Chương 472: Nhân tài ở nơi nào (3)
Nấm Hương Xào
04/11/2018
[Diêm Bán Cô Bé]: Vãi, cái đám ngựa đực dung tục này quá ghê tởm.
[Hôm Nay Năm Chương]: Đâu chỉ ghê tởm, tôi quả thật chỉ muốn nôn. Phụ nữ ăn mất cơm nhà bọn họ à? Phụ nữ vào quân doanh chỉ để ngủ với người ta sao? Chẳng lẽ trong lịch sử của bọn họ không có nữ anh hào nào ư? Trông biểu cảm vừa rồi của hai thằng kia khốn nạn quá, cho dù chỉ là trong suy nghĩ nhưng tôi cũng cảm thấy buồn nôn thay mấy cô gái ở doanh trại nữ binh kia. Quả thật không thể chơi nổi.
[Sô Pha Nấm Hương]: Đúng đấy đúng đấy... buồn nôn chết được. Streamer tuyệt đối đừng dễ dàng bỏ qua cho bọn này, ngồi chờ cô đi vùi dập bọn chúng.
[Hạt Vỏ Cứng Và Pudding Nhỏ]: Theo tôi không thể trách đám đàn ông thô thiển này được. Bản thân sống trong hoàn cảnh đó thì hiểu sai cũng là bình thường thôi. Tôi tra được vài tài liệu về thời cổ trên mạng, phát hiện trong quân doanh có phụ nữ là điều rất đỗi bình thường, những người phụ nữ đó được gọi là doanh kỹ. Bình thường họ làm những việc lặt vặt, khi chiến tranh nổ ra thì bị đẩy tới chiến trường, nếu chiến sự thuận lợi, những người phụ nữ ấy sẽ thành kỹ nữ hầu hạ binh lính nam...
[Nhân Sâm Đắng]: Dù là vậy thì tôi vẫn thấy cực kỳ khó chịu. Rõ ràng Streamer xây dựng doanh trại nữ binh là để những cô gái này đi theo hành quân đánh giặc, kiến quốc lập nghiệp, nâng cao địa vị bản thân, khiến người khác không thể làm nhục họ được.
Vậy mà chưa chính thức bắt đầu, đồng đội của họ đã nảy ra ý xấu, cảm giác cứ như nuốt phải ruồi ấy.
Khương Bồng Cơ vừa bình tĩnh xem bình luận vừa chú ý quan sát tình hình bên dưới.
Lúc này, giọng nói khó chịu và kìm nén của Lý Uân truyền đến: “Không nên để tình trạng này kéo dài lâu, nếu chúng ta không giải thích rõ, có thể danh tiếng của doanh trại nữ sẽ bị phá hủy hoàn toàn.”
Đôi mắt Lý Uân ánh lên vẻ buồn bực, anh thật sự ghét những kẻ vô trách nhiệm thích đem danh dự của phụ nữ ra nói đùa kia. Hành vi này thật sự quá hèn hạ. Theo như lời nói của chủ công, sau này những binh lính nữ đó sẽ trở thành những nữ anh hùng đường đường chính chính xông pha chiến trường giết địch. Anh cho rằng, ở thời thế loạn lạc này, bất kỳ ai dám đứng lên đấu tranh cũng đều có thể gọi là “anh hùng”. Đám người tâm tư bẩn thỉu này vừa nhắc tới doanh trại nữ là nghĩ ngay đến chuyện đó, thật khiến người ta buồn nôn.
Vậy mà những tên ngu ngốc kia không những không tự biết nhục mà còn tưởng đấy là điều đáng tự hào nữa cơ. Lý Uân cho rằng bọn người này đều không xứng đáng làm đại trượng phu, lòng dạ khí phách thì chẳng có, thậm chí còn không thể coi là một người đàn ông chân chính.
“Mấy thứ như danh tiếng không phải người khác cho mà phải do chính mình lập nên.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh nhìn đám tân binh bên dưới, chợt nảy sinh ác ý: “Nếu bọn họ cảm thấy doanh trại nữ không có gì tốt thì để các binh lính nữ dạy cho bọn họ bài học làm người, buộc phải quỳ xuống nuốt lại những lời kia.”
