Chương 1093: Một đòn phản kích (3)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
“Nếu như vậy... Chẳng phải chúng ta sẽ lâm vào cảnh tứ bề khốn đốn hay sao?”
Dịch thị Bắc Uyên, Nhiếp thị Trung Chiếu, trong Đông Khánh thì có Hoàng Tung và Hứa Bùi, phía trước là hai kẻ có thực lực cường đại, phía sau lại là hai kẻ có ưu thế địa lý thiên nhiên. Nếu như bốn bên liên thủ tấn công, kéo dài thời gian đánh trận, chủ công chắc chắn sẽ lâm vào thế bị động, rơi vào cục diện nguy hiểm.
Phong Chân nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Hán Mỹ, lựa chọn này cũng là bất đắc dĩ. Nếu chủ công lấy Kham Châu thì phải cố gắng hết sức phòng thủ. Nếu như không làm gì cả, Hoàng Châu mục chiếm được Hạo Châu, Kham Châu và hai quận Thương Châu, đến lúc đó tình cảnh của chủ công3sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Nếu ba con đường đều nguy hiểm như thế, vậy thì chi bằng chọn con đường có lợi nhất.
Khương Bồng Cơ chú ý đến vẻ mặt của anh ta, hỏi: “Sĩ Cửu có tuyệt sách gì chăng?”
Mạnh Hằng bước ra khỏi hàng nói: “Hằng đang nghĩ đến Tung Hoành gia*.”
* Tung Hoành gia: là một học phái trong Cửu Lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ Chiến Quốc ở Trung Quốc.
“Tung Hoành gia?”
Mạnh Hằng gật đầu nói: “Tung Hoành gia chính là một trong Bách gia Chư Tử, là sự kết hợp của thuật Hợp Tung Liên Hoành. Thừa tướng Hoàng Phủ Tu triều Đại Hạ tiếp nhận cái hay của Bách gia, đã dùng thuật Liên Hoành của Tung Hoành gia, kết giao các nước ở xa, tấn công các nước láng2giềng, cuối cùng phụ tá Hạ Thái Tổ thống nhất Cửu Châu. Chủ công đổi lấy hai quận Thương Châu từ trong tay Hoàng Châu mục, dường như phải đối mặt với tình cảnh khốn cùng bị bao vây tứ phía, nhưng khi thi triển Liên Hoành tất sẽ có một tia hy vọng sống.”
Ban đầu khi Đại Hạ thành lập, Bách gia từng chê trách lẫn nhau, còn có cảnh phồn thịnh thi nhau đua tiếng, các cuộc so tài giữa các học phái khác nhau, bầu không khí nghiên cứu học thuật say mê. Làn sóng này duy trì không được bao lâu, Thừa tướng Hoàng Phủ Tu bị xử tử, triều đình lập tức hạ lệnh độc tôn học thuật Nho gia, chèn ép các học phái học thuật khác.
Cho đến nay, Bách gia sống lại, nhưng Nho gia vẫn đứng đầu2Bách gia như trước, chiếm giữ đại bộ phận thị trường, còn các học phái khác đều có tác phong khiêm tốn.
Khương Bồng Cơ đang muốn nghe kĩ hơn thì khóe mắt liếc thấy bình luận trên màn hình livestream.
[Mặt Trăng Đáng Thương]: Tung Hoành gia sao, nhưng thế giới này hình như không có Chiến Quốc Thất Hùng*, sao lại có Hợp Tung Liên Hoành được?
* Chiến Quốc Thất Hùng: là thuật ngữ để chỉ bảy nước lớn chủ đạo thời Chiến Quốc, vốn là chư hầu của nhà Chu, lớn mạnh lên sau khi tiêu diệt các chư hầu khác khi nhà Chu bước vào thời kỳ suy yếu. Hàn, Ngụy, Sở, Tần, Tề, Triệu, Yên. Kết thúc giai đoạn Chiến Quốc, chiến thắng đã thuộc về nước Tần do Tần Thủy Hoàng trị vì.
Tứ bề khốn đốn thì đã sao?
Bọn họ có9thể tìm được cách phá vòng vây của kẻ địch, nếu như ngay cả một chút tự tin này cũng không có, vậy thì lấy cái gì để nhòm ngó tranh giành?
