Chương 357: Sóng gió thượng kinh (14)
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Ngươi không cần biết phụ thân ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta - cha ngươi là ai!
Nghe thấy câu tuyên ngôn của Khương Bồng Cơ, Phong Giác đứng sững tại chỗ, mặt nở nụ cười gian.
“Nhị ca, đây là Liễu Lan Đình mà huynh hay nhắc tới sao? Trăm nghe không bằng một thấy, quả là một người điên cuồng,
Chỉ riêng cái tính cách bất chấp lễ nghĩa này đã có vẻ hợp với cậu rồi.
Phong Cẩn nhìn em trai mình như một thằng ngốc, không khỏi kéo tay áo muốn kéo cậu nhóc ra khỏi vòng chiến đấu, tránh cho thằng em ngớ ngẩn này bị liên lụy. Nếu bị Khương Bồng Cơ đánh thì đúng là chỉ biết câm lặng chịu đòn, hoàn toàn không thể nói lý nổi với cô.
Trong lúc nói chuyện, cháu trai của Hoàng Thường Thị một tay ôm lấy cái lưng đau, một tay ôm cái mặt sưng phù vì bị đánh, đi cà nhắc về phía Phong Giác.
“Giác đệ, đều tại ta liên lụy tới cậu… Ui, thằng mập chết tiệt này đánh đau quá!”
Cháu trai Hoàng Thường Thị đau tới nhe răng trợn mắt. Nếu tính tuổi mụ thì cậu ta lớn hơn Phong Giác hai tuổi, nhưng nếu tính tháng thì chỉ hơn một năm ba tháng. Đại khái do thường lăn lộn đánh nhau nên cậu ta nhìn đô con hơn bạn cùng trang lứa, chỉ bị thương ở đầu một chút.
Phong Giác thầm nín cười, làm mặt quan tâm: “Không sao, chỉ sợ Bá Cao chuyến này về ăn roi thôi.”
Nghe thấy hai chữ “ăn roi”, khuôn mặt đang đổi sắc như kính vạn hoa lại thêm một sắc thái nhăn nhó nữa, hình ảnh vô cùng trừu tượng.
“Ài... đừng nói nữa, chuyến này về bị đánh là cái chắc rồi.” Vẻ mặt cháu trai Hoàng Thường Thị đau khổ, diễn sâu vô cùng.
Nói xong cậu ta len lén nhìn Phong Giác, thấy người ta không có biểu hiện ghét bỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, dù cậu ta căm ghét người xung quanh giễu cợt mình là con cháu hoạn quan, nhưng cậu ta không thể phủ nhận xuất thân này. Đây cũng là lý do khiến cậu ta tự ti. Khó khăn lắm mới quen được một đứa bạn cùng chung lý tưởng, lại có xuất thân thế gia, cậu ta thật sự không muốn vì chuyện này mà mất đi Phong Giác.
“Vị này là bạn thân của Hoài Giới à?”
Phong Cẩn không thèm quan tâm tới tình cảnh hỗn loạn trước mắt, vì anh hiểu rõ, mấy tên lâu la này còn chẳng đủ cho người kia nhét kẽ răng.
Em trai Phong Cẩn tên Phong Giác, tự Hoài Giới.
Nghe thấy Phong Cẩn nhắc tới mình, cháu trai Hoàng Thường Thị vội chỉnh đốn lại tác phong, nghiêm mặt nói: “Chính là tại hạ.”
Phong Giác giới thiệu: “Nhị ca, đây là Hoàng Tung, bạn học mà đệ thường nhắc tới, môn sinh của Đại nho Quý tiên sinh.”
Đông Khánh rất chú trọng học tập, đại nho nhiều vô số kể. Quý tiên sinh mà Phong Giác nhắc tới tuy không bằng Uyên Kính, nhưng cũng thuộc hàng danh sĩ đại nho vô cùng nổi tiếng đất Đông Khánh. Hoàng Tung mang danh con cháu hoạn quan mà vẫn có thể bái được danh sư, hiển nhiên cũng có vài phần bản lĩnh.
