Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào!!!
Chương 110: Thái Hậu nương nương tại thượng 15
Ly Lị Lị
02/02/2021
Hạ Thiên Nhìn Sở Ngọc: “Nói… rốt cuộc ngươi đã làm gì?…”
Sở Ngọc vẫn lắc đầu: “Ta… Ta không làm gì hết…”
Hạ THiên: “Tốt nhất là ngươi lên tự mình nói… để ta tra ra…NÓI…”
Sở Ngọc run rẩy:
“Ta… hạ dộc tiểu thế tử Cung gia… Cung gia bây giờ là chở ngại lớn nhất của ngài… ta dự định… sẽ dùng thuốc giải uy hiếp Cung gia để… họ rút lui… ta làm… làm như vậy vì ngài thôi…”
Hạ Thiên đi đến cúi người xuống, bóp cằm Sở Ngọc:
“Ta không cần thủ đoạn đó để thẳng… ngươi lập tức mang thuốc giải đến Cung gia cho ta…”
Rồi Hạ Thiên lạnh lùng quay người bước đi:
“Phạt 50 trượng, cấm túc nửa tháng….”
Sở Ngọc cắn răng từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho người bên cạnh:
“Mang đến Cung hầu phủ…”
Người bên cạnh gật đầu , cầm bình đi ra ngoài.
Rồi có người đến mạng Sở Ngọc đi lãnh trượng.
Xong thì tỳ nữ của Sở Ngọc đở Sở Ngọc về phòng.
--------------------.
Tỳ nữ vừa xoa thuốc cho Sở Ngọc vừa bất mãn:
“Sao vương gia lại có thể phạt người chứ, rõ dàng người làm việc nàng là vì vương gia mà… ngài ấy thật quá đáng…”
Sở Ngọc cười một cái:
“Ngươi có biết người ta la hạ độc là ai không… may là ngài ấy còn chưa biết tất cả… nếu không bây giờ có lẽ… ta muốn chết không được sống cũng không xong…”
Tỳ Nữ: “Chẳng phải chỉ là thế tử của Cung hầu phủ thôi sao…”
Sở Ngọc: “Đúng đứa bé này là tiểu thế tử của Cung hầu phủ… nhưng nó còn là… đứa con của vương gia mà ngài ấy chưa biết đến…”
Tỳ nữ giật mình: “Chủ tử là sự thật… thế nếu sau này vương gia điều tra ra được thì…”
Sở Ngọc: “Sẽ không… vì đứa bé đó sẽ nhanh thôi chỉ là một cái xác…”
Tỳ nữ: “Chẳng phải người đưa thuốc giải rồi sao…”
Sở Ngọc: “Ngươi nghĩ ta sẽ thực sự giao ra thuốc giải sao… thứ đó chỉ là một chất kìm chế độc mà thôi, nó có thế khiến người chúng độc uống vào sẽ giống như được giải độc… hơn nữa… thứ này còn có thể khiến độc ngày càng nặng, xâm nhập vào cơ thể ngày càng nhanh… đợi khi phát hiện ra thì đã không còn cứu được nữa…”
Tỳ Nữ: “Chủ tử thật anh minh…”
Sở Ngọc cười đắc ý.
---------------------------.
Cung hầu phủ.
Sau khi thuốc giải được mang đến.
Lập tức có người kiểm tra xem có độc không, kiểm tra không có vấn đề gì rồi cho Cung Nhiệm uống.
Khám lại cho Cung Nhiệm thì đã không có dấu hiệu chúng độc nữa… mọi Cung gia người liền an tâm thở ra một hơi.
Nhưng nàng vẫn cảm giác có gì đó không đúng.
==============.
Vài ngày sau, tại hoàng cung.
Nàng nhìn tình báo trên tay.
Mắt nàng nheo lại nhìn THu Nhi nói:
“Thu Nhi… nói đi… rốt cuộc em đã làm gì Sở Ngọc vậy…”
Thu Nhi hơi bất ngờ: “Tiểu Thư… người nói gì em không hiểu…”
Nàng: “Trong tình báo ở đây viết… hôm Trước thì Sở Ngọc bị đáng 50 trượng sống dở chết dở chuyện này không nói… nhưng… hôm qua nàng ta đột nhiên bệnh liệt giường không dậy được, người lúc lạnh lúc nóng, cơ thể cứ như có hàng vạn mũi tên đâm sống không bằng chết… cái này chắc liến quan đến em đùng không…”
Thấy Thu Nhi vẫn im lặng, nàng lại nói:
“KHông cần phải dấu ta… mỗi lần em gặp, hoặc tên của hắn đước nhắc tới dù đã che dấu nhưng… ta vẫn nhìn ra trong ánh mắt em chứa đầy sự thù hận…”
Thu Nhi thở ra một hơi nói:
“Phải… em đã động tay chân với Sở Ngọc… chỉ là cho nàng ta nếm thử chút độc dược do em tự chế mà thôi, không có chết được… mà nó chỉ mới là món khai vị… phía sau còn nhiều thứ chờ nàng ta…”
Nàng: “Thế tại sao em lại hận hắn đén vậy… nếu mà hận hộ ta cũng đâu có đến mức này…”
Thu Nhi cắn môi lưỡng lự.