Lý Uân cẩn thận cân nhắc, gương mặt tuấn tú lộ ra nét buồn rầu.
Hận không thể dời non lấp biển, vì chủ công gột rửa thiên hạ!
Mạnh Hằng cẩn thận cân nhắc, anh ta dường như nghĩ đến điều gì, chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.
Cho đến nay, Bách gia sống lại, nhưng Nho gia vẫn đứng đầu Bách gia như trước, chiếm giữ đại bộ phận thị trường, còn các học phái khác đều có tác phong khiêm tốn.
Khương Bồng Cơ đang muốn nghe kĩ hơn thì khóe mắt liếc thấy bình luận trên màn hình livestream.
[Mặt Trăng Đáng Thương]: Tung Hoành gia sao, nhưng thế giới này hình như4không có Chiến Quốc Thất Hùng*, sao lại có Hợp Tung Liên Hoành được?
* Chiến Quốc Thất Hùng: là thuật ngữ để chỉ bảy nước lớn chủ đạo thời Chiến Quốc, vốn là chư hầu của nhà Chu, lớn mạnh lên sau khi tiêu diệt các chư hầu khác khi nhà Chu bước vào thời kỳ suy yếu. Hàn, Ngụy, Sở, Tần, Tề, Triệu, Yên. Kết thúc giai đoạn Chiến Quốc, chiến thắng đã thuộc về nước Tần do Tần Thủy Hoàng trị vì.
[Chính Là Không Sai]: Thế giới này có Luận Ngữ Khổng Mạnh, tại sao không thể có Hợp Tung Liên Hoành? Tư tưởng tương tự cũng bình thường mà.
[Bánh Bao Hấp]: Ôi, xa thân gần đánh*. Xấu hổ ghê ta, kịch hay thật đấy.
* Xa thân gần đánh - viễn giao cận công: Ở xa thì giao thiệp, ở gần thì tấn công. Đây là kế thứ 23 trong ba mươi sáu kế. Tể tướng nước Tần là Phạm Thư đề ra kế viễn giao cận công, theo đó với các nước gần, Tần sẽ dùng vũ lực uy hiếp, chiếm thành chiếm đất, với các nước xa không đem quân đi được thì lại dùng ngoại giao dụ dỗ làm đồng minh. Cứ như vậy Tần nhanh chóng trở thành bá chủ của cả sáu nước chư hầu, tạo điều kiện cho Doanh Chính thống nhất Trung Quốc sau đó.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Câu “xa thân gần đánh” này xuất xứ từ Chiến Quốc Sách. Chi bằng giao thiệp xa mà đánh gần, được tấc nào thì chính là tấc của vua, được thước nào cũng là của vua. Ý tứ của câu này chính là liên lạc kết giao với các nước có khoảng cách xa, tấn công các nước có khoảng cách gần, tôi thấy không xấu hổ.
[Điệp Y Màu Lam]: Thời Chiến Quốc, nước Tần một đánh sáu cũng có thể siêu thần như thế, bác Streamer mới có bốn cái, sợ cái gì!
Nhìn thấy những bình luận kia, tâm trạng của Khương Bồng Cơ vui vẻ lên nhiều.
Một đánh bốn thôi, cô không sợ.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạnh Hằng nói tiếp, anh ta hơi chần chờ rồi mới nói: “Dịch thị Bắc Uyên tất nhiên lớn mạnh, nhưng bọn họ cũng không phải không có nỗi lo phía sau. Chi bằng chủ công âm thầm lấy lòng hoàng thất Bắc Uyên hoặc các sĩ tộc khác rồi nhờ vào đó hãm chân Dịch thị, khiến bọn họ không có thời gian để ý đến chuyện khác.”
Bắc Uyên này tương đối kỳ lạ, hoàng thất yếu thế, quyền hành quốc gia đều nằm trong tay mấy sĩ tộc lớn.
Dịch thị cũng có kẻ tử thù, nếu phái sứ giả đi xúi giục thuyết phục thì chưa chắc không thể được.
Từ một suy ra ba, cách này còn có thể dùng cho những gia tộc khác.
Bởi vì chuyện này mà mọi người đã mở một cuộc hội nghị bí mật rất lâu, chân mày lúc đầu còn nhíu chặt cuối cùng cũng có thể chậm rãi giãn ra.
