Chương 346: Sóng gió thượng kinh (3)
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Khương Bồng Cơ cưỡi Đại Bạch, sau lưng cô là những gánh của hồi môn xếp thành hàng dài đi vào thành, hai bên còn có hộ vệ quân uy vũ bảo vệ. Cảnh tượng này thu hút sự hiếu kỳ của dân chúng Thượng Kinh, mọi người bắt đầu tụ tập hai bên đường xem náo nhiệt, âm thanh ồn ào bàn tán vang lên bên tai không dứt.
“Nhiều của hồi môn thế… Đây là quý nữ nhà ai sắp đi lấy chồng thế?”
Có thể gọi là mười dặm hồng trang, bọn họ đứng đây xem lâu như thế mà đoàn gánh của hồi môn vẫn nối đuôi nhau đi qua mãi không hết.
“Ôi chà chà, cho dù có là công chúa Bắc Cương mấy năm trước gả vào hoàng thất hình như cũng không có nhiều của hồi môn như thế này đâu…”
“Này, không phải tin tức của cậu linh lắm à, còn được gọi là kinh thành vạn sự thông cơ mà, chẳng lẽ cậu cũng không nghe được tí tin phong phanh nào sao?”
Dân chúng bàn tán xôn xao, đại đa số kinh ngạc vì của hồi môn quá nhiều, số còn lại thì tò mò không biết là nhà ai gả con gái mà dốc hết cả gia sản thế này.
Nhiều của hồi môn cứ như thể dốc sạch toàn bộ của cải ra vậy.
Trong mắt dân chúng, cho dù là hoàng đế gả con gái thì hình như cũng không có nhiều của hồi môn như thế này.
Tiếng bàn tán của dân chúng truyền vào tai của thứ nữ Liễu Huyên, khóe miệng cô ta không giấu được nụ cười vui vẻ.
Là thứ nữ chẳng có chút cảm giác tồn tại gì trong Liễu phủ, từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình lại trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, được bao nhiêu người hâm mộ ao ước.
Cô ta siết chặt cái khăn trong tay, hít một hơi thật sâu, kìm nén tâm trạng kích động đang trào lên trong lòng.
Đây mới chỉ lên đến Thượng Kinh mà thôi, đợi đến khi cô ta trở thành Tứ hoàng tử phi rồi, đừng nói đến dân chúng ở kinh thành, mà toàn bộ dân chúng trong thiên hạ này đều sẽ biết đến cô ta.
Không đợi cô ta ổn định lại tâm trạng, bên ngoài lại vang lên những âm thanh càng kích động.
Liễu Huyên nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt dần sa sầm xuống, càng lúc càng đen.
Bên này Khương Bồng Cơ nghe thấy động tĩnh bất giác cũng quay lại nhìn.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa ở giữa đoàn đưa dâu đột nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của dân chúng, thậm chí còn có người tháo túi hương ném vào xe. Một vài cậu thanh niên mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ như vừa mới gặp được giai nhân, vừa muốn chạy đến bắt chuyện lại vừa muốn ra vẻ rụt rẻ, vẻ mặt cực kỳ mâu thuẫn.
Cẩn thận nhìn lại, hóa ra rèm xe của chiếc xe đó được nhấc lên he hé, để lộ dung nhan như thiên tiên của giai nhân tuyệt sắc.
Gió mát thổi đến, trong bầu không khí phảng phất một mùi hương không rõ khiến người ta mê say.
Đáng tiếc, giai nhân chỉ xuất hiện trong một giây đó rồi thôi.
Khi rèm xe buông xuống, không ít người đều cảm thấy trái tim trống rỗng, thẫn thờ như thể thất tình.
Khương Bồng Cơ thấy vậy chợt nhếch môi cười, kéo dây cương.
Đại Bạch không vui phì phì vài cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu, chở Khương Bồng Cơ đi ngược lại phía sau.
Cô nói: “Tại sao vừa rồi Tuệ Quân lại vén rèm lên?”
“Nô chỉ tò mò thành Thượng Kinh mà thôi, muốn biết nơi đây phồn hoa đến đâu, nhất thời phạm lỗi, xin lang quân trách tội.”