Hoàng Tung vội vàng nói: “Tiểu đệ gánh không nổi đâu, Phong huynh cứ gọi tiểu đệ là Bá Cao được rồi.”
Phong Cẩn cười, gật đầu nói: “Nếu vậy Cẩn từ chối nữa thì bất kính rồi.”
Hoàng Tung rất nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh, liền hiểu Phong Cẩn giữ khoảng cách, không muốn qua lại với cậu ta quá thân thiết.
Chuyện này cũng không khiến cậu ta chán nản.
Nếu người khác biết cậu ta là cháu nuôi của Hoàng Thường Thị thì đã sớm bịt mũi đi ngang, rất ít người muốn nói chuyện bình thường với cậu ta.
Thái độ của Phong Cẩn như vậy thực ra đã rất tốt rồi.
Mải đi làm quen, suýt nữa quên Khương Bồng Cơ còn đang đánh nhau cùng Phương mập, Hoàng Tung vỗ trán, vội quay lại hỏi Phong Giác.
“Giác đệ, chúng ta có nên gọi người tới giúp không?”
Phong Giác híp mắt bĩu môi nói: “Huynh nhìn xem cậu ta có cần ai giúp không?”
Dứt lời, Hoàng Tung liền quay lại nhìn cuộc chiến trong đại sảnh, vừa lúc thấy một cục đen xì ngã xuống ngay dưới chân.
Hoàng Tung sợ tới mức liên tục lùi lại mấy bước.
“Nào, giờ nói cho ta biết, ai mới là cha hả?”
“Cậu là cha! Cậu mới là cha!”
Phương mập lúc đầu còn phách lối, nhưng khi lần lượt từng tên gia đinh ngã co quắp dưới chân, lòng tin của gã ta ngày càng nhỏ, thật giống con ốc sên bị lột vỏ, chỉ còn cơ thể non nớt mặc người giày xéo, không thấy an toàn chút nào.
Trong chốc lát, Khương Bồng Cơ nói gì gã ta đều gật đầu lia lịa, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi.
Khương Bồng Cơ đạp bay mấy tên gia đinh đang nằm ngáng đường qua một bên, một tay nắm lấy cổ áo nhấc bổng Phương mập lên trước mặt Hoàng Tung đang há mồm trợn mắt: “Nói lại, tai ta không tốt lắm, nghe không rõ.”
“Cha, cậu mới là cha ta!” Phương mập to xác nhưng toàn thịt mỡ, thấp hơn Khương Bồng Cơ một cái đầu, giờ lại bị cô nhấc lên như nắm một con gà con, cổ rụt lại như chim cút. Gã đã sợ đến nói không thành câu rồi.
Hoàng Tung thầm nuốt nước bọt, suýt nữa cắn phải lưỡi, thấp giọng lẩm bẩm: “Cha mẹ ơi, tên mập chết bầm kia ít cũng phải hai đán trở lên, người ta chỉ dùng một tay đã nhấc bổng được gã... đúng... đúng thật là sức mạnh bẩm sinh!”
Một đán ước chừng năm mươi cân, hai đán tới một trăm cân, đây cũng chỉ là con số đoán chừng
Nhìn thân hình của Phương mập chắc cũng phải trăm mốt, trăm hai cân đi!
Cánh tay người kia nhìn nhỏ xíu như thế, không ngờ lại mạnh dữ hồn!
Lúc này cậu ta mới ý thức được, một mình Khương Bồng Cơ chấp hết đám gia đinh và viện binh của tên Phương mập. Thằng nào thằng nấy bị đánh bầm mặt xanh mắt, tuy không chết nhưng nhìn vết thương chắc mười ngày nửa tháng cũng không xuống nổi giường.
Thấy vậy, ánh mắt Hoàng Tung tràn đầy mong muốn làm quen.
“Sức mạnh của lang quân từ lâu đã không còn là bí mật.”
Từ Kha cười khẽ, làm như cái người nồng nặc mùi lưu manh kia không phải là lang quân nhà cậu vậy.