Tuy nói đây là nước cờ nguy hiểm nhưng nếu biết cách đi tốt, cuối cùng còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vệ Từ ngồi dưới nhìn nửa mặt khuôn mặt Khương Bồng Cơ, ánh mắt dịu dàng dập dờn như nước mùa xuân, mềm mại lấp lánh làm say lòng người.
Anh thật may mắn khi được trời cao cho cơ hội thứ hai, khiến anh có thể đền bù tiếc nuối của kiếp trước, tận mắt nhìn thấy người ấy một lần nữa đăng cơ.
Đang suy nghĩ bỗng đầu ngón tay anh chạm đến một đồ vật hơi ướt và nóng.
Cúi đầu nhìn, hóa ra là cục thịt đen trắng dụi mũi vào tay anh, ánh mắt đen nhánh vô tội sáng lấp lánh nhìn anh.
Cục thịt đen trắng dùng miệng cắn ngón tay anh, dường như muốn mút ra cái gì đó, một lúc lâu vẫn không có gì, nó đau lòng như con cá muối bị mất đi ước mơ.
Vệ Từ cười thầm một tiếng.
Để không quấy rầy đến người khác, anh dùng ống tay áo che khuất nó, bế nó gối đầu lên khuỷu tay, lấy miếng thịt khô đã nấu mềm được chuẩn bị sẵn ở trong tay áo.
May mà cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Vệ Từ giống như không có việc gì ôm cục thịt đi ra ngoài, ánh mắt đảo qua tìm được tiểu binh chăm sóc cục thịt.
Tiểu binh không dám đến gần chủ trướng, chỉ có thể nôn nóng đứng tại chỗ lau mồ hôi.
Hắn chỉ chợp mắt có một chút, không ngờ thú cưng được quân sư yêu thích mà hắn phải chăm sóc lại chạy mất không thấy bóng dáng đâu.
Vệ Từ cười trấn an: “Chăm sóc nó thật tốt, đừng để nó chạy loạn ở doanh trại, bằng không rất dễ bị người khác trộm đi rồi nấu thành một bữa thịnh soạn đấy.”
Tiểu binh gật đầu lia lịa, hắn đang định ôm cục thịt đi lại xấu hổ phát hiện bốn móng vuốt của cục thịt gắt gao túm lấy ống tay áo của Vệ Từ, miệng không ngừng ríu rít, tủi thân giống như đang lên án gã đàn ông cặn bã vứt bỏ vợ con. Vệ Từ giơ tay vỗ vỗ vào đầu nó, dịu dàng nói: “Không được làm loạn.”
Tiểu binh lén nhìn Vệ Từ, thấy vẻ mặt anh dịu dàng, hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Tiên sinh quả nhiên là thần tiên giáng trần, cho dù làm gì cũng đều đẹp như vậy.
“Người biết chuyện thì biết huynh đang nuôi dưỡng sủng vật, còn người không biết lại tưởng rằng huynh đang nuôi con của mình đấy.”
Phong Chân đi lên phía trước, phát hiện dáng vẻ “cha hiền” vô cùng tự nhiên của Vệ Từ, quả thật so với tài xế già còn thành thạo hơn.
“Giả sử Tử Hiếu có con, chẳng phải sẽ bị huynh cưng lên tận trời sao?”
Phong Chân cười trêu ghẹo, sắc mặt Vệ Từ lại hơi ảm đạm.
Anh lạnh nhạt nói: “Cưng chiều quá mức đồng nghĩa với việc giết chết nó.”
“Tử Hiếu hiểu rõ ghê, thật chẳng giống người không có gia đình.”
Vệ Từ nhìn sang, dường như đang hỏi...
Đây là lý do huynh gài bẫy Phong Nghi?
Phong Chân cứng đờ nói lảng sang chuyện khác: “Khụ... Không nói chuyện này nữa... Tử Hiếu cũng tán thành chủ công dùng thuật Liên Hoành sao?”
“Tán thành thì tán thành, nhưng người được chọn vẫn chưa quyết định.” Vệ Từ nói: “Hoàng Tung và Hứa Bùi đều dễ thuyết phục, nội tình rõ ràng, Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu lại không dễ tống cổ như vậy.”
