Chương 1076: Mạnh thị chết yểu (5)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Cầu giàu sang trong nguy hiểm, nếu anh ta không nắm bắt cơ hội lần này, về sau sẽ khó có được cơ hội trở mình.
Anh ta cũng muốn lên đỉnh núi, ngắm nhìn phong cảnh khắp non sông, chứ không phải đứng ở chân núi nhìn người trên đỉnh núi.
Khi còn thiếu niên, Hoàng Tung chỉ muốn làm một lương thần có công với xã tắc, nhưng Phong Giác đã chặn đứt đường lui của anh ta, gợi ra dã tâm ẩn náu của anh ta, một khi đã lấy ra thì không thể thu về được nữa. Anh ta không muốn khuất phục dưới người khác, ngoại trừ cách tiến lên, Hoàng Tung không có đường lui thứ hai.
Mạnh Trạm3đáp: “Ngươi sợ cái gì?”
Địa thế của Bắc Uyên thiên về phía Bắc, buôn bán giao thương và liên kết chính trị giữa hai nước không nhiều, tin tức cũng không được cập nhật liên tục.
Mạnh thị trấn giữ Thương Châu, lại ỷ vào hai cửa ngõ hiểm yếu nơi biên giới Thương Châu, Trung Chiếu và Bắc Uyên không hề có ý đánh Đông Khánh.
Lúc này, Mạnh thị bỗng truyền ra tin tức như vậy, Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu chẳng lẽ lại không động lòng sao?
Như đã nói lúc trước, Bắc Uyên là do sĩ tộc nắm quyền, hoàng thất chỉ là bù nhìn.
Quyền binh của Dịch thị không tính là lớn nhất, nhưng2cũng không hề kém cạnh so với các đại gia tộc khác của Bắc Uyên.
Vì sao?
Mạnh Trạm chắp tay nhường hai quận Thương Châu cho Hoàng Tung, nhưng ông ta cũng gửi thư cho Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu!
Từ khi các chư hầu ở Trung Chiếu nổi dậy, con đường thương mại giữa hai nước đóng cửa, việc truyền tin cũng tắc nghẽn.
Trung Chiếu không hề biết tình hình bên Đông Khánh.
Về phần Bắc Uyên...
Hoàng Tung nói: “Tung cũng không phải là tiên sinh, ông có thể vứt bỏ tông tộc, vứt bỏ hết thảy để đánh cuộc một trận. Tung lại không có can đảm này.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng dã tâm sục sôi2nơi đáy mắt đã bán đứng nội tâm anh ta.
“Nếu lão phu đã dám đánh cuộc, tất nhiên có chuẩn bị kỹ càng.” Mạnh Trạm cười lạnh nói: “Oắt con Liễu Hi, cô ta sẽ không dám làm gì ngươi đâu.”
Chuyện Mạnh Trạm vừa nói, đám mưu sĩ cũng đã phân tích qua cho Hoàng Tung nghe, thế nên cảm quan của Hoàng Tung với Mạnh Trạm mới phức tạp như vậy.
Đúng như Mạnh Trạm nói, với thế cục mà ông ta bố trí, Khương Bồng Cơ không thể nào trở mặt với Hoàng Tung ngoài sáng được.
Mạnh thị trấn giữ Thương Châu, lại ỷ vào hai cửa ngõ hiểm yếu nơi biên giới Thương Châu, Trung Chiếu và Bắc Uyên không9hề có ý đánh Đông Khánh.
Lúc này, Mạnh thị bỗng truyền ra tin tức như vậy, Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu chẳng lẽ lại không động lòng sao?
Như đã nói lúc trước, Bắc Uyên là do sĩ tộc nắm quyền, hoàng thất chỉ là bù nhìn.
Quyền binh của Dịch thị không tính là lớn nhất, nhưng cũng không hề kém cạnh so với các đại gia tộc khác của Bắc Uyên.
