Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào!!!
Chương 45: Tiểu Vi đói rồi 11
Ly Lị Lị
02/02/2021
Tư phúc lo lắng nhìn cô, sợ cô vì thân vương điện hạ và vương phi
nương nương lâm vào ngủ say mà buồn lòng ... định nói vài câu an ủi cô,
đang định nói thì đã bị lời của cô đánh gãy... nuốt những gì định nói về lại trong bụng.
Nguyệt Cửu nhìn hai chiếc quan tài nói:
“ đến lúc cho hai người này đá bay lắp quan tài mà sống dậy rồi.”
Tư Phúc: …
Đám thuộc hạ: …
Người hầu ở trong đại sảnh cung kính cúi đầu nói:
"vâng ạ, chúng thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị nghi lễ ngay thưa điện hạ.”
Sau một lúc thì có rất nhiều hình tròn đồ án, hoa văn họa tiết được vẽ ra, lấy hai chiếc quan tài làm trung tâm ở giữa.
Một người hầu đi đến bên cạnh cô cung kính nói:
“điện hạ tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.”
Cô gật đầu rồi đi vào vòng tròn đồ án.
Cô lấy nhận lấy con dao bạc từ trên tay người hầu. tạo ra một vết thương ở tay.
Do vết thương được tạo ra bởi vũ khí bạc nên đặc tính làm lành vết thương của huyết tộc bị ngăn chặn.
Máu cô chảy từ từ xuống sàn. Máu chảy xuống sàn làm cho nhũng hình tròn đồ án, hoa văn phát sáng lên.
Hai chiếc quan tài dung chuyển, lắp quan tài bên phải từ từ mở ra thân thành một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, người phụ nữ từ từ rồi bước ra khỏi quan tài.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là mẹ của nguyên chủ Duy Á.
Duy Á cười hiền hòa ôm cô vào lòng đang trong dây phút thắm thiết nhận người thân đó thì lắp quan tài bên trái bay ra... bóng dáng của một người đàn ông khôi ngô tuấn tú xuất hiện.
Người đàn ông từ từ đi ra khỏi quan tài, người này không phải ai khác chính là cha của nguyên chủ Nam Ngải Nhĩ.
Nam Ngải Nhỉ hơi hơi bực mình nói:
" lắp quan tài này cứng thật đá mãi mới chịu ra... đáng lẽ năn xưa lên lấy lọai dễ đá hơn..."
Nguyệt cửu: ... ta bảo rồi mà...
Duy Á: ...
mọi người: ...
Đúng vậy đá bay lắp quan tài mà sống dậy theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn.
Nam Ngải Nhĩ quay người chạy đến chỗ Duy Á và cô:
"vợ bảo bối à... con gái bảo bối của ta à ta nhớ hai người lắm đó..."
Duy Á nhìn Nam Ngải Nhỉ quát:
"cút cho tôi... mắt của ông mù à, mà không thấy tôi đang cùng con gái bảo bối của tôi nói chuyện... cút đi cho đẹp trời... ngứa mắt..."
Nam Ngải Nhĩ bày ra một bộ mặt bị bắt nạt:
"nhưng mà vợ à... anh nhớ em... nhớ luôn cả con gái bảo bối của chúng ta.... em cứ ghét bỏ anh thế này là không được đâu... nếu cứ thế nữa là con gái bảo bối của chúng ta sẽ không có cha đấy..."
Nguyệt Cửu nhìn hai chiếc quan tài nói:
“ đến lúc cho hai người này đá bay lắp quan tài mà sống dậy rồi.”
Tư Phúc: …
Đám thuộc hạ: …
Người hầu ở trong đại sảnh cung kính cúi đầu nói:
"vâng ạ, chúng thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị nghi lễ ngay thưa điện hạ.”
Sau một lúc thì có rất nhiều hình tròn đồ án, hoa văn họa tiết được vẽ ra, lấy hai chiếc quan tài làm trung tâm ở giữa.
Một người hầu đi đến bên cạnh cô cung kính nói:
“điện hạ tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.”
Cô gật đầu rồi đi vào vòng tròn đồ án.
Cô lấy nhận lấy con dao bạc từ trên tay người hầu. tạo ra một vết thương ở tay.
Do vết thương được tạo ra bởi vũ khí bạc nên đặc tính làm lành vết thương của huyết tộc bị ngăn chặn.
Máu cô chảy từ từ xuống sàn. Máu chảy xuống sàn làm cho nhũng hình tròn đồ án, hoa văn phát sáng lên.
Hai chiếc quan tài dung chuyển, lắp quan tài bên phải từ từ mở ra thân thành một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, người phụ nữ từ từ rồi bước ra khỏi quan tài.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là mẹ của nguyên chủ Duy Á.
Duy Á cười hiền hòa ôm cô vào lòng đang trong dây phút thắm thiết nhận người thân đó thì lắp quan tài bên trái bay ra... bóng dáng của một người đàn ông khôi ngô tuấn tú xuất hiện.
Người đàn ông từ từ đi ra khỏi quan tài, người này không phải ai khác chính là cha của nguyên chủ Nam Ngải Nhĩ.
Nam Ngải Nhỉ hơi hơi bực mình nói:
" lắp quan tài này cứng thật đá mãi mới chịu ra... đáng lẽ năn xưa lên lấy lọai dễ đá hơn..."
Nguyệt cửu: ... ta bảo rồi mà...
Duy Á: ...
mọi người: ...
Đúng vậy đá bay lắp quan tài mà sống dậy theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn.
Nam Ngải Nhĩ quay người chạy đến chỗ Duy Á và cô:
"vợ bảo bối à... con gái bảo bối của ta à ta nhớ hai người lắm đó..."
Duy Á nhìn Nam Ngải Nhỉ quát:
"cút cho tôi... mắt của ông mù à, mà không thấy tôi đang cùng con gái bảo bối của tôi nói chuyện... cút đi cho đẹp trời... ngứa mắt..."
Nam Ngải Nhĩ bày ra một bộ mặt bị bắt nạt:
"nhưng mà vợ à... anh nhớ em... nhớ luôn cả con gái bảo bối của chúng ta.... em cứ ghét bỏ anh thế này là không được đâu... nếu cứ thế nữa là con gái bảo bối của chúng ta sẽ không có cha đấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.