Lý luận suông thì dễ nhưng để thực hiện được lại rất khó.
Dịch thị Bắc Uyên, Nhiếp thị Trung Chiếu, trong Đông Khánh thì có Hoàng Tung và Hứa Bùi, phía trước là hai kẻ có thực lực cường đại, phía sau lại là hai kẻ có ưu thế địa lý thiên nhiên. Nếu như bốn bên liên thủ tấn công, kéo dài thời gian đánh trận, chủ công chắc chắn sẽ lâm vào thế bị động, rơi vào cục diện nguy hiểm.
Phong Chân nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Hán Mỹ, lựa chọn này cũng là bất đắc dĩ. Nếu chủ công lấy Kham Châu thì phải cố gắng hết sức phòng thủ. Nếu như không làm gì cả, Hoàng Châu mục chiếm được Hạo Châu, Kham Châu và hai quận Thương Châu, đến lúc đó tình cảnh của chủ công3sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Nếu ba con đường đều nguy hiểm như thế, vậy thì chi bằng chọn con đường có lợi nhất.
Khương Bồng Cơ chú ý đến vẻ mặt của anh ta, hỏi: “Sĩ Cửu có tuyệt sách gì chăng?”
Mạnh Hằng bước ra khỏi hàng nói: “Hằng đang nghĩ đến Tung Hoành gia*.”
* Tung Hoành gia: là một học phái trong Cửu Lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ Chiến Quốc ở Trung Quốc.
“Tung Hoành gia?”
Mạnh Hằng gật đầu nói: “Tung Hoành gia chính là một trong Bách gia Chư Tử, là sự kết hợp của thuật Hợp Tung Liên Hoành. Thừa tướng Hoàng Phủ Tu triều Đại Hạ tiếp nhận cái hay của Bách gia, đã dùng thuật Liên Hoành của Tung Hoành gia, kết giao các nước ở xa, tấn công các nước láng2giềng, cuối cùng phụ tá Hạ Thái Tổ thống nhất Cửu Châu. Chủ công đổi lấy hai quận Thương Châu từ trong tay Hoàng Châu mục, dường như phải đối mặt với tình cảnh khốn cùng bị bao vây tứ phía, nhưng khi thi triển Liên Hoành tất sẽ có một tia hy vọng sống.”
Ban đầu khi Đại Hạ thành lập, Bách gia từng chê trách lẫn nhau, còn có cảnh phồn thịnh thi nhau đua tiếng, các cuộc so tài giữa các học phái khác nhau, bầu không khí nghiên cứu học thuật say mê. Làn sóng này duy trì không được bao lâu, Thừa tướng Hoàng Phủ Tu bị xử tử, triều đình lập tức hạ lệnh độc tôn học thuật Nho gia, chèn ép các học phái học thuật khác.
Cho đến nay, Bách gia sống lại, nhưng Nho gia vẫn đứng đầu2Bách gia như trước, chiếm giữ đại bộ phận thị trường, còn các học phái khác đều có tác phong khiêm tốn.
Khương Bồng Cơ đang muốn nghe kĩ hơn thì khóe mắt liếc thấy bình luận trên màn hình livestream.
[Mặt Trăng Đáng Thương]: Tung Hoành gia sao, nhưng thế giới này hình như không có Chiến Quốc Thất Hùng*, sao lại có Hợp Tung Liên Hoành được?
* Chiến Quốc Thất Hùng: là thuật ngữ để chỉ bảy nước lớn chủ đạo thời Chiến Quốc, vốn là chư hầu của nhà Chu, lớn mạnh lên sau khi tiêu diệt các chư hầu khác khi nhà Chu bước vào thời kỳ suy yếu. Hàn, Ngụy, Sở, Tần, Tề, Triệu, Yên. Kết thúc giai đoạn Chiến Quốc, chiến thắng đã thuộc về nước Tần do Tần Thủy Hoàng trị vì.
Tứ bề khốn đốn thì đã sao?
Bọn họ có9thể tìm được cách phá vòng vây của kẻ địch, nếu như ngay cả một chút tự tin này cũng không có, vậy thì lấy cái gì để nhòm ngó tranh giành?
Lý Uân cẩn thận cân nhắc, gương mặt tuấn tú lộ ra nét buồn rầu.