“Hả? Chẳng hay lang quân nhà huynh quê quán ở đâu, nhà ở phương nào?” Hoàng Tung rất có phong độ chắp tay hỏi.
“Lang quân nhà ta quê ở Hà Gian Liễu thị, hiện sống ở đây.” Từ Kha thản nhiên nói. Hoàng Tung bị Từ Kha nhìn thẳng vào mắt thì có phần hơi e dè, như thể ý định trong đầu vừa rồi của cậu ta bị người ta nhìn thấu: “Liễu Xa – Châu mục Sùng Châu chính là phụ thân của lang quân.”
Xuất thân của lang quân không phải con cháu hoạn quan có thể nhòm ngó lôi kéo.
Từ Kha trong lòng tự bổ sung thêm một câu.
Con trai Liễu Xa, Liễu Hi?
Hoàng Tung bỗng nhớ lại: “Ý huynh nói vị lang quân này chính là Liễu Hi, người có sức mạnh bẩm sinh, đến hổ cũng phải tránh đường sao?”
Hổ cũng phải nhường đường!
Đây là từ miêu tả một mãnh tướng ở triều đại trước, ý rằng người này hung hãn vô cùng, ngay cả hổ dữ gặp cũng phải tránh đường.
Mặc dù Khương Bồng Cơ sức mạnh ghê gớm nhưng không mấy người biết. Mãi đến hôm trước khi rời Lang Nha, cô đánh cược với người ta đi săn giết hai con hổ rồi mang thi thể chúng nó rêu rao khắp nơi, lại còn vòng quanh dinh thự đối thủ khoe khoang, chọc tức người ta đến phun máu. Từ đó sự hung hãn của cô được truyền đi khắp nơi.
Từ Kha nghe xong cạn lời, hổ tránh đường là cái quái gì? Trong đầu cậu chỉ hiện lên cảnh lang quân nhà mình khoa tay múa chân dí theo con hổ lớn đang kinh hoàng chạy thục mạng. Con hổ chạy trối chết, lang quân ở đằng sau cười như được mùa đuổi theo. Bức tranh quá đẹp, cậu không dám nghĩ tiếp nữa. Đăng bởi: admin
Nghe thấy câu tuyên ngôn của Khương Bồng Cơ, Phong Giác đứng sững tại chỗ, mặt nở nụ cười gian.
“Nhị ca, đây là Liễu Lan Đình mà huynh hay nhắc tới sao? Trăm nghe không bằng một thấy, quả là một người điên cuồng,
Chỉ riêng cái tính cách bất chấp lễ nghĩa này đã có vẻ hợp với cậu rồi.
Phong Cẩn nhìn em trai mình như một thằng ngốc, không khỏi kéo tay áo muốn kéo cậu nhóc ra khỏi vòng chiến đấu, tránh cho thằng em ngớ ngẩn này bị liên lụy. Nếu bị Khương Bồng Cơ đánh thì đúng là chỉ biết câm lặng chịu đòn, hoàn toàn không thể nói lý nổi với cô.
Trong lúc nói chuyện, cháu trai của Hoàng Thường Thị một tay ôm lấy cái lưng đau, một tay ôm cái mặt sưng phù vì bị đánh, đi cà nhắc về phía Phong Giác.
“Giác đệ, đều tại ta liên lụy tới cậu… Ui, thằng mập chết tiệt này đánh đau quá!”
Cháu trai Hoàng Thường Thị đau tới nhe răng trợn mắt. Nếu tính tuổi mụ thì cậu ta lớn hơn Phong Giác hai tuổi, nhưng nếu tính tháng thì chỉ hơn một năm ba tháng. Đại khái do thường lăn lộn đánh nhau nên cậu ta nhìn đô con hơn bạn cùng trang lứa, chỉ bị thương ở đầu một chút.
Phong Giác thầm nín cười, làm mặt quan tâm: “Không sao, chỉ sợ Bá Cao chuyến này về ăn roi thôi.”
Nghe thấy hai chữ “ăn roi”, khuôn mặt đang đổi sắc như kính vạn hoa lại thêm một sắc thái nhăn nhó nữa, hình ảnh vô cùng trừu tượng.