Cô phải xây dựng doanh trại nữ binh, quyết không thể để những chuyện này làm lộn tùng phèo lên được. Trước khi bắt kẻ địch phải công nhận thực lực của doanh trại nữ binh thì người mình phải công nhận trước... Trước đây bộ khúc đều được chứng kiến sức mạnh của Lộng Cầm, không còn ai dám vô lễ với nữ bộ khúc nữa, song mấy tên tân binh mới được thu nhận và đám cấm vệ quân thì khác.
Nghĩ tới đây, Khương Bồng Cơ nheo mắt đầy nguy hiểm, bỗng nảy ra một kế sách. Không có thứ gì có thể khiến những kẻ này khuất phục hơn là nắm đấm. Nữ thì sao, vẫn có thể đánh cho đám tân binh này răng rơi đầy đất.
Lý Uân nghe giọng điệu cô liền âm thầm nhớ lại tài liệu về các nữ binh bên kia, hình như không ai có đủ khả năng để đánh.
“Nhưng nếu muốn thu phục lòng người bằng sức mạnh thì hình như hiện tại bên doanh trại nữ binh không ai có thể ra tay được...” Anh cau mày suy nghĩ, biện pháp tốt nhất khiến những tân binh này ngậm miệng chính là đánh một trận. Có điều thủ lĩnh nữ binh là Khương Lộng Cầm không ở huyện Tượng Dương, bây giờ kiếm đâu ra người thích hợp đây?
Khương Bồng Cơ thẳng thừng tuyên bố: “Có ngay thôi.” Dứt lời, cô nói với binh lính bên cạnh: “Ngươi đến doanh trại nữ binh mượn một bộ quần áo tới đây.”
Để tiện cho việc huấn luyện, bất kể nam hay nữ đều mặc quần áo rộng thùng thình, có may vài sợi dây để buộc chặt ống tay áo hoặc điều chỉnh kích thước, cho nên dù vóc dáng Khương Bồng Cơ cao hơn các cô gái bình thường nhưng vẫn mặc vừa.
Thấy vậy, Lý Uân buột miệng nói: “Chủ công, vóc dáng của Uân không giả trang thành con gái được đâu.”
Khương Bồng Cơ đần mặt: “Gì cơ?”
Ngược lại khán giả xem livestream lại phản ứng trước, sung sướng bật cười ha ha.
[Ngọc Hòa Thị Bích]: Ôi trời, buồn cười chết tôi rồi. Ông anh Lý Uân bị chập mạch hả, tưởng là Streamer muốn anh ta cải trang thành nữ, đi trị mấy tên tân binh kia sao? Ặc... nói thật, tôi cũng rất mong được xem Lý Uân giả gái, chắc sẽ mang đến một cảm xúc mới lạ đây. Có vị nào là họa sĩ không, vẽ cảnh anh ta giả gái đi.
[Duyên Tiên Hoa Tiên Cỏ]: Vóc dáng Lý Uân nam tính quá, cần cơ bắp có cơ bắp, cần hơi thở nam tính có nam tính, nếu mặc đồ con gái vào, sao mà không nhận ra được chứ? Có điều mặt mũi anh ta đẹp thật, nếu trang điểm một chút thì mặc đồ của nữ vào cũng tạm chấp nhận được.
[Manh Chủ Linh Sủng Duyên]: Nếu con gái nhà ai có dáng vẻ này thì... không được đâu... nhìn nhức mắt lắm.
Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy đầu óc Lý Uân có vấn đề, anh chàng nghĩ kiểu gì mà ra được kết luận ấy chứ?
Cô suýt nữa không châm chọc nổi: “Cho dù ta mù cũng biết huynh giả trang thành nữ ngứa mắt lắm.”
Lý Uân đỏ mặt, thế mới biết mình nghĩ nhầm rồi, hóa ra không phải là chủ công muốn mình giả nữ. Nhưng mà nếu không phải anh, vậy thì ai đây?
Anh nhìn Khương Bồng Cơ và hỏi: “Chẳng lẽ chủ công định cải trang thành nữ, tự mình ra trận?”
