Chương 213: chap 212
Lãng Hảo Phong Xuyên
04/01/2021
Hệ thống bên trong nhìn hết thảy cũng không dám làm gì cô, dù sao chỉ cần cô không giết nam nữ chính là được! Còn lại nó quản không tới! Dù sao tiến độ nhiệm vụ cũng đang dần có khởi sắc!
Cô quay lưng về nhà ngủ, đêm hôm đó Kỷ Ái Quân cũng không trở lại. Cô khoác áo đỏ đứng uống rượu ngắm trăng liền nhìn thấy Nĩ Nĩ cầm một đóa bỉ ngạn hoa tiến vào.
\-"Tặng em!"
Cô nhìn thấy hắn liền mỉm cười thở dài.
\-"Anh nói xem! Tôi có thể tin tưởng ai hay không?"
\-"Em không thể tin ai! Không tin mọi người, không tin tôi! Càng không thể tin bản thân!"
\-"Có lẽ vậy!"
\-"Em mệt mỏi sao?"
Cô mỉm cười lắc đầu. Cô không thích nói nhiều. Không thích những thứ kia...không thích càng là không thích! Cô chỉ muốn được tự do, được bay lượn trên bầu trời xanh mà không có trong mình oán hận, không nhiệm vụ! Nhưng cô lại thấy có lỗi với bản thân...ngày đó cô chết thảm như vậy một tay bọn chúng gây ra. Cô không thể quên ánh mắt sắc lạnh ngày ấy, không thể quên đi những tổn thương ấy. Như vậy làm sao để cô tự do đây?
Mây khẽ trôi trên bầu trời xanh thẳm.
Gió khẽ ca những lời hát xa xưa.
Cây xào xạc xác xơ sầu sắc lá.
Để lại đây một mình ta chơi vơi.
Nơi biển kia tìm không thấy lối.
Nơi cát kia ai đã xây lâu đài?
Nơi ngọn sóng của khởi đầu nỗi nhớ.
Nơi lá rơi gặp nước biết về đâu?
Cô đưa bàn tay lạnh buốt lên theo thói quen hà hơi vào đôi tay ấy nhưng vẫn không hề có chút hơi ấm.
Nĩ Nĩ đưa đôi tay ra nắm lấy tay cô rồi dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho cô. Cảm nhận nhiệt độ ấm áp cô lại tự động rút tay ra khẽ cười.
\-"Tôi có thể tự làm được!"
Đứng vững trên đôi chân của mình! Cô chán ghét bản thân mình yếu đuối, cô chán ghét bản thân thèm khát hơi ấm, chán ghét bản thân quá yếu lòng!
\-"Đã muộn rồi, mai tôi có việc. Anh mau về đi!"
Nói rồi cô đóng sầm cửa lại quay lại giường đi ngủ.
Trong giấc mơ cô là tân nương, kiệu hoa kèn trống linh đình! Pháo hoa náo nhiệt, người dân vui vẻ vỗ tay. Cô vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng sự trả giá của cô cũng được đền đáp! Nhìn người người ganh tị với hạnh phúc của mình cả người cô ngập tràn vui vẻ!
Lại là một giấc mơ đẹp. Cô thường thức ngày thức đêm rất ít khi ngủ bởi...những cơn ác mộng cuốn lấy cô. Những cơn ác mộng mà ngày ấy người kia đâm cô một đao! Cô đã trả mắt cho Nĩ Nĩ, cô không muốn nhìn thấy những kẻ đó.
Sớm hôm sau cô vẫn mỉm cười cùng Kỷ ba chăm sóc vườn hoa bạch hồng, vì ba Kỷ biết cô thích hoa hồng trắng nên hôm qua đã cho người trồng một khu vườn đầy bạch hồng. Nhìn những nụ hoa xinh xắn cô ít khi nở nụ cười thật lòng.
