi mất đầu
Phù Vọng lệnh cho kỵ binh cùng với bộ binh trang bị nhẹ nhàng đuổi theo đám quân địch còn lại, kẻ thì giết, kẻ thì bắt làm tăng thêm thành quả cuộc chiến
Bên phía Bắc Cương không để ý tới lương thực và đống đồ quân dụng, thua trận chạy trốn về phía Bắc giống như chim sẻ sợ cành cong, vừa có chút gió thổi cỏ lay liền khiếp sợ đến mức hồn bay phách tán
“Ha ha ha..
Sướng thật..
Lâu rồi ta chưa được thoải mái như vậy!” Mãi đến hoàng hôn, cả người Phù Vọng đầy máu cưỡi ngựa trở về, Lý Uân thì cưỡi bảo bối Bạch Bạch.
Phù Vọng vừa nhìn thấy Khương Bồng Cơ liền tung người xuống ngựa, không hề dám kiêu căng.
“Mạt tướng tham kiến chủ công.”
“Chính Đồ đã vất vả rồi
Đợi lát nữa sẽ luận công ban thưởng.” Khương Bồng Cơ tự tay đỡ Phù Vọng dậy, nói với mọi người: “Đánh tan Bắc Cương nên có rất nhiều tù binh, mọi người tất nhiên sẽ được lưu tên trong sử sách
Để chúc mừng quân ta giành thắng lớn, hôm nay sẽ mổ trâu giết lợn khao thưởng ba quân!”
Dựa theo tốc độ hành quân bình thường, phải chờ hai ba ngày nữa thì đại quân chủ lực mới có thể đến đây.
Để phối hợp đánh lén, Phù Vọng đã chạy tới sớm.
Không chỉ Bắc Cương mệt mỏi rã rời, bên phía Khương Bồng Cơ cũng người mệt ngựa mỏi, quân chủ lực vội vàng chạy tới chỉ dựa vào sĩ khí mà xông tới đánh tan kẻ địch
Nếu như Bắc Cương ổn định lại trận thế một chút, đánh giằng co với bọn họ thì có lẽ người suy sụp trước lại chính là bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.