Chương 470: Nhân tài ở nơi nào (1)
Nấm Hương Xào
04/11/2018
Có một loại sinh vật, người khác tăng ca, anh ta cũng tăng ca, người khác ăn Tết anh ta vẫn tăng ca, người khác nghỉ ngơi anh ta vẫn tăng ca, người khác đi tán gái kết hôn sinh con anh vẫn đang tăng ca… Tìm anh ta trong biển người mênh mông, bất chợt quay đầu, chao ôi người ta vẫn còn đang tăng ca…
Loại sinh vật này, chạy đến phủ huyện lệnh huyện Tượng Dương là tìm được vài con.
Tăng ca quá nhiều, quá lâu, thuộc hạ có chăm chỉ đến mấy cũng sẽ phàn nàn.
Đặc biệt là khi thuộc hạ thì mệt như cún, còn chủ công lại cứ thích trốn việc…
“Từ lúc Tử Hiếu khỏe lại được đôi chút, tiếp nhận công việc, là chủ công càng lười biếng…”
Kỳ Quan Nhượng khẽ thở dài. Sắp cuối năm, công việc dồn đọng thành núi, thế mà thủ trưởng suốt ngày trốn việc, thật mệt tim.
Điều khiến anh ta vui mừng là vị đồng nghiệp mới Vệ Từ này nhìn thì lạnh lùng cao ngạo nhưng thực ra rất ôn hòa, năng lực làm việc mạnh, còn không thích nói nhiều.
Mà điều khiến anh ta oán hận là, chủ công nhà mình ngày ngày trốn việc, trước kia còn đến sảnh chính vụ giả vờ giả vịt, giờ thì chẳng thấy bóng dáng đâu luôn.
Từ Kha lại càng chẳng có hình tượng gì nằm bò trên đống văn thư bằng thẻ tre, uể oải hí mắt nhìn.
Mấy hôm nay sửa văn thư, cậu đã dùng hết một hộp mực rồi, cứ như thế này nữa thì mực cũng không đủ: “Bận xong mấy ngày này, chủ công bảo sẽ cho nghỉ dài, tổng cộng là bảy ngày… Tại sao Kha cứ có cảm giác cả năm này chúng ta cũng chỉ có bảy ngày nghỉ này thôi?”
Nghe thế Kỳ Quan Nhượng nhướng mày, đáp lại chẳng chút khách khí: “Lời chủ công nói, một chữ cũng không tin được.”
Từ Kha chưng hửng, sau đó mới từ từ bò dậy khỏi đống công văn, ném đá một cách nghiêm túc: “Kha cũng có ý đó.”
Bị chủ công bỏ bom quá nhiều lần, uy tín của Khương Bồng Cơ giờ đã bằng không, ngay đến thuộc hạ của cô cũng chẳng tin được cô.
Vệ Từ muốn cười nhưng lại nghẹn, cổ họng ngứa ngứa, anh đành giơ nắm tay lên che miệng, tiếng ho nhỏ vụn bật ra khỏi môi.
Anh ho khẽ mấy tiếng cho dễ chịu hơn đôi chút rồi mới nói: “Như bây giờ đã là tốt rồi, đợi sang năm… khụ khụ… chỉ sợ càng khổ hơn…”
Hàng lông mày duyên dáng cau lại, người khác nhìn thấy đều lo lắng, chỉ hận không thể ho hộ anh luôn.
Vệ Từ thích yên tĩnh, nhưng nếu anh thật lòng muốn tạo mối quan hệ tốt với ai thì rất ít người ghét anh được.
Cho dù là người có lòng đề phòng nặng như Kỳ Quan Nhượng giờ cũng đã hoàn toàn đón nhận Vệ Từ, hai người giao lưu về công việc cũng coi như vui vẻ.
Đồng đội thông minh vẫn khiến người ta thích hơn là đồng đội ngu như heo.
Thấy Vệ Từ khổ sở như vậy, Kỳ Quan Nhượng cũng mềm lòng nói: “Huynh ho dữ như thế có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Vệ Từ nhếch miệng cười: “Không sao, bệnh cũ ấy mà, qua đợt rét này là khỏi.”
Kỳ Quan Nhượng thấy anh không giống đang cố cầm cự mới yên tâm, quay sang quan tâm chuyện khác.
“Vừa nãy huynh bảo năm sau sẽ càng bận hơn là sao?”