Hận không thể dời non lấp biển, vì chủ công gột rửa thiên hạ!
Mạnh Hằng cẩn thận cân nhắc, anh ta dường như nghĩ đến điều gì, chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.
Cho đến nay, Bách gia sống lại, nhưng Nho gia vẫn đứng đầu Bách gia như trước, chiếm giữ đại bộ phận thị trường, còn các học phái khác đều có tác phong khiêm tốn.
Khương Bồng Cơ đang muốn nghe kĩ hơn thì khóe mắt liếc thấy bình luận trên màn hình livestream.
[Mặt Trăng Đáng Thương]: Tung Hoành gia sao, nhưng thế giới này hình như4không có Chiến Quốc Thất Hùng*, sao lại có Hợp Tung Liên Hoành được?
* Chiến Quốc Thất Hùng: là thuật ngữ để chỉ bảy nước lớn chủ đạo thời Chiến Quốc, vốn là chư hầu của nhà Chu, lớn mạnh lên sau khi tiêu diệt các chư hầu khác khi nhà Chu bước vào thời kỳ suy yếu. Hàn, Ngụy, Sở, Tần, Tề, Triệu, Yên. Kết thúc giai đoạn Chiến Quốc, chiến thắng đã thuộc về nước Tần do Tần Thủy Hoàng trị vì.
[Chính Là Không Sai]: Thế giới này có Luận Ngữ Khổng Mạnh, tại sao không thể có Hợp Tung Liên Hoành? Tư tưởng tương tự cũng bình thường mà.
[Bánh Bao Hấp]: Ôi, xa thân gần đánh*. Xấu hổ ghê ta, kịch hay thật đấy.
* Xa thân gần đánh - viễn giao cận công: Ở xa thì giao thiệp, ở gần thì tấn công. Đây là kế thứ 23 trong ba mươi sáu kế. Tể tướng nước Tần là Phạm Thư đề ra kế viễn giao cận công, theo đó với các nước gần, Tần sẽ dùng vũ lực uy hiếp, chiếm thành chiếm đất, với các nước xa không đem quân đi được thì lại dùng ngoại giao dụ dỗ làm đồng minh. Cứ như vậy Tần nhanh chóng trở thành bá chủ của cả sáu nước chư hầu, tạo điều kiện cho Doanh Chính thống nhất Trung Quốc sau đó.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Câu “xa thân gần đánh” này xuất xứ từ Chiến Quốc Sách. Chi bằng giao thiệp xa mà đánh gần, được tấc nào thì chính là tấc của vua, được thước nào cũng là của vua. Ý tứ của câu này chính là liên lạc kết giao với các nước có khoảng cách xa, tấn công các nước có khoảng cách gần, tôi thấy không xấu hổ.
[Điệp Y Màu Lam]: Thời Chiến Quốc, nước Tần một đánh sáu cũng có thể siêu thần như thế, bác Streamer mới có bốn cái, sợ cái gì!
Nhìn thấy những bình luận kia, tâm trạng của Khương Bồng Cơ vui vẻ lên nhiều.
Một đánh bốn thôi, cô không sợ.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạnh Hằng nói tiếp, anh ta hơi chần chờ rồi mới nói: “Dịch thị Bắc Uyên tất nhiên lớn mạnh, nhưng bọn họ cũng không phải không có nỗi lo phía sau. Chi bằng chủ công âm thầm lấy lòng hoàng thất Bắc Uyên hoặc các sĩ tộc khác rồi nhờ vào đó hãm chân Dịch thị, khiến bọn họ không có thời gian để ý đến chuyện khác.”
Bắc Uyên này tương đối kỳ lạ, hoàng thất yếu thế, quyền hành quốc gia đều nằm trong tay mấy sĩ tộc lớn.
Dịch thị cũng có kẻ tử thù, nếu phái sứ giả đi xúi giục thuyết phục thì chưa chắc không thể được.
Từ một suy ra ba, cách này còn có thể dùng cho những gia tộc khác.
Bởi vì chuyện này mà mọi người đã mở một cuộc hội nghị bí mật rất lâu, chân mày lúc đầu còn nhíu chặt cuối cùng cũng có thể chậm rãi giãn ra.
