Chương 211: Diệt thổ phỉ (1)
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Lộng Cầm kiên định nhìn Khương Bồng Cơ, hai đầu gối quỳ thẳng tắp, vết thương trên vai vẫn rướm máu, dính chặt trên quần áo.
“Xin lang quân dạy nô!”
Khương Bồng Cơ cười như không cười nhìn Lộng Cầm, khiến cô nảng cả người mất tự nhiên.
Một lúc lâu, Khương Bồng Cơ mới nói: “Em thấy ta có cái gì hay để dạy cho em chứ?”
Lộng Cầm giật mình, không hiểu ý của cô.
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Em biết khổ luyện, biết nỗ lực, còn có một trái tim không chịu khuất phục, có được những thứ đó đã đủ. Cái ta có thể dạy em, chỉ là nói cho em biết làm thế nào để phát huy hết ưu thế của bản thân, làm thế nào để trở nên mạnh mẽ. Còn những thứ khác phải dựa vào bản thân em.”
Cấu tạo sinh lý của phụ nữ quả thực rất thiệt thòi nhưng nó không có nghĩa phụ nữ là kẻ yếu.
Ở thế giới của Khương Bồng Cơ, lực lượng Liên Bang đại khái chia làm mười bốn chi quân đoàn, Quân đoàn trưởng chính là trưởng quan có cấp chỉ huy cao nhất, trực tiếp nhận lệnh từ Tổng Nguyên soái. Mỗi quân đoàn đều có trách nhiệm khác nhau, như Khương Bồng Cơ lãnh đạo quân đoàn 007 thuộc Quân đoàn tác chiến bậc một.
Có thể nói, ngoài Tổng Nguyên soái ra, Quân đoàn trưởng chính là người làm mưa làm gió, có quyền lực cao nhất.
Mà trong Liên Bang, mười bốn Quân đoàn trưởng thì có tám người là nữ, sáu người là nam.
Liên Bang chỉ tôn trọng kẻ mạnh, chứ không bàn tới giới tính.
Ai dám nói mấy vị Quân đoàn trưởng kia là phụ nữ nên yếu hơn so với sáu vị Quân đoàn trưởng nam còn lại?
Trên thực tế, thứ hạng năng lực chiến đấu của Khương Bồng Cơ hoàn toàn có thể đứng vào ba vị trí đầu trong nhóm các Quân đoàn trưởng.
Thế nên, cấu tạo sinh lý cũng không phải là tất cả, còn phải nhìn xem người đó có tư tưởng trở thành kẻ yếu hay không?
“Nếu như đối thủ khỏe hơn em thì em phải học cách thế nào để ra tay nhanh. Nếu như tốc độ đối thủ nhanh hơn, thì em phải học cách làm thế nào để chỉ cần một đòn là hạ gục hắn. Nếu như tố chất thân thể đối thủ tốt hơn, vậy thì em cần phải học binh pháp, học cách điều binh dàn trận. Không cần phải luôn luôn nhìn vào khuyết điểm của bản thân, cũng không cần phải lấy điểm yếu của mình so với điểm mạnh của người khác, điều đó không cần thiết.”
Mỗi câu nói của Khương Bồng Cơ khiến trái tim của Lộng Cầm không khống chế nổi mà đập thình thịch, dường như có thứ gì sắp phá kén mà chui ra.
“Đứng dậy đi, em đã đến tìm ta dạy em, ta cũng nên dạy em cái gì đó.”
Lộng Cầm đứng lên, đầu gối bám một mảng bụi.
“Mỗi ngày ta đều đến nông trang một lúc, có thể học được gì thì phải xem bản thân em.” Khương Bồng Cơ đưa tay nắn tay chân của Lộng Cầm vẻ mặt nghiêm túc nói, “Tình trạng của da thịt, xương cốt cũng được, vẫn có thể bồi đắp dần. Sau khi huấn luyện xong, em có xoa bóp không?”
Phương pháp xoa bóp Khương Bồng Cơ đưa không hề đơn giản, vốn là chuẩn bị cho học viên của quân đội, có thể phát huy hiệu quả huấn luyện tới mức cao nhất, kích thích hoạt tính thần kinh, cơ bắp; giảm bớt di chứng của huấn luyện để lại vào ngày hôm trước, đạt được hiệu quả gấp bội.
