Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào!!!
Chương 141: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 15
Ly Lị Lị
11/03/2021
Hắn bước vào xe ngựa ôm công chúa nàng lên, lên tiếng nói:
"Tại sao lại ngồi trên sàn như vậy? Không lạnh sao? Như này sẽ không tốt cho sức khoẻ..."
Nàng không trả lời, đôi mắt xinh đẹp lườm nam nhân đeo mặt nạ.
Hắn cũng không tức giận, nam tử bế nàng ra ngoài.
Bên ngoài xe ngựa tất cả thị vệ của nàng đã bị trói lại, có người bị thương nhưng không nặng, Tiểu Uyển cũng trúng dược mà dựa vào bánh xe ở một bên, nhưng khá là bình tĩnh.
Đối phương phải có đến hơn hai ngươi người .
Tiểu Uyển thấy nàng thì cuống lên:
"Điện hạ... Ngươi mau thả điện hạ ra..."
Mặt nạ nam tử không để ý đến Tiểu Uyển , đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.
Nàng nhìn Tiểu Uyển trấn an :
"Ta không sao... Em yên tâm..."
Rồi lại nhìn mặt nạ nam tử:
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?.... Trả lời ta..."
Ba từ cuối cùng nàng nói khá lớn trong giọng chứa đầy sự tức giận .
Ánh mắt mặt nạ nam tử nhìn nàng ôn nhu:
"Nàng không cần biết quá nhiều , chỉ cần biết rằng ta sẽ không tổn thương tới nàng là được... Giờ thì ngủ một lát đi được chứ..."
Sau đó nàng dần dần mất đi ý thức, dù nàng đã cố gắng tróng cự nhưng cuối cùng vẫn rơi vào giấc ngủ.
Mặt nạ nam tử quay sang nhìn thuộc hạ rồi dùng khinh công bay đi , thuộc hạ của hắn lập tức hiểu ý.
Người dẫn đầu ra lệnh:
"Rút lui..."
Toàn bộ hắc y đều rời đi hết để lại Tiểu Uyển không cử động được và các thị vệ bị trói hoàn toàn không có ý định giết bọn họ.
--------------------------_-
Lần nữa nàng mở mắt thì đã không thấy mặt nạ nam tử ở đâu, nàng thì đang ở trong một gian phòng... Không phải nói là tẩm điện, bên trong vô cùng sa hoa chứa đầy những thứ quý giá nhưng lại không dung tục mất đi sự thanh nhã.
Nàng ngồi dậy thì phát hiện chân trái của nàng đã bị xích lại bằng một sợi xích lớn bằng cổ tay và rất dài, chỉ cần nàng cử động lập tức có tiếng đông.
Thần sắc nàng tối sầm lại, đưa tay cầm sơi xích lên xem... Chất liệu của xích vô cùng tốt có thể nói đao kiếm bất nhập, thủy hoả bất xâm nhưng lại khá nhẹ...
"Kẽo kẹt" tiếng mở cửa.
Nàng lập tức cảnh giác lên nhìn về phía cửa.
"Nàng tỉnh rồi sao ?"
Âm thanh nam nhân từ ngoài vang vào.
Nàng chăm chú mà nhìn mặt nạ nam tử đang đi vào.
Mặt nạ nam tử đi đến chỗ nàm đưa tay muốn chạm vào nàng.
Nàng nghiêng đầu tránh đi, tay của nam nhân lướt qua mặt nàng nam nhân đành rút tay lại.
Hắn nhìn nàng cười nói:
"Nàng đã ngủ mấy ngày không có gì trong bụng, chắc cũng đói rồi... Ta gọi người mang vài mòn vào cho nàng lót dạ được chứ."
Không đợi nàng trả lời hắn đã sai người đi làm.
Mấy người hầu này làm việc vô cùng hiệu quả, chỉ một chút đồ ăn đã được dọn lên.
Hắn mang một bát cháo đến trước mặt nàng.
Nàng không nhìn trực tiếp vung tay hất nó đi.
Chén cháo bay đi rơi xuống đất.
"Choang" tiếng đồ vật vỡ.