“Ài... đừng nói nữa, chuyến này về bị đánh là cái chắc rồi.” Vẻ mặt cháu trai Hoàng Thường Thị đau khổ, diễn sâu vô cùng.
Nói xong cậu ta len lén nhìn Phong Giác, thấy người ta không có biểu hiện ghét bỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, dù cậu ta căm ghét người xung quanh giễu cợt mình là con cháu hoạn quan, nhưng cậu ta không thể phủ nhận xuất thân này. Đây cũng là lý do khiến cậu ta tự ti. Khó khăn lắm mới quen được một đứa bạn cùng chung lý tưởng, lại có xuất thân thế gia, cậu ta thật sự không muốn vì chuyện này mà mất đi Phong Giác.
“Vị này là bạn thân của Hoài Giới à?”
Phong Cẩn không thèm quan tâm tới tình cảnh hỗn loạn trước mắt, vì anh hiểu rõ, mấy tên lâu la này còn chẳng đủ cho người kia nhét kẽ răng.
Em trai Phong Cẩn tên Phong Giác, tự Hoài Giới.
Nghe thấy Phong Cẩn nhắc tới mình, cháu trai Hoàng Thường Thị vội chỉnh đốn lại tác phong, nghiêm mặt nói: “Chính là tại hạ.”
Phong Giác giới thiệu: “Nhị ca, đây là Hoàng Tung, bạn học mà đệ thường nhắc tới, môn sinh của Đại nho Quý tiên sinh.”
Đông Khánh rất chú trọng học tập, đại nho nhiều vô số kể. Quý tiên sinh mà Phong Giác nhắc tới tuy không bằng Uyên Kính, nhưng cũng thuộc hàng danh sĩ đại nho vô cùng nổi tiếng đất Đông Khánh. Hoàng Tung mang danh con cháu hoạn quan mà vẫn có thể bái được danh sư, hiển nhiên cũng có vài phần bản lĩnh.
Hoàng Tung vội vàng nói: “Tiểu đệ gánh không nổi đâu, Phong huynh cứ gọi tiểu đệ là Bá Cao được rồi.”
Phong Cẩn cười, gật đầu nói: “Nếu vậy Cẩn từ chối nữa thì bất kính rồi.”
Hoàng Tung rất nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh, liền hiểu Phong Cẩn giữ khoảng cách, không muốn qua lại với cậu ta quá thân thiết.
Chuyện này cũng không khiến cậu ta chán nản.
Nếu người khác biết cậu ta là cháu nuôi của Hoàng Thường Thị thì đã sớm bịt mũi đi ngang, rất ít người muốn nói chuyện bình thường với cậu ta.
Thái độ của Phong Cẩn như vậy thực ra đã rất tốt rồi.
Mải đi làm quen, suýt nữa quên Khương Bồng Cơ còn đang đánh nhau cùng Phương mập, Hoàng Tung vỗ trán, vội quay lại hỏi Phong Giác.
“Giác đệ, chúng ta có nên gọi người tới giúp không?”
Phong Giác híp mắt bĩu môi nói: “Huynh nhìn xem cậu ta có cần ai giúp không?”
Dứt lời, Hoàng Tung liền quay lại nhìn cuộc chiến trong đại sảnh, vừa lúc thấy một cục đen xì ngã xuống ngay dưới chân.
Hoàng Tung sợ tới mức liên tục lùi lại mấy bước.
“Nào, giờ nói cho ta biết, ai mới là cha hả?”
“Cậu là cha! Cậu mới là cha!”
Phương mập lúc đầu còn phách lối, nhưng khi lần lượt từng tên gia đinh ngã co quắp dưới chân, lòng tin của gã ta ngày càng nhỏ, thật giống con ốc sên bị lột vỏ, chỉ còn cơ thể non nớt mặc người giày xéo, không thấy an toàn chút nào.
Trong chốc lát, Khương Bồng Cơ nói gì gã ta đều gật đầu lia lịa, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi.