Vệ Từ gật đầu. Mọi người đều biết sau khi khai xuân Khương Bồng Cơ muốn xử lý lũ Thanh Y Quân ở quận Phụng Ấp, nhưng anh lại cảm thấy câu này không thể tin được, chí ít là không thể tin hoàn toàn. Từ xưa đến nay cô thích làm cái gì là làm cái đấy, ai dám chọc cô, cô liền xuất binh đánh kẻ đó, không cần biết đến quy tắc, e là sang năm sẽ đánh trận từ đầu năm đến cuối năm.
“Nhìn vào thế cục hiện giờ, Xương Thọ Vương giằng co với hoàng đế ở hai bên bờ sông, đầu xuân năm sau sợ là có một trận khổ chiến… Cho dù ai thắng ai thua thì cả Đông Khánh này sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn, chư hầu cát cứ khắp nơi… Đến lúc đó, yêu ma quỷ quái gì cũng có thể xuất hiện. Có trách … khụ khụ… thì trách chủ công quản lý huyện Tượng Dương quá tốt, cho dù ngài ấy không xuất binh khiêu chiến thì cũng có kẻ ghen tị đỏ mắt chạy đến trước mặt xin đánh.”
Trong mắt Vệ Từ hiện lên chút thương xót.
Đương nhiên, với tính tình của Khương Bồng Cơ, cho dù người khác không chạy đến xin đánh thì cô cũng sẽ mượn cớ chạy đến nhà người ta dạo một vòng.
Biểu cảm trên mặt Kỳ Quan Nhượng cứng đờ, Từ Kha lại càng phản ứng mạnh hơn, suýt nữa thì làm rơi thỏi mực.
Cậu ta nhìn Vệ Từ với vẻ trách móc, nói: “Chuyện này huynh không thể giả vờ như không biết được à?”
Vệ Từ ngẩn ra, sau đó liền bật cười, lúm đồng tiền xinh đẹp hiện trên má.
“Được chứ.”
Theo Vệ Từ thấy, chủ công của kiếp này tốt hơn kiếp trước nhiều.
Cô của kiếp này tốt xấu gì cũng sẽ để ý đến chuyện xây dựng, hãm tốc độ đánh chiếm lại. Kiếp trước cô chỉ biết đi giành địa bàn thôi.
Nếu như Kỳ Quan Nhượng biết “phẩm hạnh” của chủ công kiếp trước như thế nào, chắc bọn họ sẽ rút kiếm tự vẫn, cầu nguyện kiếp sau không bao giờ phải tăng ca nữa?
Vệ Từ nghĩ đến cảnh đó, khóe môi bất giác nhếch lên.
Từ Kha lẩm bẩm: “Đợi đến sang năm chủ công đứng vững gót chân rồi, không biết có thể đăng bảng tin chiêu hiền không…”
Nếu không tuyển thêm người nữa cậu cảm thấy bọn họ sẽ mệt chết trong cái đống hồ sơ này mất.
Vệ Từ cau mày nghĩ ngợi, sau đó nói với vẻ tiếc nuối.
“Vẫn chưa đến lúc, nếu chiêu hiền bây giờ, e rằng chủ công sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng Từ có một vài người bạn tốt, chủ công cũng có tình nghĩa đồng môn với bọn họ, Từ sẽ gửi thư hỏi xem bọn họ có đồng ý đến không…”
Hai mắt Từ Kha sáng ngời, sao cậu có thể quên được chứ?
Vệ Từ là học trò của Uyên Kính tiên sinh, chắc chắn mạng lưới quan hệ không nhỏ, kiểu gì cũng vợt được một hai con cá về đây.
Kỳ Quan Nhượng suy nghĩ toàn diện hơn, anh ta bổ sung thêm.
“Tốt nhất là… xuất thân đơn giản một chút…”
Vệ Từ hiểu ý, gật đầu.
Thành viên trong tổ chức của Khương Bồng Cơ bây giờ ngoại trừ Phong Cẩn ra, tất cả những người còn lại xuất thân đều không cao, bối cảnh khá đơn giản, tranh chấp lợi ích cũng nhỏ, điều này có lợi rất lớn cho việc phát triển trong thời kỳ đầu và đoàn kết nội bộ.
Nếu như không có động đất, chưa chắc Phong Cẩn đã chịu làm thuộc hạ của Khương Bồng Cơ. Phong Cẩn ra nhập là điều bất ngờ đối với bọn họ.