Sau khi sử dụng phương pháp này một thời gian, những người tuổi tác nhỏ còn có thể khiến cơ thể trổ mã lần nữa, cực kì có hiệu quả trong việc nâng cao tố chất cơ thể.
Lộng Cầm đỏ mặt, khẽ nói: “Có ạ, Tổng giáo đầu thấy nô luyện tập cực khổ nên cố ý dạy cho một thím ở thôn trang rồi giúp nô xoa bóp.”
Mặc dù loại xoa bóp toàn thân này rất xấu hổ nhưng hiệu quả đúng là rất tốt. Cơ bắp ê ẩm, cương cứng sau khi xoa bóp giống như tắm nước nóng.
Cô nghĩ rằng hôm sau sẽ mệt đến mức không bò dậy nổi, không ngờ ngủ một giấc ngon lành xong, tay chân chỉ còn hơi mỏi. Mà mức độ mệt mỏi này căn bản không ảnh hưởng đến việc huấn luyện.
Khương Bồng Cơ khẽ cười, khen một câu: “Mạnh Hồn quả chu đáo, em lui xuống xử lý vết thương trên vai đi, nhớ thoa một chút thuốc.”
Lộng Cầm cung kính đáp “vâng“.
“Hình như nửa tháng nữa là tuyển chọn Ngũ trưởng rồi nhỉ?”
Mạnh Hồn đáp: “Bẩm báo lang quân, đúng vậy.”
“Lộng Cầm cũng tham gia, thông báo cho mọi người, ai thua cô ấy, toàn bộ quần áo của bộ khúc thay ra sẽ do người đó giặt.”
Mạnh Hồn giật mình nói: “Lộng Cầm mặc dù rất nỗ lực nhưng muốn thắng thì...”
Khương Bồng Cơ sâu xa nói: “Chưa chắc không thể thắng.”
Không có ai rõ hơn cô, làm thế nào để hạ gục một người trong thời gian ngắn nhất. Dù là ở hoàn cảnh xấu nhất cũng có thể lấy tính mạng của quân địch! Nếu đã dạy Lộng Cầm, làm sao có thể không dạy điểm mấu chốt?
Sống lưng Mạnh Hồn lạnh toát, tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra nguyên do.
***
Thương Châu là một trong sáu châu của Đông Khánh, con đường buôn bán thông với phương Bắc, có liên hệ mật thiết với Bắc Cương, hàng hóa hai bên phong phú, thu hút không ít lái buôn đến buôn bán, kinh tế địa phương được đẩy mạnh khiến cho Thương Châu trở thành châu lớn của Đông Khánh.
Nhưng mà loại cảnh sắc phồn hoa này đã một đi không trở lại, Thương Châu của hôm nay đâu đâu cũng tràn ngập không khí đìu hiu, chán chường. Bất cứ lúc nào cũng có thổ phỉ đến hỏi thăm lái buôn, con đường buôn bán vốn náo nhiệt, phồn hoa nay đã không còn như trước, một vài bách tính ăn mặc rách rưới suy sụp ngồi bên đường.
Thỉnh thoảng còn nhìn thấy một đoàn binh lính mặc quân phục của Mạnh Gia Quân xách theo thương đi tuần tra. Bọn họ chăm chú kiểm tra những người đi đường khả nghi, trước khi đi còn âm thần cắt xén tiền của, thừa cơ ức hiếp dân chúng, giam giữ hàng hóa của thương nhân, thừa cơ chèn ép vơ vét tài sản.
Các cửa ra vào của Thương Châu, đặc biệt là các trạm gác Mạnh Gia Quân, lực lượng bảo vệ càng hùng hậu. Vì thổ phỉ cướp bóc, những bách tính không thể không rời xa quê hương, bị giữ lại ở nơi này túm năm tụm ba lại với nhau, quần áo rách rưới, cũ kỹ, mặt mày xanh xao, thân hình gầy gò, hai mắt vô hồn.
“Một đám súc sinh đáng chết.”
Tránh được đám binh lính kia, một lão ăn mày tóc bạc phơ che mặt khóc nức nở, trong lòng ôm một đứa bé gầy tới mức không thành hình dạng. Nhìn kĩ, sắc mặt đứa bé tái nhợt, trên mặt có mấy vết bầm tím loang lổ, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đã ngừng.
