Chương 1345: Đánh Hoàng Tung, Thống Nhất Đông Khánh (36)
Nấm Hương Xào
14/01/2024
''Thấy ngọt như mật?''
Đôi môi mỏng của Khương Bồng Cơ khẽ nhếch lên, thừa dịp Vệ Từ chưa kịp phản ứng lại, cô quàng tay phải ra sau cổ anh, nửa người trên nghiêng về phía trước, đống dấu một cái lên môi anh.
''Tử Hiếu quả thật rất ngọt.''
Cô tặc lưỡi, đáng vẻ như vẫn còn nhấm nháp dư vị, khiến hai tai Vệ Từ nóng lên, hai gò má khẽ ửng đỏ.
Cho dù Vệ Từ có kinh nghiệm qua một kiếp người, nhưng trong xương cốt vẫn luôn bảo thủ, khép kín như vậy.
Bàn về da mặt dày, anh làm sao có thể là đối thủ của Khương Bồng Cơ được?
Người trước mắt đây là khắc tinh của anh, kiếp trước là thế, kiếp này vẫn vậy, chẳng cần làm gì cũng có thể khiến anh bình bại như núi đổ, quân lính tan ra.
''Chủ công...'' Vệ Từ vươn tay giữ thân thể cô lại, dịu giọng nói; ''Không còn sớm nữa ,người vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn.''
Khương Bồng Cơ ghé sát vào bên tai anh, hơi nóng ẩm ướt phả vào tai anh, mang tới từng đợt rung động và run rẩy, khiến tâm trí anh thất thủ.
''Tử Hiếu, kiếp trước, huynh họ Liễu đúng không?''
Vệ Từ ngạc nhiên nhíu mày, nghiêm túc nói: '' Tất nhiên là không phải, vì sao chủ công lại thắc mắc chuyện này?''
''Ta nghi ngờ kiếp trước, tên huynh là Liễu Hạ Huệ.'' Khương Bồng Cơ cười chế nhạo: ''Nếu như là đàn ông bình thường, lúc này sớm đã đúng ngồi không yên rồi.''
Chẳng lẽ là do năng lực bạn trai của cô là MAX, khiến hai người cầm ngược kịch bản, cô hẳn là người nên ra quân áp đảo người ta? Trước đây, không phải là cô chưa từng thử, thế nhưng Vệ Từ tỏ ra rất kháng cự, cô lại nghĩ tới luật pháp Liên Bang, trước khi có được sự đồng ý thì không thể dùng sức mạnh cưỡng ép người khác.
Vệ Từ cười khổ: ''Nơi này là quân doanh, chẳng lẽ chủ công muốn thỏa thích múa hát và sắc đẹp hay sao?''
Khương Bồng Cơ ngơ ra một lúc, chuyến này quả thật là không được...
Cô thân là chủ công thì phải lấy mình làm gương, tuân thủ nghiêm chỉnh quy định trong quân doanh, không thể phạm vào một điều luật nào hết, càng đừng nói tới chuyện thỏa thuê múa hát sắc đẹp.
Cô đảo mắt, hỏi ngược lại: ''Không ở quân doanh là được phải không?''
Vệ Từ lại cười khổ một tiếng, ánh nến trong lều chập chờn, ánh sáng màu da cam chiếu vào mắt anh , trông dịu dàng sâu thẳm, dường như đang chứa cả ánh sao trong đó vậy.
''Vậy cũng không được, hiện tại, chủ công không thích hợp để....'' Nói tới đây, anh dưng lại một chút, lộ ra vài phần ngại ngùng: ''Không thích hợp để mang thai."
Khương Bồng Cơ giật mình, cô không ngờ Vệ Từ luôn từ chối mình là vì lí do này, cô còn tưởng anh bẩm sinh vốn ngại ngùng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, Vệ Từ dường như muốn nói rõ tới cùng: ''Lúc này, thiên hạ đại loạn, cục diện không ổn, nếu như chủ công sơ ý mang thai thì sẽ vô cùng bất tiện, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên. Thời gian phụ nữa mang thai có rất nhiều nguy hiểm, nếu như vô ý trúng chiêu của kẻ khác...''