Dân chúng thấy Khương Bồng Cơ thúc ngựa đi lên phía trước, tưởng rằng cô định trách mắng Tuệ Quân, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo vui tai như tiếng sơn ca vang lên, lại nhớ lại gương mặt hoàn mỹ tuyệt thế vừa rồi, người người đều cảm thấy như mê như say.
“Hóa ra là thế, vậy thì em cứ vén rèm lên nhìn cho kỹ cũng không sao, trước khi lấy chồng cũng chỉ có lúc này mới có thể tự tại một chút.”
Khương Bồng Cơ rất khai sáng tỏ vẻ đồng ý.
Được sự cho phép Tuệ Quân dứt khoát bảo tỳ nữ cuộn hết hai bên rèm xe lên. Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hai bên đường.
Mấy năm trước, nơi này đối với cô mà nói chính là miền Cực Lạc không thể với tới, một đứa con gái thân thể dơ bẩn như cô không xứng được bước vào.
Bây giờ cô lại dùng thân phận này quang minh chính đại ngồi xe ngựa đi đến nơi đây, dân chúng xung quanh còn kinh ngạc vì dung mạo của cô.
Hành động của Tuệ Quân khiến cho dân chúng vốn dĩ đang trật tự lập tức trở nên hỗn loạn, có người còn nhiệt tình đuổi theo xe ngựa ném túi hương.
“Ôi chao ơi, đây chính là tân nương tử à? Thật đúng là tuyệt sắc nhân gian, nhìn thấy một lần là không thể quên được, tiên nữ cũng chỉ đến thế này mà thôi.”
Câu này vừa mới ra khỏi miệng lập tức có người lên tiếng phản bác, người này biết nhiều quy tắc hơn một chút: “Nhìn dáng vẻ này chắc chắn không phải tân nương rồi. Chiếc xe đi đằng trước to hơn, hoa lệ hơn chiếc xe này nhiều, trong xe đó mới là chính chủ.”
“Không phải tân nương à? Thế thì là ai?”
“Chắc là nương tử theo gả? Trước đây yêm có nghe người đọc sách ở đầu thôn nói rồi, những nhà giàu có thường hay có cái quy định thúi tha này, chuẩn bị cho con gái nhà mình mấy đứa nha đầu, tất cả đều để hầu hạ con rể hết, bảo là… bảo là để giữ vững sủng ái… Ông nói xem chuyện này có trái với lương tâm không cơ chứ, có nhà nào lại hại con gái thế không… Nhưng mà nói thế nào cũng là nhà quyền quý…”
Dân chúng xung quanh nghe vậy liền tỏ vẻ thật không thể tin được.
“Chậc chậc, nương tử theo gả… vậy thì cậu con rể này kiếm quá rồi còn gì, lấy một người vợ mà được bốn năm đứa nha hoàn ấm giường…”
“Nương tử theo gả xinh đẹp thế này, người ta không sợ con rể bị câu mất hồn à?”
“Nói không chừng con gái nhà người ta lại càng xinh đẹp hơn thì sao…”
Câu này vừa mới ra khỏi miệng, một tên lưu manh đột nhiên cười đầy bỉ ổi.
“Yêm là yêm thấy, có khi nhà này có thù oán với con rể ấy. Con gái đã xinh đẹp tuyệt vời rồi, nương tử theo gả còn như tiên nữ thế kia, cái vị con rể kia nhìn thấy hai chân còn đi đường được nữa không? Có khi từ sáng đến tối chỉ hận không thể nằm trên người người ta không chịu xuống ấy? Cứ thế ai mà chịu nổi? Chậc chậc, có lẽ được vài tháng là bị mấy cô nàng này vắt kiệt cho mà xem!”
Những lời bẩn thỉu như thế phụ nữ đã có chồng nghe được mặt mũi đỏ bừng, gắt một tiếng, đàn ông thì tỏ vẻ tán đồng.
Nếu như vợ mình mà xinh đẹp như thế, lấy về còn khuyến mãi thêm bốn năm cô đẹp như tiên nữa thì, bọn họ cảm thấy… bản thân cũng không chịu nổi.