Khi cô đang nằm nghỉ bên thềm nhà liền thấy Kỷ Ái Quân bước tới, hắn ngậm ngùi nhìn cô.
\-"Em thật sự muốn giết tôi sao?"
Cô ngay cả một nụ cười giả tạo cũng không cười chỉ nhìn hắn...cứ như vậy Kỷ Ái Quân dường như đã hiểu ra.
\-"Em vẫn còn hận tôi! Nếu đã hận như vậy sao không một đao giết tôi? Giống như ngày đó..."
\-"Anh nghĩ bản thân cũng quá cao giá rồi! Tôi lại muốn nhìn anh chết từ từ hơn! Tôi không chỉ hận anh, còn khắc sâu chán ghét anh! Anh biết tại sao không?"
\-"Vì anh bảo vệ A Lam?"
Cô chỉ lắc đầu không rõ ý vị nói.
\-"Sau này anh sẽ biết! Giấy ly hôn tôi đã ký và để trong ngăn tủ! Nếu anh không ký...vậy đừng bao giờ tới gặp tôi nữa! Tôi sẽ lập kết giới cấm anh vào trong vòng bán kính 2km!"
Kỷ Ái Quân nghe vậy lại không thể ngưng bật cười.
\-"Em chán ghét tôi như vậy sao?'
\-"Không phải chán ghét! Là phi thường chán ghét!"
Nói rồi cô xoay lưng đi lấy một tờ giấy đưa cho Kỷ Ái Quân.
\-"Anh tự suy nghĩ đi!"
Kỷ Ái Quân nhìn như vậy liền xé nát tờ giấy cô vẫn đạm nhạt nhìn qua khẽ cười.
\-"Dù anh có xé những bản này thì vẫn còn rất nhiều, rất nhiều bản khác! Tôi có đủ kiên nhẫn ngồi nhìn anh xé!"
\-"Vậy tôi không tốt chỗ nào? Tại sao em không thể thích tôi? Trước kia cũng đâu có như vậy? Tại sao em lại thay đổi rồi? Chỉ vic một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao? Em có thể quên anh mà! Tại sao anh không thể làm 1 chuyện có lỗi với em chứ!"
"Bốp" cô tát Kỷ Ái Quân một cái. Hắn ngưng lại, cô cũng xoay người rời đi.
Trước khi đi cô cũng không quên vọng lại một câu.
\-"Nếu anh không ký thì từ mai tôi sẽ lập kết giới!"
Kỷ lão ba một bên tường nghe thấy tất cả, cả người ông đều cảm thấy nặng lòng. Có vẻ như...Kỷ gia ông đời này thật sự không có duyên với người con dâu kia.
Cô trong bóng đêm đọc hồ sơ điều tra...Kỷ Ái Quân có tự gây dựng một thế lực bên ngoài bảo hộ cho một nữ nhân...không ai khác là A Lam, vậy mà hắn còn ở trước mặt cô diễn vai tình thâm cho ai xem đây!?
Bước ra ngoài cô thấy tờ giấy đã được ký, Kỷ Ái Quân cũng đã rời đi.
Cô nhặt lên tờ giấy liền thấy Kỷ lão ba từ bên trong đi ra nhìn cô.
\-"Nó ký rồi!?"
Cô gật đầu, Kỷ lão ba đưa tay muốn xem tờ giấy cô cũng từ từ đưa cho ông. Dù sao cô cũng không có gì mà phải giấu giếm.
\-"Con thật sự sẽ đi?"
Cô mỉm cười nhìn ông gật đầu.
\-"Ba, con cảm ơn ba luôn đối xử tốt với con nhưng con và anh ấy không hợp!"
\-"Được! Vậy con đi nghỉ đi, chuyện của con ta sẽ giúp con thông báo cho các bên!"
\-"Ba, người vất vả rồi!"
Cô vỗ lên vai ông, bước qua ông.
\-"Con cũng vất vả rồi!"