Nếu Dịch thị lấy được trại ngựa của Thương Châu, nháy mắt liền có thể khuấy đảo thế cục, thuận lợi nắm chính quyền Bắc Uyên trong tay.
Càng không cần phải nói tới Nhiếp thị Trung Chiếu, bọn họ bây giờ là đại chư hầu của Trung Chiếu.
Chư4hầu nào đánh chiếm thiên hạ mà lại cần ít ngựa?
Nhiếp thị không có trại ngựa. Tuy nói nội tình sâu xa có thể lập quân hùng tướng mạnh nhưng đối với bọn họ, sức hấp dẫn của trại ngựa vẫn vô cùng lớn.
Mạnh Trạm nắm được tâm tư của bọn họ, lấy Thương Châu làm mồi nhử, khiến bọn họ mắc câu, quay đầu dâng Thương Châu cho Hoàng Tung.
Mạnh Trạm làm vậy không phải để hãm hại Hoàng Tung mà bởi vì muốn cản tay Khương Bồng Cơ.
Cản tay bằng cách nào?
Bên ngoài còn có hai đại địch luôn rình rập như hổ rình mồi, Khương Bồng Cơ cũng không thể đấu với Hoàng Tung đến long trời lở đất, cuối cùng lại để hai thế lực ngoại lai ngư ông đắc lợi.
Nếu bọn họ đánh nhau, hai cửa ngõ hiểm yếu của Thương Châu tất sẽ bị kẻ địch công phá.
Vì vậy, lúc trước Phong Cẩn mới nói đây không phải cơ hội tốt để cô lật bài với Hoàng Tung.
Mạnh Trạm có thể bất chấp vận mệnh của quốc gia, nhưng Khương Bồng Cơ không làm như vậy được.
Cho dù chịu thiệt, cô vẫn phải lấy đại cuộc làm trọng.
Nghĩ tới chuyện Khương Bồng Cơ phải chịu uất ức, nỗi tức giận trong lòng Mạnh Trạm mới thoáng dịu đi, nhưng chuyện này chưa thể trị tận gốc.
Chỉ có máu tươi của cha con Liễu Xa mới khiến linh hồn ông ta được yên ổn triệt để.
Hoàng Tung đứng dậy, trước khi đi lại nói thêm một câu.
“Chỉ còn mấy ngày nữa Lan Đình sẽ dẫn binh tới đây. Mạnh lão tiên sinh có cần Tung hỗ trợ?”
Hoàng Tung không xen vào ân oán giữa Mạnh Trạm và Khương Bồng Cơ, nhưng Mạnh Trạm xác thực đã giúp anh ta một tay, anh ta cũng không tiếc chút giúp đỡ nho nhỏ này.
“Không cần... Để Liễu Lan Đình tới đây...”
Mạnh Trạm hiểu ý của Hoàng Tung, nhưng ông ta cũng không phải người tham sống sợ chết, không cần anh ta mèo khóc chuột.
Cho dù phải chết, ông ta cũng không chịu khom lưng trước kẻ địch.
Từ biệt hai tháng, Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ mới gặp lại, bầu không khí không còn hòa hợp như lúc trước.
Có điều, tất cả người ở đây đều đã thành tinh. Bất kể trong bụng có suy nghĩ gì, ngoài mặt vẫn là biểu cảm ta vui huynh vui, mọi người cùng vui.
“Lão già Mạnh Trạm đâu?”
Khương Bồng Cơ để đại quân đóng tại biên giới quận Thiên Nham, mình thì dẫn theo năm nghìn tinh nhuệ đến châu phủ quận Mạnh.
Nơi này lúc trước vốn là dinh thự của Mạnh Trạm, hiện đã trở thành trụ sở tạm thời của Hoàng Tung.
Hoàng Tung cười, đề nghị: “Lan Đình đi đường vất vả, hành quân khổ cực. Chi bằng trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút, ngày mai thẩm vấn ông ta sau.”
