Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào!!!
Chương 99: Thái Hậu nương nương tại thượng 4
Ly Lị Lị
02/02/2021
Mấy ngày sau.
Nàng nhìn người trước mặt, đen mặt hỏi: “Biểu ca… huynh là hoàng thượng… chẳng lễ không có việc gì làm à… đến chỗ muội làm gì…”
Lưu Chính: “… tấu chương ta đã phê xong rồi… không còn việc gì làm nữa… ta sợ muội cô đơn nên đến đây chơi với muội cho đỡ buồn…”
Nàng nhìn Lưu Chính cười như không cười:
“Không phải huynh đến chỗ ta lánh nạn chứ… lại bị mấy lão già kia giục tuyển tú đúng không… ”
Lưu Chính có hơi chột dạ: “… khụ… khụ… làm gì có…”
Nàng chống cằm:
“Cũng phải thôi… hiện tại huynh đã hơn 20 tuổi mà hậu cung vẫn chống vắng không có một bóng người… một cung nữ làm ấm giường cũng không có… để lâu quá người ta còn hiểu lầm huynh không thích nữ nhân cơ…”
Lưu Chính nghe nàng nói thì khổ không nói lên lời, khóc lóc quỳ xuống ôm chân nàng:
“Nhu Nhi muội mau cứu ta đi… huhuhuh…. ta vẫn còn trẻ lắm, bây giờ ta vẫn muốn chơi… chưa muốn lấy vợ đâu… muội nghĩ cách đi… muội mau nghĩ cách giúp ta đi…”
Trong mắt mọi người hoàng thượng Lưu Chính không phải kiểu người gì lạnh lùng khó gần gì… mà là một người thanh nhã, ôn nhu, ngọc thụ lâm phong… mà bây giờ vị hoàng đế ngọc thụ lâm phong đang mất hết hình tượng, ôm chân đương kim hái hậu… biểu muội đại nhân của ngài mà khóc lóc cầu xin…
Nàng nhìn Lưu Chính cười một cái:
“Muội còn đang bận mài ngọc làm nhẫn… vài ngày nữa là phải đưa đến Cung Lâu đấu giá rồi… nên… không có rảnh… huynh tự sử lý đi….”
Lưu Chính gào thét: “Không chịu đâu… không chịu đâu… muội phải giúp ta… ta chưa muốn lấy vợ đâu… huhuuh…”
Nàng hoàn toàn không để ý mà tiếp tục chỉnh sửa miếng ngọc vài ngày trước còn là một mảnh ngọc thô và to… hiện tại đã ra hình thù của một chiếc nhẫn.
Lưu Chính thấy cầu xin không được nên chuyển qua uy hiếm:
“Nhu nhi… muội mà không giúp ta là ta… là ta… ta đập đầu vào cột chết cho muội xem nhá…”
Nàng ngước mắt lên nhìn vị hoàng đế biểu ca cao quý này… hiện tại đang có bộ dáng oán phụ bị bỏ rơi… có thể tự tử bất cứ lúc nào:
“Huynh tưởng chết dễ lắm sao… nếu thấy thế thì cứ thử đi… ta không cản… nhưng… chưa chết được thì ngự y đã đến rồi…”
Lưu Chính nghe nàng nói thì bất mãn nhìn nàng, rồi ‘hừ’ một cái.
Nhớ lại lời lúc nãy nãy mà nàng nói thì hỏi:
“Mấy ngày nữa muội xuất cung à…”
Nàng không nhìn mà tiếp tục mài dũa chiếc nhẫn ngọc trên tay, tùy tiện gật đầu một cái.