Kỷ lão gia thở dài nhìn hai chữ ký kia thật chói mắt. Bất quá ông cũng hiểu...chuyện gì cũng không thể gượng ép! Nếu đã không có duyên cũng nên buông tay!
Ông lập tức tung tin lên, bao nhiêu người liền bị thu hút bởi cuộc tình chóng vánh của cô.
Ngày hôm sau quả nhiên phóng viên liền bâu đầy Kỷ gia. Cô lịch thiệp bước ra liền có rất nhiều nhà báo đưa máy ảnh lên chụp.
\-"Tôi có thể kiện các người vì tội gây rối nhà dân và vi phạm quyền hình ảnh của tôi!"
Một lời này của cô nói ra đám phóng viên liền ngơ người ra rồi nhìn nhau không biết có nên chụp nữa hay không.
\-"Các người gây rối đây là muốn ép hỏi tôi về chuyện riêng tư của mình? Tôi có thể kiện các người vì tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi! Luật sư của tôi sẽ rất nhanh tới gặp công ty của các người!
Một lời này quả nhiên khiến đám phóng viên phải dè chừng cô. Cô xoay chìa khóa xe trong tay mỉm cười nhìn đám phóng viên dần tránh khỏi cửa. Dù sao họ cũng cần công việc này! Cô trực tiếp trở lại nhà mình, người của Lam gia quả nhiên bây giờ đều ở lại nhà. Bọn họ đã được Kỷ gia thống bao chỉ là họ lại không muốn chuyện này đi quá giới hạn! Dù sao hai người kết hôn cũng chưa quá 1 năm...
Như vậy sau này người con gái như cô sẽ rất thua thiệt, người khác không hiểu sẽ đánh giá cô và khiến cô bị tổn thương! Càng khó hơn nữa...sau này có mấy ai muốn lấy cô làm vợ đây?
Câu hỏi này họ không thể trả lời, họ hiểu con gái họ làm gì sẽ không bao giờ hối hận. Nhưng họ lại lo lắng cho cái tương lai kia.
Công ty hai nhà vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, chỉ là trong thống kê kinh tế, một tập đoàn trẻ đã vươn lên đứng top 10 tập đoàn nổi tiếng thế giới! Hơn nữa không ai biết vị chủ tịch trẻ tuổi kia là ai, có tin đồn người đó là nam, có tin đồn người kia là một lão già tuổi qua ngũ tuần!
Cô mỉm cười nghe mấy người kia suy đoán, dù sao người kia là ai cô cũng chẳng bận tâm.
Hiện tại các trường học đều có môn chung sống hòa bình với loài người, nhận thức đã được thay đổi rất nhiều.
1 tháng sau, phiên tòa cũng đã được mở ra, sau ba lần hòa giải không thành cô và Kỷ Ái Quân chính thức đường ai nấy đi. Nhìn Kỷ Ái Quân ngày càng tiều tụy khiến cô có chút mãn nguyện trong lòng.
Cô không hề lấy một phân tài sản của hắn. Thật hiếm khi người mê tiền như cô lại bỏ qua món hời này. Lúc đó hệ thống hỏi cô vô cùng dõng dạc mà nói.
\-"Không phải tiền nào ta cũng lấy đâu! Tiền của hắn ta lấy không nổi!"
Cô cười cười phất tay.
Tin ly dị của cô đang hot trong một đêm liền bị dìm xuống!
Mặt báo sáng hôm ấy khắp nơi tràn tin vị chủ tịch thần bí kia mở tiệc, có lẽ sẽ ra mặt!
Không cần biết đúng sai ra sao, báo ngày hôm đó cháy hàng! Không tới một tuần sau quả thực top 50 tập đoàn lớn nhỏ trong và ngoài nước đều được mời tới.
Cô nhìn tấm thiệp trong tay khẽ cười.
\-"Có vẻ đêm mai hay rồi đây!"