Dù anh ta đối diện với ánh mắt của Khương Bồng Cơ nhưng cũng không có biểu hiện nhượng bộ hèn nhát.
Khương Bồng Cơ đáp: “Được, ông ta sống lâu thêm một ngày hay chết sớm một ngày, đối với ta cũng không có gì khác biệt.”
Hoàng Tung thiết yến tiếp đón Khương Bồng Cơ, rượu thịt món ngon được đưa lên không ngừng. Cách thức so với hồi còn ở quận Hợp Đức thì xa xỉ hơn rất nhiều.
Thời gian trôi qua, tâm tư và cảnh vật đã không còn như trước. Mọi người cũng chẳng có tâm trạng hưởng thụ.
Trên mặt vui vẻ, trong lòng nặng nề.
Tâm tư đám văn thần rất kín đáo, bản lĩnh diễn kịch cũng giỏi, ai nấy đều tỏ ra điềm nhiên như thường.
So sánh một chút thì định lực của đám võ tướng kém hơn. Người nào có tính tình nóng nảy thì lại càng tỏ ra mất kiên nhẫn.
Lúc này, Mạnh Hằng âm thầm nháy mắt với Khương Lộng Cầm.
Khương Lộng Cầm vẫn khiêm tốn trước sau như một lúc này uống một ly, cô bất mãn đặt ly xuống, mặt bàn phát ra tiếng động nặng nề.
“Vì sao chỗ bản tướng chỉ có nước trong? Chẳng lẽ vì thành ý lạnh nhạt sao?”
Mọi người vốn đã không có lòng dạ nào xem ca múa, nghe thấy Khương Lộng Cầm nói vậy thì thi nhau dồn tầm mắt về phía cô.
Lúc này, không ít người mới phát hiện cô là một nữ tướng quân, không ngờ lại lăn lộn trong một đám đàn ông.
Khương Lộng Cầm không để ý ánh mắt của kẻ khác, chỉ vào bình rượu của lão tướng Nguyên Tín phía đối diện.
Cô ngạo mạn nói: “Người đâu, đổi cho bản tướng loại rượu giống trong bình đồng xanh kia tới đây. Nhớ phải là rượu mạnh, không mạnh không uống.”
Nguyên Tín vốn đã nín một bụng lửa, thấy Khương Lộng Cầm dùng ngón tay chỉ mình thì cơn tức chợt bùng lên không thể kiểm soát.
Nào có ai tới làm khách lại vô lễ như vậy?
Khách chỉ là khách, há có đạo lý đổi khách thành chủ?
“Cô gái nhỏ, uống chút rượu trái cây thanh đạm là được rồi...”
Khương Lộng Cầm đáp: “Bản tướng là hiệu úy thống lĩnh hai mươi nghìn binh mã, không thích nước trong quả nhạt, đổi rượu khác uống thì đã sao?”
Nguyên Tín cười lạnh, hiển nhiên không nghe lời giải thích của Khương Lộng Cầm.
Khương Bồng Cơ ngồi ở vị trí đầu, lạnh lùng nhìn Nguyên Tín: “Lão tướng quân, có gì bất mãn sao?”
Nguyên Tín chợt nghẹn họng.
Mạnh Hằng đứng ra giảng hòa, miễn cưỡng lấp liếm gạt chuyện này qua một bên.
Cuối cùng, tầm mắt anh ta hướng về phía Nhiếp Tuân, đáy mắt mang theo vẻ quan tâm. Anh ta phát hiện đối phương cũng nhìn mình cảm kích.
Nếu không có Mạnh Hằng đứng ra giảng hòa thì hôm nay lớn chuyện rồi, cũng chẳng ai dám đứng ra gánh trách nhiệm.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung thu hết thảy những chuyện này vào đáy mắt.
Cô hạ thấp giọng hỏi Hoàng Tung.
