Chương 1104: Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này (5)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Sau một lúc lâu, tiếng ho mới hơi nhỏ đi.
“Tử Thuận, khi nào có thể vào thành Biện Châu?”
Vén tấm màn xe làm từ trúc lên, nửa gò má của Nhiếp Lương lộ ra, môi mỏng nhợt nhạt, hai gò má gầy yếu, hơi hơi hõm xuống.
Tuy nói phát hiện kịp thời nhưng thân thể của Nhiếp Lương cũng bị tổn thương rồi.
Nhiệm vụ Nhiếp thị giao cho Nhiếp Lương là phải chiếm được Thương Châu, cho dù chỉ chiếm được quận Mạnh của Thương Châu cũng được.
Kết quả, Nhiếp Lương hai tay trống trơn quay về, tất nhiên hắn phải chịu sự chất vấn khiển trách của gia chủ và tộc lão.
Thế lực nội bộ Nhiếp thị phức tạp, các chi đều đang đánh lộn lẫn3nhau.
Nhiếp Lương thân là người thừa kế có triển vọng của chi thứ năm Nhiếp thị, sự tồn tại của hắn là tiền đặt cược có phân lượng nhất của chi thứ năm. Giờ đây hắn gãy cánh quay về, tộc lão Nhiếp thị sẽ nảy sinh nghi ngờ với năng lực của hắn... Chỉ nghĩ tới tình cảnh đó, Vệ Ưng đã không nhịn được lo lắng.
“Chúng ta nên ở lại Thương Châu lâu hơn một chút...”
Cho dù là địa bàn lớn nhỏ thế nào, chỉ cần có thể tranh thủ được một chỗ vậy cũng dễ ăn nói với Nhiếp thị hơn.
Nhiếp Lương lại cố ý muốn tay không trở về, chẳng phải là hắn tự đưa mình vào chỗ chết sao?
Vệ Ưng nghĩ đến tình2cảnh bây giờ của Nhiếp Lương, chợt cảm thấy vô lực.
“Dừng lại lâu hơn nữa cũng không có tác dụng.” Nhiếp Lương nói với giọng yếu ớt. “Hoàng Tung và Liễu Hi thà duy trì liên minh giả dối cũng không nguyện ý trở mặt. Có thể thấy trong lòng bọn họ rất rõ... Nếu bọn họ nội chiến, người gặt được lợi ích cuối cùng chính là Nhiếp thị. Hai người họ đều là người thông minh, cho dù bọn họ không nhịn được nữa thì những người bên cạnh bọn họ cũng sẽ đem đủ các lá bài lợi ích ra để thuyết phục bọn họ. Mạnh thị chỉ phái sứ giả đi nhưng lại không cho binh lính đóng quân ở ải Trạm Giang, không đủ2sức uy hiếp. Bọn họ kéo dài thời gian được nhưng thân thể của Lương lại không chịu được...”
Binh lực Nhiếp thị Trung Chiếu hùng mạnh nhưng lực uy hiếp trong lời nói của sứ giả được phái đến và lực uy hiếp của phái binh đóng quân nơi biên cảnh lại không giống nhau.
Nửa tháng trước vừa sốt lại ho khan, thần trí trở nên mơ hồ, mấy ngày gần đây tuy đã có chuyển biến tốt hơn nhưng vẫn ốm yếu xanh xao như cũ.
Nếu như không phải trước khi đi Vệ Từ dặn dò kỹ càng, Vệ Ưng còn tưởng rằng lại có người đầu độc Nhiếp Lương.
“Nhìn tốc độ này thì còn cách trạm dịch gần Biện Châu nhất khoảng một canh giờ nữa.”
Nhiếp9Lương bị gió thổi, toa xe lại lắc lư, kích thích cơn ngứa trong cổ họng không thể chịu được nữa, hắn tì vào khung cửa bắt đầu ho khan mãnh liệt.
Vệ Ưng nói: “Quang Thiện trước tiên đừng nói gì, cứ tĩnh tâm nghỉ ngơi cho tốt, tới Biện Châu sẽ còn có một trận đánh ác liệt nữa.”
Nhiếp Lương lại cố ý muốn tay không trở về, chẳng phải là hắn tự đưa mình vào chỗ chết sao?
