Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào!!!
Chương 140: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 14
Ly Lị Lị
11/03/2021
5 ngày sau
Nàng đứng sắc thuốc thì có một người đi đến bên cạnh.
"Lên cho thêm vị thuốc này nữa... tác dụng sẽ nhanh và hiệu quả hơn..."
Nàng gật đầu, tay lấy vị thuốc mà người kia chỉ.
Lấy xong nàng quay người:
"Tránh ra lão già, ta đi sắc thuốc..."
Người này rất phối hợp mà tránh đường.
Người này chính là cái người được mấy tên điên hôm trước khênh vào bảo nàng cứu, nàng phải công nhận rằng tên này quá mạng lớn... Nặng như thế mà vẫn không chết được.
Nàng sắc thuốc, 'lão già' vẫn đi theo nàng.
'lão già' nhìn nàng:
"Tiểu cô nương à... Nhận ta làm sư phụ đi..."
Nàng lườm một cái lạnh lùng từ trối:
"không"
Từ ngày hắn tỉnh lại biết nàng đã chữa cho hắn thì kiên quyết muốn nhận nàng làm đồ đệ, dù có đuổi hắn thế nào cũng không buông.
'lão già' cười khuyên nhủ:
"Nghĩ lại đi... Y thuật của ta rất cao đó... Kiến thức lại uyên bác... Bái ta làm thấy không hại chỉ có lợi.."
Nàng khinh bỉ nhìn hắn:
"Phải... Y thuật của ngươi cao hơn ta rất nhiều, kiến thức uyên bác hơn ta... Nhưng, ngươi mắc bệnh mà không biết... Đến lúc chuẩn bị xuống Diêm ca chào hỏi mới phát hiện ra... Ta mà bái ngươi có khi nào cũng thành như thế này không..."
'lão già' có chút xấu hổ, hắn không thể phản bác nhưng cũng không thể giải thích cho nàng biết lý do được.
---------khoảng cách thần chưởng---------
Hoàng cung.
Bắc Dực nghe tin nàng về lập tức đến điện của nàng.
Bắc Dực nhìn nàng tức giận:
"Hồ nháo có biết nguy hiểm đến mức nào không hả, ta cho người đón không về, tự mình đến đón muội lại đuổi về cung..."
Nàng bĩu môi, dù biết sai vẫn cãi cố:
"không phải vẫn bình an không tổn lông tóc sao..."
Bắc Dực tức đến mức không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài, xoa đầu nàng:
"Đừng như vậy..."
Mím môi gật đầu rồi nghĩ đến gì đó lập tức nói:
"huynh cho người mời tên kia vào cung đi, y thuật của hắn vô cùng cao minh... Nếu gặp thích khách bị thương hay trúng độc đều không lo nữa..."
Bắc Dực lắc đầu nói:
"Đã cho người đi... Nhưng đến nơi người đã không thấy đâu, đi rồi..."
Đôi mặt nàng hiện lên chút giận:
" 'lão già' vô ơn… cứu hắn mà cứ vậy mà đi.... Tên vô ơn... hừ lần sau gặp muội sẽ bắt hắn vào cung làm ngư y cho huynh..."
Bắc Dực cười: "được... Được.... Theo ý muội..."
----------khoảng cách thần chưởng---------.
Hiện tại nàng đang trên đường trở về Nam quốc.
Nàng ngồi trong xe ngựa hỏi:
"Đi đến đâu rồi?"
Tiểu Uyển ở bên ngoài xe ngựa trả lời nàng:
"Đã đến địa phận của Nam quốc thưa điện hạ..."
Lần này do là đi âm thầm nên nàng không có mang nhiêù người, tỳ nữ chỉ có một mình Tiểu Uyển, hộ vệ thì có bảy người.
Nàng gật đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau ở bên ngoài bỗng có tiếng kêu ta của thị vệ:
"Có thích khách, có thích khách... Bảo vệ điện hạ..."
Nàng lập tức nâng cao cảnh giác, trong xe bỗng có khí lạ nàng đưa tay che mũi muốn lao ra khỏi xe nhưng không kịp... Nàng đã trúng dược .
Đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại thầm kêu không xong , là nhuyễn cốt tán.
Nàng chỉ có thể vô lực ngồi xuống sàn xe ngựa và dựa vào thành xe để không ngã xuống .
Sau một hồi tiếng đánh nhau ở bên ngoài thì cuối cùng đã có người mở cửa xe ngựa ra.
Toàn thân màu đen, mặt mang mặt nạ che nửa khuôn mặt...
Nhưng nàng có thể xác định người này là nam nhân.
Nàng nhìn nam nhân trước mặt:
"Ngươi là ai???... Có mục đích gì?"