Đám người hầu cúi gằm mặt xuống đất , không ai dám cử động... Chỉ mong chỉ số tồn tại của mình bằng 0.
Nàng không trả lời, đôi mắt xinh đẹp lườm nam nhân đeo mặt nạ.
Hắn cũng không tức giận, nam tử bế nàng ra ngoài.
Bên ngoài xe ngựa tất cả thị vệ của nàng đã bị trói lại, có người bị thương nhưng không nặng, Tiểu Uyển cũng trúng dược mà dựa vào bánh xe ở một bên, nhưng khá là bình tĩnh.
Đối phương phải có đến hơn hai ngươi người .
Tiểu Uyển thấy nàng thì cuống lên:
"Điện hạ... Ngươi mau thả điện hạ ra..."
Mặt nạ nam tử không để ý đến Tiểu Uyển , đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.
Nàng nhìn Tiểu Uyển trấn an :
"Ta không sao... Em yên tâm..."
Rồi lại nhìn mặt nạ nam tử:
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?.... Trả lời ta..."
Ba từ cuối cùng nàng nói khá lớn trong giọng chứa đầy sự tức giận .
Ánh mắt mặt nạ nam tử nhìn nàng ôn nhu:
"Nàng không cần biết quá nhiều , chỉ cần biết rằng ta sẽ không tổn thương tới nàng là được... Giờ thì ngủ một lát đi được chứ..."
Sau đó nàng dần dần mất đi ý thức, dù nàng đã cố gắng tróng cự nhưng cuối cùng vẫn rơi vào giấc ngủ.
Mặt nạ nam tử quay sang nhìn thuộc hạ rồi dùng khinh công bay đi , thuộc hạ của hắn lập tức hiểu ý.
Người dẫn đầu ra lệnh:
"Rút lui..."
Toàn bộ hắc y đều rời đi hết để lại Tiểu Uyển không cử động được và các thị vệ bị trói hoàn toàn không có ý định giết bọn họ.
--------------------------_-
Lần nữa nàng mở mắt thì đã không thấy mặt nạ nam tử ở đâu, nàng thì đang ở trong một gian phòng... Không phải nói là tẩm điện, bên trong vô cùng sa hoa chứa đầy những thứ quý giá nhưng lại không dung tục mất đi sự thanh nhã.
Nàng ngồi dậy thì phát hiện chân trái của nàng đã bị xích lại bằng một sợi xích lớn bằng cổ tay và rất dài, chỉ cần nàng cử động lập tức có tiếng đông.
Thần sắc nàng tối sầm lại, đưa tay cầm sơi xích lên xem... Chất liệu của xích vô cùng tốt có thể nói đao kiếm bất nhập, thủy hoả bất xâm nhưng lại khá nhẹ...
"Kẽo kẹt" tiếng mở cửa.
Nàng lập tức cảnh giác lên nhìn về phía cửa.
"Nàng tỉnh rồi sao ?"
Âm thanh nam nhân từ ngoài vang vào.
Nàng chăm chú mà nhìn mặt nạ nam tử đang đi vào.
Mặt nạ nam tử đi đến chỗ nàm đưa tay muốn chạm vào nàng.
Nàng nghiêng đầu tránh đi, tay của nam nhân lướt qua mặt nàng nam nhân đành rút tay lại.
Hắn nhìn nàng cười nói:
"Nàng đã ngủ mấy ngày không có gì trong bụng, chắc cũng đói rồi... Ta gọi người mang vài mòn vào cho nàng lót dạ được chứ."
Không đợi nàng trả lời hắn đã sai người đi làm.
Mấy người hầu này làm việc vô cùng hiệu quả, chỉ một chút đồ ăn đã được dọn lên.
Hắn mang một bát cháo đến trước mặt nàng.
Nàng không nhìn trực tiếp vung tay hất nó đi.
Chén cháo bay đi rơi xuống đất.
"Choang" tiếng đồ vật vỡ.
Đám người hầu cúi gằm mặt xuống đất , không ai dám cử động... Chỉ mong chỉ số tồn tại của mình bằng 0.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.