Chương 1063: Quân đoàn thú ăn sắt trong truyền thuyết (6)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Chỉ một người mà giết chết cả đàn rắn hơn triệu con!
Chỉ một cái phất tay mà có thể làm ra một hành động vĩ đại như vậy. Nếu nói chủ công nhà mình không phải minh quân trời định thì Mạnh Hồn là người đầu tiên không phục!
Binh sĩ toàn quân xử lý xác rắn, không chỉ phải đốt sạch xác rắn bên ngoài doanh trại mà còn phải thu dọn xác của những con đã bò vào bên trong.
Không khí hôm nay tương đối mát mẻ nhưng chẳng mấy chốc thời tiết sẽ ấm lên. Nếu như không nhanh chóng đốt sạch đám thi thể này mà mặc cho bọn chúng hư thối sinh giòi thì không biết sẽ đem đến bệnh dịch gì cho binh sĩ. Bởi vì ảnh hưởng của Khương Bồng Cơ và quân quy, binh sĩ trên dưới doanh trại đều đạt thành một nhận3thức chung - thi thể hư thối sẽ mang đến bệnh dịch. Nếu không giải quyết một cách hợp lý thì bệch dịch sẽ lan sang con người.
Lực sát thương của đàn rắn quá lớn, dù là tộc Cao Việt khống chế hàng nghìn con rắn cũng không dám đi theo.
Vì thế, khi người điều khiển rắn của tộc Cao Việt nhìn thấy ánh lửa bay lên từ doanh trại của Khương Bồng Cơ thì không khỏi cười khoái chí.
Theo hắn, Khương Bồng Cơ dùng lửa chống lại trăm nghìn con rắn thực sự là tự tìm đường chết. Ngọn lửa quá nhỏ thì không có lực uy hiếp nhưng ngọn lửa quá lớn thì lại nguy hiểm cho bản thân. Phần lớn những con rắn này đều có độc, chỉ là độc mạnh hay yếu mà thôi. Có loại độc chỉ trong thời gian một nén nhang đã2có thể cướp đi mạng người nhưng cũng có loại lại khiến người ta chết dần chết mòn trong đau đớn. Đây thực sự là cục diện không thể giải quyết!
Người điều khiển rắn vốn ngông cuồng lúc này càng thêm phần tự tin, chỉ Vệ Từ hiểu được vì sao bọn họ lại có sự tự tin đó. Hoàng Tung của kiếp trước đánh nhau với tộc Cao Việt, nhiều lần rơi vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc. Bầy rắn bao vây tấn công khiến anh ta bị tổn thất nặng nề. Các loại rắn rết, côn trùng, chuột, kiến làm ô nhiễm nguồn nước của đại quân, thực sự là họa vô đơn chí.
Tuy nhiên, tộc Cao Việt phách lối tự tin này lại gặp phải Khương Bồng Cơ.
Đây không phải là đá trúng cửa sắt mà rõ ràng là đá phải cửa thép hợp kim2titan!
Binh sĩ ngoài trướng hồ hởi xử lý chỗ xác rắn, đám người trong trướng lại mỗi người ôm một suy nghĩ riêng, tuy nhiên ánh mắt nhìn Khương Bồng Cơ đều giống như lần đầu tiên biết cô. Khương Bồng Cơ không nói lời nào khiến mọi người cũng không biết bắt đầu từ đâu, cho đến khi một tiếng sáo thê lương mà ngắn ngủi phá vỡ sự yên tĩnh!
Khương Bồng Cơ trừng mắt nhìn Phong Chân.
Đối phương liền ngượng ngùng buông cây sáo trúc xuống.
“Huynh làm gì vậy?”
Âm nhạc vốn là thứ khiến lòng người say đắm nhưng tiếng sáo của Phong Chân lại khó nghe đến mức mọi người đều âm thầm nhăn mặt.
Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Phong Chân nói: “Vừa rồi chủ công dùng âm thuật điều khiển muông thú, ta nghĩ khúc khi nãy chủ công tấu là yếu9tố quyết định, cho nên mới thổi thử.”
Tuy trình độ của Phong Chân ở phương diện tao nhã không bằng mấy người Vệ Từ và Phong Cẩn nhưng thổi sáo đối với anh ta mà nói chính là hạ bút thành văn.
Khi nãy Khương Bồng Cơ thổi sáo giết rắn, tư thái “phong lưu như gió” ấy khiến lòng anh ta ngứa ngáy.
Trí nhớ của anh ta rất tốt nên toàn bộ “khúc nhạc” mà Khương Bồng Cơ thổi anh ta đều nhớ kĩ.
Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Phong Chân nói: “Vừa rồi chủ công dùng âm thuật điều khiển muông thú, ta nghĩ khúc khi nãy chủ công tấu là yếu tố quyết định, cho nên mới thổi thử.”
Tuy trình độ của Phong Chân ở phương diện tao nhã không bằng mấy người Vệ Từ và Phong Cẩn nhưng thổi sáo đối với anh ta mà4nói chính là hạ bút thành văn.
Khi nãy Khương Bồng Cơ thổi sáo giết rắn, tư thái “phong lưu như gió” ấy khiến lòng anh ta ngứa ngáy.
Trí nhớ của anh ta rất tốt nên toàn bộ “khúc nhạc” mà Khương Bồng Cơ thổi anh ta đều nhớ kĩ.
Khương Bồng Cơ không còn gì để nói.
Điệu sáo cô vừa thổi khó nghe như vậy sao?
“Đừng thổi nữa, tiếng sáo chỉ là phụ mà thôi, bên trong còn có kỹ thuật khác.” Khương Bồng Cơ không nể tình mà gạt bỏ suy nghĩ của Phong Chân: “Nếu chỉ dựa vào một khúc nhạc mà có thể điều khiển động vật thì Mạnh thị đã sớm nghĩ biện pháp móc sạch bí mật của tộc Cao Việt rồi một cước đá văng đi. Nào đến phiên tộc Cao Việt hung hăng phách lối?”
Phong Chân ngẫm nghĩ một lúc, quả thực rất có lý. Anh ta chỉ đành bất đắc dĩ mà buông sáo trúc xuống.
“Chủ công học được thần kỹ này từ khi nào vậy? Nếu biết chuyện này sớm hơn thì Chân cũng không bị dọa đến mức mồ hôi tuôn như suối, còn suýt nữa thì thất lễ.”
Tuy nói tố chất tâm lý của anh ta rất cao nhưng phải trơ mắt nhìn đàn rắn hàng nghìn hàng vạn con, lít nha lít nhít phủ kín mặt đất thì Phong Chân cũng run rẩy. Sớm biết chủ công có bản lĩnh điều khiển muông thú thì anh ta đã không phải chịu đựng sự giày vò này.
Khương Bồng Cơ làm ra vẻ lạnh lùng “Ta không muốn trả lời”.
Không phải không muốn trả lời mà căn bản cô không biết phải trả lời thế nào.
Cho dù cô bằng lòng giải thích thì người khác cũng không hiểu.
Vệ Từ nói: “Thời gian trước Từ có nghe chủ công tán gẫu rằng mơ thấy Tiên Sơn Quỳnh Hải, bên tai có tiên nhân thầm thì, giống như đang truyền đạo. Sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì mà chỉ nhớ được tiên âm phảng phất. Từ nghĩ, có lẽ chủ công đã học được thuật điều khiển muông thú vào lúc đó, vừa hay kiềm chế được âm mưu của tộc Cao Việt. Có thể thấy, quân ta đại thắng là cục diện đã được định trước từ lâu!”
Người thời viễn cổ rất tin tưởng vua là do thần quyết định, dân chúng cũng rất tin tưởng vào điều này.