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Ừ, cho bọn chúng biết tay, tốt nhất là đánh cho hễ gặp phụ nữ là bủn rủn chân tay.”
Nói xong, cô nở nụ cười xấu xa, mọi người xung quanh nhìn mà giật thót, có dự cảm chẳng lành.
Lý Uân lùi về sau một bước, nhìn kỹ chốc lát mới nói: “Chuyện này, chuyện này không được....”
Khương Bồng Cơ nhướng mày: “Sao lại không được? Cái đám này ta chỉ cần một tay là dẹp gọn.”
Lý Uân lắc đầu, cực kỳ thật thà nói: “Chủ công cao lớn nam tính như vậy, giả gái còn không phù hợp bằng Uân.”
Không khí đột nhiên im ắng lặng ngắt...
Một giây sau, màn hình bình luận lại bùng nổ như miệng giếng phun trào. Cả đống người thi nhau cười nhạo Khương Bồng Cơ.
[Không Muốn Update Chỉ Muốn Chết]: Tôi kể chuyện cười cho mọi người nhé... Streamer là người cao lớn nam tính, giả gái còn không đẹp bằng Lý Uân.
[Hôm Nay Lại Thiếu Nợ Hả]: Streamer nữ giả nam, giờ lại thành nam giả nữ, rốt cuộc cô ấy là nam hay nữ vậy?
[Lại Xuất Hiện Thêm Một Manh Chủ]: Ha ha ha, buồn cười chết đi được, kênh livestream này quả thật có độc.
[Nấm Hương Livestream Cạp Bàn Phím]: Vị huynh đài Lý Uân thật thà quá, thường thường những ông anh ngay thẳng thế này sẽ không sống lâu đâu.
[Ngày Mai Mấy Chương Vậy?]: Lý Uân, cậu phải cẩn thận đấy, đắc tội Streamer nhỏ mọn này thì cậu thảm rồi.
Khương Bồng Cơ nhận lấy bộ quần áo dành cho nữ binh, ngẩng đầu liếc xéo Lý Uân rồi vui vẻ cười ha ha.
Lý Uân không hiểu tại sao cô lại cười, còn tưởng cô cũng đồng tình với ý kiến của mình, chợt nở nụ cười xấu hổ.
[Hôm Nay Năm Chương]: Đâu chỉ ghê tởm, tôi quả thật chỉ muốn nôn. Phụ nữ ăn mất cơm nhà bọn họ à? Phụ nữ vào quân doanh chỉ để ngủ với người ta sao? Chẳng lẽ trong lịch sử của bọn họ không có nữ anh hào nào ư? Trông biểu cảm vừa rồi của hai thằng kia khốn nạn quá, cho dù chỉ là trong suy nghĩ nhưng tôi cũng cảm thấy buồn nôn thay mấy cô gái ở doanh trại nữ binh kia. Quả thật không thể chơi nổi.
[Sô Pha Nấm Hương]: Đúng đấy đúng đấy... buồn nôn chết được. Streamer tuyệt đối đừng dễ dàng bỏ qua cho bọn này, ngồi chờ cô đi vùi dập bọn chúng.
[Hạt Vỏ Cứng Và Pudding Nhỏ]: Theo tôi không thể trách đám đàn ông thô thiển này được. Bản thân sống trong hoàn cảnh đó thì hiểu sai cũng là bình thường thôi. Tôi tra được vài tài liệu về thời cổ trên mạng, phát hiện trong quân doanh có phụ nữ là điều rất đỗi bình thường, những người phụ nữ đó được gọi là doanh kỹ. Bình thường họ làm những việc lặt vặt, khi chiến tranh nổ ra thì bị đẩy tới chiến trường, nếu chiến sự thuận lợi, những người phụ nữ ấy sẽ thành kỹ nữ hầu hạ binh lính nam...
[Nhân Sâm Đắng]: Dù là vậy thì tôi vẫn thấy cực kỳ khó chịu. Rõ ràng Streamer xây dựng doanh trại nữ binh là để những cô gái này đi theo hành quân đánh giặc, kiến quốc lập nghiệp, nâng cao địa vị bản thân, khiến người khác không thể làm nhục họ được.