Nàng cười một cái rồi xoa đầu Thu Nhi:
“Nếu em không muốn nói thì thôi… ta không ép… ai cũng có bí mật riêng của mình… ta cũng vậy… không cần éo buộc mình nói ra khi không muốn đâu…”
Thu Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết:
“Không… em tin tưởng tiểu thư… em sẽ nói…”
Sở Ngọc vẫn lắc đầu: “Ta… Ta không làm gì hết…”
Hạ THiên: “Tốt nhất là ngươi lên tự mình nói… để ta tra ra…NÓI…”
Sở Ngọc run rẩy:
“Ta… hạ dộc tiểu thế tử Cung gia… Cung gia bây giờ là chở ngại lớn nhất của ngài… ta dự định… sẽ dùng thuốc giải uy hiếp Cung gia để… họ rút lui… ta làm… làm như vậy vì ngài thôi…”
Hạ Thiên đi đến cúi người xuống, bóp cằm Sở Ngọc:
“Ta không cần thủ đoạn đó để thẳng… ngươi lập tức mang thuốc giải đến Cung gia cho ta…”
Rồi Hạ Thiên lạnh lùng quay người bước đi:
“Phạt 50 trượng, cấm túc nửa tháng….”
Sở Ngọc cắn răng từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho người bên cạnh:
“Mang đến Cung hầu phủ…”
Người bên cạnh gật đầu , cầm bình đi ra ngoài.
Rồi có người đến mạng Sở Ngọc đi lãnh trượng.
Xong thì tỳ nữ của Sở Ngọc đở Sở Ngọc về phòng.
--------------------.
Tỳ nữ vừa xoa thuốc cho Sở Ngọc vừa bất mãn:
“Sao vương gia lại có thể phạt người chứ, rõ dàng người làm việc nàng là vì vương gia mà… ngài ấy thật quá đáng…”
Sở Ngọc cười một cái:
“Ngươi có biết người ta la hạ độc là ai không… may là ngài ấy còn chưa biết tất cả… nếu không bây giờ có lẽ… ta muốn chết không được sống cũng không xong…”
Tỳ Nữ: “Chẳng phải chỉ là thế tử của Cung hầu phủ thôi sao…”
Sở Ngọc: “Đúng đứa bé này là tiểu thế tử của Cung hầu phủ… nhưng nó còn là… đứa con của vương gia mà ngài ấy chưa biết đến…”
Tỳ nữ giật mình: “Chủ tử là sự thật… thế nếu sau này vương gia điều tra ra được thì…”
Sở Ngọc: “Sẽ không… vì đứa bé đó sẽ nhanh thôi chỉ là một cái xác…”
Tỳ nữ: “Chẳng phải người đưa thuốc giải rồi sao…”
Sở Ngọc: “Ngươi nghĩ ta sẽ thực sự giao ra thuốc giải sao… thứ đó chỉ là một chất kìm chế độc mà thôi, nó có thế khiến người chúng độc uống vào sẽ giống như được giải độc… hơn nữa… thứ này còn có thể khiến độc ngày càng nặng, xâm nhập vào cơ thể ngày càng nhanh… đợi khi phát hiện ra thì đã không còn cứu được nữa…”
Tỳ Nữ: “Chủ tử thật anh minh…”
Sở Ngọc cười đắc ý.
---------------------------.
Cung hầu phủ.
Sau khi thuốc giải được mang đến.
Lập tức có người kiểm tra xem có độc không, kiểm tra không có vấn đề gì rồi cho Cung Nhiệm uống.
Khám lại cho Cung Nhiệm thì đã không có dấu hiệu chúng độc nữa… mọi Cung gia người liền an tâm thở ra một hơi.
Nhưng nàng vẫn cảm giác có gì đó không đúng.
==============.
Vài ngày sau, tại hoàng cung.
Nàng nhìn tình báo trên tay.
Mắt nàng nheo lại nhìn THu Nhi nói:
“Thu Nhi… nói đi… rốt cuộc em đã làm gì Sở Ngọc vậy…”
Thu Nhi hơi bất ngờ: “Tiểu Thư… người nói gì em không hiểu…”
Nàng: “Trong tình báo ở đây viết… hôm Trước thì Sở Ngọc bị đáng 50 trượng sống dở chết dở chuyện này không nói… nhưng… hôm qua nàng ta đột nhiên bệnh liệt giường không dậy được, người lúc lạnh lúc nóng, cơ thể cứ như có hàng vạn mũi tên đâm sống không bằng chết… cái này chắc liến quan đến em đùng không…”
Thấy Thu Nhi vẫn im lặng, nàng lại nói:
“KHông cần phải dấu ta… mỗi lần em gặp, hoặc tên của hắn đước nhắc tới dù đã che dấu nhưng… ta vẫn nhìn ra trong ánh mắt em chứa đầy sự thù hận…”
Thu Nhi thở ra một hơi nói:
“Phải… em đã động tay chân với Sở Ngọc… chỉ là cho nàng ta nếm thử chút độc dược do em tự chế mà thôi, không có chết được… mà nó chỉ mới là món khai vị… phía sau còn nhiều thứ chờ nàng ta…”
Nàng: “Thế tại sao em lại hận hắn đén vậy… nếu mà hận hộ ta cũng đâu có đến mức này…”
Thu Nhi cắn môi lưỡng lự.
Nàng cười một cái rồi xoa đầu Thu Nhi:
“Nếu em không muốn nói thì thôi… ta không ép… ai cũng có bí mật riêng của mình… ta cũng vậy… không cần éo buộc mình nói ra khi không muốn đâu…”
Thu Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết:
“Không… em tin tưởng tiểu thư… em sẽ nói…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.