Vệ Ưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Nhiếp Lương, chợt cảm thấy vô lực.
“Dừng lại lâu hơn nữa cũng không có tác dụng.” Nhiếp Lương nói với giọng yếu ớt. “Hoàng Tung và Liễu Hi thà duy trì liên minh giả dối cũng không nguyện ý trở mặt.4Có thể thấy trong lòng bọn họ rất rõ... Nếu bọn họ nội chiến, người gặt được lợi ích cuối cùng chính là Nhiếp thị. Hai người họ đều là người thông minh, cho dù bọn họ không nhịn được nữa thì những người bên cạnh bọn họ cũng sẽ đem đủ các lá bài lợi ích ra để thuyết phục bọn họ. Mạnh thị chỉ phái sứ giả đi nhưng lại không cho binh lính đóng quân ở ải Trạm Giang, không đủ sức uy hiếp. Bọn họ kéo dài thời gian được nhưng thân thể của Lương lại không chịu được...”
Binh lực Nhiếp thị Trung Chiếu hùng mạnh nhưng lực uy hiếp trong lời nói của sứ giả được phái đến và lực uy hiếp của phái binh đóng quân nơi biên cảnh lại không giống nhau.
Sứ giả chỉ cảnh cáo ngoài miệng, trú binh lại đem dao kề cổ người ta, dùng tính mạng đe dọa đối phương.
Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ heo chết không sợ nước sôi, người trước thì ba phải, giả ngu, người sau thì thông minh gian xảo, một bụng xấu xa.
“Hơn nữa... Liễu Hi thà tuyên chiến cũng không chịu nhường một chút đất nào, lần này đi sứ đã định trước sẽ không có thu hoạch gì.”
So sánh điều này, Nhiếp Lương càng lo lắng cho Nhiếp thị....
Gia tộc nội chiến đã định trước không thể hưng thịnh lâu dài.
Lần này đầu độc hắn, có phải lần sau sẽ phái sát thủ ám sát những người cạnh tranh khác không?
Thời loạn lạc, chỉ có trên dưới đồng lòng, đoàn kết một lòng mới có khả năng có được chỗ đứng.
Tự giết lẫn nhau sẽ chỉ tạo thuận lợi cho đối thủ mà thôi.
Nếu như không xử lý những con sâu mọt trong Nhiếp thị, chỉ sợ Nhiếp thị không phải chết dưới tay kẻ địch mà chính là tự mình tìm đường chết.
“Muốn bài trừ bên ngoài thì trước tiên phải an ổn bên trong...” Nhiếp Lương nói: “Nếu như đám sâu bọ hồ đồ ngu xuẩn kia....”
Giọng nói của hắn lạnh đi, khuôn mặt gầy yếu che khuất ở nơi tối tăm, khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.
Vệ Ưng thở dài nói: “Tuy nói là như vậy, nhưng lỡ mất cơ hội lần này, về sau chỉ sợ sẽ hối hận.”
Nhiếp Lương hỏi: “Đây là ý gì?”
Vệ Ưng nói: “Tính tình Tử Hiếu vẫn luôn cố chấp, chủ kiến thâm sâu, từ nhỏ đã không giống người thường. Ưng từng nghe chí hướng của nó... Thiên hạ thống nhất, bốn bề thanh bình. Nếu như nó không nhìn thấy tiềm lực trên người Liễu Hi, nó sẽ không thật sự xuất sĩ để giúp đỡ đối phương đâu.”
Nhìn tổng quát những chuyện Khương Bồng Cơ từng trải qua, khó khăn không ngừng nhưng cô luôn có thể vượt qua mọi chông gai chưa từng dừng bước.
Mạnh Trạm hao tâm bố trí, khiến cô rơi vào cục diện bốn bề là địch.
Kết quả thì sao?
Khương Bồng Cơ phái người tiết lộ tin tức cho kẻ thù chính trị của Dịch thị Bắc Uyên, mượn chuyện này để kiềm chế Dịch thị.
Nhiếp Lương vội vàng chạy về Trung Chiếu xử lý việc nội bộ Nhiếp thị, không thể tạo ra lực uy hiếp.
Không còn Nhiếp thị duy trì thế cân bằng, Hoàng Tung bị cô ép phải giao ra hai quận của Thương Châu.