Quả thực, đúng là mọi người đều rất thích hóng hớt! Phóng viên trụ khắp nơi, các gia tộc đều tới một cách đầy đủ. Ai nấy đều ăn diện thật sang trọng. Cô bước xuống xe liền tiến vào trong, hôm nay cô mặc một bộ váy dạ hội màu đen cup ngực, tôn lên nước da trắng ngần. Vòng cổ cô đeo là "Huyết lệ!" viên đá quý khiến bai người mơ ước. Một thân tóc bạc được cô cố định sau đầu bằng một chiếc trâm vàng đính đá đỏ sau đầu, vài sợi tóc rủ xuống khiến cô càng thêm phần yêu mị.
Cô vừa đi tới cổng xuất trình vé liền nghe giọng nói chua chát bên cạnh mình.
\-"yo! Đây không phải học bá Lam Đông Vũ mới ly dị chồng của chúng ta sao? Quả nhiên ngày càng xinh đẹp nha! Đúng là gái 1 chồng nó khác đó, thật không ngờ ngay cả nơi này cô ta cũng có thể vào nha! Có phải cô làm giả giấy mời không?"
Cô hiền lành mỉm cười nhìn bảo vệ đã xác minh xong giấy tờ liền thu lại, cô nhìn Tư Á Lặc nhàn nhạt lên tiếng.
\-"Ồ! Tôi không biết bản thân có làm giấy giả hay không nhưng...hàng tôi được mời là hàng V.I.P nhé cô nương học bét của trường và vé thường dân ạ! Đúng rồi! Hôm trước tôi mới thấy chồng cô cùng ALi \(bạn thân của Tư Á Lặc\) đi chơi với nhau rất vui vẻ nha! Tiện tay tôi thấy phong cảnh đẹp cũng đã chụp vài tấm!"
Cô gửi ảnh cho cô ta rồi tiếp tục mỉm cười.
\-"Dừng có tức tới mức lăn ra đây ngất nha! Vất vả cô lao công dọn rác lắm!" Cô xoay lưng rời đi thật tiêu sái, Tư Á Lặc nhìn theo bóng cô mà hận nghiến răng nghiến lợi!
Cô quay lưng về nhà ngủ, đêm hôm đó Kỷ Ái Quân cũng không trở lại. Cô khoác áo đỏ đứng uống rượu ngắm trăng liền nhìn thấy Nĩ Nĩ cầm một đóa bỉ ngạn hoa tiến vào.
\-"Tặng em!"
Cô nhìn thấy hắn liền mỉm cười thở dài.
\-"Anh nói xem! Tôi có thể tin tưởng ai hay không?"
\-"Em không thể tin ai! Không tin mọi người, không tin tôi! Càng không thể tin bản thân!"
\-"Có lẽ vậy!"
\-"Em mệt mỏi sao?"
Cô mỉm cười lắc đầu. Cô không thích nói nhiều. Không thích những thứ kia...không thích càng là không thích! Cô chỉ muốn được tự do, được bay lượn trên bầu trời xanh mà không có trong mình oán hận, không nhiệm vụ! Nhưng cô lại thấy có lỗi với bản thân...ngày đó cô chết thảm như vậy một tay bọn chúng gây ra. Cô không thể quên ánh mắt sắc lạnh ngày ấy, không thể quên đi những tổn thương ấy. Như vậy làm sao để cô tự do đây?
Mây khẽ trôi trên bầu trời xanh thẳm.
Gió khẽ ca những lời hát xa xưa.
Cây xào xạc xác xơ sầu sắc lá.
Để lại đây một mình ta chơi vơi.
Nơi biển kia tìm không thấy lối.
Nơi cát kia ai đã xây lâu đài?
Nơi ngọn sóng của khởi đầu nỗi nhớ.
Nơi lá rơi gặp nước biết về đâu?
Cô đưa bàn tay lạnh buốt lên theo thói quen hà hơi vào đôi tay ấy nhưng vẫn không hề có chút hơi ấm.