Cũng may tư tưởng của Phong Cẩn rộng rãi, sáng suốt, anh là chính nhân quân tử thực sự.
Anh không câu nệ như quý tử sĩ tộc bây giờ, cũng không xấu tính như đám nhà giàu, cư xử hòa thuận với các thuộc hạ của Khương Bồng Cơ, trên phương diện công việc lại càng cân đối, cho đến bây giờ vẫn chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay bất đồng ý kiến.
Nếu người mới đến là người khó tiếp xúc, Kỳ Quan Nhượng sẽ rất lo lắng về vấn đề nội bộ đoàn kết.
Vệ Từ muốn giúp Khương Bồng Cơ lên ngôi hoàng đế, lại không muốn trở thành hòn đá vướng chân cô, nên đương nhiên anh sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.
Chuyện này cũng tốt hơn kiếp trước, ở kiếp trước lúc đầu bên cạnh cô không có văn nhân nào có thể sử dụng được, hoàn toàn là tay trắng lập nghiệp. Đến khi căn cơ vững chắc hơn một chút, cũng từng có thế gia quý tộc muốn tính kế cô. Bọn họ chủ động xin nương tựa, bên trong lại âm mưu ngấm ngầm muốn cướp quyền lực của cô. Sự thật chứng minh làm thế không khác gì đang khiêu khích Diêm Vương.
Sau chuyện đó, cô ghét trò tự tiến cử, mà thích tự đi bắt người hơn.
Thế nên chuyện này sau đó đã tạo thành một hiện tượng, thời kỳ đầu khi Khương triều mới thành lập, ngoại trừ võ tướng ra thì 80% các mưu thần đều là bị bắt đến, bọn họ đều đã từng phục vụ cho người khác, sếp cũ của bọn họ đều bị cô chém bay đầu.
Đối với những người bại trận, hoặc là cùng cô sáng tạo vương triều mới, hoặc là rút kiếm tự vẫn.
Cô ngang ngược lại tùy hứng, căn bản không cho người ta lựa chọn thứ ba.
Ấy thế mà Vệ Từ lại thích cái tính tùy hứng không câu nệ của cô, vừa say đắm vừa sùng bái.
Đúc lại Thần Đỉnh Cửu Châu, thống nhất núi sông bị chia cắt, cần có dũng khí và quyết tâm lớn lao.
May thay, cô không thiếu điều đó.
Loại sinh vật này, chạy đến phủ huyện lệnh huyện Tượng Dương là tìm được vài con.
Tăng ca quá nhiều, quá lâu, thuộc hạ có chăm chỉ đến mấy cũng sẽ phàn nàn.
Đặc biệt là khi thuộc hạ thì mệt như cún, còn chủ công lại cứ thích trốn việc…
“Từ lúc Tử Hiếu khỏe lại được đôi chút, tiếp nhận công việc, là chủ công càng lười biếng…”
Kỳ Quan Nhượng khẽ thở dài. Sắp cuối năm, công việc dồn đọng thành núi, thế mà thủ trưởng suốt ngày trốn việc, thật mệt tim.
Điều khiến anh ta vui mừng là vị đồng nghiệp mới Vệ Từ này nhìn thì lạnh lùng cao ngạo nhưng thực ra rất ôn hòa, năng lực làm việc mạnh, còn không thích nói nhiều.
Mà điều khiến anh ta oán hận là, chủ công nhà mình ngày ngày trốn việc, trước kia còn đến sảnh chính vụ giả vờ giả vịt, giờ thì chẳng thấy bóng dáng đâu luôn.
Từ Kha lại càng chẳng có hình tượng gì nằm bò trên đống văn thư bằng thẻ tre, uể oải hí mắt nhìn.
Mấy hôm nay sửa văn thư, cậu đã dùng hết một hộp mực rồi, cứ như thế này nữa thì mực cũng không đủ: “Bận xong mấy ngày này, chủ công bảo sẽ cho nghỉ dài, tổng cộng là bảy ngày… Tại sao Kha cứ có cảm giác cả năm này chúng ta cũng chỉ có bảy ngày nghỉ này thôi?”
Nghe thế Kỳ Quan Nhượng nhướng mày, đáp lại chẳng chút khách khí: “Lời chủ công nói, một chữ cũng không tin được.”