Tình thế bất lợi trước kia đều bị lật ngược.
Mặc dù Nhiếp thị và Dịch thị đều không dễ dàng từ bỏ Thương Châu, qua một thời gian sẽ ngóc đầu trở lại, nhưng cô cũng có cơ hội nghỉ lấy hơi.
Vệ Ưng có thể khẳng định, Khương Bồng Cơ chắc chắn sẽ lợi dụng thời gian này để tranh thủ càng nhiều lợi ích cho mình hơn nữa.
“Cô ấy là một đối thủ mạnh...” Nhiếp Lương cười yếu ớt nói: “Nhưng Lương sẽ không hối hận.”
Mặc kệ Nhiếp thị tìm đường chết thì hắn mới hối hận đến tím ruột.
Biên giới quận Hỗ...
Những năm gần đây Hứa Phỉ sống không hề tốt.
Nhớ năm đó, hắn ta là cháu đích ấu tôn mà ông nội yêu thương nhất, ỷ vào sự sủng ái này để đấu với đích trưởng tôn Hứa Bùi đến mức trời đất mù mịt.
Bởi vì có sự che chở của ông nội, Hứa Phỉ đa phần chiếm thế thượng phong.
Chỉ là, tất cả đã thay đối hoàn toàn sau cục diện chính trị hỗn loạn của Đông Khánh và liên minh Hoàng Thủy.
Đầu tiên là ông nội qua đời, Hứa Phỉ mất đi sự bảo vệ mạnh mẽ... Tộc lão Hứa thị cũng có khuynh hướng lập đích lập trưởng, điều này khiến Hứa Phỉ tức giận không nhẹ.
Từ nhỏ hắn ta đã thích phân tranh cao thấp với đường huynh, sao có thể dễ dàng chấp nhận việc bản thân thấp hơn đối phương một bậc chứ?
Bởi vì gia chủ tranh đấu, huynh đệ hai người hoàn toàn cắt đứt, thế lực nội bộ Hứa thị cũng chia thành hai làn sóng.
Ngay từ đầu, hai huynh đệ sức lực ngang nhau, nhưng mùi thuốc súng chưa hề mãnh liệt, Hứa Phỉ còn liên kết với Hứa Bùi nuốt trọn địa bàn quận Hỗ của Vu Mã Thương.
Có điều, sau khi Khương Bồng Cơ chinh phạt Bắc Cương, Dương Tư đại diện cô liên minh với Hứa Bùi thì thế cân bằng cũng tan vỡ, cân tiểu ly dần dần nghiêng đi.
Cuộc sống của người khác càng ngày càng rực rỡ, còn cuộc sống của Hứa Phỉ lại càng ngày càng khuất nhục.
Theo sự ép sát từng bước của Hứa Bùi, Hứa Phỉ cũng mất đi phần lớn trị địa, dần dần co đầu rụt cổ ở một địa phương nho nhỏ.
Mắt thấy không thể nào kiên trì được nữa, cảm xúc của Hứa Phỉ càng ngày càng thô bạo, thường xuyên túm lấy người hầu tì nữ bên cạnh ra để trút giận.
Những sĩ tộc trước kia dựa vào hắn ta dần dần phản bội đi xa, thuộc hạ dưới trướng còn khuyên hắn ta quy hàng Hứa Bùi, xuống nước với Hứa Bùi.
Điều này sao có thể?
“Hắn ta ngoài tuổi tác thì có gì hơn ta chứ? Ông nội muốn cho ta làm gia chủ, Hứa Bùi là cái thá gì? Không chỉ không dựa theo trăn trối của ông nội mà còn dồn ta vào chỗ chết... Còn muốn ta quy hàng hắn ta? Hừ... Nằm mơ!”
Không muốn quy hàng lại không muốn chết, vậy chỉ có thể tìm thế lực thứ ba giúp đỡ.
Đang lúc Hứa Phỉ mặt co mày cáu thì đầy tớ bên cạnh lại đề xuất chủ ý, khiến hắn ta hiểu ra: “Chủ công, nếu tìm kiếm binh lực ủng hộ, quá yếu thì không được, quá mạnh thì nước xa không cứu được lửa gần... Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Liễu Hi Hoàn Châu là thích hợp nhất.”