Nĩ Nĩ đưa đôi tay ra nắm lấy tay cô rồi dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho cô. Cảm nhận nhiệt độ ấm áp cô lại tự động rút tay ra khẽ cười.
\-"Tôi có thể tự làm được!"
Đứng vững trên đôi chân của mình! Cô chán ghét bản thân mình yếu đuối, cô chán ghét bản thân thèm khát hơi ấm, chán ghét bản thân quá yếu lòng!
\-"Đã muộn rồi, mai tôi có việc. Anh mau về đi!"
Nói rồi cô đóng sầm cửa lại quay lại giường đi ngủ.
Trong giấc mơ cô là tân nương, kiệu hoa kèn trống linh đình! Pháo hoa náo nhiệt, người dân vui vẻ vỗ tay. Cô vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng sự trả giá của cô cũng được đền đáp! Nhìn người người ganh tị với hạnh phúc của mình cả người cô ngập tràn vui vẻ!
Lại là một giấc mơ đẹp. Cô thường thức ngày thức đêm rất ít khi ngủ bởi...những cơn ác mộng cuốn lấy cô. Những cơn ác mộng mà ngày ấy người kia đâm cô một đao! Cô đã trả mắt cho Nĩ Nĩ, cô không muốn nhìn thấy những kẻ đó.
Sớm hôm sau cô vẫn mỉm cười cùng Kỷ ba chăm sóc vườn hoa bạch hồng, vì ba Kỷ biết cô thích hoa hồng trắng nên hôm qua đã cho người trồng một khu vườn đầy bạch hồng. Nhìn những nụ hoa xinh xắn cô ít khi nở nụ cười thật lòng.
Khi cô đang nằm nghỉ bên thềm nhà liền thấy Kỷ Ái Quân bước tới, hắn ngậm ngùi nhìn cô.
\-"Em thật sự muốn giết tôi sao?"
Cô ngay cả một nụ cười giả tạo cũng không cười chỉ nhìn hắn...cứ như vậy Kỷ Ái Quân dường như đã hiểu ra.
\-"Em vẫn còn hận tôi! Nếu đã hận như vậy sao không một đao giết tôi? Giống như ngày đó..."
\-"Anh nghĩ bản thân cũng quá cao giá rồi! Tôi lại muốn nhìn anh chết từ từ hơn! Tôi không chỉ hận anh, còn khắc sâu chán ghét anh! Anh biết tại sao không?"
\-"Vì anh bảo vệ A Lam?"
Cô chỉ lắc đầu không rõ ý vị nói.
\-"Sau này anh sẽ biết! Giấy ly hôn tôi đã ký và để trong ngăn tủ! Nếu anh không ký...vậy đừng bao giờ tới gặp tôi nữa! Tôi sẽ lập kết giới cấm anh vào trong vòng bán kính 2km!"
Kỷ Ái Quân nghe vậy lại không thể ngưng bật cười.
\-"Em chán ghét tôi như vậy sao?'
\-"Không phải chán ghét! Là phi thường chán ghét!"
Nói rồi cô xoay lưng đi lấy một tờ giấy đưa cho Kỷ Ái Quân.
\-"Anh tự suy nghĩ đi!"
Kỷ Ái Quân nhìn như vậy liền xé nát tờ giấy cô vẫn đạm nhạt nhìn qua khẽ cười.
\-"Dù anh có xé những bản này thì vẫn còn rất nhiều, rất nhiều bản khác! Tôi có đủ kiên nhẫn ngồi nhìn anh xé!"
\-"Vậy tôi không tốt chỗ nào? Tại sao em không thể thích tôi? Trước kia cũng đâu có như vậy? Tại sao em lại thay đổi rồi? Chỉ vic một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao? Em có thể quên anh mà! Tại sao anh không thể làm 1 chuyện có lỗi với em chứ!"