Y thuật của Vệ Từ không tệ, kiếp trước, anh còn mất rất nhiều công sức để nghiên cứu phụ khoa, để cho chắc chắn, anh còn đi học cách đỡ đẻ như thế nào .
Thật ra, không phải anh không tin tưởng người khác, nhưng phụ nữ từ khi mang thai tới khi sinh nở, thời gian kéo dài tận mười tháng, vô cùng dễ dàng bị người khác gây tổn thương.
Vệ Từ không thể đánh cược một chút nào hết.
Khương Bồng Cơ xấu hổ dùng ngón trỏ gãi gò má, quả thật là cô không nghĩ tới vấn đè này, biện pháp tránh thai thời viễn cổ thật chẳng đáng nhắc tới.
Để xoa dịu bầu không khí xấu hổ, cô lầm bầm một câu: ''Tử Hiếu tin tưởng bản thân mình thật đấy."
Ai cũng biết Vệ Từ bởi vì hồi nhỏ gặp chuyện cơ thể lúc nào cũng lạnh. Đàn ông ấy mà, một khi dính vào hai chữ "thể hàn", người ngoài sẽ tự nhiên cảm thấy anh không bằng những người đàn ông bình thường về mặt sinh dục, cho dù có chăm sóc sức khỏe tốt đế thế nào đi nữa thì dương khí vẫn không được dồi dào như những người khác.
Cho dù Vệ Từ tu dưỡng rất tốt, nhưng nghe thấy những lời này của chủ công nhà mình, anh suýt nữa đã bùng nổ.
"Chủ công, cho dù khả năng có thấp đi nữa, cũng không có nghĩa không xảy ra, vẫn không thể mạo hiểm được."
Kiếp này, Vệ Từ đã bắt đầu chăm sóc thân thể mình từ rất sớm, tình hình chắc chắn là khỏe hơn kiếp trước rất nhiều.
Kiếp trước còn có một nam một nữa rồi, tất nhiên kiếp này sẽ không tới mức không có thu hoạch gì.
Ngoài ra, độ tuổi hiện tại của hai người trẻ hơn kiếp trước vài tuổi, theo lí thuyết mà nói, tuổi trẻ với thân thể khỏe mạnh sẽ càng dễ dàng có thai.
"Không phải huynh học thuật Kỳ Hoàng sao?" Khương Bồng Cơ uất ức nói: "Học thì dùng đi chứ."
Vệ Từ không nói gì, một lúc lâu sau, anh đỏ mặt, khó khăn nghẹn ra một câu.
"Thuốc có ba phần độc, thân thể phụ nữ khác với đàn ông, chỉ tổn thương một chút thôi cũng đã rất khó chăm sóc, huống chi là liên quan tới vấn đề con nối dòng. Nếu bảo Từ kê thuốc thì cũng được, nhưng mà... Không có phương pháp nào hoàn hảo cả, nếu sơ ý có thai, đứa trẻ sinh ra rất dễ non yếu..."
Khương Bồng Cơ: "..."
Tức đó nha!!!
Sắc mặt Khương Bồng Cơ đen kịt như vừa bị đổ một tần mực lên vậy, Vệ Từ chần chừ một lát, mạnh dạn vươn tay vỗ về lưng của cô để trấn an.
Anh càng làm vậy, Khương Bồng Cơ càng giận dữ hơn, cô tức giận mà đẩy ngã anh xuống mà gặm mấy miếng, làn da xung quanh xương quai xanh đã rớm máu.
Vệ Từ đau đến mức hít mọt hơi khí lạnh, cơn đau lấm át được tình dục trong cơ thể, anh chỉ có thể cười khổ vỗ vỗ lưng của cô để trấn an dỗ dành.