Sắc mặt Hứa Phỉ vui mừng, lại chợt ảm đạm.
“Tử Thuận, khi nào có thể vào thành Biện Châu?”
Vén tấm màn xe làm từ trúc lên, nửa gò má của Nhiếp Lương lộ ra, môi mỏng nhợt nhạt, hai gò má gầy yếu, hơi hơi hõm xuống.
Tuy nói phát hiện kịp thời nhưng thân thể của Nhiếp Lương cũng bị tổn thương rồi.
Nhiệm vụ Nhiếp thị giao cho Nhiếp Lương là phải chiếm được Thương Châu, cho dù chỉ chiếm được quận Mạnh của Thương Châu cũng được.
Kết quả, Nhiếp Lương hai tay trống trơn quay về, tất nhiên hắn phải chịu sự chất vấn khiển trách của gia chủ và tộc lão.
Thế lực nội bộ Nhiếp thị phức tạp, các chi đều đang đánh lộn lẫn3nhau.
Nhiếp Lương thân là người thừa kế có triển vọng của chi thứ năm Nhiếp thị, sự tồn tại của hắn là tiền đặt cược có phân lượng nhất của chi thứ năm. Giờ đây hắn gãy cánh quay về, tộc lão Nhiếp thị sẽ nảy sinh nghi ngờ với năng lực của hắn... Chỉ nghĩ tới tình cảnh đó, Vệ Ưng đã không nhịn được lo lắng.
“Chúng ta nên ở lại Thương Châu lâu hơn một chút...”
Cho dù là địa bàn lớn nhỏ thế nào, chỉ cần có thể tranh thủ được một chỗ vậy cũng dễ ăn nói với Nhiếp thị hơn.
Nhiếp Lương lại cố ý muốn tay không trở về, chẳng phải là hắn tự đưa mình vào chỗ chết sao?
Vệ Ưng nghĩ đến tình2cảnh bây giờ của Nhiếp Lương, chợt cảm thấy vô lực.
“Dừng lại lâu hơn nữa cũng không có tác dụng.” Nhiếp Lương nói với giọng yếu ớt. “Hoàng Tung và Liễu Hi thà duy trì liên minh giả dối cũng không nguyện ý trở mặt. Có thể thấy trong lòng bọn họ rất rõ... Nếu bọn họ nội chiến, người gặt được lợi ích cuối cùng chính là Nhiếp thị. Hai người họ đều là người thông minh, cho dù bọn họ không nhịn được nữa thì những người bên cạnh bọn họ cũng sẽ đem đủ các lá bài lợi ích ra để thuyết phục bọn họ. Mạnh thị chỉ phái sứ giả đi nhưng lại không cho binh lính đóng quân ở ải Trạm Giang, không đủ2sức uy hiếp. Bọn họ kéo dài thời gian được nhưng thân thể của Lương lại không chịu được...”
Binh lực Nhiếp thị Trung Chiếu hùng mạnh nhưng lực uy hiếp trong lời nói của sứ giả được phái đến và lực uy hiếp của phái binh đóng quân nơi biên cảnh lại không giống nhau.
Nửa tháng trước vừa sốt lại ho khan, thần trí trở nên mơ hồ, mấy ngày gần đây tuy đã có chuyển biến tốt hơn nhưng vẫn ốm yếu xanh xao như cũ.
Nếu như không phải trước khi đi Vệ Từ dặn dò kỹ càng, Vệ Ưng còn tưởng rằng lại có người đầu độc Nhiếp Lương.
“Nhìn tốc độ này thì còn cách trạm dịch gần Biện Châu nhất khoảng một canh giờ nữa.”
Nhiếp9Lương bị gió thổi, toa xe lại lắc lư, kích thích cơn ngứa trong cổ họng không thể chịu được nữa, hắn tì vào khung cửa bắt đầu ho khan mãnh liệt.
Vệ Ưng nói: “Quang Thiện trước tiên đừng nói gì, cứ tĩnh tâm nghỉ ngơi cho tốt, tới Biện Châu sẽ còn có một trận đánh ác liệt nữa.”
Nhiếp Lương lại cố ý muốn tay không trở về, chẳng phải là hắn tự đưa mình vào chỗ chết sao?
Vệ Ưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Nhiếp Lương, chợt cảm thấy vô lực.