Khương Bồng Cơ đạp bay mấy tên gia đinh đang nằm ngáng đường qua một bên, một tay nắm lấy cổ áo nhấc bổng Phương mập lên trước mặt Hoàng Tung đang há mồm trợn mắt: “Nói lại, tai ta không tốt lắm, nghe không rõ.”
“Cha, cậu mới là cha ta!” Phương mập to xác nhưng toàn thịt mỡ, thấp hơn Khương Bồng Cơ một cái đầu, giờ lại bị cô nhấc lên như nắm một con gà con, cổ rụt lại như chim cút. Gã đã sợ đến nói không thành câu rồi.
Hoàng Tung thầm nuốt nước bọt, suýt nữa cắn phải lưỡi, thấp giọng lẩm bẩm: “Cha mẹ ơi, tên mập chết bầm kia ít cũng phải hai đán trở lên, người ta chỉ dùng một tay đã nhấc bổng được gã... đúng... đúng thật là sức mạnh bẩm sinh!”
Một đán ước chừng năm mươi cân, hai đán tới một trăm cân, đây cũng chỉ là con số đoán chừng
Nhìn thân hình của Phương mập chắc cũng phải trăm mốt, trăm hai cân đi!
Cánh tay người kia nhìn nhỏ xíu như thế, không ngờ lại mạnh dữ hồn!
Lúc này cậu ta mới ý thức được, một mình Khương Bồng Cơ chấp hết đám gia đinh và viện binh của tên Phương mập. Thằng nào thằng nấy bị đánh bầm mặt xanh mắt, tuy không chết nhưng nhìn vết thương chắc mười ngày nửa tháng cũng không xuống nổi giường.
Thấy vậy, ánh mắt Hoàng Tung tràn đầy mong muốn làm quen.
“Sức mạnh của lang quân từ lâu đã không còn là bí mật.”
Từ Kha cười khẽ, làm như cái người nồng nặc mùi lưu manh kia không phải là lang quân nhà cậu vậy.
“Hả? Chẳng hay lang quân nhà huynh quê quán ở đâu, nhà ở phương nào?” Hoàng Tung rất có phong độ chắp tay hỏi.
“Lang quân nhà ta quê ở Hà Gian Liễu thị, hiện sống ở đây.” Từ Kha thản nhiên nói. Hoàng Tung bị Từ Kha nhìn thẳng vào mắt thì có phần hơi e dè, như thể ý định trong đầu vừa rồi của cậu ta bị người ta nhìn thấu: “Liễu Xa – Châu mục Sùng Châu chính là phụ thân của lang quân.”
Xuất thân của lang quân không phải con cháu hoạn quan có thể nhòm ngó lôi kéo.
Từ Kha trong lòng tự bổ sung thêm một câu.
Con trai Liễu Xa, Liễu Hi?
Hoàng Tung bỗng nhớ lại: “Ý huynh nói vị lang quân này chính là Liễu Hi, người có sức mạnh bẩm sinh, đến hổ cũng phải tránh đường sao?”
Hổ cũng phải nhường đường!
Đây là từ miêu tả một mãnh tướng ở triều đại trước, ý rằng người này hung hãn vô cùng, ngay cả hổ dữ gặp cũng phải tránh đường.
Mặc dù Khương Bồng Cơ sức mạnh ghê gớm nhưng không mấy người biết. Mãi đến hôm trước khi rời Lang Nha, cô đánh cược với người ta đi săn giết hai con hổ rồi mang thi thể chúng nó rêu rao khắp nơi, lại còn vòng quanh dinh thự đối thủ khoe khoang, chọc tức người ta đến phun máu. Từ đó sự hung hãn của cô được truyền đi khắp nơi.
Từ Kha nghe xong cạn lời, hổ tránh đường là cái quái gì? Trong đầu cậu chỉ hiện lên cảnh lang quân nhà mình khoa tay múa chân dí theo con hổ lớn đang kinh hoàng chạy thục mạng. Con hổ chạy trối chết, lang quân ở đằng sau cười như được mùa đuổi theo. Bức tranh quá đẹp, cậu không dám nghĩ tiếp nữa. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.