Nếu để Khương Bồng Cơ mang danh “Người thuộc về thiên mệnh” thì hiệu quả đạt được sẽ ngoài sức tưởng tượng.
Vệ Từ bịa đặt không chớp mắt, trong lời nói còn có phần a dua nịnh hót.
Khương Bồng Cơ nhìn anh với vẻ mặt phức tạp khi nghe thấy bản thân được tâng bốc như vậy.
Người này vì che giấu giúp cô mà không màng danh tiết.
Thật ngốc.
Khương Bồng Cơ nói: “Hôm nay khi nhìn thấy bầy rắn, ta đột nhiên có một loại thôi thúc rằng có thể khiến chúng thần phục mà rút lui. Chỉ là vô ý dùng sức quá mạnh nên lỡ tay giết hết bọn chúng. Ta cũng không biết năng lực này từ đâu mà tới. Nghe được nhắc nhở của Tử Hiếu, vậy có lẽ là do giấc mộng kia.”
Dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn nên Khương Bồng Cơ dùng hai ba câu đã có thể thành công chuyển hướng đề tài.
Mấy người Vệ Từ thì dễ bị gạt nhưng người xem ở kênh livestream lại không phải đám người kém hiểu biết thời viễn cổ!
[Gương Sáng Hiên Viên]: Streamer, bác lừa gạt mấy người đáng yêu lại trung thành tuyệt đối như vậy, lương tâm của bác có thấy cắn rứt không?
[Không Đợi Sẽ Có Lúc]: Quỳ xin năng lực điều khiển muông thú! Không cần đẹp trai hơn người như bác đâu mà chỉ mong học được ba phần tinh túy!
[Mèo Yêu Nhỏ]: A a a, thật tò mò, cuối cùng là bác Streamer làm thế nào mà đám rắn kia chết hết vậy?
Khương Bồng Cơ lâu rồi không lên tiếng ở kênh livestream nhưng không có nghĩa cô không để ý đến bình luận.
[Streamer V]: Bọn chúng cắn lưỡi tự sát!
Cắn lưỡi tự sát?
Khán giả nhốn nháo, ai mà tin được đáp án qua loa lấy lệ như thế!
[Ống Tay Áo Mười Năm Còn Thơm]: Bác Streamer đang bắt nạt bọn tui ít đọc sách sao?
Mặc kệ khán giả dụ dỗ hay đe dọa thế nào, Khương Bồng Cơ vẫn ung dung không trả lời.
Xác rắn bị đốt cháy hừng hực. Tộc Cao Việt không yên tâm nên đã phái một trinh sát đi điều tra tin tức, tuy nhiên tin tức đưa về lại khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.
Vốn tưởng rằng kẻ địch bị trăm nghìn con rắn ăn tươi nuốt sống, thế nhưng bọn họ lại bình yên vô sự!
“Điều, điều này sao có thể?”
Trên dưới tộc Cao Việt đều hoang mang, bởi xà trận bình thường đều thành công mà nay lại thất bại.
“Không việc gì phải sợ, nếu ngày mai Liễu Hi dám khiêu chiến thì chúng ta sẽ phái ra đại quân bách thú. Để xem cô ta còn có bản lĩnh gì để trốn thoát!”
Tộc Cao Việt có thể điều khiển muông thú mà sức chiến đấu của đại quân bách thú lại vô cùng phi phàm. Nếu không phải vì điều này thì Mạnh Trạm cũng không cần nhẫn nhịn bọn họ nhiều năm như vậy.
Thời gian chiến đấu sau khi xâm nhập vào trận địa của địch không nên quá dài.
Lần này phái ra trăm nghìn con rắn thì còn có kế sách ứng đối.
Lần sau nếu là ô nhiễm nguồn nước ăn của quân doanh thì mới là nan giải.
Ngày hôm sau, Khương Bồng Cơ phái người tới khiêu chiến.