Đại đa số dân chúng đều bàn tán về Tuệ Quân, những lời này loáng thoáng rơi vào tai Liễu Huyên, khiến cô ta tức đến mức xé nát hai cái khăn, ánh mắt hung dữ, gương mặt méo mó dữ tợn vì phẫn nộ và ganh tỵ, dáng vẻ đáng ghét trông như quỷ dạ xoa.
Khó mà tưởng tượng nổi, đây lại là một cô bé mười hai tuổi ngây thơ hồn nhiên.
Mười dặm hồng trang, danh chấn Thượng Kinh.
Ngày hôm nay, hai tin tức như thể mọc cánh nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Một là, tài sản của Tứ hoàng tử phi tương lai rất nhiều, mười dặm hồng trang đè bẹp Nhị hoàng tử phi, phải biết Nhị hoàng tử phi chính là công chúa Bắc Cương đấy.
Hai là, nương tử theo gả có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, không ít sĩ tử vừa nhìn thấy đã nhất kiến chung tình, đêm về trằn trọc mất ngủ.
Ngoài ra, có người thăm dò được tin tức, biết Tuệ Quân chính là nương tử theo gả của thứ nữ Liễu phủ liền vội vàng ra lệnh cho người hầu đến phủ đưa bái thiếp, nói rằng bất luận Liễu phủ ra giá chuộc thân đắt như thế nào cũng chỉ mong có thể rước được Tuệ Quân về làm quý thiếp, nhất định sẽ đối xử trân trọng như châu báu.
Nương tử theo gả, nói trắng ra là nha đầu ấm giường giúp chủ nhân củng cố sủng ái mà thôi.
Chỉ cần chủ nhân không chịu thì cả đời cũng không có danh phận đàng hoàng, quý thiếp tốt hơn bao nhiêu lần chứ?
Có một số kẻ khá thông minh, trực tiếp viết thơ tình trên giấy xông hương để thăm dò ý của Tuệ Quân.
Cho dù là người trước hay kẻ sau, Tuệ Quân vẫn luôn khéo léo từ chối, khiến người ta xuýt xoa tiếc nuối, lại không thể ghét được.
Khương Bồng Cơ thấy thế không khỏi cảm khái một câu.
“Yêu cơ họa quốc đã bắt đầu thành hình rồi đấy.” Đăng bởi: admin
“Nhiều của hồi môn thế… Đây là quý nữ nhà ai sắp đi lấy chồng thế?”
Có thể gọi là mười dặm hồng trang, bọn họ đứng đây xem lâu như thế mà đoàn gánh của hồi môn vẫn nối đuôi nhau đi qua mãi không hết.
“Ôi chà chà, cho dù có là công chúa Bắc Cương mấy năm trước gả vào hoàng thất hình như cũng không có nhiều của hồi môn như thế này đâu…”
“Này, không phải tin tức của cậu linh lắm à, còn được gọi là kinh thành vạn sự thông cơ mà, chẳng lẽ cậu cũng không nghe được tí tin phong phanh nào sao?”
Dân chúng bàn tán xôn xao, đại đa số kinh ngạc vì của hồi môn quá nhiều, số còn lại thì tò mò không biết là nhà ai gả con gái mà dốc hết cả gia sản thế này.
Nhiều của hồi môn cứ như thể dốc sạch toàn bộ của cải ra vậy.
Trong mắt dân chúng, cho dù là hoàng đế gả con gái thì hình như cũng không có nhiều của hồi môn như thế này.
Tiếng bàn tán của dân chúng truyền vào tai của thứ nữ Liễu Huyên, khóe miệng cô ta không giấu được nụ cười vui vẻ.
Là thứ nữ chẳng có chút cảm giác tồn tại gì trong Liễu phủ, từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình lại trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, được bao nhiêu người hâm mộ ao ước.
Cô ta siết chặt cái khăn trong tay, hít một hơi thật sâu, kìm nén tâm trạng kích động đang trào lên trong lòng.
Đây mới chỉ lên đến Thượng Kinh mà thôi, đợi đến khi cô ta trở thành Tứ hoàng tử phi rồi, đừng nói đến dân chúng ở kinh thành, mà toàn bộ dân chúng trong thiên hạ này đều sẽ biết đến cô ta.