Vậy mà chưa chính thức bắt đầu, đồng đội của họ đã nảy ra ý xấu, cảm giác cứ như nuốt phải ruồi ấy.
Khương Bồng Cơ vừa bình tĩnh xem bình luận vừa chú ý quan sát tình hình bên dưới.
Lúc này, giọng nói khó chịu và kìm nén của Lý Uân truyền đến: “Không nên để tình trạng này kéo dài lâu, nếu chúng ta không giải thích rõ, có thể danh tiếng của doanh trại nữ sẽ bị phá hủy hoàn toàn.”
Đôi mắt Lý Uân ánh lên vẻ buồn bực, anh thật sự ghét những kẻ vô trách nhiệm thích đem danh dự của phụ nữ ra nói đùa kia. Hành vi này thật sự quá hèn hạ. Theo như lời nói của chủ công, sau này những binh lính nữ đó sẽ trở thành những nữ anh hùng đường đường chính chính xông pha chiến trường giết địch. Anh cho rằng, ở thời thế loạn lạc này, bất kỳ ai dám đứng lên đấu tranh cũng đều có thể gọi là “anh hùng”. Đám người tâm tư bẩn thỉu này vừa nhắc tới doanh trại nữ là nghĩ ngay đến chuyện đó, thật khiến người ta buồn nôn.
Vậy mà những tên ngu ngốc kia không những không tự biết nhục mà còn tưởng đấy là điều đáng tự hào nữa cơ. Lý Uân cho rằng bọn người này đều không xứng đáng làm đại trượng phu, lòng dạ khí phách thì chẳng có, thậm chí còn không thể coi là một người đàn ông chân chính.
“Mấy thứ như danh tiếng không phải người khác cho mà phải do chính mình lập nên.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh nhìn đám tân binh bên dưới, chợt nảy sinh ác ý: “Nếu bọn họ cảm thấy doanh trại nữ không có gì tốt thì để các binh lính nữ dạy cho bọn họ bài học làm người, buộc phải quỳ xuống nuốt lại những lời kia.”
Cô phải xây dựng doanh trại nữ binh, quyết không thể để những chuyện này làm lộn tùng phèo lên được. Trước khi bắt kẻ địch phải công nhận thực lực của doanh trại nữ binh thì người mình phải công nhận trước... Trước đây bộ khúc đều được chứng kiến sức mạnh của Lộng Cầm, không còn ai dám vô lễ với nữ bộ khúc nữa, song mấy tên tân binh mới được thu nhận và đám cấm vệ quân thì khác.
Nghĩ tới đây, Khương Bồng Cơ nheo mắt đầy nguy hiểm, bỗng nảy ra một kế sách. Không có thứ gì có thể khiến những kẻ này khuất phục hơn là nắm đấm. Nữ thì sao, vẫn có thể đánh cho đám tân binh này răng rơi đầy đất.
Lý Uân nghe giọng điệu cô liền âm thầm nhớ lại tài liệu về các nữ binh bên kia, hình như không ai có đủ khả năng để đánh.
“Nhưng nếu muốn thu phục lòng người bằng sức mạnh thì hình như hiện tại bên doanh trại nữ binh không ai có thể ra tay được...” Anh cau mày suy nghĩ, biện pháp tốt nhất khiến những tân binh này ngậm miệng chính là đánh một trận. Có điều thủ lĩnh nữ binh là Khương Lộng Cầm không ở huyện Tượng Dương, bây giờ kiếm đâu ra người thích hợp đây?
Khương Bồng Cơ thẳng thừng tuyên bố: “Có ngay thôi.” Dứt lời, cô nói với binh lính bên cạnh: “Ngươi đến doanh trại nữ binh mượn một bộ quần áo tới đây.”
Để tiện cho việc huấn luyện, bất kể nam hay nữ đều mặc quần áo rộng thùng thình, có may vài sợi dây để buộc chặt ống tay áo hoặc điều chỉnh kích thước, cho nên dù vóc dáng Khương Bồng Cơ cao hơn các cô gái bình thường nhưng vẫn mặc vừa.
Thấy vậy, Lý Uân buột miệng nói: “Chủ công, vóc dáng của Uân không giả trang thành con gái được đâu.”