“Dừng lại lâu hơn nữa cũng không có tác dụng.” Nhiếp Lương nói với giọng yếu ớt. “Hoàng Tung và Liễu Hi thà duy trì liên minh giả dối cũng không nguyện ý trở mặt.4Có thể thấy trong lòng bọn họ rất rõ... Nếu bọn họ nội chiến, người gặt được lợi ích cuối cùng chính là Nhiếp thị. Hai người họ đều là người thông minh, cho dù bọn họ không nhịn được nữa thì những người bên cạnh bọn họ cũng sẽ đem đủ các lá bài lợi ích ra để thuyết phục bọn họ. Mạnh thị chỉ phái sứ giả đi nhưng lại không cho binh lính đóng quân ở ải Trạm Giang, không đủ sức uy hiếp. Bọn họ kéo dài thời gian được nhưng thân thể của Lương lại không chịu được...”
Binh lực Nhiếp thị Trung Chiếu hùng mạnh nhưng lực uy hiếp trong lời nói của sứ giả được phái đến và lực uy hiếp của phái binh đóng quân nơi biên cảnh lại không giống nhau.
Sứ giả chỉ cảnh cáo ngoài miệng, trú binh lại đem dao kề cổ người ta, dùng tính mạng đe dọa đối phương.
Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ heo chết không sợ nước sôi, người trước thì ba phải, giả ngu, người sau thì thông minh gian xảo, một bụng xấu xa.
“Hơn nữa... Liễu Hi thà tuyên chiến cũng không chịu nhường một chút đất nào, lần này đi sứ đã định trước sẽ không có thu hoạch gì.”
So sánh điều này, Nhiếp Lương càng lo lắng cho Nhiếp thị....
Gia tộc nội chiến đã định trước không thể hưng thịnh lâu dài.
Lần này đầu độc hắn, có phải lần sau sẽ phái sát thủ ám sát những người cạnh tranh khác không?
Thời loạn lạc, chỉ có trên dưới đồng lòng, đoàn kết một lòng mới có khả năng có được chỗ đứng.
Tự giết lẫn nhau sẽ chỉ tạo thuận lợi cho đối thủ mà thôi.
Nếu như không xử lý những con sâu mọt trong Nhiếp thị, chỉ sợ Nhiếp thị không phải chết dưới tay kẻ địch mà chính là tự mình tìm đường chết.
“Muốn bài trừ bên ngoài thì trước tiên phải an ổn bên trong...” Nhiếp Lương nói: “Nếu như đám sâu bọ hồ đồ ngu xuẩn kia....”
Giọng nói của hắn lạnh đi, khuôn mặt gầy yếu che khuất ở nơi tối tăm, khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.
Vệ Ưng thở dài nói: “Tuy nói là như vậy, nhưng lỡ mất cơ hội lần này, về sau chỉ sợ sẽ hối hận.”
Nhiếp Lương hỏi: “Đây là ý gì?”
Vệ Ưng nói: “Tính tình Tử Hiếu vẫn luôn cố chấp, chủ kiến thâm sâu, từ nhỏ đã không giống người thường. Ưng từng nghe chí hướng của nó... Thiên hạ thống nhất, bốn bề thanh bình. Nếu như nó không nhìn thấy tiềm lực trên người Liễu Hi, nó sẽ không thật sự xuất sĩ để giúp đỡ đối phương đâu.”
Nhìn tổng quát những chuyện Khương Bồng Cơ từng trải qua, khó khăn không ngừng nhưng cô luôn có thể vượt qua mọi chông gai chưa từng dừng bước.
Mạnh Trạm hao tâm bố trí, khiến cô rơi vào cục diện bốn bề là địch.
Kết quả thì sao?
Khương Bồng Cơ phái người tiết lộ tin tức cho kẻ thù chính trị của Dịch thị Bắc Uyên, mượn chuyện này để kiềm chế Dịch thị.
Nhiếp Lương vội vàng chạy về Trung Chiếu xử lý việc nội bộ Nhiếp thị, không thể tạo ra lực uy hiếp.
Không còn Nhiếp thị duy trì thế cân bằng, Hoàng Tung bị cô ép phải giao ra hai quận của Thương Châu.
Tình thế bất lợi trước kia đều bị lật ngược.