"Bốp" cô tát Kỷ Ái Quân một cái. Hắn ngưng lại, cô cũng xoay người rời đi.
Trước khi đi cô cũng không quên vọng lại một câu.
\-"Nếu anh không ký thì từ mai tôi sẽ lập kết giới!"
Kỷ lão ba một bên tường nghe thấy tất cả, cả người ông đều cảm thấy nặng lòng. Có vẻ như...Kỷ gia ông đời này thật sự không có duyên với người con dâu kia.
Cô trong bóng đêm đọc hồ sơ điều tra...Kỷ Ái Quân có tự gây dựng một thế lực bên ngoài bảo hộ cho một nữ nhân...không ai khác là A Lam, vậy mà hắn còn ở trước mặt cô diễn vai tình thâm cho ai xem đây!?
Bước ra ngoài cô thấy tờ giấy đã được ký, Kỷ Ái Quân cũng đã rời đi.
Cô nhặt lên tờ giấy liền thấy Kỷ lão ba từ bên trong đi ra nhìn cô.
\-"Nó ký rồi!?"
Cô gật đầu, Kỷ lão ba đưa tay muốn xem tờ giấy cô cũng từ từ đưa cho ông. Dù sao cô cũng không có gì mà phải giấu giếm.
\-"Con thật sự sẽ đi?"
Cô mỉm cười nhìn ông gật đầu.
\-"Ba, con cảm ơn ba luôn đối xử tốt với con nhưng con và anh ấy không hợp!"
\-"Được! Vậy con đi nghỉ đi, chuyện của con ta sẽ giúp con thông báo cho các bên!"
\-"Ba, người vất vả rồi!"
Cô vỗ lên vai ông, bước qua ông.
\-"Con cũng vất vả rồi!"
Kỷ lão gia thở dài nhìn hai chữ ký kia thật chói mắt. Bất quá ông cũng hiểu...chuyện gì cũng không thể gượng ép! Nếu đã không có duyên cũng nên buông tay!
Ông lập tức tung tin lên, bao nhiêu người liền bị thu hút bởi cuộc tình chóng vánh của cô.
Ngày hôm sau quả nhiên phóng viên liền bâu đầy Kỷ gia. Cô lịch thiệp bước ra liền có rất nhiều nhà báo đưa máy ảnh lên chụp.
\-"Tôi có thể kiện các người vì tội gây rối nhà dân và vi phạm quyền hình ảnh của tôi!"
Một lời này của cô nói ra đám phóng viên liền ngơ người ra rồi nhìn nhau không biết có nên chụp nữa hay không.
\-"Các người gây rối đây là muốn ép hỏi tôi về chuyện riêng tư của mình? Tôi có thể kiện các người vì tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi! Luật sư của tôi sẽ rất nhanh tới gặp công ty của các người!
Một lời này quả nhiên khiến đám phóng viên phải dè chừng cô. Cô xoay chìa khóa xe trong tay mỉm cười nhìn đám phóng viên dần tránh khỏi cửa. Dù sao họ cũng cần công việc này! Cô trực tiếp trở lại nhà mình, người của Lam gia quả nhiên bây giờ đều ở lại nhà. Bọn họ đã được Kỷ gia thống bao chỉ là họ lại không muốn chuyện này đi quá giới hạn! Dù sao hai người kết hôn cũng chưa quá 1 năm...
Như vậy sau này người con gái như cô sẽ rất thua thiệt, người khác không hiểu sẽ đánh giá cô và khiến cô bị tổn thương! Càng khó hơn nữa...sau này có mấy ai muốn lấy cô làm vợ đây?
Câu hỏi này họ không thể trả lời, họ hiểu con gái họ làm gì sẽ không bao giờ hối hận. Nhưng họ lại lo lắng cho cái tương lai kia.