Lưu Chính: “xuất cung làm gì vậy… mà tại sao muội lại đính thân làm một chiếc nhẫn… chuyện gì quan trong đến mức muội phải tự tay làm…”
Nàng trả lời:
“Như lúc nãy đã nói… xuất cung để đưa nhẫn đấu giá… hiện nay đang có thế lực cố ý nhằm vào Cung Lâu, Cung Lâu kinh doanh cái gì bọn họ sẽ nhảy vào cái đấy nhất là lĩnh vục ngọc và trang sức… đã có rất nhiều khách của Cung Lâu đã bị cướp rồi… muội đính thân mài ngọc làm nhẫn để thu hút sự chú ý và lấy lại uy danh…”
Lưu Chính: “ rốt cuộc ai gan to đến mức dám nhằm vào cung lâu chứ…”
Nàng dừng việc mài nhẫn trên tay một chút rồi tiếp tục mài tiếp, nhẹ nói:
“Là ‘Hắn’…”
Lưu Chính lập tức đổi chủ để: “Thế hôm đó ta đi cùng được không… thực sự là ở trong cung chán đến sắp mọc nấm rồi…”
Nàng tùy ý gật đầu mặt không biểu lộ cảm súc gì.
---------- khoảng cách thần chưởng--------
Ngày hôm sau nàng đột nhiên bị Thu Nhi gọi dậy sớm với cái lý do hết sức củ chuối.
Thu Nhi: “Tiểu thư… vừa nãy Lý công công bên cạnh hoàng thượng đến truyền tin rằng.. hôm nay hoàng thượng không được khỏe nên nhờ người thượng triều hộ sử lý triều chính hộ ạ…”
Nàng bất mãn nói: “Không khỏe cái con khỉ ấy… rõ dàng là không muốn nghe mấy lão già kia lải nhải đến việc tuyển hậu với cả muốn chốn việc… nên đẩy hết cho ta mà thôi…”
Thu Nhi cười cười không nói gì giúp nàng thay đồ.
Nàng tuy bất mãn như thế nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đồ để thượng triều… nàng còn chưa có muốn lại bị mấy lão già kia lải nhải từ sáng đến tối đâu… mà lạ thật… tên kia mới là hoàng đế chứ đâu có phải nàng là hoàng đế đâu, nàng là thái hậu mà… hậu cung thì không được can dự triều chính… tại sao nàng không can dư, tham gia lại bị nói chứ… vô lý… hết sức là vô lý…
Nàng nhìn người trước mặt, đen mặt hỏi: “Biểu ca… huynh là hoàng thượng… chẳng lễ không có việc gì làm à… đến chỗ muội làm gì…”
Lưu Chính: “… tấu chương ta đã phê xong rồi… không còn việc gì làm nữa… ta sợ muội cô đơn nên đến đây chơi với muội cho đỡ buồn…”
Nàng nhìn Lưu Chính cười như không cười:
“Không phải huynh đến chỗ ta lánh nạn chứ… lại bị mấy lão già kia giục tuyển tú đúng không… ”
Lưu Chính có hơi chột dạ: “… khụ… khụ… làm gì có…”
Nàng chống cằm:
“Cũng phải thôi… hiện tại huynh đã hơn 20 tuổi mà hậu cung vẫn chống vắng không có một bóng người… một cung nữ làm ấm giường cũng không có… để lâu quá người ta còn hiểu lầm huynh không thích nữ nhân cơ…”
Lưu Chính nghe nàng nói thì khổ không nói lên lời, khóc lóc quỳ xuống ôm chân nàng:
“Nhu Nhi muội mau cứu ta đi… huhuhuh…. ta vẫn còn trẻ lắm, bây giờ ta vẫn muốn chơi… chưa muốn lấy vợ đâu… muội nghĩ cách đi… muội mau nghĩ cách giúp ta đi…”
Trong mắt mọi người hoàng thượng Lưu Chính không phải kiểu người gì lạnh lùng khó gần gì… mà là một người thanh nhã, ôn nhu, ngọc thụ lâm phong… mà bây giờ vị hoàng đế ngọc thụ lâm phong đang mất hết hình tượng, ôm chân đương kim hái hậu… biểu muội đại nhân của ngài mà khóc lóc cầu xin…
Nàng nhìn Lưu Chính cười một cái:
“Muội còn đang bận mài ngọc làm nhẫn… vài ngày nữa là phải đưa đến Cung Lâu đấu giá rồi… nên… không có rảnh… huynh tự sử lý đi….”