Mặc dù Nhiếp thị và Dịch thị đều không dễ dàng từ bỏ Thương Châu, qua một thời gian sẽ ngóc đầu trở lại, nhưng cô cũng có cơ hội nghỉ lấy hơi.
Vệ Ưng có thể khẳng định, Khương Bồng Cơ chắc chắn sẽ lợi dụng thời gian này để tranh thủ càng nhiều lợi ích cho mình hơn nữa.
“Cô ấy là một đối thủ mạnh...” Nhiếp Lương cười yếu ớt nói: “Nhưng Lương sẽ không hối hận.”
Mặc kệ Nhiếp thị tìm đường chết thì hắn mới hối hận đến tím ruột.
Biên giới quận Hỗ...
Những năm gần đây Hứa Phỉ sống không hề tốt.
Nhớ năm đó, hắn ta là cháu đích ấu tôn mà ông nội yêu thương nhất, ỷ vào sự sủng ái này để đấu với đích trưởng tôn Hứa Bùi đến mức trời đất mù mịt.
Bởi vì có sự che chở của ông nội, Hứa Phỉ đa phần chiếm thế thượng phong.
Chỉ là, tất cả đã thay đối hoàn toàn sau cục diện chính trị hỗn loạn của Đông Khánh và liên minh Hoàng Thủy.
Đầu tiên là ông nội qua đời, Hứa Phỉ mất đi sự bảo vệ mạnh mẽ... Tộc lão Hứa thị cũng có khuynh hướng lập đích lập trưởng, điều này khiến Hứa Phỉ tức giận không nhẹ.
Từ nhỏ hắn ta đã thích phân tranh cao thấp với đường huynh, sao có thể dễ dàng chấp nhận việc bản thân thấp hơn đối phương một bậc chứ?
Bởi vì gia chủ tranh đấu, huynh đệ hai người hoàn toàn cắt đứt, thế lực nội bộ Hứa thị cũng chia thành hai làn sóng.
Ngay từ đầu, hai huynh đệ sức lực ngang nhau, nhưng mùi thuốc súng chưa hề mãnh liệt, Hứa Phỉ còn liên kết với Hứa Bùi nuốt trọn địa bàn quận Hỗ của Vu Mã Thương.
Có điều, sau khi Khương Bồng Cơ chinh phạt Bắc Cương, Dương Tư đại diện cô liên minh với Hứa Bùi thì thế cân bằng cũng tan vỡ, cân tiểu ly dần dần nghiêng đi.
Cuộc sống của người khác càng ngày càng rực rỡ, còn cuộc sống của Hứa Phỉ lại càng ngày càng khuất nhục.
Theo sự ép sát từng bước của Hứa Bùi, Hứa Phỉ cũng mất đi phần lớn trị địa, dần dần co đầu rụt cổ ở một địa phương nho nhỏ.
Mắt thấy không thể nào kiên trì được nữa, cảm xúc của Hứa Phỉ càng ngày càng thô bạo, thường xuyên túm lấy người hầu tì nữ bên cạnh ra để trút giận.
Những sĩ tộc trước kia dựa vào hắn ta dần dần phản bội đi xa, thuộc hạ dưới trướng còn khuyên hắn ta quy hàng Hứa Bùi, xuống nước với Hứa Bùi.
Điều này sao có thể?
“Hắn ta ngoài tuổi tác thì có gì hơn ta chứ? Ông nội muốn cho ta làm gia chủ, Hứa Bùi là cái thá gì? Không chỉ không dựa theo trăn trối của ông nội mà còn dồn ta vào chỗ chết... Còn muốn ta quy hàng hắn ta? Hừ... Nằm mơ!”
Không muốn quy hàng lại không muốn chết, vậy chỉ có thể tìm thế lực thứ ba giúp đỡ.
Đang lúc Hứa Phỉ mặt co mày cáu thì đầy tớ bên cạnh lại đề xuất chủ ý, khiến hắn ta hiểu ra: “Chủ công, nếu tìm kiếm binh lực ủng hộ, quá yếu thì không được, quá mạnh thì nước xa không cứu được lửa gần... Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Liễu Hi Hoàn Châu là thích hợp nhất.”
Sắc mặt Hứa Phỉ vui mừng, lại chợt ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.