“Ngày mai để Nhiếp tiên sinh cùng tới gặp Mạnh Trạm được không? Những người khác đều quá nóng nảy, lại không thân thiện, cùng tới sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Anh ta cũng muốn lên đỉnh núi, ngắm nhìn phong cảnh khắp non sông, chứ không phải đứng ở chân núi nhìn người trên đỉnh núi.
Khi còn thiếu niên, Hoàng Tung chỉ muốn làm một lương thần có công với xã tắc, nhưng Phong Giác đã chặn đứt đường lui của anh ta, gợi ra dã tâm ẩn náu của anh ta, một khi đã lấy ra thì không thể thu về được nữa. Anh ta không muốn khuất phục dưới người khác, ngoại trừ cách tiến lên, Hoàng Tung không có đường lui thứ hai.
Mạnh Trạm3đáp: “Ngươi sợ cái gì?”
Địa thế của Bắc Uyên thiên về phía Bắc, buôn bán giao thương và liên kết chính trị giữa hai nước không nhiều, tin tức cũng không được cập nhật liên tục.
Mạnh thị trấn giữ Thương Châu, lại ỷ vào hai cửa ngõ hiểm yếu nơi biên giới Thương Châu, Trung Chiếu và Bắc Uyên không hề có ý đánh Đông Khánh.
Lúc này, Mạnh thị bỗng truyền ra tin tức như vậy, Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu chẳng lẽ lại không động lòng sao?
Như đã nói lúc trước, Bắc Uyên là do sĩ tộc nắm quyền, hoàng thất chỉ là bù nhìn.
Quyền binh của Dịch thị không tính là lớn nhất, nhưng2cũng không hề kém cạnh so với các đại gia tộc khác của Bắc Uyên.
Vì sao?
Mạnh Trạm chắp tay nhường hai quận Thương Châu cho Hoàng Tung, nhưng ông ta cũng gửi thư cho Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu!
Từ khi các chư hầu ở Trung Chiếu nổi dậy, con đường thương mại giữa hai nước đóng cửa, việc truyền tin cũng tắc nghẽn.
Trung Chiếu không hề biết tình hình bên Đông Khánh.
Về phần Bắc Uyên...
Hoàng Tung nói: “Tung cũng không phải là tiên sinh, ông có thể vứt bỏ tông tộc, vứt bỏ hết thảy để đánh cuộc một trận. Tung lại không có can đảm này.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng dã tâm sục sôi2nơi đáy mắt đã bán đứng nội tâm anh ta.
“Nếu lão phu đã dám đánh cuộc, tất nhiên có chuẩn bị kỹ càng.” Mạnh Trạm cười lạnh nói: “Oắt con Liễu Hi, cô ta sẽ không dám làm gì ngươi đâu.”
Chuyện Mạnh Trạm vừa nói, đám mưu sĩ cũng đã phân tích qua cho Hoàng Tung nghe, thế nên cảm quan của Hoàng Tung với Mạnh Trạm mới phức tạp như vậy.
Đúng như Mạnh Trạm nói, với thế cục mà ông ta bố trí, Khương Bồng Cơ không thể nào trở mặt với Hoàng Tung ngoài sáng được.
Mạnh thị trấn giữ Thương Châu, lại ỷ vào hai cửa ngõ hiểm yếu nơi biên giới Thương Châu, Trung Chiếu và Bắc Uyên không9hề có ý đánh Đông Khánh.
Lúc này, Mạnh thị bỗng truyền ra tin tức như vậy, Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu chẳng lẽ lại không động lòng sao?
Như đã nói lúc trước, Bắc Uyên là do sĩ tộc nắm quyền, hoàng thất chỉ là bù nhìn.
Quyền binh của Dịch thị không tính là lớn nhất, nhưng cũng không hề kém cạnh so với các đại gia tộc khác của Bắc Uyên.
Nếu Dịch thị lấy được trại ngựa của Thương Châu, nháy mắt liền có thể khuấy đảo thế cục, thuận lợi nắm chính quyền Bắc Uyên trong tay.