Đứa bé là do lão ăn mày nhặt được, theo ông ta từ khi bi bô tập nói đến giờ đã mười hai tuổi. Vốn tưởng nửa đời sau ông ta có chỗ dựa, không ngờ thằng bé đói quá lén lút ra ngoài ăn xin, vô ý làm bẩn giày của một binh lính Mạnh Gia Quân, sau đó bị đối phương đánh chết.
Đây là hành vi của người bảo vệ Đông Khánh, bảo vệ bách tính?
Rõ ràng là một đám hổ báo khoác lên mình tấm da người, là ác quỷ chui ra từ địa ngục!
“Chửi cái gì hả, lão súc sinh kia!”
Có một binh lính tai thính nghe thấy tiếng chửi, hùng hùng hổ hổ tiến đến.
Lão ăn mày dứt khoát không đếm xỉa gì nữa, nhổ một bãi nước bọt về phía tên binh lính: “Chửi cái đám súc sinh bọn mày đấy!”
Trong nháy mắt, bên đường chảy ra một mảng máu lớn, lão ăn mày bị đâm nhiều vết nằm bên cạnh thi thể đứa bé.
Đám lưu dân cạnh đó đã chứng kiến quá nhiều trường hợp như vậy, giờ bọn họ chỉ có chết lặng, đôi mắt như hạt gỗ trơ ra, không có bất cứ cử động nào, giống như người gỗ vậy.
Đúng lúc này, ngoài thành truyền đến tiếng vó ngựa.
Đám thủ vệ vốn còn tự cao tự đại lập tức như chuột gặp phải mèo, biến thành nịnh hót cung kính, cúi đầu khom lưng.
Người cưỡi ngựa không để ý đến đám bách tính hỗn loạn, phóng thẳng ngựa như bay đi vào.
“Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Quận thủ, nhanh chóng thông báo!”
Người trên ngựa hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy tia máu, hai má bị che phủ một tầng bụi, đầu tóc bết dính, mặt mũi tiều tụy, vừa nhìn liền biết gã đã thúc ngựa đi đường suốt đêm vài ngày liền. Đăng bởi: admin
“Xin lang quân dạy nô!”
Khương Bồng Cơ cười như không cười nhìn Lộng Cầm, khiến cô nảng cả người mất tự nhiên.
Một lúc lâu, Khương Bồng Cơ mới nói: “Em thấy ta có cái gì hay để dạy cho em chứ?”
Lộng Cầm giật mình, không hiểu ý của cô.
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Em biết khổ luyện, biết nỗ lực, còn có một trái tim không chịu khuất phục, có được những thứ đó đã đủ. Cái ta có thể dạy em, chỉ là nói cho em biết làm thế nào để phát huy hết ưu thế của bản thân, làm thế nào để trở nên mạnh mẽ. Còn những thứ khác phải dựa vào bản thân em.”
Cấu tạo sinh lý của phụ nữ quả thực rất thiệt thòi nhưng nó không có nghĩa phụ nữ là kẻ yếu.
Ở thế giới của Khương Bồng Cơ, lực lượng Liên Bang đại khái chia làm mười bốn chi quân đoàn, Quân đoàn trưởng chính là trưởng quan có cấp chỉ huy cao nhất, trực tiếp nhận lệnh từ Tổng Nguyên soái. Mỗi quân đoàn đều có trách nhiệm khác nhau, như Khương Bồng Cơ lãnh đạo quân đoàn 007 thuộc Quân đoàn tác chiến bậc một.
Có thể nói, ngoài Tổng Nguyên soái ra, Quân đoàn trưởng chính là người làm mưa làm gió, có quyền lực cao nhất.
Mà trong Liên Bang, mười bốn Quân đoàn trưởng thì có tám người là nữ, sáu người là nam.
Liên Bang chỉ tôn trọng kẻ mạnh, chứ không bàn tới giới tính.
Ai dám nói mấy vị Quân đoàn trưởng kia là phụ nữ nên yếu hơn so với sáu vị Quân đoàn trưởng nam còn lại?