Cô muốn xem xem, tộc Cao Việt còn con át chủ bài gì!
Chỉ một cái phất tay mà có thể làm ra một hành động vĩ đại như vậy. Nếu nói chủ công nhà mình không phải minh quân trời định thì Mạnh Hồn là người đầu tiên không phục!
Binh sĩ toàn quân xử lý xác rắn, không chỉ phải đốt sạch xác rắn bên ngoài doanh trại mà còn phải thu dọn xác của những con đã bò vào bên trong.
Không khí hôm nay tương đối mát mẻ nhưng chẳng mấy chốc thời tiết sẽ ấm lên. Nếu như không nhanh chóng đốt sạch đám thi thể này mà mặc cho bọn chúng hư thối sinh giòi thì không biết sẽ đem đến bệnh dịch gì cho binh sĩ. Bởi vì ảnh hưởng của Khương Bồng Cơ và quân quy, binh sĩ trên dưới doanh trại đều đạt thành một nhận3thức chung - thi thể hư thối sẽ mang đến bệnh dịch. Nếu không giải quyết một cách hợp lý thì bệch dịch sẽ lan sang con người.
Lực sát thương của đàn rắn quá lớn, dù là tộc Cao Việt khống chế hàng nghìn con rắn cũng không dám đi theo.
Vì thế, khi người điều khiển rắn của tộc Cao Việt nhìn thấy ánh lửa bay lên từ doanh trại của Khương Bồng Cơ thì không khỏi cười khoái chí.
Theo hắn, Khương Bồng Cơ dùng lửa chống lại trăm nghìn con rắn thực sự là tự tìm đường chết. Ngọn lửa quá nhỏ thì không có lực uy hiếp nhưng ngọn lửa quá lớn thì lại nguy hiểm cho bản thân. Phần lớn những con rắn này đều có độc, chỉ là độc mạnh hay yếu mà thôi. Có loại độc chỉ trong thời gian một nén nhang đã2có thể cướp đi mạng người nhưng cũng có loại lại khiến người ta chết dần chết mòn trong đau đớn. Đây thực sự là cục diện không thể giải quyết!
Người điều khiển rắn vốn ngông cuồng lúc này càng thêm phần tự tin, chỉ Vệ Từ hiểu được vì sao bọn họ lại có sự tự tin đó. Hoàng Tung của kiếp trước đánh nhau với tộc Cao Việt, nhiều lần rơi vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc. Bầy rắn bao vây tấn công khiến anh ta bị tổn thất nặng nề. Các loại rắn rết, côn trùng, chuột, kiến làm ô nhiễm nguồn nước của đại quân, thực sự là họa vô đơn chí.
Tuy nhiên, tộc Cao Việt phách lối tự tin này lại gặp phải Khương Bồng Cơ.
Đây không phải là đá trúng cửa sắt mà rõ ràng là đá phải cửa thép hợp kim2titan!
Binh sĩ ngoài trướng hồ hởi xử lý chỗ xác rắn, đám người trong trướng lại mỗi người ôm một suy nghĩ riêng, tuy nhiên ánh mắt nhìn Khương Bồng Cơ đều giống như lần đầu tiên biết cô. Khương Bồng Cơ không nói lời nào khiến mọi người cũng không biết bắt đầu từ đâu, cho đến khi một tiếng sáo thê lương mà ngắn ngủi phá vỡ sự yên tĩnh!
Khương Bồng Cơ trừng mắt nhìn Phong Chân.
Đối phương liền ngượng ngùng buông cây sáo trúc xuống.
“Huynh làm gì vậy?”
Âm nhạc vốn là thứ khiến lòng người say đắm nhưng tiếng sáo của Phong Chân lại khó nghe đến mức mọi người đều âm thầm nhăn mặt.
Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Phong Chân nói: “Vừa rồi chủ công dùng âm thuật điều khiển muông thú, ta nghĩ khúc khi nãy chủ công tấu là yếu9tố quyết định, cho nên mới thổi thử.”