Không đợi cô ta ổn định lại tâm trạng, bên ngoài lại vang lên những âm thanh càng kích động.
Liễu Huyên nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt dần sa sầm xuống, càng lúc càng đen.
Bên này Khương Bồng Cơ nghe thấy động tĩnh bất giác cũng quay lại nhìn.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa ở giữa đoàn đưa dâu đột nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của dân chúng, thậm chí còn có người tháo túi hương ném vào xe. Một vài cậu thanh niên mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ như vừa mới gặp được giai nhân, vừa muốn chạy đến bắt chuyện lại vừa muốn ra vẻ rụt rẻ, vẻ mặt cực kỳ mâu thuẫn.
Cẩn thận nhìn lại, hóa ra rèm xe của chiếc xe đó được nhấc lên he hé, để lộ dung nhan như thiên tiên của giai nhân tuyệt sắc.
Gió mát thổi đến, trong bầu không khí phảng phất một mùi hương không rõ khiến người ta mê say.
Đáng tiếc, giai nhân chỉ xuất hiện trong một giây đó rồi thôi.
Khi rèm xe buông xuống, không ít người đều cảm thấy trái tim trống rỗng, thẫn thờ như thể thất tình.
Khương Bồng Cơ thấy vậy chợt nhếch môi cười, kéo dây cương.
Đại Bạch không vui phì phì vài cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu, chở Khương Bồng Cơ đi ngược lại phía sau.
Cô nói: “Tại sao vừa rồi Tuệ Quân lại vén rèm lên?”
“Nô chỉ tò mò thành Thượng Kinh mà thôi, muốn biết nơi đây phồn hoa đến đâu, nhất thời phạm lỗi, xin lang quân trách tội.”
Dân chúng thấy Khương Bồng Cơ thúc ngựa đi lên phía trước, tưởng rằng cô định trách mắng Tuệ Quân, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo vui tai như tiếng sơn ca vang lên, lại nhớ lại gương mặt hoàn mỹ tuyệt thế vừa rồi, người người đều cảm thấy như mê như say.
“Hóa ra là thế, vậy thì em cứ vén rèm lên nhìn cho kỹ cũng không sao, trước khi lấy chồng cũng chỉ có lúc này mới có thể tự tại một chút.”
Khương Bồng Cơ rất khai sáng tỏ vẻ đồng ý.
Được sự cho phép Tuệ Quân dứt khoát bảo tỳ nữ cuộn hết hai bên rèm xe lên. Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hai bên đường.
Mấy năm trước, nơi này đối với cô mà nói chính là miền Cực Lạc không thể với tới, một đứa con gái thân thể dơ bẩn như cô không xứng được bước vào.
Bây giờ cô lại dùng thân phận này quang minh chính đại ngồi xe ngựa đi đến nơi đây, dân chúng xung quanh còn kinh ngạc vì dung mạo của cô.
Hành động của Tuệ Quân khiến cho dân chúng vốn dĩ đang trật tự lập tức trở nên hỗn loạn, có người còn nhiệt tình đuổi theo xe ngựa ném túi hương.
“Ôi chao ơi, đây chính là tân nương tử à? Thật đúng là tuyệt sắc nhân gian, nhìn thấy một lần là không thể quên được, tiên nữ cũng chỉ đến thế này mà thôi.”
Câu này vừa mới ra khỏi miệng lập tức có người lên tiếng phản bác, người này biết nhiều quy tắc hơn một chút: “Nhìn dáng vẻ này chắc chắn không phải tân nương rồi. Chiếc xe đi đằng trước to hơn, hoa lệ hơn chiếc xe này nhiều, trong xe đó mới là chính chủ.”
“Không phải tân nương à? Thế thì là ai?”