Trên thực tế, thứ hạng năng lực chiến đấu của Khương Bồng Cơ hoàn toàn có thể đứng vào ba vị trí đầu trong nhóm các Quân đoàn trưởng.
Thế nên, cấu tạo sinh lý cũng không phải là tất cả, còn phải nhìn xem người đó có tư tưởng trở thành kẻ yếu hay không?
“Nếu như đối thủ khỏe hơn em thì em phải học cách thế nào để ra tay nhanh. Nếu như tốc độ đối thủ nhanh hơn, thì em phải học cách làm thế nào để chỉ cần một đòn là hạ gục hắn. Nếu như tố chất thân thể đối thủ tốt hơn, vậy thì em cần phải học binh pháp, học cách điều binh dàn trận. Không cần phải luôn luôn nhìn vào khuyết điểm của bản thân, cũng không cần phải lấy điểm yếu của mình so với điểm mạnh của người khác, điều đó không cần thiết.”
Mỗi câu nói của Khương Bồng Cơ khiến trái tim của Lộng Cầm không khống chế nổi mà đập thình thịch, dường như có thứ gì sắp phá kén mà chui ra.
“Đứng dậy đi, em đã đến tìm ta dạy em, ta cũng nên dạy em cái gì đó.”
Lộng Cầm đứng lên, đầu gối bám một mảng bụi.
“Mỗi ngày ta đều đến nông trang một lúc, có thể học được gì thì phải xem bản thân em.” Khương Bồng Cơ đưa tay nắn tay chân của Lộng Cầm vẻ mặt nghiêm túc nói, “Tình trạng của da thịt, xương cốt cũng được, vẫn có thể bồi đắp dần. Sau khi huấn luyện xong, em có xoa bóp không?”
Phương pháp xoa bóp Khương Bồng Cơ đưa không hề đơn giản, vốn là chuẩn bị cho học viên của quân đội, có thể phát huy hiệu quả huấn luyện tới mức cao nhất, kích thích hoạt tính thần kinh, cơ bắp; giảm bớt di chứng của huấn luyện để lại vào ngày hôm trước, đạt được hiệu quả gấp bội.
Sau khi sử dụng phương pháp này một thời gian, những người tuổi tác nhỏ còn có thể khiến cơ thể trổ mã lần nữa, cực kì có hiệu quả trong việc nâng cao tố chất cơ thể.
Lộng Cầm đỏ mặt, khẽ nói: “Có ạ, Tổng giáo đầu thấy nô luyện tập cực khổ nên cố ý dạy cho một thím ở thôn trang rồi giúp nô xoa bóp.”
Mặc dù loại xoa bóp toàn thân này rất xấu hổ nhưng hiệu quả đúng là rất tốt. Cơ bắp ê ẩm, cương cứng sau khi xoa bóp giống như tắm nước nóng.
Cô nghĩ rằng hôm sau sẽ mệt đến mức không bò dậy nổi, không ngờ ngủ một giấc ngon lành xong, tay chân chỉ còn hơi mỏi. Mà mức độ mệt mỏi này căn bản không ảnh hưởng đến việc huấn luyện.
Khương Bồng Cơ khẽ cười, khen một câu: “Mạnh Hồn quả chu đáo, em lui xuống xử lý vết thương trên vai đi, nhớ thoa một chút thuốc.”
Lộng Cầm cung kính đáp “vâng“.
“Hình như nửa tháng nữa là tuyển chọn Ngũ trưởng rồi nhỉ?”
Mạnh Hồn đáp: “Bẩm báo lang quân, đúng vậy.”
“Lộng Cầm cũng tham gia, thông báo cho mọi người, ai thua cô ấy, toàn bộ quần áo của bộ khúc thay ra sẽ do người đó giặt.”
Mạnh Hồn giật mình nói: “Lộng Cầm mặc dù rất nỗ lực nhưng muốn thắng thì...”
Khương Bồng Cơ sâu xa nói: “Chưa chắc không thể thắng.”
Không có ai rõ hơn cô, làm thế nào để hạ gục một người trong thời gian ngắn nhất. Dù là ở hoàn cảnh xấu nhất cũng có thể lấy tính mạng của quân địch! Nếu đã dạy Lộng Cầm, làm sao có thể không dạy điểm mấu chốt?