Tuy trình độ của Phong Chân ở phương diện tao nhã không bằng mấy người Vệ Từ và Phong Cẩn nhưng thổi sáo đối với anh ta mà nói chính là hạ bút thành văn.
Khi nãy Khương Bồng Cơ thổi sáo giết rắn, tư thái “phong lưu như gió” ấy khiến lòng anh ta ngứa ngáy.
Trí nhớ của anh ta rất tốt nên toàn bộ “khúc nhạc” mà Khương Bồng Cơ thổi anh ta đều nhớ kĩ.
Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Phong Chân nói: “Vừa rồi chủ công dùng âm thuật điều khiển muông thú, ta nghĩ khúc khi nãy chủ công tấu là yếu tố quyết định, cho nên mới thổi thử.”
Tuy trình độ của Phong Chân ở phương diện tao nhã không bằng mấy người Vệ Từ và Phong Cẩn nhưng thổi sáo đối với anh ta mà4nói chính là hạ bút thành văn.
Khi nãy Khương Bồng Cơ thổi sáo giết rắn, tư thái “phong lưu như gió” ấy khiến lòng anh ta ngứa ngáy.
Trí nhớ của anh ta rất tốt nên toàn bộ “khúc nhạc” mà Khương Bồng Cơ thổi anh ta đều nhớ kĩ.
Khương Bồng Cơ không còn gì để nói.
Điệu sáo cô vừa thổi khó nghe như vậy sao?
“Đừng thổi nữa, tiếng sáo chỉ là phụ mà thôi, bên trong còn có kỹ thuật khác.” Khương Bồng Cơ không nể tình mà gạt bỏ suy nghĩ của Phong Chân: “Nếu chỉ dựa vào một khúc nhạc mà có thể điều khiển động vật thì Mạnh thị đã sớm nghĩ biện pháp móc sạch bí mật của tộc Cao Việt rồi một cước đá văng đi. Nào đến phiên tộc Cao Việt hung hăng phách lối?”
Phong Chân ngẫm nghĩ một lúc, quả thực rất có lý. Anh ta chỉ đành bất đắc dĩ mà buông sáo trúc xuống.
“Chủ công học được thần kỹ này từ khi nào vậy? Nếu biết chuyện này sớm hơn thì Chân cũng không bị dọa đến mức mồ hôi tuôn như suối, còn suýt nữa thì thất lễ.”
Tuy nói tố chất tâm lý của anh ta rất cao nhưng phải trơ mắt nhìn đàn rắn hàng nghìn hàng vạn con, lít nha lít nhít phủ kín mặt đất thì Phong Chân cũng run rẩy. Sớm biết chủ công có bản lĩnh điều khiển muông thú thì anh ta đã không phải chịu đựng sự giày vò này.
Khương Bồng Cơ làm ra vẻ lạnh lùng “Ta không muốn trả lời”.
Không phải không muốn trả lời mà căn bản cô không biết phải trả lời thế nào.
Cho dù cô bằng lòng giải thích thì người khác cũng không hiểu.
Vệ Từ nói: “Thời gian trước Từ có nghe chủ công tán gẫu rằng mơ thấy Tiên Sơn Quỳnh Hải, bên tai có tiên nhân thầm thì, giống như đang truyền đạo. Sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì mà chỉ nhớ được tiên âm phảng phất. Từ nghĩ, có lẽ chủ công đã học được thuật điều khiển muông thú vào lúc đó, vừa hay kiềm chế được âm mưu của tộc Cao Việt. Có thể thấy, quân ta đại thắng là cục diện đã được định trước từ lâu!”
Người thời viễn cổ rất tin tưởng vua là do thần quyết định, dân chúng cũng rất tin tưởng vào điều này.