“Chắc là nương tử theo gả? Trước đây yêm có nghe người đọc sách ở đầu thôn nói rồi, những nhà giàu có thường hay có cái quy định thúi tha này, chuẩn bị cho con gái nhà mình mấy đứa nha đầu, tất cả đều để hầu hạ con rể hết, bảo là… bảo là để giữ vững sủng ái… Ông nói xem chuyện này có trái với lương tâm không cơ chứ, có nhà nào lại hại con gái thế không… Nhưng mà nói thế nào cũng là nhà quyền quý…”
Dân chúng xung quanh nghe vậy liền tỏ vẻ thật không thể tin được.
“Chậc chậc, nương tử theo gả… vậy thì cậu con rể này kiếm quá rồi còn gì, lấy một người vợ mà được bốn năm đứa nha hoàn ấm giường…”
“Nương tử theo gả xinh đẹp thế này, người ta không sợ con rể bị câu mất hồn à?”
“Nói không chừng con gái nhà người ta lại càng xinh đẹp hơn thì sao…”
Câu này vừa mới ra khỏi miệng, một tên lưu manh đột nhiên cười đầy bỉ ổi.
“Yêm là yêm thấy, có khi nhà này có thù oán với con rể ấy. Con gái đã xinh đẹp tuyệt vời rồi, nương tử theo gả còn như tiên nữ thế kia, cái vị con rể kia nhìn thấy hai chân còn đi đường được nữa không? Có khi từ sáng đến tối chỉ hận không thể nằm trên người người ta không chịu xuống ấy? Cứ thế ai mà chịu nổi? Chậc chậc, có lẽ được vài tháng là bị mấy cô nàng này vắt kiệt cho mà xem!”
Những lời bẩn thỉu như thế phụ nữ đã có chồng nghe được mặt mũi đỏ bừng, gắt một tiếng, đàn ông thì tỏ vẻ tán đồng.
Nếu như vợ mình mà xinh đẹp như thế, lấy về còn khuyến mãi thêm bốn năm cô đẹp như tiên nữa thì, bọn họ cảm thấy… bản thân cũng không chịu nổi.
Đại đa số dân chúng đều bàn tán về Tuệ Quân, những lời này loáng thoáng rơi vào tai Liễu Huyên, khiến cô ta tức đến mức xé nát hai cái khăn, ánh mắt hung dữ, gương mặt méo mó dữ tợn vì phẫn nộ và ganh tỵ, dáng vẻ đáng ghét trông như quỷ dạ xoa.
Khó mà tưởng tượng nổi, đây lại là một cô bé mười hai tuổi ngây thơ hồn nhiên.
Mười dặm hồng trang, danh chấn Thượng Kinh.
Ngày hôm nay, hai tin tức như thể mọc cánh nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Một là, tài sản của Tứ hoàng tử phi tương lai rất nhiều, mười dặm hồng trang đè bẹp Nhị hoàng tử phi, phải biết Nhị hoàng tử phi chính là công chúa Bắc Cương đấy.
Hai là, nương tử theo gả có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, không ít sĩ tử vừa nhìn thấy đã nhất kiến chung tình, đêm về trằn trọc mất ngủ.
Ngoài ra, có người thăm dò được tin tức, biết Tuệ Quân chính là nương tử theo gả của thứ nữ Liễu phủ liền vội vàng ra lệnh cho người hầu đến phủ đưa bái thiếp, nói rằng bất luận Liễu phủ ra giá chuộc thân đắt như thế nào cũng chỉ mong có thể rước được Tuệ Quân về làm quý thiếp, nhất định sẽ đối xử trân trọng như châu báu.
Nương tử theo gả, nói trắng ra là nha đầu ấm giường giúp chủ nhân củng cố sủng ái mà thôi.
Chỉ cần chủ nhân không chịu thì cả đời cũng không có danh phận đàng hoàng, quý thiếp tốt hơn bao nhiêu lần chứ?
Có một số kẻ khá thông minh, trực tiếp viết thơ tình trên giấy xông hương để thăm dò ý của Tuệ Quân.
Cho dù là người trước hay kẻ sau, Tuệ Quân vẫn luôn khéo léo từ chối, khiến người ta xuýt xoa tiếc nuối, lại không thể ghét được.
Khương Bồng Cơ thấy thế không khỏi cảm khái một câu.
“Yêu cơ họa quốc đã bắt đầu thành hình rồi đấy.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.