Khương Bồng Cơ đần mặt: “Gì cơ?”
Ngược lại khán giả xem livestream lại phản ứng trước, sung sướng bật cười ha ha.
[Ngọc Hòa Thị Bích]: Ôi trời, buồn cười chết tôi rồi. Ông anh Lý Uân bị chập mạch hả, tưởng là Streamer muốn anh ta cải trang thành nữ, đi trị mấy tên tân binh kia sao? Ặc... nói thật, tôi cũng rất mong được xem Lý Uân giả gái, chắc sẽ mang đến một cảm xúc mới lạ đây. Có vị nào là họa sĩ không, vẽ cảnh anh ta giả gái đi.
[Duyên Tiên Hoa Tiên Cỏ]: Vóc dáng Lý Uân nam tính quá, cần cơ bắp có cơ bắp, cần hơi thở nam tính có nam tính, nếu mặc đồ con gái vào, sao mà không nhận ra được chứ? Có điều mặt mũi anh ta đẹp thật, nếu trang điểm một chút thì mặc đồ của nữ vào cũng tạm chấp nhận được.
[Manh Chủ Linh Sủng Duyên]: Nếu con gái nhà ai có dáng vẻ này thì... không được đâu... nhìn nhức mắt lắm.
Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy đầu óc Lý Uân có vấn đề, anh chàng nghĩ kiểu gì mà ra được kết luận ấy chứ?
Cô suýt nữa không châm chọc nổi: “Cho dù ta mù cũng biết huynh giả trang thành nữ ngứa mắt lắm.”
Lý Uân đỏ mặt, thế mới biết mình nghĩ nhầm rồi, hóa ra không phải là chủ công muốn mình giả nữ. Nhưng mà nếu không phải anh, vậy thì ai đây?
Anh nhìn Khương Bồng Cơ và hỏi: “Chẳng lẽ chủ công định cải trang thành nữ, tự mình ra trận?”
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Ừ, cho bọn chúng biết tay, tốt nhất là đánh cho hễ gặp phụ nữ là bủn rủn chân tay.”
Nói xong, cô nở nụ cười xấu xa, mọi người xung quanh nhìn mà giật thót, có dự cảm chẳng lành.
Lý Uân lùi về sau một bước, nhìn kỹ chốc lát mới nói: “Chuyện này, chuyện này không được....”
Khương Bồng Cơ nhướng mày: “Sao lại không được? Cái đám này ta chỉ cần một tay là dẹp gọn.”
Lý Uân lắc đầu, cực kỳ thật thà nói: “Chủ công cao lớn nam tính như vậy, giả gái còn không phù hợp bằng Uân.”
Không khí đột nhiên im ắng lặng ngắt...
Một giây sau, màn hình bình luận lại bùng nổ như miệng giếng phun trào. Cả đống người thi nhau cười nhạo Khương Bồng Cơ.
[Không Muốn Update Chỉ Muốn Chết]: Tôi kể chuyện cười cho mọi người nhé... Streamer là người cao lớn nam tính, giả gái còn không đẹp bằng Lý Uân.
[Hôm Nay Lại Thiếu Nợ Hả]: Streamer nữ giả nam, giờ lại thành nam giả nữ, rốt cuộc cô ấy là nam hay nữ vậy?
[Lại Xuất Hiện Thêm Một Manh Chủ]: Ha ha ha, buồn cười chết đi được, kênh livestream này quả thật có độc.
[Nấm Hương Livestream Cạp Bàn Phím]: Vị huynh đài Lý Uân thật thà quá, thường thường những ông anh ngay thẳng thế này sẽ không sống lâu đâu.
[Ngày Mai Mấy Chương Vậy?]: Lý Uân, cậu phải cẩn thận đấy, đắc tội Streamer nhỏ mọn này thì cậu thảm rồi.
Khương Bồng Cơ nhận lấy bộ quần áo dành cho nữ binh, ngẩng đầu liếc xéo Lý Uân rồi vui vẻ cười ha ha.
Lý Uân không hiểu tại sao cô lại cười, còn tưởng cô cũng đồng tình với ý kiến của mình, chợt nở nụ cười xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.