Từ Kha chưng hửng, sau đó mới từ từ bò dậy khỏi đống công văn, ném đá một cách nghiêm túc: “Kha cũng có ý đó.”
Bị chủ công bỏ bom quá nhiều lần, uy tín của Khương Bồng Cơ giờ đã bằng không, ngay đến thuộc hạ của cô cũng chẳng tin được cô.
Vệ Từ muốn cười nhưng lại nghẹn, cổ họng ngứa ngứa, anh đành giơ nắm tay lên che miệng, tiếng ho nhỏ vụn bật ra khỏi môi.
Anh ho khẽ mấy tiếng cho dễ chịu hơn đôi chút rồi mới nói: “Như bây giờ đã là tốt rồi, đợi sang năm… khụ khụ… chỉ sợ càng khổ hơn…”
Hàng lông mày duyên dáng cau lại, người khác nhìn thấy đều lo lắng, chỉ hận không thể ho hộ anh luôn.
Vệ Từ thích yên tĩnh, nhưng nếu anh thật lòng muốn tạo mối quan hệ tốt với ai thì rất ít người ghét anh được.
Cho dù là người có lòng đề phòng nặng như Kỳ Quan Nhượng giờ cũng đã hoàn toàn đón nhận Vệ Từ, hai người giao lưu về công việc cũng coi như vui vẻ.
Đồng đội thông minh vẫn khiến người ta thích hơn là đồng đội ngu như heo.
Thấy Vệ Từ khổ sở như vậy, Kỳ Quan Nhượng cũng mềm lòng nói: “Huynh ho dữ như thế có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Vệ Từ nhếch miệng cười: “Không sao, bệnh cũ ấy mà, qua đợt rét này là khỏi.”
Kỳ Quan Nhượng thấy anh không giống đang cố cầm cự mới yên tâm, quay sang quan tâm chuyện khác.
“Vừa nãy huynh bảo năm sau sẽ càng bận hơn là sao?”
Vệ Từ gật đầu. Mọi người đều biết sau khi khai xuân Khương Bồng Cơ muốn xử lý lũ Thanh Y Quân ở quận Phụng Ấp, nhưng anh lại cảm thấy câu này không thể tin được, chí ít là không thể tin hoàn toàn. Từ xưa đến nay cô thích làm cái gì là làm cái đấy, ai dám chọc cô, cô liền xuất binh đánh kẻ đó, không cần biết đến quy tắc, e là sang năm sẽ đánh trận từ đầu năm đến cuối năm.
“Nhìn vào thế cục hiện giờ, Xương Thọ Vương giằng co với hoàng đế ở hai bên bờ sông, đầu xuân năm sau sợ là có một trận khổ chiến… Cho dù ai thắng ai thua thì cả Đông Khánh này sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn, chư hầu cát cứ khắp nơi… Đến lúc đó, yêu ma quỷ quái gì cũng có thể xuất hiện. Có trách … khụ khụ… thì trách chủ công quản lý huyện Tượng Dương quá tốt, cho dù ngài ấy không xuất binh khiêu chiến thì cũng có kẻ ghen tị đỏ mắt chạy đến trước mặt xin đánh.”
Trong mắt Vệ Từ hiện lên chút thương xót.
Đương nhiên, với tính tình của Khương Bồng Cơ, cho dù người khác không chạy đến xin đánh thì cô cũng sẽ mượn cớ chạy đến nhà người ta dạo một vòng.
Biểu cảm trên mặt Kỳ Quan Nhượng cứng đờ, Từ Kha lại càng phản ứng mạnh hơn, suýt nữa thì làm rơi thỏi mực.
Cậu ta nhìn Vệ Từ với vẻ trách móc, nói: “Chuyện này huynh không thể giả vờ như không biết được à?”
Vệ Từ ngẩn ra, sau đó liền bật cười, lúm đồng tiền xinh đẹp hiện trên má.
“Được chứ.”
Theo Vệ Từ thấy, chủ công của kiếp này tốt hơn kiếp trước nhiều.
Cô của kiếp này tốt xấu gì cũng sẽ để ý đến chuyện xây dựng, hãm tốc độ đánh chiếm lại. Kiếp trước cô chỉ biết đi giành địa bàn thôi.
Nếu như Kỳ Quan Nhượng biết “phẩm hạnh” của chủ công kiếp trước như thế nào, chắc bọn họ sẽ rút kiếm tự vẫn, cầu nguyện kiếp sau không bao giờ phải tăng ca nữa?