Lưu Chính gào thét: “Không chịu đâu… không chịu đâu… muội phải giúp ta… ta chưa muốn lấy vợ đâu… huhuuh…”
Nàng hoàn toàn không để ý mà tiếp tục chỉnh sửa miếng ngọc vài ngày trước còn là một mảnh ngọc thô và to… hiện tại đã ra hình thù của một chiếc nhẫn.
Lưu Chính thấy cầu xin không được nên chuyển qua uy hiếm:
“Nhu nhi… muội mà không giúp ta là ta… là ta… ta đập đầu vào cột chết cho muội xem nhá…”
Nàng ngước mắt lên nhìn vị hoàng đế biểu ca cao quý này… hiện tại đang có bộ dáng oán phụ bị bỏ rơi… có thể tự tử bất cứ lúc nào:
“Huynh tưởng chết dễ lắm sao… nếu thấy thế thì cứ thử đi… ta không cản… nhưng… chưa chết được thì ngự y đã đến rồi…”
Lưu Chính nghe nàng nói thì bất mãn nhìn nàng, rồi ‘hừ’ một cái.
Nhớ lại lời lúc nãy nãy mà nàng nói thì hỏi:
“Mấy ngày nữa muội xuất cung à…”
Nàng không nhìn mà tiếp tục mài dũa chiếc nhẫn ngọc trên tay, tùy tiện gật đầu một cái.
Lưu Chính: “xuất cung làm gì vậy… mà tại sao muội lại đính thân làm một chiếc nhẫn… chuyện gì quan trong đến mức muội phải tự tay làm…”
Nàng trả lời:
“Như lúc nãy đã nói… xuất cung để đưa nhẫn đấu giá… hiện nay đang có thế lực cố ý nhằm vào Cung Lâu, Cung Lâu kinh doanh cái gì bọn họ sẽ nhảy vào cái đấy nhất là lĩnh vục ngọc và trang sức… đã có rất nhiều khách của Cung Lâu đã bị cướp rồi… muội đính thân mài ngọc làm nhẫn để thu hút sự chú ý và lấy lại uy danh…”
Lưu Chính: “ rốt cuộc ai gan to đến mức dám nhằm vào cung lâu chứ…”
Nàng dừng việc mài nhẫn trên tay một chút rồi tiếp tục mài tiếp, nhẹ nói:
“Là ‘Hắn’…”
Lưu Chính lập tức đổi chủ để: “Thế hôm đó ta đi cùng được không… thực sự là ở trong cung chán đến sắp mọc nấm rồi…”
Nàng tùy ý gật đầu mặt không biểu lộ cảm súc gì.
---------- khoảng cách thần chưởng--------
Ngày hôm sau nàng đột nhiên bị Thu Nhi gọi dậy sớm với cái lý do hết sức củ chuối.
Thu Nhi: “Tiểu thư… vừa nãy Lý công công bên cạnh hoàng thượng đến truyền tin rằng.. hôm nay hoàng thượng không được khỏe nên nhờ người thượng triều hộ sử lý triều chính hộ ạ…”
Nàng bất mãn nói: “Không khỏe cái con khỉ ấy… rõ dàng là không muốn nghe mấy lão già kia lải nhải đến việc tuyển hậu với cả muốn chốn việc… nên đẩy hết cho ta mà thôi…”
Thu Nhi cười cười không nói gì giúp nàng thay đồ.
Nàng tuy bất mãn như thế nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đồ để thượng triều… nàng còn chưa có muốn lại bị mấy lão già kia lải nhải từ sáng đến tối đâu… mà lạ thật… tên kia mới là hoàng đế chứ đâu có phải nàng là hoàng đế đâu, nàng là thái hậu mà… hậu cung thì không được can dự triều chính… tại sao nàng không can dư, tham gia lại bị nói chứ… vô lý… hết sức là vô lý…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.