Sống lưng Mạnh Hồn lạnh toát, tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra nguyên do.
***
Thương Châu là một trong sáu châu của Đông Khánh, con đường buôn bán thông với phương Bắc, có liên hệ mật thiết với Bắc Cương, hàng hóa hai bên phong phú, thu hút không ít lái buôn đến buôn bán, kinh tế địa phương được đẩy mạnh khiến cho Thương Châu trở thành châu lớn của Đông Khánh.
Nhưng mà loại cảnh sắc phồn hoa này đã một đi không trở lại, Thương Châu của hôm nay đâu đâu cũng tràn ngập không khí đìu hiu, chán chường. Bất cứ lúc nào cũng có thổ phỉ đến hỏi thăm lái buôn, con đường buôn bán vốn náo nhiệt, phồn hoa nay đã không còn như trước, một vài bách tính ăn mặc rách rưới suy sụp ngồi bên đường.
Thỉnh thoảng còn nhìn thấy một đoàn binh lính mặc quân phục của Mạnh Gia Quân xách theo thương đi tuần tra. Bọn họ chăm chú kiểm tra những người đi đường khả nghi, trước khi đi còn âm thần cắt xén tiền của, thừa cơ ức hiếp dân chúng, giam giữ hàng hóa của thương nhân, thừa cơ chèn ép vơ vét tài sản.
Các cửa ra vào của Thương Châu, đặc biệt là các trạm gác Mạnh Gia Quân, lực lượng bảo vệ càng hùng hậu. Vì thổ phỉ cướp bóc, những bách tính không thể không rời xa quê hương, bị giữ lại ở nơi này túm năm tụm ba lại với nhau, quần áo rách rưới, cũ kỹ, mặt mày xanh xao, thân hình gầy gò, hai mắt vô hồn.
“Một đám súc sinh đáng chết.”
Tránh được đám binh lính kia, một lão ăn mày tóc bạc phơ che mặt khóc nức nở, trong lòng ôm một đứa bé gầy tới mức không thành hình dạng. Nhìn kĩ, sắc mặt đứa bé tái nhợt, trên mặt có mấy vết bầm tím loang lổ, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đã ngừng.
Đứa bé là do lão ăn mày nhặt được, theo ông ta từ khi bi bô tập nói đến giờ đã mười hai tuổi. Vốn tưởng nửa đời sau ông ta có chỗ dựa, không ngờ thằng bé đói quá lén lút ra ngoài ăn xin, vô ý làm bẩn giày của một binh lính Mạnh Gia Quân, sau đó bị đối phương đánh chết.
Đây là hành vi của người bảo vệ Đông Khánh, bảo vệ bách tính?
Rõ ràng là một đám hổ báo khoác lên mình tấm da người, là ác quỷ chui ra từ địa ngục!
“Chửi cái gì hả, lão súc sinh kia!”
Có một binh lính tai thính nghe thấy tiếng chửi, hùng hùng hổ hổ tiến đến.
Lão ăn mày dứt khoát không đếm xỉa gì nữa, nhổ một bãi nước bọt về phía tên binh lính: “Chửi cái đám súc sinh bọn mày đấy!”
Trong nháy mắt, bên đường chảy ra một mảng máu lớn, lão ăn mày bị đâm nhiều vết nằm bên cạnh thi thể đứa bé.
Đám lưu dân cạnh đó đã chứng kiến quá nhiều trường hợp như vậy, giờ bọn họ chỉ có chết lặng, đôi mắt như hạt gỗ trơ ra, không có bất cứ cử động nào, giống như người gỗ vậy.
Đúng lúc này, ngoài thành truyền đến tiếng vó ngựa.
Đám thủ vệ vốn còn tự cao tự đại lập tức như chuột gặp phải mèo, biến thành nịnh hót cung kính, cúi đầu khom lưng.
Người cưỡi ngựa không để ý đến đám bách tính hỗn loạn, phóng thẳng ngựa như bay đi vào.
“Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Quận thủ, nhanh chóng thông báo!”
Người trên ngựa hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy tia máu, hai má bị che phủ một tầng bụi, đầu tóc bết dính, mặt mũi tiều tụy, vừa nhìn liền biết gã đã thúc ngựa đi đường suốt đêm vài ngày liền. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.