Khương Bồng Cơ bị khơi nên ngọn lửa nóng đốt người, người đang trước mặt nhưng không thể ăn được, bị buộc phải tu khổ hạnh.
Cô cười khổ, nói: "Chắc đây là 'nhóm lửa tự thiêu mình' rồi."
Vệ Từ không dám nói chen vào, ngược lại yên lặng ôm lấy cô, mượn việc này để xoa dịu ngọn lửa trong lòng.
Chủ công nhà mình khó chịu, nhưng thật ra, anh cũng rất khó chịu.
Khương Bồng Cơ ôm Vệ Từ mà sàm sỡ một lúc, rồi mới lặng lẽ quay về chủ trướng; "Ta đi nghỉ đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng đánh thức ta."
Cô dặn dò binh lính bảo vệ chủ trướng, sau đó chui vào phòng ngủ trong lều, mở trung tâm mua sắm của hệ thống mà cô đã thờ ơ rất nhiều năm.
Lật tưng trang một, sắc mặt của cô dần trở nên âm u, áp lực xung quanh lại càng thấp.
Hạt gạo chuyển gen bình thường, hệ thống nước máy sạch sẽ, thêm muối i-ốt, không thêm muối i-ốt, đất có đọ phì nhiêu tầm trung, củi lửa khô ráo, dầu đậu nành, dầu cải, nước tương, giấm lâu năm, lá trà xanh đã được rang, túi da rắn, kéo cắt móng tay, thuốc trị thương bình thường...
Tại sao các sản phẩm mà hệ thống buôn bán lại toàn là mấy thức rác rưởi thế hả!
Lật tung vài trang, Khương Bồng Cơ tức giận đến mức lao thẳng tới trước mặt hệ thống con, khiến hai hệ thống con bị dọa đến mức lạnh run người: "Thế mà chúng mày còn dám tự xưng là hệ thống à, thế mà cũng đòi là trung tâm mua sắm của hệ thống à? Trong lòng chúng mày không biết cân lượng của mình sao? Ngay cả BCS cũng không có, chúng mày còn chẳng bằng một cái quầy bán quà vặt! Rách nát vô dụng đến thế này, chẳng thà chết quách đi cho rồi, hệ thống gà mờ như thế, chúng mày sống như vậy mà không thấy mất mặt sao?"
Toàn bộ tức giận đều trút lên đầu hệ thống hết, khiến hai hệ thống con bị dọa đến mức chỉ biết ngơ ngác chịu đựng.
"Cô có bệnh à!" Hệ thống số 2 phẫn nộ phản bác: " Ai bảo trung tâm mua sắm trong hệ thống thì nhất định phải có BCS?"
Bị trúng gió đấy à!
Làm lơ bọn họ bao nhiêu năm, thật đáng thương cho hai anh em bọn chúng, chỉ biết sông qua ngày nhớ năng lượng mà cô bỏ vào cho ăn đúng giờ, ăn không đủ nó mà cũng chẳng đói chết được, chúng còn đang uất ức đây. Khó khăn lắm mới nói được hai câu, cô gái điên này đã xông lên mắng chửi bọn chúng rồi!
"Giường không phải là chiến trường trong hệ thống livestream cung đấu của chúng mày sao, chúng mày nói xem có nên có giường không?" Khương Bồng Cơ cchâmchocj khiêu khích: " Chúng mày thân là hệ thống mà lại không chuyên nghiệp như vậy, thế mà còn muốn dặt bẫy ký chủ bán mạng làm việc cho chúng mày nữa chứ, đáng đời bị ta nhốt ở đây, đồ gà mờ!''
Hai hệ thống con lập tức bị gây tổn thương bạo kích.
Mất cảm giác...
Có năng lực xé xác hệ thống thì giỏi lắm à, chết vinh còn hơn sống nhục!
Trong cơn giận dữ, Khương Bồng Cơ hung hăng giày vò hai cái hệ thống con, ban đầu, chúng còn có thể chứng đầu cứng cổ mắng lại, nhưng cuối cùng không thể chống đỡ được phải quỳ gọi cô bằng cha.