Càng không cần phải nói tới Nhiếp thị Trung Chiếu, bọn họ bây giờ là đại chư hầu của Trung Chiếu.
Chư4hầu nào đánh chiếm thiên hạ mà lại cần ít ngựa?
Nhiếp thị không có trại ngựa. Tuy nói nội tình sâu xa có thể lập quân hùng tướng mạnh nhưng đối với bọn họ, sức hấp dẫn của trại ngựa vẫn vô cùng lớn.
Mạnh Trạm nắm được tâm tư của bọn họ, lấy Thương Châu làm mồi nhử, khiến bọn họ mắc câu, quay đầu dâng Thương Châu cho Hoàng Tung.
Mạnh Trạm làm vậy không phải để hãm hại Hoàng Tung mà bởi vì muốn cản tay Khương Bồng Cơ.
Cản tay bằng cách nào?
Bên ngoài còn có hai đại địch luôn rình rập như hổ rình mồi, Khương Bồng Cơ cũng không thể đấu với Hoàng Tung đến long trời lở đất, cuối cùng lại để hai thế lực ngoại lai ngư ông đắc lợi.
Nếu bọn họ đánh nhau, hai cửa ngõ hiểm yếu của Thương Châu tất sẽ bị kẻ địch công phá.
Vì vậy, lúc trước Phong Cẩn mới nói đây không phải cơ hội tốt để cô lật bài với Hoàng Tung.
Mạnh Trạm có thể bất chấp vận mệnh của quốc gia, nhưng Khương Bồng Cơ không làm như vậy được.
Cho dù chịu thiệt, cô vẫn phải lấy đại cuộc làm trọng.
Nghĩ tới chuyện Khương Bồng Cơ phải chịu uất ức, nỗi tức giận trong lòng Mạnh Trạm mới thoáng dịu đi, nhưng chuyện này chưa thể trị tận gốc.
Chỉ có máu tươi của cha con Liễu Xa mới khiến linh hồn ông ta được yên ổn triệt để.
Hoàng Tung đứng dậy, trước khi đi lại nói thêm một câu.
“Chỉ còn mấy ngày nữa Lan Đình sẽ dẫn binh tới đây. Mạnh lão tiên sinh có cần Tung hỗ trợ?”
Hoàng Tung không xen vào ân oán giữa Mạnh Trạm và Khương Bồng Cơ, nhưng Mạnh Trạm xác thực đã giúp anh ta một tay, anh ta cũng không tiếc chút giúp đỡ nho nhỏ này.
“Không cần... Để Liễu Lan Đình tới đây...”
Mạnh Trạm hiểu ý của Hoàng Tung, nhưng ông ta cũng không phải người tham sống sợ chết, không cần anh ta mèo khóc chuột.
Cho dù phải chết, ông ta cũng không chịu khom lưng trước kẻ địch.
Từ biệt hai tháng, Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ mới gặp lại, bầu không khí không còn hòa hợp như lúc trước.
Có điều, tất cả người ở đây đều đã thành tinh. Bất kể trong bụng có suy nghĩ gì, ngoài mặt vẫn là biểu cảm ta vui huynh vui, mọi người cùng vui.
“Lão già Mạnh Trạm đâu?”
Khương Bồng Cơ để đại quân đóng tại biên giới quận Thiên Nham, mình thì dẫn theo năm nghìn tinh nhuệ đến châu phủ quận Mạnh.
Nơi này lúc trước vốn là dinh thự của Mạnh Trạm, hiện đã trở thành trụ sở tạm thời của Hoàng Tung.
Hoàng Tung cười, đề nghị: “Lan Đình đi đường vất vả, hành quân khổ cực. Chi bằng trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút, ngày mai thẩm vấn ông ta sau.”
Dù anh ta đối diện với ánh mắt của Khương Bồng Cơ nhưng cũng không có biểu hiện nhượng bộ hèn nhát.