Công ty hai nhà vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, chỉ là trong thống kê kinh tế, một tập đoàn trẻ đã vươn lên đứng top 10 tập đoàn nổi tiếng thế giới! Hơn nữa không ai biết vị chủ tịch trẻ tuổi kia là ai, có tin đồn người đó là nam, có tin đồn người kia là một lão già tuổi qua ngũ tuần!
Cô mỉm cười nghe mấy người kia suy đoán, dù sao người kia là ai cô cũng chẳng bận tâm.
Hiện tại các trường học đều có môn chung sống hòa bình với loài người, nhận thức đã được thay đổi rất nhiều.
1 tháng sau, phiên tòa cũng đã được mở ra, sau ba lần hòa giải không thành cô và Kỷ Ái Quân chính thức đường ai nấy đi. Nhìn Kỷ Ái Quân ngày càng tiều tụy khiến cô có chút mãn nguyện trong lòng.
Cô không hề lấy một phân tài sản của hắn. Thật hiếm khi người mê tiền như cô lại bỏ qua món hời này. Lúc đó hệ thống hỏi cô vô cùng dõng dạc mà nói.
\-"Không phải tiền nào ta cũng lấy đâu! Tiền của hắn ta lấy không nổi!"
Cô cười cười phất tay.
Tin ly dị của cô đang hot trong một đêm liền bị dìm xuống!
Mặt báo sáng hôm ấy khắp nơi tràn tin vị chủ tịch thần bí kia mở tiệc, có lẽ sẽ ra mặt!
Không cần biết đúng sai ra sao, báo ngày hôm đó cháy hàng! Không tới một tuần sau quả thực top 50 tập đoàn lớn nhỏ trong và ngoài nước đều được mời tới.
Cô nhìn tấm thiệp trong tay khẽ cười.
\-"Có vẻ đêm mai hay rồi đây!"
Quả thực, đúng là mọi người đều rất thích hóng hớt! Phóng viên trụ khắp nơi, các gia tộc đều tới một cách đầy đủ. Ai nấy đều ăn diện thật sang trọng. Cô bước xuống xe liền tiến vào trong, hôm nay cô mặc một bộ váy dạ hội màu đen cup ngực, tôn lên nước da trắng ngần. Vòng cổ cô đeo là "Huyết lệ!" viên đá quý khiến bai người mơ ước. Một thân tóc bạc được cô cố định sau đầu bằng một chiếc trâm vàng đính đá đỏ sau đầu, vài sợi tóc rủ xuống khiến cô càng thêm phần yêu mị.
Cô vừa đi tới cổng xuất trình vé liền nghe giọng nói chua chát bên cạnh mình.
\-"yo! Đây không phải học bá Lam Đông Vũ mới ly dị chồng của chúng ta sao? Quả nhiên ngày càng xinh đẹp nha! Đúng là gái 1 chồng nó khác đó, thật không ngờ ngay cả nơi này cô ta cũng có thể vào nha! Có phải cô làm giả giấy mời không?"
Cô hiền lành mỉm cười nhìn bảo vệ đã xác minh xong giấy tờ liền thu lại, cô nhìn Tư Á Lặc nhàn nhạt lên tiếng.
\-"Ồ! Tôi không biết bản thân có làm giấy giả hay không nhưng...hàng tôi được mời là hàng V.I.P nhé cô nương học bét của trường và vé thường dân ạ! Đúng rồi! Hôm trước tôi mới thấy chồng cô cùng ALi \(bạn thân của Tư Á Lặc\) đi chơi với nhau rất vui vẻ nha! Tiện tay tôi thấy phong cảnh đẹp cũng đã chụp vài tấm!"
Cô gửi ảnh cho cô ta rồi tiếp tục mỉm cười.
\-"Dừng có tức tới mức lăn ra đây ngất nha! Vất vả cô lao công dọn rác lắm!" Cô xoay lưng rời đi thật tiêu sái, Tư Á Lặc nhìn theo bóng cô mà hận nghiến răng nghiến lợi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.