Vệ Từ nghĩ đến cảnh đó, khóe môi bất giác nhếch lên.
Từ Kha lẩm bẩm: “Đợi đến sang năm chủ công đứng vững gót chân rồi, không biết có thể đăng bảng tin chiêu hiền không…”
Nếu không tuyển thêm người nữa cậu cảm thấy bọn họ sẽ mệt chết trong cái đống hồ sơ này mất.
Vệ Từ cau mày nghĩ ngợi, sau đó nói với vẻ tiếc nuối.
“Vẫn chưa đến lúc, nếu chiêu hiền bây giờ, e rằng chủ công sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng Từ có một vài người bạn tốt, chủ công cũng có tình nghĩa đồng môn với bọn họ, Từ sẽ gửi thư hỏi xem bọn họ có đồng ý đến không…”
Hai mắt Từ Kha sáng ngời, sao cậu có thể quên được chứ?
Vệ Từ là học trò của Uyên Kính tiên sinh, chắc chắn mạng lưới quan hệ không nhỏ, kiểu gì cũng vợt được một hai con cá về đây.
Kỳ Quan Nhượng suy nghĩ toàn diện hơn, anh ta bổ sung thêm.
“Tốt nhất là… xuất thân đơn giản một chút…”
Vệ Từ hiểu ý, gật đầu.
Thành viên trong tổ chức của Khương Bồng Cơ bây giờ ngoại trừ Phong Cẩn ra, tất cả những người còn lại xuất thân đều không cao, bối cảnh khá đơn giản, tranh chấp lợi ích cũng nhỏ, điều này có lợi rất lớn cho việc phát triển trong thời kỳ đầu và đoàn kết nội bộ.
Nếu như không có động đất, chưa chắc Phong Cẩn đã chịu làm thuộc hạ của Khương Bồng Cơ. Phong Cẩn ra nhập là điều bất ngờ đối với bọn họ.
Cũng may tư tưởng của Phong Cẩn rộng rãi, sáng suốt, anh là chính nhân quân tử thực sự.
Anh không câu nệ như quý tử sĩ tộc bây giờ, cũng không xấu tính như đám nhà giàu, cư xử hòa thuận với các thuộc hạ của Khương Bồng Cơ, trên phương diện công việc lại càng cân đối, cho đến bây giờ vẫn chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay bất đồng ý kiến.
Nếu người mới đến là người khó tiếp xúc, Kỳ Quan Nhượng sẽ rất lo lắng về vấn đề nội bộ đoàn kết.
Vệ Từ muốn giúp Khương Bồng Cơ lên ngôi hoàng đế, lại không muốn trở thành hòn đá vướng chân cô, nên đương nhiên anh sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.
Chuyện này cũng tốt hơn kiếp trước, ở kiếp trước lúc đầu bên cạnh cô không có văn nhân nào có thể sử dụng được, hoàn toàn là tay trắng lập nghiệp. Đến khi căn cơ vững chắc hơn một chút, cũng từng có thế gia quý tộc muốn tính kế cô. Bọn họ chủ động xin nương tựa, bên trong lại âm mưu ngấm ngầm muốn cướp quyền lực của cô. Sự thật chứng minh làm thế không khác gì đang khiêu khích Diêm Vương.
Sau chuyện đó, cô ghét trò tự tiến cử, mà thích tự đi bắt người hơn.
Thế nên chuyện này sau đó đã tạo thành một hiện tượng, thời kỳ đầu khi Khương triều mới thành lập, ngoại trừ võ tướng ra thì 80% các mưu thần đều là bị bắt đến, bọn họ đều đã từng phục vụ cho người khác, sếp cũ của bọn họ đều bị cô chém bay đầu.
Đối với những người bại trận, hoặc là cùng cô sáng tạo vương triều mới, hoặc là rút kiếm tự vẫn.
Cô ngang ngược lại tùy hứng, căn bản không cho người ta lựa chọn thứ ba.
Ấy thế mà Vệ Từ lại thích cái tính tùy hứng không câu nệ của cô, vừa say đắm vừa sùng bái.
Đúc lại Thần Đỉnh Cửu Châu, thống nhất núi sông bị chia cắt, cần có dũng khí và quyết tâm lớn lao.
May thay, cô không thiếu điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.