Khương Bồng Cơ đáp: “Được, ông ta sống lâu thêm một ngày hay chết sớm một ngày, đối với ta cũng không có gì khác biệt.”
Hoàng Tung thiết yến tiếp đón Khương Bồng Cơ, rượu thịt món ngon được đưa lên không ngừng. Cách thức so với hồi còn ở quận Hợp Đức thì xa xỉ hơn rất nhiều.
Thời gian trôi qua, tâm tư và cảnh vật đã không còn như trước. Mọi người cũng chẳng có tâm trạng hưởng thụ.
Trên mặt vui vẻ, trong lòng nặng nề.
Tâm tư đám văn thần rất kín đáo, bản lĩnh diễn kịch cũng giỏi, ai nấy đều tỏ ra điềm nhiên như thường.
So sánh một chút thì định lực của đám võ tướng kém hơn. Người nào có tính tình nóng nảy thì lại càng tỏ ra mất kiên nhẫn.
Lúc này, Mạnh Hằng âm thầm nháy mắt với Khương Lộng Cầm.
Khương Lộng Cầm vẫn khiêm tốn trước sau như một lúc này uống một ly, cô bất mãn đặt ly xuống, mặt bàn phát ra tiếng động nặng nề.
“Vì sao chỗ bản tướng chỉ có nước trong? Chẳng lẽ vì thành ý lạnh nhạt sao?”
Mọi người vốn đã không có lòng dạ nào xem ca múa, nghe thấy Khương Lộng Cầm nói vậy thì thi nhau dồn tầm mắt về phía cô.
Lúc này, không ít người mới phát hiện cô là một nữ tướng quân, không ngờ lại lăn lộn trong một đám đàn ông.
Khương Lộng Cầm không để ý ánh mắt của kẻ khác, chỉ vào bình rượu của lão tướng Nguyên Tín phía đối diện.
Cô ngạo mạn nói: “Người đâu, đổi cho bản tướng loại rượu giống trong bình đồng xanh kia tới đây. Nhớ phải là rượu mạnh, không mạnh không uống.”
Nguyên Tín vốn đã nín một bụng lửa, thấy Khương Lộng Cầm dùng ngón tay chỉ mình thì cơn tức chợt bùng lên không thể kiểm soát.
Nào có ai tới làm khách lại vô lễ như vậy?
Khách chỉ là khách, há có đạo lý đổi khách thành chủ?
“Cô gái nhỏ, uống chút rượu trái cây thanh đạm là được rồi...”
Khương Lộng Cầm đáp: “Bản tướng là hiệu úy thống lĩnh hai mươi nghìn binh mã, không thích nước trong quả nhạt, đổi rượu khác uống thì đã sao?”
Nguyên Tín cười lạnh, hiển nhiên không nghe lời giải thích của Khương Lộng Cầm.
Khương Bồng Cơ ngồi ở vị trí đầu, lạnh lùng nhìn Nguyên Tín: “Lão tướng quân, có gì bất mãn sao?”
Nguyên Tín chợt nghẹn họng.
Mạnh Hằng đứng ra giảng hòa, miễn cưỡng lấp liếm gạt chuyện này qua một bên.
Cuối cùng, tầm mắt anh ta hướng về phía Nhiếp Tuân, đáy mắt mang theo vẻ quan tâm. Anh ta phát hiện đối phương cũng nhìn mình cảm kích.
Nếu không có Mạnh Hằng đứng ra giảng hòa thì hôm nay lớn chuyện rồi, cũng chẳng ai dám đứng ra gánh trách nhiệm.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung thu hết thảy những chuyện này vào đáy mắt.
Cô hạ thấp giọng hỏi Hoàng Tung.
“Ngày mai để Nhiếp tiên sinh cùng tới gặp Mạnh Trạm được không? Những người khác đều quá nóng nảy, lại không thân thiện, cùng tới sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.