Đôi môi mỏng của Khương Bồng Cơ khẽ nhếch lên, thừa dịp Vệ Từ chưa kịp phản ứng lại, cô quàng tay phải ra sau cổ anh, nửa người trên nghiêng về phía trước, đống dấu một cái lên môi anh.
''Tử Hiếu quả thật rất ngọt.''
Cô tặc lưỡi, đáng vẻ như vẫn còn nhấm nháp dư vị, khiến hai tai Vệ Từ nóng lên, hai gò má khẽ ửng đỏ.
Cho dù Vệ Từ có kinh nghiệm qua một kiếp người, nhưng trong xương cốt vẫn luôn bảo thủ, khép kín như vậy.
Bàn về da mặt dày, anh làm sao có thể là đối thủ của Khương Bồng Cơ được?
Người trước mắt đây là khắc tinh của anh, kiếp trước là thế, kiếp này vẫn vậy, chẳng cần làm gì cũng có thể khiến anh bình bại như núi đổ, quân lính tan ra.
''Chủ công...'' Vệ Từ vươn tay giữ thân thể cô lại, dịu giọng nói; ''Không còn sớm nữa ,người vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn.''
Khương Bồng Cơ ghé sát vào bên tai anh, hơi nóng ẩm ướt phả vào tai anh, mang tới từng đợt rung động và run rẩy, khiến tâm trí anh thất thủ.
''Tử Hiếu, kiếp trước, huynh họ Liễu đúng không?''
Vệ Từ ngạc nhiên nhíu mày, nghiêm túc nói: '' Tất nhiên là không phải, vì sao chủ công lại thắc mắc chuyện này?''
''Ta nghi ngờ kiếp trước, tên huynh là Liễu Hạ Huệ.'' Khương Bồng Cơ cười chế nhạo: ''Nếu như là đàn ông bình thường, lúc này sớm đã đúng ngồi không yên rồi.''
Chẳng lẽ là do năng lực bạn trai của cô là MAX, khiến hai người cầm ngược kịch bản, cô hẳn là người nên ra quân áp đảo người ta? Trước đây, không phải là cô chưa từng thử, thế nhưng Vệ Từ tỏ ra rất kháng cự, cô lại nghĩ tới luật pháp Liên Bang, trước khi có được sự đồng ý thì không thể dùng sức mạnh cưỡng ép người khác.
Vệ Từ cười khổ: ''Nơi này là quân doanh, chẳng lẽ chủ công muốn thỏa thích múa hát và sắc đẹp hay sao?''
Khương Bồng Cơ ngơ ra một lúc, chuyến này quả thật là không được...
Cô thân là chủ công thì phải lấy mình làm gương, tuân thủ nghiêm chỉnh quy định trong quân doanh, không thể phạm vào một điều luật nào hết, càng đừng nói tới chuyện thỏa thuê múa hát sắc đẹp.
Cô đảo mắt, hỏi ngược lại: ''Không ở quân doanh là được phải không?''
Vệ Từ lại cười khổ một tiếng, ánh nến trong lều chập chờn, ánh sáng màu da cam chiếu vào mắt anh , trông dịu dàng sâu thẳm, dường như đang chứa cả ánh sao trong đó vậy.
''Vậy cũng không được, hiện tại, chủ công không thích hợp để....'' Nói tới đây, anh dưng lại một chút, lộ ra vài phần ngại ngùng: ''Không thích hợp để mang thai."
Khương Bồng Cơ giật mình, cô không ngờ Vệ Từ luôn từ chối mình là vì lí do này, cô còn tưởng anh bẩm sinh vốn ngại ngùng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, Vệ Từ dường như muốn nói rõ tới cùng: ''Lúc này, thiên hạ đại loạn, cục diện không ổn, nếu như chủ công sơ ý mang thai thì sẽ vô cùng bất tiện, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên. Thời gian phụ nữa mang thai có rất nhiều nguy hiểm, nếu như vô ý trúng chiêu của kẻ khác...''