Mặt nạ nam nhân không có ý định trả lời nàng.
"Lên cho thêm vị thuốc này nữa... tác dụng sẽ nhanh và hiệu quả hơn..."
Nàng gật đầu, tay lấy vị thuốc mà người kia chỉ.
Lấy xong nàng quay người:
"Tránh ra lão già, ta đi sắc thuốc..."
Người này rất phối hợp mà tránh đường.
Người này chính là cái người được mấy tên điên hôm trước khênh vào bảo nàng cứu, nàng phải công nhận rằng tên này quá mạng lớn... Nặng như thế mà vẫn không chết được.
Nàng sắc thuốc, 'lão già' vẫn đi theo nàng.
'lão già' nhìn nàng:
"Tiểu cô nương à... Nhận ta làm sư phụ đi..."
Nàng lườm một cái lạnh lùng từ trối:
"không"
Từ ngày hắn tỉnh lại biết nàng đã chữa cho hắn thì kiên quyết muốn nhận nàng làm đồ đệ, dù có đuổi hắn thế nào cũng không buông.
'lão già' cười khuyên nhủ:
"Nghĩ lại đi... Y thuật của ta rất cao đó... Kiến thức lại uyên bác... Bái ta làm thấy không hại chỉ có lợi.."
Nàng khinh bỉ nhìn hắn:
"Phải... Y thuật của ngươi cao hơn ta rất nhiều, kiến thức uyên bác hơn ta... Nhưng, ngươi mắc bệnh mà không biết... Đến lúc chuẩn bị xuống Diêm ca chào hỏi mới phát hiện ra... Ta mà bái ngươi có khi nào cũng thành như thế này không..."
'lão già' có chút xấu hổ, hắn không thể phản bác nhưng cũng không thể giải thích cho nàng biết lý do được.
---------khoảng cách thần chưởng---------
Hoàng cung.
Bắc Dực nghe tin nàng về lập tức đến điện của nàng.
Bắc Dực nhìn nàng tức giận:
"Hồ nháo có biết nguy hiểm đến mức nào không hả, ta cho người đón không về, tự mình đến đón muội lại đuổi về cung..."
Nàng bĩu môi, dù biết sai vẫn cãi cố:
"không phải vẫn bình an không tổn lông tóc sao..."
Bắc Dực tức đến mức không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài, xoa đầu nàng:
"Đừng như vậy..."
Mím môi gật đầu rồi nghĩ đến gì đó lập tức nói:
"huynh cho người mời tên kia vào cung đi, y thuật của hắn vô cùng cao minh... Nếu gặp thích khách bị thương hay trúng độc đều không lo nữa..."
Bắc Dực lắc đầu nói:
"Đã cho người đi... Nhưng đến nơi người đã không thấy đâu, đi rồi..."
Đôi mặt nàng hiện lên chút giận:
" 'lão già' vô ơn… cứu hắn mà cứ vậy mà đi.... Tên vô ơn... hừ lần sau gặp muội sẽ bắt hắn vào cung làm ngư y cho huynh..."
Bắc Dực cười: "được... Được.... Theo ý muội..."
----------khoảng cách thần chưởng---------.
Hiện tại nàng đang trên đường trở về Nam quốc.
Nàng ngồi trong xe ngựa hỏi:
"Đi đến đâu rồi?"
Tiểu Uyển ở bên ngoài xe ngựa trả lời nàng:
"Đã đến địa phận của Nam quốc thưa điện hạ..."
Lần này do là đi âm thầm nên nàng không có mang nhiêù người, tỳ nữ chỉ có một mình Tiểu Uyển, hộ vệ thì có bảy người.
Nàng gật đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau ở bên ngoài bỗng có tiếng kêu ta của thị vệ:
"Có thích khách, có thích khách... Bảo vệ điện hạ..."
Nàng lập tức nâng cao cảnh giác, trong xe bỗng có khí lạ nàng đưa tay che mũi muốn lao ra khỏi xe nhưng không kịp... Nàng đã trúng dược .
Đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại thầm kêu không xong , là nhuyễn cốt tán.
Nàng chỉ có thể vô lực ngồi xuống sàn xe ngựa và dựa vào thành xe để không ngã xuống .
Sau một hồi tiếng đánh nhau ở bên ngoài thì cuối cùng đã có người mở cửa xe ngựa ra.
Toàn thân màu đen, mặt mang mặt nạ che nửa khuôn mặt...
Nhưng nàng có thể xác định người này là nam nhân.
Nàng nhìn nam nhân trước mặt:
"Ngươi là ai???... Có mục đích gì?"
Mặt nạ nam nhân không có ý định trả lời nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.