Nếu để Khương Bồng Cơ mang danh “Người thuộc về thiên mệnh” thì hiệu quả đạt được sẽ ngoài sức tưởng tượng.
Vệ Từ bịa đặt không chớp mắt, trong lời nói còn có phần a dua nịnh hót.
Khương Bồng Cơ nhìn anh với vẻ mặt phức tạp khi nghe thấy bản thân được tâng bốc như vậy.
Người này vì che giấu giúp cô mà không màng danh tiết.
Thật ngốc.
Khương Bồng Cơ nói: “Hôm nay khi nhìn thấy bầy rắn, ta đột nhiên có một loại thôi thúc rằng có thể khiến chúng thần phục mà rút lui. Chỉ là vô ý dùng sức quá mạnh nên lỡ tay giết hết bọn chúng. Ta cũng không biết năng lực này từ đâu mà tới. Nghe được nhắc nhở của Tử Hiếu, vậy có lẽ là do giấc mộng kia.”
Dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn nên Khương Bồng Cơ dùng hai ba câu đã có thể thành công chuyển hướng đề tài.
Mấy người Vệ Từ thì dễ bị gạt nhưng người xem ở kênh livestream lại không phải đám người kém hiểu biết thời viễn cổ!
[Gương Sáng Hiên Viên]: Streamer, bác lừa gạt mấy người đáng yêu lại trung thành tuyệt đối như vậy, lương tâm của bác có thấy cắn rứt không?
[Không Đợi Sẽ Có Lúc]: Quỳ xin năng lực điều khiển muông thú! Không cần đẹp trai hơn người như bác đâu mà chỉ mong học được ba phần tinh túy!
[Mèo Yêu Nhỏ]: A a a, thật tò mò, cuối cùng là bác Streamer làm thế nào mà đám rắn kia chết hết vậy?
Khương Bồng Cơ lâu rồi không lên tiếng ở kênh livestream nhưng không có nghĩa cô không để ý đến bình luận.
[Streamer V]: Bọn chúng cắn lưỡi tự sát!
Cắn lưỡi tự sát?
Khán giả nhốn nháo, ai mà tin được đáp án qua loa lấy lệ như thế!
[Ống Tay Áo Mười Năm Còn Thơm]: Bác Streamer đang bắt nạt bọn tui ít đọc sách sao?
Mặc kệ khán giả dụ dỗ hay đe dọa thế nào, Khương Bồng Cơ vẫn ung dung không trả lời.
Xác rắn bị đốt cháy hừng hực. Tộc Cao Việt không yên tâm nên đã phái một trinh sát đi điều tra tin tức, tuy nhiên tin tức đưa về lại khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.
Vốn tưởng rằng kẻ địch bị trăm nghìn con rắn ăn tươi nuốt sống, thế nhưng bọn họ lại bình yên vô sự!
“Điều, điều này sao có thể?”
Trên dưới tộc Cao Việt đều hoang mang, bởi xà trận bình thường đều thành công mà nay lại thất bại.
“Không việc gì phải sợ, nếu ngày mai Liễu Hi dám khiêu chiến thì chúng ta sẽ phái ra đại quân bách thú. Để xem cô ta còn có bản lĩnh gì để trốn thoát!”
Tộc Cao Việt có thể điều khiển muông thú mà sức chiến đấu của đại quân bách thú lại vô cùng phi phàm. Nếu không phải vì điều này thì Mạnh Trạm cũng không cần nhẫn nhịn bọn họ nhiều năm như vậy.
Thời gian chiến đấu sau khi xâm nhập vào trận địa của địch không nên quá dài.
Lần này phái ra trăm nghìn con rắn thì còn có kế sách ứng đối.
Lần sau nếu là ô nhiễm nguồn nước ăn của quân doanh thì mới là nan giải.
Ngày hôm sau, Khương Bồng Cơ phái người tới khiêu chiến.
Cô muốn xem xem, tộc Cao Việt còn con át chủ bài gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.