Y thuật của Vệ Từ không tệ, kiếp trước, anh còn mất rất nhiều công sức để nghiên cứu phụ khoa, để cho chắc chắn, anh còn đi học cách đỡ đẻ như thế nào .
Thật ra, không phải anh không tin tưởng người khác, nhưng phụ nữ từ khi mang thai tới khi sinh nở, thời gian kéo dài tận mười tháng, vô cùng dễ dàng bị người khác gây tổn thương.
Vệ Từ không thể đánh cược một chút nào hết.
Khương Bồng Cơ xấu hổ dùng ngón trỏ gãi gò má, quả thật là cô không nghĩ tới vấn đè này, biện pháp tránh thai thời viễn cổ thật chẳng đáng nhắc tới.
Để xoa dịu bầu không khí xấu hổ, cô lầm bầm một câu: ''Tử Hiếu tin tưởng bản thân mình thật đấy."
Ai cũng biết Vệ Từ bởi vì hồi nhỏ gặp chuyện cơ thể lúc nào cũng lạnh. Đàn ông ấy mà, một khi dính vào hai chữ "thể hàn", người ngoài sẽ tự nhiên cảm thấy anh không bằng những người đàn ông bình thường về mặt sinh dục, cho dù có chăm sóc sức khỏe tốt đế thế nào đi nữa thì dương khí vẫn không được dồi dào như những người khác.
Cho dù Vệ Từ tu dưỡng rất tốt, nhưng nghe thấy những lời này của chủ công nhà mình, anh suýt nữa đã bùng nổ.
"Chủ công, cho dù khả năng có thấp đi nữa, cũng không có nghĩa không xảy ra, vẫn không thể mạo hiểm được."
Kiếp này, Vệ Từ đã bắt đầu chăm sóc thân thể mình từ rất sớm, tình hình chắc chắn là khỏe hơn kiếp trước rất nhiều.
Kiếp trước còn có một nam một nữa rồi, tất nhiên kiếp này sẽ không tới mức không có thu hoạch gì.
Ngoài ra, độ tuổi hiện tại của hai người trẻ hơn kiếp trước vài tuổi, theo lí thuyết mà nói, tuổi trẻ với thân thể khỏe mạnh sẽ càng dễ dàng có thai.
"Không phải huynh học thuật Kỳ Hoàng sao?" Khương Bồng Cơ uất ức nói: "Học thì dùng đi chứ."
Vệ Từ không nói gì, một lúc lâu sau, anh đỏ mặt, khó khăn nghẹn ra một câu.
"Thuốc có ba phần độc, thân thể phụ nữ khác với đàn ông, chỉ tổn thương một chút thôi cũng đã rất khó chăm sóc, huống chi là liên quan tới vấn đề con nối dòng. Nếu bảo Từ kê thuốc thì cũng được, nhưng mà... Không có phương pháp nào hoàn hảo cả, nếu sơ ý có thai, đứa trẻ sinh ra rất dễ non yếu..."
Khương Bồng Cơ: "..."
Tức đó nha!!!
Sắc mặt Khương Bồng Cơ đen kịt như vừa bị đổ một tần mực lên vậy, Vệ Từ chần chừ một lát, mạnh dạn vươn tay vỗ về lưng của cô để trấn an.
Anh càng làm vậy, Khương Bồng Cơ càng giận dữ hơn, cô tức giận mà đẩy ngã anh xuống mà gặm mấy miếng, làn da xung quanh xương quai xanh đã rớm máu.
Vệ Từ đau đến mức hít mọt hơi khí lạnh, cơn đau lấm át được tình dục trong cơ thể, anh chỉ có thể cười khổ vỗ vỗ lưng của cô để trấn an dỗ dành.
Khương Bồng Cơ bị khơi nên ngọn lửa nóng đốt người, người đang trước mặt nhưng không thể ăn được, bị buộc phải tu khổ hạnh.