Tuy nói đây là nước cờ nguy hiểm nhưng nếu biết cách đi tốt, cuối cùng còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vệ Từ ngồi dưới nhìn nửa mặt khuôn mặt Khương Bồng Cơ, ánh mắt dịu dàng dập dờn như nước mùa xuân, mềm mại lấp lánh làm say lòng người.
Anh thật may mắn khi được trời cao cho cơ hội thứ hai, khiến anh có thể đền bù tiếc nuối của kiếp trước, tận mắt nhìn thấy người ấy một lần nữa đăng cơ.
Đang suy nghĩ bỗng đầu ngón tay anh chạm đến một đồ vật hơi ướt và nóng.
Cúi đầu nhìn, hóa ra là cục thịt đen trắng dụi mũi vào tay anh, ánh mắt đen nhánh vô tội sáng lấp lánh nhìn anh.
Cục thịt đen trắng dùng miệng cắn ngón tay anh, dường như muốn mút ra cái gì đó, một lúc lâu vẫn không có gì, nó đau lòng như con cá muối bị mất đi ước mơ.
Vệ Từ cười thầm một tiếng.
Để không quấy rầy đến người khác, anh dùng ống tay áo che khuất nó, bế nó gối đầu lên khuỷu tay, lấy miếng thịt khô đã nấu mềm được chuẩn bị sẵn ở trong tay áo.
May mà cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Vệ Từ giống như không có việc gì ôm cục thịt đi ra ngoài, ánh mắt đảo qua tìm được tiểu binh chăm sóc cục thịt.
Tiểu binh không dám đến gần chủ trướng, chỉ có thể nôn nóng đứng tại chỗ lau mồ hôi.
Hắn chỉ chợp mắt có một chút, không ngờ thú cưng được quân sư yêu thích mà hắn phải chăm sóc lại chạy mất không thấy bóng dáng đâu.
Vệ Từ cười trấn an: “Chăm sóc nó thật tốt, đừng để nó chạy loạn ở doanh trại, bằng không rất dễ bị người khác trộm đi rồi nấu thành một bữa thịnh soạn đấy.”
Tiểu binh gật đầu lia lịa, hắn đang định ôm cục thịt đi lại xấu hổ phát hiện bốn móng vuốt của cục thịt gắt gao túm lấy ống tay áo của Vệ Từ, miệng không ngừng ríu rít, tủi thân giống như đang lên án gã đàn ông cặn bã vứt bỏ vợ con. Vệ Từ giơ tay vỗ vỗ vào đầu nó, dịu dàng nói: “Không được làm loạn.”
Tiểu binh lén nhìn Vệ Từ, thấy vẻ mặt anh dịu dàng, hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Tiên sinh quả nhiên là thần tiên giáng trần, cho dù làm gì cũng đều đẹp như vậy.
“Người biết chuyện thì biết huynh đang nuôi dưỡng sủng vật, còn người không biết lại tưởng rằng huynh đang nuôi con của mình đấy.”
Phong Chân đi lên phía trước, phát hiện dáng vẻ “cha hiền” vô cùng tự nhiên của Vệ Từ, quả thật so với tài xế già còn thành thạo hơn.
“Giả sử Tử Hiếu có con, chẳng phải sẽ bị huynh cưng lên tận trời sao?”
Phong Chân cười trêu ghẹo, sắc mặt Vệ Từ lại hơi ảm đạm.
Anh lạnh nhạt nói: “Cưng chiều quá mức đồng nghĩa với việc giết chết nó.”
“Tử Hiếu hiểu rõ ghê, thật chẳng giống người không có gia đình.”
Vệ Từ nhìn sang, dường như đang hỏi...
Đây là lý do huynh gài bẫy Phong Nghi?
Phong Chân cứng đờ nói lảng sang chuyện khác: “Khụ... Không nói chuyện này nữa... Tử Hiếu cũng tán thành chủ công dùng thuật Liên Hoành sao?”
“Tán thành thì tán thành, nhưng người được chọn vẫn chưa quyết định.” Vệ Từ nói: “Hoàng Tung và Hứa Bùi đều dễ thuyết phục, nội tình rõ ràng, Dịch thị Bắc Uyên và Nhiếp thị Trung Chiếu lại không dễ tống cổ như vậy.”
Lý luận suông thì dễ nhưng để thực hiện được lại rất khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.