Cô cười khổ, nói: "Chắc đây là 'nhóm lửa tự thiêu mình' rồi."
Vệ Từ không dám nói chen vào, ngược lại yên lặng ôm lấy cô, mượn việc này để xoa dịu ngọn lửa trong lòng.
Chủ công nhà mình khó chịu, nhưng thật ra, anh cũng rất khó chịu.
Khương Bồng Cơ ôm Vệ Từ mà sàm sỡ một lúc, rồi mới lặng lẽ quay về chủ trướng; "Ta đi nghỉ đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng đánh thức ta."
Cô dặn dò binh lính bảo vệ chủ trướng, sau đó chui vào phòng ngủ trong lều, mở trung tâm mua sắm của hệ thống mà cô đã thờ ơ rất nhiều năm.
Lật tưng trang một, sắc mặt của cô dần trở nên âm u, áp lực xung quanh lại càng thấp.
Hạt gạo chuyển gen bình thường, hệ thống nước máy sạch sẽ, thêm muối i-ốt, không thêm muối i-ốt, đất có đọ phì nhiêu tầm trung, củi lửa khô ráo, dầu đậu nành, dầu cải, nước tương, giấm lâu năm, lá trà xanh đã được rang, túi da rắn, kéo cắt móng tay, thuốc trị thương bình thường...
Tại sao các sản phẩm mà hệ thống buôn bán lại toàn là mấy thức rác rưởi thế hả!
Lật tung vài trang, Khương Bồng Cơ tức giận đến mức lao thẳng tới trước mặt hệ thống con, khiến hai hệ thống con bị dọa đến mức lạnh run người: "Thế mà chúng mày còn dám tự xưng là hệ thống à, thế mà cũng đòi là trung tâm mua sắm của hệ thống à? Trong lòng chúng mày không biết cân lượng của mình sao? Ngay cả BCS cũng không có, chúng mày còn chẳng bằng một cái quầy bán quà vặt! Rách nát vô dụng đến thế này, chẳng thà chết quách đi cho rồi, hệ thống gà mờ như thế, chúng mày sống như vậy mà không thấy mất mặt sao?"
Toàn bộ tức giận đều trút lên đầu hệ thống hết, khiến hai hệ thống con bị dọa đến mức chỉ biết ngơ ngác chịu đựng.
"Cô có bệnh à!" Hệ thống số 2 phẫn nộ phản bác: " Ai bảo trung tâm mua sắm trong hệ thống thì nhất định phải có BCS?"
Bị trúng gió đấy à!
Làm lơ bọn họ bao nhiêu năm, thật đáng thương cho hai anh em bọn chúng, chỉ biết sông qua ngày nhớ năng lượng mà cô bỏ vào cho ăn đúng giờ, ăn không đủ nó mà cũng chẳng đói chết được, chúng còn đang uất ức đây. Khó khăn lắm mới nói được hai câu, cô gái điên này đã xông lên mắng chửi bọn chúng rồi!
"Giường không phải là chiến trường trong hệ thống livestream cung đấu của chúng mày sao, chúng mày nói xem có nên có giường không?" Khương Bồng Cơ cchâmchocj khiêu khích: " Chúng mày thân là hệ thống mà lại không chuyên nghiệp như vậy, thế mà còn muốn dặt bẫy ký chủ bán mạng làm việc cho chúng mày nữa chứ, đáng đời bị ta nhốt ở đây, đồ gà mờ!''
Hai hệ thống con lập tức bị gây tổn thương bạo kích.
Mất cảm giác...
Có năng lực xé xác hệ thống thì giỏi lắm à, chết vinh còn hơn sống nhục!
Trong cơn giận dữ, Khương Bồng Cơ hung hăng giày vò hai cái hệ thống con, ban đầu, chúng còn có thể chứng đầu cứng cổ mắng lại, nhưng cuối cùng không thể chống đỡ được phải quỳ gọi cô bằng cha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.